“Lẽ nào đến cả điều này em cũng không hiểu ra khi đã là người tình của tôi sao?” Giọng nói trầm thấp như đang cố gắng kiềm chế, nhưng Augus không thể giấu nổi tiếng khàn khàn và hơi thở khó nhọc.

Thượng Linh co rúm người, không phát ra một tiếng động mà nước mắt vẫn chảy.

“Đừng khóc nữa!”

Hai mươi phút sau, cô vẫn nắm chặt tấm ga trải giường, vùi đầu vào trong đó. Augus thở dài một tiếng, lật người nằm sang bên cạnh, gắng kìm nén những dục vọng đang sục sôi. Đôi đồng tử đen láy dần bĩnh tĩnh lại, lửa dục dần tan biến nhưng những suy nghĩ mâu thuẫn và hỗn loạn vẫn ẩn hiện trong đôi mắt ấy. Anh nhìn chăm chú lên trần nhà màu trắng, ánh mặt trời chói chang ngày hè ngoài cửa sổ soi rọi khắp căn phòng.

Augus nhắm mắt lại, rồi ngồi dậy buộc chặt áo choàng, không nói một lời bước vào nhà tắm. Sau tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, anh thay quần áo rồi rời khỏi phòng.

Trước khi đi, anh hầm hè mấy tiếng: “Đừng có mà chạy lung tung!”

Gian phòng trở lại yên tĩnh không một tiếng động. Thượng Linh khỏa thân nằm trên giường khẽ động đậy, gương mặt thanh tú xinh đẹp đã khô nước mắt, nhưng trong đôi đồng tử tròn xoe đang vô cùng tức giận. Anh ta dám lột sạch quần áo của cô sao? Cô càng oán hận, căm phẫn hơn khi thấy những vết hằn đỏ mờ ám trên khắp cổ, khắp ngực mình trong gương khi bước vào phòng tắm.

“Đồ mặt người dạ thú!” Thượng Linh tức giận chửi bới.

***

Dường như A Ảnh cả ngày chưa ăn gì, bữa tối do được lệnh, không thể không đi cùng ông chủ đến nhà hàng ngoài trời bên bờ biển của khách sạn, ăn tối cùng Ms. Hoa – quản lý khách sạn.

Cơn gió biển thoảng qua làm tấm vải trắng trên lan can bay phấp phới, sơn hào hải vị bày la liệt trên bàn ăn màu trắng ngăn nắp. Nhưng dù trước mặt bao nhiêu thức ăn ngon, A Ảnh vẫn không có tâm trí tận hưởng, cho đến khi bóng người tóc ngắn mảnh mai xuất hiện trên boong tàu.

Thượng Linh mặc chiếc váy dài duyên dáng, phía trên là áo phông đơn giản, nhưng thật kì lạ, trên cổ và ngực cô dán đầy băng y tế.

“Qua đây ngồi!” Ông chủ “mỹ nhân” trầm ngâm nãy giờ ra lệnh.

Thượng Linh nhìn bàn ăn bên cạnh lan can. Chiếc bàn dài hình chữ nhật, Augus ngồi ở vị trí trung tâm, bên phải là A Ảnh, vị trí bên trái đang bỏ trống, vị trí tiếp theo là người đẹp với vẻ mặt đăm chiêu – Ms. Hoa, quản lý khách sạn.

Thượng Linh quay đầu, bước mấy bước đến bên A Ảnh, kéo ghế ra ngồi xuống. Nhiệt độ quanh bàn ngay lập tức giảm xuống tận mấy độ.

“Em vẫn ổn chứ!” A Ảnh mãi mới thốt lên mấy tiếng.

Thượng Linh biết A Ảnh vẫn hiểu lầm chuyện ban sáng, kẻ “mặt người dạ thú” kia đương nhiên sẽ không giải thích cho anh nghe, huống hồ lúc sau xém chút nữa thì điều đó đã trở thành sự thật. Cô thở dài một tiếng: “Không ổn…”

A Ảnh im lặng, do dự đặt tay lên vai Thượng Linh, Thượng Linh tiện thể ngả người tựa đầu vào ngực A Ảnh nức nở mấy tiếng.

Tách! Chiếc ly trong tay ông chủ bị bóp nát, rượu vang chảy đầy mặt bàn.

“Augus!” A Ảnh vội lao đến kiểm tra, nhưng bị Augus đẩy ra.

“Chảy máu rồi! Phải băng lại ngay!” Thượng Linh ra vẻ vô tội, Ms Hoa đẩy chiếc ly vỡ ra xa, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô.

Thượng Linh trừng mắt lại, cô đang cố tình chọc tức Augus, có liên quan gì đến Ms. Hoa đâu. Tuy không dám khẳng định trăm phần trăm nhưng việc ông chủ xuất hiện ở đây chắc chắn không thể không có liên quan đến Ms. Hoa. Đã biết mọi việc sẽ thế, đáng lẽ ngay từ đầu, chị ta không nên đồng ý giữ bí mật chuyện Thượng Linh và A Ảnh đến khách sạn.

“Ông chủ, tuy tay không bóp nát ly rượu trông rất phong độ, nhưng nếu giờ không băng lại thể nào cũng bị uốn ván đấy!” Thượng Linh nói một câu mát mẻ, lại bị Ms. Hoa trừng mắt lườm cho một cái nữa.

“Đúng đấy, Augus, cứ băng vết thương lại trước đã!” A Ảnh định đưa ông chủ lên trên nhưng ông chủ nhất quyết đòi Thượng Linh phải đi cùng, còn cô nàng lúc này đang ngồi thu vào một góc đánh chén.

“Em có biết băng vết thương đâu!” Thượng Linh cãi chày cãi cối một câu nhưng vẫn bị A Ảnh đẩy đi.

Lau rửa xong, Thượng Linh biết vết thương trong lòng tay Augus không nghiêm trọng lắm, nên lấy hai miếng băng y tế ra dán lại qua loa cho xong việc.

Cô nàng đang ngồi trước mặt Augus có vẻ không thoải mái, gương mặt nhỏ đăm đăm, có lẽ do tối qua thiếu ngủ nên trông hơi mệt mỏi. Đôi mắt sáng cảnh giác, vội tránh ngay trước khi anh đưa bàn tay còn lại lên chạm vào má cô.

“Không còn việc gì nữa thì xuống thôi, vẫn còn chưa ăn xong.” Thượng Linh đặt bao cứu thương trở lại chỗ cũ, quay người định bước đi nhưng có lẽ do vội quá nên không nhìn đường, vấp ngay vào chân Augus, nghiêng người ngã đúng vào lòng anh.

Bàn tay trái vừa bị đè ngay xuống, Augus đau đớn nhíu mày, nhưng không buông cô ra. Thượng Linh vội chống tay vào ngực Augus, như vậy đôi môi hai người mới không chạm vào nhau, nhưng khoảng cách vẫn quá gần, đến nỗi cô còn nhìn rõ cả chiều dài hàng mi Augus.

Hơi thở đều đều, những sợ tóc đen rủ xuống hai bên thái dương, trong ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt Augus đẹp đến ngạt thở. Đôi mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng tắp, bờ môi mỏng gợi cảm, tất cả mọi đường nét đều giống như kiệt tác của thượng đế.

Đang mê mẩn, Thượng Linh bỗng cảm thấy môi hơi nhột, thì ra đầu ngón tay của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve môi mình. Những đầu ngón tay đầy lưu luyến, lướt qua má, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Anh phải làm sao với cô đây? Thượng Linh thấy anh khẽ thở dài, dường như vừa nói xin lỗi cô.

“Anh nói gì cơ?” Cô giả vờ không nghe thấy.

Đôi mắt đang chăm chú nhìn cô càng sâu hơn: “Ngày mai về thành phố S với anh.”

“Không!”

“Vẫn còn chưa gây sự đủ hay sao?”

Thượng Linh không vui: “Ai gây sự chứ! Em còn có việc quan trọng cần phải làm.”

Augus hất mi ra hiệu cho cô nói tiếp. Thượng Linh e hèm một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: “… Em vẫn chưa chơi được trò du hành siêu tốc trong công viên hải dương.”

***

Ngày hôm sau, Thượng Linh dẫn đầu đoàn người kì lạ gồm “mỹ nhân” CEO, A Ảnh và Ms. Hoa cùng nhau tiến vào công viên hải dương. Trước khi xuất phát, A Ảnh tái mặt xin phép ông chủ không tham gia, nhưng Augus đã lạnh lùng từ chối. Cũng may lúc chơi trò du hành siêu tốc Augus không bắt A Ảnh lên, chứ không có khi A Ảnh cũng chẳng biết mình sẽ chết như thế nào mất.

Chỉ có điều, A Ảnh nhớ là hình như Augus cũng là người sợ độ cao. Khi anh nhớ ra điều này, cỗ máy leo dốc chở Thượng Linh và Augus đang bắt đầu lao từ trên tầng cao nhất xuống dưới với vận tốc bốn mươi dặm một giờ.

Augus bộ dạng tái mét bước xuống, A Ảnh vội chạy lại hỏi: “Augus, anh vẫn ổn chứ?”

“Không sao!” Augus ngẩng đầu ra hiệu cho A Ảnh không cần đến gần, vẫn đang ổn cả. Nhưng đi theo Augus bao lâu nay, A Ảnh chỉ cần nhìn gương mặt căng thẳng của anh là biết được tình hình lúc này thực sự đang… vô cùng bất ổn.

Ms. Hoa cũng chẳng khá khẩm hơn, trong số ba người chỉ có Thượng Linh không được bình thường lắm nên mới thấy như chẳng có chuyện gì.

“Tuyệt quá!” Thượng Linh thích thú nói thêm, chỉ muốn cười phá lên khi thoáng thấy Augus đang dựa vào lan can với bộ dạng cố gắng để không nôn ra: “Anh không sao rồi, vậy chúng ta chơi thêm một lượt nữa nhé!”

“…”

“Anh sợ thì thôi vậy, coi như em chưa nói nhé!”

Những ngón tay thon dài nắm lấy tay Thượng Linh khi cô đang định bước, gượng gạo nói một câu: “Không sao, anh đi cùng em một lượt nữa!”

“Augus!” A Ảnh và Ms.Hoa cùng kêu lên, nhưng đều im bặt khi bị Thượng Linh lạnh lùng lườm một cái.

Nhìn những bước chân hơi run rẩy của ông chủ, A Ảnh chỉ dám than thầm một câu: Muốn thể hiện bản lĩnh đúng là phải trả giá thật.

Ngày hôm đó, Thượng Linh chơi tất cả bốn lượt trò tàu lượn siêu tốc, ba lượt xe trượt núi, hai lần đu quay cảm giác mạnh và hàng loạt những trò mạo hiểm khác.

Trên đường về khách sạn, Augus nhắm mắt tựa lưng vào ghế sau không nói tiếng nào. Thượng Linh ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa một hồi, cuối cùng ngồi sát vào bên Augus, cười thầm khi nhìn gương mặt tuyệt đẹp đang tái mét. Cô đưa tay ra, ấn vào nếp nhăn giữa trán anh, cánh tay cô liền bị anh tóm lại. Sau đó lưng cũng bị ôm chặt, anh kéo cô lại gần, bắt cô phải dựa vào ngực mình. Anh chặn lại tất cả mọi hành động phản đối của cô.

“Về thành phố S, chuyển đến ở cùng anh!” Chỉ một câu nói đã khiến tất cả đều kinh ngạc, dường như mọi người trong xe đều ngã lăn ra, nhất là Thượng Linh, cứ ngẩn cả người.

***

Khi về đến thành phố S vào tối thứ hai, vừa bước vào nhà, cây phi tiêu khủng khiếp của Mễ Mễ đã lao đến chào đón cô.

“Cậu thử nói xem! Tại sao cậu lại dụ dỗ A Ảnh của mình?”

“Cậu nghe mình giải thích đã!”

“Mình không nghe, không nghe, không nghe!”

Thượng Linh mắt hình viên đạn: “Cậu lại xem phim sến hả?”

“Chán đời chứ sao! Cậu lại không ở nhà, mình đi bar một mình thì đi làm gì?” Mễ Mễ tay vẫn đang nắm chặt phi tiêu, không chịu bỏ xuống, Thượng Linh chỉ còn cách ngoan ngoãn kể lại tất cả mọi việc một lượt.

“Tức là, cậu chỉ định lôi thuộc hạ của anh ta đi để phục thù, bắt anh ta phải đi tìm loạn lên mấy ngày. Nhưng không ngờ anh ta lại đích thân đuổi đến tận nơi, suýt nữa còn làm thịt luôn cậu nữa?” Mễ Mễ chống cằm: “Cậu làm những chuyện bẽ mặt như vậy thật sao?”

Thượng Linh giơ chân ra đá Mễ Mễ một nhát.

“Được rồi, bàn chuyện thực tế xem nào. “Yêu tinh” đại nhân đã đưa ra yêu cầu sống chung nhanh như vậy, xem chừng muốn mau chóng kết thúc trò chơi đây!”

“Làm thịt xong rồi bỏ luôn?” Thượng Linh không hài lòng: “Mới có hai tháng thôi, sao mà dễ thế được!”

“Nhưng cậu cũng không thể cự tuyệt được! Ông chủ của bọn cậu nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền thôi, mà lại có vẻ ngoài “yêu tinh” thế, chẳng cần ngoắc tay, đã có cả đám đàn bà lao đến rồi ấy chứ!”

Hai người im lặng hồi lâu, sau mấy phút nhìn nhau, Thượng Linh buồn bã chán chường hếch cằm lên: “Xem chừng, chỉ còn lại một cách cuối cùng thôi!”

Thượng Linh vô cùng hào hứng, rồi ngừng lại thở dài đáp: “Bắt đầu tìm kiếm “sổ gạo” dài hạn một lần nữa!”

“Nhưng với khí chất và ngoại hình của mình, mình nghĩ đây không phải là một việc quá khó khăn.” Ai đó lại tự kỷ thêm vào một câu.

Mễ Mễ run rẩy, trượt từ sô pha xuống dưới không có vẻ tán đồng chút nào.

***

Thượng Linh hơi ngỡ ngàng khi nhìn phòng khách vô cùng rộng lớn trong căn penthouse. Cô để chiếc va li chất đầy quần áo, đồ dùng hàng ngày và cả đống đồ linh tinh khác bên cạnh. Tất cả chỗ hành lí này A Ảnh vừa chuyển lên hộ cô.

“Mọi việc đã như thế này rồi!... Vậy em cứ ngoan ngoãn đến sống cùng Augus. Anh ấy đến thành phố X tìm em chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến em. Còn việc của Huệ Nhi cũng không cần phải lo lắng nữa đâu!” Trước khi đi, nhân lúc ông chủ vào phòng, A Ảnh vội nhắn nhủ Thượng Linh mấy câu.

Rõ ràng Augus không hề nói với A Ảnh lý do thực sự khiến Huệ Nhi phải vào viện, và cũng tự động cho qua không đả động gì đến vụ hiểu nhầm kia cả. Thượng Linh thấy ánh mắt A Ảnh nhìn cô lúc này giống như đang nhìn bà chủ tương lai.

Đáng tiếc là, đến thuộc hạ thân tín như A Ảnh cũng không hay biết ông chủ mình thực ra là một con cáo già đội lốt cừu non.

“Mang hành lí vào đi, đây là phòng của em.” Augus bước ra từ phòng mình, vừa thay xong bộ quần áo mặc ở nhà gồm áo cộc tay và quần dài. Anh mở cửa phòng cuối hành lang cho cô.

Thượng Linh bước chầm chậm, mắt bỗng sáng bừng lên, không ngờ gian phòng này lại có những màu khác ngoài các màu đen, trắng, xám.

Phòng không lớn, khoảng hai mươi mét vuông, cửa bên mở, một tấm rèm ren màu trắng ngăn phòng thành hai bên trái phải. Trước cửa sổ sát sàn bên phải là một bục gỗ cao, phía trên trải một chiếc chăn êm ái mềm mại, bên cạnh còn có một chiếc tủ thấp. Phía trái bày sô pha và tràng kỉ, sàn nhà trải những tấm nệm mỏng. Tiếp theo ở bên trái còn có hai cánh cửa kéo, bên trong là tủ quần áo. Ở vị trí giữa hai bên còn có tivi, cả căn phòng toát lên vẻ ấm áp gọn gàng và vô cùng thoải mái.

“Sao trong nhà anh lại có phòng như thế này chứ?”

Anh dựa lưng vào cửa chăm chú nhìn, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Có thích không?”

Đương nhiên là thích, chỉ thấy hơi kỳ lạ mà thôi. Thượng Linh ừ bừa một tiếng, sau đó cắm cúi dọn dẹp hành lý.

Khi A Ảnh xuất hiện bên ngoài cửa nhà vào buổi trưa, Mễ Mễ vô cùng phấn khích, chưa rõ mục đích của anh là gì đã gật đầu bừa, nên kết quả là cô bị bán đứng luôn.

“Dù gì thì cậu cũng chuẩn bị tìm “sổ gạo” mới rồi, cứ đến chỗ ông chủ cậu ở một thời gian xem sao. Nhớ đấy, đừng có để bị làm thịt!”

Đây chính là những lời vàng ý ngọc trước lúc từ biệt của Mễ Mễ. Nhân lúc Augus ra ngoài, Thượng Linh vội kiểm tra khóa cửa. Tốt lắm, vừa khóa ngoài lại vừa khóa trái được.

Căn penthouse rất rộng, Thượng Linh ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc cả chiều, thấy xung quanh khá tĩnh lặng, không biết Augus đang ở phòng nào.

Lúc sẩm tối, khi mọi thứ cũng đã đâu vào đấy, Augus ăn mặc chỉnh tề gõ cửa phòng cô. Anh không thắt cà vạt, cổ áo màu đen hơi phanh ra, để lộ làn da trắng bóc trước ngực, những sợi tóc đen hơi rối, có vẻ như vừa ngủ dậy.

Cô cứ tưởng anh định đưa cô đi ăn nhưng không ngờ điểm đến lại là bệnh viện. Không như lúc ở công ty, ngày nghỉ Augus tự lái xe - chiếc Porche Panamera Turbo bốn chỗ ngồi màu bạc, vô cùng sành điệu.

Tại phòng Vip của bệnh viện, Thượng Linh đã có dịp mở mang tầm mắt khi gặp được ngôi sao đích thực của dòng phim sến.

“Anh Diệp, sao anh lại đưa người đàn bà này đến đây? Lẽ nào anh không biết em bây giờ… Hụ, hụ, hụ, em giờ đang ốm đau khó chịu lắm hay sao?” Giọng nói càng lúc càng run rẩy nghẹn ngào: “Anh Diệp, mấy ngày nay anh đi đâu vậy, chẳng chịu đến thăm em. Hụ, hụ, hụ... Huệ Nhi một mình nằm trong bệnh viện lạnh lẽo, chẳng có ai đoái hoài. Hụ, hụ, hụ, hụ…”

Thượng Linh đẩy anh, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Ho như thế này có vẻ như ung thư phổi giai đoạn cuối lắm! Anh đã tìm cho cô ấy bác sĩ nào giỏi hơn chưa?”

Huệ Nhi mặt đỏ bừng bừng: “Có cô mới bị ung thư phổi giai đoạn cuối ấy, cả nhà cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối.” Mắng xong lại thấy như không có vẻ gì là yếu ớt lắm nên cô lại vội gục xuống.

“Huệ Nhi bị sưng phổi!” “Mỹ nhân” từ đầu đến giờ vẫn im lặng nói cụt lủn.

Đúng là ốm thật. Thượng Linh quyết định nhân từ độ lượng một lần, quay người ra sô pha ngồi, im lặng mở tạp chí đọc.

Thấy Thượng Linh đi ra, Huệ Nhi lại tiếp tục màn sướt mướt, túm lấy tay áo Augus mè nheo.

Augus rất ít lời, trong phòng chỉ toàn tiếng Huệ Nhi, nhỏ bé yếu ớt như con vật đáng thương. Thượng Linh thèm thuồng nhìn mấy món ăn trong tạp chí, cũng không để ý xem hai người nói gì.

Một lát sau, chỉ nghe thấy Augus lạnh lùng nói một câu: “Không được!”, rồi lại nghe thấy Huệ Nhi lảnh lót khóc tiếp. Thượng Linh ngẩng đầu lên, nhìn đúng vào mắt Augus, không biết anh vừa quay lại hay đã nhìn cô như vậy từ lâu rồi.

“Em đói rồi!” Thượng Linh tuyên bố: “Em đi ăn trước đây, hai người nói chuyện tiếp đi!” Anh túm lấy cánh tay Thượng Linh khi cô đi ngang qua anh. Thượng Linh quay lại nhìn ra vẻ khó hiểu.

“Anh đi cùng em!”

Huệ Nhi đang nức nở khóc lóc nghe thấy những lời này càng tức giận hơn, lúc trề môi mè nheo còn trừng mắt lườm Thượng Linh, ánh mắt ấy dường như đang nói với cô: “Hãy đợi đấy, đợi tôi xuất viện, nhất định sẽ tính sổ với cô món nợ này!”

***

Bước ra khỏi bệnh viện, Thượng Linh muốn rụt tay lại nhưng bàn tay Augus như đã khóa chặt tay cô. Cô liếc nhìn anh, vẫn là gương mặt đẹp ấy nhưng thần thái lại lạnh lùng đến nỗi quá nhàm chán.

Ăn cơm xong, hai người lái xe về chung cư. Thượng Linh vô cùng yêu thích chiếc Panamero Turbo sành điệu màu bạc này, trước lúc xuống xe còn sờ lại một lượt nữa.

Anh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em thích sao?”

“Thế mà cũng nói!” Chiếc xe thể thao gần ba triệu bạc ai mà không thích chứ!

Lúc vào thang máy, Augus đưa chìa khóa hỏi cô: “Có bằng lái xe không?”

“Cho em lái á?”

“Có bằng mới được lái!”

“Em có!” Thượng Linh vội giơ tay ra.

“Vậy về sau em lái. Anh có xe khác, ít khi đi xe này.” Anh chỉ nói qua loa mấy câu, không nói thêm lời nào nữa.

Đương nhiên, nếu lúc này anh biết chỉ mấy hôm nữa, Thượng Linh lái chiếc Porche của anh đi tham dự buổi gặp mặt tám đôi, có lẽ anh sẽ không đưa cô chiếc xe dễ dàng như vậy.

Thượng Linh nhìn chùm chìa khóa trong tay, khẽ nhíu mày. Ông anh, cái xe gần ba triệu bạc mà nói cho là cho luôn, anh có hào phóng quá không? Lẽ nào anh định dùng xe đẹp để hối lộ cô, để cô chủ động dâng hiến sao?

Vì suy đoán như vậy, nên những ngày tiếp theo, Thượng Linh vô cùng cẩn thận. Trước khi tắm nhất định phải khóa cửa kĩ càng, cũng phải kiểm tra trước một lượt xem đã lấy quần áo lót chưa. Tuy trời đang mùa hè, nhưng lúc nào đi ngủ cô cũng khóa chặt cửa. May mà điều hòa trong chung cư bật suốt hai tư giờ, nên cũng không thấy oi bức.

Sau một tuần cảnh giác như vậy, cuối cùng Thượng Linh cũng dần yên tâm. Có lúc Augus không ở nhà, cô còn cởi phăng đồ nhóc, chỉ mặc mỗi áo phông dài đến đầu gối nằm bò ra đọc tạp chí trên tấm thảm mềm mại ngoài phòng khách.

Tòa nhà này rất gần với khu chưng cư cô ở cùng Mễ Mễ hồi trước. Hôm nay, nhân dịp Augus ra ngoài, Mễ Mễ vác cả đống tài liệu cho lần gặp mặt tiếp theo của “Hữu duyên thiên lý”, vui mừng chạy đến chung cư chia sẻ với Thượng Linh.

“Lần này là tám đôi đấy!” Mễ Mễ phấn khởi nói.

“Không phải là cậu thích A Ảnh sao?”

“Mình thích, nhưng anh ấy không thích mình. Mình có ngốc đâu!”

Đúng là Mễ Mễ không ngốc, Thượng Linh cũng không ngốc, ngày thứ hai sau khi chuyển về ở cùng Augus, Thượng Linh đã dặn Mễ Mễ lo liệu cho lần mai mối tiếp theo. Lúc này cả hai người đang vô cùng phấn khởi, không ngờ hôm nay Mễ Mễ lại vô tình khám phá được một bí mật.

Nguyên nhân là vì Mễ Mễ hỏi Thượng Linh, ông chủ “yêu tinh” của cô đã có hành động đen tối nào hay chưa? Sau khi nhận được đáp án “tạm thời chưa có gì”, Mễ Mễ vẫn không yên tâm, đưa ra sáng kiến kiểm tra phòng “yêu tinh” một lượt nhân cơ hội anh ta đang đi vắng.

“Kiểm tra cái gì?”

“Xem hắn ta có chuẩn bị sẵn “áo mưa” không?”

Thượng Linh nhìn ra xa, vỗ vai Mễ Mễ đáp: “Được đó!”

Hai người rón rén lẻn vào phòng Augus, Thượng Linh ở đây đã nhiều ngày như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu cô bước vào căn phòng này. Phòng rất rộng, cách bài trí cũng vô cùng đơn giản. Trong phòng anh, giường, tủ đầu giường, cửa sổ kính lớn, thậm chí đến cả tivi cũng không có.

Hai người lục tìm trong cái tủ duy nhất, không tìm thấy “áo mưa” mà lại thấy hộ chiếu của “mỹ nhân” CEO.

Gương mặt hoàn hảo, ánh mắt trong sáng lạnh lùng, đến cả nốt ruồi lệ cũng hiện rõ, sau đó phần tên gọi phía dưới viết: Diệp Thố.

***

Trước khi Augus về, Mễ Mễ đã thu dọn xong tài liệu cho buổi hẹn tám đôi rồi chuồn mất. Thượng Linh nằm bò trên tấm thảm trong phòng khách, lơ đễnh lật đi lật lại cuốn tạp chí. Thì ra tên anh là Diệp Thố.

Cô nhớ, trước đây cô cũng quen một người tên là A Thố hay gần gần giống như thế. Dù sao khi đó cô vẫn còn nhỏ, lại để ý đến quá nhiều người và việc, rất ít khi quan tâm đến những kẻ xoàng xĩnh. Hai người họ không thể nào là một được.

Đúng là… cùng một người hay sao? Thượng Linh tự hỏi lại mình một lần nữa. Người trong trí nhớ của cô dường như… Cô chống cằm, lắc đầu. Tuyệt đối… hai người họ tuyệt đối không thể là một được.

Vừa mở cửa bước vào, Augus đã thấy Thượng Linh đang nằm bò trên tấm thảm ngoài phòng khách. Dường như cô vừa ngủ quên, nghiêng mặt nằm dưới sàn, hơi thở đều đều nhẹ nhàng, mái tóc ngắn mềm mại hơi rối. Anh đưa tay chạm vào tóc cô, mượt mà như nhung, thật giống với một nàng mèo lười.

Anh bỏ chìa khóa xuống, định đưa Thượng Linh lên sô pha nằm, nhưng khi vừa cúi người ôm cô, cô mơ màng đưa tay ra ôm anh như ôm gối vào lòng. Nơi tiếp xúc với những ngón tay anh vô cùng mềm mại. Đôi mắt đang tỉnh táo lạnh lùng trong nháy mắt bỗng bừng cháy. Cô… không mặc đồ lót.

Anh khẽ đưa tay ra, không rút lại. Hơi thở anh dần nặng nề, những kí ức tại khách sạn thành phố X hôm trước lại thức tỉnh trong anh. Anh không khỏi bật cười khi nhớ lại lần nào trước khi đi dự tiệc, cô cũng yêu cầu phải độn ngực.

Cô không hề béo, thậm chí còn hơi gầy, nhưng vẫn là con gái nên thân thể vô cùng mềm mại, cảm giác khi chạm vào giống như những ngón tay đang nhảy múa giữa đám mây, vô cùng mượt mà.

Hơn nữa… cũng không phải là quá nhỏ, vì hình dáng rất đẹp, trên nền trắng như tuyết điểm xuyết thêm màu hồng nhạt, khiến anh hôm trước không thể không hôn lên đó.

Augus nhắm mắt, bắt mình dừng lại những kí ức này. Sống dưới cùng một mái nhà, chẳng có gì là hay ho nếu cứ liên tưởng đến thân thể Thượng Linh như thế. Anh lại cúi người xuống, cẩn thận ôm cô, đặt lên sô pha. Cô khẽ lật người trên ghế, ngủ thiếp đi. Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô rồi đi vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện