Nếu nói rằng diễn viên nào cũng mong được hợp tác với Mai Lan, thì diễn viên nào cũng vừa yêu vừa sợ khi đóng cùng Thẩm Nghi Chi.
Yêu là bởi vì, chỉ cần có nàng ấy góp mặt, doanh thu phòng vé gần như được đảm bảo. Chất lượng phim cũng vậy, không ai dám nghi ngờ. Được diễn chung với Thẩm Nghi Chi chẳng khác nào là một vé thông hành đến cả danh tiếng lẫn tiền tài.
Sợ là bởi vì, diễn xuất của Thẩm Nghi Chi quá tốt. Tốt đến mức, chỉ cần đứng cùng khung hình với nàng, là kỹ năng diễn của bạn sẽ bị so sánh, bị đè bẹp rõ mồn một.
Mà fan nàng lại càng không hề nể nang, trên trạm B có cắt ghép hẳn một video nổi đình nổi đám với cả triệu lượt xem, chuyên thu thập những phân cảnh mà Thẩm Nghi Chi "nghiền nát" bạn diễn. Chính vì thế mà đã có khoảng thời gian, không ít những diễn viên thuộc phái thực lực, luôn tự tin vào khả năng diễn xuất của mình, đều dè chừng, thậm chí đều sợ phải hợp tác cùng nàng.
Những lời Giang Bằng và Tô Tân vừa nói, rơi vào tai Ninh Trĩ chẳng khác đang ám chỉ cô chỉ là một "minh tinh lưu lượng" trong ngành giải trí "sản xuất hàng loạt", làm sao có thể xứng đáng đứng chung khu hình, đối diễn với Ảnh Hậu với kỹ thuật diễn xuất vượt trội như Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ cố nén cảm xúc, giữ vẻ mặt bình thản, nhìn về phía Mai Lan, khẽ cong môi cười.
Nhưng đáng tiếc, cô vẫn còn quá trẻ, dù có tận lực khống chế biểu tình của mình, nụ cười ấy vẫn để lộ sự gượng gạo.
"Em chưa từng tiếp xúc qua diễn xuất điện ảnh, thực lực đúng là còn non kém. Nhưng chẳng phải còn có đạo diễn Mai đây sao? Chẳng lẽ tác phẩm của Mai đạo đây, cũng không thể làm nàng suy xét một chút sao?"
Không ngừng gượng gạo cười, lời nói cũng cứng đờ.
Dù sao thì cô cũng mới chỉ hai mươi tuổi, năm ngoái mới còn là sinh viên ngồi trên ghế nhà trường, Giang Bằng có chút xấu hổ gãi gãi tóc, định mở lời trấn an vài câu, thì Mai Lan đã bật cười, trong mắt bà hiện rõ vẻ hứng thú.
Thực ra lúc trước, bà cảm thấy Ninh Trĩ rất hợp vai về mặt ngoại hình, nhưng tổng thể vẫn thấy thiếu chút gì đó, cho đến giờ phút này, Mai lan mới phát hiện, vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp của Ninh Trĩ chỉ là một phần, chỉ kém đúng nét bộc trực, bồng bột, mang theo khí phách ngang tàng của tuổi trẻ.
"Tôi đã đi tìm nàng." Mai Lan nói.
Ninh Trĩ sửng sốt, ngay sau đó liền vui vẻ.
Mai Lan trong mắt lộ rõ ý cười, chậm rãi nói tiếp: "Thật ra, sau khi bộ phim này được thẩm duyệt, người đầu tiên tôi nghĩ đến cho vai Nguyễn Nhân Mộng, chính là Thẩm Nghi Chi."
Quả nhiên không sai, từ lúc đọc kịch bản, vai khiến Ninh Trĩ ấn tượng mạnh nhất không phải là nữ chính Trì Sinh, mà chính là Nguyễn Nhân Mộng. Trong đầu cô, Thẩm Nghi Chi quả thực rất thích hợp với nhân vật này. Nguyễn Mộng Nhân như được đo ni đóng giày cho nàng ấy.
Ninh Trĩ âm thầm đắc ý vì ánh mắt nhìn người của mình.
"Nhưng nàng ấy từ chối rồi." Mai Lan lại nói, "Nàng giống như không mấy hứng thú với thể loại phim này."
Nụ cười trên môi Ninh Trĩ lập tức vụt tắt.
Sau khi tiễn Mai Lan về, cũng đã gần ba giờ sáng. Ninh Trĩ cũng lười quay về nhà, đành mượn tạm phòng nghỉ trong công ty, tùy tiện ngủ lại một đêm.
Dù đã nhắm mắt rất lâu, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ nổi. Càng nghĩ trong lòng càng thấy bực bội.
Không mấy hứng thú với thể loại phim này là có ý gì? Ninh Trĩ nằm trong bóng tối, cau mày suy nghĩ.
Chẳng lẽ Thẩm Nghi Chi thẳng đến mức, không muốn thử sức đóng qua phim mang đề tài đồng tính sao? Càng nghĩ càng thấy phiền, Ninh Trĩ càng không ngủ được.
Cô lăn loạn trở mình trong bóng đêm, nghĩ tới sáng mai 7 giờ phải khởi hành, lại ép bản thân phải bình tĩnh, cố dỗ mình nhanh vào giấc.
Không ngờ khi tâm trạng đã dần ổn định, cô vẫn không sao chợp mắt được. Trong đầu lại chợt nhớ đến lần đầu tiên nghe đến cái tên đạo diễn Mai Lan, cũng chính là từ miệng Thẩm Nghi Chi nói ra.
Hôm đó Thẩm Nghi Chi rất cao hứng, gọi điện kể cho cô nghe rằng cuối cùng cũng có cơ hội hợp tác với một đạo diễn cực kỳ ưu tú trong giới.
Ninh Trĩ còn hỏi tên đạo diễn, rồi tìm các tác phẩm trước đây của bà để xem qua thử. Sau đó, cô âm thầm mong chờ bộ phim điện ảnh đầu tiên của Thẩm Nghi Chi hợp tác với Mai Lan, có thể sẽ thật sự bùng nổ.
Quả nhiên bộ phim đó thật sự thành công vang dội, về sau lịch trình của Thẩm Nghi Chi ngày càng kín mít. Hai người dần dần có ít gặp mặt hơn, mỗi lần gặp đều phải đợi rất lâu.
Ninh Trĩ nghĩ đến đây, tâm trí cũng bay theo những ký ức xưa cũ. Khi cô hoàn hồn lại, ngoài cửa trời đã sáng. Ngoài cửa sổ le lói ánh bình minh.
Trợ lý Dương Dương gọi điện báo rằng bữa sáng đã được mua xong, đang chờ cô ở dưới lầu công ty.
---------------
Những ngày sau đó, lịch trình của Ninh Trĩ cũng được Giang Bằng sắp xếp giảm bớt lại, để cô có thời gian tập trung học thêm khóa diễn xuất, còn có mỹ thuật.
Bởi vì nhân vật Trì Sinh là một sinh viên mỹ thuật, trong phim có rất nhiều phân đoạn vẽ tranh, nên Ninh Trĩ bắt buộc phải làm quen một ít kiến thức cơ bản, ít nhất khi cầm bút vẽ cô cũng không thể trông có vẻ tay mơ.
Mai Lan nghe tin công ty đã sắp xếp khóa học diễn xuất cho cô, cũng cố ý liên hệ Ninh Trĩ, muốn cô đừng quên nghiền ngẫm lại kịch bản, với người chưa từng diễn xuất như cô, cách nhanh nhất để nhập vai chính là thử theo phương pháp 'thể nghiệm', lấy cảm xúc thật để hiểu nhân vật, mà để làm được điều đó, điều quan trọng nhất chính là phải hiểu thật sâu kịch bản
Vì thế Ninh Trĩ một bên vừa học diễn xuất, một bên vừa tranh thủ thời gian trống giữa các lịch trình để đọc đi đọc lại kịch bản, cố gắng thấu hiểu nhân vật Trì Sinh.
Thế nhưng, hiệu quả lại không được như cô mong đợi. Ninh Trĩ rất khó giữ cho tâm trí mình được tĩnh lặng, cô thường xuyên thất thần nghĩ đến hình ảnh Thẩm Nghi Chi.
Cô vẫn nhớ rất rõ, khi Thẩm Nghi Chi chọn nhân vật, luôn đặt chiều sâu nhân vật lên hàng đầu, chỉ suy xét nhân vật có phù hợp hay không, thấy có đáng giá hay không, còn những yếu tố râu ria khác, đều không bận tâm đến.
Mà nhân vật Nguyễn Nhân Mộng này lại cực kỳ phức tạp và tinh tế, mạch truyện trong cả bộ phim cũng được xây dựng rất tốt. Ninh Trĩ luôn cảm thấy đây là vai diễn mà Thẩm Nghi Chi nên thử một lần trong đời.
Vậy mà, nàng ấy lại từ chối.
Bên phía Tổng giám đốc Tô vẫn tiếp tục trao đổi với Mai Lan thêm vài lần nữa, chủ yếu là những vấn đề như mức độ kiểm soát nội dung, kế hoạch truyền thông, thời gian quay phim sao cho phù hợp với lịch trình của Ninh Trĩ,
Ba điều đầu tiên đều dễ giải quyết, rất nhanh đã đạt được thống nhất. Còn một chuyện cuối cùng, bên phía Mai Lan muốn chờ xem ai sẽ phù hợp để đảm nhận vai nữ chính còn lại.
Khi thảo luận những chuyện này, Ninh Trĩ cũng có mặt tại đó. Tô Tân, giọng khàn khàn vì bị khói thuốc nhiễm, lười nhác buông một câu: "Trừ khi mời được Thẩm Nghi Chi, thì ai có thể đè nổi A Trĩ của chúng ta?"
Chuyện hai diễn viên chính tranh phiên vị trong một bộ phim vốn là chuyện thường ngày ở huyện, lời Tô Tân chỉ thuận miệng nói ra, chẳng phải thật sự nghiêm túc. Dù sao đến lúc thật sự nổ ra tranh chấp, thì cũng chỉ là chuyện của fan hai bên "yêu thương hỏi thăm" với nhau mà thôi.
Mà fan thì mấy ai quan tâm đến đoàn phim hay công ty phía sau có dàn xếp, thỏa thuận gì. Trong mắt họ chỉ cần thần tượng mình không đứng ở vị trí nổi bật, thì chắc chắn bị chèn ép quá rõ ràng, trong mắt họ chắc chắn "tấm màn đen" phía sau.
Dù vậy, những lời Tô Tân nói cũng không sai. Ngoài Thẩm Nghi Chi người vừa có giải thưởng vừa có danh tiếng. Thì các nữ diễn viên khác, cho dù diễn xuất tốt, tác phẩm nhiều, cũng chưa chắc đã đủ sức lấn át Ninh Trĩ đang đứng trên đỉnh cao lưu lượng hiện tại.
Mai Lan nghe vậy cũng không vội, chỉ mỉm cười đáp: "Không gấp, cứ từ từ xem sao."
Mọi người đều là người trong nghề, cực kỳ thành thạo, ai cũng hiểu rõ điểm mấu chốt của đối phương.
Tô Tân lén lút nhỏ giọng nói với Ninh Trĩ: "Nếu thật sự mời được Thẩm Nghi Chi thì cũng tốt. Dù gì luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới chỉ mới được thông qua hai tháng, vẫn còn rất nhiều người chưa thể chấp nhận.
Em chọn đề tài nhạy cảm như vậy cho phim điện ảnh đầu tay, nếu không diễn tốt, là rất dễ bị lật xe. Nhưng nếu có Thẩm Nghi Chi góp mặt, ít nhiều cũng sẽ ổn định tình hình hơn. Chỉ là nếu cô ấy đến, thì em đừng mơ được tranh phiên vị."
Chuyện này vừa có lợi vừa có hại, mà trong vấn đề này, điều đó thể hiện rõ ràng đến mức thuần thục.
Ninh Trĩ nghe xong, trong lòng lại thêm nặng trĩu.
-----------------------------------
Một tuần sau, Ninh Trĩ cuối cùng cũng không nhịn được mà chủ động nhắn tin WeChat cho Thẩm Nghi Chi, hỏi nàng đang ở đâu.
Vài phút sau, Thẩm Nghi Chi trả lời:
"Ở nhà."
Vẫn như thường lệ, lời ít mà ý nhiều, hai chữ, kèm một dấu chấm hết. Không thừa lấy một từ, cũng chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
Ninh Trĩ siết chặt điện thoại trong tay, gọi trợ lý tới:
"Chuẩn bị xe. Chúng ta đi một nơi."
Cô quyết định sẽ tự mình đến gặp Thẩm Nghi Chi để nói rõ mọi chuyện.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô. Nếu thành công, cái tên "Ninh Trĩ" sẽ càng bay cao hơn. Nhưng nếu thất bại, thì sẽ là cú ngã đau đớn giữa thời điểm đỉnh cao. Với đề tài nhạy cảm như thế này, đổi sang bất kỳ đạo diễn nào khác, e là cũng chẳng mấy ai dám liều thử.
Thế nhưng, Ninh Trĩ không quan tâm chuyện tranh phiên vị, cũng không đặt nặng chuyện có diễn tốt hay không.
Thứ cô để tâm nhất chính là cơ hội được hợp tác cùng Thẩm Nghi Chi.
Cùng Thẩm Nghi Chi xuất hiện trong một bộ phim, cơ hội quý giá như thế, có lẽ chỉ có đúng một lần.
Mặc kệ kết quả ra sao, cô vẫn muốn thử.
Dương Dương lái xe tới, Ninh Trĩ báo tên tiểu khu cho cô
Vừa nghe xong, Dương Dương đã nhận nơi đó nổi tiếng vì độ sang trọng và an ninh nghiêm ngặt. Hệ thống bảo vệ gần như tuyệt đối, người ngoài không có thẻ cư dân thì đừng mơ mà bước vào.
"Em đến thăm bạn sao? Nếu vậy thì phải để bạn em gọi điện báo trước với bảo vệ, chúng ta mới có thể vào được..."
Dương Dương dừng xe trước cổng khu biệt thự, cô còn chưa nói hết câu, một nhân viên bảo vệ đã bước tới, Ninh Trĩ hạ cửa kính xe, bảo vệ thấy cô thì lập tức mỉm cười, gật đầu chào, giơ tay ra hiệu mở cổng.
Dương Dương lời còn chưa nói xong, vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một bên lái xe vào một bên thầm đoán chắc là trên đường đến đây, Ninh Trĩ đã liên lạc với bạn mình trước rồi.
Xe chạy vào trong nội khu, dừng lại trước một căn biệt thự đơn lập theo chỉ dẫn của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cầm kịch bản trong tay, suốt quãng đường không ngừng xem xét từng chi tiết. Cô hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định mang theo kịch bản xuống xe.
Trước khi xuống xe, Ninh Trĩ hướng đến Dương Dương dặn dò một chút: "Chắc khoảng hơn nửa tiếng nữa em ra tới, chị cứ chơi điện thoại một lát, nếu anh Giang Bằng hay ai gọi tới tìm em, chị cứ nói thật là được."
Tính cách của Ninh Trĩ vốn tinh tế, luôn chu đáo với mọi người xung quanh. Những lúc chạy lịch trình, cô thường chủ động mua cơm hộp cho cả đoàn đội. Giờ cũng vậy, biết mình sẽ để trợ lý chờ, cô vẫn không quên nói trước thời gian ước lượng để người ta khỏi sốt ruột.
Dương Dương cong môi cười, vẫy vẫy tay nói: "Biết rồi, biết rồi. Yên tâm, em cứ thoải mái gặp bạn đi."
Sau đó, cô liền thấy Ninh Trĩ bước đến trước cửa chính biệt thự, trước tiên ấn chuông cửa. Đợi một lúc không thấy ai ra mở, Ninh Trĩ liền trực tiếp dùng vân tay mở khóa rồi bước vào trong.
Dương Dương trợn tròn mắt: "......" A Trĩ mua nhà ở đây sao? Mà mình theo sát bên người em ấy mỗi ngày sao không hề biết
Đây là lần thứ hai Ninh Trĩ đến căn biệt thự này. Lần trước là hơn hai tháng trước, lần đó Thẩm Nghi Chi đã lưu vân tay cô vào hệ thống khoá, để tiện cho cô ra vào bất cứ lúc nào.
Căn nhà được thiết kế để lấy sáng tự nhiên, phòng khách thông tầng hai, trần nhà cao vút khiến không gian rộng mở và thoáng đãng hơn hẳn. Tường sơn trắng thuần khiết, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính lớn trên tầng hai, đổ xuống tạo thành một vùng sáng vàng dịu dàng, như một dải lụa ấm áp lơ lửng trong không khí.
Vừa bước vào cửa, Ninh Trĩ liền có cảm giác như đang đi vào một giáo đường cao rộng, yên tĩnh và đầy sự trang nghiêm.
Chiếc TV trong phòng khách đang mở, phát một chương trình phim tài liệu. Đối diện màn hình là chiếc sofa trắng tinh, được trải một lớp thảm mỏng màu vàng nhạt đặt rất tuỳ ý.
Bước chân Ninh Trĩ khựng lại, thầm nghĩ Thẩm Nghi Chi không thú vị gì cả, ngay cả xem TV cũng chọn phim tài liệu.
Cô bước vào bên trong, ngoài tiếng phát ra từ TV, căn nhà thật sự yên tĩnh.
Tuy rằng đã từng đến một lần, nhưng khi ấy là đêm khuya, trời lại mưa, cảm giác hoàn toàn khác với khung cảnh tràn ngập ánh nắng hiện tại.
Ninh Trĩ không khỏi có chút lúng túng.
Cô dừng lại nơi cầu thang, dựng tai lắng nghe, xác định tầng một không có ai, mới nhẹ nhàng bước lên tầng hai, cô nhớ rõ phòng làm việc của Thẩm Nghi Chi ở lầu hai.
Đến gần thư phòng, quả nhiên bên trong có tiếng trò chuyện vọng ra.
Xác định Thẩm Nghi Chi đang ở nhà, Ninh Trĩ định quay lại xuống dưới đợi, đúng lúc xoay người, cô lại nghe thấy bên trong tựa hồ có nhắc tới tên cô.
Cô đứng khựng lại, cửa phòng làm việc không đóng hẳn, còn để hở một khe nhỏ. Cô bước tới gần, ghé sát tai nghe ngóng.
"Em nên suy nghĩ kỹ đi, cuộc hôn nhân này của em, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, một khi nổ tung, chắc chắn em cũng bị liên lụy. Bây giờ ly hôn còn kịp, xem như đoạn quan hệ này chưa từng tồn tại."
Là giọng của Lâm Thiệu, người đại diện của Thẩm Nghi Chi
Ninh Trĩ sững người một lát, trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa giận dữ dội.
Ngoài kia người ta nói cô không xứng diễn cùng Thẩm Nghi Chi cũng thôi đi. Nhưng đến cả người đại diện ở bên cạnh Thẩm Nghi Chi cũng xem cô như tai họa, cao dán dở, bôi lên chó cũng không dính nổi, lại cảnh giác đề phòng đến mức khuyên nàng ly hôn với cô.
Rõ ràng hai người họ từng thỏa thuận rõ ràng, tình nguyện kết hôn, thuận theo nhu cầu đôi bên. Vậy mà giờ trong miệng người đại diện của Thẩm Nghi Chi, lại thành ra như thể cô đơn phương ăn vạ bám lấy Thẩm Nghi Chi không buông, còn Thẩm Nghi Chi thì chỉ mong tránh xa cô càng nhanh càng tốt.
Cơn giận trong lòng Ninh Trĩ mỗi lúc một dâng cao, cuối cùng vẫn không kiềm được trực tiếp đẩy cửa thư phòng ra.
Cửa mở ra nhẹ nhàng, không một tiếng động, toàn bộ cảnh tượng bên trong lập tức hiện rõ trước mắt cô.
Lâm Thiệu đang quay lưng về phía cửa, vẫn mải mê nói không ngừng, chưa hề phát hiện có người bước vào.
Còn Thẩm Nghi Chi đang ngồi sau bàn làm việc thì đã sớm nhìn thấy cô.
Ánh mắt Ninh Trĩ lướt qua người đàn ông đang thao thao bất tuyệt kia, rồi dừng lại nơi gương mặt của người có quan hệ hôn nhân hợp pháp với cô, Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi bình tĩnh đến mức đáng sợ, không có chút chột dạ hay xấu hổ. Thậm chí khi thấy Ninh Trĩ đùng đùng nổi giận, nàng còn thong dong khẽ cong môi.
Đối diện vài giây, Ninh Trĩ là người đầu tiên rời mắt. Cô quay sang nhìn chằm chằm Lâm Thiệu vẫn đang ra sức "khuyên bảo" Thẩm Nghi Chi
Lâm Thiệu tiếp tục nói đến: "Ly hôn sớm một chút thì tốt hơn. Nếu em ngại mở miệng, để tôi nói giúp. Dạng minh tinh lưu lượng phù dung sớm nở tối tàn như cô ta, còn không tốt để đuổi đi à?"
Phía sau hắn liền vang lên một giọng nói đầy châm chọc:
"Hay quá nhỉ, vậy anh định dùng danh nghĩa gì để tống cổ tôi đi, đuổi cái loại 'minh tinh lưu lượng phù dung sớm nở tối tàn' ra khỏi nhà vợ hợp pháp mình đây?"
--- HẾT CHƯƠNG 2 ---
Yêu là bởi vì, chỉ cần có nàng ấy góp mặt, doanh thu phòng vé gần như được đảm bảo. Chất lượng phim cũng vậy, không ai dám nghi ngờ. Được diễn chung với Thẩm Nghi Chi chẳng khác nào là một vé thông hành đến cả danh tiếng lẫn tiền tài.
Sợ là bởi vì, diễn xuất của Thẩm Nghi Chi quá tốt. Tốt đến mức, chỉ cần đứng cùng khung hình với nàng, là kỹ năng diễn của bạn sẽ bị so sánh, bị đè bẹp rõ mồn một.
Mà fan nàng lại càng không hề nể nang, trên trạm B có cắt ghép hẳn một video nổi đình nổi đám với cả triệu lượt xem, chuyên thu thập những phân cảnh mà Thẩm Nghi Chi "nghiền nát" bạn diễn. Chính vì thế mà đã có khoảng thời gian, không ít những diễn viên thuộc phái thực lực, luôn tự tin vào khả năng diễn xuất của mình, đều dè chừng, thậm chí đều sợ phải hợp tác cùng nàng.
Những lời Giang Bằng và Tô Tân vừa nói, rơi vào tai Ninh Trĩ chẳng khác đang ám chỉ cô chỉ là một "minh tinh lưu lượng" trong ngành giải trí "sản xuất hàng loạt", làm sao có thể xứng đáng đứng chung khu hình, đối diễn với Ảnh Hậu với kỹ thuật diễn xuất vượt trội như Thẩm Nghi Chi.
Ninh Trĩ cố nén cảm xúc, giữ vẻ mặt bình thản, nhìn về phía Mai Lan, khẽ cong môi cười.
Nhưng đáng tiếc, cô vẫn còn quá trẻ, dù có tận lực khống chế biểu tình của mình, nụ cười ấy vẫn để lộ sự gượng gạo.
"Em chưa từng tiếp xúc qua diễn xuất điện ảnh, thực lực đúng là còn non kém. Nhưng chẳng phải còn có đạo diễn Mai đây sao? Chẳng lẽ tác phẩm của Mai đạo đây, cũng không thể làm nàng suy xét một chút sao?"
Không ngừng gượng gạo cười, lời nói cũng cứng đờ.
Dù sao thì cô cũng mới chỉ hai mươi tuổi, năm ngoái mới còn là sinh viên ngồi trên ghế nhà trường, Giang Bằng có chút xấu hổ gãi gãi tóc, định mở lời trấn an vài câu, thì Mai Lan đã bật cười, trong mắt bà hiện rõ vẻ hứng thú.
Thực ra lúc trước, bà cảm thấy Ninh Trĩ rất hợp vai về mặt ngoại hình, nhưng tổng thể vẫn thấy thiếu chút gì đó, cho đến giờ phút này, Mai lan mới phát hiện, vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp của Ninh Trĩ chỉ là một phần, chỉ kém đúng nét bộc trực, bồng bột, mang theo khí phách ngang tàng của tuổi trẻ.
"Tôi đã đi tìm nàng." Mai Lan nói.
Ninh Trĩ sửng sốt, ngay sau đó liền vui vẻ.
Mai Lan trong mắt lộ rõ ý cười, chậm rãi nói tiếp: "Thật ra, sau khi bộ phim này được thẩm duyệt, người đầu tiên tôi nghĩ đến cho vai Nguyễn Nhân Mộng, chính là Thẩm Nghi Chi."
Quả nhiên không sai, từ lúc đọc kịch bản, vai khiến Ninh Trĩ ấn tượng mạnh nhất không phải là nữ chính Trì Sinh, mà chính là Nguyễn Nhân Mộng. Trong đầu cô, Thẩm Nghi Chi quả thực rất thích hợp với nhân vật này. Nguyễn Mộng Nhân như được đo ni đóng giày cho nàng ấy.
Ninh Trĩ âm thầm đắc ý vì ánh mắt nhìn người của mình.
"Nhưng nàng ấy từ chối rồi." Mai Lan lại nói, "Nàng giống như không mấy hứng thú với thể loại phim này."
Nụ cười trên môi Ninh Trĩ lập tức vụt tắt.
Sau khi tiễn Mai Lan về, cũng đã gần ba giờ sáng. Ninh Trĩ cũng lười quay về nhà, đành mượn tạm phòng nghỉ trong công ty, tùy tiện ngủ lại một đêm.
Dù đã nhắm mắt rất lâu, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ nổi. Càng nghĩ trong lòng càng thấy bực bội.
Không mấy hứng thú với thể loại phim này là có ý gì? Ninh Trĩ nằm trong bóng tối, cau mày suy nghĩ.
Chẳng lẽ Thẩm Nghi Chi thẳng đến mức, không muốn thử sức đóng qua phim mang đề tài đồng tính sao? Càng nghĩ càng thấy phiền, Ninh Trĩ càng không ngủ được.
Cô lăn loạn trở mình trong bóng đêm, nghĩ tới sáng mai 7 giờ phải khởi hành, lại ép bản thân phải bình tĩnh, cố dỗ mình nhanh vào giấc.
Không ngờ khi tâm trạng đã dần ổn định, cô vẫn không sao chợp mắt được. Trong đầu lại chợt nhớ đến lần đầu tiên nghe đến cái tên đạo diễn Mai Lan, cũng chính là từ miệng Thẩm Nghi Chi nói ra.
Hôm đó Thẩm Nghi Chi rất cao hứng, gọi điện kể cho cô nghe rằng cuối cùng cũng có cơ hội hợp tác với một đạo diễn cực kỳ ưu tú trong giới.
Ninh Trĩ còn hỏi tên đạo diễn, rồi tìm các tác phẩm trước đây của bà để xem qua thử. Sau đó, cô âm thầm mong chờ bộ phim điện ảnh đầu tiên của Thẩm Nghi Chi hợp tác với Mai Lan, có thể sẽ thật sự bùng nổ.
Quả nhiên bộ phim đó thật sự thành công vang dội, về sau lịch trình của Thẩm Nghi Chi ngày càng kín mít. Hai người dần dần có ít gặp mặt hơn, mỗi lần gặp đều phải đợi rất lâu.
Ninh Trĩ nghĩ đến đây, tâm trí cũng bay theo những ký ức xưa cũ. Khi cô hoàn hồn lại, ngoài cửa trời đã sáng. Ngoài cửa sổ le lói ánh bình minh.
Trợ lý Dương Dương gọi điện báo rằng bữa sáng đã được mua xong, đang chờ cô ở dưới lầu công ty.
---------------
Những ngày sau đó, lịch trình của Ninh Trĩ cũng được Giang Bằng sắp xếp giảm bớt lại, để cô có thời gian tập trung học thêm khóa diễn xuất, còn có mỹ thuật.
Bởi vì nhân vật Trì Sinh là một sinh viên mỹ thuật, trong phim có rất nhiều phân đoạn vẽ tranh, nên Ninh Trĩ bắt buộc phải làm quen một ít kiến thức cơ bản, ít nhất khi cầm bút vẽ cô cũng không thể trông có vẻ tay mơ.
Mai Lan nghe tin công ty đã sắp xếp khóa học diễn xuất cho cô, cũng cố ý liên hệ Ninh Trĩ, muốn cô đừng quên nghiền ngẫm lại kịch bản, với người chưa từng diễn xuất như cô, cách nhanh nhất để nhập vai chính là thử theo phương pháp 'thể nghiệm', lấy cảm xúc thật để hiểu nhân vật, mà để làm được điều đó, điều quan trọng nhất chính là phải hiểu thật sâu kịch bản
Vì thế Ninh Trĩ một bên vừa học diễn xuất, một bên vừa tranh thủ thời gian trống giữa các lịch trình để đọc đi đọc lại kịch bản, cố gắng thấu hiểu nhân vật Trì Sinh.
Thế nhưng, hiệu quả lại không được như cô mong đợi. Ninh Trĩ rất khó giữ cho tâm trí mình được tĩnh lặng, cô thường xuyên thất thần nghĩ đến hình ảnh Thẩm Nghi Chi.
Cô vẫn nhớ rất rõ, khi Thẩm Nghi Chi chọn nhân vật, luôn đặt chiều sâu nhân vật lên hàng đầu, chỉ suy xét nhân vật có phù hợp hay không, thấy có đáng giá hay không, còn những yếu tố râu ria khác, đều không bận tâm đến.
Mà nhân vật Nguyễn Nhân Mộng này lại cực kỳ phức tạp và tinh tế, mạch truyện trong cả bộ phim cũng được xây dựng rất tốt. Ninh Trĩ luôn cảm thấy đây là vai diễn mà Thẩm Nghi Chi nên thử một lần trong đời.
Vậy mà, nàng ấy lại từ chối.
Bên phía Tổng giám đốc Tô vẫn tiếp tục trao đổi với Mai Lan thêm vài lần nữa, chủ yếu là những vấn đề như mức độ kiểm soát nội dung, kế hoạch truyền thông, thời gian quay phim sao cho phù hợp với lịch trình của Ninh Trĩ,
Ba điều đầu tiên đều dễ giải quyết, rất nhanh đã đạt được thống nhất. Còn một chuyện cuối cùng, bên phía Mai Lan muốn chờ xem ai sẽ phù hợp để đảm nhận vai nữ chính còn lại.
Khi thảo luận những chuyện này, Ninh Trĩ cũng có mặt tại đó. Tô Tân, giọng khàn khàn vì bị khói thuốc nhiễm, lười nhác buông một câu: "Trừ khi mời được Thẩm Nghi Chi, thì ai có thể đè nổi A Trĩ của chúng ta?"
Chuyện hai diễn viên chính tranh phiên vị trong một bộ phim vốn là chuyện thường ngày ở huyện, lời Tô Tân chỉ thuận miệng nói ra, chẳng phải thật sự nghiêm túc. Dù sao đến lúc thật sự nổ ra tranh chấp, thì cũng chỉ là chuyện của fan hai bên "yêu thương hỏi thăm" với nhau mà thôi.
Mà fan thì mấy ai quan tâm đến đoàn phim hay công ty phía sau có dàn xếp, thỏa thuận gì. Trong mắt họ chỉ cần thần tượng mình không đứng ở vị trí nổi bật, thì chắc chắn bị chèn ép quá rõ ràng, trong mắt họ chắc chắn "tấm màn đen" phía sau.
Dù vậy, những lời Tô Tân nói cũng không sai. Ngoài Thẩm Nghi Chi người vừa có giải thưởng vừa có danh tiếng. Thì các nữ diễn viên khác, cho dù diễn xuất tốt, tác phẩm nhiều, cũng chưa chắc đã đủ sức lấn át Ninh Trĩ đang đứng trên đỉnh cao lưu lượng hiện tại.
Mai Lan nghe vậy cũng không vội, chỉ mỉm cười đáp: "Không gấp, cứ từ từ xem sao."
Mọi người đều là người trong nghề, cực kỳ thành thạo, ai cũng hiểu rõ điểm mấu chốt của đối phương.
Tô Tân lén lút nhỏ giọng nói với Ninh Trĩ: "Nếu thật sự mời được Thẩm Nghi Chi thì cũng tốt. Dù gì luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới chỉ mới được thông qua hai tháng, vẫn còn rất nhiều người chưa thể chấp nhận.
Em chọn đề tài nhạy cảm như vậy cho phim điện ảnh đầu tay, nếu không diễn tốt, là rất dễ bị lật xe. Nhưng nếu có Thẩm Nghi Chi góp mặt, ít nhiều cũng sẽ ổn định tình hình hơn. Chỉ là nếu cô ấy đến, thì em đừng mơ được tranh phiên vị."
Chuyện này vừa có lợi vừa có hại, mà trong vấn đề này, điều đó thể hiện rõ ràng đến mức thuần thục.
Ninh Trĩ nghe xong, trong lòng lại thêm nặng trĩu.
-----------------------------------
Một tuần sau, Ninh Trĩ cuối cùng cũng không nhịn được mà chủ động nhắn tin WeChat cho Thẩm Nghi Chi, hỏi nàng đang ở đâu.
Vài phút sau, Thẩm Nghi Chi trả lời:
"Ở nhà."
Vẫn như thường lệ, lời ít mà ý nhiều, hai chữ, kèm một dấu chấm hết. Không thừa lấy một từ, cũng chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
Ninh Trĩ siết chặt điện thoại trong tay, gọi trợ lý tới:
"Chuẩn bị xe. Chúng ta đi một nơi."
Cô quyết định sẽ tự mình đến gặp Thẩm Nghi Chi để nói rõ mọi chuyện.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô. Nếu thành công, cái tên "Ninh Trĩ" sẽ càng bay cao hơn. Nhưng nếu thất bại, thì sẽ là cú ngã đau đớn giữa thời điểm đỉnh cao. Với đề tài nhạy cảm như thế này, đổi sang bất kỳ đạo diễn nào khác, e là cũng chẳng mấy ai dám liều thử.
Thế nhưng, Ninh Trĩ không quan tâm chuyện tranh phiên vị, cũng không đặt nặng chuyện có diễn tốt hay không.
Thứ cô để tâm nhất chính là cơ hội được hợp tác cùng Thẩm Nghi Chi.
Cùng Thẩm Nghi Chi xuất hiện trong một bộ phim, cơ hội quý giá như thế, có lẽ chỉ có đúng một lần.
Mặc kệ kết quả ra sao, cô vẫn muốn thử.
Dương Dương lái xe tới, Ninh Trĩ báo tên tiểu khu cho cô
Vừa nghe xong, Dương Dương đã nhận nơi đó nổi tiếng vì độ sang trọng và an ninh nghiêm ngặt. Hệ thống bảo vệ gần như tuyệt đối, người ngoài không có thẻ cư dân thì đừng mơ mà bước vào.
"Em đến thăm bạn sao? Nếu vậy thì phải để bạn em gọi điện báo trước với bảo vệ, chúng ta mới có thể vào được..."
Dương Dương dừng xe trước cổng khu biệt thự, cô còn chưa nói hết câu, một nhân viên bảo vệ đã bước tới, Ninh Trĩ hạ cửa kính xe, bảo vệ thấy cô thì lập tức mỉm cười, gật đầu chào, giơ tay ra hiệu mở cổng.
Dương Dương lời còn chưa nói xong, vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một bên lái xe vào một bên thầm đoán chắc là trên đường đến đây, Ninh Trĩ đã liên lạc với bạn mình trước rồi.
Xe chạy vào trong nội khu, dừng lại trước một căn biệt thự đơn lập theo chỉ dẫn của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cầm kịch bản trong tay, suốt quãng đường không ngừng xem xét từng chi tiết. Cô hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định mang theo kịch bản xuống xe.
Trước khi xuống xe, Ninh Trĩ hướng đến Dương Dương dặn dò một chút: "Chắc khoảng hơn nửa tiếng nữa em ra tới, chị cứ chơi điện thoại một lát, nếu anh Giang Bằng hay ai gọi tới tìm em, chị cứ nói thật là được."
Tính cách của Ninh Trĩ vốn tinh tế, luôn chu đáo với mọi người xung quanh. Những lúc chạy lịch trình, cô thường chủ động mua cơm hộp cho cả đoàn đội. Giờ cũng vậy, biết mình sẽ để trợ lý chờ, cô vẫn không quên nói trước thời gian ước lượng để người ta khỏi sốt ruột.
Dương Dương cong môi cười, vẫy vẫy tay nói: "Biết rồi, biết rồi. Yên tâm, em cứ thoải mái gặp bạn đi."
Sau đó, cô liền thấy Ninh Trĩ bước đến trước cửa chính biệt thự, trước tiên ấn chuông cửa. Đợi một lúc không thấy ai ra mở, Ninh Trĩ liền trực tiếp dùng vân tay mở khóa rồi bước vào trong.
Dương Dương trợn tròn mắt: "......" A Trĩ mua nhà ở đây sao? Mà mình theo sát bên người em ấy mỗi ngày sao không hề biết
Đây là lần thứ hai Ninh Trĩ đến căn biệt thự này. Lần trước là hơn hai tháng trước, lần đó Thẩm Nghi Chi đã lưu vân tay cô vào hệ thống khoá, để tiện cho cô ra vào bất cứ lúc nào.
Căn nhà được thiết kế để lấy sáng tự nhiên, phòng khách thông tầng hai, trần nhà cao vút khiến không gian rộng mở và thoáng đãng hơn hẳn. Tường sơn trắng thuần khiết, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính lớn trên tầng hai, đổ xuống tạo thành một vùng sáng vàng dịu dàng, như một dải lụa ấm áp lơ lửng trong không khí.
Vừa bước vào cửa, Ninh Trĩ liền có cảm giác như đang đi vào một giáo đường cao rộng, yên tĩnh và đầy sự trang nghiêm.
Chiếc TV trong phòng khách đang mở, phát một chương trình phim tài liệu. Đối diện màn hình là chiếc sofa trắng tinh, được trải một lớp thảm mỏng màu vàng nhạt đặt rất tuỳ ý.
Bước chân Ninh Trĩ khựng lại, thầm nghĩ Thẩm Nghi Chi không thú vị gì cả, ngay cả xem TV cũng chọn phim tài liệu.
Cô bước vào bên trong, ngoài tiếng phát ra từ TV, căn nhà thật sự yên tĩnh.
Tuy rằng đã từng đến một lần, nhưng khi ấy là đêm khuya, trời lại mưa, cảm giác hoàn toàn khác với khung cảnh tràn ngập ánh nắng hiện tại.
Ninh Trĩ không khỏi có chút lúng túng.
Cô dừng lại nơi cầu thang, dựng tai lắng nghe, xác định tầng một không có ai, mới nhẹ nhàng bước lên tầng hai, cô nhớ rõ phòng làm việc của Thẩm Nghi Chi ở lầu hai.
Đến gần thư phòng, quả nhiên bên trong có tiếng trò chuyện vọng ra.
Xác định Thẩm Nghi Chi đang ở nhà, Ninh Trĩ định quay lại xuống dưới đợi, đúng lúc xoay người, cô lại nghe thấy bên trong tựa hồ có nhắc tới tên cô.
Cô đứng khựng lại, cửa phòng làm việc không đóng hẳn, còn để hở một khe nhỏ. Cô bước tới gần, ghé sát tai nghe ngóng.
"Em nên suy nghĩ kỹ đi, cuộc hôn nhân này của em, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ, một khi nổ tung, chắc chắn em cũng bị liên lụy. Bây giờ ly hôn còn kịp, xem như đoạn quan hệ này chưa từng tồn tại."
Là giọng của Lâm Thiệu, người đại diện của Thẩm Nghi Chi
Ninh Trĩ sững người một lát, trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa giận dữ dội.
Ngoài kia người ta nói cô không xứng diễn cùng Thẩm Nghi Chi cũng thôi đi. Nhưng đến cả người đại diện ở bên cạnh Thẩm Nghi Chi cũng xem cô như tai họa, cao dán dở, bôi lên chó cũng không dính nổi, lại cảnh giác đề phòng đến mức khuyên nàng ly hôn với cô.
Rõ ràng hai người họ từng thỏa thuận rõ ràng, tình nguyện kết hôn, thuận theo nhu cầu đôi bên. Vậy mà giờ trong miệng người đại diện của Thẩm Nghi Chi, lại thành ra như thể cô đơn phương ăn vạ bám lấy Thẩm Nghi Chi không buông, còn Thẩm Nghi Chi thì chỉ mong tránh xa cô càng nhanh càng tốt.
Cơn giận trong lòng Ninh Trĩ mỗi lúc một dâng cao, cuối cùng vẫn không kiềm được trực tiếp đẩy cửa thư phòng ra.
Cửa mở ra nhẹ nhàng, không một tiếng động, toàn bộ cảnh tượng bên trong lập tức hiện rõ trước mắt cô.
Lâm Thiệu đang quay lưng về phía cửa, vẫn mải mê nói không ngừng, chưa hề phát hiện có người bước vào.
Còn Thẩm Nghi Chi đang ngồi sau bàn làm việc thì đã sớm nhìn thấy cô.
Ánh mắt Ninh Trĩ lướt qua người đàn ông đang thao thao bất tuyệt kia, rồi dừng lại nơi gương mặt của người có quan hệ hôn nhân hợp pháp với cô, Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi bình tĩnh đến mức đáng sợ, không có chút chột dạ hay xấu hổ. Thậm chí khi thấy Ninh Trĩ đùng đùng nổi giận, nàng còn thong dong khẽ cong môi.
Đối diện vài giây, Ninh Trĩ là người đầu tiên rời mắt. Cô quay sang nhìn chằm chằm Lâm Thiệu vẫn đang ra sức "khuyên bảo" Thẩm Nghi Chi
Lâm Thiệu tiếp tục nói đến: "Ly hôn sớm một chút thì tốt hơn. Nếu em ngại mở miệng, để tôi nói giúp. Dạng minh tinh lưu lượng phù dung sớm nở tối tàn như cô ta, còn không tốt để đuổi đi à?"
Phía sau hắn liền vang lên một giọng nói đầy châm chọc:
"Hay quá nhỉ, vậy anh định dùng danh nghĩa gì để tống cổ tôi đi, đuổi cái loại 'minh tinh lưu lượng phù dung sớm nở tối tàn' ra khỏi nhà vợ hợp pháp mình đây?"
--- HẾT CHƯƠNG 2 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương