Lễ trao giải Tinh Quang Đại Thưởng còn chưa chính thức bắt đầu, sắc mặt Lục Hoài Nhu đã đen hơn đít nồi, một câu cũng không thèm nói.
Ellen đánh giá sắc mặt ông chủ nhà mình, cũng câm như hến, bắt đầu lo lắng những kỳ nghỉ phép sắp bị xóa sổ vô thời hạn của mình.
Làm một cú vả trực tiếp vào mặt ông chủ thế này, anh ta xác định tương lai mình không có ngày nào yên ổn rồi.
Dương Duệ ngồi bên cạnh tâm tình ngược lại vô cùng tốt, chỉ số hào hứng tăng vọt, phấn khởi nói: “Thật sự muốn có một cô cháu gái.”
Lục Hoài Nhu khinh thường nhìn anh ta một cái: “Cậu có biết điều kiện tiên quyết để có cháu gái là gì không?”
Dương Duệ không hiểu, hỏi: “Cái gì?”
“Trước tiên phải có một thằng con trai đã.”
“...”
Dương Duệ trầm mặc mấy phút, sau đó thản nhiên đáp: “Nếu như tôi có một cô cháu gái đáng yêu như Chúc Chúc, chắc chắn mỗi ngày đều chỉ muốn ở nhà chơi đùa với con bé.”
Lục Hoài Nhu: “Chờ đến khi cậu có rồi, chắc chắn sẽ hối hận. Sinh hoạt bị đảo tung, gà bay chó sủa, chẳng có thời gian rảnh làm gì. Không bằng chú tâm vào sự nghiệp đi.”
Dương Duệ: “Kỳ thật đến tuổi này rồi mới hiểu, dù có làm việc liều mạng đến thế nào, thì con đường danh vọng vẫn dài không hồi kết, hào nhoáng nhưng lạnh lẽo. Chỉ có gia đình mới là mái ấm duy nhất nhất. Người thân là bến đỗ an toàn, dễ chịu cho tâm hồn mệt mỏi mà thôi. Lục tiền bối, anh thấy sao.”
Khóe miệng Lục Hoài Nhu giật giật một cái.
Đám fans hâm mộ Dương Duệ gọi tên trà xanh này là “Hormone di động”, hiện tại Lục Hoài Nhu sâu sắc cảm thấy, đừng gọi là “Hormone” nữa mà đổi luôn thành “Canh gà cho tâm hồn* di động” mới đúng.
*Canh gà cho tâm hồn: nguyên gốc là Chicken Soup for Soul, một series truyện của Jack Canfield kể về những câu chuyện thành công để truyền cảm hứng. Sau, cụm này được dùng với nghĩa bóng để chỉ những câu truyện triết lý, “đầu độc” suy nghĩ của người khác, đại khái là nghe thì hay mà đằng sau là 1 cái hố.
Tuy nói thế, nhưng trước khi Chúc Chúc bước vào cuộc sống của anh, Lục Hoài Nhu vẫn luôn xem sự nghiệp như toàn bộ sinh mệnh. Mỗi ngày không phải chụp ảnh tạp chí, phỏng vấn, thì sẽ là quay cuồng ở phim trường đóng phim, rất ít khi dành thời gian cho bản thân, chứ đừng nói đến dành thời gian cho người nhà.
Lục Chúc Chúc đến khiến nhịp điệu cuộc sống lúc nào cũng như đang chạy đua của anh chậm lại một chút, anh biết chăm sóc hơn, làm được những việc lớn như đưa cháu gái đến trường, chở cháu đi học thêm, nhỏ hơn như lo việc cơm nước, ăn mặc cho con bé. Mỗi một việc dù là nhỏ nhất cũng đều khiến anh quan tâm cẩn thận, bởi vì nếu như đến anh cũng mặc kệ, thì chẳng có ai chăm lo cho con bé cả.
Ngay từ đầu, anh chỉ mang tâm lý chịu trách nghiệm để chiếu cố cô cháu gái từ trên trời rơi xuống này. Thế nhưng càng ngày, cô bé càng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, trở thành một phần quan trọng trong trái tim Lục Hoài Nhu.
Loại cảm giác được ai đó ỷ lại, được cần đến… quả thực rất ấm áp.
Lục Chúc Chúc như thể một tia sáng trong trẻo đột nhiên xuất hiện giữa thế giới hỗn độn của anh, từ đó về sau con đường phía trước đột nhiên sáng rõ, khiến anh ngộ ra được nhiều điều mà trước nay chưa hề nghĩ đến, hoặc còn băn khoăn không hiểu thấu.
Đúng vào khoảnh khắc Lục Hoài Nhu lâm vào trầm tư, người chủ trì buổi lễ bước lên đài, tuyên bố những đề cử cho giải nam chính xuất sắc nhất năm nay.
Không chút bất ngờ, Lục Hoài Nhu và Dương Duệ đều ở trong danh sách.
Năm nay hai người đều có tác phẩm ăn khách, với doanh thu phòng vé dẫn đầu, lượt vote qua mạng cũng chiếm số lượng áp đảo những cái tên khác.
Hai vị MC trên sân khấu trêu ghẹo nhau, úp úp mở mở suy đoán năm nay giải thưởng Ảnh Đế danh giá nhất năm sẽ thuộc về nhà nào.
Xét trên tất cả các tiêu chí, năm nay tựa hồ bất phân thắng bại, mà giải thưởng lại chỉ có một, hoặc thuộc về Lục Hoài Nhu, hoặc sẽ trao vào tay Dương Duệ.
Hai vị MC nói thêm vào câu chuyện chọc cười khôi hài kéo dài thời gian trước khi tiết lộ người đăng quang giải thưởng danh dự nhất đêm nay, khiến khán giả bên dưới càng nóng ruột. Trên các nền tảng mạng xã hội, khán giả cũng dần mất kiên nhẫn mà la lên ----
[Hai MC bớt nói nhảm được không, nhanh nhanh công bố đi.]
[Chết sớm hay chết muộn cũng phải chết, làm ơn cho tôi chết sớm siêu thoát sớm đi. Hồi hộp đến muốn rớt tim rồi.]
[Đã chuẩn bị sẵn sàng một tâm hồn đẹp để quẩy tiệc chúc mừng anh nhà.]
…
Ngay tại thời điểm MC và khách mời danh dự bên trên tuyên bố kết quả thì điện thoại của Lục Hoài Nhu rung lên, là tin nhắn của Lục Tuyết Lăng.
Bà chị gửi cho anh một video quay cảnh diễn tập của Chúc Chúc.
“Hello, Nhu Nhu, chị gửi cho cậu cảnh diễn tập trực tiếp từ đầu cầu trường Chúc Chúc nè. Ha ha ha ha, con của cậu ngốc chết được, đem một điệu nhạc nhẹ nhàng, ưu nhã như điệu waltz biến thành một thứ vũ đạo khôi hài, xấu xí. Cũng may tâm tình Chúc Chúc không tệ lắm. Con bé nói có thể thắng giải hay không không quan trọng, chủ yếu tham gia để cọ xát, vui chơi. Cho nên á, cậu không cần quá lo lắng, kết quả không quan trọng bằng quá trình.”
Đúng lúc này, Lục Chúc Chúc mặc váy công chúa nhiều tầng, chen mặt vào màn hình: “Ông nội!!! Mặc dù 99,99% ông không thắng nổi Dương Duệ oppa, không giành được cup Ảnh Đế, nhưng mà trong lòng Chúc Chúc, trong nhà mình, ông vĩnh viễn là super star no.1 vũ trụ!! Không được giải ông cũng đừng buồn nha. Xoa xoa đầu ông mấy cái!”
Lục Hoài Nhu: …
QUÝ HÓA QUÁ. CẢM ƠN!
Video không dài, MC ở trên sân khấu vẫn chưa đọc hết lời diễn văn dài lê thê hình ảnh đã kết thúc.
Mặc dù tiểu quỷ nhà mình miệng chó không nhả được ngà voi, nói câu nào cà khịa ông nội câu đó, nhưng trong lòng Lục Hoài Nhu vẫn tràn đầy ấm áp, vui vẻ.
Không biết nhóc con này nói thật lòng, hay chỉ đang an ủi anh, nhưng riêng câu: “trong lòng Chúc Chúc, trong nhà mình, ông vĩnh viễn là super star no.1 vũ trụ!” cũng đủ khiến tim anh như có dòng nước ấm chảy qua.
Có đôi khi, Lục Hoài Nhu thậm chí hoài nghi có phải mình quá dung túng, chiều chuộng cháu gái, khiến con bé lấy việc khẩu nghiệp làm vui.
Lục Tuyết Lăng gửi tiếp một video nữa đến, là toàn cảnh diễn tập của hai bố con Lục Chúc Chúc và Lục Tùy Ý, tiếng nhạc êm tai truyền đến ---
“ A doll and a little bear are dancing
Dancing dancing one two one
They are dancing the circle dance
Dancing dancing one two one…”
Ngắn ngủi chỉ vài khung hình, Lục Tùy Ý đã đạp lên chân Chúc Chúc ba lần, động tác tay chân cứng ngắc, lóng ngóng hệt như một tên học sinh cá biệt, đầu óc bã đậu khi bị thầy giáo đột ngột kiểm tra bài cũ.
Bởi vì bị ba giẫm lên chân, Chúc Chúc đau đến mức nhe răng, gương mặt nghiêm trọng như thể vừa gặp tai nạn xe cộ, lo lắng, căng thẳng đến mức mắt cũng không dám chớp.
Hiện trường hỗn loạn chẳng ra làm sao này, đặt ra một vấn đề vô cùng rõ ràng, với trình độ này đừng nói đến tranh giải, lên sân khấu biểu diễn chắc chắn sẽ làm trò hề cho toàn trường.
Đơn giản là tệ đến không nhìn nổi.
Đúng lúc này, Dương Duệ mở miệng ---
“Lục tiền bối, từ bên ngoài nhìn vào thấy chúng ta như đang cạnh tranh nhau, nhưng tôi nói lời này, anh đừng để bụng, thực lòng chuyện thắng thua trong lễ trao giải này, tôi và anh đều không quá quan tâm. Vậy chúng ta ở đây làm gì chứ?”
Lục Hoài Nhu cảm thấy thằng nhóc con này cả đời sống thảo mai, giả lả nhưng mấy lời này lại vô cùng chân thực.
Không tranh thắng thua, vậy ngồi ở nơi này làm chi.
Không quan tâm đến kết quả, vậy thì tại sao lại ngày đêm chăm chỉ tập luyện.
Thắng hay không không quan trọng, vậy tại sao lại nhất định quyết chí lên sân khấu biểu diễn? Khách mời danh dự và MC bên trên còn chưa công bố kết quả, đã thấy 1 trong 2 ứng cử viên sáng giá nhất - Lục Hoài Nhu đứng lên, đi xuyên qua lối nhỏ, rời khỏi thính phòng.
Ellen kéo ông chủ lại, khuyên nhủ ---
“Ông nội của tôi ơi, anh làm gì thế! Còn chưa công bố kết quả đâu. Anh đừng vội bỏ đi, thế không phải phép lắm. Đám anti nhất định sẽ vịn vào cớ này mà hắc anh thê thảm đó.”
Lục Hoài Nhu không để ý đến lời khuyên của Ellen trực tiếp đi lên sân khấu.
Hai người chủ trì bên trên hiển nhiên cũng không ngờ sẽ phát sinh sự tình này, nhất thời không biết phải làm sao.
“Thầy Lục, đây là… anh thế này là…”
Lục Hoài Nhu không thèm để ý đến bọn họ, đi đến trước ống kính, trầm giọng nói: “Xin lỗi, hiện tại tôi có việc cực kỳ quan trọng cần giải quyết. Cho nên giải thưởng Ảnh Đế năm nay của Lễ trao giải Tinh Quang Đại Thưởng tôi xin từ bỏ quyền nhận giải.”
Lời này vừa nói ra, tất cả nghệ sĩ có mặt trong thính phòng đều ngây ngẩn.
Mấy giây sau, toàn thể nền tảng mạng xã hội như nổ tung ----
[Tình huống này là sao???!!!!!!!!!!!!!]
[Tôi không nghe lầm chứ các cô, Lục Hoài Nhu muốn bỏ quyền nhận giải?]
[Chắc chắn là không có tự tin nhận thất bại ê chề nên đi nước cờ này đây mà. Giả tạo.]
[Mấy con não tàn, thứ dòng anti nửa mùa không hiểu Lục Hoài Nhu thì ngậm miệng. Anh nhà chúng tôi lúc nào cũng tràn đầy tự tin chiến thắng, chưa bao giờ mảy may có ý nghĩ thua cuộc cả.]
[Cái loại khoa trương, thích thổi phồng mọi thứ, thì tất nhiên là tự tin rồi. Người ta gọi là không biết mình là ai.]
[Hiếu kỳ quá mấy mẹ, rốt cuộc là vì nguyên gì khiến anh ta từ bỏ quyền vậy.]
[Lấy cớ, tất cả chỉ là cái cớ thôi. Thua chính là thua.]
…
Lục Hoài Nhu chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác, đơn giản tuyên bố xong xuôi, anh nhanh chóng rời khỏi tòa cao ốc của Tinh Quang Đại Thưởng, đi nhanh đến chỗ đỗ xe---
Vừa lên xe, anh lập tức nói với tài xế: “Đến trường học.”
Trên đường đi, Dương Duệ gọi điện cho anh ---
“Lục tiền bối, anh đây là… Tình huống này!!! Anh làm thế này… tôi rất xấu hổ.”
Lục Hoài Nhu: “Thật ra, cậu nói rất đúng.”
Dương Duệ:???
Lục Hoài Nhu: “Thắng thua rất quan trọng.”
Dương Duệ: “Vậy tại sao anh lại bỏ quyền tranh giải?”
Lục Hoài Nhu: “Tôi có thể thua, nhưng tôi không thể để nhóc cháu mình thua được.”
...
Buổi chiều, lúc tổng duyệt chương trình, Ninh Dung Nhi mặc một chiếc váy múa bale màu đen, múa bản hồ thiên nga.
Cô nhóc có chút vũ đạo căn bản, mặc dù không đặc biệt xuất sắc, nhưng mà so với các bạn tiểu học khác mà nói, cũng xem như tương đối khá.
Tất cả mọi người dự đoán, đêm nay Ninh Dung Nhi sẽ giành được giải nhất.
8h tối, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Tiết mục của Chúc Chúc được xếp ở giữa. Bắt đầu cuộc thi, Lục Tùy Ý mặc bộ quần áo gấu dày cộp, vụng về đứng trong cánh gà tìm hiểu thực lực các bên đối thủ.
“Không phải đây là cuộc tranh tài sao? Đọc thơ diễn cảm thì thắng sao nổi?”
“Bạn học này… sao nhảy được một nửa lại nằm lăn ra khóc?”
“Ôi, cá điệu nhảy này, loạn xì ngầu hết cả lên, trật hết nhịp điệu rồi còn gì.”
Lục Tuyết Lăng kéo tai ông cháu trai quý hóa về lại phía sau cánh gà: “Cậu còn mặt mũi đứng soi mói các bạn nhỏ khác hả? Nhìn lại mình đi? Xem cậu nhảy ra cái gì không.”
“Cháu… cũng tạm được mà.” Lục Tùy Ý thấp thỏm. “Cô nhìn xem, cậu bé vừa nãy mới hát được nửa bài còn run quá mà bật khóc giữa sân khấu, đúng là chuyện cười, nhìn lại thì tiết mục của hai cha con cháu không tệ chút nào.”
“Chỉ chăm chăm so với những người kém hơn mình, đương nhiên cảm thấy không quá bết bát.”
“Cháu nói này… cô quá cầu toàn rồi. Kỳ thực cuộc so tài của trẻ con, vũ khí mạnh nhất chính là dũng khí. Chỉ cần chúng ta biểu diễn tự tin, dùng khí thế áp đảo đối phương, chắc chắn hạng nhất trong tầm tay.”
Lục Tuyết Lăng đỡ trán.
Ai đã cho thằng cháu đầu đá nhà cô cái dũng khí này thế, Lương Tịnh Như (1) hả.
Về căn bản Lục Tùy Ý đã rất cố gắng, nhưng bản lĩnh có hạn, ông trời cũng không độ nổi bản lĩnh vũ đạo vứt đi này của anh ta.
“Lục Tùy Ý cô cảnh cáo cậu, đã lên sân khấu cấm làm ẩu. Không được phép tự sáng tạo động tác, múa may linh tinh phá hỏng điệu nhảy của cô.”
“Được được, cháu nhớ rồi, khi lên sân khấu, cháu sẽ cố gắng hết sức.... để không nhảy sai, nhất định không làm Chúc Chúc mất mặt.”
Lục Tuyết Lăng cực kỳ hối hận: “Sớm biết khả năng nhảy của cậu chỉ đến thế này, cô đã biên tập cho Chúc Chúc một vũ đạo solo rồi, giải nhất đêm nay của Chúc Chúc chỉ vì cậu mà vuột mất khỏi tầm tay.”
“Ai nha. Tham gia để cọ xát, giao lưu thôi mà.” Lục Tùy Ý cũng chỉ có thể nói như thế để tự an ủi. “Ngày quốc tế thiếu nhi không phải chính là cơ hội để ba mẹ, ông bà ở bên con trẻ sao. Bây giờ cháu tham gia biểu diễn cùng Chúc Chúc, mục đích cốt lõi đã đạt được rồi, còn có giải hay không không quan trọng.”
Lục Tuyết Lăng cười lạnh: “Cậu quả là biết kiếm cớ.”
Lục Tùy Ý quay đầu nói với Chúc Chúc: “Tiểu Lục, con cảm thấy ba nói đúng không?”
Lục Chúc Chúc đang chuyên tâm ôn luyện động tác, thuận miệng đáp: “bà họ nói đúng.”
Lục Tùy Ý: “Làm ơn nghe đầu đuôi câu chuyện tí đi, lúc nào cũng chỉ biết nói “Bà họ nói đúng.” Con làm người có nguyên tắc một tí được không?”
Lục Chúc Chúc đang cố gắng tập nhảy cho thuần thục động tác, hô hấp hơi dồn dập: “Ba ba nói cũng đúng, giải thưởng không quan trọng, có đủ tự tin, bản lĩnh tham gia và hoàn thành bài thi là được rồi.”
Lục Tuyết Lăng đi tới, rút khăn lau mồ hôi cho cháu gái, nói: “Giải thưởng không quan trọng, vậy tại sao con còn phải vất vả tập luyện như thế là gì?”
“Bởi vì cần biểu diễn trên sân khấu mà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như trứng gà bóc của Lục Chúc Chúc hơi ửng hồng, bình thản đáp: “Ông nội từng nói, cần trân quý mỗi khoảnh khắc được đứng trên sân khấu, dù chỉ có duy nhất một khán giả ngồi xem, ông cũng đem hết tất cả năng lực của mình, hoàn thành vai diễn hoàn hảo nhất. Đã là nghệ sĩ thì cần ý thức được điều đó, làm một con người đúng nghĩa càng cần hiểu sâu sắc điều này.”
Lục Tuyết Lăng cười nói: “Đúng thế, ông nội của con là một người vô cùng kính nghiệp.”
Lục Tùy Ý có chút xấu hổ.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của con gái, anh đột nhiên cảm giác…đưa con gái đến chỗ ba mình là lựa chọn chính xác nhất của đời anh tính đến hiện tại.
Cho dù là chính anh, cũng không tự tin cho con gái một nền giáo dục tốt đến thế, một tư duy chín chắn, trưởng thành như vậy. Nhưng anh tin tưởng, ba anh có thể.
Dù sao, người đàn ông duy nhất trên đời khiến anh sùng bái từ tấm bé đến hiện tại, chính là cha anh - Lục Hoài Nhu. Cho dù sau này quan hệ giữa hai cha con có nhiều khúc mắc, nhưng cho đến bây giờ sự kính phục anh dành cho ba vẫn mãi vẹn nguyên như thuở còn thơ.
Đến sát giờ biểu diễn, Lục Chúc Chúc ngừng luyện tập, ngồi ở ghế nghỉ sau cánh gà, lo lắng chờ đợi.
“Ba, con muốn đi vệ sinh.”
“Không phải con vừa đi sao.”
“Con muốn đi…”
Lục Tùy Ý vỗ vỗ vai con gái: “Con đang lo lắng quá rồi đó, thả lòng một chút là được.”
Lục Chúc Chúc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Những vẫn không hết khẩn trương.
Dù sao đây cũng là lần biển diễn đầu tiên trong đời cô nhóc, lại còn trước mặt nhiều người như thế, tất cả đều là bạn học, là ba mẹ của các bạn, còn cả Cảnh Tự…
Vạn nhất không nhảy được, hoặc sai động tác thì phải làm sao.
Không, không phải lỡ như, mà chắc chắn, ba cô nhóc cứ trung bình ba động tác thì quên hai, nhảy sai là điều chắc chắn.
Chúc Chúc khẽ thở dài một hơi.
Xem ra chút nữa lên sân khấu, chỉ có thể dựa vào dũng khí mà hoàn thành bài diễn thôi.
Rất nhanh, MC thông báo tiết mục: “Dancing doll and little bear.” chuẩn bị biểu diễn.
Lục Chúc Chúc hít một hơi thật sâu, nắm tay Lục Tùy Ý cùng bước về phía sân khấu.
Kết quả, đúng lúc gặp Ninh Dung Nhi đi tới, cô nhóc vênh váo mỉa mai: “Đêm nay giải nhất của chương trình chắc chắn thuộc về tôi rồi.
Lục Tùy Ý không phục nói: “Ghê, bạn nhỏ, ai cho cháu dũng khí lớn thế, Lương Tịnh Như à?”
Ninh Dung Nhi: “Chính là mấy người đó, nhảy chả ra sao.”
Lục Tùy Ý: “Bạn nhỏ này, cháu đúng là không có tí lễ phép nào nhỉ, có biết câu giao lưu học hỏi là chính, kết quả chỉ là thứ yếu không.”
“Hừ!!!”
Lục Chúc Chúc còn chưa lên sân khấu, đương nhiên không thể để khí thế của bất kỳ ai ảnh hưởng đến tinh thần của mình, vì vậy thản nhiên đáp lại: “Chưa đến cuối không biết chắc được, 30 chưa phải là tết mà.”
“Còn chưa biết chắc cái gì, cậu cảm thấy ba ba của cậu nhảy nát bét thế có thể giúp cậu giật giải sao?”
Lục Tùy Ý bất mãn nói: “Giật chứ sao không, chú nói này con bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi, nhỏ mà đành hanh, chú chẳng muốn đôi co với đứa bé xấu bụng như con đâu.”
Ninh Dung Nhi trề môi: “Vốn là như thế. Ba của Lục Chúc Chúc nhảy khó nhìn chết đi được.”
Lục Chúc Chúc bình tĩnh đáp: “Ba tôi nhảy không đẹp, nhưng tốt xấu gì ba tôi còn biết nhảy, còn ba cậu thì sao? Ba cậu biết không?”
Lục Tùy Ý đắc ý nói: “Đúng, ba cháu biết nhảy chắc?”
Hai cha con nhà họ Lục kẻ xướng, người họa, trong nhất thời Ninh Dung Nhi không cách nào phản bác lại được, chỉ có thể cãi cùn nói: “Có gì hơn người, đợi lát nữa lên sân khấu làm trò cười cho thiên hạ, sẽ biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng thôi.”
“Tôi không muốn so đo với kẻ tiểu nhân nào đó.”
“Đó là vì cậu chả có cái gì hơn tôi mà đòi so.”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên ---
“Cái đó thì chưa chắc.”
Lục Chúc Chúc quay đầu, nhìn thấy ông nội chậm rãi đi tới.
Điều khiến cô nhóc kinh ngạc nhất, không phải là sự xuất hiện của ông nội mà là… bộ quần áo gấu ông đang mặc trên người.
Đây là bộ phòng hờ mà Lục Tuyết Lăng chuẩn bị trước, sợ trường hợp thằng cháu trai nhà mình vứt đồ lung tung, hoặc làm hỏng đồ diễn.
Dáng người Lục Hoài Nhu đẹp hơn Lục Tùy Ý nhiều, vai rộng, eo hẹp, mặc trang phục diễn này vào, không hề lùng phùng giống một chú gấu nhỏ tẹo nào, mà hệt như một chú gấu lớn siêu cấp cool ngầu.
Đến khi lên sân khấu, các bạn nhỏ bên dưới nhìn thấy Lục Hoài Nhu mặc bộ đồ gấu lớn xuất hiện, không nhịn được líu ríu, huyên náo ---
“Á má nội ơi!”
“Gấu lớn đáng yêu quá!”
Lục Hoài Nhu đi đến trước mặt con trai, không mặn không nhạt hỏi: “Có thể biểu diễn không? Không thì để tôi lên.”
Mặc dù tỏ vẻ tự tin nhưng sâu bên trong Lục Tùy Ý đang cực kỳ thấp thỏm, lo lắng, sợ sẽ làm con gái cưng mất mặt, hiện giờ ông bố đến cứu cánh, vừa vặn giải được phiền não trong lòng anh.
“Ba!! Ba tới quá đúng lúc.” Lục Tùy Ý lập tức đặt tay Chúc Chúc vào tay ông bố, phấn khởi nói: “Con giao con gái con cho ba đó.”
Lục Hoài Nhu vững vàng nắm tay cháu gái.
Bàn tay ông nội và ba không giống nhau, tay của ba tương đối tinh tế, mềm mại, mà tay ông nội, bên trong toàn là vết chai dày, đây là dấu vết để lại của nửa đời hi sinh vì nghệ thuật, đuổi theo đam mê diễn xuất, là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự kính nghiệp, tôn trọng nghiệp diễn của ông.
Tay của ông cũng kiên cố hơn, có lực hơn, khiến người ta có cảm giác an toàn, tin tưởng.
Lục Tuyết Lăng đứng sau cánh gà, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Hoài Nhu, cô thoáng sửng sốt.
Nhưng mà ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt thoáng qua ý cười dịu dàng.
“Ông nội không luyện tập vũ đạo này.” Lục Chúc Chúc hơi lo lắng: “Xin hỏi, ông có thể nhảy được sao?”
Lục Hoài Nhu liếc nhìn cô cháu gái, cười như không cười đáp: “Thế chẳng lẽ để cho ba con lên biểu diễn?”
Lục Chúc Chúc lập tức chân chó nịnh nọt: “Trên đời này làm gì có vũ đạo nào làm khó được ông nội siêu đỉnh của con. Mặc dù chưa luyện qua nhưng ông nội của Chúc Chúc là “Ông hoàng vũ đạo” Châu Á cơ mà!! Dancer đỉnh của chóp, đương nhiên ở một đẳng cấp khác hẳn rồi.”
Lục Tuyết lăng đi tới, mỉm cười nói: “Chúc Chúc, quả thực chớ xem thường ông nội con. Cho dù chưa từng luyện tập qua, nhưng trong lúc con luyện tập, ông con vẫn đứng ở cửa nhìn xem động tác đó, có khi tất cả động tác đã thuộc lòng hết rồi.”
“Đúng đúng.”
Mặc kệ Lục Hoài Nhu có thể nhảy hay không, ông nội chịu đến tham gia cùng cô nhóc trong ngày lễ thiếu nhi này, đối với Chúc Chúc mà nói đã là món quà lớn nhất rồi.
Tiết mục ngay trước đã xong, MC thông báo tiết mục kế tiếp, bài nhảy “Dancing Doll and little bear.”
Lục Chúc Chúc hít sâu một hơi, thấp thỏm nhìn về phía Lục Hoài Nhu.
Ông nội mặc bộ quần áo gấu dày cộp, nắm chặt tay cô bé, vững vàng dắt Chúc Chúc bước lên sân khấu.
Không có gì bất ngờ, Lục Hoài Nhu vừa xuất hiện, tất cả khái đài như vỡ òa. Tiếng hét, tiếng cổ vũ như khiến cả sân khấu bùng nổ.
Ai có thể ngờ được, Lục Hoài Nhu - siêu sao của những siêu sao lại đích thân tham gia biểu diễn cùng cháu gái trong cuộc thi nhỏ cấp trường dành cho học sinh tiểu học như thế này.
Đám người bên dưới thi nhau lấy điện thoại di động ra điên cuồng quay phim chụp ảnh.
“Ông trời ơi!! TÔI KHÔNG NHÌN LẦM!!!!”
“Là anh ấy!!! Đúng là anh ấy rồi! Anh ấy có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
“LỤC HOÀI NHU!! LỤC HOÀI NHU!!”
“Chờ chút!! Đêm nay không phải anh ấy phải tham gia Tinh quang đại thưởng sao? Sao lại ở đây.”
“Anh ta chính là ông nội đại danh đỉnh đỉnh của Chúc Chúc sao?”
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn khí chất của Lục Hoài Nhu, âm nhạc vang lên, khóe miệng anh khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thu hút, trong giây lát đã chiếm trọn tất cả con tim của vô vàn khán giả bên dưới. Dù là dụng mạo, phong cách, ánh mắt, nụ cười… tất cả đều quá tuyệt vời, quá hoàn mỹ, thực sự là một người sinh ra để thuộc về sân khấu, thuộc về nơi hào nhoáng nhất, rực rỡ nhất.
Nương theo tiếng nhạc, Lục Hoài Nhu nắm tay Chúc Chúc, cùng cô nhóc nhà mình nhẹ nhàng khiêu vũ, giai điệu trong sáng, vui tươi, vũ điệu đáng yêu, hoạt bát. Tất cả đều hoàn mỹ.
Bản lĩnh sân khấu và tài năng vũ đạo của anh không cần phải nói nhiều, cho dù không luyện tập, cũng tự tại, điêu luyện hơn Lục Tùy Ý nhiều. Hơn nữa anh còn tự ý thêm vào một số động tác nhỏ sáng tạo thêm, hoàn toàn phối hợp hoàn hảo với biểu cảm đáng yêu, nhí nhảnh của cháu gái.
Cuối cùng khi điệu nhạc kết thúc, anh bế nhóc cháu ngồi lên vai trái, tựa như gấu lớn bế búp bê nhỏ.
Sự tương phản mạnh mẽ này tạo hiệu ứng sân khấu bùng nổ, tiếng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt sóng sau cao hơn sóng trước, cả hội trường như nổ tung bởi tiếng hoan hô.
Lục Tùy Ý đứng trong cánh gà nghe thấy tiếng ồn ào, náo động, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu kinh ngạc hỏi Lục Tuyết Lăng: “Cô, đêm nay không phải ba cháu phải tham gia một lễ trao giải cực kỳ quan trọng sao!!! Sao ba cháu lại đến đây được nhỉ? Bỏ qua lễ trao giải Tinh Quang Đại Thưởng à? Hay là… không được giải?”
Lục Tuyết Lăng nghe tiếng vỗ tay như sấm rền bên ngoài, cũng vỗ tay theo, cười nói: “Tinh Quang Đại Thưởng gì chứ? Hiện tại cái đó còn quan trọng nữa hả?”
“Sao lại không quan trọng, mấy năm gần đây chẳng phải ba cháu vẫn cạnh tranh thừa sống thiếu chết với Dương Duệ chỉ vì giải thưởng này hay sao?”
“Xem ra cháu vẫn không hiểu rõ ba của cháu rồi.”
Lục Tuyết Lăng nhìn cậu em trai đang hạnh phúc đến độ tất cả cảm xúc vui sướng đều viết rõ trên mặt, cười nói: “Ngôi sao rực rỡ quan trọng nhất sinh mệnh của Lục Hoài Nhu, hiện tại đang ở trong lòng bàn tay tên nhóc đó rồi.”
Bởi vì Lục Hoài Nhu đột nhiên rời đi, cuối cùng giải ảnh đế thuộc về Dương Duệ.
Một tiếng sau khi Lục Hoài Nhu rời khỏi lễ trao giải tinh quang, toàn bộ các nền tảng mạng xã hội sôi trào, cho dù là anti hay fan đều rầm rộ suy đoán nguyên do Lục Hoài Nhu trước khi lâm trận lại dễ dàng bỏ giáp đầu hàng ---
[Sợ rồi chứ còn gì nữa, sợ mình không thắng nổi Dương Duệ.]
[Sợ cái gì mà sợ, anh chúng tôi rõ ràng cao thượng tặng cái danh hiệu sáo rỗng này cho Dương Duệ nhà mấy người. Không tự nhìn lại mình một chút, với cái bản lĩnh mèo cào đó Dương Duệ sao đủ năng lực cầm được giải này.]
[Kết quả đã tuyên bố rồi mấy con HL ạ, đừng có trợn mắt dối lòng nữa.]
[Do Lục Hoài Nhu tuyên bố bỏ quyền nên kết quả mới như thế, nếu không có sự việc bất ngờ kia ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.]
[Cái cái gì mà cãi, bỏ quyền chính là bỏ quyền, ngôi vị Ảnh Đế nếu không là Dương Duệ thì chẳng ai xứng đáng hơn đâu. Đây là sự thật không thể chối cãi.]
[Không phục! Kiểu gì cũng không chấp nhận nổi.]
[Không phục thì các ngươi tự đi hỏi anh nhà mấy người đi.]
…
War giữa hai fandom kéo dài ròng rã hơn 1 tiếng, cho đến tận khi chủ đề #Dancing doll and little bear, liên tục leo lên hot search với tốc độ chóng mặt.
Một bài hát đồng dao có niên đại đã lâu thế nhưng lại leo lên No.1 hot search khiến đám người mò mẫm kéo nhau vào xem, không thể tin nổi vào mắt mình là video của Lục Hoài Nhu cùng cháu gái Lục Chúc Chúc biểu diễn văn nghệ trong cuộc thi dành cho thiếu nhi do trường tiểu học tổ chức.
Liên quan đến chủ đề này có vô số video, tất cả đều là các bà, các mẹ, phụ huynh, của các bạn nhỏ trong trường quay, chụp lại bằng di động trong buổi biểu diễn ở nhiều góc độ khác nhau.
Tất cả suy đoán và tranh chấp khi nhìn thấy chiếc video cực kỳ ấm áp, dễ thương mang tên “Ông và Cháu: Dancing doll and little bear” hoàn toàn im bặt, cứ vậy mà đi vào kết thúc.
[Thì ra anh ấy bỏ lễ trao giải vì muốn cùng cháu gái biểu diễn văn nghệ.]
[Mặc dù có cảm thấy tiếc nuối, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp, hạnh phúc đến lạ.]
[Gấu lớn và búp bê, dễ thương quá aaaaaaaa.]
[Không biết vì sao, tui đang là người qua đường nhưng đột nhiên muốn hóa fan các cô ạ.]
[Cô hóa fan đã tính là gì, tôi còn đang từ anti biến thành fan đây này.]
[Lầu trên tôi nhớ cô là ai đó, vừa rồi kẻ chửi anh tôi hèn nhát chính là cô, DÂU TÂY chúng tôi không cần dạng fan này. Biến!! Biến!!!]
[Đừng… đừng mà.]
Dương Duệ ngồi trong xe, không ngừng lướt qua các tấm ảnh được đăng tải trên Weibo, bên cạnh là chiếc cup “ẢNH ĐẾ” anh nhận được trong đêm hội Tinh Quang năm nay. Chiếc cúp bằng vàng thuần tạc hình một người tí hon nâng trên tay một chiếc cúp có hình ngôi sao, điêu khắc rất tinh tế.
Chiếc cúp này tượng trưng cho vinh quang cao quý nhất của 1 người nghệ sĩ, nhưng lại bị anh ta tùy ý đặt ở một bên, cơ bản chẳng mấy quan tâm đến…
Trên internet đầy rẫy video, ảnh chụp hai ông cháu nhà họ Lục nhảy gấu nhỏ và búp bê, lại khiến anh hứng thú xem đi xem lại hơn chục lần.
So với đứa cháu khả ái, đáng yêu như thế này, bất kỳ giải thưởng, tôn vinh gì gì đó đều là mây trôi mà thôi.
Ôi cha, thật là đáng yêu quá!
__________________
Lương Tịnh Như là ca sĩ hát bài “DŨNG KHÍ”:))
Ellen đánh giá sắc mặt ông chủ nhà mình, cũng câm như hến, bắt đầu lo lắng những kỳ nghỉ phép sắp bị xóa sổ vô thời hạn của mình.
Làm một cú vả trực tiếp vào mặt ông chủ thế này, anh ta xác định tương lai mình không có ngày nào yên ổn rồi.
Dương Duệ ngồi bên cạnh tâm tình ngược lại vô cùng tốt, chỉ số hào hứng tăng vọt, phấn khởi nói: “Thật sự muốn có một cô cháu gái.”
Lục Hoài Nhu khinh thường nhìn anh ta một cái: “Cậu có biết điều kiện tiên quyết để có cháu gái là gì không?”
Dương Duệ không hiểu, hỏi: “Cái gì?”
“Trước tiên phải có một thằng con trai đã.”
“...”
Dương Duệ trầm mặc mấy phút, sau đó thản nhiên đáp: “Nếu như tôi có một cô cháu gái đáng yêu như Chúc Chúc, chắc chắn mỗi ngày đều chỉ muốn ở nhà chơi đùa với con bé.”
Lục Hoài Nhu: “Chờ đến khi cậu có rồi, chắc chắn sẽ hối hận. Sinh hoạt bị đảo tung, gà bay chó sủa, chẳng có thời gian rảnh làm gì. Không bằng chú tâm vào sự nghiệp đi.”
Dương Duệ: “Kỳ thật đến tuổi này rồi mới hiểu, dù có làm việc liều mạng đến thế nào, thì con đường danh vọng vẫn dài không hồi kết, hào nhoáng nhưng lạnh lẽo. Chỉ có gia đình mới là mái ấm duy nhất nhất. Người thân là bến đỗ an toàn, dễ chịu cho tâm hồn mệt mỏi mà thôi. Lục tiền bối, anh thấy sao.”
Khóe miệng Lục Hoài Nhu giật giật một cái.
Đám fans hâm mộ Dương Duệ gọi tên trà xanh này là “Hormone di động”, hiện tại Lục Hoài Nhu sâu sắc cảm thấy, đừng gọi là “Hormone” nữa mà đổi luôn thành “Canh gà cho tâm hồn* di động” mới đúng.
*Canh gà cho tâm hồn: nguyên gốc là Chicken Soup for Soul, một series truyện của Jack Canfield kể về những câu chuyện thành công để truyền cảm hứng. Sau, cụm này được dùng với nghĩa bóng để chỉ những câu truyện triết lý, “đầu độc” suy nghĩ của người khác, đại khái là nghe thì hay mà đằng sau là 1 cái hố.
Tuy nói thế, nhưng trước khi Chúc Chúc bước vào cuộc sống của anh, Lục Hoài Nhu vẫn luôn xem sự nghiệp như toàn bộ sinh mệnh. Mỗi ngày không phải chụp ảnh tạp chí, phỏng vấn, thì sẽ là quay cuồng ở phim trường đóng phim, rất ít khi dành thời gian cho bản thân, chứ đừng nói đến dành thời gian cho người nhà.
Lục Chúc Chúc đến khiến nhịp điệu cuộc sống lúc nào cũng như đang chạy đua của anh chậm lại một chút, anh biết chăm sóc hơn, làm được những việc lớn như đưa cháu gái đến trường, chở cháu đi học thêm, nhỏ hơn như lo việc cơm nước, ăn mặc cho con bé. Mỗi một việc dù là nhỏ nhất cũng đều khiến anh quan tâm cẩn thận, bởi vì nếu như đến anh cũng mặc kệ, thì chẳng có ai chăm lo cho con bé cả.
Ngay từ đầu, anh chỉ mang tâm lý chịu trách nghiệm để chiếu cố cô cháu gái từ trên trời rơi xuống này. Thế nhưng càng ngày, cô bé càng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, trở thành một phần quan trọng trong trái tim Lục Hoài Nhu.
Loại cảm giác được ai đó ỷ lại, được cần đến… quả thực rất ấm áp.
Lục Chúc Chúc như thể một tia sáng trong trẻo đột nhiên xuất hiện giữa thế giới hỗn độn của anh, từ đó về sau con đường phía trước đột nhiên sáng rõ, khiến anh ngộ ra được nhiều điều mà trước nay chưa hề nghĩ đến, hoặc còn băn khoăn không hiểu thấu.
Đúng vào khoảnh khắc Lục Hoài Nhu lâm vào trầm tư, người chủ trì buổi lễ bước lên đài, tuyên bố những đề cử cho giải nam chính xuất sắc nhất năm nay.
Không chút bất ngờ, Lục Hoài Nhu và Dương Duệ đều ở trong danh sách.
Năm nay hai người đều có tác phẩm ăn khách, với doanh thu phòng vé dẫn đầu, lượt vote qua mạng cũng chiếm số lượng áp đảo những cái tên khác.
Hai vị MC trên sân khấu trêu ghẹo nhau, úp úp mở mở suy đoán năm nay giải thưởng Ảnh Đế danh giá nhất năm sẽ thuộc về nhà nào.
Xét trên tất cả các tiêu chí, năm nay tựa hồ bất phân thắng bại, mà giải thưởng lại chỉ có một, hoặc thuộc về Lục Hoài Nhu, hoặc sẽ trao vào tay Dương Duệ.
Hai vị MC nói thêm vào câu chuyện chọc cười khôi hài kéo dài thời gian trước khi tiết lộ người đăng quang giải thưởng danh dự nhất đêm nay, khiến khán giả bên dưới càng nóng ruột. Trên các nền tảng mạng xã hội, khán giả cũng dần mất kiên nhẫn mà la lên ----
[Hai MC bớt nói nhảm được không, nhanh nhanh công bố đi.]
[Chết sớm hay chết muộn cũng phải chết, làm ơn cho tôi chết sớm siêu thoát sớm đi. Hồi hộp đến muốn rớt tim rồi.]
[Đã chuẩn bị sẵn sàng một tâm hồn đẹp để quẩy tiệc chúc mừng anh nhà.]
…
Ngay tại thời điểm MC và khách mời danh dự bên trên tuyên bố kết quả thì điện thoại của Lục Hoài Nhu rung lên, là tin nhắn của Lục Tuyết Lăng.
Bà chị gửi cho anh một video quay cảnh diễn tập của Chúc Chúc.
“Hello, Nhu Nhu, chị gửi cho cậu cảnh diễn tập trực tiếp từ đầu cầu trường Chúc Chúc nè. Ha ha ha ha, con của cậu ngốc chết được, đem một điệu nhạc nhẹ nhàng, ưu nhã như điệu waltz biến thành một thứ vũ đạo khôi hài, xấu xí. Cũng may tâm tình Chúc Chúc không tệ lắm. Con bé nói có thể thắng giải hay không không quan trọng, chủ yếu tham gia để cọ xát, vui chơi. Cho nên á, cậu không cần quá lo lắng, kết quả không quan trọng bằng quá trình.”
Đúng lúc này, Lục Chúc Chúc mặc váy công chúa nhiều tầng, chen mặt vào màn hình: “Ông nội!!! Mặc dù 99,99% ông không thắng nổi Dương Duệ oppa, không giành được cup Ảnh Đế, nhưng mà trong lòng Chúc Chúc, trong nhà mình, ông vĩnh viễn là super star no.1 vũ trụ!! Không được giải ông cũng đừng buồn nha. Xoa xoa đầu ông mấy cái!”
Lục Hoài Nhu: …
QUÝ HÓA QUÁ. CẢM ƠN!
Video không dài, MC ở trên sân khấu vẫn chưa đọc hết lời diễn văn dài lê thê hình ảnh đã kết thúc.
Mặc dù tiểu quỷ nhà mình miệng chó không nhả được ngà voi, nói câu nào cà khịa ông nội câu đó, nhưng trong lòng Lục Hoài Nhu vẫn tràn đầy ấm áp, vui vẻ.
Không biết nhóc con này nói thật lòng, hay chỉ đang an ủi anh, nhưng riêng câu: “trong lòng Chúc Chúc, trong nhà mình, ông vĩnh viễn là super star no.1 vũ trụ!” cũng đủ khiến tim anh như có dòng nước ấm chảy qua.
Có đôi khi, Lục Hoài Nhu thậm chí hoài nghi có phải mình quá dung túng, chiều chuộng cháu gái, khiến con bé lấy việc khẩu nghiệp làm vui.
Lục Tuyết Lăng gửi tiếp một video nữa đến, là toàn cảnh diễn tập của hai bố con Lục Chúc Chúc và Lục Tùy Ý, tiếng nhạc êm tai truyền đến ---
“ A doll and a little bear are dancing
Dancing dancing one two one
They are dancing the circle dance
Dancing dancing one two one…”
Ngắn ngủi chỉ vài khung hình, Lục Tùy Ý đã đạp lên chân Chúc Chúc ba lần, động tác tay chân cứng ngắc, lóng ngóng hệt như một tên học sinh cá biệt, đầu óc bã đậu khi bị thầy giáo đột ngột kiểm tra bài cũ.
Bởi vì bị ba giẫm lên chân, Chúc Chúc đau đến mức nhe răng, gương mặt nghiêm trọng như thể vừa gặp tai nạn xe cộ, lo lắng, căng thẳng đến mức mắt cũng không dám chớp.
Hiện trường hỗn loạn chẳng ra làm sao này, đặt ra một vấn đề vô cùng rõ ràng, với trình độ này đừng nói đến tranh giải, lên sân khấu biểu diễn chắc chắn sẽ làm trò hề cho toàn trường.
Đơn giản là tệ đến không nhìn nổi.
Đúng lúc này, Dương Duệ mở miệng ---
“Lục tiền bối, từ bên ngoài nhìn vào thấy chúng ta như đang cạnh tranh nhau, nhưng tôi nói lời này, anh đừng để bụng, thực lòng chuyện thắng thua trong lễ trao giải này, tôi và anh đều không quá quan tâm. Vậy chúng ta ở đây làm gì chứ?”
Lục Hoài Nhu cảm thấy thằng nhóc con này cả đời sống thảo mai, giả lả nhưng mấy lời này lại vô cùng chân thực.
Không tranh thắng thua, vậy ngồi ở nơi này làm chi.
Không quan tâm đến kết quả, vậy thì tại sao lại ngày đêm chăm chỉ tập luyện.
Thắng hay không không quan trọng, vậy tại sao lại nhất định quyết chí lên sân khấu biểu diễn? Khách mời danh dự và MC bên trên còn chưa công bố kết quả, đã thấy 1 trong 2 ứng cử viên sáng giá nhất - Lục Hoài Nhu đứng lên, đi xuyên qua lối nhỏ, rời khỏi thính phòng.
Ellen kéo ông chủ lại, khuyên nhủ ---
“Ông nội của tôi ơi, anh làm gì thế! Còn chưa công bố kết quả đâu. Anh đừng vội bỏ đi, thế không phải phép lắm. Đám anti nhất định sẽ vịn vào cớ này mà hắc anh thê thảm đó.”
Lục Hoài Nhu không để ý đến lời khuyên của Ellen trực tiếp đi lên sân khấu.
Hai người chủ trì bên trên hiển nhiên cũng không ngờ sẽ phát sinh sự tình này, nhất thời không biết phải làm sao.
“Thầy Lục, đây là… anh thế này là…”
Lục Hoài Nhu không thèm để ý đến bọn họ, đi đến trước ống kính, trầm giọng nói: “Xin lỗi, hiện tại tôi có việc cực kỳ quan trọng cần giải quyết. Cho nên giải thưởng Ảnh Đế năm nay của Lễ trao giải Tinh Quang Đại Thưởng tôi xin từ bỏ quyền nhận giải.”
Lời này vừa nói ra, tất cả nghệ sĩ có mặt trong thính phòng đều ngây ngẩn.
Mấy giây sau, toàn thể nền tảng mạng xã hội như nổ tung ----
[Tình huống này là sao???!!!!!!!!!!!!!]
[Tôi không nghe lầm chứ các cô, Lục Hoài Nhu muốn bỏ quyền nhận giải?]
[Chắc chắn là không có tự tin nhận thất bại ê chề nên đi nước cờ này đây mà. Giả tạo.]
[Mấy con não tàn, thứ dòng anti nửa mùa không hiểu Lục Hoài Nhu thì ngậm miệng. Anh nhà chúng tôi lúc nào cũng tràn đầy tự tin chiến thắng, chưa bao giờ mảy may có ý nghĩ thua cuộc cả.]
[Cái loại khoa trương, thích thổi phồng mọi thứ, thì tất nhiên là tự tin rồi. Người ta gọi là không biết mình là ai.]
[Hiếu kỳ quá mấy mẹ, rốt cuộc là vì nguyên gì khiến anh ta từ bỏ quyền vậy.]
[Lấy cớ, tất cả chỉ là cái cớ thôi. Thua chính là thua.]
…
Lục Hoài Nhu chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác, đơn giản tuyên bố xong xuôi, anh nhanh chóng rời khỏi tòa cao ốc của Tinh Quang Đại Thưởng, đi nhanh đến chỗ đỗ xe---
Vừa lên xe, anh lập tức nói với tài xế: “Đến trường học.”
Trên đường đi, Dương Duệ gọi điện cho anh ---
“Lục tiền bối, anh đây là… Tình huống này!!! Anh làm thế này… tôi rất xấu hổ.”
Lục Hoài Nhu: “Thật ra, cậu nói rất đúng.”
Dương Duệ:???
Lục Hoài Nhu: “Thắng thua rất quan trọng.”
Dương Duệ: “Vậy tại sao anh lại bỏ quyền tranh giải?”
Lục Hoài Nhu: “Tôi có thể thua, nhưng tôi không thể để nhóc cháu mình thua được.”
...
Buổi chiều, lúc tổng duyệt chương trình, Ninh Dung Nhi mặc một chiếc váy múa bale màu đen, múa bản hồ thiên nga.
Cô nhóc có chút vũ đạo căn bản, mặc dù không đặc biệt xuất sắc, nhưng mà so với các bạn tiểu học khác mà nói, cũng xem như tương đối khá.
Tất cả mọi người dự đoán, đêm nay Ninh Dung Nhi sẽ giành được giải nhất.
8h tối, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Tiết mục của Chúc Chúc được xếp ở giữa. Bắt đầu cuộc thi, Lục Tùy Ý mặc bộ quần áo gấu dày cộp, vụng về đứng trong cánh gà tìm hiểu thực lực các bên đối thủ.
“Không phải đây là cuộc tranh tài sao? Đọc thơ diễn cảm thì thắng sao nổi?”
“Bạn học này… sao nhảy được một nửa lại nằm lăn ra khóc?”
“Ôi, cá điệu nhảy này, loạn xì ngầu hết cả lên, trật hết nhịp điệu rồi còn gì.”
Lục Tuyết Lăng kéo tai ông cháu trai quý hóa về lại phía sau cánh gà: “Cậu còn mặt mũi đứng soi mói các bạn nhỏ khác hả? Nhìn lại mình đi? Xem cậu nhảy ra cái gì không.”
“Cháu… cũng tạm được mà.” Lục Tùy Ý thấp thỏm. “Cô nhìn xem, cậu bé vừa nãy mới hát được nửa bài còn run quá mà bật khóc giữa sân khấu, đúng là chuyện cười, nhìn lại thì tiết mục của hai cha con cháu không tệ chút nào.”
“Chỉ chăm chăm so với những người kém hơn mình, đương nhiên cảm thấy không quá bết bát.”
“Cháu nói này… cô quá cầu toàn rồi. Kỳ thực cuộc so tài của trẻ con, vũ khí mạnh nhất chính là dũng khí. Chỉ cần chúng ta biểu diễn tự tin, dùng khí thế áp đảo đối phương, chắc chắn hạng nhất trong tầm tay.”
Lục Tuyết Lăng đỡ trán.
Ai đã cho thằng cháu đầu đá nhà cô cái dũng khí này thế, Lương Tịnh Như (1) hả.
Về căn bản Lục Tùy Ý đã rất cố gắng, nhưng bản lĩnh có hạn, ông trời cũng không độ nổi bản lĩnh vũ đạo vứt đi này của anh ta.
“Lục Tùy Ý cô cảnh cáo cậu, đã lên sân khấu cấm làm ẩu. Không được phép tự sáng tạo động tác, múa may linh tinh phá hỏng điệu nhảy của cô.”
“Được được, cháu nhớ rồi, khi lên sân khấu, cháu sẽ cố gắng hết sức.... để không nhảy sai, nhất định không làm Chúc Chúc mất mặt.”
Lục Tuyết Lăng cực kỳ hối hận: “Sớm biết khả năng nhảy của cậu chỉ đến thế này, cô đã biên tập cho Chúc Chúc một vũ đạo solo rồi, giải nhất đêm nay của Chúc Chúc chỉ vì cậu mà vuột mất khỏi tầm tay.”
“Ai nha. Tham gia để cọ xát, giao lưu thôi mà.” Lục Tùy Ý cũng chỉ có thể nói như thế để tự an ủi. “Ngày quốc tế thiếu nhi không phải chính là cơ hội để ba mẹ, ông bà ở bên con trẻ sao. Bây giờ cháu tham gia biểu diễn cùng Chúc Chúc, mục đích cốt lõi đã đạt được rồi, còn có giải hay không không quan trọng.”
Lục Tuyết Lăng cười lạnh: “Cậu quả là biết kiếm cớ.”
Lục Tùy Ý quay đầu nói với Chúc Chúc: “Tiểu Lục, con cảm thấy ba nói đúng không?”
Lục Chúc Chúc đang chuyên tâm ôn luyện động tác, thuận miệng đáp: “bà họ nói đúng.”
Lục Tùy Ý: “Làm ơn nghe đầu đuôi câu chuyện tí đi, lúc nào cũng chỉ biết nói “Bà họ nói đúng.” Con làm người có nguyên tắc một tí được không?”
Lục Chúc Chúc đang cố gắng tập nhảy cho thuần thục động tác, hô hấp hơi dồn dập: “Ba ba nói cũng đúng, giải thưởng không quan trọng, có đủ tự tin, bản lĩnh tham gia và hoàn thành bài thi là được rồi.”
Lục Tuyết Lăng đi tới, rút khăn lau mồ hôi cho cháu gái, nói: “Giải thưởng không quan trọng, vậy tại sao con còn phải vất vả tập luyện như thế là gì?”
“Bởi vì cần biểu diễn trên sân khấu mà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như trứng gà bóc của Lục Chúc Chúc hơi ửng hồng, bình thản đáp: “Ông nội từng nói, cần trân quý mỗi khoảnh khắc được đứng trên sân khấu, dù chỉ có duy nhất một khán giả ngồi xem, ông cũng đem hết tất cả năng lực của mình, hoàn thành vai diễn hoàn hảo nhất. Đã là nghệ sĩ thì cần ý thức được điều đó, làm một con người đúng nghĩa càng cần hiểu sâu sắc điều này.”
Lục Tuyết Lăng cười nói: “Đúng thế, ông nội của con là một người vô cùng kính nghiệp.”
Lục Tùy Ý có chút xấu hổ.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của con gái, anh đột nhiên cảm giác…đưa con gái đến chỗ ba mình là lựa chọn chính xác nhất của đời anh tính đến hiện tại.
Cho dù là chính anh, cũng không tự tin cho con gái một nền giáo dục tốt đến thế, một tư duy chín chắn, trưởng thành như vậy. Nhưng anh tin tưởng, ba anh có thể.
Dù sao, người đàn ông duy nhất trên đời khiến anh sùng bái từ tấm bé đến hiện tại, chính là cha anh - Lục Hoài Nhu. Cho dù sau này quan hệ giữa hai cha con có nhiều khúc mắc, nhưng cho đến bây giờ sự kính phục anh dành cho ba vẫn mãi vẹn nguyên như thuở còn thơ.
Đến sát giờ biểu diễn, Lục Chúc Chúc ngừng luyện tập, ngồi ở ghế nghỉ sau cánh gà, lo lắng chờ đợi.
“Ba, con muốn đi vệ sinh.”
“Không phải con vừa đi sao.”
“Con muốn đi…”
Lục Tùy Ý vỗ vỗ vai con gái: “Con đang lo lắng quá rồi đó, thả lòng một chút là được.”
Lục Chúc Chúc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Những vẫn không hết khẩn trương.
Dù sao đây cũng là lần biển diễn đầu tiên trong đời cô nhóc, lại còn trước mặt nhiều người như thế, tất cả đều là bạn học, là ba mẹ của các bạn, còn cả Cảnh Tự…
Vạn nhất không nhảy được, hoặc sai động tác thì phải làm sao.
Không, không phải lỡ như, mà chắc chắn, ba cô nhóc cứ trung bình ba động tác thì quên hai, nhảy sai là điều chắc chắn.
Chúc Chúc khẽ thở dài một hơi.
Xem ra chút nữa lên sân khấu, chỉ có thể dựa vào dũng khí mà hoàn thành bài diễn thôi.
Rất nhanh, MC thông báo tiết mục: “Dancing doll and little bear.” chuẩn bị biểu diễn.
Lục Chúc Chúc hít một hơi thật sâu, nắm tay Lục Tùy Ý cùng bước về phía sân khấu.
Kết quả, đúng lúc gặp Ninh Dung Nhi đi tới, cô nhóc vênh váo mỉa mai: “Đêm nay giải nhất của chương trình chắc chắn thuộc về tôi rồi.
Lục Tùy Ý không phục nói: “Ghê, bạn nhỏ, ai cho cháu dũng khí lớn thế, Lương Tịnh Như à?”
Ninh Dung Nhi: “Chính là mấy người đó, nhảy chả ra sao.”
Lục Tùy Ý: “Bạn nhỏ này, cháu đúng là không có tí lễ phép nào nhỉ, có biết câu giao lưu học hỏi là chính, kết quả chỉ là thứ yếu không.”
“Hừ!!!”
Lục Chúc Chúc còn chưa lên sân khấu, đương nhiên không thể để khí thế của bất kỳ ai ảnh hưởng đến tinh thần của mình, vì vậy thản nhiên đáp lại: “Chưa đến cuối không biết chắc được, 30 chưa phải là tết mà.”
“Còn chưa biết chắc cái gì, cậu cảm thấy ba ba của cậu nhảy nát bét thế có thể giúp cậu giật giải sao?”
Lục Tùy Ý bất mãn nói: “Giật chứ sao không, chú nói này con bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi, nhỏ mà đành hanh, chú chẳng muốn đôi co với đứa bé xấu bụng như con đâu.”
Ninh Dung Nhi trề môi: “Vốn là như thế. Ba của Lục Chúc Chúc nhảy khó nhìn chết đi được.”
Lục Chúc Chúc bình tĩnh đáp: “Ba tôi nhảy không đẹp, nhưng tốt xấu gì ba tôi còn biết nhảy, còn ba cậu thì sao? Ba cậu biết không?”
Lục Tùy Ý đắc ý nói: “Đúng, ba cháu biết nhảy chắc?”
Hai cha con nhà họ Lục kẻ xướng, người họa, trong nhất thời Ninh Dung Nhi không cách nào phản bác lại được, chỉ có thể cãi cùn nói: “Có gì hơn người, đợi lát nữa lên sân khấu làm trò cười cho thiên hạ, sẽ biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng thôi.”
“Tôi không muốn so đo với kẻ tiểu nhân nào đó.”
“Đó là vì cậu chả có cái gì hơn tôi mà đòi so.”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên ---
“Cái đó thì chưa chắc.”
Lục Chúc Chúc quay đầu, nhìn thấy ông nội chậm rãi đi tới.
Điều khiến cô nhóc kinh ngạc nhất, không phải là sự xuất hiện của ông nội mà là… bộ quần áo gấu ông đang mặc trên người.
Đây là bộ phòng hờ mà Lục Tuyết Lăng chuẩn bị trước, sợ trường hợp thằng cháu trai nhà mình vứt đồ lung tung, hoặc làm hỏng đồ diễn.
Dáng người Lục Hoài Nhu đẹp hơn Lục Tùy Ý nhiều, vai rộng, eo hẹp, mặc trang phục diễn này vào, không hề lùng phùng giống một chú gấu nhỏ tẹo nào, mà hệt như một chú gấu lớn siêu cấp cool ngầu.
Đến khi lên sân khấu, các bạn nhỏ bên dưới nhìn thấy Lục Hoài Nhu mặc bộ đồ gấu lớn xuất hiện, không nhịn được líu ríu, huyên náo ---
“Á má nội ơi!”
“Gấu lớn đáng yêu quá!”
Lục Hoài Nhu đi đến trước mặt con trai, không mặn không nhạt hỏi: “Có thể biểu diễn không? Không thì để tôi lên.”
Mặc dù tỏ vẻ tự tin nhưng sâu bên trong Lục Tùy Ý đang cực kỳ thấp thỏm, lo lắng, sợ sẽ làm con gái cưng mất mặt, hiện giờ ông bố đến cứu cánh, vừa vặn giải được phiền não trong lòng anh.
“Ba!! Ba tới quá đúng lúc.” Lục Tùy Ý lập tức đặt tay Chúc Chúc vào tay ông bố, phấn khởi nói: “Con giao con gái con cho ba đó.”
Lục Hoài Nhu vững vàng nắm tay cháu gái.
Bàn tay ông nội và ba không giống nhau, tay của ba tương đối tinh tế, mềm mại, mà tay ông nội, bên trong toàn là vết chai dày, đây là dấu vết để lại của nửa đời hi sinh vì nghệ thuật, đuổi theo đam mê diễn xuất, là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự kính nghiệp, tôn trọng nghiệp diễn của ông.
Tay của ông cũng kiên cố hơn, có lực hơn, khiến người ta có cảm giác an toàn, tin tưởng.
Lục Tuyết Lăng đứng sau cánh gà, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Hoài Nhu, cô thoáng sửng sốt.
Nhưng mà ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt thoáng qua ý cười dịu dàng.
“Ông nội không luyện tập vũ đạo này.” Lục Chúc Chúc hơi lo lắng: “Xin hỏi, ông có thể nhảy được sao?”
Lục Hoài Nhu liếc nhìn cô cháu gái, cười như không cười đáp: “Thế chẳng lẽ để cho ba con lên biểu diễn?”
Lục Chúc Chúc lập tức chân chó nịnh nọt: “Trên đời này làm gì có vũ đạo nào làm khó được ông nội siêu đỉnh của con. Mặc dù chưa luyện qua nhưng ông nội của Chúc Chúc là “Ông hoàng vũ đạo” Châu Á cơ mà!! Dancer đỉnh của chóp, đương nhiên ở một đẳng cấp khác hẳn rồi.”
Lục Tuyết lăng đi tới, mỉm cười nói: “Chúc Chúc, quả thực chớ xem thường ông nội con. Cho dù chưa từng luyện tập qua, nhưng trong lúc con luyện tập, ông con vẫn đứng ở cửa nhìn xem động tác đó, có khi tất cả động tác đã thuộc lòng hết rồi.”
“Đúng đúng.”
Mặc kệ Lục Hoài Nhu có thể nhảy hay không, ông nội chịu đến tham gia cùng cô nhóc trong ngày lễ thiếu nhi này, đối với Chúc Chúc mà nói đã là món quà lớn nhất rồi.
Tiết mục ngay trước đã xong, MC thông báo tiết mục kế tiếp, bài nhảy “Dancing Doll and little bear.”
Lục Chúc Chúc hít sâu một hơi, thấp thỏm nhìn về phía Lục Hoài Nhu.
Ông nội mặc bộ quần áo gấu dày cộp, nắm chặt tay cô bé, vững vàng dắt Chúc Chúc bước lên sân khấu.
Không có gì bất ngờ, Lục Hoài Nhu vừa xuất hiện, tất cả khái đài như vỡ òa. Tiếng hét, tiếng cổ vũ như khiến cả sân khấu bùng nổ.
Ai có thể ngờ được, Lục Hoài Nhu - siêu sao của những siêu sao lại đích thân tham gia biểu diễn cùng cháu gái trong cuộc thi nhỏ cấp trường dành cho học sinh tiểu học như thế này.
Đám người bên dưới thi nhau lấy điện thoại di động ra điên cuồng quay phim chụp ảnh.
“Ông trời ơi!! TÔI KHÔNG NHÌN LẦM!!!!”
“Là anh ấy!!! Đúng là anh ấy rồi! Anh ấy có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
“LỤC HOÀI NHU!! LỤC HOÀI NHU!!”
“Chờ chút!! Đêm nay không phải anh ấy phải tham gia Tinh quang đại thưởng sao? Sao lại ở đây.”
“Anh ta chính là ông nội đại danh đỉnh đỉnh của Chúc Chúc sao?”
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn khí chất của Lục Hoài Nhu, âm nhạc vang lên, khóe miệng anh khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thu hút, trong giây lát đã chiếm trọn tất cả con tim của vô vàn khán giả bên dưới. Dù là dụng mạo, phong cách, ánh mắt, nụ cười… tất cả đều quá tuyệt vời, quá hoàn mỹ, thực sự là một người sinh ra để thuộc về sân khấu, thuộc về nơi hào nhoáng nhất, rực rỡ nhất.
Nương theo tiếng nhạc, Lục Hoài Nhu nắm tay Chúc Chúc, cùng cô nhóc nhà mình nhẹ nhàng khiêu vũ, giai điệu trong sáng, vui tươi, vũ điệu đáng yêu, hoạt bát. Tất cả đều hoàn mỹ.
Bản lĩnh sân khấu và tài năng vũ đạo của anh không cần phải nói nhiều, cho dù không luyện tập, cũng tự tại, điêu luyện hơn Lục Tùy Ý nhiều. Hơn nữa anh còn tự ý thêm vào một số động tác nhỏ sáng tạo thêm, hoàn toàn phối hợp hoàn hảo với biểu cảm đáng yêu, nhí nhảnh của cháu gái.
Cuối cùng khi điệu nhạc kết thúc, anh bế nhóc cháu ngồi lên vai trái, tựa như gấu lớn bế búp bê nhỏ.
Sự tương phản mạnh mẽ này tạo hiệu ứng sân khấu bùng nổ, tiếng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt sóng sau cao hơn sóng trước, cả hội trường như nổ tung bởi tiếng hoan hô.
Lục Tùy Ý đứng trong cánh gà nghe thấy tiếng ồn ào, náo động, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu kinh ngạc hỏi Lục Tuyết Lăng: “Cô, đêm nay không phải ba cháu phải tham gia một lễ trao giải cực kỳ quan trọng sao!!! Sao ba cháu lại đến đây được nhỉ? Bỏ qua lễ trao giải Tinh Quang Đại Thưởng à? Hay là… không được giải?”
Lục Tuyết Lăng nghe tiếng vỗ tay như sấm rền bên ngoài, cũng vỗ tay theo, cười nói: “Tinh Quang Đại Thưởng gì chứ? Hiện tại cái đó còn quan trọng nữa hả?”
“Sao lại không quan trọng, mấy năm gần đây chẳng phải ba cháu vẫn cạnh tranh thừa sống thiếu chết với Dương Duệ chỉ vì giải thưởng này hay sao?”
“Xem ra cháu vẫn không hiểu rõ ba của cháu rồi.”
Lục Tuyết Lăng nhìn cậu em trai đang hạnh phúc đến độ tất cả cảm xúc vui sướng đều viết rõ trên mặt, cười nói: “Ngôi sao rực rỡ quan trọng nhất sinh mệnh của Lục Hoài Nhu, hiện tại đang ở trong lòng bàn tay tên nhóc đó rồi.”
Bởi vì Lục Hoài Nhu đột nhiên rời đi, cuối cùng giải ảnh đế thuộc về Dương Duệ.
Một tiếng sau khi Lục Hoài Nhu rời khỏi lễ trao giải tinh quang, toàn bộ các nền tảng mạng xã hội sôi trào, cho dù là anti hay fan đều rầm rộ suy đoán nguyên do Lục Hoài Nhu trước khi lâm trận lại dễ dàng bỏ giáp đầu hàng ---
[Sợ rồi chứ còn gì nữa, sợ mình không thắng nổi Dương Duệ.]
[Sợ cái gì mà sợ, anh chúng tôi rõ ràng cao thượng tặng cái danh hiệu sáo rỗng này cho Dương Duệ nhà mấy người. Không tự nhìn lại mình một chút, với cái bản lĩnh mèo cào đó Dương Duệ sao đủ năng lực cầm được giải này.]
[Kết quả đã tuyên bố rồi mấy con HL ạ, đừng có trợn mắt dối lòng nữa.]
[Do Lục Hoài Nhu tuyên bố bỏ quyền nên kết quả mới như thế, nếu không có sự việc bất ngờ kia ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.]
[Cái cái gì mà cãi, bỏ quyền chính là bỏ quyền, ngôi vị Ảnh Đế nếu không là Dương Duệ thì chẳng ai xứng đáng hơn đâu. Đây là sự thật không thể chối cãi.]
[Không phục! Kiểu gì cũng không chấp nhận nổi.]
[Không phục thì các ngươi tự đi hỏi anh nhà mấy người đi.]
…
War giữa hai fandom kéo dài ròng rã hơn 1 tiếng, cho đến tận khi chủ đề #Dancing doll and little bear, liên tục leo lên hot search với tốc độ chóng mặt.
Một bài hát đồng dao có niên đại đã lâu thế nhưng lại leo lên No.1 hot search khiến đám người mò mẫm kéo nhau vào xem, không thể tin nổi vào mắt mình là video của Lục Hoài Nhu cùng cháu gái Lục Chúc Chúc biểu diễn văn nghệ trong cuộc thi dành cho thiếu nhi do trường tiểu học tổ chức.
Liên quan đến chủ đề này có vô số video, tất cả đều là các bà, các mẹ, phụ huynh, của các bạn nhỏ trong trường quay, chụp lại bằng di động trong buổi biểu diễn ở nhiều góc độ khác nhau.
Tất cả suy đoán và tranh chấp khi nhìn thấy chiếc video cực kỳ ấm áp, dễ thương mang tên “Ông và Cháu: Dancing doll and little bear” hoàn toàn im bặt, cứ vậy mà đi vào kết thúc.
[Thì ra anh ấy bỏ lễ trao giải vì muốn cùng cháu gái biểu diễn văn nghệ.]
[Mặc dù có cảm thấy tiếc nuối, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp, hạnh phúc đến lạ.]
[Gấu lớn và búp bê, dễ thương quá aaaaaaaa.]
[Không biết vì sao, tui đang là người qua đường nhưng đột nhiên muốn hóa fan các cô ạ.]
[Cô hóa fan đã tính là gì, tôi còn đang từ anti biến thành fan đây này.]
[Lầu trên tôi nhớ cô là ai đó, vừa rồi kẻ chửi anh tôi hèn nhát chính là cô, DÂU TÂY chúng tôi không cần dạng fan này. Biến!! Biến!!!]
[Đừng… đừng mà.]
Dương Duệ ngồi trong xe, không ngừng lướt qua các tấm ảnh được đăng tải trên Weibo, bên cạnh là chiếc cup “ẢNH ĐẾ” anh nhận được trong đêm hội Tinh Quang năm nay. Chiếc cúp bằng vàng thuần tạc hình một người tí hon nâng trên tay một chiếc cúp có hình ngôi sao, điêu khắc rất tinh tế.
Chiếc cúp này tượng trưng cho vinh quang cao quý nhất của 1 người nghệ sĩ, nhưng lại bị anh ta tùy ý đặt ở một bên, cơ bản chẳng mấy quan tâm đến…
Trên internet đầy rẫy video, ảnh chụp hai ông cháu nhà họ Lục nhảy gấu nhỏ và búp bê, lại khiến anh hứng thú xem đi xem lại hơn chục lần.
So với đứa cháu khả ái, đáng yêu như thế này, bất kỳ giải thưởng, tôn vinh gì gì đó đều là mây trôi mà thôi.
Ôi cha, thật là đáng yêu quá!
__________________
Lương Tịnh Như là ca sĩ hát bài “DŨNG KHÍ”:))
Danh sách chương