Đó là Khúc Mính, con gái của ông chủ Khúc Phương Trai.

“Thả cô ấy ra!” Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa lập tức chạy tới kéo hai người kia ra.

“Anh là ai?” Streamer kia tỏ vẻ không phục, bị Mục Từ Túc ngăn cản cũng không sợ, trái lại còn tức giận chất vấn.

Mục Từ Túc nghiêm mặt nói “Tôi là luật sư bào chữa của chủ cửa hàng Khúc Phương Trai. Bây giờ mời anh chấm dứt tất cả hành động công kích với Khúc Mính và lập tức xin lỗi cô ấy.”

“Xin lỗi? Nè ông anh, não anh có vấn đề phải không? Anh không thấy ở đây đang xảy ra chuyện gì sao?” Streamer kia dở khóc dở cười “Nhiều người bị ngộ độc vì ăn điểm tâm của nhà cô ta, tôi kêu cô ta quỳ xuống xin lỗi là lẽ đương nhiên!”

“Chuyện này vẫn chưa có kết quả, thậm chí còn chưa mở phiên tòa, ai nói với anh là Khúc Phương Trai chắc chắn có vấn đề? Còn về phần xin lỗi.” Mục Từ Túc chỉ cặp đôi trẻ sau lưng mình “Đây là công việc của công tố viên, anh không có tư cách làm nhục cô ấy.”

“Xạo sự! Tôi là người tiêu dùng, tôi bị lừa, tôi có tư cách đòi lại quyền lợi của mình!”

“Đúng đó! Anh có tư cách gì, dựa vào đâu mà lên mặt lớn tiếng ở đây!”

“Chắc chắn là luật sư giả mạo được thằng chủ điếm thúi này mời tới chạy án!”

Mục Từ Túc đứng tại chỗ lấy ra thẻ công tác luật sư.

“…” Là luật sư thật? Mấy người đứng bên cạnh trố mắt nhìn nhau, bị vả mặt không kịp trở tay.

Ngược lại vẫn là streamer kia suy nghĩ thấu đáo, giở giọng mềm dẻo hòng tẩy não Mục Từ Túc.

“Luật sư mà~ Vì dân tình nguyện, chúng ta mới là đứng cùng chiến tuyến. Người anh em, anh nghe tôi nói này, chắc chắn anh bị đơn vị mình lừa tiếp nhận vụ án này rồi.”

“Nhưng mà không sao, để tôi giải thích sơ sơ cho anh hiểu.” Streamer kia là một tay giỏi kích động lòng người, hắn ta chỉ vào quần áo trên người cô gái và nói “Anh thấy cái váy cô ta đang mặc trên người không? Là của nhãn hiệu Versace, ngay cả mẫu bình thường cũng có giá từ mười ngàn đến hai mươi ngàn tệ. Còn đôi giày cô ả đang mang là của Dior, vòng tay đang đeo là Cartier và cả túi xách LV giá trên trời. Tổng giá trị từ đầu đến chân cô ta bằng thu nhập nhiều năm của một người bình thường.”

“Nếu những thứ này có được bằng chính năng lực của gia đình cô ta thì tôi không có gì phải nói. Là người ta có bản lãnh nên đáng được hưởng.”

“Nhưng thực tế số tiền này ở đâu ra? Cmn không phải là có được nhờ vào lừa gạt hãm hại khách hàng sao?” Streamer kia cười mỉa nhìn cô gái “Những gì cô ta ăn cô ta uống, cô ta mặc đều là hút máu mà có, dầu bẩn trên người cô ta chính là cái loại dầu nhà cô ta dùng để hại chết một mạng người!”

“Anh nói xem, chúng tôi tìm cô ta yêu cầu giải thích có phải là rất bình thường không?” Giống như để chứng minh lời mình nói là đúng, hắn ta đưa điện thoại cho Mục Từ Túc nhìn “Mọi người đều có chung suy nghĩ như vậy!”

Mục Từ Túc đưa mắt nhìn kỹ thì đúng như dự đoán, trên màn hình tràn ngập lời lẽ ác ý.

“Rác rưởi đi chết đi!”

“Phải bắt bọn nó uống đống dầu bẩn kia vào!”

“Thứ gái ngu đần thích khỏe của, mau mau lột lớp da giả tạo ra xem rốt cuộc cô ta là thể loại gì, nhìn cô ta mà mắc tởm.”

Còn vô số lời lẽ rủa xả độc địa khác nữa, Mục Từ Túc không thể hiểu nổi đám người này lấy đâu ra ác ý lớn như vậy.

Một cửa hàng có tiếng lâu đời bị khui ra dùng dầu bẩn, dư luận tức giận lên án là điều dễ hiểu. Hơn nữa chủ tiệm Khúc Ái Quốc không thể nào chứng minh bản thân thật sự vô tội, vì thế công chúng nghi ngờ, thậm chí chửi rủa là điều có thể hiểu.

Nhưng tất cả phải có chừng mực, nếu người cha đúng thật là phạm tội, vậy thì có liên quan gì đến cô gái Khúc Mính? Chẳng lẽ phải đốt cô gái thành tro tàn mới vừa lòng? Nhưng streamer kia lại không biết điểm dừng là gì mà tiếp tục tổng kết một câu “Cửa hàng lâu đời cái gì, tôi thấy nên gọi là cửa hàng buôn gian bán dối lâu đời mới đúng!”

“Không phải! Các người vu oan giá họa!” Lúc trước Khúc Mính còn có thể nhẫn nhịn, thậm chí còn cố gắng bình tĩnh giải thích với hắn ta, nhưng câu nói cửa hàng buôn gian bán dối kia thật sự như con dao đâm thẳng vào tim cô.

Khúc Mính hận không thể mọc ra trăm cái miệng để cãi lại, đối với Khúc Mính, cửa hàng nhà cô chính là một trong những cửa hàng truyền thống lâu đời nhất ở Yến Kinh.

Tổ tiên của nhà họ Khúc đều xuất thân là ngự trù, tài nghệ nấu nướng được xếp vào hàng bậc thầy, bao gồm cả người cha Khúc Ái Quốc của cô, các truyền nhân của nhà họ Khúc đều theo đuổi sự nghiệp nấu nướng với tấm lòng chân thành không kiêu ngạo. Họ đều là những thanh gươm chân chính, ngay từ nhỏ đã được tiếp xúc với nghề gia truyền.

Còn về phần nguyên liệu, nhà cô luôn lựa chọn những nguyên liệu tốt nhất. Đầu năm nay, không phải người tiêu dùng nào cũng là đồ ngu, nếu thật sự dùng dầu bẩn thì chắc chắn mùi vị sẽ có sự khác biệt! Cần gì phải đến bây giờ mới phát hiện?

Bọn họ đã sớm cuốn gói khỏi Yến Kinh rồi!

Huống chi, với một cửa hàng lâu đời thì danh tiếng chính là ưu tiên hàng đầu, cha cô lấy hết tiền vốn ra đầu tư vào mở rộng chi nhánh cửa hàng, đang nợ ngân hàng ba triệu. Chỉ có bị điên mới chơi ngu tìm đường chết ngay trong khoảng thời gian quan trọng này!

Lúc nãy Khúc Mính không có cơ hội lên tiếng, bây giờ thấy Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa tới, cuối cùng cũng có thể giải thích.

“Nhà tôi không có buôn bán gian dối gì cả, chúng tôi không hề dùng dầu bẩn, tất cả đều là hiểu lầm, cha tôi bị oan!” Cô khàn giọng nói, nhưng trong mắt những người ở đây thì chẳng khác gì chuyện cười. Thậm chí streamer kia và đám lông chân của hắn ta đều nhìn cô với ánh mắt giễu cợt.

Còn Khúc Mính thì ngồi dưới đất với bộ dạng thể thảm bết bát, càng trở thành chất xúc tác tăng thêm phần náo nhiệt cho bữa tiệc hóa trang kệch cỡm của bọn họ.

Vì thế không ai muốn nghe cô giải thích, bọn họ chỉ muốn bỏ đá xuống giếng. Khúc Mính chết lặng nhìn đám người trước mắt, đột nhiên ngậm miệng lại, không còn muốn phản bác nữa.

Streamer kia thấy cô không lên tiếng, hắn ta quay đầu nhìn Mục Từ Túc “Người trong cuộc cũng đã thầm chấp nhận, anh không cần xen vào việc của người khác nữa.”

Hắn ta nói xong, đám người sau lưng hắn ta hô hào nhân danh chính nghĩa xông tới muốn kéo Khúc Mính đi.

“Các người muốn làm gì! Trong mắt còn có luật pháp không?” Bạn trai của Khúc Mính vội vàng bảo vệ cô, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.

Mục Từ Túc đứng ra cản đám người lại.

“Chiêu Hoa, báo cảnh sát.” Anh thấy tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát, dứt khoát nói với Phó Chiêu Hoa.

Nhưng đám người đó không những không lo sợ, còn chủ động xông tới cướp điện thoại “Báo cảnh sát cũng vô ích! Chính cảnh sát đã đóng cửa hàng của bọn chúng!”

“Đúng vậy! Chúng tôi là vì dân trừ hại, dù có gọi cảnh sát tới thì cũng chỉ bị tạm giam vài ngày, sợ đếch gì! Đám người Khúc Phương Trai này giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả!”

Thế nên đơn giản là biết luật nhưng phạm luật. Lần đầu tiên Mục Từ Túc gặp phải loại côn đồ mặt dày bại hoại như vậy ở Yến Kinh, nhưng đời trước anh đã gặp qua vô số loại người, tất nhiên là biết cách xử lý như thế nào.

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Mục Từ Túc vươn tay tóm lấy streamer kia.

“Buông tôi ra!” Streamer kia cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được. Mục Từ Túc thoạt nhìn cao gầy, dung mạo thanh tú, trông như thư sinh yếu nhớt, nhưng một khi đã ra tay thì không thể xem thường được.

Sau khi giằng co một hồi, bàn tay giữ chặt streamer của Mục Từ Túc càng tăng thêm sức lực “Nếu anh không muốn nói chuyện theo cách bình thường, thế thì chúng ta đổi cách nói chuyện khác vậy.”

“Anh đang đánh người giữa phố xá đấy!”

“Ra tay trước là các người, tôi là phòng vệ chính đáng. Nhân tiện đây phổ cập thêm kiến thức cho anh, bây giờ tôi chỉ đơn giản là hạn chế anh gây thương tích cho tôi, tôi cũng không gây thương tích nhẹ gì cho anh. Vì thế ở trước mặt cảnh sát, anh không thể chiếm ưu thế.”

“Ngoài ra đây không phải là trò đùa, tốt hơn hết là anh nên nói xin lỗi với Khúc Mính, sau đó lập tức đứng ra làm rõ những lời nói không phù hợp của anh với công chúng.”

“Tôi nói cái gì? Còn lâu tôi mới nói xin lỗi với hạng người rác rưởi đó!”

“Nhưng đứng dưới góc độ của pháp luật mà nói, mỗi một chuyện anh làm đều là đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của pháp luật!”

Mục Từ Túc thong thả nói, không có chút tức giận nào “Thứ nhất, vụ án của Khúc Phương Trai vẫn chưa tuyên án, thậm chí còn chưa mở phiên tòa xét xử. Công tố viên đang tiến hành điều tra và thu thập bằng chứng, Khúc Phương Trai đóng cửa là phối hợp điều tra, dù sao họ vẫn muốn chứng minh trong sạch.”

“Thứ hai, người bị hại trong vụ án Khúc Phương Trai hiện đang nằm viện điều trị, vẫn chưa chết. Anh bịa đặt vô căn cứ, ụp tội danh giết người lên đối phương là thuộc về vu khống.”

“Thứ ba, ở các nền tảng công cộng tung tin đồn nhảm gây chuyện, làm lộ hình ảnh cá nhân của người trong cuộc khi không có sự đồng ý của họ, đây là hành vi xâm phạm nhân quyền.”

“Thứ tư, những việc anh đang làm bây giờ đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Chỉ cần thân chủ của tôi đồng ý, có thể lập tức báo cảnh sát truy tố anh.”

“Nói bậy!” Streamer kia giãy giụa cật lực, Mục Từ Túc vừa thả tay là hắn ta liền ngã xuống đất.

Mục Từ Túc đứng thẳng nhìn xuống hắn ta “Cuối cùng, anh không phải nhân viên nhà nước, cũng không có bất kỳ sự cho phép nào nhưng lại dẫn người đi gây sự nơi công cộng, điều này đã cấu thành hành vi gây sự có chủ đích, đồng nghĩa với phạm tội hình sự!”

Đồng thời, Mục Từ Túc quay đầu đáp trả những kẻ đang vây quanh chực chờ xông lên “Bao gồm cả các người cũng giống như vậy. Ở đây là ngã tư, có gắn camera an ninh, đã ghi lại toàn bộ hành vi của các người. Bây giờ nói xin lỗi, nếu Khúc Mính tự nguyện hòa giải thì có thể giảm nhẹ tội.”

Không nói láo chứ! Có kẻ nhát gan bắt đầu tỏ ra hoảng sợ. Mục Từ Túc tự xưng luật sư nên chắc chắn là hiểu rõ việc này.

“Nếu không chúng ta chạy trước?” Trong nhất thời ngoài tên streamer cầm đầu kia ra, những người khác có ý định muốn quăng nồi thoát thân.

Thế nhưng ngay lúc này trên màn hình phát sóng trực tiếp xảy ra biến cố, có người đang xem live stream nhận ra Mục Từ Túc.

“Đây không phải là luật sư đã thắng kiện trong vụ án bạo lực học đường ở Quảng Châu đó sao?” Một lời bình luận này lập tức chỉa mũi dùi từ Khúc Mính sang Mục Từ Túc.

Có người nhanh chóng gõ tìm từ khóa vụ án bạo lực học đường ở Quảng Châu, những tin tức và hình ảnh liên quan đến Mục Từ Túc lập tức xuất hiện trên mạng.

“Thánh thần ơi! Đúng thật nè!” Lần này những người xem live stream không nhịn được bắt đầu mắng chửi.

“Lúc trước cứ nghĩ hắn là người tốt, không ngờ lại là lòng lang dạ sói.”

“Hắn kiện thắng vụ án kia đâu phải vì đòi lại công bằng cho những đứa trẻ đó, mà là dát vàng lên mặt mình thì có!”

“Mọi người nhìn đi, không phải bây giờ hắn bắt đầu lệ thuộc vào quyền quý rồi đó sao?”

Thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu thực sự rất bốc đồng. Streamer kia thấy những bình luận đó liền giống như nhặt được Thượng Phương Bảo Kiếm, lập tức chỉ vào mặt Mục Từ Túc mắng chửi.

Trong lúc đó, hắn ta nói với đồng bọn bên cạnh “Đừng sợ! Đây chỉ là một thằng luật sư tâm địa xấu xa, chúng ta cùng nhau chống lại hắn để trừ hại cho dân!”

Hắn ta vừa nói vừa xách thùng dầu bẩn tạt vào người Mục Từ Túc.

Nửa thùng dầu bẩn vừa nhớp nháp vừa hôi thối.

Mục Từ Túc đứng quá gần, không thể nào tránh thoát được. Nhưng ngay lúc này, có người ôm anh, thay anh cản thứ bẩn tưởi đó lại.

Trong thoáng chốc Mục Từ Túc cảm thấy hoảng hốt, sau đó anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phó Chiêu Hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện