Phỏng vấn nhân vật của tuần san kinh tế vào buổi chiều, được tiến hành trong văn phòng của Nhậm Giang Lâm.

Tuần san kinh tế là tạp chí chính thống trong nước, rất có quyền uy, Nhậm Giang Lâm vẫn rất chú trọng lần phỏng vấn này.

Biết thời gian của Nhậm Giang Lâm eo hẹp, phóng viên tuần san đã cắt giảm trước vài vấn đề không cần thiết, giảm bớt một tiếng phỏng vấn đi mười lăm phút. Đợi phỏng vấn kết thúc, thợ chụp ảnh hỏi ý kiến Nhậm Giang Lâm, sau khi nhận được sự đồng ý của Nhậm Giang Lâm, trực tiếp chụp một vài ảnh bìa cho tuần san trong văn phòng của Nhậm Giang Lâm.

Buổi chiều, ánh nắng vừa đẹp, Nhậm Giang Lâm hết sức phối hợp, chụp ảnh thuận lợi hơn rất nhiều, sau khi kết thúc, cũng chỉ mới năm giờ mười lăm phút.

Thấy thợ chụp ảnh cất thiết bị xong, phóng viên nữ đợi ở bên cạnh nói với Nhậm Giang Lâm trước: “Anh Nhậm, bản thảo phỏng vấn và ảnh chụp được đưa ra, chúng tôi sẽ lấy cho anh xem trước trưng cầu ý kiến của anh, đến lúc đó lại sửa.”

Nhậm Giang Lâm nới lỏng cà vạt, gật đầu: “Vất vả rồi, cảm ơn.”

Nói đến đây, anh nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm, bèn nói xin lỗi với phóng viên nữ: “Thực sự xin lỗi, bên tôi còn có chút chuyện cần xử lý, xin đi trước, tiếp theo sẽ do thư ký của tôi tiếp đãi mọi người, nếu có vấn đề gì mọi người nói trực tiếp với cô ấy, đến lúc đó bảo cô ấy phản hồi vấn đề lại cho tôi, tôi lại liên hệ với mọi người.”

“Vâng.” Phóng viên nữ cười nói: “Cảm hơn Nhậm tổng đã hỗ trợ lần phỏng vấn này!”

Nhậm Giang Lâm khẽ cười nói: “Nên làm thôi.”

Nói xong, anh dặn dò thư ký Lôi xử lý công việc kế tiếp trước khi đi, rồi lái xe chạy đến Công nghệ Hạo Thiên.

Sau khi mã hóa kết thúc, chuyện của Tiêu Việt đã ít đi rất nhiều. Nhưng trước kia không có việc để làm, Tiêu Việt lẽ lấy đồ trước đó làm ra sửa đổi, nhưng hôm nay lại có phần không giống, vừa đến năm giờ, hắn đã thất thần lần thứ nhất, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, lướt sổ liên lạc.

Đợi đến sáu giờ, nghe thấy khu làm việc có người nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Nhậm Giang Lâm Tiêu Việt đã không kìm được cười lên, quay đầu lại, đã thấy Nhậm Giang Lâm đi đến.

“Phỏng vấn kết thúc rồi?” Tiêu Việt đứng lên, đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, cười nói: “Muốn ngồi một lát không?”

“Không cần.” Nhậm Giang Lâm lắc đầu, nhìn giao diện máy tính của Tiêu Việt hỏi, “Làm xong việc hôm nay rồi?”

“Xong lâu rồi.”

“Vậy thì đi ăn cơm?” Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi bèn nói: “Công việc của Hạo Thiên hôm nay kết thúc cả rồi đúng không?”

Tiêu Việt gật đầu, “Đúng, sao vậy?”

Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn khu làm việc, nói: “Hôm nay bảo mấy người Nhạc Đào Tiến cũng đi ăn cùng đi.”

“Hả?” Tiêu Việt nghe vậy bĩu môi, “Bảo họ đi làm gì? Ông chủ lớn định trao đổi tình cảm với nhân viên của mình à?”

“Kết thúc mã hóa, công việc cũng coi như đến đoạn kết rồi, khoảng thời gian trước bởi vì bận quá không rảnh, Hạo Thiên thành lập xem như cũng được hơn một năm, nhưng tôi vẫn chưa nói chuyện riêng với mấy người Nhạc Đào Tiến.”

Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt một cái, nói tiếp: “Hơn nữa, hợp tác của sáu người các cậu và Hạo Thiên cũng sắp kết thúc rồi, hôm nay trước khi triển khai gia đoạn nhiệm vụ mới, tụ tập với các cậu cũng vừa lúc phù hợp.”

Tiêu Việt vốn định hôm nay chỉ có hai người, nhưng hắn cũng hiểu ý của Nhậm Giang Lâm, chỉ thở dài một hơi, nói: “Được thôi, nhưng,” Nói đoạn hắn tiến lên một bước, lặng lẽ kéo tay Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Gần đây anh bận việc phải không? Lần sau có rảnh chỉ hai chúng ta ra ngoài, em có mấy lời muốn nói với anh.”

Nhậm Giang Lâm cười: “Được.”

“Có điều,” Tiêu Việt đang nói, nhìn khu làm việc một cái, không nhịn được bật cười: “Anh chắc chắn lát nữa ăn cơm cùng anh, bọn họ có thể ăn vào?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhướng mày, “Tôi rất đáng sợ?”

Tiêu Việt lắc đầu: “Không không không, ông chủ lớn rất được người ta thích, anh xem em cực kỳ thích này.”

“…”

Trong một ngày nhân viên Công nghệ Hạo Thiên bị ông chủ lớn tra hỏi hai lần, áp lực lớn, trước nay chưa từng có.

Không nên đâu! Tổng giám đốc Nhậm bận rộn cỡ nào, bọn họ đều biết, nhưng sao dạo này lại năng tới đây thế chứ? Khoảng thời gian này công việc bọn họ tiến triển rất thuận lợi, cũng không làm chuyện gì khác người? Nhậm tổng không yên lòng giao công việc cho bọn họ đến vậy sao? Một ngày cũng phải vội vàng sang đây nhìn hai lần? Kha Hoằng Ích lặng lẽ nhìn căn phòng làm việc độc lập của Tiêu Việt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chậc chậc, người không biết còn tưởng là Nhậm tổng đếm gặp người tình nhỏ nào đấy.”

Uông Trạch: “…”

Triệu Viên Viên: “…”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhậm tổng quả thực rất coi trọng anh Việt,” Tống San Hà thấp giọng nói: “Này, các ông nói xem có phải Nhậm tổng muốn giữ anh Việt lại không? Lần trước đến cũng tìm anh ấy, lần này đến cũng thế, giữa trưa Kha Hoằng Ích nói Tiêu Việt định giữ gìn mối quan hệ với Nhậm tổng, sao tôi cảm giác thật ra là Nhậm tổng muốn giữ gìn mối quan hệ với anh Việt nhỉ?”

“Này, ông nói chuyện tôi cũng cảm thấy có ý như thế, nói không chừng Nhậm Giang Lâm thật sự muốn giữ anh Việt ở lại Hạo Thiên đấy.”

“Đại thần như này ai không nghĩ trăm phương ngàn kế giữ anh ấy làm việc dưới quyền đây?”

“Nói không chừng là thật, cậu xem tình trạng phát triển gần đây của hai người họ đi,” Nhạc Đào Tiến dùng khuỷu tay đụng Uông Trạch một cái nói: “Uông Trạch này cậu thân với Tiêu Việt, không nghe thấy cậu ta tiết lộ gì hả?”

“…” Vẻ mặt Uông Trạch lạnh lùng liếc Nhạc Đào Tiến: “Gần đây thời gian tôi ở chung với cậu ấy giống như anh, sao mà biết được?”

“Này cũng đúng.” Nhạc Đào Tiến gật đầu.

“Nhậm tổng thường xuyên tới đây?”

Đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên ở chung được vài ngày với hội Nhạc Đào Tiến, cũng coi như thân hơn được ít, giờ nghe Nhạc Đào Tiến nói vậy, nhóm trưởng Trương Hoa cũng tò mò hỏi: “Hiếm lạ thế à, Nhậm tổng rất ít đến bên kia.”

“Phải không?” Kha Hoằng Ích bu lại, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói bên trong chắc chắn có vấn đề, giữa trưa tôi đã cảm thấy bất thường, nếu không hôm nào tôi lén lút theo dõi bọn họ, xem xem rốt cuộc họ nói chuyện gì, vậy thì chân tướng của sự thật…”

Triệu Viên Viên ở bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, “Một đám đàn ông mấy người sao lắm chuyện thế? Hầy, tôi cũng hơi khó hiểu, năm tiến sĩ sinh chúng tôi đều không nói gì, anh dám chắc các anh làm việc dưới quyền anh Nhậm, sau lưng nói thầm sếp của các anh như vậy không có vấn đề gì sao?” Nói tới đây, Triệu Viên Viên liếc nhìn Kha Hoằng Ích, nói: “Đặc biệt là ông! Não chỉ to bằng hạt lạc, ông cũng tưởng mình là thám tử hả? Còn chân tướng, ông có biết —— ”

Triệu Viên Viên nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, cô thực sự không muốn nhìn Kha Hoằng Ích nữa, lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, cái tính tự tìm chết của ông, tôi nghĩ tôi ngăn cũng không ngăn được, ông có thể hăng hái làm đi, ông tìm đường chết chẳng chóng thì chày.”

“…” Kha Hoằng Ích vốn định phải bác hai câu, nhưng nghĩ cả buổi lại không biết nên phản bác từ đâu, đợi sau khi anh ta suy nghĩ ngôn ngữ xong, đang định mở miệng, bên kia Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đi ra khỏi phòng làm việc, dọa Kha Hoằng Ích vội vàng lùi về chỗ ngồi, yên tĩnh ngồi xuống.

Tiêu Việt đứng bên cạnh Nhậm Giang Lâm, đảo mắt nhìn khu làm việc cực kỳ yên tĩnh, xì một tiếng khinh miệt, “Đừng giả vờ nữa, vừa rồi mấy người tán gẫu nói oang oang, tôi ở đó cũng nghe rõ rành rành. Giờ mọi người không có việc thì tắt máy tính đi, lát nữa mọi người có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, ông chủ lớn vừa nói, hôm nay mời mọi người ăn cơm, muốn ăn gì?”

“Ăn cơm?” Kha Hoằng Ích nghe vậy thò đầu ra, hơi bối rối: “Ăm cơm gì? Với Nhậm tổng?”

“Đúng rồi, với Nhậm tổng.” Tiêu Việt liếc nhìn Kha Hoằng ích, cười nói: “Sao? Không muốn đi? Không phải giữa trưa mày buông lời nói muốn vun đắp tình cảm với Nhậm tổng trước mặt mọi người sao? Bây giờ là một cơ hội tốt, không nắm chặt à?”

Không biết tại sao, Kha Hoằng Ích cảm thấy Tiêu Việt cười hơi lạnh, “… Cũng, cũng chỉ nói vậy thôi, em nói vậy thôi…”

Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích hèn một giây, bật cười một tiếng, sau đó mới nhìn Tiêu Việt hỏi: “Thật sự đi liên hoan?”

“Ừ.” Tiêu Việt gật đầu.

“Tao cũng không có việc gì, bây giờ về cũng chỉ đi ngủ chơi game thôi, nếu thật sự định liên hoan… vậy thì đi,” Uông Trạch nói: “Cũng không biết những người khác có thời gian không.”

Nhạc Đào Tiến nghe vậy, vội vàng nhìn về phía Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Bên Hạo Thiên chúng tôi rảnh cả!”

“Tôi cũng rảnh.”

“Tôi cũng thế.”

“Vậy thì tụ tập đi.”

Nói đùa, nếu Nhậm tổng cũng muốn đi, vậy ai dám không có thời gian? Chưa kể sếp Nhậm mời cơm đấy! Đối với bọn họ mà nói, trong một năm Hạo Thiên thành lập này, số lần thấy Nhậm Giang Lâm có thể đếm được trên đầu ngón tay, đối với Nhậm Giang Lâm, bọn họ nghe đồn nhiều hơn là hiểu rõ người thật, đây là có thể tiếp xúc gần với tổng giám đốc trong truyền thuyết, cơ hội hiếm có biết mấy!

Nhậm Giang Lâm gật đầu, sau đó nhìn đoàn đội tuyên truyền của Võng Thiên: “Nếu mọi người cũng không có việc, thì đi cùng đi.”

Trương Hoa dẫn đầu đoàn đội tuyên truyền được cưng mà lo, vội vàng gật đầu nói: “Không có việc không có việc, thời gian rảnh của chúng tôi rất nhiều!”

“Nếu có thời gian hết vậy nói xem muốn ăn gì đi, đặt chỗ trước, rồi đến đó luôn.” Tiêu Việt nói.

“Ăn món xào?”

“Thôi, gần đây tôi ăn món xào nhiều, hơi không chịu nổi.”

“Cơm Tây? Bò bít tết?”

“Ăn bò bít tết gì, cái thứ nho nhã này, ăn còn phải cố làm ra vẻ giữ yên lặng, căn bản không phù hợp với phong cách chỉnh thể của nhóm chúng ta!”

“Vậy, nếu không thì ăn lẩu.”

“Ơ, được đấy, tôi cũng đã lâu chưa ăn rồi, đang nhớ đây!”

“Được, bây giờ tôi cũng hơi đói cực kỳ muốn ăn đồ cay tê!”

“Lẩu gì?” Kha Hoằng Ích nghe vậy có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mọi người, nói: “Sếp Nhậm mời, ăn lẩu gì chứ!”

Triệu Viên Viên vừa nghe lời này thì không vui, “Ha Ha, Kha Hoằng Ích, lẩu thì sao? Ý là ông không ưng?”

“Không có, tôi không có ý này…” Nhìn người xung quanh, Kha Hoằng Ích thở dài: “Lẩu thì lẩu vậy…”

Tiêu Việt nghe vậy cười nói: “Được, vị gì?”

“Tiểu long khảm!” Em gái ở Võng Thiên vừa nói muốn ăn cay tê phấn khích bảo: “Bên đường Hoài Hải có một quán! Em siêu thích!”

(Tiểu long khảm là một thương hiệu lẩu)

Triệu Viên Viên nghe vậy liếc nhìn em gái kia một cái, nói: “Người Tứ Xuyên?”

“Đúng rồi!” Ánh mắt em gái sáng lên: “Chị cũng thế?”

“Đồng hương này!”

Đến khi mọi người đều nhất trí đồng ý, chuẩn bị lái xe đến quán ở đường Hoài Hải, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh nói: “Lát nữa anh đừng lái xe, em lái, đợi cơm nước xong xuôi, em lại đưa anh về.”

Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi gật đầu nói: “Được.”

“Em đã đến quán lẩu kia rồi, độ cay chắc anh không ăn được, anh chắc chắn không sao?”

Nhậm Giang Lâm nói: “Không phải nói còn có nước dùng à”?

Tiêu Việt gật đầu: “Có thì có, nhưng…” Lẩu Tứ Xuyên đương nhiên phải cay mới đã nghiền.

“Lát nữa anh có thể thử một ít cay, mùi vị cũng không tệ lắm.”

“Được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện