Nam Thiền nhìn thanh dao găm kia một lúc lâu: “Sao lại tìm ta?”

“Ở Tiên giới, ta chỉ tin tưởng người.”

“Phong Nghiệp thì sao.”

Sau bàn trà, Nam Thiền ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn nàng: “Ta đã cho ngươi biết về lai lịch của tiên nhân cốt rồi, ngươi nên biết rằng không có ai hiểu rõ nó hơn huynh ấy.”

“Bởi vì ta biết nó chính là ——” Thời Lưu buồn bã nhìn thanh dao găm trên bàn, “Có lẽ huynh ấy không để tâm nữa, nhưng ta không thể nào yêu cầu huynh ấy tự tay hủy thứ đã từng là tiên cốt của mình.”

“Được, ta hiểu rồi.”

Đau buồn trong mắt Thời Lưu vơi bớt, nàng vừa định nói lời cảm ơn Nam Thiền ——

“Nhưng thật đáng tiếc, ta không giúp ngươi được.”

Thời Lưu khẽ giật mình, vô thức tiến lên một bước: “Tại sao?”

“Bởi vì ta không thể làm được.” Giọng điệu của Nam Thiền bình tĩnh, “Tiên cốt, thần mạch, hỗn độn kim huyết —— Người đời ca ngợi Trung Thiên Đế mấy vạn năm, nhưng lại chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa về sự tồn tại của huynh ấy.”

Thời Lưu chỉ hiểu biết nửa vời, thế là nàng ngồi xuống trước bàn, kiên nhẫn chờ đợi.

Nam Thiền dừng lại một chút, nhíu mày rót cho nàng một tách trà: “Người đời đều nói rằng năm người bọn ta hóa sinh sau khi khai thiên, nhưng thật ra không hề chính xác, chỉ có tiên đế tứ phương mới như thế thôi. Ngay từ đầu Trung Thiên Đế đã khác với bọn ta, huynh ấy “sinh ra” vào thuở ban đầu của thời kỳ hỗn độn, đá La Phong chính là sản phẩm của cội nguồn hỗn độn.”

Mặc dù Thời Lưu đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc giật mình, đồng tử hơi co rút, tách trà cầm trên tay bắt đầu xuất hiện gợn sóng: “Ý của người là, đá La Phong “sinh ra” trước khi thiên địa ra đời?”

“Ừm.”

Thời Lưu không còn tâm tư uống trà nữa, nàng đặt tách trà xuống, hai tay khẽ nắm lấy nhau.

Nàng đã hiểu ý của Nam Thiền: Nếu bản thể của Phong Nghiệp là sản phẩm của cội nguồn hỗn độn, vậy phỉ thúy tiên cốt cũng sẽ giống như thế, e rằng trên đời này sẽ không có sức mạnh nào có thể hoàn toàn hủy diệt nó.

Trong nháy mắt, Thời Lưu chợt nhớ tới gì đó, nàng hơi mừng rỡ: “Nếu đã như thế, vậy đá La Phong sẽ không bị tổn hại mới đúng chứ, dù là tử kiếp ắt sẽ xảy ra của huynh ấy trong ngọc Kiếp Cảnh?”

“Ngươi vẫn chưa hiểu. Đối với huynh ấy, đá La Phong không chỉ là một sự tồn tại, mà là hạch tâm bổn nguyên huynh ấy, hay nói cách khác, đá La Phong là bản thể hư thái của huynh ấy, là tinh, là khí, là thần —— Nói theo cách nói của người Phàm, nó chính là trái tim.”

Nam Thiền cụp mi xuống, một lát sau, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mép cốc: “Hơn nữa, ta đã từng nói với ngươi rồi, tiên nhân cốt lợi hại nhất thế gian này, thứ nó có thể tiêu diệt chính là thần hồn của huynh ấy.”

“......”

Thời Lưu hơi mệt mỏi cúi đầu xuống, uể oải ngồi xuống trước bàn.

Nhìn dáng vẻ như mất ba hồn bảy phách của thiếu nữ, Nam Thiền hơi nhíu mày: “Từ bỏ à?”

“Đương nhiên là không.”

Thời Lưu buông tiếng thở dài, chống cằm tựa vào bàn: “Vậy ta phải nghĩ cách phong ấn thứ này lại, tốt nhất là ngay cả Phong Nghiệp cũng không tìm được.”

Ánh mắt của Nam Thiền lay động.

Thiên điện im ắng một lúc lâu, cuối cùng một giọng nữ bất đắc dĩ vang lên: “Trước khi phong ấn, đưa cho ta trước đã.”

“?”

Thời Lưu khó hiểu nhướng mày.

Sau đó men theo tầm mắt của Nam Thiền, nàng nhìn xuống cổ tay đang chống cằm của mình, trên đó là một chiếc vòng tay có treo một quả lựu nhỏ màu ngọc bích.

Hai mắt Thời Lưu dần sáng lên: “Người có thể……?”

“Chuyện huynh ấy có thể làm được khi chưa lấy lại đá La Phong, sao ta lại không làm được?” Nam Thiền có vẻ hơi bất ngờ, nàng không khách khí nhận lấy con dao găm xanh biếc từ tay Thời Lưu.

Cầm nó trong lòng bàn tay, Nam Thiền khựng lại một chút: “Chờ một lát.”

“Được, không gấp, sư tỷ cứ từ từ.”

Thiếu nữ nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Nam Thiền.

Nam Thiền: “......”

Đại khái là thấy sẽ mất một khoảng thời gian, lại thêm trông thấy Nam Thiền không được tự nhiên lắm khi bị nàng nhìn, Thời Lưu nhanh chóng tự giác dời mắt sang chỗ khác.

Tâm tư khó an lang thang một vòng, Thời Lưu lại quay đầu lại: “Sư tỷ, ta vừa chợt nghĩ đến một vấn đề.”

Không chờ Nam Thiền đáp lại, Thời Lưu đã xem như nàng ấy ngầm ưng thuận, thế là nàng nghiêm túc hỏi: “Theo như lời người nói trước đó, đá La Phong có thể bị dao phỉ thúy phá hủy đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy tại sao lúc trước Côn Ly và Tử Quỳnh lại hợp sức phong ấn nó, rồi lại đem cho Huyền Môn mà không trực tiếp phá hủy nó? Chẳng lẽ chỉ vì muốn giúp Huyền Môn thôi sao?” Càng nghĩ Thời Lưu càng cảm thấy khó hiểu, “Tại sao hắn lại ủng hộ Huyền Môn nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, tiên bảo Vân Thê Giới của khảo hạch nhập môn của Huyền Môn cũng do hắn tặng cho Huyền Môn nhỉ?”

Nam Thiền đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng tây bắc bên ngoài điện: “Ta không rõ tại sao Côn Ly lại ủng hộ Huyền Môn, nhưng ta hiểu rõ tính cách của hắn —— hắn ích kỷ đến mức cùng cực, nên làm sao hắn lại tốt bụng như vậy được? Sở dĩ không giữ đá La Phong lại Tiên giới, ta đoán rằng hắn tự cho mình là thông minh, vừa muốn giấu giếm vừa không muốn bị phát hiện, còn về mục đích không phá hủy nó…”

Nam Thiền quay đầu lại, càng nhíu chặt mày hơn: “Nghiệp Đế không thể nào không nhận ra, huynh ấy không nói cho ngươi biết à?”

“Nói cho ta biết…… cái gì?”

Thời Lưu vô thức ngồi thẳng dậy, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

“Thần nhận Dực Thiên chống đỡ giới môn, chắc ngươi đã nhìn thấy rồi.” Giọng điệu của Nam Thiền càng lạnh hơn, “Côn Ly lập một trận pháp trong đá La Phong, một phần nghìn vạn dành cho Huyền Môn, tất cả phần còn lại thì cung cấp cho Dực Thiên, dùng nó làm ngọn nguồn trấn thủ giới môn. Nếu không, chỉ dựa vào Dực Thiên, cho dù là thần nhận, cũng không thể nào chống đỡ vạn năm.”

“——”

Ánh mắt của Thời Lưu hơi run rẩy, cứng nhắc một lúc lâu, sau đó nàng mới chậm rãi hạ mí mắt xuống.

Bây giờ nàng mới nhớ tới ngày đầu tiên Phong Nghiệp trở về Tiên giới, mới hiểu lý do hắn tỏ ra vẻ mặt lạnh buốt thấu xương khi trông thấy Dực Thiên hóa thành trụ chống trời ở giới môn.

“Ta chưa bao giờ ——” Ban đầu giọng của thiếu nữ hơi run rẩy khó lòng kìm nén được, nhưng sau đó lại dần trở nên lạnh như sắt thép, “Ta chưa bao giờ muốn băm vằm một người như thế.”

Sát ý phả vào mặt, còn lạnh hơn cả sương mùa thu và tuyết mùa đông.

Trong mắt Nam Thiền rốt cuộc cũng lộ ra chút dị sắc.

Dường như nàng ngẩn ngơ, một lúc sau mới định thần lại trước tiếng gọi nhỏ nhẹ của thiếu nữ trước mặt.

Nam Thiền hiếm khi hoảng hốt cúi đầu, đưa hạt châu xanh biếc trong tay cho Thời Lưu: “Lấy đi, sau đó phong ấn.”

“Đa tạ sư tỷ.”

“Đã bảo ngươi đừng gọi ta là sư tỷ.” Nam Thiền nhíu mày, hơi trầm mặc, sau đó nàng nghiêng mặt, “Ta mệt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi về đi.”

Thời Lưu ngập ngừng: “Có cần ta…….”

“Thêm trăm năm nữa thì hẵng nghĩ đến chuyện ngươi giúp được ta chuyện gì đó.” Nam Thiền lãnh đạm từ chối.

Thiếu nữ trước bàn chợt mỉm cười, trong mắt đong đầy ý cười nhẹ nhàng: “Đa tạ sư tỷ, ta nhớ rồi, trăm năm sau ta nhất định sẽ đến cống hiến cho sư tỷ.”

“......”

Nam Thiền xua tay rồi nhắm mắt lại.

Đến khi nghe được tiếng bước chân của thiếu nữ đã đến gần cửa, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nữa mà nói: “Đừng gặp Côn Ly.”

“?”

Đến trước cửa điện, Thời Lưu hơi ngạc nhiên xoay người lại.

Trong điện tạm thời im ắng, sau đó vang lên tiếng cười khẽ của thiếu nữ: “Ta biết hiện tại mình vẫn còn quá yếu, không thể đả thương bất cứ ai. Nếu Côn Ly phát rồ, không bận tâm đến danh nghĩa mà bắt ta để uy hiếp huynh ấy, thế thì thật hỏng chuyện —— Hôm nay trước khi ra ngoài ta đã nhờ Phong Nghiệp tạo một pháp quyết tìm kiếm, nếu có chuyện thì ta sẽ cầu cứu huynh ấy trước tiên.”

“......”

Nam Thiền dường như bị nghẹn lại, nàng chán ghét xua tay: “Đi đi.”

“Vâng, sư tỷ, hôm khác gặp lại!”

Lúc này, cửa điện đóng lại.

Rốt cuộc không còn âm thanh nào nữa.

Không biết qua bao lâu, Nam Thiền tựa vào bàn như sắp ngủ, cửa điện bị ai đó nhẹ nhàng mở ra, tiên hầu lúc nãy dẫn đường cho Thời Lưu lặng lẽ bước vào.

“Bệ hạ, đã tiễn cô ấy ra ngoài rồi.”

“Ừm.”

Một lúc lâu mà trong điện không có tiếng đáp lại, Nam Thiền hé mở mắt, ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn nói gì?”

Tiên hầu cúi đầu do dự một chút, sau đó quỳ xuống: “Bệ hạ thật sự không…… không làm gì sao?”

“......”

Nam Thiền im lặng.

Người trước mặt là tiên hầu theo nàng lâu nhất, cũng là người hiểu tâm tư của nàng nhất, nàng nói những lời lừa mình dối người, chung quy không có ý nghĩa gì.

Thế là Nam Thiền khẽ tựa vào giường êm, hỏi: “Ngươi nghĩ ta nên làm gì?”

“Nô tỳ cũng không biết, chỉ là nô tỳ cảm thấy, nếu bây giờ bệ hạ không làm gì, sau này…… e rằng ngài sẽ hối hận.”

“Hối hận,” Nam Thiền cầm tách trà lên, khẽ cười, nhưng ánh mắt lại rất trầm tĩnh, “Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn không rõ mình có thể hối hận ở đâu?”

Tiên hầu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.

Nữ tử sau bàn trà vừa cô đơn vừa thất thần nhìn tách trà: “Ta nhớ tới trước kia, rất lâu rất lâu về trước, khi ấy huynh ấy còn là thần của chúng sinh, là đấng cứu thế của Tam giới, huynh ấy cao cao tại thương, yêu chúng sinh như con, trong mắt của huynh ấy, chúng sinh bình đẳng, ta thấy huynh ấy như bùn thấy mây, không thể cầu, cũng không thể với tới. Sau đó…..”

Trong mắt nàng hiện lên vẻ tiếc nuối: “Sau đó long trời lở đất, ta không ở bên huynh ấy, huynh ấy ngã từ trên mây xuống tận vực sâu, bọn ta từ biệt vạn năm. Ngày trở về, huynh ấy đã không còn là thần minh cô đơn nữa, bên cạnh đã có một người mà huynh ấy có thể thân thiết ôm chặt…… Nhưng suy cho cùng, người ấy không phải là ta.”

“Bệ hạ.” Tiên hầu hơi bất an.

“Ngươi biết không?” Nam Thiền đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, hoặc là nhìn người không thể nhìn thấy cách đó rất xa, “Trước ngày hôm nay, ta vẫn luôn có chút oán hận, ta hận lúc ấy ta bế quan, nếu ta sớm xuất quan, có lẽ người đi cùng huynh ấy sẽ là ta —— Nhưng hôm nay ta mới nhận ta, chung quy sai người sẽ không trở thành đúng được.”

Tiên hầu lo lắng: “Bệ hạ sai ở đâu? Chỉ là số mệnh trêu ngươi, nếu không thì ——”

“Không có nếu không,” Nam Thiền thấp giọng nói, “Trước đây ta luôn cảm thấy Thời Lưu không bằng ta, ngu xuẩn, bướng bỉnh, thẳng thắn, cam chịu cái chết, không đủ thông minh, nhưng hôm nay ta đột nhiên thấu suốt —— Ngươi đoán xem, nếu Thời Lưu là ta, cô ấy sẽ làm gì?”

Tiên hầu sửng sốt, dường như không hiểu lắm.

Nam Thiền nhìn tách trà, nhẹ nhàng đáp: “Nếu cô ấy là ta, Côn Ly đã tuẫn táng từ vạn năm trước rồi.”

“——!”

Trong đại điện chợt lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, lại vang lên tiếng cười khẽ của nữ tử, vừa giống như bất đắc dĩ vừa giống như thoải mái: “Hóa ra không phải cô ấy không bằng ta, mà là ta không bằng cô ấy.”



Dưới giới môn, Thời Lưu không nhịn được, dừng lại đó một lúc lâu.

Thần nhận Dực Thiên vẫn giống như trụ ngọc chống trời, trông không khác gì với dáng vẻ mà nàng nhìn thấy khi vừa đến Tiên giới.

Chỉ có duy nhất một chỗ.

Thời Lưu cúi đầu, nhìn chuôi đao Dực Thiên cắm sâu vào bậc thềm ngọc đình.

Trên bề mặt bạch ngọc ở đó, như thể ảo giác, có những vết nứt rất nhỏ, từ chuôi đao Dực Thiên lan ra những mạng nhện.

Nếu hôm ấy không cẩn thận quan sát, có lẽ Thời Lưu sẽ cho rằng thứ này có sẵn từ trước.

Nhưng bây giờ, nàng không chỉ biết vết nứt này là vết nứt mới, mà còn biết nguyên nhân sâu xa đằng sau nó —— Đá La Phong, thứ vốn là cội nguồn chống đỡ giới môn, đã bị Phong Nghiệp phá phong ấn hợp nhất, thế nên một mình Dực Thiên rất khó có thể duy trì, tuy rằng vẫn có thể cố gắng kéo dài thời gian, nhưng nếu cứ mãi như thế này, sớm muộn gì giới môn cũng rung chuyển.

Chỉ là không biết đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm gánh vác giới môn? Thời Lưu suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lưỡi đao ghim vào giới môn, bỗng nhiên choáng váng, gần như không đứng vững, thân hình lung lay một lát mới ổn định lại được.

Đến khi tỉnh táo lại, Thời Lưu nhíu mày, nàng vô thức vận chuyển tiên lực di chuyển một vòng quanh cơ thể, nhưng không phát hiện được điều gì ——

Cảm giác này đối với nàng không hề xa lạ, lần đầu nó xuất hiện chính là lúc nàng mới đến Tiên giới.

Khi đó nàng nghĩ rằng bởi vì mình lần đầu phi thăng, nên khó có thể chịu được tiên khí tẩy lễ khổng lồ, nhưng bây giờ một mình đứng dưới giới môn, sao nàng lại có cảm giác như thế chứ?

Mi tâm của Thời Lưu càng nhíu lại chặt hơn, nàng hơi nhắm mắt lại.

Một chút trực giác ẩn trong sương mù sắp chui ra, thậm chí nàng cảm thấy hôm nay mình đã lướt qua nó, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nắm bắt được.

Rốt cuộc là gì?

Tiên lực, Huyền Môn, Côn Ly trợ giúp……

Ngay khi một tia linh cảm sắp xuất hiện, Thời Lưu chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên tai: “Nàng đứng đây làm gì?”

“——”

Mạch suy nghĩ đứt đoạn.

Thời Lưu hơi bực bội mở mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh.

Thấy thiếu nữ tức giận đến mức hai má phồng lên, đuôi mắt và hàng mi của Phong Nghiệp bị ý cười dồn nén đến mức rủ thấp xuống: “Sao vậy?”

“Ta đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng,” Càng nghĩ Thời Lưu càng giận, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhưng chàng đột nhiên xuất hiện khiến ta quên hết rồi.”

“Ừm……”

Phong Nghiệp lười biếng tiến đến gần một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hắn khẽ mỉm cười cúi người xuống, như muốn chạm vào gò má của thiếu nữ: “Vậy nàng muốn ta bồi thường thế nào, ta làm gì cũng được đấy.”

Thời Lưu: “......”

Hắn thật sự không biết xấu hổ.

Phong Nghiệp khẽ nhướng mày: “Hình như nàng đang thầm mắng ta?”

“?”

Thời Lưu lập tức né tránh ánh mắt của hắn, xoay người bỏ đi: “Ta không có, chàng gian ác tố cáo trước.”

“......”

Phong Nghiệp không di chuyển mà chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng xa dần của thiếu nữ.

Ý cười nhẹ nhàng trên khóe môi dần phai nhạt.

Thay vào đó là một vòng tối sâu thẳm, thứ mà ánh sáng không thể chiếu vào rơi xuống đáy mắt hắn.

Hắn là thần tiên đồng thọ với trời đất. Song, giờ đây hắn chỉ mong thời gian trôi qua chậm một chút, chậm một chút.

Nàng vẫn còn một chặng đường dài để đi. Nếu không có hắn, nàng sẽ vất vả lắm.

Hắn muốn làm hết sức để có thêt cùng nàng đi xa một chút.

Đáng tiếc, có kẻ không thể chờ đợi được nữa.

——

Mười ngày sau, Trung Thiên Đế Cung.

Biển sao đêm bên ngoài sân của Trung Thiên Đế Cung đã phai dần, những ngôi sao còn sót lại vẫn còn ẩn hiện trong mây mù.

Phong Nghiệp ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của thiếu nữ đang ngủ say.

Ánh sáng vàng nhạt dưới lòng bàn tay lấp lánh chuyển động theo động tác của hắn, nhưng dù là nồng nhiệt hay ôn hòa, thiếu nữ dưới lòng bàn tay của hắn vẫn không có chút phản ứng nào.

Dường như nàng đang ngủ rất say, khóe miệng hơi cong lên, nàng vẫn mỉm cười ngay cả khi đang trong giấc ngủ sâu.

Giấc mơ mà Côn Ly khiến nàng sa vào, là một giấc mơ đẹp sao?

Vậy cũng tốt.

Phong Nghiệp nghĩ, sau đó khẽ cười.

Dường như hắn không ngạc nhiên khi thấy thiếu nữ ngủ say, thậm chí hắn không muốn xác nhận xem từ khi nào mà nàng vô tình dính líu đến chuyện này.

Có lẽ, câu trả lời đã rõ ràng từ khi hắn phát hiện thần thức của Côn Ly ẩn sâu trong thần hồn của nàng vào đêm đó ——

Vân Thê Giới mà hắn vô cùng chán ghét khi tham gia Huyền Môn thiên khảo, quả nhiên là tiên bảo của Côn Ly.

Cái gọi là tiên khí tẩy lễ ấy từ lâu đã bị động tay động chân, đó là cách để Côn Ly kiểm soát những tu giả Phàm giới thoạt nhìn có khả năng phi thăng Tiên giới nhất dưới danh nghĩa hỗ trợ.

Đáng tiếc, khi ấy bởi vì phát hiện hơi thở của người nọ cho nên hắn đã trực tiếp từ bỏ, vì thế mà không phát hiện những mảnh thần thức ẩn chứa trong đó.

Nếu không, ít nhất thứ ghê tởm này sẽ không vùi sâu trong thần thức của nàng, xâm phạm sâu vào trong khó mà diệt trừ.

Thần thức đế cấp ẩn tàng có thể tồn tại rất lâu, một mai nhập hồn phụ cốt, nếu muốn loại trừ hoàn toàn, căn bản rất khó giữ lại thần hồn nguyên chủ.

Chỉ hơi bất cẩn một chút, nàng sẽ hồn phi phách tán trước hắn.

Cũng may, từ đầu đến cuối, Côn Ly chỉ muốn hắn chết, chỉ khi Thời Lưu còn sống, đó mới là lá bùa cứu mạng của Côn Ly.

Ngay lúc Phong Nghiệp đang suy nghĩ, dưới lòng bàn tay khẽ động đậy.

Hắn khựng lại, cụp mắt nhìn xuống.

Đôi mắt đen nhánh như nước sơn ấy nhìn xuống thiếu nữ trên giường.

Phong Nghiệp không biết liệu khi nàng tỉnh lại nàng sẽ là thiếu nữ sát thủ rút dao đâm hắn hay là tiểu cô nương thờ ơ nhìn hắn một cách lạ lẫm mà không có chút cảm xúc nào.

Thần ma nghĩ, sau đó nhíu mày.

—— Dường như, hắn mong là trường hợp đầu tiên.

Trong lúc suy tư, lông mi của thiếu nữ trên giường run lên, sau đó chậm rãi mở ra. Nàng từ từ ngửa mặt lên, đối diện với Phong Nghiệp đang cụp mắt ngồi cạnh giường.

Một lát sau.

Bịch.

Thiếu nữ nhào vào lòng Phong Nghiệp.

Nhưng không phải là lưỡi dao găm lạnh lẽo xuyên tim như trong tưởng tượng, mà là mái tóc dài mềm mại của thiếu nữ cọ vào cổ hắn.

Phong Nghiệp giật mình rồi cứng đờ.

Thiếu nữ trong lòng cọ vào người hắn, giọng nói khàn khàn và mềm mại như vừa mới tỉnh ngủ: “Nghiệp Đế bệ hạ, câu chuyện trước khi đi ngủ mà người kể tối qua ấy, ta nghe giữa chừng thì ngủ mất, đêm nay người có thể kể tiếp được không.”

Phong Nghiệp: “.......”

Phong Nghiệp: “?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện