Trùng hợp chính người, người phía trước hắn chính là công chúa Đôn Hoàng quốc Kim Bích Hàm. Nhận được phía sau chính mình là Sở Vân, nàng lập tức quay ngược lại tặng cho Sở Vân một cái trắng mắt.
Cho dù trợn trắng mắt, nhưng vẫn có phong thái giai nhân giận dữ.
Sở Vân nhún vai lơ đễnh, đối phương vô cùng không hiểu ra sao ghét chính mình, hắn không hề tính toán trong lòng. Trong mắt của hắn, đối phương chỉ là một thiếu niên 13 tuổi mà thôi, cũng không đáng để tính toán.
Chỉ có người chân chính che trước con đường phải đi của hắn mới đáng giá để hắn xuất thủ.
Hai bên không nói gì, không nói một câu giao lưu, hiệu suất làm việc của nhân viên thư viện rất cao, đội ngũ tiến về phía trước rất nhanh.
Thời điểm tới Thạch Gia Minh, lại một bảo thuyền dừng lại trogn bến tàu, theo sau là một đám thiếu niên nhốn nháo ầm ĩ, xếp ngay phía sau Sở Vân.
- Báo tên!
Trong giọng nói có chút không nhịn được.
- Thạch Gia Minh!
- Thạch Gia Minh, để ta tìm xem. Uhm, tìm được rồi, đưa, ngọc bội thân phận của ngươi.
Thái độ nhân viên thư viện vô cùng lãnh đạm, từ trong ngăn bàn cạnh bụng rút ra một khối ngọc bội. Số lượng công việc một ngày quá lớn, đến cả tâm tình cười cười cũng không có.
Kim Bích Hàm lặng yên tiếp nhận ngọc bội, bước qua cửa thư viện. Sở Vân giậm chân tại chỗ bước lên, đi tới trước mặt nhân viên công tác.
- Báo tên!
Nhân viên thư viện không ngẩng đầu lên, nhìn danh sách.
- Sở Vân!
- Sở Vân!
Nhân viên thư viện mạnh mẽ ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
- Sở Vân? Sở Vân ở nơi nào?
Nhân viên công tác xung quanh đều giống như điện giật, hưởng ứng mạnh mẽ.
Các vị thiếu niên đối mặt nhìn nhau, đều không hiểu vì sao nhân viên thư viện lại có phản ứng lớn như vậy. Thạch Gia Minh quay đầu nhìn Sở Vân, cũng mang theo một tia nghi hoặc.
Sở Vân bị dọa giật nẩy, nhãn thần ngưng tụ, trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Có chuyện sao?
- Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.
Lúc này vị nhân viên thư viện kêu sợ hãi vừa rồi tỏa sáng mặt mày, hai mắt lòe lòe nhìn Sở Vân, tràn ngập một cỗ hưng phấn.
- Sở Vân, các hạ chính là thiếu đảo chủ Sở Vân của Thư gia đảo sao?
Có người cấp bách hỏi chứng thực.
- Chính là tại hạ!
- Thiên! Rốt cuộc nhìn thấy người thực rồi!
- Chúng ta đợi thật lâu, rốt cuộc cũng gặp được.
- Chỉ vì muốn kiến thức tân vương trong người mới năm nay, ta mới lựa chọn nhiệm vụ phân phát ngọc bội này. Lần này thực làm ta mệt thảm.
Nhân viên thư viện nghị luận sôi nổi, nghe khẩu khí của bọn họ, cũng không phải là tiên sinh dạy học trong thư viện, mà là học sinh các năm trước.
Trong lòng đám thiếu niên tràn đầy nghi hoặc, cảm đám đều hiếu kỳ quan sát Sở Vân, tràn đầy không hiểu ra sao, ánh mắt nhìn kỹ Sở Vân, kỳ thực Sở Vân càng thêm nghi hoặc.
- Vì cứu nghĩa phụ của chính mình, bạo vũ hành thuyền, chém giết hải tặc Tàn Lang, Trĩ Hổ đại danh đỉnh đỉnh, nghĩ không ra gặp được người thực rồi!
- Ngươi có biết tên của mình đã được lên Tuấn Kiệt bảng? Xưng hào vinh quang trong giới ngự yêu sư --- Trĩ Hổ? Mấy ngày qua, trong thư viện luôn nghị luận về ngươi.
- Năm nay mới 13 tuổi đã có thể khống chế được Đại Yêu, còn thu được xưng hào vinh sự rất nhiều ngự yêu sư nằm mơ cũng mong muốn. Chậc chậc, trong thư viện có rất nhiều người đố kỵ muốn phát rồ.
- 13 tuổi đã thu được xưng hào, quả thực trong ghi chép của thư viện chưa có người nào a! Ngươi có biết, ngươi được mọi người trong thư viện nhận định là "người mới mạnh nhất"!
- Chỉ là phiền toái của ngươi cũng không nhỏ a. Nghe nói ngươi cự tuyệt lời cầu hôn của Trữ gia trước mặt mọi người, để mặt mũi của "vương hoa" thư viện chúng ta đi đâu? Ha ha, tính tình của Trữ Y Y cũng không tốt, người theo đuổi rất nhiều, tất cả đều đang xoa tay chờ ngươi.
…
Nhân viên thư viện, đả đám giống như gà chọi, hưng phấn sôi nổi, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân thiêu đôt hỏa diễm bát quán nóng hừng hực.
Các thiếu niên xung quanh đều nhìn vào Sở Vân, trong ánh mắt có vẻ đố kỵ, có vẻ kinh ngạc, có bừng tỉnh…
Nói chung, trong sát na Sở Vân đã trở thành tiêu điểm của mọi người, bị mọi người đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành nhân vật trung tâm dòng xoáy.
Sở Vân bất ngờ.
Trĩ Hổ? Nghĩ không ra chính mình dĩ nhiên có một xưng hào như vậy. Hắn rất có thể lý giải tâm lý đố kỵ của những người này. Xưng hào vinh dự chính là khẳng định đối với thực lực của ngự yêu sư. Tất cả ngự yêu sư có xưng hào vinh dự mới được coi là cao thủ thành danh. Đi tới đâu, vừa báo xưng hào, lập tức đưa tới vô số ánh mắt kính nể.
Thậm chí có rất nhiều thời gian, xưng hào hoàn toàn che dậy cái tên ban đầu. Mọi người nói chuyện say sưa, chỉ nhớ rõ xưng hào, mà không nhớ rõ tính danh của chủ nhân xưng hào.
Tàn Lang là xưng hào, Bạch Bái là xưng hào, Bạch Mi Đan Sư cũng là xưng hào. Kiếp trước, tại thời điểm 30 tuổi, Sở Vân cũng thu được một xưng hào --- Hỏa Hồ Công Tử. Chính là bởi vì hắn dựa vào Thiên Hồ không hoàn mỹ, sau mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, rốt cuộc xũng khiến bản thân nổi danh, sau đó Thiên Hồ ngã xuống, xưng hào này cũng bởi vậy mà biến mất.
Một vị ngự yêu sư muốn thu được xưng hào rất khó, nhất là thời điểm còn trẻ càng khó càng thêm khó. Ngự yêu sư thu được xưng hào không có chỗ nào không phải là nhân vật danh chấn một phương, ai cũng có sở trường riêng.
"Thực không nghĩ ra, ta đã sớm ngoài ý muốn thu được xưng hào. Trĩ Hổ, là liên hệ cùng một chỗ với xưng hào Chư Tinh Mãnh Hổ của lão đa sao? Nhưng cũng không khó nghe lắm."
Sở Vân cười cười, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Thanh thiếu niên thích danh tiếng, tuy cầu danh lợi, cho nên đối với loại xưng hào vinh quang đặc thù của ngự yêu sư này quả thực mơ mộng không thôi. Thế nhưng Sở Vân đã sớm qua tuổi tác này, ký ức kiếp trước nói cho hắn một chân lý.
Tất cả xưng hào đều chỉ là mây bay, thực lực chân chính mới là căn bản, thậm chí không sở hữu xưng hào cũng không thành vấn đề. Đây chỉ là xưng hô do người khác thừa nhận chính mình mà thôi.
- Thu được xưng hào, thực sự là một chuyện ngoài ý muốn, chỉ là chư vị đều là đại tài do Thiên Ca Thư Viện bồi dưỡng ra, một ngày nào đó cũng sẽ thu được xưng hào. Có thể giao ngọc bội cho ta được chưa?
Sở Vân khen ngời các nhân viên thư viện một chút, nếu như đoán không sai, những người này hẳn là học sinh năm trước, cũng là học trưởng của Sở Vân.
- Ha ha ha, Trĩ Hổ ngươi thực sự quá khiêm người, loại xưng hào này đâu phải muốn có là có thể thu được.
Một vị nhân viên thư viện ngay trước mặt lắc đầu cảm thán, từ trong ngăn bàn móc ra ngọc bội đã sớm chuẩn bị từ trước, giao vào trong tay Sở Vân.
Cho dù trợn trắng mắt, nhưng vẫn có phong thái giai nhân giận dữ.
Sở Vân nhún vai lơ đễnh, đối phương vô cùng không hiểu ra sao ghét chính mình, hắn không hề tính toán trong lòng. Trong mắt của hắn, đối phương chỉ là một thiếu niên 13 tuổi mà thôi, cũng không đáng để tính toán.
Chỉ có người chân chính che trước con đường phải đi của hắn mới đáng giá để hắn xuất thủ.
Hai bên không nói gì, không nói một câu giao lưu, hiệu suất làm việc của nhân viên thư viện rất cao, đội ngũ tiến về phía trước rất nhanh.
Thời điểm tới Thạch Gia Minh, lại một bảo thuyền dừng lại trogn bến tàu, theo sau là một đám thiếu niên nhốn nháo ầm ĩ, xếp ngay phía sau Sở Vân.
- Báo tên!
Trong giọng nói có chút không nhịn được.
- Thạch Gia Minh!
- Thạch Gia Minh, để ta tìm xem. Uhm, tìm được rồi, đưa, ngọc bội thân phận của ngươi.
Thái độ nhân viên thư viện vô cùng lãnh đạm, từ trong ngăn bàn cạnh bụng rút ra một khối ngọc bội. Số lượng công việc một ngày quá lớn, đến cả tâm tình cười cười cũng không có.
Kim Bích Hàm lặng yên tiếp nhận ngọc bội, bước qua cửa thư viện. Sở Vân giậm chân tại chỗ bước lên, đi tới trước mặt nhân viên công tác.
- Báo tên!
Nhân viên thư viện không ngẩng đầu lên, nhìn danh sách.
- Sở Vân!
- Sở Vân!
Nhân viên thư viện mạnh mẽ ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
- Sở Vân? Sở Vân ở nơi nào?
Nhân viên công tác xung quanh đều giống như điện giật, hưởng ứng mạnh mẽ.
Các vị thiếu niên đối mặt nhìn nhau, đều không hiểu vì sao nhân viên thư viện lại có phản ứng lớn như vậy. Thạch Gia Minh quay đầu nhìn Sở Vân, cũng mang theo một tia nghi hoặc.
Sở Vân bị dọa giật nẩy, nhãn thần ngưng tụ, trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Có chuyện sao?
- Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.
Lúc này vị nhân viên thư viện kêu sợ hãi vừa rồi tỏa sáng mặt mày, hai mắt lòe lòe nhìn Sở Vân, tràn ngập một cỗ hưng phấn.
- Sở Vân, các hạ chính là thiếu đảo chủ Sở Vân của Thư gia đảo sao?
Có người cấp bách hỏi chứng thực.
- Chính là tại hạ!
- Thiên! Rốt cuộc nhìn thấy người thực rồi!
- Chúng ta đợi thật lâu, rốt cuộc cũng gặp được.
- Chỉ vì muốn kiến thức tân vương trong người mới năm nay, ta mới lựa chọn nhiệm vụ phân phát ngọc bội này. Lần này thực làm ta mệt thảm.
Nhân viên thư viện nghị luận sôi nổi, nghe khẩu khí của bọn họ, cũng không phải là tiên sinh dạy học trong thư viện, mà là học sinh các năm trước.
Trong lòng đám thiếu niên tràn đầy nghi hoặc, cảm đám đều hiếu kỳ quan sát Sở Vân, tràn đầy không hiểu ra sao, ánh mắt nhìn kỹ Sở Vân, kỳ thực Sở Vân càng thêm nghi hoặc.
- Vì cứu nghĩa phụ của chính mình, bạo vũ hành thuyền, chém giết hải tặc Tàn Lang, Trĩ Hổ đại danh đỉnh đỉnh, nghĩ không ra gặp được người thực rồi!
- Ngươi có biết tên của mình đã được lên Tuấn Kiệt bảng? Xưng hào vinh quang trong giới ngự yêu sư --- Trĩ Hổ? Mấy ngày qua, trong thư viện luôn nghị luận về ngươi.
- Năm nay mới 13 tuổi đã có thể khống chế được Đại Yêu, còn thu được xưng hào vinh sự rất nhiều ngự yêu sư nằm mơ cũng mong muốn. Chậc chậc, trong thư viện có rất nhiều người đố kỵ muốn phát rồ.
- 13 tuổi đã thu được xưng hào, quả thực trong ghi chép của thư viện chưa có người nào a! Ngươi có biết, ngươi được mọi người trong thư viện nhận định là "người mới mạnh nhất"!
- Chỉ là phiền toái của ngươi cũng không nhỏ a. Nghe nói ngươi cự tuyệt lời cầu hôn của Trữ gia trước mặt mọi người, để mặt mũi của "vương hoa" thư viện chúng ta đi đâu? Ha ha, tính tình của Trữ Y Y cũng không tốt, người theo đuổi rất nhiều, tất cả đều đang xoa tay chờ ngươi.
…
Nhân viên thư viện, đả đám giống như gà chọi, hưng phấn sôi nổi, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân thiêu đôt hỏa diễm bát quán nóng hừng hực.
Các thiếu niên xung quanh đều nhìn vào Sở Vân, trong ánh mắt có vẻ đố kỵ, có vẻ kinh ngạc, có bừng tỉnh…
Nói chung, trong sát na Sở Vân đã trở thành tiêu điểm của mọi người, bị mọi người đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành nhân vật trung tâm dòng xoáy.
Sở Vân bất ngờ.
Trĩ Hổ? Nghĩ không ra chính mình dĩ nhiên có một xưng hào như vậy. Hắn rất có thể lý giải tâm lý đố kỵ của những người này. Xưng hào vinh dự chính là khẳng định đối với thực lực của ngự yêu sư. Tất cả ngự yêu sư có xưng hào vinh dự mới được coi là cao thủ thành danh. Đi tới đâu, vừa báo xưng hào, lập tức đưa tới vô số ánh mắt kính nể.
Thậm chí có rất nhiều thời gian, xưng hào hoàn toàn che dậy cái tên ban đầu. Mọi người nói chuyện say sưa, chỉ nhớ rõ xưng hào, mà không nhớ rõ tính danh của chủ nhân xưng hào.
Tàn Lang là xưng hào, Bạch Bái là xưng hào, Bạch Mi Đan Sư cũng là xưng hào. Kiếp trước, tại thời điểm 30 tuổi, Sở Vân cũng thu được một xưng hào --- Hỏa Hồ Công Tử. Chính là bởi vì hắn dựa vào Thiên Hồ không hoàn mỹ, sau mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, rốt cuộc xũng khiến bản thân nổi danh, sau đó Thiên Hồ ngã xuống, xưng hào này cũng bởi vậy mà biến mất.
Một vị ngự yêu sư muốn thu được xưng hào rất khó, nhất là thời điểm còn trẻ càng khó càng thêm khó. Ngự yêu sư thu được xưng hào không có chỗ nào không phải là nhân vật danh chấn một phương, ai cũng có sở trường riêng.
"Thực không nghĩ ra, ta đã sớm ngoài ý muốn thu được xưng hào. Trĩ Hổ, là liên hệ cùng một chỗ với xưng hào Chư Tinh Mãnh Hổ của lão đa sao? Nhưng cũng không khó nghe lắm."
Sở Vân cười cười, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Thanh thiếu niên thích danh tiếng, tuy cầu danh lợi, cho nên đối với loại xưng hào vinh quang đặc thù của ngự yêu sư này quả thực mơ mộng không thôi. Thế nhưng Sở Vân đã sớm qua tuổi tác này, ký ức kiếp trước nói cho hắn một chân lý.
Tất cả xưng hào đều chỉ là mây bay, thực lực chân chính mới là căn bản, thậm chí không sở hữu xưng hào cũng không thành vấn đề. Đây chỉ là xưng hô do người khác thừa nhận chính mình mà thôi.
- Thu được xưng hào, thực sự là một chuyện ngoài ý muốn, chỉ là chư vị đều là đại tài do Thiên Ca Thư Viện bồi dưỡng ra, một ngày nào đó cũng sẽ thu được xưng hào. Có thể giao ngọc bội cho ta được chưa?
Sở Vân khen ngời các nhân viên thư viện một chút, nếu như đoán không sai, những người này hẳn là học sinh năm trước, cũng là học trưởng của Sở Vân.
- Ha ha ha, Trĩ Hổ ngươi thực sự quá khiêm người, loại xưng hào này đâu phải muốn có là có thể thu được.
Một vị nhân viên thư viện ngay trước mặt lắc đầu cảm thán, từ trong ngăn bàn móc ra ngọc bội đã sớm chuẩn bị từ trước, giao vào trong tay Sở Vân.
Danh sách chương