Ninh Trĩ suy nghĩ suốt quãng đường về, vẫn không thể hiểu Thẩm Nghi Chi bị làm sao, rốt cuộc nàng vì cái gì mà lại không vui.
Giang Bằng đến phim trường một chút tìm cô, để bàn về lịch trình công việc trong ba tháng tới.
"Buổi lễ kỷ niệm của trường trung học kia vào giữa tháng này là một sự kiện long trọng và vô cùng quan trọng, em nhất định phải tham dự, Còn bìa tạp chí số đã xác nhận rồi, xếp lịch vào cuối tháng này. Ngoài ra em còn phải tham gia một chương trình tổng hợp với tư cách khách mời biểu diễn. Cộng lại cũng không ít, mà tất cả mới chỉ là lịch trình trong tháng này thôi."
Nhưng nếu so với khối lượng công việc của Ninh Trĩ trước kia, thì những lịch trình này chỉ là con số lẽ, cũng không tính là nhiều.
Từ ngày gia nhập đoàn phim, Ninh Trĩ cảm thấy cuộc sống của mình chẳng khác gì đang nghỉ phép. Tuy rằng rất áp lực, còn nhiều thứ cần phải học hỏi thêm. Nhưng so với trước kia, lúc nào cũng bận rộn đến mức phải tranh thủ chợp mắt mọi lúc mọi nơi trong lúc trống lịch trình. Hai ngày nay, nhịp sống đã chậm rãi hơn nhiều, ít nhất mỗi ngày cô đều có thể ngủ đủ sáu tiếng.
Có lẽ là vì quá nhàn rỗi, đầu óc cô bắt đầu sinh chuyện suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, bây giờ vẫn còn đang nghĩ xem hôm nay mình có làm sai gì không, vì sao Thẩm Nghi Chi lại không vui.
Nghĩ tới phát phiền, Ninh Trĩ âm thầm lẩm bẩm, Thẩm Nghi Chi vẫn là không nên xuất hiện thì tốt hơn. Đã sáu năm rồi, không có Thẩm Nghi Chi, cô vẫn sống tốt, vậy mà nàng vừa xuất hiện, tâm tư cô liền hoàn toàn bị hỗn loạn.
Đúng là một yêu tinh hại người! "Những lịch trình này đã được thương lượng qua với đoàn phim, Mai đạo diễn ngài ấy cũng đã đồng ý, đến lúc đó anh đến đón em" Giang Bằng dặn dò xong công việc, liền nhìn đồng hồ. Hắn còn có chuyến bay lúc 9 giờ tối, công ty mới tuyển vài tân binh từ Học viện Điện ảnh, cần hắn tạm thời dẫn dắt họ trong hai tháng.
Người đại diện, vốn dĩ tính cách đều có chút cằn nhằn. Trước khi đi, hắn còn nấn ná không nỡ, lải nhải nhắc tới nhắc lui, mãi cho tới lúc suýt trễ giờ bay mới vội vàng rời đi.
Ninh Trĩ tiễn hắn ra đến tận cửa, sau khi quay về, mở cái ứng dụng mạng xã hội "màu cam" cô vừa tải hôm qua để xem thử.
Cô nghĩ mãi không ra Thẩm Nghi Chi cuối cùng là bị làm sao vậy, nên muốn tìm ai đó trò chuyện. Hôm qua, cái người tên 0929 kia nói chuyện cũng khá dễ chịu.
Dù vừa vào đã bị gọi là Ninh Trĩ "tiểu cẩu", nhưng cô cảm thấy đối phương rất biết chừng mực, cùng người đó tâm sự chút chuyện phiền lòng chắc hẵn không sao.
Ninh Trĩ mở khung chat với 0929, bắt đầu một hồi dài... lên án Thẩm Nghi Chi.
Mà lúc này, Thẩm Nghi Chi cũng đang ở khách sạn, cách phòng Ninh Trĩ chỉ mấy gian.
Trợ lý Chu Đồng đã chuẩn bị sẵn giường cho cô, ủi phẳng trang phục cần mặc cho ngày mai. Lúc chuẩn bị rời khỏi, cô vô tình quay đầu nhìn thấy Thẩm Nghi Chi ngồi trước laptop, rõ ràng máy vừa bật nhưng người thì lại thất thần.
Trên sống mũi nàng là một cặp kính gọng mảnh. Qua lớp tròng kính trong suốt, có thể thấy đôi mắt cụp xuống sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chu Đồng gõ cửa, Thẩm Nghi Chi ngẩng đầu, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi cô có chuyện gì.
Làm trợ lý sinh hoạt cho Thẩm Nghi Chi suốt sáu bảy năm, Chu Đồng đã quá quen với dáng vẻ trầm mặc này của nàng.
Có vẻ đây là "căn bệnh chung" của rất nhiều diễn viên đam mê diễn xuất, càng nhận nhiều vai diễn có chiều sâu biến hóa, càng dốc hết sức lực vào điện ảnh, thì bên ngoài càng trở nên trầm mặc, cứ như một nửa linh hồn kia đã gửi hết vào trong màn ảnh mất rồi.
"Sáng nay rõ còn vui vẻ lắm mà, giống như nhặt được bảo vật hiếm ấy, sao đi phim trường về lại như mất hồn mất vía vậy?" Chu Đồng đứng dựa vào cửa, hỏi một câu.
Thẩm Nghi Chi nghe ra cô quan tâm mình, khẽ cười, lắc đầu cũng không nói gì.
Đúng lúc đó, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, Thẩm Nghi Chi liếc mắt một cái, lập tức cầm lên.
Là tin nhắn từ... "tiểu cẩu"
"Chào bạn, mình muốn tâm sự trút giận một xíu về đồng nghiệp của mình." Cô ấy còn rất lễ phép mà chào hỏi trước.
Tiếp theo là một chuỗi tin nhắn trút giận lên án liên tiếp:
"Nàng ấy cực kỳ khó chịu, rất lạnh lùng, người bình thường rất khó bắt chuyện với nàng ấy."
"Tâm trạng nắng mưa thất thường, lcậu không biết được lúc lại vui vẻ, lúc nào lại nổi giận."
"Dù đồng nghiệp bên cạnh đã làm khá tốt, vậy mà nàng ấy chỉ nói vài câu, cũng chỉ khích lệ qua loa."
"Tôi chưa từng gặp ai khó chung đụng như vậy, vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc."
Chu Đồng thấy Thẩm Nghi Chi cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, tưởng cô đang bận phải xử lý công việc quan trọng, liền nói: "Vậy em ra ngoài trước nhé."
Không nghĩ Thẩm Nghi Chi lại gọi: "Chờ một chút."
Chu Đồng quay đầu lại, Thẩm Nghi Chi bình tĩnh nhìn cô, nhưng ánh mắt ẩn chứa chút do dự. Qua vài giây trầm mặc, nàng mới mở miệng hỏi: "Tôi... rất khó gần sao?"
Chu Đồng sững người, lần đầu tiên cô nghe Thẩm Nghi Chi tự hỏi về bản thân như vậy.
Cảm giác đây sẽ là một cuộc trò chuyện dài, Chu Đồng buông tay khỏi nắm cửa, trở lại ngồi xuống đối diện Thẩm Nghi Chi. Cô ngẫm nghĩ, phải dùng từ thật châm chước mà đáp lại: "Thật ra... đúng là hơi khó đấy. Còn nhớ năm đó, lúc chị quay bộ phim hành động kia, cố quá sức cuối cùng còn làm chân bị thương không?"
Thẩm Nghi Chi nghe đến đây, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn. Đây là thói quen nhỏ mỗi khi nàng cảm thấy bối rối hoặc không yên lòng chuyện gì.
"Chị có thuê một trợ lý tạm thời, là cô bé vừa tốt nghiệp."
"Đúng vậy, cô bé đấy còn là fan của chị nữa." Chu Đồng nhắc tới chuyện này liền không khỏi nhịn được cười.
"Kết quả là con bé còn làm chưa được nửa tháng đã đòi nghỉ. Lúc đi còn vừa khóc vừa nói với em, 'Chu Đồng tỷ ơi, chị Nghi Chi bình thường sao lại nặng nề vậy, chẳng bao giờ chịu nói chuyện, khó gần quá hiu hiu. Sao trên TV so với ngoài đời trông chị ấy lại khác thế này hụ hụ?'."
Chu Đồng bắt chước y hệt ngữ khí khoa trương của cô bé kia mà tường thuật lại.
Thẩm Nghi Chi lần đầu nghe chuyện này, nhưng cũng không mấy kinh ngạc, càng không để tâm đến chuyện người khác bàn tán sau lưng mình.
Chu Đồng cũng là biết rõ tính nàng sẽ không để ý, nên mới dám kể ra.
Thẩm Nghi Chi từ lâu đã quen với ánh mắt đánh giá từ bên ngoài. Là người của công chúng, nàng đã sớm học được cách không để tâm lời khen chê, giữ vững bản tâm mình.
Nhưng hôm nay, nàng lại thật sự rất để ý, mới chủ động hỏi Chu Đồng rằng mình có phải là người khó gần hay không.
Ánh đèn đêm phản chiếu, gương mặt ôn nhu tinh tế của Thẩm Nghi Chi phảng phất thêm một lớp hiu quạnh mơ hồ.
Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng thừa nhận: "Có lẽ vậy."
Chu Đồng lại nói: "Nhưng với tiểu minh tinh kia, chị hoàn toàn không giống đâu."
Giống như bỗng nhiên hé ra ánh sáng giữa rừng tối, ánh mắt Thẩm Nghi Chi thoáng biến đổi.
Nhìn thấy phản ứng này, Chu Đồng đã hiểu ra đêm nay Thẩm Nghi Chi có biểu hiện khác thường ít nhiều cũng liên quan đến cô bé kia.
Hai ngày nay cô luôn bên cạnh Thẩm Nghi Chi, nhìn thấy rất rõ.
Chỉ cần tiểu minh tinh đó xuất hiện, ánh mắt, thần sắc của Thẩm Nghi Chi liền có những thay đổi rõ ràng, cũng không che giấu nổi.
Nàng sẽ cố tình đi chậm lại khi ra khỏi thang máy, để chờ cô bé đó thêm một lúc.
Sẽ nhắc nhở cô bé môi còn dính son trước giờ diễn, nhìn thấy cô bé vừa xấu hổ vừa tức giận mà mím môi, sau đó lặng lẽ cong miệng, giống như bản thân rất vui vẻ, ánh mắt phản phất rõ sự ôn nhu.
Tất cả những chi tiết ấy, Chu Đồng đều thu hết vào mắt. Lúc này, cô mới dám đem từng chuyện nhỏ liệt kê ra, thành thật nói: "Chị đối với cô ấy quá đặc biệt, hoàn toàn không giống với những người khác."
Thẩm Nghi Chi trầm mặc không phản bác, xem như ngầm thừa nhận bản thân mình đối với Ninh Trĩ xác thực không giống nhau.
Nhìn thấy nàng thừa nhận, lại càng khiến Chu Đồng nghi ngờ.
Nếu Ninh Trĩ đặc biệt như vậy thì khi nhắc tới cô ấy, Thẩm Nghi Chi đáng ra phải có chút khác biệt trong cảm xúc hoặc vui vẻ, hoặc buồn bã, hoặc ngượng ngùng, giống như mấy thiếu nữ mới lớn đang thầm mến ai đó.
Nhưng những cảm xúc đó, đều không xuất hiện trên gương mặt Thẩm Nghi Chi.
Nàng vẫn trầm mặc như thường, vẻ mặt yên tĩnh, không khác gì so với ngày thường. Nếu có khác, thì chỉ là đôi mắt kia tựa như phủ một tầng sương mù ẩm ướt, càng thêm trầm lặng, càng thêm cô tịch.
Chu Đồng không đoán được rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ gì, chỉ đành hàm ý nhắc nhở:
"Chị... cũng nên chú ý giữ chừng mực. Nếu chẳng may đi quá giới hạn, lỡ như cô ấy hiểu lầm... sẽ thích chị thật thì sao?"
Câu nói ấy khiến Thẩm Nghi Chi sững người một lúc, nàng bất giác nhớ về lần cuối cùng gặp Ninh Trĩ sáu năm trước.
------
Dưới ánh đèn đường trong khu nhà của hai người.
Hôm đó là một đêm mùa đông lạnh buốt, không khí phá lệ yên tĩnh.
Ánh mắt Ninh Trĩ luôn sáng ngời vậy mà hôm ấy lại như đi mất đi ánh sáng, đen thẳm trống không. Giọng Ninh Trĩ rất trầm, từng từ như đè nặng trong đêm lạnh: "Em vốn không có tư cách nói thích chị, lại càng không xứng để chị thích. Chỉ là, Thẩm Nghi Chi em chưa từng hy vọng xa vời rằng chị sẽ đáp lại tình cảm của em."
Thẩm Nghi Chi chưa từng nghe Ninh Trĩ nói ra những lời thiếu tự trọng như vậy. Nhưng ngày hôm đó, cô bé như dứt khoát vứt bỏ tất cả sự kiêu hãnh mong manh đã cố dựng lên giữa ánh mắt thương hại và sự bỏ rơi của cha mẹ, đều tự mình quăng đi.
"Chị yên tâm, từ nay về sau em sẽ không làm phiền chị nữa." Ninh Trĩ cúi đầu, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không dám.
Sau đó, em ấy thật sự không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa, không điện thoại, không tin nhắn. Giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi chút thất thần, đến khi lấy lại tinh thần, mới nhàn nhạt cười đáp lại Chu Đồng: "Em ấy sẽ không ... sẽ không bao giờ thích tôi đâu."
Chu Đồng không ngờ Thẩm Nghi Chi lại có thể chắc chắn như vậy, bèn ngập ngừng: "Ai mà nói chắc được chuyện đó."
"Ninh Trĩ..." Thẩm Nghi Chi nhắc tới cái tên này, ánh mắt chợt trầm xuống.
Nàng nhớ tới chuyện mấy tháng trước, khi biết được bà nội của Ninh Trĩ bị bệnh nặng từ chỗ ba mẹ nàng.
Không kịp nghĩ tới gì khác, nàng chỉ lo nếu bà nội cô xảy ra chuyện, Ninh Trĩ sẽ chịu không nổi, nên vội vã xin nghỉ từ đoàn phim mà lao ngay tới bệnh viện.
Tới nơi, nàng gặp ba của Ninh Trĩ và Ninh Trĩ đang nói chuyện ở ngoài phòng bệnh, ông dịu giọng nói: "Nếu có rảnh, thỉnh thoảng tới thăm ba. Đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện với nhau."
Nàng biết Ninh Trĩ vẫn luôn để tâm tới chuyện cha mẹ mình bỏ rơi không thèm nuôi dưỡng mình. Biết suốt quãng thời gian dài đó, Ninh Trĩ vẫn luôn âm thầm chờ đợi, chờ đợi dù chỉ một ai đó quay lại, một lần nữa quan tâm tới mình.
Nhưng ngày hôm đó, Ninh Trĩ lại lạnh lùng nhìn thẳng vào ông ta. Giọng nói bình tĩnh mà sắc lạnh: "Tôi không cần các người nữa."
Nói xong, cô quay đi, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc bén nhọn, tình cờ đối diện với Thẩm Nghi Chi, như thể câu nói ấy cũng dành cho nàng.
Đó là lần thứ hai trong sáu năm họ gặp lại nhau.
Lần đầu tiên là mùa thu năm ngoái, trong một đài truyền hình. Cách nhau không xa, Ninh Trĩ vừa nhìn thấy nàng liền lập tức tránh đi, không hề có ý muốn tái ngộ.
Nhìn thấy Thẩm Nghi Chi nhắc tới "Ninh Trĩ" rồi ngừng lại, Chu Đồng liền hỏi: "Ninh Trĩ làm sao?"
Từ nhỏ, Ninh Trĩ đã bị người ta coi như đồ vật vô dụng mà ném qua ném lại. Nhung cô bé luôn cực kỳ coi trọng tự tôn, và cả lòng kiêu hãnh, một loại ngạo khí đến chính nàng cũng chưa chắc đã ý thức được.
Cô ấy sẽ không bao giờ để những kẻ từng xem thường mình có cơ hội hạ thấp mình thêm một lần nào nữa, cũng sẽ không cần đến sự quan tâm muộn màng.
Thẩm Nghi Chi không biết nên giải thích thế nào, nàng không muốn phân tích Ninh Trĩ trước mặt người khác. Vì thế nên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trước kia tôi xử lý không tốt một số chuyện, nên khiến em ấy bị tổn thương."
Từ những lời này, Chu Đồng nghe ra vô số gút mắc, cô cũng không dám nói gì thêm. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Thẩm Nghi Chi, cuối cùng Chu Đồng thử thăm dò: "Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ, chị còn thích cô ấy không?"
Thẩm Nghi Chi không ngờ cô lại hỏi vậy, sắc mặt thoáng khựng lại. Nàng lắc đầu, mỉm cười, nhìn Chu Đồng mấy giây như thể thấy câu hỏi đó thật vô lý, lại lắc đầu lần nữa: "Em ấy còn nhỏ mà."
Chu Đồng nghe xong liền bật cười, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Hai mươi tuổi, đâu có nhỏ, người ta bằng tuổi ấy có khi còn nhỏ hơn, cũng đã yêu đương vài ba mối tình ở đại học rồi chị ạ."
Huống chi là trong giới giải trí, mọi thứ càng phóng khoáng hơn.
Thẩm Nghi Chi như bị nhắc tỉnh, khựng người một chút. Nhưng rất nhanh nàng lại nhớ tới lời Ninh Trĩ năm đó: "Em sẽ không làm phiền chị nữa."
Nhớ tới ở đài truyền hình, ánh mắt cô ấy lảng tránh mình. Nhớ tới trong bệnh viện, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa trào phúng nhìn nàng
Cuối cùng, nàng vẫn nhắm mắt, không dám nghĩ xa hơn, chỉ bình thản nói: "Chờ quay xong bộ phim này, chúng ta... sẽ không còn liên quan gì nữa."
Chờ bộ phim kết thúc, nếu Ninh Trĩ tìm tới cô, thì e là cũng chỉ đến để đề nghị ly hôn, chỉ có thể kết thúc.
------------------
Bên kia, Ninh Trĩ đang tức giận kể lể với 0929, kể xong một hồi lâu cũng chẳng thấy hồi âm. Nhưng oán giận xong, tâm trạng quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Ninh Trĩ đặt điện thoại xuống, tiếp tục ôn kịch bản.
Bây giờ khi đọc kịch bản, cô không còn là một người ngoài nghề chỉ biết phân biệt tốt xấu một cách đơn giản nữa. Bây giờ cô đã học được nhiều kỹ thuật, có thể nhìn ra một ít ẩn ý trong kịch bản.
Cô vẫn chăm chỉ tới tận khuya, ghi nhớ những phân đoạn chưa chắc chắn, tính toán mai sẽ hỏi đạo diễn Mai.
Cô không cho phép bản thân kéo chân đoàn phim.
Tắm rửa xong, cô duỗi người nằm vật ra giường, mới phát hiện 0929 đã trả lời tin nhắn mình.
Người kia trả lời rất ngắn gọn, như cũ chỉ vỏn vẹn một câu:
"Vậy thì cô ta thật đáng ghét."
—— HẾT CHƯƠNG 11 ——
Giang Bằng đến phim trường một chút tìm cô, để bàn về lịch trình công việc trong ba tháng tới.
"Buổi lễ kỷ niệm của trường trung học kia vào giữa tháng này là một sự kiện long trọng và vô cùng quan trọng, em nhất định phải tham dự, Còn bìa tạp chí số đã xác nhận rồi, xếp lịch vào cuối tháng này. Ngoài ra em còn phải tham gia một chương trình tổng hợp với tư cách khách mời biểu diễn. Cộng lại cũng không ít, mà tất cả mới chỉ là lịch trình trong tháng này thôi."
Nhưng nếu so với khối lượng công việc của Ninh Trĩ trước kia, thì những lịch trình này chỉ là con số lẽ, cũng không tính là nhiều.
Từ ngày gia nhập đoàn phim, Ninh Trĩ cảm thấy cuộc sống của mình chẳng khác gì đang nghỉ phép. Tuy rằng rất áp lực, còn nhiều thứ cần phải học hỏi thêm. Nhưng so với trước kia, lúc nào cũng bận rộn đến mức phải tranh thủ chợp mắt mọi lúc mọi nơi trong lúc trống lịch trình. Hai ngày nay, nhịp sống đã chậm rãi hơn nhiều, ít nhất mỗi ngày cô đều có thể ngủ đủ sáu tiếng.
Có lẽ là vì quá nhàn rỗi, đầu óc cô bắt đầu sinh chuyện suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, bây giờ vẫn còn đang nghĩ xem hôm nay mình có làm sai gì không, vì sao Thẩm Nghi Chi lại không vui.
Nghĩ tới phát phiền, Ninh Trĩ âm thầm lẩm bẩm, Thẩm Nghi Chi vẫn là không nên xuất hiện thì tốt hơn. Đã sáu năm rồi, không có Thẩm Nghi Chi, cô vẫn sống tốt, vậy mà nàng vừa xuất hiện, tâm tư cô liền hoàn toàn bị hỗn loạn.
Đúng là một yêu tinh hại người! "Những lịch trình này đã được thương lượng qua với đoàn phim, Mai đạo diễn ngài ấy cũng đã đồng ý, đến lúc đó anh đến đón em" Giang Bằng dặn dò xong công việc, liền nhìn đồng hồ. Hắn còn có chuyến bay lúc 9 giờ tối, công ty mới tuyển vài tân binh từ Học viện Điện ảnh, cần hắn tạm thời dẫn dắt họ trong hai tháng.
Người đại diện, vốn dĩ tính cách đều có chút cằn nhằn. Trước khi đi, hắn còn nấn ná không nỡ, lải nhải nhắc tới nhắc lui, mãi cho tới lúc suýt trễ giờ bay mới vội vàng rời đi.
Ninh Trĩ tiễn hắn ra đến tận cửa, sau khi quay về, mở cái ứng dụng mạng xã hội "màu cam" cô vừa tải hôm qua để xem thử.
Cô nghĩ mãi không ra Thẩm Nghi Chi cuối cùng là bị làm sao vậy, nên muốn tìm ai đó trò chuyện. Hôm qua, cái người tên 0929 kia nói chuyện cũng khá dễ chịu.
Dù vừa vào đã bị gọi là Ninh Trĩ "tiểu cẩu", nhưng cô cảm thấy đối phương rất biết chừng mực, cùng người đó tâm sự chút chuyện phiền lòng chắc hẵn không sao.
Ninh Trĩ mở khung chat với 0929, bắt đầu một hồi dài... lên án Thẩm Nghi Chi.
Mà lúc này, Thẩm Nghi Chi cũng đang ở khách sạn, cách phòng Ninh Trĩ chỉ mấy gian.
Trợ lý Chu Đồng đã chuẩn bị sẵn giường cho cô, ủi phẳng trang phục cần mặc cho ngày mai. Lúc chuẩn bị rời khỏi, cô vô tình quay đầu nhìn thấy Thẩm Nghi Chi ngồi trước laptop, rõ ràng máy vừa bật nhưng người thì lại thất thần.
Trên sống mũi nàng là một cặp kính gọng mảnh. Qua lớp tròng kính trong suốt, có thể thấy đôi mắt cụp xuống sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chu Đồng gõ cửa, Thẩm Nghi Chi ngẩng đầu, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi cô có chuyện gì.
Làm trợ lý sinh hoạt cho Thẩm Nghi Chi suốt sáu bảy năm, Chu Đồng đã quá quen với dáng vẻ trầm mặc này của nàng.
Có vẻ đây là "căn bệnh chung" của rất nhiều diễn viên đam mê diễn xuất, càng nhận nhiều vai diễn có chiều sâu biến hóa, càng dốc hết sức lực vào điện ảnh, thì bên ngoài càng trở nên trầm mặc, cứ như một nửa linh hồn kia đã gửi hết vào trong màn ảnh mất rồi.
"Sáng nay rõ còn vui vẻ lắm mà, giống như nhặt được bảo vật hiếm ấy, sao đi phim trường về lại như mất hồn mất vía vậy?" Chu Đồng đứng dựa vào cửa, hỏi một câu.
Thẩm Nghi Chi nghe ra cô quan tâm mình, khẽ cười, lắc đầu cũng không nói gì.
Đúng lúc đó, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, Thẩm Nghi Chi liếc mắt một cái, lập tức cầm lên.
Là tin nhắn từ... "tiểu cẩu"
"Chào bạn, mình muốn tâm sự trút giận một xíu về đồng nghiệp của mình." Cô ấy còn rất lễ phép mà chào hỏi trước.
Tiếp theo là một chuỗi tin nhắn trút giận lên án liên tiếp:
"Nàng ấy cực kỳ khó chịu, rất lạnh lùng, người bình thường rất khó bắt chuyện với nàng ấy."
"Tâm trạng nắng mưa thất thường, lcậu không biết được lúc lại vui vẻ, lúc nào lại nổi giận."
"Dù đồng nghiệp bên cạnh đã làm khá tốt, vậy mà nàng ấy chỉ nói vài câu, cũng chỉ khích lệ qua loa."
"Tôi chưa từng gặp ai khó chung đụng như vậy, vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm khắc."
Chu Đồng thấy Thẩm Nghi Chi cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, tưởng cô đang bận phải xử lý công việc quan trọng, liền nói: "Vậy em ra ngoài trước nhé."
Không nghĩ Thẩm Nghi Chi lại gọi: "Chờ một chút."
Chu Đồng quay đầu lại, Thẩm Nghi Chi bình tĩnh nhìn cô, nhưng ánh mắt ẩn chứa chút do dự. Qua vài giây trầm mặc, nàng mới mở miệng hỏi: "Tôi... rất khó gần sao?"
Chu Đồng sững người, lần đầu tiên cô nghe Thẩm Nghi Chi tự hỏi về bản thân như vậy.
Cảm giác đây sẽ là một cuộc trò chuyện dài, Chu Đồng buông tay khỏi nắm cửa, trở lại ngồi xuống đối diện Thẩm Nghi Chi. Cô ngẫm nghĩ, phải dùng từ thật châm chước mà đáp lại: "Thật ra... đúng là hơi khó đấy. Còn nhớ năm đó, lúc chị quay bộ phim hành động kia, cố quá sức cuối cùng còn làm chân bị thương không?"
Thẩm Nghi Chi nghe đến đây, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn. Đây là thói quen nhỏ mỗi khi nàng cảm thấy bối rối hoặc không yên lòng chuyện gì.
"Chị có thuê một trợ lý tạm thời, là cô bé vừa tốt nghiệp."
"Đúng vậy, cô bé đấy còn là fan của chị nữa." Chu Đồng nhắc tới chuyện này liền không khỏi nhịn được cười.
"Kết quả là con bé còn làm chưa được nửa tháng đã đòi nghỉ. Lúc đi còn vừa khóc vừa nói với em, 'Chu Đồng tỷ ơi, chị Nghi Chi bình thường sao lại nặng nề vậy, chẳng bao giờ chịu nói chuyện, khó gần quá hiu hiu. Sao trên TV so với ngoài đời trông chị ấy lại khác thế này hụ hụ?'."
Chu Đồng bắt chước y hệt ngữ khí khoa trương của cô bé kia mà tường thuật lại.
Thẩm Nghi Chi lần đầu nghe chuyện này, nhưng cũng không mấy kinh ngạc, càng không để tâm đến chuyện người khác bàn tán sau lưng mình.
Chu Đồng cũng là biết rõ tính nàng sẽ không để ý, nên mới dám kể ra.
Thẩm Nghi Chi từ lâu đã quen với ánh mắt đánh giá từ bên ngoài. Là người của công chúng, nàng đã sớm học được cách không để tâm lời khen chê, giữ vững bản tâm mình.
Nhưng hôm nay, nàng lại thật sự rất để ý, mới chủ động hỏi Chu Đồng rằng mình có phải là người khó gần hay không.
Ánh đèn đêm phản chiếu, gương mặt ôn nhu tinh tế của Thẩm Nghi Chi phảng phất thêm một lớp hiu quạnh mơ hồ.
Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng thừa nhận: "Có lẽ vậy."
Chu Đồng lại nói: "Nhưng với tiểu minh tinh kia, chị hoàn toàn không giống đâu."
Giống như bỗng nhiên hé ra ánh sáng giữa rừng tối, ánh mắt Thẩm Nghi Chi thoáng biến đổi.
Nhìn thấy phản ứng này, Chu Đồng đã hiểu ra đêm nay Thẩm Nghi Chi có biểu hiện khác thường ít nhiều cũng liên quan đến cô bé kia.
Hai ngày nay cô luôn bên cạnh Thẩm Nghi Chi, nhìn thấy rất rõ.
Chỉ cần tiểu minh tinh đó xuất hiện, ánh mắt, thần sắc của Thẩm Nghi Chi liền có những thay đổi rõ ràng, cũng không che giấu nổi.
Nàng sẽ cố tình đi chậm lại khi ra khỏi thang máy, để chờ cô bé đó thêm một lúc.
Sẽ nhắc nhở cô bé môi còn dính son trước giờ diễn, nhìn thấy cô bé vừa xấu hổ vừa tức giận mà mím môi, sau đó lặng lẽ cong miệng, giống như bản thân rất vui vẻ, ánh mắt phản phất rõ sự ôn nhu.
Tất cả những chi tiết ấy, Chu Đồng đều thu hết vào mắt. Lúc này, cô mới dám đem từng chuyện nhỏ liệt kê ra, thành thật nói: "Chị đối với cô ấy quá đặc biệt, hoàn toàn không giống với những người khác."
Thẩm Nghi Chi trầm mặc không phản bác, xem như ngầm thừa nhận bản thân mình đối với Ninh Trĩ xác thực không giống nhau.
Nhìn thấy nàng thừa nhận, lại càng khiến Chu Đồng nghi ngờ.
Nếu Ninh Trĩ đặc biệt như vậy thì khi nhắc tới cô ấy, Thẩm Nghi Chi đáng ra phải có chút khác biệt trong cảm xúc hoặc vui vẻ, hoặc buồn bã, hoặc ngượng ngùng, giống như mấy thiếu nữ mới lớn đang thầm mến ai đó.
Nhưng những cảm xúc đó, đều không xuất hiện trên gương mặt Thẩm Nghi Chi.
Nàng vẫn trầm mặc như thường, vẻ mặt yên tĩnh, không khác gì so với ngày thường. Nếu có khác, thì chỉ là đôi mắt kia tựa như phủ một tầng sương mù ẩm ướt, càng thêm trầm lặng, càng thêm cô tịch.
Chu Đồng không đoán được rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ gì, chỉ đành hàm ý nhắc nhở:
"Chị... cũng nên chú ý giữ chừng mực. Nếu chẳng may đi quá giới hạn, lỡ như cô ấy hiểu lầm... sẽ thích chị thật thì sao?"
Câu nói ấy khiến Thẩm Nghi Chi sững người một lúc, nàng bất giác nhớ về lần cuối cùng gặp Ninh Trĩ sáu năm trước.
------
Dưới ánh đèn đường trong khu nhà của hai người.
Hôm đó là một đêm mùa đông lạnh buốt, không khí phá lệ yên tĩnh.
Ánh mắt Ninh Trĩ luôn sáng ngời vậy mà hôm ấy lại như đi mất đi ánh sáng, đen thẳm trống không. Giọng Ninh Trĩ rất trầm, từng từ như đè nặng trong đêm lạnh: "Em vốn không có tư cách nói thích chị, lại càng không xứng để chị thích. Chỉ là, Thẩm Nghi Chi em chưa từng hy vọng xa vời rằng chị sẽ đáp lại tình cảm của em."
Thẩm Nghi Chi chưa từng nghe Ninh Trĩ nói ra những lời thiếu tự trọng như vậy. Nhưng ngày hôm đó, cô bé như dứt khoát vứt bỏ tất cả sự kiêu hãnh mong manh đã cố dựng lên giữa ánh mắt thương hại và sự bỏ rơi của cha mẹ, đều tự mình quăng đi.
"Chị yên tâm, từ nay về sau em sẽ không làm phiền chị nữa." Ninh Trĩ cúi đầu, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không dám.
Sau đó, em ấy thật sự không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa, không điện thoại, không tin nhắn. Giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi chút thất thần, đến khi lấy lại tinh thần, mới nhàn nhạt cười đáp lại Chu Đồng: "Em ấy sẽ không ... sẽ không bao giờ thích tôi đâu."
Chu Đồng không ngờ Thẩm Nghi Chi lại có thể chắc chắn như vậy, bèn ngập ngừng: "Ai mà nói chắc được chuyện đó."
"Ninh Trĩ..." Thẩm Nghi Chi nhắc tới cái tên này, ánh mắt chợt trầm xuống.
Nàng nhớ tới chuyện mấy tháng trước, khi biết được bà nội của Ninh Trĩ bị bệnh nặng từ chỗ ba mẹ nàng.
Không kịp nghĩ tới gì khác, nàng chỉ lo nếu bà nội cô xảy ra chuyện, Ninh Trĩ sẽ chịu không nổi, nên vội vã xin nghỉ từ đoàn phim mà lao ngay tới bệnh viện.
Tới nơi, nàng gặp ba của Ninh Trĩ và Ninh Trĩ đang nói chuyện ở ngoài phòng bệnh, ông dịu giọng nói: "Nếu có rảnh, thỉnh thoảng tới thăm ba. Đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện với nhau."
Nàng biết Ninh Trĩ vẫn luôn để tâm tới chuyện cha mẹ mình bỏ rơi không thèm nuôi dưỡng mình. Biết suốt quãng thời gian dài đó, Ninh Trĩ vẫn luôn âm thầm chờ đợi, chờ đợi dù chỉ một ai đó quay lại, một lần nữa quan tâm tới mình.
Nhưng ngày hôm đó, Ninh Trĩ lại lạnh lùng nhìn thẳng vào ông ta. Giọng nói bình tĩnh mà sắc lạnh: "Tôi không cần các người nữa."
Nói xong, cô quay đi, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc bén nhọn, tình cờ đối diện với Thẩm Nghi Chi, như thể câu nói ấy cũng dành cho nàng.
Đó là lần thứ hai trong sáu năm họ gặp lại nhau.
Lần đầu tiên là mùa thu năm ngoái, trong một đài truyền hình. Cách nhau không xa, Ninh Trĩ vừa nhìn thấy nàng liền lập tức tránh đi, không hề có ý muốn tái ngộ.
Nhìn thấy Thẩm Nghi Chi nhắc tới "Ninh Trĩ" rồi ngừng lại, Chu Đồng liền hỏi: "Ninh Trĩ làm sao?"
Từ nhỏ, Ninh Trĩ đã bị người ta coi như đồ vật vô dụng mà ném qua ném lại. Nhung cô bé luôn cực kỳ coi trọng tự tôn, và cả lòng kiêu hãnh, một loại ngạo khí đến chính nàng cũng chưa chắc đã ý thức được.
Cô ấy sẽ không bao giờ để những kẻ từng xem thường mình có cơ hội hạ thấp mình thêm một lần nào nữa, cũng sẽ không cần đến sự quan tâm muộn màng.
Thẩm Nghi Chi không biết nên giải thích thế nào, nàng không muốn phân tích Ninh Trĩ trước mặt người khác. Vì thế nên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trước kia tôi xử lý không tốt một số chuyện, nên khiến em ấy bị tổn thương."
Từ những lời này, Chu Đồng nghe ra vô số gút mắc, cô cũng không dám nói gì thêm. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Thẩm Nghi Chi, cuối cùng Chu Đồng thử thăm dò: "Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ, chị còn thích cô ấy không?"
Thẩm Nghi Chi không ngờ cô lại hỏi vậy, sắc mặt thoáng khựng lại. Nàng lắc đầu, mỉm cười, nhìn Chu Đồng mấy giây như thể thấy câu hỏi đó thật vô lý, lại lắc đầu lần nữa: "Em ấy còn nhỏ mà."
Chu Đồng nghe xong liền bật cười, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Hai mươi tuổi, đâu có nhỏ, người ta bằng tuổi ấy có khi còn nhỏ hơn, cũng đã yêu đương vài ba mối tình ở đại học rồi chị ạ."
Huống chi là trong giới giải trí, mọi thứ càng phóng khoáng hơn.
Thẩm Nghi Chi như bị nhắc tỉnh, khựng người một chút. Nhưng rất nhanh nàng lại nhớ tới lời Ninh Trĩ năm đó: "Em sẽ không làm phiền chị nữa."
Nhớ tới ở đài truyền hình, ánh mắt cô ấy lảng tránh mình. Nhớ tới trong bệnh viện, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa trào phúng nhìn nàng
Cuối cùng, nàng vẫn nhắm mắt, không dám nghĩ xa hơn, chỉ bình thản nói: "Chờ quay xong bộ phim này, chúng ta... sẽ không còn liên quan gì nữa."
Chờ bộ phim kết thúc, nếu Ninh Trĩ tìm tới cô, thì e là cũng chỉ đến để đề nghị ly hôn, chỉ có thể kết thúc.
------------------
Bên kia, Ninh Trĩ đang tức giận kể lể với 0929, kể xong một hồi lâu cũng chẳng thấy hồi âm. Nhưng oán giận xong, tâm trạng quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Ninh Trĩ đặt điện thoại xuống, tiếp tục ôn kịch bản.
Bây giờ khi đọc kịch bản, cô không còn là một người ngoài nghề chỉ biết phân biệt tốt xấu một cách đơn giản nữa. Bây giờ cô đã học được nhiều kỹ thuật, có thể nhìn ra một ít ẩn ý trong kịch bản.
Cô vẫn chăm chỉ tới tận khuya, ghi nhớ những phân đoạn chưa chắc chắn, tính toán mai sẽ hỏi đạo diễn Mai.
Cô không cho phép bản thân kéo chân đoàn phim.
Tắm rửa xong, cô duỗi người nằm vật ra giường, mới phát hiện 0929 đã trả lời tin nhắn mình.
Người kia trả lời rất ngắn gọn, như cũ chỉ vỏn vẹn một câu:
"Vậy thì cô ta thật đáng ghét."
—— HẾT CHƯƠNG 11 ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương