Giọng nói này thu hút vô sô ánh mắt xung quanh.

“Người này là ai?”

“Ai? Hình như cậu ta là Lâm Dương!”

“Lâm Dương? Là ai?”

“Lâm Dương mà cũng không biết? Vậy anh có biết Tô Nhan không?”

“Tô Nhan thì biết, chính là cô gái xinh đẹp nhất nhì Giang Thành chúng ta, mấy năm trước là nhân vật phong vân. Chỉ tiếc lại gả cho một tên vô dụng, không xuất đầu lộ diện nữa…

Ơ? Chẳng lẽ là người này…”

“Không sail Người này chính là người ở rễ nhà họ Tô, người chồng vô dụng của Tô Nhan, Lâm Dương!”

“Là cậu ta sao?”

“Đáng ghét! Tên vô dụng này thật may mắn!”

“Ha ha, may mắn cái gì? Tên này kết hôn với nữ thần Tô Nhan ba năm, còn chưa nắm tay nữ thần lần nào!”

“Thật sao? Cậu ta không làm được làm vậy luôn à?”

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười vang lên từ trong đám đông xung quanh.

Thân phận của anh rất nhanh đã bị phơi bày.

Những ánh mắt kinh ngạc đó giờ phút này thay vào toàn là sự khinh thường, châm biếm, coi rẻ và chế nhạo.

“Bác sĩ Lâm?”

Hai mắt của cục trưởng Hách phát sáng.

Viện trưởng Hồ Dũng của bệnh viện Nhân Dân cũng vội vàng tới đón.

“Cậu Lâm, sao cậu lại tới đây?” Tề Trọng Quốc kinh ngạc hỏi.

Lạc Thiên ở bên cạnh hốc mắt đỏ lên, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Lạc Bắc Minh ở bên cạnh, một bụng lời nói lại phải nuốt xuống.

“Trận chiến này, để tôi lên!”

Khuôn mặt của Lâm Dương không có biểu tình gì nói.

“Hồ đồ! Chàng trai trẻ, cậu có biết trận đấu gì không? Mau rời khỏi đây đi! Trận đấu sắp bắt đầu rồi. Đừng làm chậm trễ thời gian.”

Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng nghiêm túc quát lên.

“Bác sĩ Lâm, tôi biết y thuật của cậu cao minh, nhưng vị bên trong là vua y học của Hàn Quốc… Cậu có tiền đồ rất tốt, không đáng bị thân bại danh liệt ở đây, nếu cậu muốn xem trận chiến thì đi theo chúng tôi. Còn trận chiến này, chỉ có thể để ông Tề ra trận.” Cục trưởng Hách thở dài, tận tình khuyên bảo nói.

Nhìn thấy cục trưởng Hách hình như có quen biết người này, những người khác còn muốn tiến lên đuổi Lâm Dương đi lập tức dừng bước.

“Nếu ông Tề chỉ là giao lưu y thuật tâm đắc của mình với vua y học Hàn Quốc kia, tiến hành thảo luận về y thuật thì tôi đây cũng không có ý kiến gì, nhưng trận chiến này không phải giao lưu y thuật, mà là trận chiến vinh dự! Liên quan đến vinh nhục của mỗi bác sĩ Trung Y, trận chiến này, trêи đời có rất nhiều người có thể chiến, nhưng Tề Trọng Quốc không thể!”

“Vì sao?”

Có người vô thức hỏi.

“Bởi vì ông ấy không xứng!” Lâm Dương nói.

“Wowl”

Xung quanh lập tức ò lên.

Tề Trọng Quốc cũng ngây ra.

Vị bác sĩ Trung Y già đi cùng với ông thôi râu trừng mắt.

“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”

“Bây giờ người trẻ tuổi càng ngày càng kiêu ngạo!”

“Bác sĩ Tè của tiền bối của bệnh viện Trung Y chúng tôi, là thái sơn Bắc Đầu trong giới y học Giang Thành! Cậu có thân phận gì mà lại dám ở đây sỉ nhục bác sĩ Tê!”

“Quả thực không biết trời cao đất dày!”

“Bảo vệ, mau đuổi người này ral”

Những người xung quanh tức giận hét lên.

Lúc này cục trưởng Hách cũng hơi tức giận.

Ông Tề chịu oan ức đức ra gánh vác tất cả, Lâm Dương lại nói với ông loại lời nói này. Đúng là không rất không tôn trọng người khá!

c Phải biết rằng, nếu thua trận chiến này không chỉ đơn giản là bị người đời chửi rủa, còn bị ghi chép lại trong sử sách, bị thế hệ sau khinh bỉ.

Không ai muốn đứng ra tham gia trận chiến không thể tránh khỏi này, chỉ có ông Tề đứng ra.

Tinh thần này đáng để người ta kính nễ.

Còn Lâm Dương thì sao? Quả thực là kiêu ngạo quá mức.

Nhưng Lâm Dương lại làm lơ những tiếng chất vất và mắng chửi xung quanh.

“Ông Tề, tôi không có ý hạ thấp ông, sở dĩ tôi nói ông không xứng tham gia trận chiến này, là vì ông rất khó thắng được vua y học Hàn Quốc kia. Ông chiến thì Trung Y sẽ thua! Ông đi sẽ làm mất mặt Trung Y1”

Lời nói này có phải quá thẳng thắn không?

Tề Trọng Quốc kinh ngạc không thôi, lẫm bẩm nói: “Cậu Lâm…

Ý của cậu là…”

“Để tôi chiến!” Lâm Dương kiên định nói: “Bởi vì tôi có thể thắng!”

Lời nói vừa rơi xuống, xung quanh lại nhốn nháo lần nữa.

“Bớt khoác lác đi! Chỉ bằng cậu sao?”

“Khẩu khí thật lớn! Cậu cho rằng cậu là Hoa Đà à?”

“Ngay cả khi ông Tề chắc chắn thua, cậu là cái thá gì?”

“Cút đi! Đây không phải chỗ để cậu khoác lác, từ đâu ra thì cút về đó đi!”

Một số người chế nhạo chửi mắng khi nghe thấy quần chúng bên ngoài lan truyền tin tức về Lâm Dương, tiếng châm chọc của mọi người càng dày đặc hơn.

“Lâm Dương, cậu về trước đi, chuyện ở nơi này không cần cậu bận tâm.”

Cục trưởng Hách lạnh lùng nói.

Tuy rằng trước đó Lâm Dương đã cứu Jesse, biểu hiện rất xuất sắc, nhưng những lời nói hiện tại của anh đã làm hảo cảm của cục trưởng Hách đối với anh giảm xuống mức đóng băng.

Những kẻ không biết tôn sư trọng đạo, không xứng được người khác tôn trọng!

Rốt cuộc Lạc Thiên không nhịn được.

“Lâm Dương, anh đừng làm ầm ï ở đây nữa, trở về đi…” Giọng nói của cô vô cùng gượng gạo.

Lạc Bắc Minh ở bên cạnh nhíu chặt đôi lông mày già nua, hừ thầm một tiếng.

Dường như không có ai xem trọng Lâm Dương.

Nhưng Lâm Dương vẫn đứng sừng sững ở đó, anh không hề quan tâm đến những lời nói xung quanh.

Anh chỉ lắng nghe câu trả lời của Tề Trọng Quốc.

Bởi vì chỉ có Tề Trọng Quốc mới có thể quyết định ai sẽ ra mặt trong trận chiến này.

Tề Trọng Quốc trầm mặc.

Lâm Dương kiên nhẫn chờ đợi.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

“Cậu có biết nếu thua sẽ có hậu quả gì không?”

“Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết, nếu tôi đã ra mặt thì tôi sẽ cố gắng hết sức!” Lâm Dương nói.

Đôi mắt già nua của Tề Trọng Quốc mở to, lại nói: “Hiện tại những người chú ý đến trận đấu này đã không thể hình dung bằng hàng nghìn hàng vạn…”

“Tôi nói, tôi không quan tâm!” Lâm Dương trực tiếp ngắt lời ông.

Đôi mắt già nua của Tề Trọng Quốc ngơ ngẩn nhìn Lâm Dương.

Khi ông nhìn thấy sự lạnh nhạt lóe lên trong đôi mắt đó, trong lòng ông không khỏi run lên.

“Thôi! Cậu đi đi!”

Ông thở dài một tiếng, vẫy tay.

“Ông Tè!”

“Ơ2”

“Sao ông có thể làm như vậy?”

“Ông đặt Trung Y của chúng ta ở chỗ nào?”

Những tiếng nói khϊế͙p͙ sợ vang lên.

Mọi người xung quanh đều hoảng loạn.

*Y thuật của bác sĩ Lâm tốt hơn so với tôi, nếu không…Để cậu ấy thử xem…”

Tề Trọng Quốc cũng không biết nên thuyết phục mọi người xung quanh như thế nào, khuôn mặt già nua do dự nói.

“Hồ đồ! Đúng là hồ đồ! Tề Trọng Quốc, ông có xứng đáng với chúng tôi không? Xứng đáng với sự kỳ vọng của tất cả mọi người không?”

Một người bác sĩ già tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

“Cậu ta còn trẻ như vậy, y thuật sao có thể tốt hơn ông Tề? Đây không phải là đang nói đùa chứ?”

“Đúng vậy, ông Tè là ai chứ? Ông ấy đi còn không có cơ hội thắng thì thằng nhóc này đi không phải sẽ bị Hàn Y cười nhạo sao?”

“Mất mặt quá!”

“Tôi mới vừa nghe người ta nói, người này chính là tên ở rễ cưới Tô Nhan, là tên vô dụng! Khi nào mà anh ta biết y thuật chứ?”

*Ý thuật? Tôi thấy đó là trò lừa gạt thì có!”

“Bây giờ không ít người vì nỗi danh mà không hề có điểm mấu chốt! Nói không chừng người này đã lừa gạt ông Tề, ở chỗ này giả danh lừa bịp để nỗi tiếng, muốn làm người nỗi tiếng trêи mạng kiếm những đồng tiền dơ bẳn!”

“Nhất định là như vậy!”

“Lâm Dương, cút đi!”

“Đúng vậy, Lâm Dương, cút đi!”

“Cút đi!”

“Cút đi!”

“Cút!”

Xung quanh vang lên tiếng hét ầm ï, trong lòng mọi người tràn đầy sự căm phẫn, chửi rủa và ném đá Lâm Dương dữ dội.

Rốt cuộc, có người nhìn không vừa mắt, lao đến muốn đánh Lâm Dương.

Bảo vệ lập tức ngăn mấy người đó lại.

Hiện trường lộn xộn.

“Còn ra thể thống gì nữal”

T Trọng Quốc tức giận.

Những người này thoáng tự kiềm chế được cảm xúc kϊƈɦ động.

“Dừng tay lại hết cho tôi! Hôm nay nhiều người ngoài như vậy, ông muốn bọn họ chê cười chúng ta sao?” Cục trưởng Hách tức giận nói.

Bảo vệ tách ra con đường một lần nữa.

Hiện trường hỗn loạn mới coi như được kiểm soát.

“Sắp đến giờ rồi.” Lâm Dương đột nhiên xoay người, đi về phía cổng sân vận động.

“Nếu ông Tè đã đồng ý, vậy đẻ tôi ra trận! Tôi không giỏi thuyết phục người khác, cho tôi nửa tiếng! Tôi! Sẽ cứu Trung Y1”

Mọi người cực kỳ hoảng sợ.

“Ngăn cậu ta lại!” Vị bác sĩ lớn tuổi trước đó hét lên.

“Không! Đề cậu ấy đi!”

Tễ Trọng Quốc lập tức quát.

Mọi người đều bị chắn động.

“Tề Trọng Quốc! Tôi nói cho ông biết, chúng tôi không sợ thua, nhưng chúng tôi không muốn thua một cách khó coil” Vị bác sĩ lớn tuổi lao đến gào lên với Tề Trọng Quốc.

“Ông Trương, ông xem tôi là ai?”

“Trước đó, ông là anh hùng! Bây giờ, ông chính là tội nhân làm Trung Y chúng ta mất hết mặt mũi! Ông làm vậy là đánh vào mặt Trung Y chúng ta trước mặt người khác! Ông làm sao xứng đáng với tổ tiên!”

Khuôn mặt của vị bác sĩ già đỏ bừng, gào lên lần nữa, sau đó phất tay áo nghênh ngang rời đi.

Biểu cảm của mọi người xung quanh cũng như thế, tức giận bắt bình.

Đúng vậy.

Mọi người đều đã thừa nhận là sẽ thua, chỉ hy vọng có thể thua một cách có thể diện.

Nhưng bây giờ…Còn có thể diện đáng nói sao?

“Được giao trọng trách nhưng lại không có lòng tự trọng!”

“Aiz, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Vô số người lắc đầu thở dài.

Một số người tức giận bất bình có lòng tự trọng khá mạnh mẽ, lựa chọn rời đi.

Hiện trường vô cùng vắng lặng.

“Trung Y…Xuống dốc rồi!”

Không biết là tiếng than tiếc hận của ai vang lên.

Giờ phút này, Lâm Dương đã vào địa điểm.

Đôi mắt của anh nhìn về phía trước, thẳng tiền không lùi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện