Nguyên Trinh bậm môi một cái rồi đạp ngựa đi theo nói:" A Băng, ta thấy kĩ thuật cưỡi ngựa của cô rất tốt, là ai dạy cho cô a??"

"Ta tự học lúc nhìn cha và đại ca cưỡi." Ta tự học là đúng, "lúc nhìn cha và đại ca cưỡi" là hoàn toàn sai vì nàng căn bản chưa nhìn thấy bao giờ.

"Nếu sau này cô lấy nam nhân Tây Vực thì đảm bảo cô sẽ rất được yêu quý.." Nguyên Trinh tiếp tục nói. Người Tây Vực vốn rất coi trọng việc cưỡi ngựa săn bắn nên Phù Thiên Băng sẽ là "người hùng" về mục biểu diễn ngựa ở đây.

Phù Thiên Băng nghe thế đôi mắt nàng bỗng sáng rực:"Thật sao?" Nếu nói yêu quý người giỏi chế phục ngựa thì nàng không cần phải cưới "Trai Tây Vực" cũng sẽ được miếng thơm. Ví dụ như mở lớp dạy kĩ thuật thuần hóa, biểu diễn xiếc với ngựa.. như vậy nàng sẽ có cả bộn tiền nha.

"Trẫm không cho phép." Sở Giả Thần mặt lạnh như băng gầm lên từng tiếng. Nữ nhân này, còn dám mơ tưởng đến chuyện được gả đến Tây Vực? Nàng không lẽ đã quên nàng là của hắn!

Phù Thiên Băng nghe xong sắc mặt liền đen thui nói nhỏ:"Ta rõ ràng là không hề quan tâm đến ngươi mà." Mặc cho Sở Giả Thần có nghe thấy hay không Phù Thiên Băng vẫn lơ đi bắt chuyện với Nguyên Trinh:"Công chúa ta hát cho ngươi nghe nha...nghe xem ta đã đủ trình độ về một nhà với Tây Vực không."

"Được" Nguyên Trinh cười nói.

Phù Thiên Băng nghe vậy liền mỉm cười bắt đầu hát. Giọng nàng cao vút lại vô cùng trong. Lời ca oai hùng lại mạnh mẽ giống như nàng đang kể về những chiến tích săn bắt ngựa oai hùng nhất. Những trận ra sân đều đằng đằng khí chất, câu từ thoát tục nhạc điệu vui tươi cứ thế nàng hát:

Cho ta một mảng trời xanh

Có ánh dương vừa ló dạng

Cho ta một vùng thảo nguyên xanh

Trải dài tận xa xăm

Cho ta một hùng ưng

Như một nam tử oai hùng

Cho ta một cái sáo mã can

Giữ chặt trong tay chàng

Cho ta một vầng mây trắng

Như một ước mơ thuần khiết

Cho ta một làn gió mát

Ngát thơm hương muôn hoa

Cho ta một lần gặp gỡ

Trên đồng cỏ xanh xanh

Cho ta một ánh mắt

Nồng nàn cháy bỏng

Hán tử bắt ngựa, chàng thật anh dũng cường tráng

Cưỡi tuấn mã phi như bay như một cơn lốc

Thảo nguyên mênh mông có chàng phiêu bạc

Lòng của chàng rộng như đại địa nối tiếp đại dương

Hán tử bắt ngựa, chàng chiếm lấy trái tim ta

Ta nguyện tan chảy trong lòng ngực vạm vỡ của chàng

Thảo nguyên bao la cùng chàng phiêu lãng

Sống những ngày tươi sáng cùng chàng.

(Sáo mã can. Sáo mã can: trông giống gậy quất ngựa nhưng dây quất dài có buộc thắt ở đầu dây để khi bắt ngựa người ta sẽ vòng dây đó qua cổ ngựa để khống chế.)

Phù Thiên Băng vừa hát vừa đưa người đung đưa theo nhạc, nàng hát rất hay. Nhạc điệu rất mới lạ nghe lại rất êm tai, nó khiến con người ta cảm thấy vui vẻ hưng phấn như chính nhạc điệu nó vốn có vậy.

Gần đó, người dân Tây Vực người chăn ngựa người nuôi dê, bầy trẻ con thì đang nô đùa cùng nhau, và cả Thái tử, công chúa Tây Vực.  Tất cả đều đang yên lặng lắng nghe nàng hát. Câu hát của nàng rất phù hợp với những gì xảy ra ở đây. Hơn thế nàng còn mang cả chí khí, sự dũng mãnh của người dân Tây Vực vào trong bài hát.

Đây không lẽ là một bài hát được hát bởi chính người Sở? Người Sở xưa nay luôn cậy quyền nước giàu đất nhiều mà làm khó người Tây Vực, ấy thế mà vẫn còn có người vì nước Tây Vực mà hát lên bài hát này sao? Họ có nên thay đổi cách nhìn của mình đối với Sở Quốc??

Nếu Phù Thiên Băng mà biết chỉ vì bài hát này mà nàng "sống dở chết dở" chắc nàng sẽ rất muốn độn thổ. Có ai biết rằng đây chỉ là một bài hát ở thế kỉ hai mươi mốt hay không? Có ai biết rằng nàng đã thuộc nằm lòng nó chỉ vì nàng đã nghe qua một lần hay không? Tại sao chỉ có mỗi mình nàng là biết nguyên do a!!

Nhưng tất cả những suy nghĩ trên của Phù Thiên Băng cũng chỉ là ở tương lai. Còn bây giờ, nàng đang vô cùng hăng say với bài hát của nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện