Bốn chữ “Tôi yêu anh ấy” rơi vào tai Nhậm Giang Lâm, nếu nói không rung động vậy là không thể nào.

Anh biết Tiêu Việt sẽ trả lời câu hỏi này, chỉ là anh không ngờ Tiêu Việt sẽ trả lời như vậy.

Nhịp tim đập nhanh hơn, vội vàng không kịp chuẩn bị được tỏ tình thậm chí khiến anh cảm thấy tai hơi nóng lên.

Nhìn người trước mặt cười đến là dịu dàng, nhìn vào đôi mắt không che giấu yêu thương kia, không biết tại sao Nhậm Giang Lâm chợt nhớ một câu trên mạng, muốn biết đối phương có thích bạn hay không, nhìn vào mắt là đủ rồi.

Không biết lời này có thật sự chuẩn xác vậy không, nhưng ở chỗ Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm thật sự cảm nhận được Tiêu Việt thích anh tới cực điểm từ trong đôi mắt ấy.

Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng.

Con người Tiêu Việt luôn luôn không tiếc bày tỏ thích và yêu với anh, từ khi bắt đầu mối quan hệ này đến bây giờ, cho dù là khi gặp nhau, trong điện thoại, trong tin nhắn trò chuyện, mỗi một câu nói mỗi một hành động của Tiêu Việt đềi đang nói hắn để ý anh.

Thích của Tiêu Việt không trộn lẫn chút giả dối nào, đôi mắt kia từ đầu đến cuối chỉ chứa đựng một mình Nhậm Giang Lâm.

Cảm giác này thật sự rất tốt, tốt đến mức trong lòng như được rót mật, ngọt khiến người ta bất cứ khi nào nhớ đến cũng sẽ không nhịn được cười lên. Có thể nói, có thể được Tiêu Việt thích là một chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Nhậm Giang Lâm nghĩ Tiêu Việt thích anh, vô cùng thích, mà anh cũng cực kỳ yêu Tiêu Việt thế này.

Anh là thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích, nếu tốt đẹp như thế, sao anh có thể buông tay? Yêu thương của Tiêu Việt dành cho anh, anh không muốn chia cho người khác tẹo nào, chỉ có thể là anh, sẽ chỉ là anh.

Nghĩ đến đây, Nhậm Giang Lâm chậm rãi nắm tay Tiêu Việt, thấp giọng nói: “Bây giờ đang phát trực tiếp, em biết không? Nếu phát trực tiếp, nói ra khỏi miệng sẽ không thu lại được, cũng không thể biên tập cắt bỏ ở hậu kỳ.”

Tiêu Việt nhếch miệng: “Em đã nói ra, thì chưa từng muốn thu về, nếu đã nắm giữ anh, cho dù anh không vui lòng, em cũng sẽ không buông tay.”

Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Đây là em nói.”

Tiêu Việt học theo: “Em nói.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười.

Đeo micro trong tay Tiêu Việt lên, Nhậm Giang Lâm nhìn thẳng về phía camera.

Lần nữa lên tiếng lại rất nghiêm túc, không hề hững hờ.

“Thời gian tương tác với các bạn trên mạng sắp kết thúc rồi, cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của mọi người với app Hoàn Du… Tôi tin ý tưởng thiết kế của nó và sự tiện lợi khi sử dụng nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Sau khi nói xong lý do thoái thác đã đặt ra trước đó, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt nói tiếp:

“Vừa rồi anh Tiêu bên cạnh tôi đến đột ngột, MC không hiểu rõ lắm, giới thiệu có chỗ sai, tôi biết mọi người rất tò mò về cậu ấy… Cho nên tại đây tôi giới thiệu lần nữa với mọi người, Tiêu Việt là nhà thiết kế, kỹ sư bên ngoài được Công nghệ Hạo Thiên thuê, là nhân vật trung tâm thiết kế làm ra app Hoàn Du, đồng thời…” Nói đến đây, Nhậm Giang lâm mỉm cười nói: “Cậu ấy cũng là người yêu của tôi.”

Lời này vừa nói ra, Tiêu Việt bên cạnh sững sờ.

MC choáng váng.

Mưa đạn trên kênh phát trực tiếp bỗng nhiên dừng lại.

Chu Hạ dưới sân khấu cần ly rượu chuẩn bị uống tay run một cái, rượu đổ xuống háng.

Nhưng, yên tĩnh chỉ một cái chớp mắt, cũng không biết là ai thét lên trước, giống như một đốm lửa trong kho đạn, nháy mắt dẫn nổ toàn bộ bữa tiệc.

Ngay cả MC cũng không nhịn được che miệng lại, thấp giọng hô lên.

‘Đạ mấu đạ mấu đạ mấu a a a a a — ‘

‘Tôi còn đang nghiên cứu vừa rồi Tiêu Việt tháo mic nói gì đấy, vẫn chưa nghiên cứu xong, Nhậm Giang Lâm đã ném một quả bom ra!’

‘Đại lão đầu tiên trong nước come out đúng không.’

‘Thật. Đại lão. Come out.’

‘Trời ạ, người yêu, cái từ này nói ra từ miệng Nhậm Giang Lâm, sao cảm thấy rất ngọt!’

‘A a a, vấp phải thức ăn cho chó cực lớn.’

‘Vừa rồi chắc là Tiêu Việt nói ba chữ, tôi chú ý, có phải là em yêu anh không?’

‘Tôi không biết anh ấy nói gì, tôi chỉ biết là ánh mắt anh ấy nhìn Nhậm Giang Lâm rất cưng chiều!’

‘Tôi đã tổng kết, hôm nay ánh mắt của anh ấy chưa từng rời khỏi Nhậm Giang Lâm.’

‘Quả thực giống như muốn ăn người.’

‘Ăn người… khà khà khà, tôi ăn cái amway này!’

(Amway là một tập đoàn có trụ sở chính tại Mỹ, ở một số quốc gia sử dùng hình thức bán hàng đa cấp, thường được gì với nghĩa giới thiệu đề cử)



Dân mạng nổ thế nào, bây giờ cũng không ai để ý tới, MC Tống Hàm cảm thấy sự nghiệp của mình sắp dừng lại ở đây rồi, đối mặt với cảnh tượng hoành tráng gì cũng bình tĩnh như cô, hôm lại bị chấn động đến mức miệng không khép lại được.

Mặc dù cô biết Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt này hẳn là một đôi không sai, nhưng cô không hề nghĩ rằng Nhậm Giang Lâm sẽ nói thẳng ra như vậy! Trong cái nhìn của cô, không nói chuyện này còn tốt với anh, địa vị như Nhậm Giang Lâm, nhà doanh nghiệp lớn hô mưa gọi gió trong ngành, sao người tình chỉ có một người như thế? Cuộc sống đằng đẵng, người muốn ôm chặt cây đại thụ Nhậm Giang Lâm này nhiều lắm, bên cạnh có nhiều cám dỗ đến thế, Nhậm Giang Lâm kiểu gì cũng sẽ thay người. Tất nhiên sẽ thay, sao không cứ vậy giấu đi? Không nói rõ ràng dân mạng cũng chỉ suy đoán, không chứng thực, vậy sau này muốn làm thế nào thì làm thế đó, kết hôn sinh con cũng sẽ không bị người lên án.

Phải biết đồng tính luyến ái trong xã hội bây giờ mặc dù tư tưởng cởi mở hơn nhiều, nhưng đa số người vẫn không thể chấp nhận, không nói đâu xa, chỉ nói cái nghề này của cô, không ít đồng tính luyến ái, lại không một ai dám nói thẳng ra, nói ra đồng nghĩa với việc bị xa lánh, vứt bỏ bát cơm.

Mặc dù Nhậm Giang Lâm là sếp tổng của tập đoàn bản chất khác bọn họ…

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, trong nghề đều biết, Nhậm Giang Lâm dạo chơi nhân gian, chưa bao giờ có người yêu chính thức, không tự công khai, những minh tinh vụng trộm muốn bám vào anh đều nói đây là người đàn ông không bắt được…

Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác.

Cho dù nói thế nào, nếu Nhậm Giang Lâm có thể nói rõ ràng chuyện này, vậy ít nhất có một điểm có thể khẳng định.

Nhậm Giang Lâm nghiêm túc với mối quan hệ này.

Nghĩ vậy, MC lại vô hình hơi ghen tị với Tiêu Việt. Rốt cuộc hắn có tài cán gì có thể bắt được đại lão trong giới kinh doanh.

Suy nghĩ của Tống Hàm thật ra cũng là suy nghĩ của khán giả, nhưng dù họ nghĩ như thế nào, Nhậm Giang Lâm không quan tâm cũng không muốn quan tâm.

Sau khi nói rõ ràng những điều nên nói, anh đứng dậy nhìn Tiêu Việt bên cạnh vẫn ngồi không có động tĩnh, khẽ cười bảo: “Sao vậy? Anh Tiêu không có ý định cùng xuống dưới?”

Tiêu Việt vui mừng nói: “Cùng nhau cùng nhau, anh Nhậm nói đi đâu em sẽ đi đó.”

Nhậm Giang Lâm hơi híp mắt, đợi Tiêu Việt đứng lên, hai người xuống sân khấu.

Vừa bước xuống sân khấu, trong chỗ tối, Tiêu Việt hỏi: “Bây giờ anh có thể rời đi không?”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa thể đi, phát trực tiếp chỉ còn phân đoạn cuối cùng, chắc kết thúc trong một tiếng nữa.”

“Vậy thì được, em chờ anh,” Nói đoạn Tiêu Việt nhìn Nhạc Đào Tiến bên kia, “Bên Nhạc Đào Tiến còn chỗ trống, em qua đó ngồi.”

Hơn một tháng không gặp, hai người đều có rất nhiều lời muốn nói, Nhậm Giang Lâm cũng có chuyện muốn hỏi Tiêu Việt, nhưng trong bữa tiệc này, có mấy lời bọn họ sẽ không nói trước người khác, càng không có thói quen cho người khác tham quan.

Nghĩ rằng từ khi Tiêu Việt đến Thành Đô chưa gặp mấy người Nhạc Đào Tiến lần nào, Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Được.”

Khoảng thời gian Tiêu Việt đến Thành Đô rất bận, mấy người Nhạc Đào Tiến cũng bận sứt đầu mẻ trán vì app, mấy tháng nay tính ra đúng là chưa liên lạc.

Lúc này thấy người, mọi người đều rất vui, uống hai chén rượu, sau khi hẹn ăn cơm tối mai, Nhạc Đào Tiến dẫn mấy người Kha Hoằng Ích lên sân khấu.

Phát trực tiếp tuyên truyền app Hoàn Du rất thành công, phân đoạn cuối cùng của buổi phát trực tiếp chỉ tốn bốn mươi phút, đợi phân đoạn cuối cùng kết thúc, lượng tải đã vượt quá năm lần so với dự kiến.

Rất nhiều người thấy thế đều vội vàng đến mời rượu Nhậm Giang Lâm, nhiều người đều là người quen trong giới kinh doanh, không khí náo nhiệt luôn dễ dàng lây nhiễm người, thấy Tiêu Việt cũng đi theo đám người kia đến mời rượu, Nhậm Giang Lâm cảm thấy buồn cười, bất trí bất giác đã uống với Tiêu Việt thêm mấy chén.

Chẳng biết người mời rượu lặng lẽ lui đi lúc nào, một bên bàn chỉ còn lại hai người uống với nhau.

Sau mấy chén, Tiêu Việt cười nhìn Nhậm Giang Lâm: “Sau hôm nay, hợp tác của mấy tiến sĩ sinh bọn em và Hạo Thiên sẽ kết thúc, cảm ơn sự quan tâm của anh Nhậm trong suốt thời gian qua.”

Nhìn người yêu trước mặt, Nhậm Giang Lâm cảm thấy hơi choáng, “Cho nên, hôm nay em mới cố ý chạy về?”

“Đâu có.” Tiêu Việt híp mắt, “Em muốn xác nhận với anh một chuyện.”

Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Chuyện gì?”

Tiêu Việt vui tươi hớn hở uống cạn chén rượu đế, nhưng không trực tiếp trả lời, mà nói: “Chúng ta có thể đi trước không?”

Ánh mắt Nhậm Giang Lâm tối lại, “Có thể.”

Xe của Nhậm Giang Lâm đỗ ở tầng hai phụ, bãi đỗ xe yên lặng ánh sáng lờ mờ, vừa ngồi vào xe, Nhậm Giang Lâm trên ghế lái đã kéo cổ áo Tiêu Việt lại, làm chuyện mà từ khi Tiêu Việt bỗng nhiên xuất hiện anh đã muốn làm, thô bạo hôn lên.

Một nụ hôn sâu mang theo cảm xúc mãnh liệt.

Môi lưỡi nóng bỏng, mùi rượu nồng đậm khiến Tiêu Việt run lên, thở khẽ một tiếng, chỉ một lát sau đã ôm chặt người trước mắt, câu lưỡi Nhậm Giang Lâm hôn lại.

Đêm hè nhiệt độ không khí của tầng hai dưới mặt đất rất oi bức, trong xe chưa thông gió càng khô nóng hơn.

Nhưng có vẻ như hai người cũng không hay biết, ôm chặt lấy nhau, hôn đến mức khó rời…

Cơ thể khô nóng, dục vọng kêu gào khiến hai người khó mà kiềm chế. Trong xe chật quá, khiến cả hai không thể sát lại gần nhau hơn.

“Tiêu, Tiêu Việt, chúng ta về… về nhà trước…” Nhậm Giang Lâm híp mắt thở gấp, nói với Tiêu Việt đang vùi trong cổ anh.

Tiêu Việt nghe vậy, hít sâu một hơi, ôm mặt Nhậm Giang Lâm lại tỉ mỉ hôn một cái, run giọng nói: “Được.”

Trên đường đi, trở về biệt thự của Nhậm Giang Lâm như thế nào, hai người cũng không nhớ rõ.

Biệt thự vừa đóng cửa lại, không biết Tiêu Việt lấy sức lực ở đâu ra, dốc toàn lực bế Nhậm Giang Lâm vóc dáng xấp xỉ hắn lên, vội vàng đi vào phòng ngủ, đè người xuống giường mềm mại…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện