Đoàn người sau khi kính rượu xong, đều quay trở về phòng, ngồi xuống bắt đầu bàn luận chuyện Nguyên gia, đều là một vài tin tức cũ Cố Thanh Bùi nghe đến ngấy. Hắn lơ đãng uống trà, ánh mắt có chút rời rạc.

Một bàn tay ấm áp hữu lực đột nhiên nắm tay hắn. Cố Thanh Bùi ngẩng đầu liền thấy, Vương Tấn đang nâng chén hàn huyên cùng người đối diện, lúc này hơi nghiêng cằm, liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lộ vẻ trầm ổn ung dung, làm cho tâm người sinh một cảm giác an toàn.

Cùng sóng vai với một người đàn ông như vậy, dường như thế gian không có gì đáng phải sợ hãi. Cùng Nguyên Dương, lại giống như song hành cùng hổ lang.

Không, ai là hổ lang, còn chưa thể nói chính xác được.

Cố Thanh Bùi hơi hơi lắc đầu, tìm về một chút lý trí. Vương Tấn xuất thân hiển hách, một đời từng trải, căn bản không phải người hắn có thể sánh với. Đó là một người đàn ông thuộc đẳng cấp cao hơn hắn nhiều, nếu hắn sơ sẩy lơ là, chơi không lại nổi Vương Tấn, sẽ liền bị Vương Tấn đùa bỡn lại.

Hắn sở dĩ không thể nảy sinh cảm tình, mà lại tràn ngập đề phòng cùng kính nể với Vương Tấn, vẻn vẹn chỉ vì, hắn có thể tin tưởng Nguyên Dương thật sự thích hắn, nhưng không cách nào tin tưởng Vương Tấn đối với hắn sẽ thật lòng. Tiền nào của nấy, Cố Thanh Bùi hắn không buôn bán lỗ vốn, ít nhất, sẽ không làm lại lần thứ hai.

Cố Thanh Bùi chậm rãi rút tay về, nâng chén cười lớn uống hết một chén.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người uống đều uống có điểm nhiều, bất quá tửu lượng của Cố Thanh Bùi tốt hơn một chút, hắn cùng lái xe của Vương Tấn dìu Vương Tấn đi xuống lầu. Lái xe mở cửa ghế sau, Cố Thanh Bùi đưa Vương Tấn vào trong xe, Vương Tấn ôm lấy cổ hắn, khăng khăng không buông tay.

Cố Thanh Bùi nửa người bên ngoài, nửa người bên trong, hắn thân cao chân dài, tư thế khom lưng như vậy thật sự khó chịu, "Anh Vương, sớm về nhà nghỉ ngơi một chút đi."

Khuôn mặt hai người kề cực gần, chỉ cần thoáng động, có thể hôn môi đối phương, song bọn họ đều không nhúc nhích. Vương Tấn say khướt nói: "Cố Thanh Bùi, hai ta đến tột cùng là thiếu cái gì chứ?"

Cố Thanh Bùi không biết nên hồi đáp vấn đề này ra sao.

Vương Tấn tất nhiên là đối với bản thân cực kỳ có tự tin, mà anh xác thực có thứ để được quyền tự tin. Cố Thanh Bùi nhìn ra được, Vương Tấn chẳng bao giờ đem thử trẻ ranh ấu trĩ lỗ mãng như Nguyên Dương để vào mắt, tuyệt đại đa số người nếu có cơ hội chọn lựa giữa Vương Tấn cùng Nguyên Dương, thắng lợi phân nửa sẽ là Vương Tấn sự nghiệp thành công, ôn nhu chững chạc, chứ không phải Nguyên Dương còn chưa trưởng thành.

Nếu miễn cưỡng nói giữa bọn họ thiếu cái gì, chỉ e chính là cơ duyên.

Giả như hắn quen biết Vương Tấn trước, có lẽ hôm nay đã là một tình cảnh khác. Vương Tấn tuy rằng đối với người với vật vĩnh viễn đều có bảo lưu, tuyệt không thẳng thắn bộc trực như Nguyên Dương, nhưng vừa vặn lại có thể làm cho Cố Thanh Bùi càng thêm an tâm. Mỗi người mỗi nhu cầu, nào có gì không tốt, ít nhất, vẫn tốt hơn hắn cùng Nguyên Dương náo loạn đến nghiêng trời lệch đất, cuối cùng kết thúc trong hỗn loạn.

Đáng tiếc, hiện tại vô luận về công hay tư, hắn vẫn nên đặt ra giới hạn với Vương Tấn.

Vương Tấn thở dài, buông hắn ra, Cố Thanh Bùi đóng cửa xe cho anh, nhìn theo ô tô rời đi.

Lúc này, lái xe của hắn cũng mang xe đến, hắn đang định lên xe, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, "Cố tổng."

Thân thể Cố Thanh Bùi sững lại, chậm rãi quay đầu.

Nguyên Lập Giang đứng trên bậc thềm cổng chính khách sạn, từ cao nhìn xuống hắn, hai trợ lý đi theo bên người, đều đã từng xưng huynh gọi đệ với Cố Thanh Bùi trên bàn rượu, lúc này lại mặt mũi lạnh lùng.

Cố Thanh Bùi ung dung cười, "Nguyên đổng, đã lâu không gặp."

Nguyên Lập Giang mặt không chút thay đổi, "Cố tổng, dừng bước nói chuyện chút được không?"

Cố Thanh Bùi cười nói: "Vãn bối không thắng được lực rượu, phải nhanh chóng về nhà ngủ, để tránh dưới cơn say, làm ra chuyện xấu xí gì, lại bị chiêu cáo thiên hạ."

Sắc mặt Nguyên Lập Giang  khẽ biến, nheo mắt nhìn Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi không chút thoái nhượng đối mắt cùng ông.

Nguyên Lập Giang đi xuống khỏi bậc thềm, tiến đến bên người Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng vươn tay, đem cửa xe đóng lại.

Cố Thanh Bùi hơi nhíu mày.

Nguyên Lập Giang dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Cố Thanh Bùi, cậu lừa gạt con tôi, tôi cũng đã làm những chuyện không tử tế gì, hai chúng ta nhiều ít có thể tính đã hòa. Cậu đến chỗ Vương Tấn, kỳ thật đã phạm vào đại húy kỵ của tôi, nhưng tôi không muốn truy cứu, tôi chỉ hy vọng cậu biết tự lượng sức, đừng có làm mấy chuyện hại người hại mình nữa."

Cố Thanh Bùi cũng thấp giọng nói: "Nguyên đổng cứ yên tâm, dự án đấu thầu tập đoàn X Cương, Cố Thanh Bùi tôi chỉ dựa vào đầu óc mình, hy vọng Nguyên đổng cũng có thể quang minh hành sự, cạnh tranh công bằng, cuối cùng hoa rớt nhà ai, cũng chớ nên tức giận."

Nguyên Lập Giang lạnh lùng cười, "Tôi trước kia phi thường thích phần tự tin này của cậu."

Cố Thanh Bùi ha ha cười, "Tôi cũng thích." Hắn mở cửa xe, tiêu sái ngồi vào trong, hiên ngang mà đi.

Buổi sáng hôm sau, Vương Tấn dẫn một người đến văn phòng hắn, nói người này cùng trợ lý của trưởng ban dự án mời đấu thầu tập đoàn X Cương là bạn học trung học, dự định để gã hẹn trợ lý kia ra dùng cơm. Giờ dẫn người đến, là để Cố Thanh Bùi hiểu rõ một chút tình huống trước.

Cố Thanh Bùi cẩn thận đánh giá người kia một chút, thần sắc uể oải, quần áo cũ kỹ, vừa nhìn liền biết tình trạng sinh hoạt không tốt lắm. Trợ lý kia có để ý đến y hay không là một chuyện, cho dù có thể hẹn được người, lộ giá thầu là phạm pháp, hơn nữa còn là tài sản quốc doanh, đối phương có nguyện ý mạo hiểm hay không càng khó nói. Cố Thanh Bùi trước kia đã từng làm chủ quản đấu thầu, mỗi một lần liên quan đến đấu thầu kim ngạch quá triệu, đều là một hồi giác đấu ẩn giấu sát khí tinh phong huyết vũ, cách nói này một chút cũng không khoa trương. Hắn chính mắt đã gặp qua hai quản lý cao cấp bởi nhận hối lộ tiết lộ giá thầu thấp nhất, mà phải vào từ nhiều năm, trong đó có một người là do hắn đích thân điều tra.

Hắn đối với bỏ giá thầu, thật sự là rất quen thuộc, thủ đoạn sau lưng dùng như thế nào, có thể sử dụng nhiều ít, như thế nào là đủ, như thế nào có thể thiên y vô phùng, trong lòng hắn đã muốn rõ ràng. Cho nên hắn đối với việc Vương Tấn đem một người như vậy đến quấy nhiễu, không quá vừa lòng.

Hắn đuổi người ra ngoài, sau đó bàn chuyện cùng một mình Vương Tấn. Cho dù biểu hiện của Vương Tấn một mực trầm ổn, song Cố Thanh Bùi vẫn nhận ra áp lực trên lưng Vương Tấn. Dù sao anh cũng đã vì vụ đấu thầu này mà đầu tư đại lượng tiền vốn, dự án này tiến hành đến hiện tại, trên cơ bản đã muốn biến thành cuộc đua giữa anh cùng Nguyên Lập Giang, thua chẳng những hết thảy nỗ lực trở thành nước chảy bèo trôi, hơn nữa còn mất sạch thể diện.

Nhưng bệnh nặng cũng không thể chạy chữa bậy, Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn hàn huyên hồi lâu, đem trắng đen lợi lại của sự việc phân tích qua cho anh một lần, Vương Tấn nghe theo liên tục gật đầu, cuối cùng thở dài, "Tôi gần đây áp lực có điểm nặng, trên vai còn phải gánh quá nhiều việc, cái nào cái nấy đều không cho tôi thở nổi." Vương Tấn nhìn Cố Thanh Bùi một cái, trong mắt tràn đầy tán thưởng, "Thanh Bùi, may sao tôi hiện tại đã có cậu."

Cố Thanh Bùi cười cười, "Công việc của tôi chính là phân ưu cho anh mà. Anh Vương, anh một người phân không được tám thân, có chuyện cấp bách gì thì cứ mau chóng đi xử lý, chuyện này cứ giao lại cho tôi. Thành bại tôi không dám kết luận, nhưng tôi tuyệt đối sẽ nỗ lực đến 200%."

Vương Tấn nhìn hắn thật sâu, cuối cùng nhịn không được ôm lấy hắn.

Thân thể Cố Thanh Bùi khẽ cứng lại, vỗ vỗ lưng Vương Tấn, liền thối lui ra sau.

Vương Tấn cũng đành phải lui lại, nhàn nhạt cười nói: "Thanh Bùi, vất vả rồi."

Cố Thanh Bùi cười cười, "Nên làm mà."

Chuyện gặp mặt Nguyên Lập Giang, cũng không có ảnh hưởng đến sĩ khí của Cố Thanh Bùi, ngược lại khiến hắn càng thêm sục sôi ý chí chiến đấu. Hắn dù rằng không thể giải oan cho bản thân, nhưng nếu lần này có thể trúng thầu, cũng có thể xả được hận cho mình. Bởi vậy hắn càng thêm tập trung toàn bộ tinh thần dồn vào công tác.

Cuối cùng trợ lý kia, bọn họ vẫn là tìm đến, bất quá không phải thông qua gã bạn học trung học vừa nhìn đã biết không biết giữ mồm chỉ biết đến tiền kia, mà là thông qua một mối quan hệ đáng tin cậy hơn. Trợ lý kia tuổi không lớn, hành sự lại cực cẩn thận, chính là dù người thận trọng đến mấy, cũng chịu không nổi cám dỗ của lợi ích cực đại, y lựa chọn để lộ một phần giá thầu thấp nhất, Cố Thanh Bùi liền nắm chắc văn kiện bỏ thầu của mình sẽ được làm đến không chê vào đâu được.

Hắn tin tưởng Nguyên Lập Giang cũng sẽ không nhàn rỗi.

Hai công ty trên cơ bản điều kiện tương đương, vô luận là trên mối quan hệ hay thực lực đầu tư, đều sàn sàn như nhau. Lúc này luận quan hệ so tài lực đã không thể quyết được thắng thua, chỉ có thể nhìn xem văn kiện bỏ thầu của ai đúng với tâm tư lãnh đạo hơn.

Cố Thanh Bùi liên tục mấy ngày ngủ ba bốn giờ, hắn để bản thân không kịp nghỉ ngơi, liều mạng cố gắng.

Sau khi văn kiện bỏ thầu được gửi lên, Cố Thanh Bùi lăn ra ngủ một hồi, ngủ đến trời đất mịt mù, cuối cùng là bị tiếng điện thoại đánh thức.

Mắt hắn khô khốc đến không mở ra nổi, cũng không nhìn điện báo liền tiếp điện thoại, "Alo?"

Đầu kia điện thoại hơn nửa ngày mới lên tiếng: "Ông ở đâu vậy."

Cố Thanh Bùi mở bừng mắt.

Là Nguyên Dương.

Âm thanh quan thuộc bên đầu kia điện thoại, Cố Thanh Bùi cảm thấy đã thật lâu thật lâu không có nghe đến, kỳ thật tính toán tỉ mỉ, bất quá mới qua hơn nửa tháng.

Cố Thanh Bùi không nói gì, nhưng cũng không có cúp điện thoại, hắn không biết bản thân muốn nghe cái gì.

"Tôi về nhà rồi, mới từ Thiên Tân trở về, dự án khởi động, nhất định sẽ thắng lợi, tôi rất chắc chắn. Tôi hết bận sẽ lập tức quay lại, ông đang ở đâu thế?"

"Ông nói đi, ông rốt cuộc ở chỗ nào? Về nhà đi, tôi ở nhà chờ ông." Nguyên Dương nhấn mạnh lặp đi lặp lại chữ "Nhà" này, khẩu khí càng lúc càng nôn nóng.

Cố Thanh Bùi hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng, "Tôi không ở nơi đó nữa."

Đầu kia điện thoại cũng lâm vào trầm mặc.

Cố Thanh Bùi chậm rãi ngồi dậy, hắn ôm ngực, hô hấp khó khăn, nhưng vẫn kiên trì nói, "Nguyên Dương, cậu nếu sinh ra sớm vài năm thì thật tốt. Bất quá, không có nếu như gì cả, sau này đừng liên hệ nữa."

Tiếng hô hấp nặng trĩu của Nguyên Dương truyền vào trong tai Cố Thanh Bùi, làm cho màng nhĩ hắn đau nhức.

Nguyên Dương khàn khàn nói: "Vô luận tôi làm cái gì cũng đều vô dụng sao, tôi cả ngày chạy ngược chạy xuôi là vì ai. Cố Thanh Bùi, ông không thể bắt tôi vì ông mà triệt để thay đổi cả bộ dạng, xong lại không cần tôi nữa."

Cố Thanh Bùi xiết chặt  nắm tay, yên lặng ngắt di động.

Cứ như vậy đi, hắn từng này tuổi rồi, chơi không nổi cùng người trẻ tuổi nữa. Như vậy đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng tốt.

Sau khi buông điện thoại, dù cho đầu choáng não trướng, buồn ngủ không thôi, nhưng rốt cuộc lại không thể nào nhắm mắt.

Quá trình chờ đợi mở thầu dài đằng đẵng mà lại lo âu, nhưng bọn họ ngoại trừ chờ đợi kết quả, thì không thể làm gì khác nữa. Khi bỏ thầu một xí nghiệp tự động rút khỏi cuộc đua, trên thực tế chỉ còn lại có ba công ty, phỏng chừng công ty còn lại ngoài bọn họ cùng Nguyên Lập Giang, chỉ có thể nhượng bộ trên mức tiệm cận lợi nhuận, bằng không không có cách nào cạnh tranh cùng bọn họ.

Kết quả chẳng ai có thể đoán trước.

Một hôm, Cố Thanh Bùi nhận được điện thoại Ngô Cảnh Lan gọi tới.

Hắn có chút ngoài ý muốn, hắn cùng Ngô Cảnh Lan tiếp xúc cũng không nhiều.

Thanh âm của Ngô Cảnh Lan thực trầm, nhưng ngữ khí cũng coi như khách khí, "Cố tổng, gần đây vẫn khỏe chứ."

Cố Thanh Bùi nghĩ đến khuôn mặt Nguyên Dương, cảm thấy hai gò má có chút phát nóng, hắn thấp giọng nói: "Cũng tạm, Ngô tổng thì sao?"

"Đứa con tôi nuôi hơn hai mươi năm hiện tại không chịu về nhà, không chịu để lộ hành tung, không chịu nói một lời với cha của nó, cậu nói tôi có khỏe được không đây?"

Cố Thanh Bùi trầm mặc.

"Cố tổng, cậu hẳn biết nó ở đâu chứ."

"Tôi không biết, tôi cùng cậu ấy đã rất lâu không có liên hệ."

"Nó vì cậu mà có nhà không về, cậu lại nói hai người thật lâu không liên hệ, bảo tôi tin được thế nào đây?" Thanh âm của Ngô Cảnh Lan rốt cục xuất hiện một tia kích động.

"Là sự thật, chúng tôi đã rất lâu không có liên hệ. Ngô tổng hẳn phải cao hứng mới đúng, mục đích của Nguyên đổng đã đạt thành rồi." Cố Thanh Bùi cũng không phải muốn mở lời mỉa mai, hắn đối với mẹ của Nguyên Dương vẫn rất tôn trọng, hắn giờ chỉ là đang nói lên sự thật.

Ngô Cảnh Lan ước chừng ngừng lại ba giây, mới mở miệng: "Chuyện này Lập Giang  làm không được ổn thỏa, bất quá, nếu người biết chuyện này trước là tôi, tôi có thể lại càng không khống chế được bản thân. Cậu không có con, đâu có hiểu được tấm lòng người làm cha mẹ đâu."

Cố Thanh Bùi không nói gì.

"Tôi cũng không muốn rối rắm đúng sai nữa, người Nguyên gia chúng tôi vốn thông tình đạt lý, chuyện này cũng không có thể toàn bộ tính là cậu sai. Thanh Bùi, tôi hiện tại chỉ hy vọng cậu trả con trai lại cho chúng tôi."

Nếu không phải hô hấp cơ hồ không thông, Cố Thanh Bùi suýt nữa bật cười.

Trả ư? Vì sao lại đến đòi hắn chứ? "Ngô tổng, bất kể ngài tin hay không, tôi cùng Nguyên Dương, quả thật đã rất lâu không liên hệ, tôi sớm đã hạ quyết tâm, không qua lại cùng cậu ấy nữa. Ngài tìm tôi đòi con, tôi thật sự bất đắc dĩ."

Ngô Cảnh Lan không nói nữa, hai người giằng co trong chốc lát sau, Ngô Cảnh Lan lặng yên không tiếng động ngắt điện thoại.

Cố Thanh Bùi ngồi trước bàn công tác, thân thể cứng ngắc, hồi lâu vẫn không lấy lại được hơi thở.

Sáng sớm ngày mở thầu, Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi mang theo một đoàn thuộc cấp đến tập đoàn X Cương. Nguyên Lập Giang không có tới, quản lý cao cấp của tập đoàn thay mặt ông tham dự, ông chủ của một công ty khác cũng đã đến nơi.

Ba công ty tập trung trong phòng đại hội nghị, chờ đợi người phụ trách dự án X Cương mở cuộc đấu thầu.

Trong phòng hội nghị không khí có chút ngưng trọng, tất cả mọi người không tùy tiện nói cười. Trước lúc mở thầu, bọn họ đều vẫn là đối thủ cạnh tranh, sau khi mở thầu, người thua kẻ thắng, trần ai lạc định, ngược lại có thể thoải mái chè chén, bằng không sẽ mất phong độ.

Người phụ trách ở trên màn hình chiếu bật lên giá thầu thấp nhất của dự án.

Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn liếc nhau, ánh mắt đều có chút âm trầm, hắn cẩn thận quan sát biểu tình hai nhà kia, phát hiện biểu tình của bọn họ đều có chút khác thường.

Cảm giác cũng như hắn thời điểm nhìn thấy giá thầu thấp nhất không khác nhiều lắm.

Hắn phỏng đoán, trợ lý kia chỉ e đã đều nhận tiền của ba công ty, giá sàn để lộ cho ba bên đều nửa thật nửa giả, bởi vậy mỗi bên đều không nắm được giá thầu thấp nhất thực sự, song lại vẫn có một phần ăn khớp. Cố Thanh Bùi không nghĩ tới một người trẻ như vậy mà lá gan cư nhiên lớn đến thế, chẳng những dám nhận tiền của ba bên, còn ra vẻ thông minh, đưa ra một đống giá sàn dở ông dở thằng.

Hắn chỉ biết người nọ tiết lộ giá nhất định phải có phần bảo lưu, nhưng chẳng ngờ lại dám vơ vét của cải không muốn sống như vậy.

Lãnh đạo tập đoàn X Cương không phải đồ ngốc, loại sự việc lộ thầu này, trong quá trình đấu thầu luôn luôn phát sinh, huống chi là còn làm vụng về như vậy. Lộ thầu mặt ngoài nhìn như là có lợi với công ty đấu thầu, chèn ép bỏ thầu lợi nhuận của xí nghiệp, nhưng lại phá hủy nghiêm trọng quy tắc thị trường. Lần này tập đoàn X Cương không có động tĩnh, phỏng chừng là có quan hệ rất lới với lợi ích nội bộ của bọn họ, mặc kệ thế nào, ba công ty bọn họ là đã bị sập bẫy.

Hoàn hảo hắn không có tin toàn bộ, văn kiện đấu thầu làm ra đối chiếu với giá thầu thấp nhất này, vẫn như cũ phi thường có lực cạnh tranh. Bất quá hai nhà kia nhìn qua sắc mặt rất không tốt.

Người phụ trách mở miệng tuyên bố đơn vị trúng thầu.

Huyết dịch toàn thân Cố Thanh Bùi đều sôi trào.

Khi hắn nghe được tên của điền sản Khánh Đạt, hắn mở lớn hai mắt, adrenalin rất nhanh phân bố, miệng khô lưỡi khô, toàn thân đều bị vây trong một cảm giác hưng phấn không gì sánh kịp.

Bọn họ thắng rồi! Thắng rồi! Hắn vô cùng tiếc nuối Nguyên Lập Giang không ở nơi này, hắn muốn nhìn xem biểu tình trên mặt Nguyên Lập Giang một chút!

Vương Tấn chợt đứng dậy, hung hăng ôm lấy  hắn, bắt đầu cười lớn.

Nhóm cấp dưới của hắn đồng loạt vui mừng, mấy người đàn ông hơn ba chục tuổi khống chế không được ở trong phòng hội nghị reo hò.

Hai công ty khác sắc mặt tái mét, song vẫn miễn cưỡng cười vui chúc phúc.

Thủ tục kế tiếp lưu lại cho cấp dưới xử lý, Vương Tấn mang theo Cố Thanh Bùi đi đến khách sạn đã sớm đặt trước, mở họp báo thời sự, tuyên bố Khánh Đạt trúng thầu.

Giá cổ phiếu ngày mai của Khánh Đạt khẳng định sẽ nâng lên thẳng tắp.

Vương Tấn trong họp báo làm một bài diễn thuyết ngắn năm phút đồng hồ, dõng dạc hùng hồn, đem này triển vọng của dự án miêu tả tựa như ảo mộng, trên mặt Cố Thanh Bùi mang theo nụ cười thắng lợi, xuất hiện trên màn hình từng ống kính camera.

C

uối cùng, Vương Tấn lại một lần nữa lần lượt ôm cấp dưới, thời điểm ôm hắn, thời gian đặc biệt dài.

Sau khi họp báo kết thúc, Cố Thanh Bùi trước tiên gọi điện thoại cho cha mẹ mình, dặn bọn họ xem tin tức.

Chưa từng có thành tựu nào trong sự nghiệp, làm cho hắn phấn khích như vậy. Bởi vì hắn không chỉ có tranh giành được từ chỗ Nguyên Lập Giang, mà còn giúp bản thân thoát ly khỏi vòng gièm pha của vụ ảnh chụp.

Nếu hắn nợ ai công đạo, thì chỉ có thể là cha mẹ hắn, hắn muốn cả đời đều làm một người con khiến cha mẹ hắn kiêu ngạo.

Tại tiệc rượu mừng công sau họp báo tuyên bố, Vương Tấn ngay tại chỗ tuyên bố thưởng cho toàn bộ đội bọn họ ba trăm vạn tiền mặt, cũng cấp cho Cố Thanh Bùi một tuần nghỉ phép.

Cố Thanh Bùi một tháng gầy năm sáu cân, quả thật cần nghỉ ngơi.

Lái xe đưa hắn về nhà xong, hắn uống rượu đến mức có chút váng vất, bất quá vẫn không để lái xe dìu hắn lên lầu.

Hắn rất cao hứng, dù cho không có người để chia xẻ.

Thời điểm đi đến cửa nhà, trái tim hắn co thắt, lặng người nhìn thấy đứng trước cửa, rành rành là Nguyên Dương đã muốn chờ đợi bao lâu.

Nguyên Dương mặc một thân tây trang, tóc dùng keo xịt cố định, một tháng ngắn ngủn không gặp, nhìn qua trưởng thành không ít, cùng với bộ dáng thường ngày của y khác nhau rất lớn, chỉ có cặp ánh mắt như lang sói chòng chọc nhìn hắn kia, hoàn toàn không thay đổi.

Cố Thanh Bùi vừa nhìn thấy y, đầu bắt đầu đau.

Nguyên Dương từ trong bóng tối bước ra, từng bước một, giống như đạp lên người Cố Thanh Bùi.

Y mở miệng, thanh âm như từ trong vực sâu truyền đến, "Ông đã theo Vương Tấn."

Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Tôi làm việc cho anh ta."

"Ông là cố ý phải không? Cố ý trả thù tôi?"

"Ngoại trừ anh ta, tôi ở Bắc Kinh tìm không được công tác." Lời Cố Thanh Bùi nói là sự thật, nhưng hắn biết, Nguyên Dương chẳng buồn hiểu cho.

Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, hai tròng mắt lạnh như băng, "Cố Thanh Bùi, ông là cố ý, ông có biết, tôi ở trên TV chứng kiến hai người đứng chung một chỗ, trong lòng suy nghĩ cái gì hay không?"

Cố Thanh Bùi nhìn y, môi bất giác run rẩy.

Nguyên Dương kề sát lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn giết ông."

Thân thể Cố Thanh Bùi run lên, nghĩ muốn lùi ra sau, lại bị Nguyên Dương ôm lấy thắt lưng.

Thanh âm lạnh lẽo của Nguyên Dương tiếp tục vang lên bên tai hắn, "Tôi nguyên bản không phải thế này, tôi cũng không biết vì cái gì, gặp ông khiến tôi biến thành như vậy. Tôi thích ông, thích đến mức chính tôi cũng cảm thấy bản thân bất bình thường."

Trong lòng Cố Thanh Bùi  có chút sợ hãi, hắn theo bản năng hung hăng đẩy Nguyên Dương một cái.

Sau đó hắn cảm thấy sau gáy đau buốt, trước khi rơi vào hôn mê, thứ hắn nhìn thấy chính là một cặp mắt như lang như hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện