Trở lại cái hôm mà Hoàng Trọng Tham bị giết.

Chiều hôm đó, Hoàng Trọng Tham hợp các tướng tin cậy trong quân lại như: Bột Hải, Bạch Đạt,…, tất cả khoảng mười người tại phòng riêng của mình.

Trên bàn là một địa đồ lớn với các lá cờ xanh, đỏ với việc bố phòng dọc một tuyến sông Như Nguyệt. Hoàng Trọng Tham nói:
- Chư tướng kế hoạch là vậy, ở khúc sông này vào đúng ngày đó, gió sẽ đổi chiều, triều cường sẽ xuống đến mức thấp nhất.
- Chỉ cần quân ta dụ được địch vào bãi chông tất sẽ có thể một hơi giết hết thủy quân địch.
- Chư tướng có ai còn ý kiến gì không? Chư tướng quỳ xuống, hai mắt rơm rớm nước mắt, Bột Hải nghẹn ngào nói:
- Lão tướng quân, liệu còn cách khác chăng.

Hoàng Trọng Tham nói:
- Muốn bắt được cá to, tất phải quăng mồi câu lớn.
- Kế sách này ta đã chuẩn bị hai mươi năm, gần một phần ba cuộc đời để có thể thực hiện.
- Chư tướng à! Ta sắp phải ra đi.
- Trước khi khuất núi, ta muốn hỏi một việc. Chuyện ta giao mọi người có làm được không?

Chư tướng nước Ngô hai dòng lệ chảy dài, đứng trước vị lão tướng quân họ kính trọng như cha khẳng khái nói:
- Lần này không diệt được thủy quân Tây Lỗ, nguyện lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ.
- Tướng quân yên tâm, trận đánh này chư tướng sẽ dốc hết sức.

Đứng trước những anh hùng hào kiệt của nước Ngô, Hoàng Trọng Tham đã mỉm cười, chấp tay về phía trước mà bái, vừa là tạ ơn, vừa là từ tạ.
-------------------------------------------------o0o------------------------------------------------
Sau khi chư tướng rời đi, một người đứng sau rèm bước ra, người ấy ăn mặt đơn giản nhưng không che giấu được vẻ quyền quý và bá khí bên trong, không ai khác hơn là Nạp Lan Cảnh.

Bước đến gần Hoàng Trọng Tham Nạp Lan Cảnh nói:
- Việc thích khách xâm nhập, tại hạ đã báo qua sao tướng quân lại không phòng bị mà còn chọn một nước cờ quyết liệt như vậy để thực hiện.
- Điều này thật là làm cho Cảnh đây thật lòng khó hiểu.

Hoàng Trọng Tham mỉm cười rồi nói:
- Phụ thân ta từng nói: “Ai rồi chẳng phải chết, dù may mắn thoát hết được tai kiếp, thì cũng khó thoát khỏi sức nặng của thời gian. Nếu đã không thay đổi được cái chết, chi bằng chọn cách sống sao cho ý nghĩa.
- Lúc ấy ta còn trẻ vẫn chưa hiểu được đạo lý của câu nói này. Mãi cho đến khi râu tóc bạc phơ mới thắm nhuần tư tưởng bên trong.
- Sống chẳng mong quyền quý hơn người, chết chỉ muốn được lưu danh sử sách.
- Cảnh vương gia thời của lão phu đã đến rồi.

Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì trong lòng rất kính phục vị tướng quân này, nhưng không biết cố tình hay vô ý mà ông nói:
- Tướng quân ngài quả thật là một kẻ ngốc.

Hoàng Trọng Tham cười to đầy sảng khoái:
- Đúng ta quả thật rất ngốc, nhưng kẻ chịu làm theo ta còn ngốc hơn.
- Cảnh vương gia, đám thuộc hạ của ta, cùng chiến lươc chưa hoàn hảo của ta nhờ ngài trông nom hộ.
- Hi vọng cái chết của ta sẽ đem lại thắng lợi cho Bắc Nhung, và Ngô quốc sẽ được an toàn thoát khốn.
- Cảnh vương gia trăm sự đành phó thác nơi ngài vậy.

Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì khuôn mặt trịnh trọng nói:
- Nếu lão tướng quân đã quyết ý, Cảnh xin tận sức mà làm.
- Trận này không thắng nguyện mang đầu đến trước mộ ngài bái tế vong linh.
- Một lần nữa Cảnh tôi thay mặt toàn thể quân dân trong các nước Bắc Nhung, cung nghênh lão tướng quân hiến đầu.

Hôm đó Chu Phỏng thích sát Hoàng Trọng Tham, hôm sau một mưu kế quỷ khốc thần sầu được dựng lên. Đầu tiên là bổ nhiệm Vương Xương Huy, sau đó Bột Hải lấy dannh nghĩa là tuần phòng bí mật chôn cọc sắt, từng tầng mưu kế cứ thế được sử ra, và từng bước thích chặt thòng lọng lên đầu Lý Nghiêm một cách vô thanh vô thức.

Như binh pháp có viết: “Muốn đánh địch bước đầu phải dịch chuyển tầm mắt, sau đó lựa lúc địch không phòng bị mà tiến hành truy kích.”

Điều đó cho thấy mưu kế cũng có nhiều tầng, chỉ là môt bước sau cùng của ai cao minh hơn mà thôi. Và kết quả cho việc đó là đại binh Tây Lỗ binh bại như sơn đảo, từng bước bị ép đến chân tường.
----------------------------------------------------o0o-----------------------------------------------
Ngày ấy, quân Ngụy Giao trên bờ sông Như Nguyệt đã hiểu được đạo lý thế nào là đánh nhau trên sông chưa hẳn chỉ hỏa công là được.

Buổi sáng rực rỡ huy hoàng, mặt trời tỏa nắng khiến sông sớm thật lung linh huyền ảo, vậy mà đâu đó lại đượm màu tang thương. Hay là vẻ đẹp của thiên địa không thể che lấp sự tàn khốc của thế gian, không dấu nổi máu đang không ngừng chảy thắm đỏ sông.

Khắp nơi thây người nổi lềnh bềnh, khắp nơi cảnh quân Bắc Nhung chèo thuyền nhỏ ra truy đuổi đám thủy binh bị Tây Lỗ đang vất vả chống chọi trên sông.

Trên cao đàn quạ từng đàn đói ăn, đang giương ánh mắt thèm thuồng xuống dưới, trên mặt đất hai tướng vẫn còn giằng co.

Bang.
Lưỡi búa trong tay Thân Minh quất xuống một cái thật mạnh, Mục Đồ Lỗ đưa kiếm lên đỡ trong hết sức khổ sở, Thân Minh nói:
- Đại thế đã qua, lòng quân các ngươi đã tan tác, thử hỏi ngươi có cách gì để cứu vãng đây.

Mục Đồ Lỗ thấy tình hình đám thủy binh gặp chuyện, thuyền đắm, phía sau là sông lớn, nếu chiếu theo binh pháp thì bản thân đã lâm vào tử địa. Tuy quân số vẫn còn hơn địch, nhưng nếu quân trong ải Thiên Hựu ùa ra và đám thủy binh Bắc Nhung tràn về hiệp trợ, thì mấy vạn quân trong tay hắn chỉ có môt con đường chết.

Đánh giá thiệt hơn, Mục Đồ Lỗ đã đưa ra quyết định:
- Lần này ta thua, lần sau gặp lại Thân Minh ngươi sẽ có một cái chết thật khó coi.

Thân Minh nói:
- Muốn chạy, nào phải chuyện dễ.
- Chư tướng, quân Tây Lỗ sợ rồi, chư vị theo ta sát địch.

Một câu nói của Thân Minh, quân Bắc Nhung khí thế hừng hực tràn lên tấn công địch. Quân Tây Lỗ mắt thấy đại cuộc đã an bài, lòng quân tứ tán, không ai chịu nghe lời chỉ huy nữa đua nhau tìm đường thoát. Nhưng phía sau là sông sâu, trước mặt lại có truy binh, khắp chốn chỉ là tử địa, càng muốn thoát ra thì lại càng bị thít chặt, kết quả chỉ có một con đường chết.

Đứng trên ải Thiên Hựu, Nạp Lan Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, tóc mai phất phơ bay trong gió. Bỗng dưng từ đâu một con hạc trắng bay đến đậu trên tường thành cách ông không xa, cất tiếng kêu tươi vui, Nạp Lan Cảnh nhìn con hạt trắng sau đó mỉm cười rồi nói:
- Lão tướng quân là người về phải không?
- Cảnh tôi không phụ kỳ vọng, trận Như Nguyệt tiềm phục bấy lâu, cuối cùng cũng đã giành thắng lợi.
- Lão tướng quân ông có thể yên nghỉ rồi.

Con hạc như nghe hiểu lời Nạp Lan Cảnh nói, nó cúi đầu ba cái, sau đó giang đối cánh trắng muốt như tuyết cất cánh bay lên trời cao.

Sau đó Nạp Lan Cảnh quay lại với chư vương các nước nói:
- Các vị quân vương làm mọi người kinh sợ rồi!
- Nhưng giờ đây quân Tây Lỗ đã bại trận, đã đến lúc chúng ta phản kích.
- Quyết một hơi đuổi sạch quân thù ra khỏi bờ cõi.

Sáng hôm đó, quân Bắc Nhung mở cổng thánh tiến hành truy kích, hôm đó quân Tây Lỗ suốt dọc một tuyến gần ải Thiên Hựu bại binh thối lui.
--------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Rừng Chúc Lâu.

Lúc này đại binh của Tả Vương Bí vẫn án ngữ trước rừng, chuẩn bị tiến hành tổng công kích.

Nhưng đang lúc mọi người sung mãng nhất thì từ xa một kỵ mã người cắm đầy tên tất tả chạy đến, trên người hắn máu chảy đằm đìa, đứng trước mặt Tả Vương Bí hắn thều thào nói không ra hơi:
- Tướng quân không hay rồi, đại quân của Ngụy Giao tướng quân đã bị đánh bại, quân của Mục Đồ Lỗ tướng quân đang bị vay khốn.
- Mong tướng quân lập tức tiếng về ải Thiên Hựu hiệp trợ, nếu không toàn quân sẽ bị tận diệt.

Tả Vương Bí nghe mà thẩn thờ như rớt từ trên mây xuống, nhưng hung tin này chưa kịp nguội xuống thì ác tin đã tiếp nối theo sau. Từ xa lại một người cưỡi kỵ mã vất vả chạy lại.
- Tả Vương Bí tướng quân, ải Tả Giang quân ta bất ngờ bị tập kích, quân của Cung Ngân tướng quân thì đang bị cầm chân, A Báo tướng quân có yêu cầu cần hiệp trợ gấp.

Hiệp trợ.

Hai từ này nghe thì đơn giản nhưng vào lúc này đối với Tả Vương Bí lại là vấn đề lớn nhất. Mặc dù bản thân cằm quân lên đến gần mười vạn, trong tay lại có không ít thuyền nhưng hai đầu đều nguy cấp biết cứu đằng nào đây.

Lúc này Tả Vương Bí mới nghĩ đến một chuyện, một sự thật đáng sợ, Tả Vương Bí nhìn vào trong cánh rừng rậm rạp trước mặt rồi nói:
- Không phải là địch lui quân mà là có ý đồ dụ ta đến đây.
- Nơi này nằm ở giữa Thiên Hựu và Tả Giang, cứu một trong hai thì còn được. Nếu muốn cứu cả hai thì phải chia quân ra.
- Quân ta phần lớn là bộ binh di chuyển chậm chạp, nếu phân binh địch sẽ từ sau truy kích kết quả chỉ có một đường chết.
- Kẻ bày ra mưu kế này quả nhiên lợi hại, mưu sâu tựa quỷ thần, càng hiểu rõ càng thấy đáng sợ.
- Chư vị lần này Tả Vương Bí ta muốn hỏi một câu: “Mọi người giúp ta tính xem làm sao để thu dọn được tàn cục.”

Đứng bên trong rừng, lúc này ngoài Bá Ninh còn một người nữa, người ấy là Vương Xương Huy. Vương Xương Huy mỉm cười nói:
- Mọi người thấy không, Tả Vương Bí đã sợ rồi, quân địch cũng chuẩn bị rút lui.
- Tiễn quân chuẩn bị, bắn phát đầu tiên để thúc ép địch hành động, sau đó kỵ binh theo ta tiến hành truy kích.

Vương Xương Huy dứt lời, từ trong rừng hàng vạn mũi tên cất mình bay ra, chúng xếp chồng lên nhau như một tấm lưới ảm đạm vô quang phủ kín cả nền trời, sau đó lạnh lùng lao xuống. Mục tiêu không phải giết địch, mục tiêu là đánh rắn dọa khỉ, khiến cho địch sớm đưa ra quyết định.

Mắt thấy tầm tên ngày càng mở rộng, chẳng mấy chốc đã tiến sát đến nhóm quân đầu tiên, Tả Vương Bí không chút chần chừ nói:
- Thủy thuyền bên ta chạy về phía ải Thiên Hựu, trên đường đi cứu được người nào thì cứu người ấy, còn đại đội nhân mã theo ta rút về ải Tả Giang, cứu viện A Báo tướng quân.

Lời nói vừa dứt môt tên tòng sự bên dưới đã lên tiếng:
- Tướng quân tại sao lại đưa quân cứu A Báo tướng quân, trong khi chúng ta là quân của Ngụy Giao lão gia.
- Hơn nữa từ đây đến ải Thiên Hựu gần hơn

Nhưng Tả Vuong Bí mặt đanh lại xem có vẻ trầm trọng nói:
- Ta sao lại không biết điều này, nhưng tin cáo cấp chắc mọi người cũng đã nghe qua, thủy quân bên ta đã bị diệt gọn.
- Trong khi đó thuyền trong tay chúng ta thì làm sao cứu nổi mấy vạn người, cách tốt nhất là toàn quân ta nhường thuyền lại cho những binh sỹ bại trận tại ải Thiên Hựu chạy về.
- Nhưng như vậy chỉ là tạm thời vớt lại một nửa sinh lực bên ta, số còn lại bại binh quân ta ắt sẽ chạy theo đường bộ, mà lối thoát duy nhất chính là ải Tả Giang.
- Vì vậy chỉ cần giữ vững được lối này thì toàn quân mới không bị tận diệt.

Mọi người đều đồng ý với cách nói của Tả Vương Bí, chỉ là trong lòng Tả Vương Bí cũng nhận ra một chuyện, một chuyện khiến ông ta rất đau đầu, đó là mọi thứ đâu có đơn giản như vậy. Nếu rút lui thì phía sau vẫn còn một Bá Ninh với đội kỵ binh nhanh như gió cuốn, có thể đột kích bất cứ lúc nào, và với khoảng cách từ đây đến ải Tả Giang xa xôi như vậy, việc bảo toàn quân số là một chuyện không đơn giản chút nào.

Tả Vương Bí ra lệnh:
- Lập tức cho tiền đội đi trước, báo Chu Phỏng theo sau điện hậu.
- Mọi người di chuyển theo trận trường xà tránh tiễn trận của địch.
- Cố gắng trong thời gian sớm nhất phải rút được về ải Tả Giang, hợp binh với A Báo tướng quân.

Dứt lời toàn quân của Tả Vương Bí bắt đầu rục rịch di chuyển. Mắt thấy đại quân địch hành động, Vương Xương Huy cười lớn, nói với Bá Ninh bên cạnh:
- Không hổ là cánh tay phải của Ngụy Giao, hành động thật dứt khoát và sáng suốt.
- Bá Ninh à! Chờ đợi bấy lâu, đã đến lúc chúng ta cất mình lao lên rồi.

Bá Ninh nghe vậy thì gật đầu đáp, sau đó vẫy tay ra lệnh, kỵ binh theo sau xông lên, tốc độ nhanh đến không ngờ. Hãm trận tiên phong một lần nữa vang danh khắp chiến trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện