“Ông ngoại, tại sao vậy?” Tô Nhan lo lăng.

“Bởi vì tiền này không sạch sẽ!” Ông cụ Trương mặt mày nặng nề, tức giận mắng.

Giọng nói này ngay lập khiến Tô Nhan chắn động.

“Thắng đến bảy trận liên tiếp, lại còn trong trường ngựa của Khai Mạc dùng con ngựa của Khai Mạc để thắng cậu ta sao? Cháu có biết điều này khó khăn đến thế nào không? Đường đi chính quy không thể nào thắng được! Chỉ có thể dùng cửa phụ mới có thể làm được chuyện này, Nhan Nhi, ông ngoại đã sống lâu như vậy rồi, thủ đoạn nhỏ này của các cháu lừa được Khai Mạc, có thể lừa được ông đây sao? Lừa được nhà họ Khai sao?” Ông cụ Trương tức giận.

Tô Nhan nghe thấy, mới hiểu được tâm tư của ông cụ Tô, ông là cho rằng Lâm Dương đã dùng thủ đoạn gì đó mới thắng được Khai Mạc.

Trêи thực tế, Lâm Dương quả thực đã sử dụng nó.

“Các cháu có thể lừa được đám người Khai Mạc, nhưng những người đứng sau bọn họ sẽ không thể bị các cháu lừa được, nghe nói lần này các cháu đã kiếm được của bọn họ một tỷ.

Đây không phải là chuyện mà bọn họ có thể chấp nhận được, bọn họ chắc chắn cũng sẽ nói rõ tình huống cho gia tộc của mình biết, tới lúc đó sẽ có biết bao nhiêu gia tộc tìm tới cửa, cho dù là nhà họ Trương của ông ở tỉnh Quảng Liễu gia thế có lớn thế nào cũng không thể đối phó nhiều thế lực như vậy, chúng tôi không giữ được các cháu vậy thì ai có thể giữ được các cháu nữa? Các cháu nhanh chóng trả lại tiền cho ông, nếu như không làm điều đó thì hãy cút ra khỏi nhà họ Trương cho ông. “Trương Trung Hoa với khuôn mặt đỏ bừng gầm lên.

Lâm Dương ngây ngốc cười.

Ông cụ này mặc dù trông có vẻ vô cùng cứng nhắc và nghiêm khắc, nhưng trêи thực tế là miệng nói chua ngoa nhưng trái tim mềm yếu như đậu phụ, sở dĩ ông gọi hai người đến cũng chỉ là muốn bảo vệ Lâm Dương và Tô Nhan.

“Ông ngoại, cháu lập tức trả tiền lại ngay.” Tô Nhan cúi đầu sau đó gật đầu nói, không dám phản bác.

Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu: “Ông ơi, số tiền này cháu sẽ không trả lại.”

Trương Trung Hoa sững sờ, bùng nổ tức giận: “Tên nhóc, cháu đang nói cái gì vậy?”

“Ông cụ, đây là tiền do cháu dựa vào năng lực của mình mà thắng được, tại sao phải trả lại? Càng huống hồ, giấy trắng mực đen đều viết ở đây. Cái này của cháu có đầy đủ hiệu lực pháp luật. Dù sau lưng bọn họ có năng lực lớn đến thế nào cũng không thể làm gì một công dân tuân thủ pháp luật như cháu? ”Lâm Dương nói.

“Cháu … cháu … cháu … tên nhóc cháu không thể dạy đượ!

cKhông thể dạy được!” Lão Trương tức giận, toàn thân run lên.

“Ông ngoại, ông đừng tức giận hại cơ thể.” Thành Bình vội vàng nói sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương, tức giận nói: “Lâm Dương, anh làm cái gì vậy? Gây hoạ cho nhà họ Trương của chúng tôi sao? Anh cho rằng anh là cái thá gì? Anh thực sự cho rằng anh có thể thắng Khai thiếu gia của bọn họ sao? Tôi đã nhìn thấy rồi. Anh hoàn toàn chỉ dùng thủ đoạn đê tiện đê hèn, Khai thiếu gia hào phóng, biết rõ nhưng cũng không nói, mới đưa tiền cho anh, nhưng người ta cho anh mặt mũi, anh không thể nào đạp mũi lên mặt, mau trả tiền lại đi! Nếu không nhà họ Khai, nhà họ Việt tìm đến cửa, tôi xem anh làm sao! “

“Thủ đoạn đê tiện sao? Xin hỏi tôi đã dùng thủ đoạn đê tiện nào?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

“Bản thân anh dùng thủ đoạn gì thì ban thân anh biết rõ nhất.”

“Vậy thì mời anh nói thử xem.”

“Anh … hừ, tôi lười nói.”

*E rằng nói không được, đúng không?” Lâm Dương lắc đầu, tay chống cằm bình tĩnh nói.

Sắc mặt của Trần Thành chỗ đỏ chỗ xanh, nhưng không nói gì.

“Bỏ đi, bỏ đi…”

Ông cụ Trương ngồi xuống, hít thở mạnh máy hơi, lạnh lùng nói: “Bác sĩ đã dặn dò tôi không được nóng giận. Chuyện này tôi sẽ không tính toán với cậu nữa.”

“Ông ngoại…”

“Không tính toán là một chuyện, nhưng tiền này các cháu vẫn phải trả lại. Thực ra, đó không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn là vấn đề thể diện. Không trả tiền, cháu bảo những người đó không xuống được sân khấu, cháu khiến bọn sống không yên.

Bọn họ có thể để cho cháu sống yên sao? “

: Ông cụ Trương đứng lên, vỗ vỗ quần áo, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dương, hừ nói: “Người trẻ tuổi, chính là thích tranh giành hiếu thắng! Ông đây lần này đem cái mặt già nua này ra, cho các cháu tranh thủ thời gian mười ngày, các cháu tự mình suy nghĩ thật tốt, nghĩ thông rồi thì trả lại tiền đi. Đó không phải là tiền của chúng ta, chúng ta không cần. Loại tiền này, cháu thực sự có thể dùng không?”.

“Vâng, ông ngoại.” Tô Nhan vội vàng gật đầu.

“Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, nên khai tiệc rồi!”

Ông cụ nói rồi bước ra khỏi nhà.

Lâm Dương liên tục cười khổ.

Tô Nhan chạy đến.

“Cứ làm theo những gì ông nội nói đi.”

“Không cần.”

“Lâm Dương, đừng cố chấp, không lẽ muốn làm lớn chuyện mới được sao? Hơn nữa, đây cũng không phải là tiền của chúng ta.” Tô Nhan khóc không ra nước mắt.

Cô thực ra không quá coi trọng tiền bạc, theo cô thấy, một gia đình bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.

Lâm Dương do dự một chút, thở dài nói: “Bỏ đi, chuyện này mọi người đều muốn anh làm, vậy được rồi, tiệc sinh nhật xong xuôi, anh sẽ tìm cơ hội trả lại.”

Trả là một chuyện, nợ nên tính cũng phải tính.

“Vậy thì tốt quá.” Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Bùm bùm bùm bùm …

Lúc này, một tràng pháo nỗ dày đặc và dồn dập vang lên.

Nhà họ Trương trở nên náo nhiệt hẳn.

Tiếng hò hét và tiếng vỗ tay vang lên.

Ông cụ Trương chính thức bước vào sảnh.

Một nhóm người vội vã tiến tới trước để nói lời chúc phúc với ông cụ Trương.

Ông cụ vẻ mặt tràn đầy nụ cười, gật đầu lia lịa nói: “Tốt! Tốt!

Tết! Haha…”

Khung cảnh thật yên bình.

“Lão tứ.” Lúc này, ông cụ Trương gọi một tiếng.

Con trai thứ tư của ông ấy vội vã tiến lên.

“Cha.”

“Mẹ con đâu?”

“Mẹ đang ở trong phòng.”

“Ò? Vậy thì mặc kệ bà ấy đi, chúng ta khai tiệc thôi, đừng để khách quý đợi lâu.”

“Hả, vâng.”

Trương Côn cười nói, sau đó chạy xuống đi làm việc.

Ngay khi bữa tiệc được mở ra, mọi người bắt đầu ăn uống, tiếng pháo nỗ không ngừng vang lên, và các món quà cũng lần lượt được tặng lên.

“Cha, con chúc cha muôn đời an khang, vận đen qua, cơn may đến, luôn luôn bình an, đây là linh chỉ ngàn năm mà con đặc biệt đặt mua cho cha, cha đó, mỗi lần bẻ một chút nấu ăn đảm bảo cha sẽ sống lâu trăm tuồi, luôn luôn khoẻ mạnh!” Lúc này, lão tam Trương Tường Hiến vừa tặng quà vừa mỉm cười nói.

“Linh chi ngàn năm sao?”

“Tôi mới chỉ nghe nói đến linh chỉ trăm năm, nắm linh chỉ ngàn năm này … hahaha … tốt lắm tốt lắm!”

“Vẫn là Lão tam có hiếu!”

Các vị khách lần lượt nói, khen ngợi lão tam của nhà họ Trương.

Ông cụ cười lớn haha, vẫy tay: “Được rồi, lão tam, đến uống ly rượu đi!”

“Cám ơn chai”

Lão tam cung kính bước tới trước và uống cạn ly rượu mà ông cụ đã rót.

Có thể được uống rượu của ông cụ tức là đại diện cho việc đã nhận được tán thưởng của ông cụ, toàn tỉnh Quảng Liễu rất ít người có thể uống được loại rượu này, kể cả người của nhà họ Trương.

Lão tam mặt tràn đầy nụ cười, hài lòng lùi lại, mọi người bên cạnh lão tam ai nấy đều giơ ngón tay cái lên, vô cùng vui vẻ.

Khi lão nhị Trương Hoa Ca vừa nhìn thấy, sắc mặt liền trầm xuống, vội vàng bước lên trước nói: “Cha, đây là trà Long Tỉnh cao cấp trăm năm. Nghe nói là trong 500g trà Long Tỉnh mới lựa chọn cẩn thận ra được một lạng. Phải mắt mấy chục năm, mới được ngần này. Con là từ Trà Vương mới xin được, chỉ vì tặng cho cha thưởng thức. “

Lời này vừa dứt, mọi người tại hiện trường đều biến sắc.

“Trà vương?”

“Đó là chuyên gia ném trà có thầm quyền nhất ở trong nước!”

“Loại trà trong tay ông ta chỉ dành riêng cho Yến Kinh, người bình thường hoàn toàn không thể xin được nó.”

“Các ông nhìn trán của Trương Lão Nhị đi!”

“E rằng ông ta đã khấu đầu trước Trà Vương mới cầu xin được thuốc này…”

Không ít người cảm khái vạn phần, khen ngợi Trương Lão Nhị vì tắm lòng hiếu thảo của ông ta.

Ông cụ cũng cảm động vô cùng, trực tiếp đứng dậy đi tới.

“Hoa Ca… sao con phải khổ như vậy.” Ông cụ thở dài, đưa tay vuốt ve vét thương trêи trán của Trương Lão Nhị.

“Cha, không sao, chỉ cần cha vui vẻ, con trai làm chút này có đáng là gì.” Trương Hoa Ca cười nói.

Ông cụ Trương không đành lòng, đôi mắt già nua đục ngầu.

Nói xong, ông rót hai ly rượu.

“Nào, hai chúng ta uống một ly rượu đi.”

“Vâng.” Trương Lão Nhị trực tiếp uống cạn một hơi.

Uống rượu xong, Trương Lão Nhị trực tiếp bị ông cụ kéo đến ngồi xuống bên cạnh nói chuyện.

Nhìn thấy cảnh này, nhiều vị khách âm thầm lưu lại trong ánh mắt.

Xem ra trong lòng ông cụ, lão nhị này tương đối không bình thường …

“Nhanh lên.” Trương Tỉnh Vũ vẻ mặt không được tự nhiên, nói với Tô Quảng bên cạnh.

Tô Quảng nhìn chiếc vòng trong tay, có chút do dự không quyết.

“So với Trương Lão Tam và Trương Lão Nhị, vật trong tay mình quả thực giống như đồ bỏ đi…”

Nhưng tới lúc này rồi, cũng không còn sự lựa chọn.

“Cha, cha cầm lấy cái này!” Chính ngay lúc này, Lâm Dương lên tiếng.

Tô Quảng quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Dương trong tay cầm một bức tranh.

“Cái này…”

“Cầm lấy đi.” Lâm Dương mỉm cười nói.

Tô Quảng có chút do dự, nhưng vẫn nhận lấy.

Sau khi nắm được thông tin về bức tranh, Tô Quảng hít sâu một hơi rồi đứng dậy đi về phía ông cụ.

“Cha, con chúc cha phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Đây là bức tranh Thượng Nguyệt Đồ được con và Tinh Vũ lựa chọn cần thận cho cha, hy vọng cha sẽ thích.” Tô Quảng cầm bức tranh bước tới.

“Thượng nguyệt đồ?”

Đôi mắt của ông cụ ngay lập tức sáng lên.

Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến.

“Thượng Nguyệt Đồ sao? Thật nực cười, bút tích thật của tôi đang ở đây. Anh mang đồ giả lên là có ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện