Cuối cùng, vì sợ không kịp chuyến bay, Dương Dương phải chạy đến gõ cửa xe.
Thẩm Nghi Chi lập tức tỉnh táo lại, quay sang Ninh Trĩ mỉm cười: "Mau đi đi."
Ninh Trĩ như vừa được nàng dặn dò kỹ càng, rất nghe lời, xuống xe ngay, trợ lý vội vàng đội mũ len lên đầu cô.
Thẩm Nghi Chi nhìn theo, trong lòng không khỏi căng thẳng. Ninh Trĩ vẫn mặc bộ đồ khi các nàng đi dạo nắng giữa trưa, hiện tại trời nổi gió, e là sẽ rất lạnh.
Nàng đưa tay nắm lấy chốt cửa, định nhắc trợ lý đưa thêm áo cho Ninh Trĩ, thì thấy không biết từ đâu, trợ lý đã lấy được một chiếc áo khoác gió, khoác lên người cô.
Thân hình Thẩm Nghi Chi khựng lại, cứ thế ngồi yên nhìn hai người, đến khi họ đi vào bên trong sân bay, khuất khỏi tầm mắt.
Dọc đường Ninh Trĩ trông rất nặng nề, Dương Dương phải cố tìm cách bắt chuyện, muốn làm cô vui lên chút, nhưng cô hầu như không đáp lại.
May mắn là sau khi xuống máy bay, gặp bên nhãn hàng, Ninh Trĩ nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc, tinh thần cũng phấn chấn hơn đôi chút.
Họ đến nơi vào lúc sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, người đến đón là một phụ nữ có tác phong nhanh nhẹn, sau khi chào hỏi liền lập tức báo cáo tình hình. Bà nói người mẫu phía truyền thông cơ bản đã có mặt đầy đủ, tiến độ vẫn khá ổn, dặn cô không cần quá lo lắng.
Tuy vậy, công việc cần làm vẫn còn không ít.
Đầu tiên là xác nhận những hạng mục Ninh Trĩ cần phối hợp, hai bên nhanh chóng ký hợp đồng, sau đó là tạo hình liên tục, chụp ảnh, và một số buổi huấn luyện đột xuất.
Ban đầu, Ninh Trĩ còn có thể trao đổi được với người khác. Nhưng về sau, cường độ công việc quá cao khiến tất cả mọi người đều trở nên gần như máy móc, chỉ biết làm theo yêu cầu cho xong rồi nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc kết thúc, Ninh Trĩ được đưa vào một phòng nghỉ sạch sẽ.
Nhân viên dẫn cô vào nói: "Tiếp theo còn rất nhiều việc, cô cứ nghỉ ngơi một chút đã."
Ninh Trĩ buồn ngủ gật đầu, bước vào trong, có lẽ thấy cô quá mệt, nhân viên ấy không nhịn được lại nói thêm: "Hiện tại tiến độ rất tốt, chúng ta có thể thắng đấy."
Như thể muốn khẳng định rằng mọi nỗ lực của cô đều xứng đáng.
Ninh Trĩ mỉm cười, đáp lại: "Vậy thì tốt rồi", sau đó đóng cửa lại.
Cô cũng đuổi Dương Dương ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình.
Cả người cô ngã xuống chiếc sofa mềm mại, thân thể cũng được thả lỏng đôi chút, đầu óc cũng nhẹ đi.
Hình ảnh Thẩm Nghi Chi chợt hiện lên trong tâm trí cô, cô lặng lẽ "sống chung" một lát với Thẩm Nghi Chi trong đầu mình, rồi cầm điện thoại lên, mở hộp thư chưa đọc ra xem.
Không có tin gì từ Thẩm Nghi Chi.
Lần liên lạc cuối cùng của họ là vào sáng sớm hôm nay, khi cô vừa xuống máy bay, vội vàng nhắn cho nàng một tin báo bình an, Thẩm Nghi Chi chỉ đáp lại ngắn gọn: "Vất vả rồi."
Sau đó liền không còn tin nhắn gì nữa.
Ninh Trĩ bỗng thấy bất an, lẽ nào Thẩm Nghi Chi không nhớ cô sao? Cô chưa từng yêu đương, không biết trong tình yêu nên là cảm giác gì, nhưng cũng từng nghe người khác nói qua, trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đôi bên rất khó rời xa nhau.
Thế nhưng Thẩm Nghi Chi lại không giống như rất nhớ cô, khi tiễn cô đi cũng không thể hiện quá nhiều luyến tiếc.
Ninh Trĩ từng tự nhủ với bản thân không nên tham lam quá, nhưng hiện tại cô cảm thấy mình dường như không thể kiểm soát nổi cảm xúc nữa.
Cô không nhịn được nghĩ, Thẩm Nghi Chi đã bắt đầu thích mình từ khi nào?, cô thực sự không thể nhớ rõ.
Trong lòng chùng xuống, gần như vô thức, cô bấm gọi cho Thẩm Nghi Chi.
Chỉ vài giây sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói còn mơ màng vì buồn ngủ: "Ninh Ninh?"
Ninh Trĩ lập tức cảm thấy hối hận, nhưng đã không kịp nữa, đành nói: "Không có gì đâu, chị ngủ tiếp đi."
Từ đầu dây kia vang lên âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng lật chăn, sau đó là tiếng bật công tắc đèn giòn tan, giọng Thẩm Nghi Chi rõ ràng hơn một chút: "Có mệt lắm không em?"
Ninh Trĩ nghe nàng hỏi, liếc nhìn đồng hồ. Tính chênh lệch múi giờ, bên Thẩm Nghi Chi còn chưa đến ba giờ sáng. Cô càng thêm hối hận, tự trách mình vì một phút xúc động mà đánh thức Thẩm Nghi Chi dậy sớm như vậy.
Thành ra giọng cô không tự chủ mà mang theo chút ảo não: "Không mệt."
"Em sao vậy? Không vui sao?" Thẩm Nghi Chi rất nhanh phát hiện giọng cô khác thường, dừng lại một chút, giọng mang theo ý cười nhẹ, như đang dỗ dành cô vui vẻ: "Công việc làm khó em sao?"
Ninh Trĩ bỗng thấy tim đập thật sự rất nhanh, chỉ ậm ừ một tiếng, rốt cuộc cũng không nói ra những phiền muộn vừa rồi, lại nhớ tới một chuyện khác, càng khiến cô buồn hơn: "Tối nay em không thể cùng chị đến lễ trao giải..."
Hai người vốn đã hứa sẽ cùng nhau bước trên thảm đỏ, vào lễ trao giải cũng ngồi cạnh nhau, nhưng hiện tại khẳng định là không thể đi được rồi.
Thẩm Nghi Chi cho rằng cô vì chuyện này mà ảo não, không nhịn được bật cười, giọng càng dịu dàng hơn, an ủi: "Không sao đâu, loại lễ trao giải thế này sau này vẫn còn mà."
Nhưng điều Ninh Trĩ tiếc chính là đã mất đi cơ hội gặp lại nàng, nhất là đêm nay rất có thể Thẩm Nghi Chi sẽ giành giải Nữ chính xuất sắc nhất.
"Nếu chị giành được giải thưởng, em muốn ở đó vỗ tay cho chị." Cô nói.
Thẩm Nghi Chi là người quá mức lý trí, đối với bản thân cũng luôn bình tĩnh và khách quan: "Khả năng giành được giải không cao lắm, nhân vật được đề cử lần này không đặc biệt nổi bật, cũng không có nhiều chiều sâu. Hơn nữa giải này chị đã từng nhận rồi, ban giám khảo thường muốn trao cơ hội cho những nữ diễn viên chưa từng được giải hơn."
Lời cô nói có lý, nhưng Ninh Trĩ không muốn nghe. Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà phòng nghỉ được trang trí đơn giản mà thanh nhã, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm qua , vào giờ này bên cạnh Thẩm Nghi Chi là chính cô, các nàng đã từng hôn nhau, từng ôm nhau, từng ngủ chung trên một chiếc giường.
Thế mà chỉ mới một ngày, các nàng lại đã xa nhau đến thế.
Ninh Trĩ cảm thấy trong lòng như rỗng hoác, đầu óc nóng lên, liền buột miệng nói: "Hiện tại không giống nhau, chị có em, tiểu cẩu may mắn, chị sẽ gặp điều tốt lành."
Nói xong mặt cô đỏ bừng, nhưng cũng không định rút lại lời. Cô biết trọng điểm là nửa câu trước "chị có em.", Thẩm Nghi Chi đã được Ninh Trĩ.
Cô mong Thẩm Nghi Chi sẽ thừa nhận điều đó.
"Chị có em." Thẩm Nghi Chi như thể nghe được tiếng lòng của cô, lặp lại từng chữ, khiến tai Ninh Trĩ cũng hơi nóng lên. Cô nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm giác được Thẩm Nghi Chi có được, tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Em cũng có được chị." Thẩm Nghi Chi lại nói thêm một câu.
Ninh Trĩ mở to mắt, sững người, nhất thời chưa phản ứng kịp, nhưng trong lòng như có một đợt sóng thần cuộn trào.
Thẩm Nghi Chi bật cười, hỏi: "Thừa nhận mình là tiểu cẩu rồi à?"
Ninh Trĩ vốn không muốn thừa nhận, dù là chính cô vừa mới nói ra câu ấy, nhưng để thừa nhận trước mặt Thẩm Nghi Chi thì thật sự quá xấu hổ.
Thế nhưng việc được Thẩm Nghi Chi "có được" như khiến đầu óc cô mơ hồ, hoàn toàn mất khả năng kháng cự mà nói: "Em là tiểu cẩu của chị."
Cô chỉ nghỉ được khoảng nửa tiếng, liền đã có người tới gọi dậy, đưa cô đến địa điểm họp báo.
Trên đường đi, cô được dặn dò vô số điều cần lưu ý, điều nào có thể nói, điều nào không được phép nói ra. Người đi cùng cô vẫn là nữ nhân viên đã ra sân bay đón cô từ sáng.
Người ấy không khỏi kinh ngạc khi phát hiện, chỉ ngủ một giấc ngắn mà tinh thần Ninh Trĩ đã hoàn toàn hồi phục. Đôi mắt như được lau sạch lớp bụi mờ, sáng trong như pha lê, rực rỡ hút mắt.
Có lẽ là nghỉ ngơi đủ nên trạng thái tốt lại. Cô ấy cũng không nghĩ ra lý do nào khác, đành tự giải thích với bản thân như vậy.
Nhưng dù là lý do gì đi nữa, việc Ninh Trĩ hồi phục tinh thần cũng là một điều rất tốt đối với cả đoàn.
Quả thật Ninh Trĩ rất vui vẻ, khi đối mặt với các câu hỏi, cô trả lời vừa khéo léo vừa linh hoạt, ngồi giữa hàng loạt phóng viên thời trang mà vẫn nổi bật.
Đến cuối cùng, nhà thiết kế mời cô bước lên sàn catwalk. Dù chưa từng biểu diễn, Ninh Trĩ cũng không hề sợ hãi, những bước đi cô học vội từ trước đó có thể chưa đến mức chuyên nghiệp, nhưng cũng ra dáng, phong thái tự nhiên, khí chất đầy mình.
Chỉ là không ai biết rằng, giữa muôn ánh đèn và bao ánh mắt dõi theo ấy, trong lòng cô chỉ có một mong muốn mãnh liệt được trở về nhà. Cô nóng lòng trở lại nơi không có đèn chiếu, không có tiếng vỗ tay hay hoa tươi rực rỡ, chỉ có Thẩm Nghi Chi cùng với cô ở bên nhau.
Cho nên suốt chặng lịch trình dài khiến cô vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Cô bắt đầu tính thời gian, muốn về kịp để xem lễ trao giải được phát sóng trực tiếp.
Không thể đến hiện trường, nhưng vẫn có thể xem phát sóng trực tiếp. Dù chỉ có thể vỗ tay qua màn hình, thì như vậy vẫn còn tốt hơn là không được chứng kiến được gì cả.
Khi đến hạng mục "Nữ chính xuất sắc nhất", Ninh Trĩ đang chuẩn bị bước vào một hoạt động hậu trường quan trọng. Hậu trường vô cùng bận rộn, cô tìm được một góc khuất hơi hẹp, lặng lẽ đứng đó, cầm điện thoại theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.
Từng đoạt không ít giải "Nữ chính xuất sắc nhất", lần này với Thẩm Nghi Chi mà nói, giải thưởng này thậm chí còn không nằm trong top ba danh giá nhất, có cũng được, không có cũng không sao.
Nhưng với Ninh Trĩ lại rất quan trọng.
MC nam nữ trên sân khấu thay nhau nói những lời dí dỏm, máy quay lần lượt lia qua các gương mặt được đề cử.
Thẩm Nghi Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Ánh mắt Ninh Trĩ dừng lại trên người nàng, cô cũng không khỏi nhìn về vị trí bên cạnh Thẩm Nghi Chi, nơi đó lẽ ra nên thuộc về cô, nhưng giờ lại trống rỗng.
Cuối cùng, khi MC cho rằng không khí đã được hâm nóng vừa đủ, họ mời khách mời danh dự lên công bố kết quả.
Vị khách quý đó nhìn vào phong bì trong tay, mỉm cười, cúi đầu nói vào micro.
Ninh Trĩ nín thở, chăm chú chờ đợi.
"Thẩm Nghi Chi!" Tên ấy được công bố, vang lên đầy khí thế.
Ninh Trĩ không kìm được mà bật cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, trong lòng cô vang vọng lại câu nói tối qua qua điện thoại cùng Thẩm Nghi Chi.
"Tiểu cẩu may mắn" Cô thật sự mang đến vận may cho Thẩm Nghi Chi.
Khi Thẩm Nghi Chi bước lên sân khấu nhận giải, NÀNG đứng tự nhiên sau micro, mỉm cười, không vội lên tiếng.
Ninh Trĩ đoán có lẽ NÀNG thật sự không nghĩ mình sẽ được xướng tên, cho nên cũng chẳng chuẩn bị sẵn bài phát biểu.
Nụ cười của Ninh Trĩ càng lúc càng sâu.
Xung quanh là một thế giới nhỏ đầy bận rộn, người đi kẻ lại.
Nhưng Ninh Trĩ như thể được bao bọc trong một không gian cách biệt vô hình, tự mình xây nên một thế giới chỉ có cô và Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi không như những người nhận giải khác, không có vẻ quá đỗi bất ngờ hay kích động. Nàng dường như cũng không ngờ mình thắng giải, chỉ là ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ, lại cưng chiều nhìn vào màn hình, nụ cười ấy khiến trái tim Ninh Trĩ bất giác mềm lại.
Nàng phát biểu rất ngắn gọn, cảm ơn vài người một cách có phần theo khuôn mẫu. Cuối cùng, nàng dừng lại đôi chút, giống như có điều gì quan trọng muốn nói, nhưng rốt cuộc lại thôi, chỉ nghiêm túc nói một câu: "Cảm ơn", rồi rời khỏi sân khấu.
Ý cười trên môi Ninh Trĩ vẫn không hề biến mất, chỉ một câu cảm ơn đơn giản ấy, cô lại không nhịn được mà nghĩ, là nói với mình sao?
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói, hỏi đúng điều cô đang thầm nghĩ: "Là nói với cô sao?"
Ninh Trĩ lập tức quay đầu, nhìn thấy Kiều Thuần đang đứng cạnh mình, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ta đến từ khi nào? Ninh Trĩ khẽ nhíu mày, lập tức cảnh giác, đoán xem đối phương muốn làm gì.
Kiều Thuần khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Đừng căng thẳng, chỉ là tôi ghen tị với vận may của cô thôi."
--- HẾT CHƯƠNG 72 ---
Thẩm Nghi Chi lập tức tỉnh táo lại, quay sang Ninh Trĩ mỉm cười: "Mau đi đi."
Ninh Trĩ như vừa được nàng dặn dò kỹ càng, rất nghe lời, xuống xe ngay, trợ lý vội vàng đội mũ len lên đầu cô.
Thẩm Nghi Chi nhìn theo, trong lòng không khỏi căng thẳng. Ninh Trĩ vẫn mặc bộ đồ khi các nàng đi dạo nắng giữa trưa, hiện tại trời nổi gió, e là sẽ rất lạnh.
Nàng đưa tay nắm lấy chốt cửa, định nhắc trợ lý đưa thêm áo cho Ninh Trĩ, thì thấy không biết từ đâu, trợ lý đã lấy được một chiếc áo khoác gió, khoác lên người cô.
Thân hình Thẩm Nghi Chi khựng lại, cứ thế ngồi yên nhìn hai người, đến khi họ đi vào bên trong sân bay, khuất khỏi tầm mắt.
Dọc đường Ninh Trĩ trông rất nặng nề, Dương Dương phải cố tìm cách bắt chuyện, muốn làm cô vui lên chút, nhưng cô hầu như không đáp lại.
May mắn là sau khi xuống máy bay, gặp bên nhãn hàng, Ninh Trĩ nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc, tinh thần cũng phấn chấn hơn đôi chút.
Họ đến nơi vào lúc sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, người đến đón là một phụ nữ có tác phong nhanh nhẹn, sau khi chào hỏi liền lập tức báo cáo tình hình. Bà nói người mẫu phía truyền thông cơ bản đã có mặt đầy đủ, tiến độ vẫn khá ổn, dặn cô không cần quá lo lắng.
Tuy vậy, công việc cần làm vẫn còn không ít.
Đầu tiên là xác nhận những hạng mục Ninh Trĩ cần phối hợp, hai bên nhanh chóng ký hợp đồng, sau đó là tạo hình liên tục, chụp ảnh, và một số buổi huấn luyện đột xuất.
Ban đầu, Ninh Trĩ còn có thể trao đổi được với người khác. Nhưng về sau, cường độ công việc quá cao khiến tất cả mọi người đều trở nên gần như máy móc, chỉ biết làm theo yêu cầu cho xong rồi nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc kết thúc, Ninh Trĩ được đưa vào một phòng nghỉ sạch sẽ.
Nhân viên dẫn cô vào nói: "Tiếp theo còn rất nhiều việc, cô cứ nghỉ ngơi một chút đã."
Ninh Trĩ buồn ngủ gật đầu, bước vào trong, có lẽ thấy cô quá mệt, nhân viên ấy không nhịn được lại nói thêm: "Hiện tại tiến độ rất tốt, chúng ta có thể thắng đấy."
Như thể muốn khẳng định rằng mọi nỗ lực của cô đều xứng đáng.
Ninh Trĩ mỉm cười, đáp lại: "Vậy thì tốt rồi", sau đó đóng cửa lại.
Cô cũng đuổi Dương Dương ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình.
Cả người cô ngã xuống chiếc sofa mềm mại, thân thể cũng được thả lỏng đôi chút, đầu óc cũng nhẹ đi.
Hình ảnh Thẩm Nghi Chi chợt hiện lên trong tâm trí cô, cô lặng lẽ "sống chung" một lát với Thẩm Nghi Chi trong đầu mình, rồi cầm điện thoại lên, mở hộp thư chưa đọc ra xem.
Không có tin gì từ Thẩm Nghi Chi.
Lần liên lạc cuối cùng của họ là vào sáng sớm hôm nay, khi cô vừa xuống máy bay, vội vàng nhắn cho nàng một tin báo bình an, Thẩm Nghi Chi chỉ đáp lại ngắn gọn: "Vất vả rồi."
Sau đó liền không còn tin nhắn gì nữa.
Ninh Trĩ bỗng thấy bất an, lẽ nào Thẩm Nghi Chi không nhớ cô sao? Cô chưa từng yêu đương, không biết trong tình yêu nên là cảm giác gì, nhưng cũng từng nghe người khác nói qua, trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đôi bên rất khó rời xa nhau.
Thế nhưng Thẩm Nghi Chi lại không giống như rất nhớ cô, khi tiễn cô đi cũng không thể hiện quá nhiều luyến tiếc.
Ninh Trĩ từng tự nhủ với bản thân không nên tham lam quá, nhưng hiện tại cô cảm thấy mình dường như không thể kiểm soát nổi cảm xúc nữa.
Cô không nhịn được nghĩ, Thẩm Nghi Chi đã bắt đầu thích mình từ khi nào?, cô thực sự không thể nhớ rõ.
Trong lòng chùng xuống, gần như vô thức, cô bấm gọi cho Thẩm Nghi Chi.
Chỉ vài giây sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói còn mơ màng vì buồn ngủ: "Ninh Ninh?"
Ninh Trĩ lập tức cảm thấy hối hận, nhưng đã không kịp nữa, đành nói: "Không có gì đâu, chị ngủ tiếp đi."
Từ đầu dây kia vang lên âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng lật chăn, sau đó là tiếng bật công tắc đèn giòn tan, giọng Thẩm Nghi Chi rõ ràng hơn một chút: "Có mệt lắm không em?"
Ninh Trĩ nghe nàng hỏi, liếc nhìn đồng hồ. Tính chênh lệch múi giờ, bên Thẩm Nghi Chi còn chưa đến ba giờ sáng. Cô càng thêm hối hận, tự trách mình vì một phút xúc động mà đánh thức Thẩm Nghi Chi dậy sớm như vậy.
Thành ra giọng cô không tự chủ mà mang theo chút ảo não: "Không mệt."
"Em sao vậy? Không vui sao?" Thẩm Nghi Chi rất nhanh phát hiện giọng cô khác thường, dừng lại một chút, giọng mang theo ý cười nhẹ, như đang dỗ dành cô vui vẻ: "Công việc làm khó em sao?"
Ninh Trĩ bỗng thấy tim đập thật sự rất nhanh, chỉ ậm ừ một tiếng, rốt cuộc cũng không nói ra những phiền muộn vừa rồi, lại nhớ tới một chuyện khác, càng khiến cô buồn hơn: "Tối nay em không thể cùng chị đến lễ trao giải..."
Hai người vốn đã hứa sẽ cùng nhau bước trên thảm đỏ, vào lễ trao giải cũng ngồi cạnh nhau, nhưng hiện tại khẳng định là không thể đi được rồi.
Thẩm Nghi Chi cho rằng cô vì chuyện này mà ảo não, không nhịn được bật cười, giọng càng dịu dàng hơn, an ủi: "Không sao đâu, loại lễ trao giải thế này sau này vẫn còn mà."
Nhưng điều Ninh Trĩ tiếc chính là đã mất đi cơ hội gặp lại nàng, nhất là đêm nay rất có thể Thẩm Nghi Chi sẽ giành giải Nữ chính xuất sắc nhất.
"Nếu chị giành được giải thưởng, em muốn ở đó vỗ tay cho chị." Cô nói.
Thẩm Nghi Chi là người quá mức lý trí, đối với bản thân cũng luôn bình tĩnh và khách quan: "Khả năng giành được giải không cao lắm, nhân vật được đề cử lần này không đặc biệt nổi bật, cũng không có nhiều chiều sâu. Hơn nữa giải này chị đã từng nhận rồi, ban giám khảo thường muốn trao cơ hội cho những nữ diễn viên chưa từng được giải hơn."
Lời cô nói có lý, nhưng Ninh Trĩ không muốn nghe. Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà phòng nghỉ được trang trí đơn giản mà thanh nhã, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm qua , vào giờ này bên cạnh Thẩm Nghi Chi là chính cô, các nàng đã từng hôn nhau, từng ôm nhau, từng ngủ chung trên một chiếc giường.
Thế mà chỉ mới một ngày, các nàng lại đã xa nhau đến thế.
Ninh Trĩ cảm thấy trong lòng như rỗng hoác, đầu óc nóng lên, liền buột miệng nói: "Hiện tại không giống nhau, chị có em, tiểu cẩu may mắn, chị sẽ gặp điều tốt lành."
Nói xong mặt cô đỏ bừng, nhưng cũng không định rút lại lời. Cô biết trọng điểm là nửa câu trước "chị có em.", Thẩm Nghi Chi đã được Ninh Trĩ.
Cô mong Thẩm Nghi Chi sẽ thừa nhận điều đó.
"Chị có em." Thẩm Nghi Chi như thể nghe được tiếng lòng của cô, lặp lại từng chữ, khiến tai Ninh Trĩ cũng hơi nóng lên. Cô nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm giác được Thẩm Nghi Chi có được, tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Em cũng có được chị." Thẩm Nghi Chi lại nói thêm một câu.
Ninh Trĩ mở to mắt, sững người, nhất thời chưa phản ứng kịp, nhưng trong lòng như có một đợt sóng thần cuộn trào.
Thẩm Nghi Chi bật cười, hỏi: "Thừa nhận mình là tiểu cẩu rồi à?"
Ninh Trĩ vốn không muốn thừa nhận, dù là chính cô vừa mới nói ra câu ấy, nhưng để thừa nhận trước mặt Thẩm Nghi Chi thì thật sự quá xấu hổ.
Thế nhưng việc được Thẩm Nghi Chi "có được" như khiến đầu óc cô mơ hồ, hoàn toàn mất khả năng kháng cự mà nói: "Em là tiểu cẩu của chị."
Cô chỉ nghỉ được khoảng nửa tiếng, liền đã có người tới gọi dậy, đưa cô đến địa điểm họp báo.
Trên đường đi, cô được dặn dò vô số điều cần lưu ý, điều nào có thể nói, điều nào không được phép nói ra. Người đi cùng cô vẫn là nữ nhân viên đã ra sân bay đón cô từ sáng.
Người ấy không khỏi kinh ngạc khi phát hiện, chỉ ngủ một giấc ngắn mà tinh thần Ninh Trĩ đã hoàn toàn hồi phục. Đôi mắt như được lau sạch lớp bụi mờ, sáng trong như pha lê, rực rỡ hút mắt.
Có lẽ là nghỉ ngơi đủ nên trạng thái tốt lại. Cô ấy cũng không nghĩ ra lý do nào khác, đành tự giải thích với bản thân như vậy.
Nhưng dù là lý do gì đi nữa, việc Ninh Trĩ hồi phục tinh thần cũng là một điều rất tốt đối với cả đoàn.
Quả thật Ninh Trĩ rất vui vẻ, khi đối mặt với các câu hỏi, cô trả lời vừa khéo léo vừa linh hoạt, ngồi giữa hàng loạt phóng viên thời trang mà vẫn nổi bật.
Đến cuối cùng, nhà thiết kế mời cô bước lên sàn catwalk. Dù chưa từng biểu diễn, Ninh Trĩ cũng không hề sợ hãi, những bước đi cô học vội từ trước đó có thể chưa đến mức chuyên nghiệp, nhưng cũng ra dáng, phong thái tự nhiên, khí chất đầy mình.
Chỉ là không ai biết rằng, giữa muôn ánh đèn và bao ánh mắt dõi theo ấy, trong lòng cô chỉ có một mong muốn mãnh liệt được trở về nhà. Cô nóng lòng trở lại nơi không có đèn chiếu, không có tiếng vỗ tay hay hoa tươi rực rỡ, chỉ có Thẩm Nghi Chi cùng với cô ở bên nhau.
Cho nên suốt chặng lịch trình dài khiến cô vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Cô bắt đầu tính thời gian, muốn về kịp để xem lễ trao giải được phát sóng trực tiếp.
Không thể đến hiện trường, nhưng vẫn có thể xem phát sóng trực tiếp. Dù chỉ có thể vỗ tay qua màn hình, thì như vậy vẫn còn tốt hơn là không được chứng kiến được gì cả.
Khi đến hạng mục "Nữ chính xuất sắc nhất", Ninh Trĩ đang chuẩn bị bước vào một hoạt động hậu trường quan trọng. Hậu trường vô cùng bận rộn, cô tìm được một góc khuất hơi hẹp, lặng lẽ đứng đó, cầm điện thoại theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.
Từng đoạt không ít giải "Nữ chính xuất sắc nhất", lần này với Thẩm Nghi Chi mà nói, giải thưởng này thậm chí còn không nằm trong top ba danh giá nhất, có cũng được, không có cũng không sao.
Nhưng với Ninh Trĩ lại rất quan trọng.
MC nam nữ trên sân khấu thay nhau nói những lời dí dỏm, máy quay lần lượt lia qua các gương mặt được đề cử.
Thẩm Nghi Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Ánh mắt Ninh Trĩ dừng lại trên người nàng, cô cũng không khỏi nhìn về vị trí bên cạnh Thẩm Nghi Chi, nơi đó lẽ ra nên thuộc về cô, nhưng giờ lại trống rỗng.
Cuối cùng, khi MC cho rằng không khí đã được hâm nóng vừa đủ, họ mời khách mời danh dự lên công bố kết quả.
Vị khách quý đó nhìn vào phong bì trong tay, mỉm cười, cúi đầu nói vào micro.
Ninh Trĩ nín thở, chăm chú chờ đợi.
"Thẩm Nghi Chi!" Tên ấy được công bố, vang lên đầy khí thế.
Ninh Trĩ không kìm được mà bật cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, trong lòng cô vang vọng lại câu nói tối qua qua điện thoại cùng Thẩm Nghi Chi.
"Tiểu cẩu may mắn" Cô thật sự mang đến vận may cho Thẩm Nghi Chi.
Khi Thẩm Nghi Chi bước lên sân khấu nhận giải, NÀNG đứng tự nhiên sau micro, mỉm cười, không vội lên tiếng.
Ninh Trĩ đoán có lẽ NÀNG thật sự không nghĩ mình sẽ được xướng tên, cho nên cũng chẳng chuẩn bị sẵn bài phát biểu.
Nụ cười của Ninh Trĩ càng lúc càng sâu.
Xung quanh là một thế giới nhỏ đầy bận rộn, người đi kẻ lại.
Nhưng Ninh Trĩ như thể được bao bọc trong một không gian cách biệt vô hình, tự mình xây nên một thế giới chỉ có cô và Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi không như những người nhận giải khác, không có vẻ quá đỗi bất ngờ hay kích động. Nàng dường như cũng không ngờ mình thắng giải, chỉ là ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ, lại cưng chiều nhìn vào màn hình, nụ cười ấy khiến trái tim Ninh Trĩ bất giác mềm lại.
Nàng phát biểu rất ngắn gọn, cảm ơn vài người một cách có phần theo khuôn mẫu. Cuối cùng, nàng dừng lại đôi chút, giống như có điều gì quan trọng muốn nói, nhưng rốt cuộc lại thôi, chỉ nghiêm túc nói một câu: "Cảm ơn", rồi rời khỏi sân khấu.
Ý cười trên môi Ninh Trĩ vẫn không hề biến mất, chỉ một câu cảm ơn đơn giản ấy, cô lại không nhịn được mà nghĩ, là nói với mình sao?
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói, hỏi đúng điều cô đang thầm nghĩ: "Là nói với cô sao?"
Ninh Trĩ lập tức quay đầu, nhìn thấy Kiều Thuần đang đứng cạnh mình, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ta đến từ khi nào? Ninh Trĩ khẽ nhíu mày, lập tức cảnh giác, đoán xem đối phương muốn làm gì.
Kiều Thuần khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Đừng căng thẳng, chỉ là tôi ghen tị với vận may của cô thôi."
--- HẾT CHƯƠNG 72 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương