Chương 2585

Mảnh vỡ bay tán loạn, khói mù ngập trời, máy bay lắc lư mấy cái rồi ngừng di chuyển hẳn.

Thân thể Diệp Phi (Phàm) bị chấn động, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, phải dùng đầu lưỡi ấn vào răng trước cản lại mới có thể nuốt trở về.

Anh thử chuyển động đầu, sau một hồi mềm nhũn mới nhớ mình đang nằm trên đùi Lý Nhã Thủy.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Diệp Phi (Phàm) vô cùng xấu hổ. Nếu hôm nay không có Lý Nhã Thủy, anh khó mà giữ được tính mạng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.

Được người phụ nữ xinh đẹp như vậy bảo vệ, quả thật không tệ.

“Đi thôi.”

Không đợi Diệp Phi (Phàm) nghĩ ngợi gì nhiều, Lý Nhã Thủy cởi đai an toàn ra, kéo Diệp Phi (Phàm) vọt ra khỏi buồng lái.

Cô ấy thuận lợi đi đến khoang phổ thông, đập bung cửa thoát hiểm, sau đó kéo Diệp Phi (Phàm) trượt xuống.

Lúc bọn họ xuống đến nơi, các hành khách còn lại cũng đều la hét chạy ra, tình cảnh lại hỗn loạn lần nữa.

“Mọi người chậm chút, từng người thôi.”

Lý Nhã Thủy muốn kéo Diệp Phi (Phàm) rời đi nhưng Diệp Phi (Phàm) lại quay người chạy ngược về máy bay, giúp những hành khách còn mắc kẹt thoát xuống.

Tiếp đó, anh dùng sức lực mở thêm một cánh cửa thoát hiểm có thể sử dụng, để hành khách có thêm một con đường sống.

Hơn hai trăm người sau khi thoát được ra đều cảm kích Diệp Phi (Phàm).

Lúc quay đầu định đi, Diệp Phi (Phàm) bỗng nghĩ đến mấy cô tiếp viên hàng không, vội vàng đi đến khoang hạng nhất và buồng lái cõng các cô ra.

Thủy tinh vỡ cứa đứt quần áo anh, đâm vào da anh, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến vết thương.

Trong đầu anh chỉ có duy nhất việc phải giảm bớt thương vong của những người vô tội này.

Tiếp viên răng khểnh tỉnh lại thấy Diệp Phi (Phàm) cứu cô ấy, lại thấy máy bay hạ cánh an toàn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

Vô cùng sùng bái.

Ước chừng mất khoảng năm phút, Diệp Phi (Phàm) mới từ trên máy bay nhảy xuống.

Anh thấy rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nhã Thủy đang đen lại.

“Đi.”

Diệp Phi (Phàm) đang muốn giải thích, Lý Nhã Thủy đã kéo anh chạy về phía trước, đi đến một chiếc Hummer màu đen trước mặt.

Cô ấy loay hoay ở ổ khóa một lúc rồi thản nhiên mở cửa xe ra, lại loay hoay mấy cái nữa, chiếc xe liền nổ máy ầm ầm, lao ra khỏi câu lạc bộ như một mũi tên sắc bén.

Vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) đầy kinh ngạc, còn có thể trộm xe nữa hả?

Lai lịch của người phụ nữ này là gì vậy?

Xe chạy được khoảng năm mươi mét, Diệp Phi (Phàm) nghe phía sau truyền đến một tiếng nổ.

Anh quay đầu lại nhìn ngọn lửa, khói dày cuồn cuộn, đám người hét chói tai chạy khắp nơi.

Đôi mắt của Diệp Phi (Phàm) vô cùng sắc bén, nhìn được một khối bản hiệu bị bắn lên cao, phía trên có bốn chữ vô cùng rõ ràng: “Câu lạc bộ Hồng Hồ.”

Trong lòng anh đột nhiên căng thẳng, không lẽ là sản nghiệp của Vệ Hồng Hồ?

“Nằm xuống.”

Diệp Phi (Phàm) còn chưa lẩm bẩm xong, Lý Nhã Thủy khẽ kêu một tiếng rồi ấn đầu Diệp Phi (Phàm) xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện