Nói Tiêu Việt là bạn, Nhậm Giang Lâm cũng không cảm thấy quan hệ của hai người bây giờ còn có thể gọi là bạn bè, nào có bạn bè sẽ hở tí ra là nói nhớ nhung? Nào có bạn bè hở ra là lại hôn nhau? Nhưng Cố Minh Trân nói là người tình nhỏ… Nhậm Giang Lâm càng không muốn phân loại Tiêu Việt như thế. Tiêu Việt với anh mà nói không phải kiểu người tình có dục vọng không có tình cảm, không giống với những tình nhân trước kia của anh, bởi vì anh thích Tiêu Việt.
Không phải bạn bè, không phải người tình, vậy Tiêu Việt còn có thể là gì?
Nhậm Giang Lâm nhìn Cố Minh Trân, hôm nay Cố Minh Trân vẫn gầy gò như cũ, nhưng vẻ mặt lại sáng sủa hơn ngày trước, khi bệnh tình nguy kịch, Nhậm Giang Lâm biết đó cũng không phải dấu hiệu khỏi bệnh của bà, có lẽ cái này nên gọi là hồi quang phản chiếu…
Có lẽ tháng sau, có lẽ cuối tuần, cũng có lẽ… ngay sau đó…
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Cố Minh Trân thế này, nghĩ đến đêm đó Tiêu Việt trực tiếp gọi điện cho người nhà, Nhậm Giang Lâm không khỏi nói với Cố Minh Trân, hắn là người yêu.
Nhưng sau khi nói lời này, Cố Minh Trân cũng chỉ cười một tiếng, dường như cũng không để ý.
Nhậm Giang Lâm thấy thế hơi nhíu mày lại.
“Người yêu à…” Cánh tay gầy như que củi của Cố Minh Trân run run rẩy rẩy nâng lên, vén tóc rối bên tai, ho nhẹ hai tiếng: “Mẹ nhớ năm nay con ba mươi mốt đúng không… Cháu gái bên nhà họ Lý cũng hai mươi mấy, con với con bé cũng rất xứng đôi… Nhân lúc bây giờ mẹ còn có một hơi, không bằng mẹ bảo nhà họ Cố nói một tiếng…”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười khẽ: “Nhà họ Lý, nhà họ Lý ở thủ đô kia?”
“Đúng rồi.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, “Cũng là một nhân duyên tốt, địa vị nhà họ Lý ở thủ đô vững chắc, bối cảnh chính trị rất dày, với con mà nói cũng coi như thích hợp.”
Cố Minh Trân chậm rãi gật đầu, cười nói: “Nếu con…”
“Không thể.” Nhậm Giang Lâm không đợi Cố Minh Trân nói xong đã mở miệng ngắt lời, thờ ơ nhìn Cố Minh Trân: “Con vừa mới nói con có người yêu.”
Cố Minh Trân nghe vậy hơi ngẩn ra, suy nghĩ thật lâu mới hiểu được những lời này của Nhậm Giang Lâm có ý gì.
“Vừa rồi… đó là người con định kết hôn? Nhưng, nhưng mà nhà họ Lý, con có người yêu kết hôn với con… cũng không có xung đột… nhà họ Lý kết thân với Nhậm thị…”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, “Với người mà nói có lẽ không có xung đột đúng không.”
“…”
Cố Minh Trân nhất thời không biết nghe chưa hiểu, này là muốn cưới người yêu kia? Chẳng lẽ gia sản của người yêu nó cũng rất thâm hậu? Nghĩ vậy, Cố Minh Trân mới mở to đôi mắt lõm sâu, nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Người kia… người kia là thiên kim nhà nào?”
Nhậm Giang Lâm cười, “Không phải thiên kim, cậu ấy là đàn ông.”
Cố Minh Trân nghĩ đến tin đồn nghe được vào năm ngoái, hỏi: “Minh tinh họ Thư kia?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Không phải, cậu ấy tên là Tiêu Việt, trước mắt… chỉ là một người bình thường.”
Cố Minh Trân kinh ngạc: “Người bình thường? Gia chủ của nhà họ Nhậm sao có thể chọn một người bình thường.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, lắc đầu khẽ cười nói: “Xem như con nói sai, cậu ấy cũng không bình thường, rất không bình thường, cậu ấy là một thiên tài, theo như lời người khác nói, cậu ấy là…” Nhậm Giang Lâm dừng một chút nói tiếp: “Đại thần giới IT?”
Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm cười đến là ôn hòa, bà chợt phát hiện, mình không hề hiểu đứa con trai này của mình, bây giờ nghĩ lại tin tức bà biết về anh, đều là từ trong miệng của người khác.
Đứa con trai này rất ưu tú, ưu tú đến mức tuổi còn trẻ đã được vạn người kính sợ, đứa con trai này của bà cũng chơi rất cởi mở, dạo chơi bụi hoa phiến lá không dính vào người như cha mẹ anh.
(phiến lá không dính người: chỉ những người đàn ông giữ mình trong sạch, dù bên người có nhiều cám dỗ nhưng không bị bên ngoài ảnh thưởng, phong lưu nhưng không yêu một ai)
Nhưng đây là Nhậm Giang Lâm bà từng cho rằng, mà trên thực tế dường như không phải vậy.
Không lựa chọn một người có lợi với anh, ngược lại chọn một người không quan trọng với sự nghiệp của anh như vậy?
Mà, đứa con trai này của bà, thương nhân thông minh đến cực điểm này, có vẻ như là nghiêm túc?
Cố Minh Trân nhíu mày, thở sâu mấy hơi, “Tình cảm… Con đến vị trí này… vẫn chưa biết? Tình cảm có thể đáng… khụ khụ, mấy năm? Sự nghiệp đến một mức độ, muốn tăng lên… Khó biết mấy…”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, nghĩ ngay đến Tiêu Việt một lòng dốc sức vào máy tính, không có hứng thú với thứ gì cả, cười lên: “Nhưng con đột nhiên cảm thấy, có thể được người kia thích, cũng khó khăn hơn bất cứ thứ gì.”
Cố Minh Trân không nói, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa từng so sánh.
Sự nghiệp tăng lên và thích của Tiêu Việt rốt cuộc cái nào khó khăn hơn? Nghĩ tới nghĩ lui, anh đều cảm thấy thích của Tiêu Việt đối với anh có lẽ thật sự là lần đầu tiên.
Tám năm, Nhậm Giang Lâm nghĩ, nếu có tám năm, anh nhất định có thể khiến Nhậm thị bay vụt một phen, nhưng mà, nếu như bỏ tình cờ gặp gỡ trong khoảng thời gian này qua một bên, anh lại không thể vững tin tám năm anh có thể có được thích của Tiêu Việt.
Tiêu Việt không phải là một ví dụ ư?
Nghĩ tới đây Nhậm Giang Lâm nói: “Cậu ấy rất đặc biệt, con chưa bao giờ gặp người như vậy.”
Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm với đôi mắt nhấp nháy ánh sáng, đây là điều bà chưa từng nhìn thấy. Đây không nên là biểu cảm mà gia chủ Nhậm thị nên có, càng không thể là biểu cảm Nhậm Giang Lâm có thể có, nhưng cố tình cứ vậy xuất hiện.
Cố Minh Trân khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “… Con không có ý định kết hôn? Định chắp tay tặng Nhậm thị cho người khác?”
Nhậm Giang Lâm nhìn nhau với Cố Minh Trân, nói: “Như lời người nói, tình cảm có thể tiếp tục mấy năm, chúng con cũng không biết, cậu ấy rất cẩn thận, con cũng thế,” Nhậm Giang Lâm nói đến đây khẽ cười bảo: “Nhưng trước mặt, con chỉ muốn cậu ấy mà thôi… Người khác, không thể chú ý, về phần Nhậm thị, sao con lại tặng cho người khác.”
“Hầy… quên đi.” Cố Minh Trân khẽ lắc đầu, trong nhiều ngày như vậy, hôm nay bà thật sự nói quá nhiều lời, hình như dùng hết tất cả sức lực của bà rồi, giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
Nhậm Giang Lâm thấy vẻ mặt của bà khó coi, bèn đi tới trước bà ôm người lên, đưa về phòng ngủ.
Lúc xế nhiều, bác sĩ gia đình kiểm tra đơn giản cho Cố Minh Trân đang mê man, sau đó đứng lên chậm rãi lắc đầu với Nhậm Giang Lâm.
“Tình hình không tốt.” Bác sĩ gia đình theo nhà họ Cố nhiều năm, nói chuyện cũng không che giấu, nói thẳng: “Tôi đoán qua đêm nay rất khó.”
Quản gia Lâm nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ hoe, quay lưng lại, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Giữa trưa, giữa trưa chẳng phải bà chủ vẫn nói rất nhiều với cậu chủ sao? Trông bà ấy còn rất có tinh thần… Sao giờ lại, lại…”
Nhưng nói tới đây, ông vẫn hiểu được, khi bệnh nặng tinh thần đột nhiên tốt… Đây không phải chuyện gì tốt…
Quản gia Lâm lau nước mắt, thấp giọng nói: “Tôi đi gọi điện thoại nói cho nhà họ Nhậm… tốt xấu gì cũng phải thông báo cho bên kia.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, mặc dù Cố Minh Trân và Nhậm Kiến Thân không có tình cảm, nhưng dù gì vẫn là người vợ duy nhất trên danh nghĩa của ông ta, nếu Cố Minh Trân qua đời, Nhậm Kiến Thân không thể không có mặt.
Sáu giờ chiều, không ai có tâm trạng ăn bữa tối, Cố Minh Trân vốn mê man bởi vì đau mà tỉnh lại, kêu gào tan nát cõi lòng, Nhậm Giang Lâm nhìn Cố Minh Trân trên giường không hít vào nhiều, thở ra ít, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có phần không đành lòng, quay đầu nói với bác sĩ gia đình: “Có thể cho bà ấy chút thuốc giảm đau gì đó không?”
Thật ra lúc này để người vẫn tiếp nhận đau khổ như vậy, chẳng bằng trực tiếp… Nhưng mà cái này được coi là gì, cho một đao trước khi người ta chưa chết? Cho dù giết người vẫn không tính? Chưa kể Cố Minh Trân vẫn thở, ai lại nhẫn tâm để bà cứ đi như thế? Để người triền miên giường bệnh đau khổ, cùng lắm là người nhà khiến cho mình an tâm mà thôi.
Nhậm Giang Lâm ngồi xuống bên giường, chỉ có thể nhìn Cố Minh Trân kêu gào đau đau như vậy, không thể làm gì cả.
Cũng không biết qua bao lâu, quản gia Lâm bên ngoài vào phòng, nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Ông Nhậm đến rồi.”
Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng quay đầu, quả nhiên thấy Nhậm Kiến Thân dẫn theo mấy người nhà họ Nhậm đến trước cửa phòng ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau, hai cha con mặt mũi hao hao đến mấy phần chưa hề nói một câu, càng không chào hỏi, ngược lại là Nhậm Giang Nhiên theo sau lưng Nhậm Kiến Thân cười hỏi thăm: “Anh cả đã lâu không gặp.”
Nhậm Giang Lâm cười khẩy một tiếng: “Dáng vẻ vui vẻ của mấy người trái lại không giống đến thăm bệnh nhân.”
Nhưng nói câu này xong cũng lười liếc nhìn nhóm người này, chỉ nhìn sang Cố Minh Trân trên giường.
Nhậm Kiến Thân thấy thái độ này của Nhậm Giang Lâm, hừ lạnh một tiếng, “Nhiều năm anh không về nhà, lần này vội về để nhận di sản của mẹ anh?”
“Phải thì sao?” Nhậm Giang Lâm cũng không ngẩng đầu, híp mắt lại, cười nói: “Phải là của tôi…”
Nhưng nói đến đây tay anh bị Cố Minh Trân trên giường nắm lấy, không biết Cố Minh Trân lấy sức lực ở đâu ra, túm chặt Nhậm Giang Lâm.
Cố Minh Trân nhìn đau đáu vào Nhậm Giang Lâm, thở nói: “… Người… người kia… đối xử với con, như thế nào…”
Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng được Cố Minh Trân nói đến Tiêu Việt.
Ánh mắt phức tạp nhìn Cố Minh Trân hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, Nhậm Giang Lâm đáp: “Rất tốt, cậu ấy đối xử với con vô cùng tốt.”
Cả người Cố Minh Trân run rẩy chậm rãi gật đầu một cái, “Mẹ biết… mẹ không có tư cách… nói vậy,” Cố Minh Trân nói đứt quãng: “Nhưng mà… con… lần này con về… hình như… không gọi mẹ…”
Trong lòng Nhậm Giang Lâm bướng bỉnh, há miệng, nhưng từ đầu đến cuối không gọi ra chữ kia. Sau có thể gọi được, nhiều năm như vậy chưa hề có một ngày ở chung, cuộc sống của anh cũng không có một người như vậy, chữ này anh gần như chưa từng gọi ra, bây giờ làm thế nào cũng không thể nói ra.
Nhưng, có lẽ đây là yêu cầu cuối cùng của Cố Minh Trân, dù sao cũng là một chữ mà thôi.
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, thở dài: “Mẹ.”
Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm, khẽ cười: “… Chăm sóc tốt cho bản thâm…”
Vừa dứt lời, Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt đã cảm nhận được tay Cố Minh Trân nắm lấy anh từ từ rơi ra, âm thanh thở hổn hển kia cũng dừng lại.
Nhậm Giang Lâm chậm rãi đứng lên, mở hai mắt nhìn Cố Minh Trân đã không còn hơi thở.
Đôi gò má hơi cười, chứng tỏ trước khi đi bà cũng không đau khổ.
Nhậm Giang Lâm hơi choáng nói với quản gia Lâm bên cạnh đã khóc không thành tiếng: “Bảo người chuẩn bị, nhanh chóng chôn cất đi…”
Dứt lời, anh hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt, quay người đi ra ngoài cửa.
Tiêu Việt, anh đột nhiên rất muốn gặp Tiêu Việt.
Không phải bạn bè, không phải người tình, vậy Tiêu Việt còn có thể là gì?
Nhậm Giang Lâm nhìn Cố Minh Trân, hôm nay Cố Minh Trân vẫn gầy gò như cũ, nhưng vẻ mặt lại sáng sủa hơn ngày trước, khi bệnh tình nguy kịch, Nhậm Giang Lâm biết đó cũng không phải dấu hiệu khỏi bệnh của bà, có lẽ cái này nên gọi là hồi quang phản chiếu…
Có lẽ tháng sau, có lẽ cuối tuần, cũng có lẽ… ngay sau đó…
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Cố Minh Trân thế này, nghĩ đến đêm đó Tiêu Việt trực tiếp gọi điện cho người nhà, Nhậm Giang Lâm không khỏi nói với Cố Minh Trân, hắn là người yêu.
Nhưng sau khi nói lời này, Cố Minh Trân cũng chỉ cười một tiếng, dường như cũng không để ý.
Nhậm Giang Lâm thấy thế hơi nhíu mày lại.
“Người yêu à…” Cánh tay gầy như que củi của Cố Minh Trân run run rẩy rẩy nâng lên, vén tóc rối bên tai, ho nhẹ hai tiếng: “Mẹ nhớ năm nay con ba mươi mốt đúng không… Cháu gái bên nhà họ Lý cũng hai mươi mấy, con với con bé cũng rất xứng đôi… Nhân lúc bây giờ mẹ còn có một hơi, không bằng mẹ bảo nhà họ Cố nói một tiếng…”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười khẽ: “Nhà họ Lý, nhà họ Lý ở thủ đô kia?”
“Đúng rồi.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, “Cũng là một nhân duyên tốt, địa vị nhà họ Lý ở thủ đô vững chắc, bối cảnh chính trị rất dày, với con mà nói cũng coi như thích hợp.”
Cố Minh Trân chậm rãi gật đầu, cười nói: “Nếu con…”
“Không thể.” Nhậm Giang Lâm không đợi Cố Minh Trân nói xong đã mở miệng ngắt lời, thờ ơ nhìn Cố Minh Trân: “Con vừa mới nói con có người yêu.”
Cố Minh Trân nghe vậy hơi ngẩn ra, suy nghĩ thật lâu mới hiểu được những lời này của Nhậm Giang Lâm có ý gì.
“Vừa rồi… đó là người con định kết hôn? Nhưng, nhưng mà nhà họ Lý, con có người yêu kết hôn với con… cũng không có xung đột… nhà họ Lý kết thân với Nhậm thị…”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, “Với người mà nói có lẽ không có xung đột đúng không.”
“…”
Cố Minh Trân nhất thời không biết nghe chưa hiểu, này là muốn cưới người yêu kia? Chẳng lẽ gia sản của người yêu nó cũng rất thâm hậu? Nghĩ vậy, Cố Minh Trân mới mở to đôi mắt lõm sâu, nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Người kia… người kia là thiên kim nhà nào?”
Nhậm Giang Lâm cười, “Không phải thiên kim, cậu ấy là đàn ông.”
Cố Minh Trân nghĩ đến tin đồn nghe được vào năm ngoái, hỏi: “Minh tinh họ Thư kia?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu, “Không phải, cậu ấy tên là Tiêu Việt, trước mắt… chỉ là một người bình thường.”
Cố Minh Trân kinh ngạc: “Người bình thường? Gia chủ của nhà họ Nhậm sao có thể chọn một người bình thường.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, lắc đầu khẽ cười nói: “Xem như con nói sai, cậu ấy cũng không bình thường, rất không bình thường, cậu ấy là một thiên tài, theo như lời người khác nói, cậu ấy là…” Nhậm Giang Lâm dừng một chút nói tiếp: “Đại thần giới IT?”
Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm cười đến là ôn hòa, bà chợt phát hiện, mình không hề hiểu đứa con trai này của mình, bây giờ nghĩ lại tin tức bà biết về anh, đều là từ trong miệng của người khác.
Đứa con trai này rất ưu tú, ưu tú đến mức tuổi còn trẻ đã được vạn người kính sợ, đứa con trai này của bà cũng chơi rất cởi mở, dạo chơi bụi hoa phiến lá không dính vào người như cha mẹ anh.
(phiến lá không dính người: chỉ những người đàn ông giữ mình trong sạch, dù bên người có nhiều cám dỗ nhưng không bị bên ngoài ảnh thưởng, phong lưu nhưng không yêu một ai)
Nhưng đây là Nhậm Giang Lâm bà từng cho rằng, mà trên thực tế dường như không phải vậy.
Không lựa chọn một người có lợi với anh, ngược lại chọn một người không quan trọng với sự nghiệp của anh như vậy?
Mà, đứa con trai này của bà, thương nhân thông minh đến cực điểm này, có vẻ như là nghiêm túc?
Cố Minh Trân nhíu mày, thở sâu mấy hơi, “Tình cảm… Con đến vị trí này… vẫn chưa biết? Tình cảm có thể đáng… khụ khụ, mấy năm? Sự nghiệp đến một mức độ, muốn tăng lên… Khó biết mấy…”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, nghĩ ngay đến Tiêu Việt một lòng dốc sức vào máy tính, không có hứng thú với thứ gì cả, cười lên: “Nhưng con đột nhiên cảm thấy, có thể được người kia thích, cũng khó khăn hơn bất cứ thứ gì.”
Cố Minh Trân không nói, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa từng so sánh.
Sự nghiệp tăng lên và thích của Tiêu Việt rốt cuộc cái nào khó khăn hơn? Nghĩ tới nghĩ lui, anh đều cảm thấy thích của Tiêu Việt đối với anh có lẽ thật sự là lần đầu tiên.
Tám năm, Nhậm Giang Lâm nghĩ, nếu có tám năm, anh nhất định có thể khiến Nhậm thị bay vụt một phen, nhưng mà, nếu như bỏ tình cờ gặp gỡ trong khoảng thời gian này qua một bên, anh lại không thể vững tin tám năm anh có thể có được thích của Tiêu Việt.
Tiêu Việt không phải là một ví dụ ư?
Nghĩ tới đây Nhậm Giang Lâm nói: “Cậu ấy rất đặc biệt, con chưa bao giờ gặp người như vậy.”
Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm với đôi mắt nhấp nháy ánh sáng, đây là điều bà chưa từng nhìn thấy. Đây không nên là biểu cảm mà gia chủ Nhậm thị nên có, càng không thể là biểu cảm Nhậm Giang Lâm có thể có, nhưng cố tình cứ vậy xuất hiện.
Cố Minh Trân khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “… Con không có ý định kết hôn? Định chắp tay tặng Nhậm thị cho người khác?”
Nhậm Giang Lâm nhìn nhau với Cố Minh Trân, nói: “Như lời người nói, tình cảm có thể tiếp tục mấy năm, chúng con cũng không biết, cậu ấy rất cẩn thận, con cũng thế,” Nhậm Giang Lâm nói đến đây khẽ cười bảo: “Nhưng trước mặt, con chỉ muốn cậu ấy mà thôi… Người khác, không thể chú ý, về phần Nhậm thị, sao con lại tặng cho người khác.”
“Hầy… quên đi.” Cố Minh Trân khẽ lắc đầu, trong nhiều ngày như vậy, hôm nay bà thật sự nói quá nhiều lời, hình như dùng hết tất cả sức lực của bà rồi, giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
Nhậm Giang Lâm thấy vẻ mặt của bà khó coi, bèn đi tới trước bà ôm người lên, đưa về phòng ngủ.
Lúc xế nhiều, bác sĩ gia đình kiểm tra đơn giản cho Cố Minh Trân đang mê man, sau đó đứng lên chậm rãi lắc đầu với Nhậm Giang Lâm.
“Tình hình không tốt.” Bác sĩ gia đình theo nhà họ Cố nhiều năm, nói chuyện cũng không che giấu, nói thẳng: “Tôi đoán qua đêm nay rất khó.”
Quản gia Lâm nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ hoe, quay lưng lại, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Giữa trưa, giữa trưa chẳng phải bà chủ vẫn nói rất nhiều với cậu chủ sao? Trông bà ấy còn rất có tinh thần… Sao giờ lại, lại…”
Nhưng nói tới đây, ông vẫn hiểu được, khi bệnh nặng tinh thần đột nhiên tốt… Đây không phải chuyện gì tốt…
Quản gia Lâm lau nước mắt, thấp giọng nói: “Tôi đi gọi điện thoại nói cho nhà họ Nhậm… tốt xấu gì cũng phải thông báo cho bên kia.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, mặc dù Cố Minh Trân và Nhậm Kiến Thân không có tình cảm, nhưng dù gì vẫn là người vợ duy nhất trên danh nghĩa của ông ta, nếu Cố Minh Trân qua đời, Nhậm Kiến Thân không thể không có mặt.
Sáu giờ chiều, không ai có tâm trạng ăn bữa tối, Cố Minh Trân vốn mê man bởi vì đau mà tỉnh lại, kêu gào tan nát cõi lòng, Nhậm Giang Lâm nhìn Cố Minh Trân trên giường không hít vào nhiều, thở ra ít, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có phần không đành lòng, quay đầu nói với bác sĩ gia đình: “Có thể cho bà ấy chút thuốc giảm đau gì đó không?”
Thật ra lúc này để người vẫn tiếp nhận đau khổ như vậy, chẳng bằng trực tiếp… Nhưng mà cái này được coi là gì, cho một đao trước khi người ta chưa chết? Cho dù giết người vẫn không tính? Chưa kể Cố Minh Trân vẫn thở, ai lại nhẫn tâm để bà cứ đi như thế? Để người triền miên giường bệnh đau khổ, cùng lắm là người nhà khiến cho mình an tâm mà thôi.
Nhậm Giang Lâm ngồi xuống bên giường, chỉ có thể nhìn Cố Minh Trân kêu gào đau đau như vậy, không thể làm gì cả.
Cũng không biết qua bao lâu, quản gia Lâm bên ngoài vào phòng, nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Ông Nhậm đến rồi.”
Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng quay đầu, quả nhiên thấy Nhậm Kiến Thân dẫn theo mấy người nhà họ Nhậm đến trước cửa phòng ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau, hai cha con mặt mũi hao hao đến mấy phần chưa hề nói một câu, càng không chào hỏi, ngược lại là Nhậm Giang Nhiên theo sau lưng Nhậm Kiến Thân cười hỏi thăm: “Anh cả đã lâu không gặp.”
Nhậm Giang Lâm cười khẩy một tiếng: “Dáng vẻ vui vẻ của mấy người trái lại không giống đến thăm bệnh nhân.”
Nhưng nói câu này xong cũng lười liếc nhìn nhóm người này, chỉ nhìn sang Cố Minh Trân trên giường.
Nhậm Kiến Thân thấy thái độ này của Nhậm Giang Lâm, hừ lạnh một tiếng, “Nhiều năm anh không về nhà, lần này vội về để nhận di sản của mẹ anh?”
“Phải thì sao?” Nhậm Giang Lâm cũng không ngẩng đầu, híp mắt lại, cười nói: “Phải là của tôi…”
Nhưng nói đến đây tay anh bị Cố Minh Trân trên giường nắm lấy, không biết Cố Minh Trân lấy sức lực ở đâu ra, túm chặt Nhậm Giang Lâm.
Cố Minh Trân nhìn đau đáu vào Nhậm Giang Lâm, thở nói: “… Người… người kia… đối xử với con, như thế nào…”
Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng được Cố Minh Trân nói đến Tiêu Việt.
Ánh mắt phức tạp nhìn Cố Minh Trân hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, Nhậm Giang Lâm đáp: “Rất tốt, cậu ấy đối xử với con vô cùng tốt.”
Cả người Cố Minh Trân run rẩy chậm rãi gật đầu một cái, “Mẹ biết… mẹ không có tư cách… nói vậy,” Cố Minh Trân nói đứt quãng: “Nhưng mà… con… lần này con về… hình như… không gọi mẹ…”
Trong lòng Nhậm Giang Lâm bướng bỉnh, há miệng, nhưng từ đầu đến cuối không gọi ra chữ kia. Sau có thể gọi được, nhiều năm như vậy chưa hề có một ngày ở chung, cuộc sống của anh cũng không có một người như vậy, chữ này anh gần như chưa từng gọi ra, bây giờ làm thế nào cũng không thể nói ra.
Nhưng, có lẽ đây là yêu cầu cuối cùng của Cố Minh Trân, dù sao cũng là một chữ mà thôi.
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, thở dài: “Mẹ.”
Cố Minh Trân nhìn Nhậm Giang Lâm, khẽ cười: “… Chăm sóc tốt cho bản thâm…”
Vừa dứt lời, Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt đã cảm nhận được tay Cố Minh Trân nắm lấy anh từ từ rơi ra, âm thanh thở hổn hển kia cũng dừng lại.
Nhậm Giang Lâm chậm rãi đứng lên, mở hai mắt nhìn Cố Minh Trân đã không còn hơi thở.
Đôi gò má hơi cười, chứng tỏ trước khi đi bà cũng không đau khổ.
Nhậm Giang Lâm hơi choáng nói với quản gia Lâm bên cạnh đã khóc không thành tiếng: “Bảo người chuẩn bị, nhanh chóng chôn cất đi…”
Dứt lời, anh hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt, quay người đi ra ngoài cửa.
Tiêu Việt, anh đột nhiên rất muốn gặp Tiêu Việt.
Danh sách chương