“Chẳng bằng thừa cơ hội này, cậu cùng nàng nhất đao lưỡng đoạn, cậu giải trừ hôn nhân, khôi phục lại tự do, còn có thể theo đuổi tình yêu của đời mình.”
Mã Viên Thiệu một vẻ mặt suy sụp nói ra: “Bùi Đại Ca, lời nói cũng không phải nói như vậy.”
“Vô luận như thế nào, nàng đều là vị hôn thê của tôi a!”
“Tại sau khi giải trừ hôn ước, nàng làm cái gì cũng đều được!”
“Nhưng tại trước khi giải trừ hôn ước, nàng không thể đánh vào mặt tôi như thế a!”
Lúc nói ra lời này, Mã Viên Thiệu lại rõ ràng có mấy phần chột dạ, ánh mắt cũng lơ lửng không an định.
Rõ ràng, cậu ta là đang tìm cho mình một cái cớ, để Bùi Nguyên Minh cảm thấy, mình không phải là vì bị cắm sừng mà thương tâm.
Bùi Nguyên Minh đưa tay vỗ vỗ bả vai Mã Viên Thiệu.
Ai đã từng không phải là một người, vì tình yêu mà đau khổ trở thành ngốc nghếch đâu chứ?
Mã Viên Thiệu người như thế này, nhìn có thể trông giống công tử bột, thế nhưng là, một khi đã quyết định yêu người nào, chỉ sợ cũng sẽ dành rất nhiều tình cảm.
“Được rồi, ở trước mặt tôi cũng đừng có giả vờ.”
“Cảm thấy khó chịu, cảm thấy không thoải mái, thì như một nam nhân, trực tiếp đi vào.”
Bùi Nguyên Minh chỉ chỉ cánh cửa nhà hàng Tây.
“Đi vào, hỏi rõ ràng, hỏi nàng một chút, đến cùng còn muốn cùng cậu kết hôn hay không?”
“Nếu như muốn, như vậy thì không nói tới tam tòng tứ đức, nhưng dù sao cũng phải tuân thủ đạo đức cơ bản nhất, đúng không?”
“Nếu như không muốn, cũng mượn cơ hội này nói rõ ràng, nên từ hôn thì từ hôn, nên đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt.”
“Loại chuyện này, liền nhất định phải trực tiếp giải quyết, mà không phải là kéo dài dây dưa, hiểu chưa?”
Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Mã Viên Thiệu tiến về phía trước.
Mặc dù chính tình cảm của mình, anh cũng đang rối tinh rối mù, hoàn toàn không có cách nào giải quyết.
Nhưng anh lại không hi vọng Mã Viên Thiệu, đi theo con đường cũ của mình.
Mã Viên Thiệu vẻ mặt hơi do dự, nói: “Bùi Đại Ca, không phải tôi không muốn nghe lời huynh.”
“Mà là tôi cảm thấy, tôi cảm thấy…”
“Tôi ở trước mặt nàng, không thể nói ra những lời như vậy.”
“Mà lại, vạn nhất nàng thật sự muốn hủy hôn, tôi tôi tôi…”
Bùi Nguyên Minh đều không còn gì để nói: “Cậu có thể nam tính một chút hay không?”
“Cậu cứ như vậy, là muốn trở thành trò cười tại toàn bộ Giới Thành hay sao?”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Mã Viên Thiệu biểu lộ càng thêm do dự.
Rõ ràng, cậu ta đối với Mộ Dung Yên Nhiên, là có tình cảm thật sự.
Mà tình cảm thật sự trộn lẫn với e ngại như vậy, cho nên cậu ta giờ này khắc này, có chút cảm giác không biết, đến cùng phải làm cái gì.
Cậu ta sợ Mộ Dung Yên Nhiên, sẽ thật sự đá chính mình.
Cũng sợ đỉnh đầu của mình, thật sự mọc đầy cây cối.
Có thể nói, Mã Viên Thiệu giờ này khắc này, có thể nói là tiến thối lưỡng nan, vô cùng xoắn xuýt.
“Là Mã Viên Thiệu sao? Ngươi cái tên phế vật này, làm sao lại ở chỗ này?”
Ngay tại thời khắc mấu chốt này, một thanh âm đạm mạc, lại mang theo vài phần ngạo kiều, vênh mặt hất hàm sai khiến, truyền tới.
“Chạy tới nơi này chắn đường của ta, Ngươi là cố ý đến buồn nôn ta, đúng không?”