Khi gia đinh đang muốn đi đưa tin, Lôi Lôi bỗng nhiên nói: “Viết như thế thì lá thư này chắc chắn vô dụng.”
Đường Cửu Thiên kinh ngạc hỏi: “Sao lại vô dụng?”
Lôi Lôi buồn rầu nói thê thương: “Một người con gái như ta chỉ như lục bình trôi trên dòng nước. Cho dù ngươi đem bán ta đi nhiều nhất cũng chỉ có thể thu được mấy trăm lượng bạc, giờ lại muốn lấy của Tần Phi ba nghìn lượng bạc, ngươi nghĩ hắn là đứa ngốc sao? Có ba nghìn lượng trong tay thì đã có thể mua được ba, bốn nữ người thiếp xinh đẹp. Phải đổi cách viết thì mới có hiệu quả. ”
“Vậy ngươi nói nên viết thế nào đây?”
Lôi Lôi thở dài u oán: “Ngươi cứ viết như thế này – Tần Phi, cô gái từng qua lại với ngươi đã bị bọn ta bắt được. Quan hệ của các ngươi, ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, nếu không muốn bại lộ bí mật của mình ngươi hãy chuẩn bị sẵn ngân phiếu ba nghìn lượng không đề tên. Ta sẽ cử người đến sau!”
Đường Cửu Thiên mở trừng hai mắt, suy xét cẩn thận hàm nghĩa trong đoạn văn này, hai mắt tỏa sáng, khen: “Ừ, viết như thế quả là chuẩn.” Hắn lại cầm lấy giấy bút, tay trái khua như rồng bay phượng múa, viết ra mấy dòng chữ lớn, rồi hài lòng nhìn tác phẩm của mình, sau đó mới sai gia đinh mang đi.
Thời gian dần trôi, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu ở phái Đông. Gia đinh đi đưa tin đang đầm đìa mồ hôi quay trở lại. Chuyện này cũng khó cho hắn, nếu là tống tiền người bình thường thì không nói, đàng này lại đi tống tiền Tần Phi, cái đầu của mình lúc nào cũng có thể rơi xuống… Gia đinh cũng đã phải mạo hiểm tính mạng để đi đưa lá thư này, chỉ hy vọng sau này chia chác, Đường Cửu Thiên có thể nổi lòng tốt, mười phần thì cho mình một, hai phần.
“Đưa đến nơi chưa?” Đường Cửu Thiên vội vàng hỏi.
Tên gia đinh thở hổn hển nói: “Tần gia không có ai, tôi đã nhét thư vào khe cửa rồi. Thiếu gia yên tâm, tôi đã quan sát cẩn thận, không ai thấy tôi đâu.”
“Làm tốt lắm.” Đường Cửu Thiên lấy ra một ít bạc vụn, ném cho hắn.
Lôi Lôi bỗng nhiên cười ha ha, nét mặt tươi như hoa, tiếng cười trong trẻo của nàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong kho hàng. Ô Tuyết Nhân đang đứng bên cạnh nàng, nhìn thấy giai nhân nở nụ cười thì bất giác có chút ngây dại. Khi ánh mắt của hắn vừa chuyển qua bên này, gặp ngay một đôi mắt trong veo tuyệt đẹp, trong lòng liền như có tiếng nói thì thầm: thả lỏng nào…
Ô Tuyết Nhân không nỡ rời mắt, ngơ ngẩn nhìn đôi mắt kia, vô thức cười ngây ngô. Hắn cười đến mức nước mắt chảy, miệng ngoác ra hết cỡ, nước miếng đọng bên mép. Đột nhiên, ánh mắt Lôi Lôi dần trở nên tàn nhẫn, Ô Tuyết Nhân liền ngừng cười, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, đuôi lông mày dựng lên, hàm răng nghiến chặt, như thể có thâm cừu đại hận với ai đấy.
“Ngươi?” Đường Cửu Thiên cảm thấy kỳ quái, đang định mở miệng hỏi han thì đột nhiên Ô Tuyết Nhân rút cương đao bên hông ra nhanh như chớp, chém trái chặt phải, lấy khí thế như sét đánh không kịp bưng tai chém ngã toàn bộ mấy tên gia đinh trong kho hàng. Trường đao nhuốm máu đầm đìa tiếp tục chém về phía cổ họng Đường Cửu Thiên…
Đường Cửu Thiên sợ hãi tột cùng, thế đao uy mãnh, gió rít lên mạnh mẽ, nào có chút bộ dáng của Cửu phẩm chứ, thực sự sắp đạt tới cảnh giới cao thủ Tiên Thiên rồi.
“Dừng tay!” Lôi Lôi điềm đạm nói.
Ánh đao vụt biến mất, lưỡi đao dán chặt vào cổ họng Đường Cửu Thiên, máu tươi đỏ sẫm chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Lưng Đường Cửu Thiên đã ướt nhẹp mồ hôi, hắn cảm nhận được rất rõ ràng lưỡi đao rét lạnh đang dí vào cổ họng mình, hắn hết sức cẩn thận không dám ngọ nguậy cổ, chỉ sợ không may bị cương đao cắt một cái là chết không nhắm mắt.
“Tiểu thiếu gia không cần sợ.” Lôi Lôi mỉm cười ngọt ngào nói: “Không phải tên thuộc hạ này của ngươi bị điên đâu, chẳng qua là bị ta nhiếp hồn thôi.”
Mặc dù Đường Cửu Thiên ăn mặc hơi đỏm dáng, hơi ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ danh môn, mà trong nhà còn có cao thủ như Liễu Khinh Dương, dù chưa thấy nhưng cũng đã từng nghe qua, nên vừa nghe thế liền không khỏi biến sắc nói: “Ngươi hẳn là niệm tu?”
“Đáp án chính xác!” Lôi Lôi nhìn Ô Tuyết Nhân hơi tiếc nuối, thở dài nói: “Tiếc là công lực của ta chưa đủ. Tên này sau này sẽ là một cái xác không hồn, ta lại không có cách nào mang theo một nam nhân đáng ghét như thế đi khắp nơi được. Chút nữa ta phải tự mình ra tay kết liễu hắn rồi… Ôi, khi nào ta đạt Tiên thiên trung phẩm mới có thể thu phóng tự nhiên.”
Đường Cửu Thiên không nhịn được liếc mắt sang phía Ô Tuyết Nhân, mặc dù vẻ mặt hắn dữ tợn, nhưng hai mắt ảm đạm vô thần, như thể mất hồn phách, liền biết lời Lôi Lôi nói không giả. Đường Cửu Thiên hạ thấp giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Lôi Lôi khẽ cười, nói: “Lạ ghê, ta đang đi mua rau trên đường thì bị các ngươi bắt đến đây, giờ lại hỏi ta muốn thế nào là sao?”
Cầm được thì cũng buông được mới là nam nhân sáng suốt, từ trước đến nay Đường Cửu Thiên luôn nhớ rõ đạo lý này, đao đang kề cổ mà còn tỏ ra cứng rắn thì chính là ép người ta chém nhanh nhanh tí.
Không biết điểm dừng sẽ hỏng chuyện, Đường Cửu Thiên mở miệng nói: “Cô nương, nam nhi đại trượng phu, ai làm người đó…” Đột nhiên, hắn trào nước mắt, hai chân mềm nhũn ra, quỳ xuống mặt đất, cúi đầu giơ một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Ô Tuyết Nhân, vừa khóc vừa hô: “Cũng đều tại tên khốn khiếp này nghĩ ra, hắn nhìn Tần huynh không vừa mắt nên muốn bắt cô nương đến để lừa gạt vơ vét tài sản. Tôi chỉ nhất thời u mê, bị tên khốn khiếp này lợi dụng… Xin cô nương giơ cao đánh khẽ, tôi nhất định sẽ dâng lễ hậu tạ!”
Ô Tuyết Nhân vẫn đứng ngây người như phỗng, ánh mắt của hắn dại ra, hoàn toàn không biết việc thiếu gia đổ hết tội lỗi lên đầu mình.
“Hình như vừa rồi khi viết thư ngươi rất hăng hái cơ mà!” Lôi Lôi nhẹ bước mấy bước, bất giác đã đến trước mặt Đường Cửu Thiên!
Trong lòng Đường Cửu Thiên chợt động, hắn nhớ Liễu Khinh Dương từng nói qua, bình thường võ công của niệm tu cũng không cao…Mặc dù mình rất lười biếng, chưa từng thỉnh giáo qua danh sư trong nhà hay học võ công gia truyền. Nhưng trong số Đường gia đệ tử, có bao nhiêu kẻ có võ công, nếu có thể nhân cơ hội trời cho này chế trụ Lôi Lôi, không phải là có thể chuyển bại thành thắng rồi ư?
Hắn suy tư chỉ trong nháy mắt, hai tay đã mở ra, chụp về phía eo thon của Lôi Lôi, mười ngón tay xòe ra hướng về mười yếu huyệt sau thắt lưng nàng.
Một chiếc chân thon liền giương lên, đá vào cằm Đường Cửu Thiên, hất hắn bay vọt đi té ngã lăn quay.
Lôi Lôi cười lạnh lùng và nói: “Người Đường gia thực sự càng ngày càng kém, đánh lén cũng chẳng ra hồn. Bổn cô nương đi tới đây là để thử coi ngươi có dám đánh lén ta hay không, không ngờ được lá gan của ngươi cũng không nhỏ…”
Đường Cửu Thiên vã mồ hôi như mưa, luôn miệng giải thích: “Cô nương hiểu lầm rồi, chỉ là tôi muốn ôm chân cô cầu xin tha thứ thôi…”
Lôi Lôi cười khanh khách ngồi xuống, cánh tay xinh xắn duỗi ra, không ngừng tát mạnh lên mặt hắn làm vang lên những tiếng đôm đốp: “Thằng nhóc này, nói dối mà cũng không ngượng mồm tí nào, lại là con cháu nhà quan nữa chứ, không biết đã làm bao cô bé chết mê chết mệt. Hôm nay, tỷ tỷ sẽ xóa sạch trí nhớ của ngươi đi.”
Nàng cầm trong tay một viên thuốc màu lam, đưa đến khóe miệng Đường Cửu Thiên, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
“Không ăn.” Nói xong, Đường Cửu Thiên cắn chặt hàm răng lại, úp mặt vào mặt đất, sống chết cũng không chịu ngẩng đầu.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Lôi Lôi dùng một tay bóp hàm Đường Cửu Thiên, nhét viên thuốc vào trong miệng, sau đó điểm liên tiếp vào hai huyệt đạo của hắn, khiến Đường Cửu Thiên phải nuốt thuốc xuống.
Đường Cửu Thiên nơm nớp lo sợ hỏi: “Đây là thuốc gì?”
“Yên tâm, ngươi ăn vào không chết đâu.” Lôi Lôi thản nhiên nói: “Sau khi ăn vào loại thuốc này, ban đầu ngươi sẽ cảm thấy đãng trí. Mới đi ra cửa đã quên mất mình muốn đi làm gì. Mới để đồ xuống đã không thể nhớ ra cất chỗ nào… Dĩ nhiên, điều này cũng không có gì đáng sợ. Dần dần, thần trí ngươi sẽ điên dại, không nhớ được cha mẹ mình là ai, thậm chí còn đi nhận bừa khắp nơi. Tiếp sau đó, ngay cả chính bản thân mình là ai cũng không nhớ… Gia đình ngươi giàu có, sẽ chăm sóc tốt cho ngươi thôi, quá nửa năm nữa là ngươi có thể ngày ngày ngây ngây dại dại ở nhà được người hầu đút cơm cho ăn…”
“Yêu nữ, thà ngươi chém một đao giết ta đi!” Đường Cửu Thiên nhảy dựng lên, tức giận quát: “Nam tử đại trượng phu, có thể giết không thể làm nhục!”
“Ngươi muốn chết?” Nụ cười của Lôi Lôi phát lạnh, nàng chộp lấy trường đao trong tay Ô Tuyết Nhân, xoay người chém vào đầu Đường Cửu Thiên.
“Tỷ tỷ…” Đường Cửu Thiên òa khóc nức nở quỳ xuống: “Xin hãy ban thuốc giải cho tôi. Tôi còn trẻ tuổi như vậy, phong nhã hào hoa, tiền đồ rộng mở, tôi không muốn trở thành ngu dại đâu…”
Lôi Lôi thu đao lại, thản nhiên nói: “Loại thuốc này ngay cả Sát Sự Thính cũng không có thuốc giải đâu. Trong nhà của ngươi có rất nhiều nhân tài, Đường Ẩn lại càng thông minh uyên bác, thế nhưng, tốt nhất là ngươi đừng để cho bọn họ chế thuốc giải lung tung. Dược tính mà xung khắc nhau thì ngươi có thể nổi điên bất cứ lúc nào… Thuốc giải dược trong tay ta thì còn phải xem về sau ngươi đối xử với ta như thế nào! ”
“Nhất định ta sẽ coi cô nương như mẹ nuôi… Không, ta sẽ cung kinh hiếu thuận như với mẹ để vậy!” Đường Cửu Thiên e sợ nói: “Vậy, thuốc giải…”
Lôi Lôi cười nói: “|Yêu cầu của ta cũng không có gì nhiều, mặc dù dược tính mãnh liệt nhưng chỉ cần ba viên thuốc giải là có thể giải độc hoàn toàn. Đây là viên thứ nhất, có thể an tâm trong nửa năm, ngoan nào, ăn đi!”
Nói rồi, Lôi Lôi lấy ra một viên thuốc màu vàng, Đường Cửu Thiên vội vàng vươn tay tóm lấy, nhét ngay vào trong miệng, như thể sợ viên thuốc sẽ không cánh mà bay mất.
“Trong nửa năm tới, nếu như ta phân công ngươi làm việc mà ngươi có thể hoàn thành tốt thì ta sẽ ban cho ngươi viên thuốc giải thứ hai!” Lôi Lôi thong thả nói: “Đừng tưởng rằng mình là người Đường gia thì có thể làm loạn, cho dù Đường gia lợi hại cũng không lọt vào mắt ta.”
“Vâng, tôi tuyệt đối sẽ không dám vô lễ với cô nương” Một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Đường Cửu Thiên xuống, hắn run giọng hỏi: “Cô nương muốn tôi làm gì đây?”
Lôi Lôi kiêu ngạo chẳng thèm để ý: “Tất nhiên, đến lúc đó ta sẽ liên lạc với ngươi. Ngươi cũng không cần lo lắng như thế, loại chuyện giết cha mẹ, ám sát vua ta tuyệt đối sẽ không bắt ngươi đi làm đâu, mà phải nói là ngươi cũng chẳng có bản lãnh đó. Một cô gái bình thường như ta, cũng chỉ làm một ít chuyện đơn giản thôi. ”
“Vậy là tốt rồi, tất cả đều nghe sự phân phó của cô nương!” Đường cửu Thiên đáp.
Lôi Lôi thản nhiên cười nói: “Bây giờ, ta muốn đi ăn bữa cơm trưa thật ngon, Đường thiếu gia vốn quen thuộc Đông đô, có thể mời ta một bữa được không?”
“Không thành vấn đề!” Đường Cửu Thiên ưỡn người, vỗ ngực bôm bốp nói.
Lôi Lôi xoay người lại, đảo trường đao trong tay, tạo thành một mảng bóng đao, lạnh lung xẹt qua người Ô Tuyết Nhân, lập tức máu tươi phun ra như mưa, thân hình cao to đó đã bị một đao của nàng chém đôi.
Lôi Lôi ném trường đao đãm máu tươi sang một bên, thản nhiên nói: “Đi thôi! Ăn cơm”