Đã rất lâu Mạc Phong chưa trở lại nhà họ Mạc, ban ngày anh liều mạng với công việc, buổi tối sẽ len lén đi thăm Tô Tranh xem cô có khỏe không. Anh âm thầm phái người đến để bảo vệ Tô Tranh, liên lạc với bệnh viện định kỳ gửi người đến để kiểm tra chân cho Tô Tranh. Thậm chí anh còn ra mặt giải quyết chuyện của A Rượu. Anh nhớ đến hôm , Tô Tranh được A Rượu ôm, dáng vẻ hai người thân mật cười đùa, đau lòng nhìn nụ hôn giữ hai người .
Trước đây, anh cũng đã ôm Tô Tranh vào trong ngực, chỉ tiếc hôm nay anh đã không có tư cách.
Buổi tối hôm nay, anh vừa từ nới Tô Tranh ở ra ngoài, tận mắt thấy cảnh Tô Tranh ôm hai con thật chặt, chuyện anh có thể làm vì Tô Tranh, cũng chỉ có những chuyện này, anh đưa các con đến bên cạnh Tô Tranh. Hôm nay khóe mắt của anh cay cay, lái xe ở trên đường đi dạo, nhìn khung cảnh xa hoa trụy lạc trên đường, lại không muốn về nhà.
Anh không có nhà, vợ anh chưa có. Con trai con gái đều ở nơi khác,anh em trai mỗi người một nơi, một lạnh nhạt độc lập xa cách, một người ở nước ngoài không chịu về, ba của anh đang sống một cuộc sống quy ẩn, mẹ của anh nghiêm nghị cẩn thận đối sử với canh hà khắc chí cực.
Nhiều năm về trước anh lái xe ở lưu lạc đầu đường, gặp được Tô Tranh cũng đang lưu lạc; nhiều năm sau Tô Tranh đã có thể hạnh phúc ôm lấy hai con, nhưng còn anh anh lại chỉ có thể tiếp tục lưu lạc đầu đường.
Mạc Phong cười lạnh một tiếng, người như anh, có lẽ đến già cũng chỉ có thể cô đơn một mình.
Nhưng lần này, sẽ không bao giờ có một cô gái xông vào tầm mắt của anh, cứ như vậy cướp đi trái tim của anh nữa.
Cũng đúng lúc này, xuyên qua kính chiếu hậu Mạc Phong nhìn thấy một bóng dáng, có chút quen thuộc. Anh nhíu mày, quay lại từ từ lui về phía sau.
Quả nhiên anh không có nhìn lầm, đó là người luôn ở bên cạnh Tô Tranh A Rượu, A Rượu hình như uống rất nhiều, trong ngực anh ta có một cô gái nhỏ, mặc một bộ đò màu xanh mát, nhìn tuổi không lớn lắm. Cô gái cũng có mấy phần men say, trên mặt hồng, ở trong ngực A Rượu cười khúc khích.
Hai người bọn họ không biết đang nói gì, chợt cười lên ha hả, sau đó A Rượu nâng cằm cô gái kia lên hôn lên khuôn mặt một cái, cô gái bị hôn chẳng những không mất hứng, còn vòng tay lên cổ A Rượu làm cho nụ hôn càng thêm sâu. Kết quả là ở trên đường cái, hai người ôm hôn thật lâu.
Mạc Phong nhìn thấy cảnh như thế, nhớ tới hôm đó A Rượu cũng ôm Tô Tranh, trong lòng chợt phẫn hận, nghĩ người đàn ông này thật là quá đáng, rõ ràng đã có Tô Tranh, sao bây giờ lại còn ôm thêm một cô gái nhỏ! Có Tô Tranh còn chưa đủ sao? Bây giờ đối với đàn ông Tô Tranh đã rất thất vọng, Mạc Phong chỉ thấy cô cười khi ở bên A Rượu, vậy mà tên A Rượu này lại dám lừa Tô Tranh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, Mạc Phong càng nghĩ càng hận, chỉ hận không thể xuống xe đánh cho A Rượu này chết toi, thay Tô Tranh hả giận.
Ai ngờ A Rượu và Tiểu Đinh Đương càng chơi càng hăng, một tay A Rươu ôm lấy Tiểu Đinh Đương, giả vờ như muốn đẩy cô ra, Tiểu Đinh Đương cười tươi roi rói, hai người vui đùa kịch liệt.
Mạc Phong thấy vậy trong lòng càng tức giận hơn, chợt dừng xe lại. Những ngày qua vì A Rượu anh vô cùng dồn nén bản thân, ngứa tay cực kì, chỉ hận không thể dùng hết sức mình mà đánh anh ta, chỉ tiếc vị trí của anh ta đã quá chắc chắn, không dễ đánh. Nhưng tối nay thấy tình hình A Rượu như vậy, quả đấm không muốn khách sáo nữa, đè ép lâu ngày sẽ biến thành tức giận cuồng phong.
A Rượu và Tiểu Đinh Đương đang chơi đùa vui mừng, chợt thấy một bóng người đâm sầm trước mặt mình, tức giận mà nhìn chằm chằm vào hai người. A Rượu vội kéo Tiểu Đinh Đương ra phía sau, tươi cười chào hỏi: “Mạc tiên sinh, xin chào!”
Lúc đầu Tiểu Đinh Đương không biết đây là ai, nghe A Rượu chào, tò mò níu lấy vạt áo anh nhỏ giọng hỏi: “Anh ta chính là Mạc Phong à?”
A Rượu gật đầu một cái, vuốt đầu Tiểu Đinh Đương nói: “Chuyện kia cũng là nhờ Mạc tiên sinh giải quyết giúp đó.”
Lúc đầu A Rượu vì chuyện kia đã rất đau đầu, nhưng về sau lại không thấy có chuyện gì xảy ra cả, lại biết được gã công tử bột kia đã bị đuổi khỏi thành phố S không dám quay lại. Sau A Rượu qua quan hệ tìm hiểu mọi chuyện, mới biết người giúp đỡ anh sau lưng chính là Mạc Phong.
Những câu A Rượu nói lúc này dĩ nhiên là mang ý cảm kích, nhưng ai ngờ lại chỉ làm cho Mạc Phong thêm căm tức, thì ra A Rượu gây chuyện chính là vì cô gái này? Vậy mà anh lại ra tay giúp đỡ tên chết tiệt này?
Mạc Phong sinh hoạt ở quân đội đã lâu, công phu quyền cước đương nhiên không yếu thế, nhân dịp A Rượu không để ý, bất ngờ đấm móc A Rượu, chỉ đánh một đấm, cả người A Rượu ngã nhoài ra phía sau đi, Tiểu Đinh Đương kêu lên sợ hãi. Ngã xuống đất A Rượu sờ sờ khóe miệng của mình, chảy máu. Tiểu Đinh Đương thấy A Rượu bị thương, tức giận chỉ vào Mạc Phong hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Mạc Phong không nói lời nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Rượu, lạnh lùng quát: “Đứng lên!”
A Rượu cũng tức trong lòng rồi, nghĩ thầm người này thật là khó hiểu , trong lòng vốn cũng có chút cảm kích anh ta, nhưng anh ta lại vô duyên vô cớ có thể đánh mình ngay trên đường. A Rượu xoa xoa quả đấm nghĩ, cũng được cũng được, ông nội mày đã sớm nhìn mày không vừa mắt, nếu mày tìm đến, tao chấp luôn, xem quả đấm của anh cứng.
Máu ngoài miệng A Rượu cũng không lau, siết chặt quả đấm đánh về phía Mạc Phong, vừa đánh vừa hô: “Tiểu Đinh Đương, em đứng ngốc ở đó làm gì, định nhìn tôi bị đánh sao?”
Tiểu Đinh Đương nghe vậy, cũng vội vàng nhảy dựng lên: “Được, anh đánh, đương nhiên em sẽ yểm trợ cho anh!”
A Rượu đánh một quyền, Mạc Phong tránh cũng không tránh, xanh mặt đánh thẳng, hai quyền chạm vào nhau, A Rượu khàn khàn nhếch miệng kêu đau, Mạc Phong sửng sốt nhưng không cau mày.
Tiểu Đinh Đương thấy A Rượu kêu đau, cũng xông vào đánh trước đây cô cũng đã học qua quyền đạo, vì vậy trên đường cái ba người đánh nhau càng đánh càng hăng.
Đêm hôm khuya khoắc, mặc dù trên đường vẫn có người qua lại, nhưng mặc dù thấy bọn họ đánh nhau nhưng không ai dám ngăn cảm, bởi vì hộ thấy chủ nhân của chiếc xe đỗ bên cạnh là người không dễ trọc, thậm chí ngay cả gọi 110 cũng không ai gọi, bởi vì chỉ sợ ngay cả 110 cũng không dám động đến chủ xe , không ai muốn lị liên lụy ! Vì vậy mọi người đều chị nhì qua rồi vội vàng lái xe rời đi.
Ba người cứ như thế đánh mãi cho đến khi, mặt mũi A Rượu sưng vù ngã xuống đất không dậy nổi, trên mặt Mạc Phong cũng có mất cho xanh tím, Tiểu Đinh Đương thì không có việc gì, Mạc phong chủ yếu đánh A Rượu, đối với cô rất lưu tình.
A Rượu che mặt mình ngồi trên mặt đất mắng to: “Mạc Phong mày bị cửa kẹp phải đầu à, tao có động gì đến mày đâu sao tự dưng lại đến đây đánh tao? May có giúp tao đi nữa, cũng không phải đánh tao như vậy! Thật là đồ thần kinh!”
Tiểu Đinh Đương đau lòng vuốt vết thương của A Rượu, tức giận nhìn chằm chằm Mạc Phong, bất bình phụ họa nói: “Không sai, hắn thật sự là tên thần kinh!”
Mạc Phong cười trào phúng , lảo đảo đi lên xe, khởi động xe từ từ rời đi.
Đúng, bọn họ nói không sai, anh cảm giác mình thật sự bị điên, anh chợt hiểu từ khi mất đi Tô Tranh, lúc đó anh đã điên rồi.
Trước đây, anh cũng đã ôm Tô Tranh vào trong ngực, chỉ tiếc hôm nay anh đã không có tư cách.
Buổi tối hôm nay, anh vừa từ nới Tô Tranh ở ra ngoài, tận mắt thấy cảnh Tô Tranh ôm hai con thật chặt, chuyện anh có thể làm vì Tô Tranh, cũng chỉ có những chuyện này, anh đưa các con đến bên cạnh Tô Tranh. Hôm nay khóe mắt của anh cay cay, lái xe ở trên đường đi dạo, nhìn khung cảnh xa hoa trụy lạc trên đường, lại không muốn về nhà.
Anh không có nhà, vợ anh chưa có. Con trai con gái đều ở nơi khác,anh em trai mỗi người một nơi, một lạnh nhạt độc lập xa cách, một người ở nước ngoài không chịu về, ba của anh đang sống một cuộc sống quy ẩn, mẹ của anh nghiêm nghị cẩn thận đối sử với canh hà khắc chí cực.
Nhiều năm về trước anh lái xe ở lưu lạc đầu đường, gặp được Tô Tranh cũng đang lưu lạc; nhiều năm sau Tô Tranh đã có thể hạnh phúc ôm lấy hai con, nhưng còn anh anh lại chỉ có thể tiếp tục lưu lạc đầu đường.
Mạc Phong cười lạnh một tiếng, người như anh, có lẽ đến già cũng chỉ có thể cô đơn một mình.
Nhưng lần này, sẽ không bao giờ có một cô gái xông vào tầm mắt của anh, cứ như vậy cướp đi trái tim của anh nữa.
Cũng đúng lúc này, xuyên qua kính chiếu hậu Mạc Phong nhìn thấy một bóng dáng, có chút quen thuộc. Anh nhíu mày, quay lại từ từ lui về phía sau.
Quả nhiên anh không có nhìn lầm, đó là người luôn ở bên cạnh Tô Tranh A Rượu, A Rượu hình như uống rất nhiều, trong ngực anh ta có một cô gái nhỏ, mặc một bộ đò màu xanh mát, nhìn tuổi không lớn lắm. Cô gái cũng có mấy phần men say, trên mặt hồng, ở trong ngực A Rượu cười khúc khích.
Hai người bọn họ không biết đang nói gì, chợt cười lên ha hả, sau đó A Rượu nâng cằm cô gái kia lên hôn lên khuôn mặt một cái, cô gái bị hôn chẳng những không mất hứng, còn vòng tay lên cổ A Rượu làm cho nụ hôn càng thêm sâu. Kết quả là ở trên đường cái, hai người ôm hôn thật lâu.
Mạc Phong nhìn thấy cảnh như thế, nhớ tới hôm đó A Rượu cũng ôm Tô Tranh, trong lòng chợt phẫn hận, nghĩ người đàn ông này thật là quá đáng, rõ ràng đã có Tô Tranh, sao bây giờ lại còn ôm thêm một cô gái nhỏ! Có Tô Tranh còn chưa đủ sao? Bây giờ đối với đàn ông Tô Tranh đã rất thất vọng, Mạc Phong chỉ thấy cô cười khi ở bên A Rượu, vậy mà tên A Rượu này lại dám lừa Tô Tranh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, Mạc Phong càng nghĩ càng hận, chỉ hận không thể xuống xe đánh cho A Rượu này chết toi, thay Tô Tranh hả giận.
Ai ngờ A Rượu và Tiểu Đinh Đương càng chơi càng hăng, một tay A Rươu ôm lấy Tiểu Đinh Đương, giả vờ như muốn đẩy cô ra, Tiểu Đinh Đương cười tươi roi rói, hai người vui đùa kịch liệt.
Mạc Phong thấy vậy trong lòng càng tức giận hơn, chợt dừng xe lại. Những ngày qua vì A Rượu anh vô cùng dồn nén bản thân, ngứa tay cực kì, chỉ hận không thể dùng hết sức mình mà đánh anh ta, chỉ tiếc vị trí của anh ta đã quá chắc chắn, không dễ đánh. Nhưng tối nay thấy tình hình A Rượu như vậy, quả đấm không muốn khách sáo nữa, đè ép lâu ngày sẽ biến thành tức giận cuồng phong.
A Rượu và Tiểu Đinh Đương đang chơi đùa vui mừng, chợt thấy một bóng người đâm sầm trước mặt mình, tức giận mà nhìn chằm chằm vào hai người. A Rượu vội kéo Tiểu Đinh Đương ra phía sau, tươi cười chào hỏi: “Mạc tiên sinh, xin chào!”
Lúc đầu Tiểu Đinh Đương không biết đây là ai, nghe A Rượu chào, tò mò níu lấy vạt áo anh nhỏ giọng hỏi: “Anh ta chính là Mạc Phong à?”
A Rượu gật đầu một cái, vuốt đầu Tiểu Đinh Đương nói: “Chuyện kia cũng là nhờ Mạc tiên sinh giải quyết giúp đó.”
Lúc đầu A Rượu vì chuyện kia đã rất đau đầu, nhưng về sau lại không thấy có chuyện gì xảy ra cả, lại biết được gã công tử bột kia đã bị đuổi khỏi thành phố S không dám quay lại. Sau A Rượu qua quan hệ tìm hiểu mọi chuyện, mới biết người giúp đỡ anh sau lưng chính là Mạc Phong.
Những câu A Rượu nói lúc này dĩ nhiên là mang ý cảm kích, nhưng ai ngờ lại chỉ làm cho Mạc Phong thêm căm tức, thì ra A Rượu gây chuyện chính là vì cô gái này? Vậy mà anh lại ra tay giúp đỡ tên chết tiệt này?
Mạc Phong sinh hoạt ở quân đội đã lâu, công phu quyền cước đương nhiên không yếu thế, nhân dịp A Rượu không để ý, bất ngờ đấm móc A Rượu, chỉ đánh một đấm, cả người A Rượu ngã nhoài ra phía sau đi, Tiểu Đinh Đương kêu lên sợ hãi. Ngã xuống đất A Rượu sờ sờ khóe miệng của mình, chảy máu. Tiểu Đinh Đương thấy A Rượu bị thương, tức giận chỉ vào Mạc Phong hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Mạc Phong không nói lời nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Rượu, lạnh lùng quát: “Đứng lên!”
A Rượu cũng tức trong lòng rồi, nghĩ thầm người này thật là khó hiểu , trong lòng vốn cũng có chút cảm kích anh ta, nhưng anh ta lại vô duyên vô cớ có thể đánh mình ngay trên đường. A Rượu xoa xoa quả đấm nghĩ, cũng được cũng được, ông nội mày đã sớm nhìn mày không vừa mắt, nếu mày tìm đến, tao chấp luôn, xem quả đấm của anh cứng.
Máu ngoài miệng A Rượu cũng không lau, siết chặt quả đấm đánh về phía Mạc Phong, vừa đánh vừa hô: “Tiểu Đinh Đương, em đứng ngốc ở đó làm gì, định nhìn tôi bị đánh sao?”
Tiểu Đinh Đương nghe vậy, cũng vội vàng nhảy dựng lên: “Được, anh đánh, đương nhiên em sẽ yểm trợ cho anh!”
A Rượu đánh một quyền, Mạc Phong tránh cũng không tránh, xanh mặt đánh thẳng, hai quyền chạm vào nhau, A Rượu khàn khàn nhếch miệng kêu đau, Mạc Phong sửng sốt nhưng không cau mày.
Tiểu Đinh Đương thấy A Rượu kêu đau, cũng xông vào đánh trước đây cô cũng đã học qua quyền đạo, vì vậy trên đường cái ba người đánh nhau càng đánh càng hăng.
Đêm hôm khuya khoắc, mặc dù trên đường vẫn có người qua lại, nhưng mặc dù thấy bọn họ đánh nhau nhưng không ai dám ngăn cảm, bởi vì hộ thấy chủ nhân của chiếc xe đỗ bên cạnh là người không dễ trọc, thậm chí ngay cả gọi 110 cũng không ai gọi, bởi vì chỉ sợ ngay cả 110 cũng không dám động đến chủ xe , không ai muốn lị liên lụy ! Vì vậy mọi người đều chị nhì qua rồi vội vàng lái xe rời đi.
Ba người cứ như thế đánh mãi cho đến khi, mặt mũi A Rượu sưng vù ngã xuống đất không dậy nổi, trên mặt Mạc Phong cũng có mất cho xanh tím, Tiểu Đinh Đương thì không có việc gì, Mạc phong chủ yếu đánh A Rượu, đối với cô rất lưu tình.
A Rượu che mặt mình ngồi trên mặt đất mắng to: “Mạc Phong mày bị cửa kẹp phải đầu à, tao có động gì đến mày đâu sao tự dưng lại đến đây đánh tao? May có giúp tao đi nữa, cũng không phải đánh tao như vậy! Thật là đồ thần kinh!”
Tiểu Đinh Đương đau lòng vuốt vết thương của A Rượu, tức giận nhìn chằm chằm Mạc Phong, bất bình phụ họa nói: “Không sai, hắn thật sự là tên thần kinh!”
Mạc Phong cười trào phúng , lảo đảo đi lên xe, khởi động xe từ từ rời đi.
Đúng, bọn họ nói không sai, anh cảm giác mình thật sự bị điên, anh chợt hiểu từ khi mất đi Tô Tranh, lúc đó anh đã điên rồi.
Danh sách chương