Giọng nói lạnh lẽo và rõ ràng của Phong Nghiệp vang vọng khắp mọi nơi.

Bốn tầng mây chợt tĩnh lặng, sắc mặt Côn Ly tái nhợt, y trừng mắt với Phong Nghiệp, nhưng dường như đang nghiến răng ngấm ngầm chịu đựng không đưa ra quyết định.

Biển mây bên ngoài như bị bầu không khí bất chợt căng thẳng của bữa tiệc thắt chặt.

Ba tầng mây bên dưới lặng ngắt như tờ một lúc lâu, tiên nhân các tiên phủ không ai dám làm gì hoặc nói gì, mà chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng ánh mắt hoảng sợ —— Đương nhiên, không có ai nghĩ rằng, Vạn Tiên Thịnh Diên vẫn chưa chính thức mở màn, thế mà đã xuất hiện tình trạng giương cung bạt kiếm như thế này.

Trên tầng mây cao nhất, các thần vệ khiếp sợ siết chặt binh khí trong tay, kim thiết vang lên tiếng leng keng chói tai trong không khí.

Thời Lưu ngồi bên cạnh Phong Nghiệp, nhíu mày.

Tất nhiên nàng biết Côn Ly không dám đối đầu trực diện với Phong Nghiệp vì ngại danh tiếng hiển hách của Trung Thiên Đế vạn năm qua, mà chỉ dám lợi dụng nàng để uy hiếp và chèn ép hắn. Nhưng có lẽ Côn Ly không bao giờ lường trước được rằng, vạn năm trôi qua, Phong Nghiệp đã không còn là thần minh đoan chính thanh hòa trong trí nhớ của y nữa.

Cho nên bước đầu của Côn Ly là giả vờ mạo phạm, không bận tâm đến quy tắc, nhưng hiện tại Phong Nghiệp lại muốn lật mặt.

Song, Thời Lưu hiểu rõ, nếu ra tay ở đây, đối với Phong Nghiệp chỉ có hại chứ không có lợi.

Vạn Tiên Thịnh Diên, trước mặt biết bao nhiêu người, chân tướng vạn năm trước vẫn chưa rõ ràng, dẫu rằng Phong Nghiệp thật sự có thể giết Côn Ly ngay tại chỗ, không cho y bất kỳ cơ hội đổi trắng thay đen nào, thì thanh danh vạn năm của Trung Thiên Đế vẫn sẽ bị hủy hoại, một khi chuyện đó xảy ra, vết nhơ hung ác giết chóc đời này kiếp này khó có thể rửa sạch.

Ngược lại, lại khiến kẻ tiểu nhân vô sỉ Côn Ly trở thành người vô tội trong sử sách.

Huống chi, đây là Tiên giới mà Phong Nghiệp đã xa cách vạn năm, đồng thời nơi này cũng là Côn Ly Đế Cung, nơi Côn Ly cầm quyền suốt vạn năm, y xem Phong Nghiệp là một cơn ác mộng thì làm sao có thể không chuẩn bị gì? Dựa theo sự hiểu biết của nàng về Côn Ly, đối phương mưu mô xảo quyệt, hiện tại y gây khó dễ một cách tùy tiện như thế, tất có âm mưu.

…… Y muốn thăm dò mức độ khôi phục thực lực của Phong Nghiệp sao?

Chỉ là không ngờ rằng sát ý của Phong Nghiệp lại không hề che giấu như thế, cho nên mới do dự sao?

Mạch suy nghĩ của Thời Lưu lộn xộn, nhưng lại không hề thể hiện trên mặt, nàng đè tay của Phong Nghiệp xuống, sau đó bình tĩnh đứng lên: “Tại sao Tây Đế lại gọi ta là yêu nữ?”

“Cả thế gian đều biết rằng Trung Thiên Đế Quân là người chính trực, nhưng hiện tại lại bị ngươi mê hoặc đến mức thiên vị như thế này, ngươi còn muốn biện hộ à?” Côn Ly nheo mắt quan sát nàng.

“Thế này là thiên vị sao?” Thời Lưu như đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rất hờ hững, “Từ lâu đã nghe nói rằng phu thê Tây Đế và Đông Đế ân ái, dù việc lớn hay nhỏ thì cũng đều nghe theo Đông Đế, chẳng lẽ đó là do Tây Đế thiên vị, bị Đông Đế mê hoặc?”

Sắc mặt Côn Ly lập tức tối sầm lại, y vô thức nhìn lướt qua các thần vệ đứng bên cạnh và các tiên nhân dưới ba tầng.

Có vài người né tránh ánh mắt của y, che giấu thần sắc của mình.

Danh hiệu sợ vợ của Tây Đế đã lan truyền khắp Tiên giới vạn năm qua, nhưng chưa từng có bất cứ ai dám nói thẳng trước mặt y.

Côn Ly thẹn quá hóa giận: “Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, vợ chồng là một, vạn năm đều như thế, sao có thể gọi là thiên vị!”

“À, ta hiểu rồi.”

Thời Lưu từ tốn tiến lên phía trước, giọng nói nhẹ nhàng tựa như dòng suối trong vắt mát lạnh, khiến tất cả tiên nhân dưới ba tầng mây đều nghe rõ: “Ý của Tây Đế chính là, từ mấy vạn năm trước, Trung Thiên Đế Quân vì chúng sinh Tam giới trấn thủ giới môn, trấn áp U Minh, bởi đó là lẽ đương nhiên, vài năm sau ngài ấy không nên có bất kỳ tư lợi nào —— Mà chỉ có thể hiến dâng bản thân vì những kẻ sinh ra đã ích kỷ, có phải không?”

“Hay cho một kẻ xảo ngôn lệnh sắc, yêu ngôn hoặc chúng,” Côn Ly trầm giọng nói, “Ngươi thật sự cho rằng, có đế quân làm chỗ dựa thì ta không thể trừng trị ngươi có phải không?”

“Ta nào dám?”

Thời Lưu nhẹ nhàng đáp, nhưng nụ cười lập tức tắt lịm, ánh mắt của nàng lạnh đến cùng cực, thậm chí khó kìm nén sát khí nhìn chằm chằm vào Côn Ly: “Ngay cả bạn bè thân thiết mà Tây Đế bệ hạ cũng có thể giết chết —— Có chuyện gì mà người không thể làm được cơ chứ!”

“Ngươi!”

Côn Ly cực kỳ phẫn nộ.

Trong chớp mắt ấy, kinh hãi của y rõ ràng còn lớn hơn cả sự kinh nộ, thế nên ánh mắt bộc lộ cảm xúc chân thật không hề nhìn vào Thời Lưu, mà vô thức nhìn Phong Nghiệp đứng sau lưng nàng, ánh mắt ấy tràn ngập vẻ chột dạ và hoảng loạn.

Nhưng nó chỉ thoáng qua trong tích tắt.

Sắc mặt của Côn Ly trầm xuống, bỏ ngoài tai những lời bàn luận kinh ngạc bên ngoài vân đình, y nheo mắt nhìn Thời Lưu: “Ngươi vừa vào tiên đình mà đã dám nói bậy gây xích mích như thế, thế mà vẫn không chịu nhận mình là yêu nữ à! Thần vệ đâu, lập tức bắt lấy ——”

“Hiện tại Ngọc Kinh Tiên Đình này là của một mình Côn Ly ngươi sao?”

Chợt.

Một giọng nữ trong trẻo mát lạnh nhưng ôn hòa ngắt ngang lời của Côn Ly, truyền vào tai của tất cả tiên nhân có mặt tại vân đình.

Mọi người đều sửng sốt, không ít tiên nhân cảm thấy giọng nói này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, càng kinh ngạc hơn là ở Tiên giới này ai dám nói chuyện với Tây Đế Côn Ly như thế……

Ngay lúc ấy, một hàng chim sẻ vàng óng bay tới từ cực nam.

Bóng dám từ từ xuất hiện trước cánh cổng cẩm thạch.

Vài giây sau, có người kêu to: “—— Nam Thiền tiên tử!?”

“Cái gì? Đó là Nam Thiền tiên đế sao?”

“Sao ngài ấy lại…… xuất quan vậy?”

“Lần trước Nam Đế xuất quan dự tiệc đã là chuyện của mấy nghìn năm trước đúng không nhỉ? Lần này Trung Thiên Đế hồi tiên, thế mà khiến vị này xuất hiện?”

“Có lẽ đến vì Trung Thiên Đế Quân đấy, dù sao người mà ngài ấy ái mộ đã vẫn lạc trong trận chiến Tam giới vào vạn năm trước mà, hay nói cách khác, người kia đã đồng quy vu tận với vị đang đứng trên kia kìa.”

“Lúc nãy ngươi có nghe tiểu tiên tử kia nói gì không? Ngươi nói xem, chẳng lẽ vạn năm trước thật sự ——”

“...... Suỵt!”

Trong những tiếng bàn luận nho nhỏ, bóng dáng của Nam Thiền đã xuất hiện trên tầng cao nhất trên vân đình.

Nàng ấy thờ ơ đi ngang qua Côn Ly, khi đến trước mặt Thời Lưu, nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm và phức tạp, sau đó mới xoay người lại.

“Từ xa ta đã nghe thấy có người rằng mình là tiên đế tư quyền Tiên giới?” Nam Thiền cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh buốt, “Chuyện lớn như thế, sao không có ai thông báo với ta vậy?”

Vẻ mặt của Côn Ly ngũ vị tạp trần, một lát sau, y cố nở một nụ cười: “Nam Thiền nói đùa, cô hở chút thì bế quan nghìn năm, không quan tâm đến chuyện thế tục, dẫu rằng ta muốn thông báo, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu thanh tịnh của cô.”

“Được thôi. Bây giờ ta đã xuất quan rồi, Tây Đế có mệnh lệnh gì, có thể trực tiếp ra lệnh cho ta?” Nam Thiền cười khẩy.

Nàng ấy nghiêng người, ám chỉ Thời Lưu: “Quên nói với Tây Đế, ta có quen biết với vị tiểu tiên tử này. Nếu cô ấy là yêu nữ, xem ra ta cũng hồ đồ nhỉ? Hay là Tây Đế bảo thần vệ bắt ta luôn đi?”

“......”

Ý cười trên mặt Côn Ly dần biến mất.

Y liếc qua Nam Thiền, sau đó lại nhìn Thời Lưu, và cả Phong Nghiệp đang đứng sau lưng Thời Lưu, dừng lại một chút, Côn Ly không cam lòng mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi vậy, chuyện hôm nay là do ta lỗ mãng. Thịnh diên bắt đầu, mời ba vị tự nhiên!”

Dứt lời, Côn Ly hừ một tiếng, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Y trực tiếp rời khỏi cổng cẩm thạch.

Rời khỏi vân đình — nơi tổ chức Vạn Tiên Thịnh Diên, Côn Ly bước vào chính điện của Tây Đế Đế Cung.

Cửa điện sau lưng y nặng nề đóng lại, hệt như nét mặt của y, mang nặng phẫn nộ và oán hận.

Cánh cửa lập tức khóa chặt lại, chặn lại tất cả thần thức bên ngoài.

Bên cạnh không có ai khác, mà chỉ có cận thị thân tín của y, vẻ mặt vẫn luôn giận dữ của Côn Ly cuối cùng cũng dịu bớt, hóa thành một nụ cười nham hiểm ——

“Được lắm, đúng là hay thật!”

“Bệ hạ?” Tên tiên hầu thân tín kia khó hiểu nhìn y. “Hôm nay vẫn chưa thể thăm dò tu vi sau khi phản cảnh của Nghiệp Đế, sao trông ngài vẫn vui thế?”

“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta tổ chức Vạn Tiên Thịnh Diên chỉ để thăm dò tu vi của hắn sao? Ha ha ha ha …… Thăm dò cũng vô ích thôi! Nếu ta có thể đánh bại hắn, vạn năm trước hắn đã chết hàng trăm hàng nghìn lần rồi!”

Côn Ly vừa tức giận vừa bật cười, khuôn mặt hơi dữ tợn.

Nghe như thế, tiên hầu sửng sốt: “Tại sao thế ạ?”

Ánh mắt của Côn Ly lạnh lẽo: “Ngươi muốn biết sao?”

“Không, thuộc hạ không dám.”

Tiên hầu vội vàng cúi đầu xuống, sau đó cẩn thận bỏ ra chủ đề này:

“Có điều, dù sao Nghiệp Đế chỉ vừa hồi tiên cách đây không lâu, thần nhận Dực Thiên chưa trở về tay của ngài ấy, dẫu rằng lấy cứng chọi cứng thì Nghiệp Đế chắc hẳn cũng không phải đối thủ của ngài và thần vệ tiên phủ.”

Côn Ly dừng lại, nụ cười biến mất, lạnh lùng liếc sang bên cạnh.

“Ngươi đúng là thiển cận, đừng cố gắng phỏng đoán mức độ tu vi của hắn.”

Tiên hầu thân tín nghẹn lời, mỉm cười rồi hành lễ: “Vâng, là thuộc hạ vô tri nói bậy.”

“Ngươi thật sự rất vô tri, nhất là đối với Trung Thiên Đế Nghiệp.” Côn Ly thu hồi ánh mắt, không rõ có phải do nhớ tới những chuyện từ thuở xa xăm nào hay không, sắc mặt của y dần trở nên phức tạp, xen lẫn một chút cảm xúc xa lạ: “Các ngươi…… không sống cùng thời đại thành tiên của hắn, cũng chưa từng sát cánh chiến đấu với thiên ma bên ngoài giới môn, nên sẽ không bao giờ biết thế nào gọi là được trời cao ưu ái.”

“Người lợi hại nhất dưới hỗn độn, cũng là người duy nhất……” Côn Ly chậm rãi bật cười, giọng trầm khàn, chút hoài niệm trên mặt đã được thay thế bằng vẻ ghen ghét tột cùng, “Nhưng tại sao, tại sao lại là hắn mà không phải ta? Tại sao những người như chúng ta dù có nỗ lực cách mấy cũng không thể vượt qua hắn? Nếu không nhận ra thì thôi, vẫn có thể ngước nhìn hắn sống như thần minh, nhưng hết lần này đến lần khác lại để ngươi nhận ra rằng, thế nào gọi là trơ mắt nhìn xem mỗi ngày, thế nào là khoảng cách như rãnh trời, vô tận đến mức dùng cả đời cũng không thể vượt qua —— Dựa vào đâu! Ta cũng là tiên đế, nhưng sao lại phải mãi mãi làm kẻ dưới của người khác!?”

Cơn phẫn nộ càng lúc càng dữ dội, dần dần vang vọng khắp toàn bộ cung điện.

Rất lâu sau, Côn Ly mới có thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Y từ tốn vuốt ve nhẫn Tu Di trên tay, ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe cửa sổ, khiến bóng tối nặng nề đổ xuống gương mặt của y, giống như một làn sương đen không thể tan đi.

Trong bóng tối, Côn Ly bật cười, điệu cười vặn vẹo và sung sướng.

“Trở về cũng tốt, tốt lắm. Đúng lúc ta cảm thấy vạn năm trước mình không hoàn toàn giết chết hắn, hắn vẫn còn liên tục quấy nhiễu mộng đẹp của ta. Lần này, ta sẽ triệt để tiễn hắn lên đường.”



Vạn Tiên Thịnh Diên, trên tầng mây cao nhất.

Cho đến khi bóng dáng của Côn Ly biến mất dưới biển mây, Thời Lưu mới thu hồi tầm mắt lại: “Cảm ơn…… sư tỷ.”

Nam Thiền vừa định ngồi xuống liền khựng lại, không nóng không lạnh cụp mắt xuống: “Ta không phải sư tỷ của ngươi, chớ có kết thân.”

“Vâng.” Thời Lưu gật đầu, “Vậy cảm ơn Nam Thiền tiên đế.”

“.......”

Thời Lưu còn chưa kịp đến gần “sư tỷ” đã lâu không gặp thì đã bị Phong Nghiệp lạnh lùng dùng tiên lực kéo về.

“Nàng cũng gan thật đấy, dám chạy đến khiêu chiến với Côn Ly.” Phong Nghiệp thấp giọng nói, sau đó xách nàng đến trước mặt, “Cho dù hắn là phế vật thì cũng là đế cấp, có thể dễ dàng bóp chết nàng như bóp chết sâu kiến.”

Thời Lưu giơ tay lên, chạm nhẹ vào hàng mày đang nhíu lại của người nọ: “Ta biết, nhưng rõ ràng hắn muốn lợi dụng ta để khiêu khích chàng ra tay. Nếu hắn thăm dò được gì đó, vậy sau này sẽ càng dễ cho hắn gài bẫy hại chàng hơn, nên còn không bằng khiến hắn tự loạn trận cước.”

Phong Nghiệp vẫn còn chưa nguôi giận nên đẩy tay của thiếu nữ ra.

Đẩy nhẹ một cái, dường như hơi mạnh tay, Phong Nghiệp nhíu mày nắm tay của nàng lại, lật qua lật lại để chắc chắn rằng không để lại dấu đỏ, sau đó mới buông ra.

Thời Lưu nghiêng đầu quan sát toàn bộ quá trình, cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên xuống.

Đúng lúc Phong Nghiệp ngước lên nên bắt gặp, hắn lạnh nhạt mấp máy đôi môi mỏng: “Muốn cười thì cứ cười đi.”

“Nghiệp Đế bệ hạ trông lạnh lùng quá.” Thiếu nữ bắt chước giọng điệu lạnh lùng của hắn.

Phong Nghiệp khẽ cười: “Vừa rồi ta chỉ tức giận vì lo lắng thôi, chứ có phải tỏ ra lạnh lùng gì đâu, tối nay trở về nàng có —— Ưm?”

“!”

Thời Lưu nhanh tay lẹ mắt bịt miệng của hắn lại.

Giằng co một lát, dưới ánh mắt “uy hiếp” của Phong Nghiệp, Thời Lưu bỏ tay xuống.

Sau đó, suốt toàn bộ quá trình Thời Lưu đều tránh nói chuyện với kẻ gieo họa không có chút liêm sỉ nào này, ở đây có nhiều người, thỉnh thoảng Thời Lưu chỉ nói chuyện phiếm với Nam Thiền. Nhân tiện, nàng cũng rót vài ly quỳnh tương ngọc lộ chỉ dành riêng cho thịnh diên cho Phong Nghiệp hoặc chính mình, đảm bảo đủ để chặn miệng của hắn lại.

Kiếp trước Thời Lưu chưa từng uống loại quỳnh tương ngọc lộ này, vị của nó không giống rượu, mà giống nước trái cây chua ngọt gì đó hơn.

Kể từ khi Côn Ly rời khỏi, người của thập nhị tiên phủ ở tầng dưới liên tục lên tìm Phong Nghiệp, nâng ly chúc mừng và bày tỏ sự kính trọng.

Thời Lưu không muốn bị quấy rầy nên né ra xa một chút, chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm vài câu với Nam Thiền, nàng vô thức uống hơi nhiều.

Chờ đến khi Phong Nghiệp phát hiện ra thì bình quỳnh tương ngọc lộ lớn trên bàn đã sắp thấy đáy rồi.

“......”

Thần ma đặt bình rượu xuống với tâm trạng phức tạp, nghiêng mắt nhìn sang một bên.

Chẳng biết từ lúc nào mà thiếu nữ đã ngồi khoanh chân, đầu càng lúc càng cúi thấp, lúc này đã sắp chạm xuống mặt bàn trước mặt rồi.

Đương lúc nghĩ ngợi, “Bịch.”

Trán của thiếu nữ đập vào bàn hắc đàn mộc tạo ra một âm thanh nặng nề.

“...... Phì.”

Phong Nghiệp không nhịn được mà nghiêng đầu khẽ cười.

Cùng lúc đó, thần ma giơ tay kéo thiếu nữ vào lòng, đôi mắt hơi pha màu vàng nhạt cụp xuống, giọng nói hiếm khi vừa dịu dàng vừa chậm rãi: “Quả lựu nhỏ, nàng có biết quỳnh tương ngọc lộ này có biệt hiệu là gì không?”

“Không……. Không biết.” Đôi má của thiếu nữ đỏ bừng vì rượu, náng chép miệng nói, “Ngon lắm.”

“Rượu tiên nhân.”

“...... Hả?” Thiếu nữ chỉ hé mở một mắt, mắt còn lại lười biếng nhắm lại, hoàn toàn không giống với vẻ lanh lợi hoạt bát như lúc tỉnh táo, nàng gắng sức giơ tay lên, như muốn chạm vào thần văn trên trán của Phong Nghiệp.

Tuy nhiên, say rượu khiến tầm mắt mơ hồ, lại thêm đang nằm trong lòng của hắn nên không thể với tới.

Thời Lưu mím môi, tủi thân lẩm bẩm: “Nhưng ta có phải tiên nhân đâu, tại sao ta cũng, say?”

Phong Nghiệp cảm thấy buồn cười.

Nhìn ngón tay mảnh khảnh của Thời Lưu đung đưa trước mặt, hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười giơ tay nắm lấy tay nàng, sau đó cúi người xuống, để đầu ngón tay của nàng chạm vào trán hans.

“Ở đây.”

“...... Ha.”

Thiếu nữ mỉm cười hài lòng, sau đó nghiêng đầu, ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Lá phong: [Cúi đầu nhìn quả lựu nhỏ trong vòng tay] [Thiên nhân giao chiến.jpg]

Lá phong (Ma): Đáng yêu quá, muốn……

Lá phong (Thần): Im miệng, ngươi không muốn.

Lá phong (Ma): Ta muốn.

Lá phong (Thần): Giậu đổ bìm leo là hành vi của kẻ hèn hạ vô sỉ, quân tử không nên làm thế!

Lá phong (Ma): Vậy đánh thức rồi lát nữa ngủ tiếp.

Lá phong (Thần): ……

Lá phong (Thần): Có lý.

Quả lựu:?

Quả lựu:??????
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện