Chương 2589

Anh nhìn quanh, nhìn vào một cửa hàng Starbucks cách đó không xa, rồi hòa vào dòng người đi vào đó.

Anh gọi một tách cà phê và một món ăn nhẹ, lấy điện thoại ra thanh toán nhưng thấy nó đã tắt, nhưng anh nhanh chóng nhớ ra trong túi quần của mình có một vạn tiền mặt.

Đây là tiền mà Tống Hồng Nhân giấu trong người anh, bảo anh đi đến nơi nào xa lạ thì cũng phải mang một ít tiền mặt, tránh bất ngờ gặp chuyện khó khăn.

Diệp Phi (Phàm) vội lấy tiền giấy ra trả, sau đó ngồi xuống ăn thức ăn cho đỡ đói.

Bảo Thành là một hòn đảo độc lập ở Thần Châu, cách thành phố cảng gần nhất mất một giờ đi thuyền, dài rộng 300 km, dân số hơn 30 triệu người, dân số cũng nhiều hơn ở Long Đô. Và gần 10 triệu người ở đây là người nước ngoài.

Chỉ cần lấy bản đồ du lịch xem, có thể thấy nhiều Phố Bạch Ưng, Phố Anh Luân và Phố Gấu Đen, có nhiều nước định ở đây.

Ở đây có dân cư đến từ năm mươi đến sáu mươi quốc gia, nhiều người trong số họ là những nhân vật quan trọng.

Một số là lực lượng được Diệp Đường hỗ trợ, một số là những nhà đàm phán mạnh mẽ với Diệp Đường, và một số là những kẻ tình báo buôn bán thông tin.

Có muôn hình vạn trạng, giết người hàng loạt tùy từng thời điểm, nhưng dân số không ngừng tăng vọt và cực kỳ thịnh vượng.

Diệp Phi (Phàm) không khỏi cảm thấy Diệp Đường phát triển thực sự nhanh chóng, trong hơn 50 năm, Bảo Thành ít người ở đã được biến thành một hòn đảo quốc tế nổi tiếng.

Anh cũng hiểu được phần nào vì sao lão phu nhân lại khẳng định nhà họ Diệp là Diệp Đường, mà Diệp Đường là nhà họ Diệp.

“Cũng không biết người phụ nữ kia sao rồi?”

Sau khi ăn nhẹ để no bụng, Diệp Phi (Phàm) nhớ rằng anh đã bỏ lại Lý Nhã Thủy, lo lắng cho sự an toàn của cô gái kia.

Anh biết chuyện cô ấy bỏ mình xuống không phải vì ghét bỏ anh mà là muốn dẫn truy binh đi, để Diệp Phi (Phàm) thoát khỏi nguy hiểm.

“Ồ.”

Đúng lúc này, Diệp Phi (Phàm) đột nhiên phát hiện trước cửa có thêm mấy chiếc Audi màu đen, cùng kiểu dáng với chiếc đã đuổi theo anh khi anh tiếp đất.

Diệp Phi (Phàm) khẽ nheo mắt, kiểm tra thời gian, còn năm phút nữa mới mở máy.

Trong lúc uống cà phê, anh đi qua quầy bar thuận tay mượn mười mấy con dao.

Gần như vừa lúc bước vào phòng ăn, Diệp Phi (Phàm) nheo mắt, ánh mắt nhìn thấy tấm kính phản xạ.

Kim Đồ Cường.

Anh ta đứng bên ngoài phòng ăn, cầm điện thoại di động trong tay, cười gằn nhìn về phía Diệp Phi (Phàm).

Khốn kiếp.

Diệp Phi (Phàm) không ngờ rằng Kim Đồ Cường sẽ tới Bảo Thành chặn anh, rõ ràng là anh ta không thể nuốt trôi nỗi nhục đêm đó.

Chín mươi chín phần trăm những người đuổi theo anh và Lý Nhã Thủy ở đại lộ Hương Tạ Lệ Xá cũng là do Kim Đồ Cường phái đến.

Nhưng tại sao Kim Đồ Cường lại phong tỏa nơi này nhanh như vậy?

Trước khi quân tiếp viện của bà Triệu đến, Kim Đồ Cường có tìm được anh trước không?

Một giọt mồ hôi lạnh thấm ướt trán Diệp Phi (Phàm), lẽ nào anh bị bà Triệu phản bội?

Ý nghĩ đó lóe lên, bản thân Diệp Phi (Phàm) sửng sốt, sau đó lắc đầu nguầy nguậy. Bà Triệu không có lý do gì muốn diệt trừ mình, bà ấy không phải người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện