Lục Chúc Chúc một lần nữa quay về với ngôi nhà thân thuộc của ông nội.
Lục Tuyết Lăng biết Chúc Chúc trở lại, vì vậy cố gắng kết thúc công việc bên show truyền hình sớm để chạy về ăn cơm chiều với cháu gái.
Lục Hoài Nhu như thường lệ, nấu món sở trường của mình - Nấu mì.
Lục Chúc Chúc cầm đũa, cẩn thận nếm thử một sợi mì.
Tay nghề nấu nướng của ông nội cuối cùng cũng có chút tiến bộ, ít nhất cũng nếm ra được vị ngọt của mì sợi.
Khóe mắt Chúc Chúc có chút phiếm hồng.
Hồi xưa cô bé luôn ghét bỏ đồ ăn ông nội nấu, bây giờ nghĩ lại có muốn thử lại hương vị kinh khủng năm xưa cũng khó. Đột nhiên thấy có chút hoài niệm.
Lục Hoài Nhu từ trong phòng bếp đi ra, thấy cháu gái nhà mình vừa ăn mì, hai mắt vừa đỏ hoe như sắp khóc, quay sang chất vấn Lục Tuyết Lăng: “Chị bắt nạt cháu nội em đấy à?”
“Chị mới là người phải hỏi cậu câu này mới đúng, sao lại làm bảo bối nhà chúng tôi ăn trong nước mắt thế kia.” Lục Tuyết Lăng phản dame cực gắt: “Rõ ràng là tại bát mì khó ăn chết đi được của cậu bức đến khóc nhè.”
“Hoang đường! Sao có thể.”
Lục Chúc Chúc dụi dụi mắt, cố gắng ngăn không để nước mắt rơi xuống, khàn khàn đáp: “Đúng là do bát mì khó ăn của ông nội đó.”
“Sói mắt trắng! Tự mình vất vả vào bếp nấu mì cho con ăn, còn kén cá chọn canh.” Lục Hoài Nhu muốn cướp bát mì trở về: “Thôi khỏi ăn.”
Lục Chúc Chúc vội vàng bảo hộ bát mì vào trong ngực, như gà mẹ bảo vệ gà con: “Con còn chưa ăn xong! Trời đánh tránh miếng ăn. Không được lãng phí lương thực.”
Mặc dù… hương vị của nước dùng thật sự kỳ quái đến khó tả, nhưng đó chính là hương vị của gia đình, là mùi vị chỉ có ông nội của cô bé - Lục Hoài Nhu mới có thể làm ra.
Lục Chúc Chúc cắm cúi ăn một mạch, ngay cả một ngụm nước dùng cũng không để lại.
Lục Tuyết Lăng nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của cô bé, chậc chậc thở dài: “Nhìn con đói thành dạng gì kìa, ba mẹ không cho con ăn no à?”
Lục Chúc Chúc còn chưa lên tiếng, Lục Hoài Nhu đã hừ lạnh nói: “Hai cái đứa vô tâm đó thì biết gì về chăm sóc trẻ con.”
“Bọn nó không hiểu, cậu hiểu chắc.”
Lục Hoài Như tự tin ngời ngời đáp: “Em đương nhiên hiểu biết hơn hai đứa nó rồi, không thì tại sao Tiểu Tiểu Lục lại thích ăn nhà em chứ không thích ăn cùng bố mẹ nó chứ, con thấy ông nói đúng không Tiểu Tiểu Lục.”
Lục Chúc Chúc gật đầu.
Ông nội gọi bé là Tiểu Tiểu Lục, biệt danh này khiến Chúc Chúc cảm thấy đặc biệt yêu thích, có cảm giác rất “người một nhà”, vừa thân thiết, lại ấm áp.
Khóe mắt Lục Tuyết Lăng tràn đầy ý cười: “Chẳng phải chỉ ăn một tô mì cậu nấu thôi sao, nhìn cậu đắc ý chưa kìa…”
Xong bữa tối, Lục Hoài Nhu, Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc kéo nhau về phòng giải trí chơi game, Chúc Chúc và bà họ liên thủ đánh cho Lục Hoài Nhu thua tơi bời, không thể gượng dậy nổi để phản kích dù chỉ một đòn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nhân vật của mình đại bại.
Rất nhanh, Lục Tùy Ý và Đường Thiển đã lái xe đến đón Lục Chúc Chúc về nhà.
Đương nhiên hai vợ chồng trẻ đều đã xem qua hot search, vì không coi chừng con cẩn thận mà để cô nhóc một mình cùng bạn học chạy đến chốn đông đúc, nguy hiểm như sân bay. Lúc nhận được điện thoại, hai vợ chồng còn cho rằng lần này nhất định sẽ bị Lục Hoài Nhu dạy dỗ một trận lên bờ xuống ruộng, cho nên trước khi đến đã làm công tác tinh thần cẩn thận.
Nào ngờ, tâm tình ông nội hôm nay không tệ, cũng chẳng so đo với sai lầm này của hai vợ chồng, chỉ dặn dò Lục Tùy Ý vài câu, nói ngày anh nên dành thời gian học nấu nướng một cách nghiêm túc.
Đàn ông biết nấu nướng, khí chất cũng tự nhiên tăng thêm mấy phần.
Lục Tùy Ý nhìn ba bát mì sợi đã ăn hết trên bàn bếp, trong lòng tự nhủ hẳn là khí chất của ông già nhà mình cũng chẳng ra sao.
Nhưng mà, ông già dùng giọng điệu ôn hòa, gần gũi như thế nói chuyện với anh, anh đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu cam đoan mình sẽ chăm sóc Lục Chúc Chúc thật tốt, không để ba phải bận lòng lần nữa.
Lục Chúc Chúc nhảy xuống khỏi ghế chân cao, cô nhóc biết bản thân sắp phải rời đi, trong lòng có chút không nỡ, muốn ở lại cùng ông nội lâu hơn, vì vậy không ngừng nhìn về phía Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu tiễn cả nhà ba người đến cổng, liền dừng bước, không lên tiếng giữ lại.
Lục Tuyết Lăng nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu không định nói gì thật hả? Rõ ràng nhóc Chúc Chúc không nỡ xa cậu, muốn ở lại đây, vậy mà cậu không nói gì với con bé sao?”
Lục Hoài Nhu siết chặt nắm đấm, môi mím lại, không nói một lời.
Đối với trẻ con mà nói, ở bên cha mẹ mới là sự lựa chọn tốt nhất…
Lục Chúc Chúc khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng quay đầu theo cha mẹ lên xe.
Hôm nay nhìn thấy ông nội đã là một niềm vui cực kỳ to lớn rồi, cô bé không nên tham lam hơn nữa.
Chiếc xe chậm chạp lăn bánh.
Lục Tuyết Lăng nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần phía cuối con đường, bất đắc dĩ nói: “Cậu không phải con bé, làm sao biết được cái gì là lựa chọn tốt nhất đối với nó.”
“Em không biết, chẳng lẽ chị biết?”
“Người lớn luôn muốn thay trẻ con quyết định, có lúc, có phải chúng ta cũng nên đem quyền lựa chọn giao cho con trẻ, dù sao, đây là con đường trưởng thành của riêng con bé, cũng là cuộc đời của nó.”
Lục Hoài Nhu nghiêng đầu, quan sát Lục Tuyết Lăng: “Dựa nhờ chút.”
Lục Tuyết Lăng đẩy người Lục Hoài Nhu ra: “Làm gì thế! Muốn đánh nhau hả?”
Lục Hoài Nhu: “Lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên thấy chị mở miệng nói được một câu có đạo lý.”
Lục Tuyết Lăng: …
Cô còn chưa kịp phản ứng Lục Hoài Nhu đứng bên cạnh đã lao đi như một mũi tên, chạy theo hướng chiếc xe đang từ từ đi khỏi khu nhà.
Lục Chúc Chúc nhìn thấy ông nội đuổi theo, vội vàng hô to: “Dừng xe! Dừng xe.”
Lục Tùy Ý thấy ông bố như hung thần ácsát chạy đằng sau thì kinh ngạc nói: “Ông già nhà mình xương cốt đúng là không tệ, tuổi tác này mà vẫn có thể chạy nhanh như thế.”
“Mấy lời này con sẽ nói lại với ông.”
“Rồi rồi, ba không dám nữa…”
Lục Tùy Ý đánh tay lái, dừng xe bên vìa đường.
Lục Chúc Chúc luống cuống tay chân mở cửa xe, hưng phấn hỏi: “Ông nội, ông sao rồi!”
Lục Hoài Nhu chạy đến trước mặt nhóc cháu, tay chống đầu gối, cố gắng bình ổn hơi thở: “Ông muốn hỏi con, con…”
Lục Chúc Chúc mong đợi nhìn ông.
Lục Hoài Nhu không hiểu sao có chút đỏ mặt, lắp bắp mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Ông hỏi con… con có để quên đồ gì không?”
Lục Chúc Chúc thoáng thất vọng: “Không có a, đồ của con đều ở trong balo.”
Lục Hoài Nhu cắn môi, gương mặt càng ngày càng đỏ hơn.
Lục Tùy Ý thò đầu ra khỏi cửa xe, có ý tốt nói: “Ba, ba có chuyện gì gọi điện thoại không phải được rồi sao? Cần gì bắt tội bản thân chạy theo xe…”
Lục Hoài Nhu dữ dằn nói: “Ngậm miệng!”
Lục Tùy Ý lập tức im lặng.
Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Ông nội không còn chuyện gì muốn nói với con nữa à?”
Lục Hoài Nhu do dự hồi lâu, từ đầu đến cuối vẫn không thốt ra được câu kia, nét mặt vì kìm nén mà đỏ bừng.
Rốt cục, Lục Tuyết Lăng nhìn không nổi nữa, chạy lại, nói: “Ông nội con không nỡ để con đi. Ông con muốn hỏi con, có đồng ý ở lại cùng ông nội con hay không? Ông con thương con, yêu con so với ba mẹ có khi còn nhiều hơn, nếu con đồng ý ở lại, ông con nhất định sẽ đối xử với con thật tốt.”
Những lời giấu kín trong đáy lòng cứ như vậy bị nói toạc ra, khiến kẻ da mặt mỏng, sĩ diện cao như Lục Hoài Nhu mặt nóng như thiêu, đầu óc ong ong không nghĩ được gì.
Cái gì mà yêu với không yêu… xấu hổ quá đi!!!! Lục Chúc Chúc có chút thụ sủng nhược kinh, không thể tin được vào tai mình, cô nhóc do dự hỏi Lục Hoài Nhu: “Ông nội thật sự muốn cho con ở lại sao?”
Lục Hoài Nhu kéo kéo cổ áo, thận trọng nói: “Con tự quyết định đi, sao cũng được.”
Lục Chúc Chúc cúi đầu cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Lục Hoài Nhu nhìn điệu bộ ngây ngô của cháu gái, biết nhóc con này nhất định đang chê cười hắn, thế là thúc giục nói: “Ven đường không thể dừng xe lâu, con quyết định nhanh lên.”
“Con…”
Lục Chúc Chúc nhào đến, ôm lấy cổ ông nội: “Đương nhiên là con muốn ở cùng ông nội.”
Lục Hoài Nhu chưa kịp chuẩn bị, trong vòng tay đã nhiều thêm một thân thể nhỏ bé, ấm áp. Đứa bé lao đến quá bất ngờ khiến anh lảo đảo mất bước mới đứng vững được.
Lúc này hai tai anh đã đỏ au, trái tim đong đầy cảm động cùng ấm áp.
“Đã… con đã muốn vậy, thì… thì ông đành chăm sóc con thêm một thời gian nữa vậy.”
Lục Tùy Ý và Đường Thiển cũng đã xuống xe, hai mắt nhìn nhau, không biết làm gì.
Cô nhóc ôm ông nội không buông tay, hai người họ cũng không thể cưỡng ép đem con gái đi.
“Chúc Chúc, con thực sự muốn ở lại nhà ông nội à?”
Lục Chúc Chúc lập tức gật đầu: “Vâng, con muốn ở cùng bà họ và ông nội. Con muốn sống với ông nội con.”
Đường Thiển có chút khổ sở, gian nan nói: “Vậy con không muốn ở cùng ba mẹ nữa sao?”
“A… Ba mẹ bận rộn công việc, con không muốn ba mẹ vì dành thời gian chăm sóc con mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.”
“Nhưng ông nội cũng vô cùng bận rộn!”
Lục Hoài Nhu quả thực rất bận, so với công việc của con dâu, con rể khối lượng và áp lực công việc của anh lớn hơn rất nhiều.
Lục Chúc Chúc chăm chăm nắm chặt tay Lục Hoài Nhu: “Nhưng mà ông nội ngày nào cũng về nhà.”
Mỗi ngày quay phim xong dù có muộn như thế nào Lục Hoài Nhu đều sẽ về nhà, cho dù đến nơi khác công tác, hoặc đi quay ngoại cảnh ở xa, trước khi cô nhóc đi ngủ, ông nội đều sẽ call video, còn gửi voice chat hoặc bản thu âm kể truyện cổ tích cho Chúc Chúc.
Mặc dù Chúc Chúc chỉ mới chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, nhưng cô bé có thể cảm nhận được ai dụng tâm với cô bé hơn, ai yêu thương cô bé nhiều nhất.
Lục Chúc Chúc không đồng ý rời đi, Đường Thiển và Lục Tùy Ý đương nhiên không muốn ép buộc con gái, cả nhà lần nữa trở lại nhà ông nội, để cùng thương lượng về vấn đề này.
Bọn họ không muốn tổn thương tình cảm của con gái, dù sao cả việc nguy hiểm như một mình chạy đến sân bay cũng có thể làm ra rồi, nếu như ép buộc con bé rời khỏi ông nội, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của con gái.
“Vậy… đành nhờ ba, mong ba chiếu cố con bé thêm một thời gian nữa.” Lục Tùy Ý thấp thỏm nói: “Chờ Chúc Chúc lớn hơn chút nữa, độc lập hơn, chúng con sẽ đến đón con bé về.”
Lục Hoài Nhu chiếm được lợi cũng không ra vẻ, dùng thái độ bao dung của bậc bề trên, lười biếng nói: “Chuyện đã như thế, chẳng còn cách nào khác, tôi đành nuôi con bé thêm một thời gian nữa vậy.”
Lục Hoài Nhu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cho dù Chúc Chúc có ở lại, thì việc kết hôn cũng không thay đổi được. Anh suy nghĩ cho kĩ càng vào.”
Lục Tùy Ý lầu bầu nói: “Chuyện kết hôn của hai đứa con, ba cũng muốn quản như quản Chúc Chúc vậy, chúng con đều là người trưởng thành rồi. Ba làm ơn cho chúng con quyền quyết định chuyện chung thân đại sự được không?”
Nghe thằng con trai nói thế, Lục Hoài Nhu lại được dịp tăng xông, nhưng Chúc Chúc lại đang ngồi bên cạnh, nên anh chỉ có thể đè nén nóng nảy, nói: “Tôi lười quản anh chị. Tùy, muốn làm gì thì làm!”
Chỉ có Lục Tuyết Lăng biết, mặc dù Lục Hoài Nhu mạnh miệng, nhưng tên này mình chắc chắn không có chuyện mặc kệ Lục Tùy Ý ra sao thì ra, dù sao đây cũng là con trai ruột thịt, duy nhất của thằng em mình, làm gì có ông bố nào làm lơ chuyện chung thân đại sự của con trai chứ.
Lục Tuyết Lăng thủng thẳng nói: “Tiểu quỷ, ý của ba cháu là: kết hôn không phải trò đùa, hi vọng hai đứa không phải vì hứng khởi nhất thời, hoặc là chỉ vì Chúc Chúc muốn trở về nhà mà kết hôn, đây là chuyện cả đời, và hai đứa cần có trách nhiệm với quyết định của mình.”
Đường Thiển và Lục Tùy Ý liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Lục Tuyết Lăng tiếp tục nói: “Lý do duy nhất để đi đến hôn nhân giữa hai người chính là tình yêu, đồng thời cả hai đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sự kiên định để đi cùng nhau đến già, yêu thương, chăm sóc, và có trách nhiệm với đối phương. Nếu tương lai phát sinh những mâu thuẫn hoặc nhận ra cả hai tính cách không hợp, khó có thể chung sống, lại tùy tiện ly hôn đây chính là hành động không có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Việc này cũng sẽ tạo tổn thương cho Chúc Chúc, vì vậy cô hy vọng hai đứa cẩn trọng suy nghĩ kỹ càng.”
“Bà họ nói đúng đó ạ.” Chúc Chúc liên tục gật đầu: “Ba mẹ không cần vì con mà miễn cưỡng ở bên nhau.”
Dù sao hiện tại cô nhóc cũng có ông nội và bà họ rồi.
Lục Tùy Ý đột nhiên lấy lại tinh thần, bắt đầu hiểu sâu sắc, kỳ thực không phải ông bố già nhà mình muốn can thiệp vào chuyện riêng của anh, mà chỉ vì lo lắng cho con trai mình. So với bất kỳ ai trên đời này, ba anh chính là người hy vọng anh có thể sống hạnh phúc, vui vẻ nhất.
“Ba, con và Tiểu Thiển sẽ cẩn trọng cân nhắc lại chuyện kết hôn lần nữa, và nhất định sẽ có trách nhiệm đến cùng với quyết định của bản thân, cũng như với Chúc Chúc. Ba không cần lo lắng.” Lục Tùy Ý nắm tay Đường Thiển, đứng dậy, chào hai người: “Vậy ba …lại nhờ ba chăm sóc Chúc Chúc giúp hai đứa con.”
Lục Hoài Nhu khoát tay, vẫn như cũ làm ra vẻ cứng rắn: “Thật phiền phức quá, nhớ mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt phí đấy, tôi cũng không thể giúp anh chị nuôi con gái không công được.”
“Ba yên tâm, con sẽ chuyển tiền sinh hoạt phí cho Chúc Chúc.”
Đến khi Lục Tùy Ý và Đường Thiển rời đi, Lục Chúc Chúc lập tức nằm dài ra ghế sofa, chuẩn tư thế ‘Cát Ưu nằm’ (1), thở dài thườn thượt nói: “Quả nhiên ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất, cả ghế sofa cũng thấy êm ái, thoải mái hơn hẳn.”
Lục Hoài Nhu cười nói: “Giờ mới biết á.”
“Lục Hoài Nhu, đi pha cho công chúa Chúc Chúc xinh đẹp một ly trà sữa nào, 50% sữa, 30% đường, full topping nhé.”
“Còn đòi 50% sữa, 30% đường, công chúa điện hạ hình như có chút hiểu lầm với ông nội của người thì phải?” Lục Hoài Nhu đi qua, nhéo tai Chúc Chúc: “Đứng lên, đi pha trà cho ông nội mau.”
Lục Chúc Chúc nhớ đến những ngày tháng ở nhà với ba mẹ, hai người đều ân cần chăm sóc, bánh gato còn bưng đến bón tận miệng cho cô nhóc, nhìn tình cảnh trái ngược trước mắt, lại quay sang ông nội thiên hạ Lục Hoài Nhu nhà mình, cô nhóc chỉ biết đau đớn cảm khái đúng là đời người lên voi xuống chó khó lường.
Cô nhóc lập tức tỉnh táo lại.
Lục Hoài Nhu đá mông cháu gái một cái không thương tiếc hạ lệnh: “Còn không mau đi.”
Lục Chúc Chúc nhìn sự thực tàn khốc trước mắt, lập tức hối hận, nuốt nước mắt vào trong, uất ức nói: “Con muốn về nhà.”
Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Con nghĩ hay đó? Đã tiến vào đây há có thể dễ dàng đi ra! Đúng là quá ngây thơ.”
Lục Chúc Chúc: …
Lục Tuyết Lăng biết Chúc Chúc trở lại, vì vậy cố gắng kết thúc công việc bên show truyền hình sớm để chạy về ăn cơm chiều với cháu gái.
Lục Hoài Nhu như thường lệ, nấu món sở trường của mình - Nấu mì.
Lục Chúc Chúc cầm đũa, cẩn thận nếm thử một sợi mì.
Tay nghề nấu nướng của ông nội cuối cùng cũng có chút tiến bộ, ít nhất cũng nếm ra được vị ngọt của mì sợi.
Khóe mắt Chúc Chúc có chút phiếm hồng.
Hồi xưa cô bé luôn ghét bỏ đồ ăn ông nội nấu, bây giờ nghĩ lại có muốn thử lại hương vị kinh khủng năm xưa cũng khó. Đột nhiên thấy có chút hoài niệm.
Lục Hoài Nhu từ trong phòng bếp đi ra, thấy cháu gái nhà mình vừa ăn mì, hai mắt vừa đỏ hoe như sắp khóc, quay sang chất vấn Lục Tuyết Lăng: “Chị bắt nạt cháu nội em đấy à?”
“Chị mới là người phải hỏi cậu câu này mới đúng, sao lại làm bảo bối nhà chúng tôi ăn trong nước mắt thế kia.” Lục Tuyết Lăng phản dame cực gắt: “Rõ ràng là tại bát mì khó ăn chết đi được của cậu bức đến khóc nhè.”
“Hoang đường! Sao có thể.”
Lục Chúc Chúc dụi dụi mắt, cố gắng ngăn không để nước mắt rơi xuống, khàn khàn đáp: “Đúng là do bát mì khó ăn của ông nội đó.”
“Sói mắt trắng! Tự mình vất vả vào bếp nấu mì cho con ăn, còn kén cá chọn canh.” Lục Hoài Nhu muốn cướp bát mì trở về: “Thôi khỏi ăn.”
Lục Chúc Chúc vội vàng bảo hộ bát mì vào trong ngực, như gà mẹ bảo vệ gà con: “Con còn chưa ăn xong! Trời đánh tránh miếng ăn. Không được lãng phí lương thực.”
Mặc dù… hương vị của nước dùng thật sự kỳ quái đến khó tả, nhưng đó chính là hương vị của gia đình, là mùi vị chỉ có ông nội của cô bé - Lục Hoài Nhu mới có thể làm ra.
Lục Chúc Chúc cắm cúi ăn một mạch, ngay cả một ngụm nước dùng cũng không để lại.
Lục Tuyết Lăng nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của cô bé, chậc chậc thở dài: “Nhìn con đói thành dạng gì kìa, ba mẹ không cho con ăn no à?”
Lục Chúc Chúc còn chưa lên tiếng, Lục Hoài Nhu đã hừ lạnh nói: “Hai cái đứa vô tâm đó thì biết gì về chăm sóc trẻ con.”
“Bọn nó không hiểu, cậu hiểu chắc.”
Lục Hoài Như tự tin ngời ngời đáp: “Em đương nhiên hiểu biết hơn hai đứa nó rồi, không thì tại sao Tiểu Tiểu Lục lại thích ăn nhà em chứ không thích ăn cùng bố mẹ nó chứ, con thấy ông nói đúng không Tiểu Tiểu Lục.”
Lục Chúc Chúc gật đầu.
Ông nội gọi bé là Tiểu Tiểu Lục, biệt danh này khiến Chúc Chúc cảm thấy đặc biệt yêu thích, có cảm giác rất “người một nhà”, vừa thân thiết, lại ấm áp.
Khóe mắt Lục Tuyết Lăng tràn đầy ý cười: “Chẳng phải chỉ ăn một tô mì cậu nấu thôi sao, nhìn cậu đắc ý chưa kìa…”
Xong bữa tối, Lục Hoài Nhu, Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc kéo nhau về phòng giải trí chơi game, Chúc Chúc và bà họ liên thủ đánh cho Lục Hoài Nhu thua tơi bời, không thể gượng dậy nổi để phản kích dù chỉ một đòn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nhân vật của mình đại bại.
Rất nhanh, Lục Tùy Ý và Đường Thiển đã lái xe đến đón Lục Chúc Chúc về nhà.
Đương nhiên hai vợ chồng trẻ đều đã xem qua hot search, vì không coi chừng con cẩn thận mà để cô nhóc một mình cùng bạn học chạy đến chốn đông đúc, nguy hiểm như sân bay. Lúc nhận được điện thoại, hai vợ chồng còn cho rằng lần này nhất định sẽ bị Lục Hoài Nhu dạy dỗ một trận lên bờ xuống ruộng, cho nên trước khi đến đã làm công tác tinh thần cẩn thận.
Nào ngờ, tâm tình ông nội hôm nay không tệ, cũng chẳng so đo với sai lầm này của hai vợ chồng, chỉ dặn dò Lục Tùy Ý vài câu, nói ngày anh nên dành thời gian học nấu nướng một cách nghiêm túc.
Đàn ông biết nấu nướng, khí chất cũng tự nhiên tăng thêm mấy phần.
Lục Tùy Ý nhìn ba bát mì sợi đã ăn hết trên bàn bếp, trong lòng tự nhủ hẳn là khí chất của ông già nhà mình cũng chẳng ra sao.
Nhưng mà, ông già dùng giọng điệu ôn hòa, gần gũi như thế nói chuyện với anh, anh đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu cam đoan mình sẽ chăm sóc Lục Chúc Chúc thật tốt, không để ba phải bận lòng lần nữa.
Lục Chúc Chúc nhảy xuống khỏi ghế chân cao, cô nhóc biết bản thân sắp phải rời đi, trong lòng có chút không nỡ, muốn ở lại cùng ông nội lâu hơn, vì vậy không ngừng nhìn về phía Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu tiễn cả nhà ba người đến cổng, liền dừng bước, không lên tiếng giữ lại.
Lục Tuyết Lăng nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu không định nói gì thật hả? Rõ ràng nhóc Chúc Chúc không nỡ xa cậu, muốn ở lại đây, vậy mà cậu không nói gì với con bé sao?”
Lục Hoài Nhu siết chặt nắm đấm, môi mím lại, không nói một lời.
Đối với trẻ con mà nói, ở bên cha mẹ mới là sự lựa chọn tốt nhất…
Lục Chúc Chúc khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng quay đầu theo cha mẹ lên xe.
Hôm nay nhìn thấy ông nội đã là một niềm vui cực kỳ to lớn rồi, cô bé không nên tham lam hơn nữa.
Chiếc xe chậm chạp lăn bánh.
Lục Tuyết Lăng nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần phía cuối con đường, bất đắc dĩ nói: “Cậu không phải con bé, làm sao biết được cái gì là lựa chọn tốt nhất đối với nó.”
“Em không biết, chẳng lẽ chị biết?”
“Người lớn luôn muốn thay trẻ con quyết định, có lúc, có phải chúng ta cũng nên đem quyền lựa chọn giao cho con trẻ, dù sao, đây là con đường trưởng thành của riêng con bé, cũng là cuộc đời của nó.”
Lục Hoài Nhu nghiêng đầu, quan sát Lục Tuyết Lăng: “Dựa nhờ chút.”
Lục Tuyết Lăng đẩy người Lục Hoài Nhu ra: “Làm gì thế! Muốn đánh nhau hả?”
Lục Hoài Nhu: “Lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên thấy chị mở miệng nói được một câu có đạo lý.”
Lục Tuyết Lăng: …
Cô còn chưa kịp phản ứng Lục Hoài Nhu đứng bên cạnh đã lao đi như một mũi tên, chạy theo hướng chiếc xe đang từ từ đi khỏi khu nhà.
Lục Chúc Chúc nhìn thấy ông nội đuổi theo, vội vàng hô to: “Dừng xe! Dừng xe.”
Lục Tùy Ý thấy ông bố như hung thần ácsát chạy đằng sau thì kinh ngạc nói: “Ông già nhà mình xương cốt đúng là không tệ, tuổi tác này mà vẫn có thể chạy nhanh như thế.”
“Mấy lời này con sẽ nói lại với ông.”
“Rồi rồi, ba không dám nữa…”
Lục Tùy Ý đánh tay lái, dừng xe bên vìa đường.
Lục Chúc Chúc luống cuống tay chân mở cửa xe, hưng phấn hỏi: “Ông nội, ông sao rồi!”
Lục Hoài Nhu chạy đến trước mặt nhóc cháu, tay chống đầu gối, cố gắng bình ổn hơi thở: “Ông muốn hỏi con, con…”
Lục Chúc Chúc mong đợi nhìn ông.
Lục Hoài Nhu không hiểu sao có chút đỏ mặt, lắp bắp mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Ông hỏi con… con có để quên đồ gì không?”
Lục Chúc Chúc thoáng thất vọng: “Không có a, đồ của con đều ở trong balo.”
Lục Hoài Nhu cắn môi, gương mặt càng ngày càng đỏ hơn.
Lục Tùy Ý thò đầu ra khỏi cửa xe, có ý tốt nói: “Ba, ba có chuyện gì gọi điện thoại không phải được rồi sao? Cần gì bắt tội bản thân chạy theo xe…”
Lục Hoài Nhu dữ dằn nói: “Ngậm miệng!”
Lục Tùy Ý lập tức im lặng.
Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Ông nội không còn chuyện gì muốn nói với con nữa à?”
Lục Hoài Nhu do dự hồi lâu, từ đầu đến cuối vẫn không thốt ra được câu kia, nét mặt vì kìm nén mà đỏ bừng.
Rốt cục, Lục Tuyết Lăng nhìn không nổi nữa, chạy lại, nói: “Ông nội con không nỡ để con đi. Ông con muốn hỏi con, có đồng ý ở lại cùng ông nội con hay không? Ông con thương con, yêu con so với ba mẹ có khi còn nhiều hơn, nếu con đồng ý ở lại, ông con nhất định sẽ đối xử với con thật tốt.”
Những lời giấu kín trong đáy lòng cứ như vậy bị nói toạc ra, khiến kẻ da mặt mỏng, sĩ diện cao như Lục Hoài Nhu mặt nóng như thiêu, đầu óc ong ong không nghĩ được gì.
Cái gì mà yêu với không yêu… xấu hổ quá đi!!!! Lục Chúc Chúc có chút thụ sủng nhược kinh, không thể tin được vào tai mình, cô nhóc do dự hỏi Lục Hoài Nhu: “Ông nội thật sự muốn cho con ở lại sao?”
Lục Hoài Nhu kéo kéo cổ áo, thận trọng nói: “Con tự quyết định đi, sao cũng được.”
Lục Chúc Chúc cúi đầu cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Lục Hoài Nhu nhìn điệu bộ ngây ngô của cháu gái, biết nhóc con này nhất định đang chê cười hắn, thế là thúc giục nói: “Ven đường không thể dừng xe lâu, con quyết định nhanh lên.”
“Con…”
Lục Chúc Chúc nhào đến, ôm lấy cổ ông nội: “Đương nhiên là con muốn ở cùng ông nội.”
Lục Hoài Nhu chưa kịp chuẩn bị, trong vòng tay đã nhiều thêm một thân thể nhỏ bé, ấm áp. Đứa bé lao đến quá bất ngờ khiến anh lảo đảo mất bước mới đứng vững được.
Lúc này hai tai anh đã đỏ au, trái tim đong đầy cảm động cùng ấm áp.
“Đã… con đã muốn vậy, thì… thì ông đành chăm sóc con thêm một thời gian nữa vậy.”
Lục Tùy Ý và Đường Thiển cũng đã xuống xe, hai mắt nhìn nhau, không biết làm gì.
Cô nhóc ôm ông nội không buông tay, hai người họ cũng không thể cưỡng ép đem con gái đi.
“Chúc Chúc, con thực sự muốn ở lại nhà ông nội à?”
Lục Chúc Chúc lập tức gật đầu: “Vâng, con muốn ở cùng bà họ và ông nội. Con muốn sống với ông nội con.”
Đường Thiển có chút khổ sở, gian nan nói: “Vậy con không muốn ở cùng ba mẹ nữa sao?”
“A… Ba mẹ bận rộn công việc, con không muốn ba mẹ vì dành thời gian chăm sóc con mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.”
“Nhưng ông nội cũng vô cùng bận rộn!”
Lục Hoài Nhu quả thực rất bận, so với công việc của con dâu, con rể khối lượng và áp lực công việc của anh lớn hơn rất nhiều.
Lục Chúc Chúc chăm chăm nắm chặt tay Lục Hoài Nhu: “Nhưng mà ông nội ngày nào cũng về nhà.”
Mỗi ngày quay phim xong dù có muộn như thế nào Lục Hoài Nhu đều sẽ về nhà, cho dù đến nơi khác công tác, hoặc đi quay ngoại cảnh ở xa, trước khi cô nhóc đi ngủ, ông nội đều sẽ call video, còn gửi voice chat hoặc bản thu âm kể truyện cổ tích cho Chúc Chúc.
Mặc dù Chúc Chúc chỉ mới chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, nhưng cô bé có thể cảm nhận được ai dụng tâm với cô bé hơn, ai yêu thương cô bé nhiều nhất.
Lục Chúc Chúc không đồng ý rời đi, Đường Thiển và Lục Tùy Ý đương nhiên không muốn ép buộc con gái, cả nhà lần nữa trở lại nhà ông nội, để cùng thương lượng về vấn đề này.
Bọn họ không muốn tổn thương tình cảm của con gái, dù sao cả việc nguy hiểm như một mình chạy đến sân bay cũng có thể làm ra rồi, nếu như ép buộc con bé rời khỏi ông nội, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của con gái.
“Vậy… đành nhờ ba, mong ba chiếu cố con bé thêm một thời gian nữa.” Lục Tùy Ý thấp thỏm nói: “Chờ Chúc Chúc lớn hơn chút nữa, độc lập hơn, chúng con sẽ đến đón con bé về.”
Lục Hoài Nhu chiếm được lợi cũng không ra vẻ, dùng thái độ bao dung của bậc bề trên, lười biếng nói: “Chuyện đã như thế, chẳng còn cách nào khác, tôi đành nuôi con bé thêm một thời gian nữa vậy.”
Lục Hoài Nhu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cho dù Chúc Chúc có ở lại, thì việc kết hôn cũng không thay đổi được. Anh suy nghĩ cho kĩ càng vào.”
Lục Tùy Ý lầu bầu nói: “Chuyện kết hôn của hai đứa con, ba cũng muốn quản như quản Chúc Chúc vậy, chúng con đều là người trưởng thành rồi. Ba làm ơn cho chúng con quyền quyết định chuyện chung thân đại sự được không?”
Nghe thằng con trai nói thế, Lục Hoài Nhu lại được dịp tăng xông, nhưng Chúc Chúc lại đang ngồi bên cạnh, nên anh chỉ có thể đè nén nóng nảy, nói: “Tôi lười quản anh chị. Tùy, muốn làm gì thì làm!”
Chỉ có Lục Tuyết Lăng biết, mặc dù Lục Hoài Nhu mạnh miệng, nhưng tên này mình chắc chắn không có chuyện mặc kệ Lục Tùy Ý ra sao thì ra, dù sao đây cũng là con trai ruột thịt, duy nhất của thằng em mình, làm gì có ông bố nào làm lơ chuyện chung thân đại sự của con trai chứ.
Lục Tuyết Lăng thủng thẳng nói: “Tiểu quỷ, ý của ba cháu là: kết hôn không phải trò đùa, hi vọng hai đứa không phải vì hứng khởi nhất thời, hoặc là chỉ vì Chúc Chúc muốn trở về nhà mà kết hôn, đây là chuyện cả đời, và hai đứa cần có trách nhiệm với quyết định của mình.”
Đường Thiển và Lục Tùy Ý liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Lục Tuyết Lăng tiếp tục nói: “Lý do duy nhất để đi đến hôn nhân giữa hai người chính là tình yêu, đồng thời cả hai đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sự kiên định để đi cùng nhau đến già, yêu thương, chăm sóc, và có trách nhiệm với đối phương. Nếu tương lai phát sinh những mâu thuẫn hoặc nhận ra cả hai tính cách không hợp, khó có thể chung sống, lại tùy tiện ly hôn đây chính là hành động không có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Việc này cũng sẽ tạo tổn thương cho Chúc Chúc, vì vậy cô hy vọng hai đứa cẩn trọng suy nghĩ kỹ càng.”
“Bà họ nói đúng đó ạ.” Chúc Chúc liên tục gật đầu: “Ba mẹ không cần vì con mà miễn cưỡng ở bên nhau.”
Dù sao hiện tại cô nhóc cũng có ông nội và bà họ rồi.
Lục Tùy Ý đột nhiên lấy lại tinh thần, bắt đầu hiểu sâu sắc, kỳ thực không phải ông bố già nhà mình muốn can thiệp vào chuyện riêng của anh, mà chỉ vì lo lắng cho con trai mình. So với bất kỳ ai trên đời này, ba anh chính là người hy vọng anh có thể sống hạnh phúc, vui vẻ nhất.
“Ba, con và Tiểu Thiển sẽ cẩn trọng cân nhắc lại chuyện kết hôn lần nữa, và nhất định sẽ có trách nhiệm đến cùng với quyết định của bản thân, cũng như với Chúc Chúc. Ba không cần lo lắng.” Lục Tùy Ý nắm tay Đường Thiển, đứng dậy, chào hai người: “Vậy ba …lại nhờ ba chăm sóc Chúc Chúc giúp hai đứa con.”
Lục Hoài Nhu khoát tay, vẫn như cũ làm ra vẻ cứng rắn: “Thật phiền phức quá, nhớ mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt phí đấy, tôi cũng không thể giúp anh chị nuôi con gái không công được.”
“Ba yên tâm, con sẽ chuyển tiền sinh hoạt phí cho Chúc Chúc.”
Đến khi Lục Tùy Ý và Đường Thiển rời đi, Lục Chúc Chúc lập tức nằm dài ra ghế sofa, chuẩn tư thế ‘Cát Ưu nằm’ (1), thở dài thườn thượt nói: “Quả nhiên ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất, cả ghế sofa cũng thấy êm ái, thoải mái hơn hẳn.”
Lục Hoài Nhu cười nói: “Giờ mới biết á.”
“Lục Hoài Nhu, đi pha cho công chúa Chúc Chúc xinh đẹp một ly trà sữa nào, 50% sữa, 30% đường, full topping nhé.”
“Còn đòi 50% sữa, 30% đường, công chúa điện hạ hình như có chút hiểu lầm với ông nội của người thì phải?” Lục Hoài Nhu đi qua, nhéo tai Chúc Chúc: “Đứng lên, đi pha trà cho ông nội mau.”
Lục Chúc Chúc nhớ đến những ngày tháng ở nhà với ba mẹ, hai người đều ân cần chăm sóc, bánh gato còn bưng đến bón tận miệng cho cô nhóc, nhìn tình cảnh trái ngược trước mắt, lại quay sang ông nội thiên hạ Lục Hoài Nhu nhà mình, cô nhóc chỉ biết đau đớn cảm khái đúng là đời người lên voi xuống chó khó lường.
Cô nhóc lập tức tỉnh táo lại.
Lục Hoài Nhu đá mông cháu gái một cái không thương tiếc hạ lệnh: “Còn không mau đi.”
Lục Chúc Chúc nhìn sự thực tàn khốc trước mắt, lập tức hối hận, nuốt nước mắt vào trong, uất ức nói: “Con muốn về nhà.”
Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Con nghĩ hay đó? Đã tiến vào đây há có thể dễ dàng đi ra! Đúng là quá ngây thơ.”
Lục Chúc Chúc: …
Danh sách chương