Hai người Lục Hoài Nhu cùng Lục Tuyết Lăng không hổ là chị em sinh đôi, hai người đứng trong phòng dựa vào tường, khoanh tay, cau mày, từ tư thế đến biểu cảm giống nhau như đúc.

Chu Phán Đễ và Lục Chúc Chúc ngồi ở mép giường, đáy lòng thấp thỏm, chờ người lớn xét xử.

“Lục Chúc Chúc, được đấy, giỏi rồi nhỉ, còn có thể bắt cóc bạn về nhà qua đêm? Trong trường học còn chưa đủ cho mấy đứa chơi à?”

“Không phải như vậy mà.” Lục Chúc Chúc giải thích: “Chu Phán Đễ bạn ấy... ở nhà bạn ấy bị đánh, nên tới nhà mình tị nạn mà, con gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Ông nội phải ủng hộ con chứ!”

Lục Hoài Nhu đi đến, dùng sức kéo tai cô bé: “Trẻ con nhà ai mà không bị đánh, phải để con gặp chuyện bất bình à?”

Lục Chúc Chúc bị đau nên lên, vội vàng né tránh anh, trốn sau lưng Lục Tuyết Lăng.

Lục Tuyết Lăng bất đắc dĩ nói: “Đưa con bé về đi, đứa trẻ bị lạc, người lớn nhất định đang rất lo lắng.”

Chu Phán Đễ nhỏ giọng nói: “Chỉ có em trai đi lạc, họ mới sốt ruột thôi ạ.”

Lục Chúc Chúc ngăn trước người Chu Phán Đễ, giang hai cánh tay bảo vệ cô bé ấy: “Ông nội, nếu Chu Phán Đễ về nhất định sẽ bị đánh chết mất! Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!”

Lục Hoài Nhu không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Con bé này tưởng tượng khéo nhỉ, con thật sự nghĩ mình là anh hùng lương sơn à?”

Lục Chúc Chúc: “Nếu con là anh hùng lương sơn, nếu gặp chuyện bất bình con sẽ hét lên, dọa cho bọn người xấu chạy mất!”

Chu Phán Đễ thấy Lục Chúc Chúc và ông nội đang tranh cãi, vội vàng kéo vạt áo cô bé, nhỏ giọng nói: “Chúc Chúc, này, mình... mình phải đi thôi, không thể gây thêm phiền toái cho mọi người được.”

Lục Chúc Chúc cầm tay Chu Phán Đễ, vén lên ống tay áo của cô bé lên cho Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng nhìn: “Đây là bà nội Chu Phán Đễ lấy nước sôi đổ vào, bà nội bạn ấy xấu xa lắm, luôn là thiên vị em trai! Đánh đập bạn ấy.”

Lục Tuyết Lăng thấy cánh tay cô gái nhỏ có một chỗ đỏ lên không bình thường, kêu lên: “Trời ơi! Sao không nói sớm! Bị bỏng thành như vậy rồi, phải đi bệnh viện để xử lí kịp thời chứ!”

“Con... Để con đi gọi 120!”

“Không cần gọi cấp cứu đâu.” Lục Tuyết Lăng thấy mụn nước chưa hết đỏ, vì vậy nói: “Nhà có thuốc mỡ, may chỉ ở chỗ nhỏ không nghiêm trọng, lấy đồ sơ cứu ra đây.”

Lục Chúc Chúc chạy ra ngoài như một cơn gió, rất nhanh, đã ôm đồ sơ cứu chạy tới.

Lục Tuyết Lăng xử lí cấp bách vết thương cho Chu Phán Đễ, khử trùng sau đó thoa thuốc mỡ lên, sau đó nhẹ nhàng băng bó lại.

“Đây là do bà nội con làm bỏng à?”

“Đúng ạ.”

“Tại sao?”

Chu Phán Đễ nhìn Lục Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Vì con không ngoan, bắt con giun dọa em trai.”

Nghe được hai chữ con giun, Lục Hoài Nhu nắm tai Lục Chúc Chúc: “Có phải đây là chủ ý của con không?”

“Không trách Lục Chúc Chúc được!” Chu Phán Đễ vội vàng giải thích: “Là do chính con không tốt.”

Lục Tuyết Lăng ý thức được vấn đề phức tạp trên người Chu Phán Đễ, kéo cô bé ngồi xuống, dịu dàng nói: “Kể cho bà biết chuyện nhà con được không, bà nội đối với con như vậy, ba mẹ thấy sao?”

“À...” Chu Phán Đễ có hơi do dự.

Lục Tuyết Lăng nhẹ nhàng nói: “Con có thể nói sự thật cho bà, để bà xem có thể giúp con được không.”

Cho tới bây giờ không có ai quan tâm tới Chu Phán Đễ như vậy, cô bé nhìn dáng vẻ ân cần của Lục Tuyết Lăng, mắt lập tức đỏ lên: “Ba con mở công ty làm ăn, mỗi ngày đều bận bịu bên ngoài, trong nhà mẹ con không có tiếng nói, trong nhà mọi thứ đều do ba nội làm chủ, bà nội thích em trai, không thích con, ba con cũng vậy...”

Khi cô gái nhỏ nói đến lúc làm cô bé tủi thân, nhịn không được khóc lên.

Lúc trước Lục Hoài Nhu có nghe Lục Chúc Chúc nói ngắn gọn qua về chuyện của Chu Phán Đễ, lúc ấy anh cũng không ngẫm nghĩ gì, bây giờ nhìn lại, gia đình Chu Phán Đễ thật sự có vấn đề, đây là gia đình trọng nam khinh nữ.

Quá khứ thời đại mà Lục Hoài Nhu lớn lên, thì hiện tượng trọng nam khinh nữ khá phổ biến, chẳng qua là anh không nghĩ rằng, qua vài thập niên, thế kỷ này, mà vẫn còn tồn tại hiện tượng lạc hậu như vậy.

Lục Hoài Nhu ra đời trong một gia đình có học vấn cao, ngược lại cha mẹ thiên vị chị nhiều hơn, để cho anh mọi việc đều phải nghe lời chị, ở ngoài cũng phải bảo vệ chị. Cho nên cho dù Lục Hoài Nhu có tính tình kiêu ngạo như vậy, với Lục Tuyết Lăng, anh cũng phải kính trọng ba phần.

Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu, nhỏ giọng hỏi: “Ông nội, chúng ta sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?”

Lục Hoài Nhu vỗ đầu cô bé: “Lại dùng thành ngữ loạn hết cả lên rồi, cái gì mà thấy chết chứ.”

“Vậy Chu Phán Đễ được ở lại ạ?”

Lục Hoài Nhu nhìn Lục Tuyết Lăng.

Lúc không có biện pháp gì, anh sẽ chọn tin tưởng chị gái.

Lục Tuyết Lăng nói: “Bây giờ muộn quá rồi, tối hôm nay bạn nhỏ này sẽ ở lại nhà chúng ta, chờ ngày mai họp phụ huynh rồi nói sau, nhưng phải gọi điện về nhà thông báo đang an toàn đã.”

Chu Phán Đễ gật đầu, đồng ý.

Điện thoại do mẹ Chu Phán Đễ nhận: “Con chạy đi đâu rồi? Bà nội nói con dùng con giun dọa em, còn đẩy em xuống đất, ba người đang nổi giận ở nhà đó!”

“Con... Con... Con ở nhà bạn.”

Điện thoại lập tức bị ba Chu Phán Đễ giật lấy: “Chu Phán Đễ, tao cho mày trong nửa tiếng phải về ngay! Nếu không thì mày cũng đừng bao giờ trở lại nữa!”

Tay cầm điện thoại của Chu Phán Đễ run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Rốt cuộc thì, Lục Hoài Nhu không thể nhìn được nữa, cầm lấy điện thoại, nói: “Tôi là ông nội của bạn của Chu Phán Đễ, cô bé ở nhà chúng tôi. Bây giờ đã muộn quá rồi, nên để cho con bé với đứa bé nhà chúng tôi nghỉ ngơi trước, ngày mai họp phụ huynh, tốt nhất anh nên đích thân đến, tôi sẽ giao con cho anh.”

Nói xong không chờ đối phương đáp lại, Lục Hoài Nhu đã cúp điện thoại, bất mãn lẩm bẩm: “Người này thật là.”

Chu Phán Đễ há miệng run rẩy nói: “Xong rồi Chúc Chúc, ba mình nhất định sẽ đánh chết mình.”

“Giết người là phạm pháp, dù sao cậu cũng là con gái ông ấy mà, ông ấy cũng không dám đâu!”

“Có lúc, mình cũng thật sự hi vọng mình không phải con gái ông ấy.”

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có ông nội mình ở đây, cậu sẽ không sao đâu!” Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu: “Đúng không ạ.”

“Cái gì! Con đừng có kiếm chuyện cho ông nữa, ông chưa đồng ý cái gì cả.”

Lục Hoài Nhu thần thông quảng đại cũng không có khả năng nhúng tay vào chuyện nhà người ta, nhiều lắm chỉ là cho cô gái nhỏ ở lại một đêm thôi.

Buổi tối, Lục Chúc Chúc ôm Chu Phán Đễ ngủ, trước khi ngủ còn đọc truyện trước khi đi ngủ cho cô bé.

Lục Hoài Nhu nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi vào phòng khách.

Lục Tuyết Lăng nằm trên ghế sa lon đắp mặt nạ, Lục Hoài Nhu ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Chị, sao đây?”

“Gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết gọi chị.”

“Đây là chuyện nhà người ta, ngay cả cảnh sát cũng không lo được, em có lập trường để lo à.”

“Vậy cũng đừng lo nữa.” Lục Tuyết Lăng ngồi dậy, vứt mặt nạ đi, vỗ da thịt trắng nõn mơn mởn của cô “Ngày mai gặp họ, rồi đưa con về, thì chuyện này không quan hệ gì với chúng ta nữa.”

“Nhưng...” Lục Hoài Nhu cau mày: “Luôn cảm thấy là lạ.”

Chuyện này anh cũng không biết làm sao, nếu biết, ngồi yên như vậy đã không còn là phong cách của anh nữa rồi.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Em trai, em là nhân vật công chúng, em nói chuyện rất có sức ảnh hưởng, cho nên làm ra bất kỳ quyết định, cũng phải cẩn thận.” Lục Tuyết Lăng vỗ vai anh: “Lúc trước chị đã khuyên em rồi, em không nghe, tùy ý làm bậy, bây giờ thì nghe lọt rồi chứ? Chuyện này nếu xử lí không tốt, với em sẽ có ảnh hưởng xấu.”

Đêm đó, Lục Hoài Nhu mất ngủ rất lâu.

Anh đi đến cửa phòng Lục Chúc Chúc, nhìn gương mặt ngủ say sưa của cô gái nhỏ.

Anh đã từng cam kết, chỉ cần có anh ở đây, tuổi thơ của Lục Chúc Chúc, vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

An hi vọng đem cả thế giới tốt đẹp đến cho cô bé, anh phải bảo vệ cô bé, cũng phải bảo vệ thế giới bên cạnh cô bé.

Thứ hai họp phụ huynh, Lục Hoài Nhu lái xe chở hai đứa đến trường.

Trong phòng, người lớn ngồi bên cạnh đứa trẻ của mỗi người, chờ cuộc họp phụ huynh tổ chức.

Lục Hoài Nhu dắt Lục Chúc Chúc vào phòng học, trong phòng người lớn lộ ra những tiếng hô lên――

“Là Lục Hoài Nhu!”

“OMG, anh ấy lại tự đến cuộc họp phụ huynh!”

“Rốt cuộc cũng thấy!”

“Tôi tôi tôi... Tôi có thể chụp hình không?”

...

Đa số người lớn đang ngồi, đều nghe bọn trẻ nhà mình nói Lục Hoài Nhu là ông nội Lục Chúc Chúc, nhưng không có cơ hội được chính mắt thấy, lần này họp phụ huynh, bọn họ cũng có cơ hội được gặp thần tượng.

Chu Phán Đễ một mực đi theo sau lưng Lục Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc nắm tay cô bé thật chặt.

Ba Chu Phán Đễ tên là Chu Diệu Tổ, là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, ông ta đã đến lớp từ sớm, ngồi trong góc.

Vốn ông ta không muốn đến cuộc họp phụ huynh của con gái. Trước đây chuyện như vậy đều giao cho mẹ con bé, ông ta muốn quản lý công ty, trong nhà còn có một đứa con trai cưng, đâu có thời gian để họp phụ huynh cho con gái.

Nhưng giọng điệu của Lục Hoài Nhu trong điện thoại ngày hôm qua, quả thực đã làm cho ông ta nổi giận, hôm nay ông ta tới đây, cũng vì ông ta muốn nói chuyện lại thật tốt.

Nhúng tay vào chuyện nhà ông ta, mặt lớn quá rồi nhỉ? Chu Phán Đễ thấy Chu Diệu Tổ, hai chân run rẩy, nơm nớp lo sợ kêu lên: “Ba.”

“Mày còn biết tao là ba mày à!”

Chu Diệu Tổ đi tới, nâng tay lên muốn tát trên mặt Chu Phán Đễ.

Lục Hoài Nhu nhanh tay lẹ mắt, nắm cổ tay ông ta.

“Anh muốn làm gì!”

“Anh còn định động thủ với đứa trẻ trong trường à?” Lục Hoài Nhu lạnh nhạt nói: “Ngay trước mặt mọi người, đây là việc gây tổn thương với lòng tự trọng của trẻ con bao nhiêu, anh có nghĩ tới không.”

“Đây là chuyện nhà tôi, anh quản nhiều quá rồi đấy! Đứa nhỏ này ngày hôm qua một đêm không về nhà, trẻ con nhà anh hư như vậy, anh cũng không đánh à?”

Lục Hoài Nhu nói: “Tối hôm qua con bé ở nhà tôi, ngủ với cháu gái tôi, đã nói rõ với anh khi gọi điện thoại rồi.”

Chu Diệu Tổ thở phì phò nói: “Sao con gái tôi phải ở nhà anh, nếu anh không nói rõ ràng, thì là bắt cóc trẻ con! Tôi báo cảnh sát bắt anh!”

Lục Hoài Nhu cười nhạt: “Tôi cũng đang muốn hỏi, buổi tối, sao con gái anh lại xuất hiện ở nhà tôi đó.”

Chu Diệu Tổ không muốn níu kéo với anh, hung hăng nhìn về phía Chu Phán Đễ: “Tuổi còn nhỏ mà đã biết học bỏ nhà đi rồi đúng không!”

“Ngược lại anh không cần vội vàng chất vấn con bé.”

Lục Hoài Nhu nói với người lớn ngồi ngay cạnh nói: “Không phải anh vừa hỏi có thể chụp tôi không à, bây giờ tôi trả lời anh, có thể chụp, không chỉ có thể chụp hình, tôi càng đề nghị anh có thể quay luôn.”

Người lớn của các bạn nhỏ biết chuyện này cũng không đơn giản, vì vậy vội vàng cầm lấy điện thoại ra, bắt đầu hướng về phía Lục Hoài Nhu quay phim: ” Ông nội Chúc Chúc, anh biểu diễn được rồi!”

Lục Hoài Nhu kéo ống tay áo của cô gái nhỏ lên, trên cánh tay nhỏ còn có chỗ băng bó, anh nói với tất cả mọi người: “Tối ngày hôm qua, tôi thấy trên cánh tay con bé có dấu vết bị bỏng, tôi muốn hỏi ba Chu Phán Đễ một chút, cô bé bị bỏng, là do anh làm à?”

Tất cả người lớn đều sợ đến ngây người, ai lại đối xử với con nhà mình ác như vậy chứ! Cái này không đơn giản là dạy trẻ con nữa rồi, đây là bạo hành!

Chu Diệu Tổ vội vàng chối: “Không phải tôi! Tôi... Tôi không biết!”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Không phải anh, thì có lẽ là con trai cưng của anh, hoặc là mẹ anh, sao anh không hỏi họ đi.”

Chu Diệu Tổ biết mẹ ông ta không thích con gái, bình thường cũng hà khắc với con bé. Mà ông ta lại là người con hiếu thảo có tiếng, cho tới bây giờ không dám không vâng lời mẹ, những năm này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của cha mẹ, trọng nam khinh nữ, đối với con gái hở tí cũng đánh chửi.

Nhưng những chuyện này, cho tới bây giờ không bị bày ra bên ngoài, bây giờ mặt mũi của Chu Diệu Tổ không thể nén giận được nữa, chỉ có thể giả bộ không biết tình hình, trước mặt mọi người gọi điện thoại cho mẹ ――

“Mẹ, có phải mẹ đổ nước sôi lên tay Phán Đễ không?”

Trong điện thoại, khí thế của mẹ Chu bức bách: “Vậy thì sao, nó lấy giun hù dọa em trai nó, còn uy hiếp thằng bé không được tố cáo, cục cưng ở nhà cũng bị dọa cho mất hồn luôn rồi, mẹ làm nó bỏng thì sao, mẹ còn hận không thể dùng kim châm đâm nó đấy!”

Giọng của bà mẹ nhọn hoắt, xung quanh không ít người lớn nghe thấy giọng bà ta, bọn họ chụm đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi ――

“Trọng nam khinh nữ đó, chưa thấy ai độc ác như vậy.”

“Trời ơi, khó có thể tưởng tượng được cuộc sống con bé ấy ở nhà thế nào.”

“Điên rồi sao, mấy bộ phận có liên quan có thể để ý gia đình này được không.”

“Đây là chuyện nhà người ta, ai để ý, con nít như vậy trong xã hội còn thiếu à.”

...

Vì quả thực mẹ ông ta quá hùng hổ dọa người, Chu Diệu Tổ không ngăn được, chỉ có thể cúp điện thoại, ngượng ngùng nói: “Bất kể như thế nào, tôi mới là ba Chu Phán Đễ, đây là chuyện nhà tôi, những người khác không thể nhúng tay vào được.”

Vừa nói ông ta vừa kéo Chu Phán Đễ xuống bên cạnh ông ta.

Lục Hoài Nhu cũng ông ta ép đến nổi giận, lạnh lùng nói: “Con nhà mình mà cũng không bảo vệ được, anh dựa vào cái gì mà được làm cha, chỉ bằng việc anh có thể sinh được con trai à!”

Một lúc chất vấn, phản dame, đốt lên cảm xúc của những phụ huynh đang có mặt ――

“Sinh con trai thì tốt lắm à?”

“Coi con trai là cục cưng, con gái nhà mình thì nhục mạ như cây cỏ, anh có tư cách gì làm cha!”

“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.”

“Nhà chúng tôi cũng có con gái, nghĩ một chút đã thấy đau lòng rồi.”

Rất nhanh, chủ nhiệm lớp cô Trần đã đi vào lớp, sau khi hiểu được căn bản tình huống, đầu tiên cô ấy ổn định lại ưu tư của những nhà khác, giữ gìn trật tự, để mọi người nhao nhao ngồi xuống.

Đọc phát biểu xong, cô Trần đứng tại chỗ đọc văn biểu cảm, lại lấy riêng bài của Chu Phán Đễ ra, nói ――

“Chu Phán Đễ là bạn nhỏ viết luận văn tốt nhất lớp chúng ta, thường xuyên nộp đầy đủ phần luận văn, bây giờ tôi muốn mời cô bé lên đọc một phần của phần luận văn.”

Bài luận văn này tên là 《 Tôi muốn nhanh chóng lớn lên 》――

“Tôi muốn nhanh chóng lớn lên, bởi vì sau khi lớn lên, tôi có thể có được ngôi nhà nhỏ của riêng tôi, có một gia định đau vì tôi yêu thương tôi. Tôi muốn phải nhanh chóng lớn lên, tôi cũng muốn làm mẹ, nếu tôi làm mẹ, tôi sẽ không đánh con bé mắng con bé, tôi sẽ cho con bé tình yêu thương lớn nhất thế giới này...”

Bài luận văn này, đã khiến nước mắt của nhiều phụ huynh chảy xuống, bọn họ rất khó để tưởng tượng, đây là do một cô bé học lớp hai viết, vậy mà sẽ có nhiều ưu sầu cùng tâm tư sâu nặng như vậy, cùng là cha mẹ, đã chạm đến họ không buông.

Nhưng, Chu Diệu Tổ vẫn không có phản ứng gì, cúi đầu nhìn cổ phiếu, mặt căng cứng, toàn bộ đều không để ý đến ánh mắt khiển trách của các phụ huynh.

Hàng sau, phụ huynh vừa mới quay phim chọc vào bả vai Lục Hoài Nhu: ” Ông nội Chúc Chúc, những hình ảnh mới quay vừa nãy, tôi có thể che mặt con bé lại, rồi đưa lên mạng được không?”

Lục Hoài Nhu nhìn Chu Diệu Tổ, ông ta hoàn toàn có dáng vẻ “Heo chết không sợ nước sôi”.

Vì vậy anh gật đầu: “Được.”

Sau khi phụ huynh của đứa trẻ đó phát video, Lục Hoài Nhu tìm tài khoản đó của anh ta, trực tiếp bình luận và like.

Vì lưu lượng mạnh mẽ và sức ảnh hưởng của Lục Hoài Nhu, chỉ vài phút, video đó đã lên hot search ――

[ Hình như là, anh chúng ta nổi giận thật rồi.]

[ ai mà không tức giận như vậy chứ, nhà chúng tôi cũng có con gái, xem video này, tôi thật sự muốn làm nổ tung cái tên đầu heo đó.]

[ nói thật, mỗi lần tin tức trọng nam khinh nữ được phát ra, cũng có thể khiến người ta tức đến nổ phổi.]

[ cô bé mau lớn lên đi, thoát khỏi cái gia đình này đi.]

[ có thể nhận nuôi không, nhà họ không muốn con gái, tôi muốn nuôi cô bé này.]

...

Rất nhanh, các cư dân mạng thần thông quảng đại đã mò ra được công ty của Chu Diệu Tổ ――

[ người này kinh doanh quần áo trẻ em!]

[ trời ơi, ông chủ trọng nam khinh nữ như vậy, nhà anh ta kinh doanh được cái đồ tốt gì chứ!]

[ nhà chúng tôi có con gái, dù sao tôi cũng tuyệt đối sẽ không mua quần áo của họ.]

[ kiên quyết bài trừ!]

Khi chuyện này chỉ mới lên men trên mạng, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mức buôn bán của công ty Chu Diệu Tổ đã thấp đến tám mươi phần trăm, mỗi ngày công ty đều bị hao tổn, hơn nữa không hề có thêm thu nhập, kế cận với việc phá sản.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Mà bây giờ nhà họ Chu cũng đứng đầu ngọn gió của dư luận, mọi người trong tiểu khu đều biết chuyện này,không có ông lão đồng ý khiêu vũ ở quảng trường với bà nội Chu nữa, hàng xóm cũng không thèm nể nang nhà bọn họ.

Bây giờ người nhà họ ra ngoài phải chịu áp lực rất lớn trong lòng, hơn nữa hàng xóm xung quanh luôn chú ý tới động tĩnh của nhà họ Chu, chỉ cần nghe được tiếng khóc của bé gái, họ sẽ lập túc gõ của hỏi chuyện, thậm chí còn uy hiếp sẽ báo cảnh sát.

Chu Diệu Tổ không thể làm gì, chỉ có thể đi ra tuyên bố nói rõ, bày tỏ sau này mình sẽ đối xử bình đẳng với con gái, tuyệt đối sẽ không tùy ý đánh chửi con gái nữa, cũng sẽ không trọng nam khinh nữ nữa.

Cư dân mạng ngăn chặn mục đích của Chu Diệu Tổ, không phải là vì hạ gục ông ta, mà là vì trợ giúp Chu Phán Đễ. Vì vậy dưới sự giúp đỡ của Lục Chúc Chúc và Tưởng Thanh Lâm, Chu Phán Đễ đăng ký một tài khoản Weibo, mỗi ngày đăng tin trên Weibo, để cư dân mạng nhà thấy tình hình cuộc sống của cô bé ――

“Hôm nay ba bảo em trai xin lỗi mình.”

“Ba mẹ mua cho mình váy đẹp và giày đi tuyết.”

“Bà nội mặc dù không quan tâm đến mình, nhưng cũng sẽ không động thủ với mình nữa.”

“Mình nói mình muốn đổi tên, ba đã đồng ý rồi, bây giờ mình tên là Chu Mỹ Tuệ.”

[ cục cưng, đây mới là cái tên thuộc về em, em không phải vật phẩm của bất kỳ ai, em ra đời không phải vì sự chào đón của bất kì người nào, em nên sống vì chính em.]

[ xinh đẹp mà thông minh, đây mới thật sự là cái tên hay.]

[ cục cưng à, các chị sẽ luôn chú ý tới em, cố gắng lên! Tương lai sẽ rất tốt đẹp.]

...

Một khi xã hội đồng tâm hiệp lực tạo nên một cái lưới bảo vệ, lúc phải bảo vệ cô bé nhu nhược này, không có chuyện gì là không thể nhúng tay.

Vì chuyện này lại khiến cho danh tiếng của Lục Hoài Nhu tăng lên, đi qua vết đen đỉnh cao, vì thân phận ông nội của Chúc Chúc, lại thuận lợi tẩy trắng, đây là điều tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Buổi tối, Lục Tuyết Lăng tự mình xuống bếp, làm cho Lục Hoài Nhu một bữa ăn tối thịnh soạn.

“Chuyện này, em xử lý không tệ, xem ra Hoài gia nhà chúng ta đã thành thục hơn rồi.”

Lục Hoài Nhu vừa ăn cơm, vừa nói: “Ông đây vẫn luôn thành thục đấy.”

Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm giác được, danh tiếng mang đến cũng không hoàn toàn là gánh nặng.

Lục Tuyết Lăng kẹp cho Lục Hoài Nhu một cái đùi gà: “Được rồi, bữa cơm này là đãi em.”

Lục Hoài Nhu nhìn bữa ăn tối phong phú trên bàn, nói: “Tài nấu ăn của chị gần đây tăng lên rồi.”

Lục Tuyết Lăng cười nói: “Đó là đương nhiên, khoảnh thời gian này chị toàn đi học nấu ăn, tài nấu nướng tăng lên là đương nhiên.”

Lục Chúc Chúc ăn nồng nhiệt: “Cơm bà cô nấu ăn ngon quá đi!”

“Đúng không!”

“Đúng vậy, không hiểu sao lại còn nếm ra được mùi vị nấu ăn của anh Dương Duệ.”

Lục Hoài Nhu đang muốn đưa một miếng sườn xào chua ngọt vào trong miệng, nghe vậy, dừng động tác lại: “Con nếm ra được mùi vị nấu ăn của ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện