Mễ Hoa Lương lấy lại bình tĩnh cẩn thận nhìn ra ngoài xem có ai không rồi mới thì thầm nói: "Được, dù sao chỉ còn đường chết ta cứ lớn mật một lần."

"Lúc tại hạ vào làm việc ở Mệnh án xử thì mới là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu. Một tối nọ, chúng ta nhận được báo án, họ nói phát hiện một cỗ thi thể ở Bắc Thành. Ngay đêm đó Chủ bạn Mệnh án xử lập tức dẫn chúng ta tới khám nghiệm tử thi. Chỗ đó có một cái nhà đã hoang phế nhiều năm lại ở nơi cực kỳ vắng vẻ, trong các phòng mạng nhện chăng đầy, trên mặt bàn phủ đầy bụi bặm."

"Bởi vì cả nhà phủ đầy bụi nên đập ngay vào mắt ta là trên bàn đã từng có một vật gì tròn tròn được đặt lên đây. Cái giường cũng đã được thu dọn lại sạch sẽ, trên giường có một cái xác nữ nhân trông cực kì khủng bố. Cả thân thể được phủ một tấm chăn trải, trên giường loang lổ vết máu. Chủ bạn đại nhân vạch tấm chăn ra xem xét thì thấy xác nữ nhân này bị mổ phanh bụng. Nàng ta hình như bị trúng loại kịch độc nào đó mà chết, ngũ quan vặn vẹo không giống thông thường. . ."

Lôi Ca nhíu mày cắt ngang câu chuyện của Mễ Hoa Lương: "Chuyện này có liên quan đến Lôi gia chúng ta hả?"

Mễ Hoa Lương khẽ cười một tiếng: "Lôi công tử tuổi còn nhỏ, lúc án mạng này xảy ra chắc Lôi công tử còn chưa ra đời. Ngay lúc đó, chúng ta gọi ngõ tác đến khám nghiệm tử thi. Ngõ tác còn chưa kịp động thủ thì Lôi Thái Uý dẫn theo một toán quân đến và hạ lệnh chúng ta dừng công việc và phải giao chuyện này cho quân đội tra xét vì tử thi kia có liên quan đến an nguy Đại Sở."

"Tuần kiểm chúng ta sao dám gây sự với quân đội? Hơn nữa, vụ án kinh khủng này biết đâu liên luỵ tới rất nhiều người lại không có tý váng mỡ nào có thể chấm mút nên Chủ bạn đại nhân đồng ý ngay đem tử thi chuyển giao cho Lôi Thái Úy." Mễ Hoa Lương nheo mắt lại dường như để nhớ lại chi tiết nào đó: "Khi đó ta đứng ở một bên chỉ cúi đầu không dám nhìn Lôi Thái Úy, nhưng ta thấy Lôi Thái Úy đối với tử thi kia cực kỳ cung kính, cẩn thận di chuyển thi thể kia."

"Từ đó về sau không có một tin gì lọt ra. Mệnh án xử thấy vụ án chưa giải quyết liền chuyển giao cho Hình Ngục Ty Sát Sự Thính. . ."

Lần này câu chuyện của Mễ Hoa Lương bị Tần Phi cắt đứt, hắn lạnh lùng quát: "Vụ án này xảy ra lúc nào?"

"Năm Chính Xương thứ tư. . ." Mễ Hoa Lương cố sức suy nghĩ rất lâu mới nói.

Tần Phi từ trước tới nay vẫn trầm ổn nhưng nghe thấy lời đáp bỗng biến sắc. Cái năm đó hắn vẫn nhớ mãi trong lòng, chính thời điểm đó là lúc lão mụ bị Đường phu nhân đánh thuốc độc, lão mụ vốn là không bị sao lại quỷ dị trúng phải Giảo Hồn Sát sau đó mất tích. Ngày đó, một vị Đại Tông Sư bảo vệ tính mạng lão mụ, mà ngày đó, Lôi Thái Úy tự mình tới Bắc Thành nhận một tử thi nữ giới với hiện trạng bị mổ phanh bụng.

Liễu Thiên Kỳ nói đúng, những chuyện trên đời này không thể tự nhiên lại nhiều trùng hợp như vậy. Trong những sự kiện này phảng phất trong tối tăm có một chuyện gì đó dẫn dắt, có thể Tần Phi vẫn chưa sờ được đầu mối, chưa biết được điểm nào mấu chốt nhất nhưng trong đầu hắn những suy nghĩ chạy đi chạy lại rất nhanh, giống như đã đến rất gần nhưng lại bắt không được. Nếu như xác định chính xác được vài điểm, tất cả bí ẩn có thể giải quyết dễ dàng. . .

Lôi Ca đương nhiên không biết Tần Phi đang đắm chìm trong suy nghĩ, gã miễn cưỡng nói: " Câu chuyện chó má này không cứu được tính mạng của ngươi. Lôi thiếu gia của ngươi không có hứng thú đối với việc này, chúng ta nói tiếp về việc lựa chọn hai con đường vừa rồi nhé."

Mễ Hoa Lương biến sắc nói: "Lôi thiếu gia, sau khi Lôi Thái Úy tự tay nhận tử thi xong thì tập hợp tất cả mọi người có dính líu đến ngày hôm đó lại, người ra nghiêm lệnh bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ ra ngoài. Ta lớn mật suy đoán, nữ tử này rất có thể là nữ nhân mà Lôi Thái Úy nuôi lén. Sau khi nàng ta mang thai, Lôi Thái Úy phái người giết để diệt khẩu. Hẳn là bởi vì thích khách làm việc không được gọn gàng lộ ra nhược điểm nên Lôi Thái Úy không thể không tự mình ra mặt kết thúc. Việc này nếu để mọi người biết được thì không vẻ vang gì cho Lôi gia a!"

Hai chữ "mang thai" rơi vào tai của Tần Phi dường như vỡ tung trong óc, quả nhiên là một câu bừng tỉnh người trong mộng a!

Bên trong bộ công pháp Thiên Ngân có ghi lại một thủ pháp xa xưa, nếu có nữ tử mang thai chết nhưng bào thai trong bụng không chết có thể dùng thủ pháp tinh tế thủ pháp cùng công lực thâm hậu đưa cái thai chưa chết chuyển vào trong bụng của nữ tử khác.

Đây có lẽ chính là là nguyên nhân mà nữ tử bị mổ phanh bụng.

Lão mụ vốn không trúng Giảo Hồn Sát, nữ tử đã chết kia mới là người bị trúng độc. Giảo Hồn Sát không thuốc nào có thể trị được, nữ tử kia mới tránh ở nơi hoang phế đó chờ lão mụ tìm cơ hội mời một vị cao thủ thi triển thủ pháp trong công pháp Thiên Ngân lấy bào thai từ trong bụng nàng ta chuyển sang lão mụ. Có thể do nàng kia trúng phải Giảo Hồn Sát nên huyết dịch thai nhi có một chút độc tính nên truyền lên người lão mụ. Vì bảo vệ tính mạng của nàng bắt buộc vị cao thủ kia dùng công lực vô thượng cố gắng kéo dài tính mạng của lão mụ. Vị cao thủ này chín thành chính là Tôn Hạc, người truyền thụ cho Tần Phi bộ công pháp Thiên Ngân.

Đầu óc Tần Phi nhanh chóng xoay chuyển làm cho hết thảy những gì còn mơ hồ đột nhiên rõ ràng như lòng bàn tay. Nhưng nàng kia rốt cuộc là ai? Tại sao lại kinh động đến Lôi Thái Úy phải tự mình đến nhặt xác? Mà lão mụ cùng nàng ta quan hệ như thế nào, nếu suy đoán của Tần Phi không sai thì lão mụ cam tâm tình nguyện tiếp nhận thai nhi của nữ tử kia, cũng vì phải nuôi dưỡng đưa con kia lão mụ mới phải rời Đường phủ hủy dung mạo ẩn cư. . .

Hiện tại, mấu chốt của vấn đề là thân phận của nữ tử kia.

Tần Phi thở dài một hơi rồi vỗ vào vai Lôi Ca một cái: "Lôi thiếu gia, nể mặt ta mà coi chuyện của Mễ Hoa Lương chấm dứt ở đây. Tý nữa bắt hắn bồi thường nhà lão nhân kia ba ngàn lượng bạc, mặt khác bắt hắn tìm được người cháu gái rồi đưa về nhà!"

Lôi Ca chợt khựng lại không dám tin vào mắt mình, gã không hiểu tại sao Tần Phi lại ra mặt biện hộ cho tên họ Mễ đó. Nhưng Lôi Ca ít nhiều cũng nể mặt Tần Phi, gã muốn mua ít nhân tình nên mắt trợn tròn nhìn Mễ Hoa Lương: "Hừ, chỉ cậy vào ngươi cũng có thể lấy được người trong tay của Đường Cửu Thiên sao? Ba ngàn lượng ít quá, ngươi phải đền bốn ngàn lượng, con nha đầu kia tự ngươi tìm Đường Cửu Thiên mà đòi."

Mễ Hoa Lương như chết đuối vớ được cọc(DG: tưởng chết đến nơi thì lại được cứu), trong nội tâm buông lỏng ngồi phệt trên mặt đất không thể đứng dậy nổi.

Trong lòng Tần Phi cuộn sóng nhưng vẫn trấn định, hắn đứng dậy giã biệt: "Sự tình đã xong ta cáo từ!"

Lôi Ca không thể để Tần Phi đi dễ dàng như thế, gã thân mật ôm tay của Tần Phi miệng cười ha hả: "A, Phi ca nhi, chúng ta không phải là người ngoài. Đã mất công đến Nhạc Phong Niên, ta thấy ngươi còn chưa động đũa. Những tên kia không sành ăn uống, để ta đặt một bàn cho hai ta ôn lại chuyện cũ."

Bây giờ Tần Phi chỉ một lòng muốn về Cựu án xử xem hồ sơ cũ nên định chối từ thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có người nói : "Ta đã bảo không hiểu hôm nay ở Nhạc Phong Niên xảy ra chuyện gì mà lại có cao thủ quân đội thủ vệ ở đây. Hoá ra là thị vệ của Lôi thiếu gia a! Lôi thiếu gia mới mấy ngày không gặp mà phô trương càng lúc càng lớn. Vừa rồi ta nghe ngươi nói muốn lấy người trong tay ta. Thực ra chỉ là một nha đầu, ta không phải vì tiếc mà không đưa cho Lôi thiếu. Nhưng vì Tần Trấn đốc từ trước đến nay luôn xem thường người Đường gia chúng ta. Lôi thiếu gia, nếu ngươi muốn người thì đi theo ta. Nếu ngươi muốn mời hắn ăn cơm thì con nha đầu này. . . Hắc hắc, Đường Cửu Thiên ta sẽ không bao giờ đưa cho ngươi. Nếu có bản lĩnh hãy đến Đường phủ cướp người!"

Đông Đô đôi khi cũng thật nhỏ bé, con cháu nhà quyền quý phải tới hàng ngàn, mà bọn chúng thì mỗi người một sở thích, mỗi người lại thích đi chơi một nơi nếu thỉnh thoảng đụng nhau cũng là bình thường. Tần Phi chẳng bao giờ ngờ được sẽ gặp Đường Cửu Thiên tại chỗ này!

Tuổi Đường Cửu Thiên không khác Tần Phi là mấy. Y da mịn trắng nõn, sợ nhất người khác gọi là trẻ con ấu trĩ nên trên miệng phải để râu đen nhánh. Nhìn khuôn mặt ngây ngô kết hợp với cái ria bé xíu trông rất là buồn cười! Y mới nói vài câu đã thấy cái giọng giận dỗi càng làm cho Tần Phi cảm thấy y còn lâu lắm mới trưởng thành!

"Nếu như ta đến Đường phủ đòi người, nhị công tử cảm thấy lệnh tôn có thả người hay không?" Tần Phi mỉm cười hỏi ngược lại.

Đường Cửu Thiên lập tức nghẹn họng, y nhìn Tần Phi rất ngứa mắt cũng bởi vì phụ thânđối với hắn quá tốt. Đường gia ba lần bốn lần ra tay bảo vệ Tần Phi, chẳng những phái Liễu Khinh Dương vạn dặm hộ tống, hơn nữa ở Đông Đô còn bắt Niệm công công như là lễ vật cho rằng Tần Phi. Đường Cửu Thiên còn hoài nghi Tần Phi có phải là con riêng của phụ thân hay không.

Đường Ẩn bắt cả Niệm công công lại phế tu vi để coi là lễ vật đưa tặng Tần Phi còn được huống chi chỉ là một tỳ nữ? Nếu Tần Phi thật sự đến Đường phủ đòi người, tám phần Đường Ẩn cười tủm tỉm đưa ả nha hoàn lên kiệu nhỏ rồi tiễn tới tận cổng.

"Tần Phi, ngươi đừng có mà thái quá." Đường Cửu Thiên tức giận không thở được quát lên: "Tuy ta không biết vì sao cha lại coi trọng ngươi. Nhưng ta mới là cha con ruột thịt, nếu ta gây lộn với ngươi ở đây chắc chắn cha sẽ che chở cho ta. Nếu ngươi không tin đại khái có thể thử xem!"

Lôi Ca ngạc nhiên nói: "Không đúng a, ta nhớ ngày mười lăm tháng giêng vừa rồi đại ca ngươi cũng vì gây lộn với Tần Phi mới bị cha ngươi mắng không nhẹ a. . ."

Khuôn mặt Tần Phi dần hiện vẻ tức giận, bàn tay nắm chặt lại, khớp xương kêu những tiếng lách tách.

Đường Cửu Thiên nhìn bàn tay của Tần Phi trong lòng hơi căng thẳng bèn lầm bầm nói: "Ngươi không được làm càn. . ."

Vừa nói y vừa lui dần về phía sau, một thoáng đã đụng phải tên hộ vệ sau lưng. Lúc này lòng y hơi yên tâm lập tức giọng nói to hơn trước hai phần: "Ngươi. . . Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?"

Lôi Ca ung dung khoanh tay cười tủm tỉm xem náo nhiệt.

Đường Cửu Thiên ỷ vào hai tên hộ vệ nhưng không ngờ một người bên tay trái đột nhiên mở miệng nói: "Nhị thiếu gia, lão gia đã dặn dò người trong Đường phủ không kể cao thấp phải cư xử với Tần công tử không khác gì thiếu gia. Tiểu nhân thật sự không dám động thủ với Tần công tử!"

Người bên tay phải gật gù tiếp lời: "Đúng vậy, nhị thiếu gia. Cho dù muốn động thủ, Tần công tử là cao thủ cấp Tiên Thiên trung phẩm, hai chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của Tần công tử."

Đường Cửu Thiên cứ như không nghe thấy hai tên cận vệ nói gì, y giận dữ quát lớn: "Các ngươi đã quên ăn cơm của ai rồi sao? Dám nói với ta như vậy hả?"

Tần Phi lạnh lùng liếc gã một cái rồi trầm giọng nói với những người xung quanh: "Những người không liên quan hãy tránh xa ra, hôm nay ta muốn giáo huấn nhị công tử một chút."

Hai gã hộ vệ nhanh chóng tách ra hai bên, Đường Cửu Thiên ở bên trong lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Đường Cửu Thiên cố cứng cỏi giơ tay chỉ mặt Tần Phi lạnh lùng nói: "Ngươi thật lớn mật, hay lắm, bản công tử sẽ đại chiến với ngươi ba trăm hiệp. . . Chờ chút, bản công tử hơi đau bụng, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy, chờ ta thoải mái rồi đọ sức cùng ngươi. . . Ái da, đau quá, ngươi chờ đó đừng chạy. . ."

Vừa nói xong, Đường Cửu Thiên nhanh như chớp chạy lên cầu thang rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện