Hiện tại Khai Mạc áp lực rất lớn.

Bạn bè xung quanh đều đến giúp anh ta thu phục Tô Nhan, bây giờ chuyện chưa thành, còn liên lụy bọn họ thua mấy ngàn vạn, mặt mũi Khai Mạc đương nhiên không giữ được.

Lần này, không thể nào thual “Mấy con ngựa này trông không khác nhau lắm, tôi qua đó xem.” Lâm Dương quét mắt nhìn con ngựa được dắt ra, liền bước tới.

“Cậu Khai, có chắc không?” Cậu Việt đi tới, da đầu tê dại hỏi.

“Yên tâm, trận này thắng chắc!” Khai Mạc trầm giọng nói.

“Thật sao? Vậy nếu thua, tôi trở về khó mà giao phó.” Giọng Lục Mao cũng có chút khô khốc.

“Thế nào? Các người không tin tôi?” Cậu Khai cau mày nói.

“Không phải đâu cậu Khai, các anh em thật sự không thể thua nữa.”

“Đừng lo, trận này tôi sẽ thắng.”

*Ò? Cậu Khai có chủ ý gì tốt?” Mấy tên phú nhị đại vội vàng hỏi.

“Chủ ý? Đối phó tên phế vật này còn cần chủ ý gì? Đây là địa bàn của tôi, tôi động chút chân tay không phải dễ dàng? Một lát nữa xem tên đó con ngựa đó chọn con ngựa nào sau! Mặc kệ con ngựa kia do cậu ta chọn, chỉ cần là cậu ta nhìn trúng, dù là thiên mã, thì hôm nay cũng phải biến thành tôm tép!” Khai Mạc lạnh nhạt nói.

Mọi người nghe xong, hai mắt sáng lên.

Cảm thấy Khai Mạc có ý định chơi xấu? “Nên sớm làm như vậy!” Cậu Việt nhỗ nước miếng, hung hăng nói.

“Bây giờ cũng không muộn, dù sao tên kia vẫn còn ở đây, nếu hôm nay cậu ta không bị lột da, mặt của chúng ta biết để vào đâu?” Lục Mao híp mắt nói.

“Tôi chọn xong rồi!”

Lúc này, Lâm Dương ở bên kia hô một tiếng: “Ta cược số hail”

Mọi người đồng loạt nhìn về con ngựa số hai.

Lần này, ánh mắt Lâm Dương ngược lại cũng giống như mọi người, số 2 quả thật là ngựa tốt.

“Được, vậy tôi cược số một.”

Khai Mạc nói xong, âm thầm nhìn thoáng qua người cưỡi số hai.

Người cưỡi ngựa lén gật đầu, rồi xoay người lên ngựa.

Tiếng súng bắt đầu vang lên, năm con ngựa lại phi nước đại lần nữa…

Mọi người nhìn chăm chú.

Trêи mặt Khai Mạc không hề bận tâm chút nào.

Những phú nhị đại kia thì lại vô cùng khẩn trương.

Bởi vì con ngựa số một dường như không chạy được bằng con ngựa số hai.

Thời gian dần trôi qua, con ngựa số một đã bị bỏ xa.

“Cậu Khai!” Đám người cậu Việt nóng nảy.

“Yên tâm, bạn thua đâu.” Khai Mạc cười nhạt nói.

Nhìn thấy bộ dạng Khai Mạc như vậy, mọi người an tâm hơn chút.

Lúc này, cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Thấy người cưỡi trêи con ngựa số hai đột nhiên rút một con dao từ đâu, hung hăng đâm vào lưng con ngựa số hai.

“Cái gì?”

Tô Nhan sợ đến mức gần như muốn hét lên.

Người xung quanh cũng bị kinh sợ, sau đó cả đám nở nụ cười thất thanh.

Thì ra cậu Khai muốn trực tiếp giết chết con ngựa!

Mặc dù đây là hành vi ăn gian, nhưng chỉ cần cậu Khai sống chết không chịu thừa nhận, thì hành vi này chính là hành vi cá nhân của người cưỡi số 2. Đến lúc đó, bất kể người cưỡi số 2 này phải chịu trách nhiệm gì, cũng không liên quan đến cậu Khai, cả đám chỉ cần cắn răng chịu đựng thắng thua thứ hai này sẽ không có chuyện gì.

“Không sơ hở chút nào, không sơ hở chút nào! Hahaha…

Cách mới cực đỉnh của Lục Mao, liên tục vỗ tay cười to.

“Cậu Khai, làm hay lắm!” Cậu Việt cũng giơ ngón tay cái lên!

Bây giờ con ngựa này đã bị đâm một nhát, đừng nói là chạy, nó đã sắp chết rồi! Một con ngựa sắp chết, còn có thể chạy?

Trận này, chắc chắn sẽ thắng!

Nhưng.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng đã phân thắng bại thì cảnh tượng hiện trường dần khiến người ta nhận ra chuyện dường như không đơn giản như họ nghĩ.

Bởi vì… con ngựa số hai ở bên kia chạy như điên, cũng không vì một nhát dao đó mà dừng lại, ngược lại… Nó còn lao nhanh hơn, cuồng nhiệt hơn, phẫn nộ hơn.

Khe hở máu ở lưng… hoàn toàn không khiến nó dừng lại Như thể nó không cảm thấy đau đón ở lưng.

“Cái gì?”

: Khai Mạc xông lên vài bước, mắt trừng lớn không thể tin được mà nhìn cảnh tượng đó.

“Chuyện này… sao có thể xảy ra được?”

“Cậu Khail!”

Những người khác cũng trợn tròn mắt, vội vàng nhìn về phía Khai Mạc.

“Đâm! Đâm mạnh lên cho tôi!” Cậu Khai hét lên trong cơn cuồng loạn.

Anh ta không thể chấp nhận được cảnh tượng làm cho người ta chắn động này.

Nhưng… dù là vậy, thì vẫn vô dụng như cũ…

Người cưỡi con ngựa số hai kia điên cuồng đâm vào lưng ngựa.

Xoet! Xoetl Xoet! Xoet…

Máu phun ra như suối, trực tiếp nhuộm đỏ cả người cưỡi kia, cảnh tượng vô cùng đẫm máu, kinh khủng!

Nhưng… Dù vậy, con ngựa kia vẫn không dừng lại, trái lại còn chạy càng nhanh hơn, con ngựa dẫn đầu, lao về đích.

Cậu Khai ngây người.

lệ Đầu của mọi người đều oanh lên một tiếng, trống rỗng.

Con ngựa này… kinh thật !

*Ò? Ăn gian?”

Lâm Dương ở bên này nhếch khóe miệng lên, cười nhạt nói: “Cậu Khai, trêи hợp đồng chúng ta đã nói, nếu ăn gian sẽ tự động nhận thua, hơn nữa còn bồi thường cho đối phương gấp ba lần số tiền, giấy trắng mực đen, chắc anh không phủ nhận chứ?”

“Chuyện này… Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cậu Khai ngây ngốc lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Dương: “Anh đã dùng thủ đoạn gì?”

“Tôi cái gì cũng không làm, người là người của anh, ngựa là ngựa của anh, chẳng lẽ anh còn nghĩ rằng tôi dùng yêu pháp gì đó?” Lâm Dương cười nói.

Nếu Khai Mạc không phải là người tin vào thuyết vô thần”, thì e rằng thật sự sẽ tin là Lâm Dương biết yêu pháp gì đó.

Dù sao chuyện này thật sự là quá phóng đại…

Cả đám cậu Khai á khẩu, không nói nên lời.

“Hơn nữa, chuyện vừa rồi, cậu Khai, anh có thể giải thích cho tôi không?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.

“Giải thích cái gì? Đó là hành vi cá nhân của người cưỡi, không : liên quan gì đến tôi?” Cậu Khai thầm nghiền răng nói.

“Sống chết không thừa nhận? Không sao, tôi không so đo, dù sao ta kiếm được lời ba trăm triệu.”

Lâm Dương nhéch miệng, sau đó cầm lấy chìa khóa trêи bàn nói với Tô Nhan mặt đang hoá đá: “Bà xã, em biết lái xe Lamborghini không?”

“Không… không biết…” Toàn thân Tô Nhan run lên, lắc đầu liên tục.

“Ferrari thì sao?”

*… Cũng không biết…”

“Được rồi, vậy em ra ngoài anh gọi xe kéo tới, kéo những chiếc xe này về nhà. Chúng ta bắt taxi về.” Lâm Dương nói.

Tô Nhan lại dâng lên một cảm giác mơ hồ.

“Được rồi cậu Khai, trận thứ hai các người vẫn thua, lần này đánh cược cũng lớn, chắc các người cũng không còn tiền? Tôi nghĩ tôi nên trở về rồi.” Lâm Dương cười nói.

“Không được đi!”

Đám người cậu Việt nóng nảy.

“Còn muốn đánh cược?” Lâm Dương nhíu mày.

“Đương nhiên.” Vài người nghiền răng nghiền lợi.

“Nhưng các người không có tiền!”

“Không phải có thể ký giấy nợ sao?”

“Chuyện này…”

“Cậu Việt, thôi đi! Thôi đi!” Lục Mao kéo cậu Việt lại, nhỏ giọng nói: “Đừng cá cược nữa, tôi cảm thấy quá tà môn! Tên này dường như không đơn giản!”

“Không phải đơn giản cái rắm, một tên vô dụng chỉ biết ăn cơm mềm? Chúng ta nhiều người như vậy tại sao phải sợ anh ta?

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chúng ta không thể để người khác chê cười? Cha anh cũng sẽ nói anh làm mất mặt!” Cậu Việt tức điên người nói.

“Nhưng…”

“Đặt cược đi!”

Lúc này, cậu Khai cũng khẽ hô một tiếng.

Mọi người đều chấn động nhìn về phía cậu Khai, lúc này mới phát hiện ra mắt anh ta đều đã đỏ hoel Anh ta cũng lên!

Anh ta cũng không nhận thua!

Anh ta cũng muốn hoàn vốn!

Cái chính là… Anh không tin mình sẽ thua một tên phế vật như vậy!

“Vậy được, cứ tiếp tục đặt cược đi, ký tên! In giấy nợ!”

Lâm Dương sảng kɧօáϊ đồng ý.

Hai giờ sau…

Tô Nhan như một người đần độn, thất thần bước ra khỏi trang viên.

Bộ dạng của Trương Mậu Niên và Thành Bình cũng giống như cô.

Trêи tay Tô Nhan xách một chiếc túi, trong đó đều là chìa khóa Xe.

Ferrari, Lamborghini, McLaren, ngoài ra còn có tầm mười tắm thẻ ngân hàng cho đến một đống giấy nợ.

“Sau này trang viên này sẽ là của chúng ta, Tiểu Nhan, em mau cằm lấy giấy tờ này đi sang tên đi! Lúc nào không có chuyện gì làm, em có thể đưa cha mẹ đến đây nghỉ ngơi vài ngày.”

Lâm Dương từ phía sau bước ra.

Tô Nhan hai mắt thất thần nhìn anh, hơi thở dần trở nên dồn dập.

“Lâm Dương.”

“Sao vậy?”

“Anh… anh nhéo má em đi.”

“Được.”

*A… đaul”

Tô Nhan kêu đau một tiếng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn có chút ửng đỏ.

“Vậy là em không nằm mơ?”

“Nằm mơ cái gì?”

“Chuyện này… Này là thật?”

“Đương nhiên là thật! Từ nay trở đi em là tiểu phú bà có giá trị hơn mười ức”!” Lâm Dương vuốt dọc chiếc mũi nhỏ của cô, sau đó đi tới bên cạnh, lái chiếc Lamborghini Poison mà cậu Khai mới mua.

“Lên xe đi, mỹ nữ!” Lâm Dương ló đầu ra nói.

“Ừm… Ữm…” Tô Nhan còn đang trong trạng thái mơ hò.

Chiếc xe thể thao nghênh ngang phóng đi.

Sau đó Trương Mậu Niên và Thành Bình đã khôi phục lại.

“Làm sao bây giờ?” Sắc mặt Thành Bình khó coi.

“Ha ha, đây là chuyện tốt, chúng ta nên vui mừng mới phải, sao anh lại có vẻ mặt khóc tang thế?” Trương Mậu Niên thở hắt nói.

ý “Chuyện tốt? Anh thấy đây là chuyện tốt ở chỗ nào? Nếu cả nhà này có được quyền lực, chúng ta cũng không có chuyện gì tốt!” Thành Bình trợn to mắt nói.

“Ha ha, đừng gấp, đi, theo tôi đi tìm ông nội!”

Trương Mậu Niên híp mắt cười nói, sau đó lên xe chạy về phía nhà họ Trương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện