Dù sao chỉ là kịch, Minh Lãng muốn diễn thế nào, mình xem là được.
————————————
"Nhưng......!nhưng mama Đào......!hứa với em ba lần......!mà chưa đi một lần nào cả......" Bối Bối sụt sịt lên án, "Họp phụ huynh của Tráng Tráng ca......!mẹ......!mẹ đều đi......"
Trong viện nhiều trẻ nhỏ như vậy, Đào Nguyên không có khả năng chăm sóc tận tình cho mọi đứa trẻ.
Quý Thần Ly thông cảm, cũng lý giải uỷ khuất trong lòng Bối Bối, vừa lau nước mắt cho đứa bé vừa hỏi: "Vậy tỷ tỷ đi họp phụ huynh cho Bối Bối có được không?"
"Thật......!Thật sao?" Bối Bối nức nở hỏi.
Quý Thần Ly cười: "Đương nhiên là thật, sao, Bối Bối không muốn tỷ tỷ đi?"
Bối Bối lập tức nín khóc mỉm cười, trên mặt vẫn còn dàn dụa nước mắt, vừa khóc vừa cười nhảy nhót đi báo cáo tin tốt cho mama Đào.
Quý Thần Ly nhìn bộ dạng cao hứng phấn chấn của đứa nhỏ, lắc đầu cười.
Làm trẻ con thật tốt, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, không giống người lớn, có quá nhiều phiền não.
Quý Thần Ly nghĩ hiếm khi đi họp phụ huynh cho Bối Bối, không thể làm Bối Bối mất thể diện, khiến đứa nhỏ trước mặt các bạn học không dám ngẩng cao đầu, cố ý trang điểm tỉ mỉ, đánh phấn tô son, diện một bộ váy casual.
Dù sao cũng từng ở trong giới giải trí, trong giới nàng không được tính là đỉnh cấp mỹ nhân, nhưng nếu đặt nàng giữa những người thường thì chính là mỹ nhân nghìn năm có một.
Nàng cao, lại đi thêm giày gót nhọn, đến trường học, nắm tay Bối Bối đi vào trong, trông không khác gì hạc trong bầy gà giữa nhóm phụ huynh, khiến hầu hết mọi người liên tục phải liếc mắt nhìn.
Tiểu hài tử đều thích những thứ đẹp đẽ, rất nhiều tiểu bằng hữu nhìn thấy gia trưởng Bối Bối xinh đẹp, chạy tới chơi với Bối Bối.
Bối Bối ở trong trường học chưa từng được hoan nghênh nồng nhiệt như vậy, kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ngay khi mấy đứa nhỏ lại đây, mấy người lớn cũng không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, sôi nổi bước đến.
Có một bà mẹ là nội trợ, bình thường ở nhà thích xem phim truyền hình, bộ phim nào cũng xem qua, biết mặt rất nhiều minh tinh.
Cô cảm thấy Quý Thần Ly lớn lên có vài phần quen mắt, vì thế mở lời chào hỏi: "Cô là gia trưởng Bối Bối? Nhìn trẻ ghê, trông giống minh tinh nào đó mà tôi từng thấy trên TV."
Nghe cô ta nói như vậy, mấy vị phụ huynh thích xem phim truyền hình khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, "Đúng vậy đúng vậy."
"Giống phi tử gì gì trong cái bộ cổ trang gì gì ấy?"
"Trân Phi!"
"Đúng đúng đúng! Trân Phi!"
Xung quanh xôn xao lên, Quý Thần Ly ảo não mình sao lại phô trương để giờ rước hoạ vào thân, một mặt cười theo nói: "Tôi là tỷ tỷ Bối Bối, bạn bè ai cũng nói tôi có tướng minh tinh, chắc mọi người nhận lầm rồi."
Nhóm các bà mẹ đó nghĩ cũng đúng, em gái của đại minh tinh sao có thể học ở cái trường rách nát này, vì thế đề tài lại ríu rít chuyển sang hướng khác, Quý Thần Ly lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Họp phụ huynh ở ngoài trời, các bạn nhỏ di chuyển hết băng ghế ra khỏi phòng học, xếp ở sân thể dục theo từng lớp, để gia trưởng ngồi xuống.
Quý Thần Ly nhìn biểu ngữ trên sân khấu được dựng tạm thời trước sân thể dục, hoá ra mục đích chủ yếu của lần họp phụ huynh này là để cảm tạ Đại lão bản đã quyên góp ngân sách giáo dục cho trường, còn đặc biệt tìm thêm nhiều người hỗ trợ hiện trường, miễn cho làm mất mặt Đại lão bản.
Lý do Bối Bối khóc nháo muốn Đào Nguyên tới họp phụ huynh cũng rất đơn giản, bé với mấy tiểu nữ hài khác có một tiết mục múa để mở màn.
Chuyện này trong mắt bọn nhỏ là một chuyện vô cùng vinh quang, đương nhiên muốn khoe với người thân nhất.
Lúc Bối Bối đang biểu diễn, cổng trường đột nhiên ồn ào náo động, gia trưởng sôi nổi ngoảnh lại xem, thì thấy lãnh đạo nhà trường tươi cười đầy mặt nghênh đón ở cổng.
Quý Thần Ly đoán đây chắc là cái vị tài đại khí thô Đại lão bản kia.
Cửa xe mở ra, người trong xe bước xuống, Quý Thần Ly lại ngẩn ra, vị Đại lão bản kia không phải ai khác, chính là Minh Lãng.
Quý Thần Ly làm bộ cái gì cũng chưa thấy, quay đầu lại tiếp tục ghi hình màn trình diễn của Bối Bối.
Biểu diễn xong Bối Bối nhảy nhót chạy xuống, Quý Thần Ly lau mồ hôi cho đứa nhỏ, rồi khen ngợi một hồi, lấy cớ có việc rời khỏi sân thể dục.
Minh Lãng phát hiện ra Quý Thần Ly ngay khi tiến vào cổng trường, sau đó ánh mắt vẫn luôn toả định trên người nàng.
Cô thấy Quý Thần Ly rời đi, công đạo hai câu với Hứa Lộ Dương, còn mình thì đuổi theo nàng.
Quý Thần Ly không rời khỏi khuôn viên trường.
Trường tiểu học này đã rất cũ, nàng tiểu học chính là học ở ngôi trường này, mười mấy năm nay vẫn không có gì thay đổi.
Đằng sau khu dạy học có một sân thể dục, rất nhỏ, chỉ có một sân bóng rổ với vài dãy xà đơn xà kép.
Quý Thần Ly còn nhớ rõ mình khi nhỏ chơi nhiều nhất chính là đu xà đơn, nàng nhìn mấy dãy xà này là có thể liên tưởng đến hình ảnh mình nghịch ngợm gây sự thời thơ ấu, ai có thể nghĩ rằng đảo mắt đã hai đời.
Chết một lần còn có thể quay trở về, nói ra chỉ sợ người khác cho là trò cười.
Cây xà mà Quý Thần Ly nhớ là nàng phải bò lên thì mới chạm được, hiện tại đã trở nên rất thấp, chỉ cần nhảy một chút là có thể ngồi lên.
Đáng tiếc hôm nay nàng mặc sheath dress (váy ôm nhưng không quá bó), ngồi không được, đành phải dựa vào cột phát ngốc.
Quý Thần Ly không biết vì sao mình muốn trốn tới đây, chỉ là nhìn thấy Minh Lãng, theo bản năng muốn chạy trốn.
Trường hợp kiểu này, Minh Lãng là người quyên tặng cao cao tại thượng, mà nàng là một trong mấy trăm người được quyên tặng, mối quan hệ giống như quan hệ tình cảm giữa nàng và Minh Lãng vậy.
Lúc Minh Lãng không thèm, nàng cầu cũng không cầu được; lúc Minh Lãng muốn bố thí, nàng không thể không nhận, trốn đâu cũng trốn không thoát.
Quý Thần Ly đã sớm biết quan hệ giữa hai người không bình đẳng.
Dù có sống hai đời, dù Minh Lãng hiện tại nhìn như đang cầu nàng, đang hạ thấp tư thái, nhưng giữa hai người vẫn như cũ là không bình đẳng, Minh Lãng vẫn là kẻ cao cao tại thượng, không đổi được.
Bên cạnh sân bóng rổ trồng một hàng hoa đào, không cao, đã qua mùa nở hoa, cành lá xum xuê tươi tốt.
Quý Thần Ly nhìn chằm chằm cây đào ngẩn người, nghe thấy phía sau có người gọi: "Thần Ly."
Quý Thần Ly quay đầu lại, miễn cưỡng cười, "Tôi biết cô sẽ qua đây."
Minh Lãng đi tới, Quý Thần Ly nói, "Cảm ơn cô quyên tiền cho trường học."
Minh Lãng lắc đầu: "Là chủ ý của Hứa Lộ Dương."
Cũng đúng, Minh Lãng bận như vậy, không có khả năng chú ý tới vấn đề của một trường học nho nhỏ, đương nhiên là công lao của cô trợ lý toàn năng bên cạnh.
"Mặc kệ là chủ ý của ai, ngôi trường này có thể sửa chữa lại một chút, luôn là chuyện tốt, vẫn là cảm ơn." Quý Thần Ly đứng thẳng thân mình, sờ sờ cây xà đơn nàng đang dựa vào, nhớ tới chuyện vui thời thơ ấu, mỉm cười, vỗ vỗ cột nói: "Chính là cái xà đơn này, năm đó tôi còn bị ngã từ trên xuống."
"Khi còn nhỏ rất nghịch, không hiểu chuyện, người khác leo tôi cũng leo, mãi mới bò lên trên được, muốn làm một cú vô lê lộn ngược, nhưng kết quả sức yếu không bám được, ngã lộn đầu xuống đất." Quý Thần Ly đá hạt cát dưới chân, "Còn may là bãi cát, nếu đây là xi măng, cái mạng nhỏ này của tôi đã sớm giữ không nổi."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, Minh Lãng nghe chỉ thấy tim co rụt lại.
Kể từ khi Quý Thần Ly chết trước mặt cô một lần, sức chịu đựng của cô đã trở nên đặc biệt thấp, chịu không nổi nàng có một chút xíu xiu nguy hiểm, cho dù chỉ là chuyện nhỏ thời thơ ấu đã sớm qua từ lâu, trong lòng Minh Lãng đều sẽ run sợ.
May mắn vẫn ổn, người này khi còn nhỏ bướng bỉnh như vậy, chung quy vẫn là lớn lên bình an.
Còn may, mình có thể gặp được nàng, hai lần.
"Sau đó tôi về bị viện trưởng mắng một trận, một bên mắng một bên khóc, Đào Nguyên tỷ cũng khóc với tôi, ba người ở bệnh viện cùng nhau khóc." Phảng phất như là chuyện gì đó rất thú vị, Quý Thần Ly càng kể càng thấy vui vẻ.
Những việc này từ lâu nàng đã không dám nhớ lại, từ sau khi Đào Nguyên chết, ký ức trước đây Quý Thần Ly không dám nhớ đến.
20 năm nhân sinh của nàng gắn liền với Đào Nguyên, mỗi lần nhớ tới, kết quả xuất hiện trong đầu đều là hình ảnh Đào Nguyên máu me đầy mặt trước lúc qua đời, đau như phế tim phế phổi.
"Có thể làm lại một lần, thật tốt." Quý Thần Ly nói.
Kiếp này nàng đã chú định không có tình yêu, ít nhất thân tình còn có thể giữ được.
Có một Đào Nguyên, là đủ.
Minh Lãng đối với mấy lời sâu sắc của Quý Thần Ly, tán đồng, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, thật tốt."
Cô và Quý Thần Ly đứng rất gần, khi nói quay sang nhìn người mình đánh mất nửa đời, sau đó lén lút với tay sang, nắm lấy tay Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly cảm giác có thứ gì đó dán vào tay mình, tiếp theo một bàn tay khác nhét vào lòng bàn tay nàng, mười ngón tương giao, tay Minh Lãng dù ở mùa hè cũng rất lạnh.
Quý Thần Ly quay đầu, phát hiện mắt Minh Lãng nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, như thể không hề có chuyện gì phát sinh.
Nhưng nàng lại nhìn thấy chóp tai sau kẽ tóc Minh Lãng, có điểm đỏ lên.
Quý Thần Ly mất cả đời khát vọng được nắm chặt bàn tay kia.
Khi Minh Lãng sinh bệnh ở Paris, không thể cảm nhận được độ ấm bình thường.
Hiện giờ cái tay kia cường ngạnh nhét vào tay nàng, thế nhưng cảm giác so với trong tưởng tượng của Quý Thần Ly không sai chút nào: lạnh hơn tay người thường, nắm trong mùa hè rất thoải mái, ẩn giấu dưới lớp da tay mỏng là từng đốt xương rắn chắc.
Một bàn tay như vậy, nắm trong tay nên cảm thấy kiên định, nhưng Quý Thần Ly lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì bàn tay này không thuộc về nàng, sớm hay muộn cũng sẽ mất đi.
"Dọn lại đây đi." Minh Lãng nói.
"Cái gì?" Quý Thần Ly không nghe rõ.
"Dọn lại đây, sống cùng tôi."
Đề nghị này của Minh Lãng tới đột nhiên, nhưng Quý Thần Ly dường như đã làm xong chuẩn bị từ rất lâu.
Dù sao chỉ là kịch, Minh Lãng muốn diễn thế nào, mình xem là được.
Bất quá lúc này nàng là người xem, coi như quan hệ giữa hai người không bình đẳng, thì Quý Thần Ly vẫn luôn có quyền đưa ra một số yêu cầu với Minh Lãng.
"Tôi không ở phòng Hàn Hân Viễn từng ngủ."
"Được."
"Thảm Hàn Hân Viễn thích, tôi muốn đốt."
"Được."
"Tên đầu bếp khiến người ta ghét kia, hắn trước kia từng chỉnh tôi, đổi."
"Được."
"Còn có quản gia, tôi không thích hắn, cũng đổi."
"Được."
Quý Thần Ly đề ra rất nhiều yêu cầu vô lý, Minh Lãng không do dự mà nhất nhất đáp ứng.
Quý Thần Ly nghe cô ta đáp một câu một câu được, chỉ cười, không tin cô thật sự có thể làm được.
Nhưng nàng tới Minh trạch nơi kiếp trước đã ở bảy năm, kiếp này lại chưa một lần đi qua, nhìn đến giúp việc thu dọn từng thứ thuộc về Hàn Hân Viễn rồi đốt từng cái một, khói đen ngùn ngụt trong sân bốc cao trên bầu trời, không ngờ lại có một chút khoái cảm dương mi thổ khí.
Đặc biệt quản gia sắc mặt chanh chua ngày xưa, người đàn ông này đã bước vào tuổi xế chiều, trừng mắt nhìn nàng bằng ánh mắt ngoan độc.
Hắn kiếp này chưa làm qua chuyện gì thực xin lỗi Quý Thần Ly, Quý Thần Ly vẫn cáo mượn oai hùm mà thấy vui sướng.
Không yêu ai khá tốt, Quý Thần Ly nghĩ.
Chí ít luôn có lý do chính đáng để ích kỷ..
————————————
"Nhưng......!nhưng mama Đào......!hứa với em ba lần......!mà chưa đi một lần nào cả......" Bối Bối sụt sịt lên án, "Họp phụ huynh của Tráng Tráng ca......!mẹ......!mẹ đều đi......"
Trong viện nhiều trẻ nhỏ như vậy, Đào Nguyên không có khả năng chăm sóc tận tình cho mọi đứa trẻ.
Quý Thần Ly thông cảm, cũng lý giải uỷ khuất trong lòng Bối Bối, vừa lau nước mắt cho đứa bé vừa hỏi: "Vậy tỷ tỷ đi họp phụ huynh cho Bối Bối có được không?"
"Thật......!Thật sao?" Bối Bối nức nở hỏi.
Quý Thần Ly cười: "Đương nhiên là thật, sao, Bối Bối không muốn tỷ tỷ đi?"
Bối Bối lập tức nín khóc mỉm cười, trên mặt vẫn còn dàn dụa nước mắt, vừa khóc vừa cười nhảy nhót đi báo cáo tin tốt cho mama Đào.
Quý Thần Ly nhìn bộ dạng cao hứng phấn chấn của đứa nhỏ, lắc đầu cười.
Làm trẻ con thật tốt, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, không giống người lớn, có quá nhiều phiền não.
Quý Thần Ly nghĩ hiếm khi đi họp phụ huynh cho Bối Bối, không thể làm Bối Bối mất thể diện, khiến đứa nhỏ trước mặt các bạn học không dám ngẩng cao đầu, cố ý trang điểm tỉ mỉ, đánh phấn tô son, diện một bộ váy casual.
Dù sao cũng từng ở trong giới giải trí, trong giới nàng không được tính là đỉnh cấp mỹ nhân, nhưng nếu đặt nàng giữa những người thường thì chính là mỹ nhân nghìn năm có một.
Nàng cao, lại đi thêm giày gót nhọn, đến trường học, nắm tay Bối Bối đi vào trong, trông không khác gì hạc trong bầy gà giữa nhóm phụ huynh, khiến hầu hết mọi người liên tục phải liếc mắt nhìn.
Tiểu hài tử đều thích những thứ đẹp đẽ, rất nhiều tiểu bằng hữu nhìn thấy gia trưởng Bối Bối xinh đẹp, chạy tới chơi với Bối Bối.
Bối Bối ở trong trường học chưa từng được hoan nghênh nồng nhiệt như vậy, kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ngay khi mấy đứa nhỏ lại đây, mấy người lớn cũng không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, sôi nổi bước đến.
Có một bà mẹ là nội trợ, bình thường ở nhà thích xem phim truyền hình, bộ phim nào cũng xem qua, biết mặt rất nhiều minh tinh.
Cô cảm thấy Quý Thần Ly lớn lên có vài phần quen mắt, vì thế mở lời chào hỏi: "Cô là gia trưởng Bối Bối? Nhìn trẻ ghê, trông giống minh tinh nào đó mà tôi từng thấy trên TV."
Nghe cô ta nói như vậy, mấy vị phụ huynh thích xem phim truyền hình khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, "Đúng vậy đúng vậy."
"Giống phi tử gì gì trong cái bộ cổ trang gì gì ấy?"
"Trân Phi!"
"Đúng đúng đúng! Trân Phi!"
Xung quanh xôn xao lên, Quý Thần Ly ảo não mình sao lại phô trương để giờ rước hoạ vào thân, một mặt cười theo nói: "Tôi là tỷ tỷ Bối Bối, bạn bè ai cũng nói tôi có tướng minh tinh, chắc mọi người nhận lầm rồi."
Nhóm các bà mẹ đó nghĩ cũng đúng, em gái của đại minh tinh sao có thể học ở cái trường rách nát này, vì thế đề tài lại ríu rít chuyển sang hướng khác, Quý Thần Ly lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Họp phụ huynh ở ngoài trời, các bạn nhỏ di chuyển hết băng ghế ra khỏi phòng học, xếp ở sân thể dục theo từng lớp, để gia trưởng ngồi xuống.
Quý Thần Ly nhìn biểu ngữ trên sân khấu được dựng tạm thời trước sân thể dục, hoá ra mục đích chủ yếu của lần họp phụ huynh này là để cảm tạ Đại lão bản đã quyên góp ngân sách giáo dục cho trường, còn đặc biệt tìm thêm nhiều người hỗ trợ hiện trường, miễn cho làm mất mặt Đại lão bản.
Lý do Bối Bối khóc nháo muốn Đào Nguyên tới họp phụ huynh cũng rất đơn giản, bé với mấy tiểu nữ hài khác có một tiết mục múa để mở màn.
Chuyện này trong mắt bọn nhỏ là một chuyện vô cùng vinh quang, đương nhiên muốn khoe với người thân nhất.
Lúc Bối Bối đang biểu diễn, cổng trường đột nhiên ồn ào náo động, gia trưởng sôi nổi ngoảnh lại xem, thì thấy lãnh đạo nhà trường tươi cười đầy mặt nghênh đón ở cổng.
Quý Thần Ly đoán đây chắc là cái vị tài đại khí thô Đại lão bản kia.
Cửa xe mở ra, người trong xe bước xuống, Quý Thần Ly lại ngẩn ra, vị Đại lão bản kia không phải ai khác, chính là Minh Lãng.
Quý Thần Ly làm bộ cái gì cũng chưa thấy, quay đầu lại tiếp tục ghi hình màn trình diễn của Bối Bối.
Biểu diễn xong Bối Bối nhảy nhót chạy xuống, Quý Thần Ly lau mồ hôi cho đứa nhỏ, rồi khen ngợi một hồi, lấy cớ có việc rời khỏi sân thể dục.
Minh Lãng phát hiện ra Quý Thần Ly ngay khi tiến vào cổng trường, sau đó ánh mắt vẫn luôn toả định trên người nàng.
Cô thấy Quý Thần Ly rời đi, công đạo hai câu với Hứa Lộ Dương, còn mình thì đuổi theo nàng.
Quý Thần Ly không rời khỏi khuôn viên trường.
Trường tiểu học này đã rất cũ, nàng tiểu học chính là học ở ngôi trường này, mười mấy năm nay vẫn không có gì thay đổi.
Đằng sau khu dạy học có một sân thể dục, rất nhỏ, chỉ có một sân bóng rổ với vài dãy xà đơn xà kép.
Quý Thần Ly còn nhớ rõ mình khi nhỏ chơi nhiều nhất chính là đu xà đơn, nàng nhìn mấy dãy xà này là có thể liên tưởng đến hình ảnh mình nghịch ngợm gây sự thời thơ ấu, ai có thể nghĩ rằng đảo mắt đã hai đời.
Chết một lần còn có thể quay trở về, nói ra chỉ sợ người khác cho là trò cười.
Cây xà mà Quý Thần Ly nhớ là nàng phải bò lên thì mới chạm được, hiện tại đã trở nên rất thấp, chỉ cần nhảy một chút là có thể ngồi lên.
Đáng tiếc hôm nay nàng mặc sheath dress (váy ôm nhưng không quá bó), ngồi không được, đành phải dựa vào cột phát ngốc.
Quý Thần Ly không biết vì sao mình muốn trốn tới đây, chỉ là nhìn thấy Minh Lãng, theo bản năng muốn chạy trốn.
Trường hợp kiểu này, Minh Lãng là người quyên tặng cao cao tại thượng, mà nàng là một trong mấy trăm người được quyên tặng, mối quan hệ giống như quan hệ tình cảm giữa nàng và Minh Lãng vậy.
Lúc Minh Lãng không thèm, nàng cầu cũng không cầu được; lúc Minh Lãng muốn bố thí, nàng không thể không nhận, trốn đâu cũng trốn không thoát.
Quý Thần Ly đã sớm biết quan hệ giữa hai người không bình đẳng.
Dù có sống hai đời, dù Minh Lãng hiện tại nhìn như đang cầu nàng, đang hạ thấp tư thái, nhưng giữa hai người vẫn như cũ là không bình đẳng, Minh Lãng vẫn là kẻ cao cao tại thượng, không đổi được.
Bên cạnh sân bóng rổ trồng một hàng hoa đào, không cao, đã qua mùa nở hoa, cành lá xum xuê tươi tốt.
Quý Thần Ly nhìn chằm chằm cây đào ngẩn người, nghe thấy phía sau có người gọi: "Thần Ly."
Quý Thần Ly quay đầu lại, miễn cưỡng cười, "Tôi biết cô sẽ qua đây."
Minh Lãng đi tới, Quý Thần Ly nói, "Cảm ơn cô quyên tiền cho trường học."
Minh Lãng lắc đầu: "Là chủ ý của Hứa Lộ Dương."
Cũng đúng, Minh Lãng bận như vậy, không có khả năng chú ý tới vấn đề của một trường học nho nhỏ, đương nhiên là công lao của cô trợ lý toàn năng bên cạnh.
"Mặc kệ là chủ ý của ai, ngôi trường này có thể sửa chữa lại một chút, luôn là chuyện tốt, vẫn là cảm ơn." Quý Thần Ly đứng thẳng thân mình, sờ sờ cây xà đơn nàng đang dựa vào, nhớ tới chuyện vui thời thơ ấu, mỉm cười, vỗ vỗ cột nói: "Chính là cái xà đơn này, năm đó tôi còn bị ngã từ trên xuống."
"Khi còn nhỏ rất nghịch, không hiểu chuyện, người khác leo tôi cũng leo, mãi mới bò lên trên được, muốn làm một cú vô lê lộn ngược, nhưng kết quả sức yếu không bám được, ngã lộn đầu xuống đất." Quý Thần Ly đá hạt cát dưới chân, "Còn may là bãi cát, nếu đây là xi măng, cái mạng nhỏ này của tôi đã sớm giữ không nổi."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, Minh Lãng nghe chỉ thấy tim co rụt lại.
Kể từ khi Quý Thần Ly chết trước mặt cô một lần, sức chịu đựng của cô đã trở nên đặc biệt thấp, chịu không nổi nàng có một chút xíu xiu nguy hiểm, cho dù chỉ là chuyện nhỏ thời thơ ấu đã sớm qua từ lâu, trong lòng Minh Lãng đều sẽ run sợ.
May mắn vẫn ổn, người này khi còn nhỏ bướng bỉnh như vậy, chung quy vẫn là lớn lên bình an.
Còn may, mình có thể gặp được nàng, hai lần.
"Sau đó tôi về bị viện trưởng mắng một trận, một bên mắng một bên khóc, Đào Nguyên tỷ cũng khóc với tôi, ba người ở bệnh viện cùng nhau khóc." Phảng phất như là chuyện gì đó rất thú vị, Quý Thần Ly càng kể càng thấy vui vẻ.
Những việc này từ lâu nàng đã không dám nhớ lại, từ sau khi Đào Nguyên chết, ký ức trước đây Quý Thần Ly không dám nhớ đến.
20 năm nhân sinh của nàng gắn liền với Đào Nguyên, mỗi lần nhớ tới, kết quả xuất hiện trong đầu đều là hình ảnh Đào Nguyên máu me đầy mặt trước lúc qua đời, đau như phế tim phế phổi.
"Có thể làm lại một lần, thật tốt." Quý Thần Ly nói.
Kiếp này nàng đã chú định không có tình yêu, ít nhất thân tình còn có thể giữ được.
Có một Đào Nguyên, là đủ.
Minh Lãng đối với mấy lời sâu sắc của Quý Thần Ly, tán đồng, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, thật tốt."
Cô và Quý Thần Ly đứng rất gần, khi nói quay sang nhìn người mình đánh mất nửa đời, sau đó lén lút với tay sang, nắm lấy tay Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly cảm giác có thứ gì đó dán vào tay mình, tiếp theo một bàn tay khác nhét vào lòng bàn tay nàng, mười ngón tương giao, tay Minh Lãng dù ở mùa hè cũng rất lạnh.
Quý Thần Ly quay đầu, phát hiện mắt Minh Lãng nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, như thể không hề có chuyện gì phát sinh.
Nhưng nàng lại nhìn thấy chóp tai sau kẽ tóc Minh Lãng, có điểm đỏ lên.
Quý Thần Ly mất cả đời khát vọng được nắm chặt bàn tay kia.
Khi Minh Lãng sinh bệnh ở Paris, không thể cảm nhận được độ ấm bình thường.
Hiện giờ cái tay kia cường ngạnh nhét vào tay nàng, thế nhưng cảm giác so với trong tưởng tượng của Quý Thần Ly không sai chút nào: lạnh hơn tay người thường, nắm trong mùa hè rất thoải mái, ẩn giấu dưới lớp da tay mỏng là từng đốt xương rắn chắc.
Một bàn tay như vậy, nắm trong tay nên cảm thấy kiên định, nhưng Quý Thần Ly lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì bàn tay này không thuộc về nàng, sớm hay muộn cũng sẽ mất đi.
"Dọn lại đây đi." Minh Lãng nói.
"Cái gì?" Quý Thần Ly không nghe rõ.
"Dọn lại đây, sống cùng tôi."
Đề nghị này của Minh Lãng tới đột nhiên, nhưng Quý Thần Ly dường như đã làm xong chuẩn bị từ rất lâu.
Dù sao chỉ là kịch, Minh Lãng muốn diễn thế nào, mình xem là được.
Bất quá lúc này nàng là người xem, coi như quan hệ giữa hai người không bình đẳng, thì Quý Thần Ly vẫn luôn có quyền đưa ra một số yêu cầu với Minh Lãng.
"Tôi không ở phòng Hàn Hân Viễn từng ngủ."
"Được."
"Thảm Hàn Hân Viễn thích, tôi muốn đốt."
"Được."
"Tên đầu bếp khiến người ta ghét kia, hắn trước kia từng chỉnh tôi, đổi."
"Được."
"Còn có quản gia, tôi không thích hắn, cũng đổi."
"Được."
Quý Thần Ly đề ra rất nhiều yêu cầu vô lý, Minh Lãng không do dự mà nhất nhất đáp ứng.
Quý Thần Ly nghe cô ta đáp một câu một câu được, chỉ cười, không tin cô thật sự có thể làm được.
Nhưng nàng tới Minh trạch nơi kiếp trước đã ở bảy năm, kiếp này lại chưa một lần đi qua, nhìn đến giúp việc thu dọn từng thứ thuộc về Hàn Hân Viễn rồi đốt từng cái một, khói đen ngùn ngụt trong sân bốc cao trên bầu trời, không ngờ lại có một chút khoái cảm dương mi thổ khí.
Đặc biệt quản gia sắc mặt chanh chua ngày xưa, người đàn ông này đã bước vào tuổi xế chiều, trừng mắt nhìn nàng bằng ánh mắt ngoan độc.
Hắn kiếp này chưa làm qua chuyện gì thực xin lỗi Quý Thần Ly, Quý Thần Ly vẫn cáo mượn oai hùm mà thấy vui sướng.
Không yêu ai khá tốt, Quý Thần Ly nghĩ.
Chí ít luôn có lý do chính đáng để ích kỷ..
Danh sách chương