Trần Mậu nhìn Lâm Dương, hỏi một cách hoang mang.

“Có phải là bác sĩ mới của Tam Chỉ Đường không?”

“Nhìn qua cũng không giống lắm!”

“Hơn nữa cũng quá trẻ tuổi rồi! Một bác sĩ trẻ tuổi như thế này thì có ồn không?”

Mọi người đều bàn tán và chỉ trỏ.

Lạc Thiên ngậm miệng, cũng không biết nên giới thiệu Lâm Dương với mọi người như thế nào.

“Là các người hại chết bố của tôi, các người sẽ không được chết tử tế!”

Người nhà của bệnh nhân kia vô cùng kϊƈɦ động, muốn lao lên để đánh người.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó có mấy vị cảnh sát đang đi tuần tiến đến.

“Ai là người phụ trách chỗ này vậy?”

Một vị cảnh sát cao đến mét tám đi vào, lớn tiếng hỏi.

“TÔI 2 Lạc Thiên lắp bắp nói.

“Chúng tôi nhận được tin báo, nói răng ở chỗ các cô có kẻ khả nghỉ bán thuốc giả, cũng khiến cho người bệnh chết, mời các cô phối hợp điều tra với chúng tôi, đi theo chúng tôi một chuyến.”

Vị cảnh sát kia nghiêm túc nói.

Vẻ mặt Lạc Thiên tái nhợt, đôi mắt như người mất hồn, chậm chạp gật đầu.

Một người đẹp như vậy mà để lộ ra gương mặt tuyệt vọng, không hiểu sao cũng khiến cho rất nhiều người đau lòng.

Tuy rằng thuốc giả là do một tay Nghiêm Lãng tạo nên, nhưng Lạc Thiên cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Xem ra phòng khám Tam Chỉ Đường có hơn nửa là không mở được nữa.

Mọi người đều thở dài.

Nhưng ngay khi mấy người chuẩn bị rời khỏi phòng khám, thì những người nhà này lại trực tiếp chặn lại ở cửa.

“Không được đi!”

“Những tên lang băm này phải cho chúng tôi một lời giải thích, bọn họ không thể cứ đi như vậy được!”

“Trả mạng lại cho bố mẹ tôi!”

“Chúng tôi muốn công lý!”

Mọi người đều vô cùng kϊƈɦ động.

“Xin mọi người phối hợp với công việc của chúng tôi, xin hãy đưa bệnh nhân đến các bệnh viện để điều trị, còn về vụ án này, chúng ta sẽ cho mọi người một lời giải thích, cũng mời mọi người chuẩn bị chờ đợi chúng tôi thông báo.”

Vị cảnh sát kia kiên nhẫn nói.

Nhưng một đám người cũng không nghe, vẫn không chịu đi như cũ.

Lúc này, một vị cảnh sát to khỏe rống lớn lên một tiếng.

“Tất cả những người cản trở công vụ đều bị giam giữ!”

Một tiếng gầm như thế, xem như là khiến cho đám người rung động.

Đám người chậm rãi tránh ra một con đường.

Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đều bị mang lên xe tuần tra.

Dường như mọi chuyện đã được sắp đặt như vậy rồi.

“Đồng chí cảnh sát, xin chờ một lát.”

Đột nhiên, Lâm Dương ở phía sau hô lớn lên một câu.

“Có chuyện có gì vậy?”

“Tối nay chúng tôi đến có được không?”

“Tối nay qua sao? Anh còn muốn chọn giờ hoàng đạo à?”

“Không phải, bây giờ tình huống của những người bệnh này rất nguy hiểm, chúng tôi cần tiền hành chữa bệnh cho bọn họ, tôi cần bác sĩ Lạc phối hợp với tôi, chờ chúng tôi chữa bệnh cho những người bệnh này rồi lại đến cục cảnh sát phối hợp điều tra với các anh, có được không?”

Lâm Dương nói.

Những người cảnh sát đi tuần nhìn nhau.

Trần Mậu không nhịn được mà lên tiếng: “Ngay cả tôi cũng không trị khỏi được, ngoại trừ bác sĩ Lạc, những người khác cũng không thể nào chữa khỏi bệnh cho những người bệnh này được! Anh cũng đừng có kéo dài thời gian.”

“Là do kiến thức của anh quá hạn hẹp.”

Lâm Dương nhìn anh ta một cái rồi nói.

“Anh nói cái gì cơ?”

Trần Mậu giận dữ nói.

Vài vị cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, bàn bạc một chút, cuối cùng cũng hạ quyết định.

“Mạng người là quan trọng nhát, anh cần bao nhiêu thời gian.”

Một vị cảnh sát mặt chữ điền nói.

“Một giờ là đủ rồi.”

“Được rồi, vậy chúng tôi cho cậu một giờ.”

“Vậy làm phiền đồng chí tuần tra để cho những người nhà này đi ra ngoài trước, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị cho bọn họ.”

“Được.”

Mấy người kia gật đầu, bắt đầu khuyên mọi người ra bên ngoài cửa phòng khám.

Trần Mậu mang vẻ mặt tức giận lui ra bên ngoài, dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Dương.

Nghe nói rằng thành phố Trường Giang có rất nhiều vị thần y, thần y lớn tên là Lạc Bắc Minh, thần y nhỏ chính là Trần Mậu gã, mà người kia là ai? Thế mà dám nói gã là kiến thức hạn hẹp? Buồn cười? “Được, tôi thật sự muốn nhìn xem cậu có thủ đoạn gì!”

Trần Mậu thở phì phò nói.

Lâm Dương cũng không muốn vô nghĩa với gã ta, trực tiếp cởi cúc áo của bệnh nhân tưởng như đã chết ấy, hai tay ấn vào nhực của người nọ một cách có quy luật.

Một tiếng đồng hồ mà muốn cứu sống năm người bệnh này sao? Qủa đúng là người si nói mộng.

Đừng nói là Trần Mậu không tin, chính Lạc Thiên cũng không tin.

Ngay cả những người nhà bệnh nhân và người qua đường cũng không tin, phải biết rằng những người này đều từ bệnh viện thành phố về, phần lớn đều là những người sống thực vật, người đã sống thực vật rồi còn cứu gì nữa?

“Chuẩn bị kim tiêm, sắc thuốc, nhanh.”

Lâm Dương quát khẽ.

Dường như bây giờ Lạc Thiên mới lấy lại tinh thần.

“Lâm Dương, người này….”

“Nhanh đi làm đi!”

Lâm Dương lại rống lên một tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Lạc Thiên hoảng sợ, nhìn thấy trong mắt Lâm Dương hiện lên vẻ chuyên tâm mà trước đây chưa bao giờ có, cũng không dám phản bác lại, ngay lập tức chạy đi làm.

Một lát sau, một bộ ngân châm sáng chói nằm ở bên cạnh Lâm Dương.

Một mình Lạc Thiên chạy đến quây thuốc bốc thuốc.

Nhưng mới lấy được một nửa, dường như cô nghĩ đến cái gì, khóc không ra nước mắt nhìn Lâm Dương: “Rất nhiều dược liệu quý báu đã bị Nghiêm Lãng đánh tráo rồi, tôi không biết cái nào là thật cái nào là giả?”

Ngay cả những dược liệu cô cũng không biệt được thật giả, cô đã bắt đầu hoài nghi về y thuật của chính mình.

“Cứ lấy đi rồi đặt lên trêи quầy, xếp thành một hàng cho tôi.”

Lâm Dương vừa châm cứu vừa nói.

Lạc Thiên không hiểu lý do vì sao, nhưng bây giờ đang giành giật từng giây từng phút, sao có thể do dự được.

Sao khi lấy đủ dược liệu rồi, Lạc Thiên sắp xếp chúng thành một hàng.

Lâm Dương ở bên kia chỉ đến liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại đặt ánh mắt của mình vào cây châm ở trước mặt, mở miệng không nhanh không chậm nhắc nhở: “Một, ba, bốn, chín là thuốc giả.”

Lạc Thiên giống như là bị sét đánh.

Chỉ liếc mắt một cái thôi mà có thể phân biệt được thật giả sao?

“Vậy giờ phải làm sao đây?”

Giọng điệu của cô có chút run rẫy nói.

“Hãy dùng cam thảo rang, cây chỉ, sài hồ, cây thược dược để thay thế.”

“Được…”

Lạc Thiên gật đầu, vội vày chạy đi làm việc.

Nghiêm Lãng đứng ở bên cạnh lạnh run người, những người ở ngoài cửa cũng không dám hé răng.

Giờ phút này Lâm Dương đã đâm mười hai ngân châm xuống ngực của ông cụ ấy, ánh sáng màu bạc giống như ánh sao, vô cùng xinh đẹp.

“Mười hai lần châm kim?”

Trần Mậu nhìn ngân châm rồi hơi sửng sốt một chút, cười lạnh ra tiếng: “Trước kia khi tôi xem bệnh cho ông cụ này, cũng đã dùng mười hai lần châm kim! Nhưng vô dụng thôi, cậu không phải là đang lãng phí sức lực.”

Lâm Dương giống như là không nghe thấy những gì mà Trần Mậu nói, tiếp tục thi châm.

Chỉ nhìn thấy hai tay anh như mây, mười ngón tay như rắn, lấy từng chiếc kim bạc từ trong túi châm ra.

Cây ngân châm tinh tê giỗng như sợi tóc chuyển động dưới đầu ngón tay anh, giống như là một con cá đang bơi, sau đó lại vững vàng dừng ở trước người ông cụ.

Những động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, vô cùng kỳ diệu.

Mọi người đều xem đến ngây người.

Mà ngay sau khi cây châm này hạ xuống, ông cụ trước đó vẫn không hề có động tĩnh gì đột nhiên lại ho khan một cách kịch liệt.

“Khụ khụ…Khụ khụ khụ khu…”

Một tiếng ho khan này, đã khiến mọi người kinh ngạc.

“Oal”

“Sống! Sống rồi!”

Những tiếng hoan hô vang lên.

Toàn trường sôi trào lên!

“Sao có thể như thế được?”

Trần Mậu cũng không dám tin tưởng, ánh mắt gã trừng thật lớn, đột nhiên, gã ta giống như là đã nhận ra bộ châm pháp này, hoảng sợ thay đổi sắc mặt: “Đây là…. Tử Ngọ Lưu Chú!”

“Không sai, mười hai ngân châm trước chỉ là màn dạo đầu, muốn phá tan những kinh mạch khí huyết của ông cụ này, thì chỉ có thể dựa vào Từ ngọ Lưu Chú.”

Lâm Dương thản nhiên nói, sau đó đi đến một ông cụ khác nằm ở bên cạnh, sau khi kiểm tra mạch và đo lường, thì anh mới bắt đầu thi châm.

“Lâm Dương, thuốc đã nấu xong rồi.”

Lạc Thiên bưng thuốc ra.

“Để cho ông cụ kia uống thuốc đi.”

Lâm Dương vừa thi châm vừa nói.

Lạc Thiên ghé mắt nhìn lại, thì mới thấy ông cụ đã chết vừa nãy rồi nhưng giò thế mà lại khôi phục hơi thở.

“Cái gì?”

Lạc Thiên vô cùng kinh ngạc.

“Còn đứng ngần người ra đó làm gì? Nhanh đi lên cho ông cụ uống thuốc đi, sau đó lại lầy một bộ ngân châm đến đây!”

Lâm Dương quát.

“Được…Được…”

Lạc Thiên luống cuống tay chân đút thuốc cho ông cụ, bởi vì có chút kϊƈɦ động, chén thuốc có chút đỗ ra ngoài, may mà bây giờ ông cụ vẫn còn chưa tỉnh táo, nếu không thể nào cũng sẽ mắng cô.

Sau khi đút thuốc xong, Lâm Dương lại đọc một phương thuốc khác.

Lạc Thiên lại vội vàng đi bốc thuốc tiếp, vô cùng bận rộn.

Những người ngoài cửa đều trừng mắt nhìn một cách chăm chú.

Khí thế trong Tam Chỉ Đường lớn ngắt trời.

Bên ngoài Tam Chỉ Đương lại lạnh ngắt như tờ.

Lâm Dương dùng một hơi để lấy mười túi châm, lau qua hay tay, sau đó lấy hơn mười cái ngân châm ra, vậy mà một mình anh lại có thể thi châm liên tục cho năm người bệnh.

Động tác của anh rất nhanh, ghim kim vô cùng chuẩn xác, độ mạnh yếu vừa phải. Trần Mậu cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ, chỉ nhìn mắy châm như vậy, trái tim của gã ta đã chìm vào đáy cốc.

Gã ta biết, về mặt châm cứu, chính mình và người này chỉ sợ có chênh lệch đến ngàn vạn dặm…

“Chỉ sợ chỉ có sư phụ đến đây, thì mới có thể so sánh mặt châm cứu với anh ta được?”

Trần Mậu nỉ non nói.

Thời gian từng chút trôi qua.

Lạc Thiên cũng đã nấu xong thuốc, để cho từng vị bệnh nhân uống vào.

Cô liếc mắt nhìn Lâm Dương, giờ phút này gương mặt Lâm Dương tràn đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cùng chuyên tâm như trước.

Trong lòng Lạc Thiên không nhịn được mà tê rần.

Châm cứu cũng không phải là một việc đơn giản, nó phải chú ý kết hợp giữa tinh, khí, lực, mỗi một cây kim đi xuống nhìn có vẻ vô cùng mềm mại, lực nhẹ như lông hồng, thật ra cũng không phải là như vậy, mỗi một châm đều phải tiêu hao tinh thần của Lâm Dương, châm nhiều kim châm như vậy, anh đã vô cùng mệt mỏi.

“Lâm Dương, nếu không…Để tôi đến giúp anh đi…”

Trong lòng Lạc Thiên có chút không đành nói.

“Cô không biết chứng bệnh của bọn họ, châm cứu không đủ thành thạo, rất dễ xuất hiện sai lầm, vẫn cứ đề tôi làm đi.”

Lâm Dương khàn khàn nói.

Lạc Thiên không phản bác lại.

Cô cảm thấy mình cũng không khác gì một người đang học việc hết.

Nhờ Lâm Dương không ngừng thi châm, sắc mặt của năm người bệnh nhân này cũng đã bắt đầu khôi phục lại, hơi thở cũng trở nên bình thường, tim đập, huyết áp và các chỉ số khác cũng đã khôi phục bình thường.

Những người ở bên ngoài phát ra những tiếng than sợ hãi.

Ngay cả những vị cảnh sát tuần tra kia cũng rất kinh ngạc, họ chưa từng thấy người nào có kỹ thuật chữa bệnh thần kỳ như thế này.

Cuối cùng, một người bệnh cũng đã mở mắt ra, phát ra tiếng rêи rỉ.

“Trời ơi, ông ta mở mắt rồi!”

“Đã khỏi bệnh rồi! Đã khỏi bệnh rồi!”

“Thần y”

Những người ngoài cửa phát ra những thanh âm vui vẻ, không ít người còn đỏ cả hốc mắt.

“Bố ơi!”

Nhóm người nhà bệnh nhân đều vô cùng kϊƈɦ động mà khóc lớn.

Vài vị cảnh sát cũng thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, gương mặt lộ vẻ tươi cười.

Nhưng Lâm Dương vân chưa dừng lại.

Anh vẫn chuyên chú thi châm như cũ, cũng không biết là qua bao lâu, động tác của anh mới dần dần chậm lại.

“Một giờ đã đến rồi.”

Trần Mậu nhìn điện thoại, không nhịn được nói.

“Vừa đúng lúc, mang bọn họ về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày nữa sẽ không sao.”

Lâm Dương buông cây ngân châm trong tay xuống rồi nói.

Nhưng khi anh vừa dứt lời, cơ thể anh lại mềm nhữn đi, mệt mỏi ngã xuống mặt đất.

“Lâm Dương!”

“Thần y!”

Toàn bộ những người ở bên ngoài đều vọt vào trong….

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện