“Người bình thường đến tuổi của Tạ thiếu gia đều đã lập gia đình, Tạ thiếu gia xuất thân tốt như thế lẽ nào không tìm được đối tượng sao?” Giáo chủ dí dỏm hỏi.
Tạ thiếu gia giải thích, “Không phải là không tìm được, ta đã có một vị hôn thê mà mẹ ta ước định hồi bà còn sống, đối phương hình như không muốn thành hôn quá sớm, nên ta cũng không miễn cưỡng.”
Giáo chủ hiểu rồi, thì ra là đã sớm có hôn ước.
Tạ thiếu gia nói, “Chờ đến khi ta kết hôn, nhất định sẽ mời giáo chủ tới Tạ gia uống một chén rượu mừng.”
Giáo chủ nghe thế rất vui, hắn chưa bao giờ qua nhà ai uống rượu mừng cả, đoạn hỏi, “Ta nên mang theo bao nhiêu tiền mừng đây?”
Tạ thiếu gia nói, “Giáo chủ ngài đến là được, không cần mang theo quà đâu.”
Giáo chủ cảm thấy Tạ thiếu gia cũng rất ra gì và này nọ, cực kỳ hài lòng với y.
Tạ thiếu gia ở nhờ nhà của giáo chủ ba hôm, đến ngày thứ tư thì sơn phỉ cuối cùng cũng rút khỏi, Tạ thiếu gia không muốn làm phiền thêm nên bèn cáo từ với giáo chủ.
Giáo chủ tiễn Tạ thiếu gia ra tận cửa, Tạ thiếu gia vừa đi được vài bước thì giáo chủ ở sau lưng gọi y lại, “Vài hôm trước ngươi đồng ý cho ta gà, có còn giữ lời không?”
Tạ thiếu gia nói, “Giáo chủ yên tâm, ngày mai ta sẽ phái người đưa tới cho ngài.”
Tạ thiếu gia tiếp tục bước đi, giáo chủ lại gọi y lần nữa.
“Ta không có gì để cho ngươi cả, bằng không ta sẽ miễn phí tân trang sắc đẹp cho ngươi?”
Tạ thiếu gia sững sờ, đoạn nghĩ thầm: Đến cũng đã đến rồi thì nên thử một lần. Thế là lại đi vào.
Tạ thiếu gia giải thích, “Không phải là không tìm được, ta đã có một vị hôn thê mà mẹ ta ước định hồi bà còn sống, đối phương hình như không muốn thành hôn quá sớm, nên ta cũng không miễn cưỡng.”
Giáo chủ hiểu rồi, thì ra là đã sớm có hôn ước.
Tạ thiếu gia nói, “Chờ đến khi ta kết hôn, nhất định sẽ mời giáo chủ tới Tạ gia uống một chén rượu mừng.”
Giáo chủ nghe thế rất vui, hắn chưa bao giờ qua nhà ai uống rượu mừng cả, đoạn hỏi, “Ta nên mang theo bao nhiêu tiền mừng đây?”
Tạ thiếu gia nói, “Giáo chủ ngài đến là được, không cần mang theo quà đâu.”
Giáo chủ cảm thấy Tạ thiếu gia cũng rất ra gì và này nọ, cực kỳ hài lòng với y.
Tạ thiếu gia ở nhờ nhà của giáo chủ ba hôm, đến ngày thứ tư thì sơn phỉ cuối cùng cũng rút khỏi, Tạ thiếu gia không muốn làm phiền thêm nên bèn cáo từ với giáo chủ.
Giáo chủ tiễn Tạ thiếu gia ra tận cửa, Tạ thiếu gia vừa đi được vài bước thì giáo chủ ở sau lưng gọi y lại, “Vài hôm trước ngươi đồng ý cho ta gà, có còn giữ lời không?”
Tạ thiếu gia nói, “Giáo chủ yên tâm, ngày mai ta sẽ phái người đưa tới cho ngài.”
Tạ thiếu gia tiếp tục bước đi, giáo chủ lại gọi y lần nữa.
“Ta không có gì để cho ngươi cả, bằng không ta sẽ miễn phí tân trang sắc đẹp cho ngươi?”
Tạ thiếu gia sững sờ, đoạn nghĩ thầm: Đến cũng đã đến rồi thì nên thử một lần. Thế là lại đi vào.
Danh sách chương