Thời Lưu sắp chết.

Dù rằng đã chuẩn bị tâm lý nhiều năm nhưng nàng vẫn rất khổ sở khi bóng hình tử vong sắp nuốt chửng hết mọi thứ.

Nàng muốn sống, muốn nhìn ngắm nhiều phong cảnh, muốn gặp gỡ nhiều người, muốn nghe nhiều câu chuyện… Nàng chỉ muốn sống tự do mà thôi.

Nhưng thật quá khó khăn.

Nàng sinh ra ở Thời gia, một trong tam đại thế lực tu tiên ở Phàm Giới, đơn độc lánh đời ở cực bắc, tộc nhân nghìn vạn, môn khách vô số, là nơi mọi người ngóng trông để được che chở.

Gia chủ có một đứa con gái tên Thời Ly, thiên chi kiêu nữ, kỳ tài tu đạo, người đời đều biết.

Nhưng chẳng có mấy ai biết rằng, Thời Ly còn có một người tỷ tỷ song sinh.

Càng chẳng có mấy ai biết, phế vật tỷ tỷ không có thức hải không thể tu luyện kia từng bị giam trong một tiểu viện, một mình trải qua tuổi thơ suốt mấy nghìn ngày đêm.

Năm mười hai tuổi ấy, tiệc sinh nhật của Thời Ly được tổ chức long trọng ở Thời gia, mời rất nhiều tiên môn ẩn sĩ đến dự tiệc, tân hữu tận hoan.

Hôm ấy cũng là sinh nhật của Thời Lưu, chỉ là tất cả mọi người đều đã quên tiểu viện nằm khuất trong rừng núi ấy. Vú nuôi mới phụ trách chăm nom nàng oán trách bị nàng liên lụy, thừa dịp lúc đông người, bà ta lên núi lấy rượu chưng cất bằng linh tuyền, bỏ lại một mình Thời Lưu.

Đó là lần đầu tiên Thời Lưu bước ra khỏi tiểu viện khuất trong rừng cây, lần đầu tiên kể từ khi chào đời.

Thời Lưu không thể tu luyện, nhưng từ khi bắt đầu có nhận thức, tất cả trận pháp và thủ thuật che mắt khắp cõi đời này đều không thể qua được mắt nàng, chỉ là nàng chưa từng nói điều này cho bất cứ ai. Đã bao lần nàng đi ngang qua cửa viện, hay là ngồi trên xích đu ngẩn người, dưới sự giám sát của bọn họ, nàng chưa từng bước ra khỏi cánh cửa này.

Cho đến ngày hôm ấy, cuối cùng nàng cũng có thể mở cánh cửa này ra.

Trận pháp trước cửa viện, cho dù là trưởng lão của Thời gia cũng mất gần một ngày mới thoát ra được, nhưng Thời Lưu chỉ dùng thời gian một nén nhang để ra ngoài.

Thế nhưng phế vật vẫn là phế vật.

Nữ hài chưa bao giờ bước ra khỏi tiểu viện ấy chỉ muốn len lén ra ngoài ngắm cảnh, nhưng chưa xuống đến chân núi đã bị kẻ ác bắt lấy. Sau đó một đường lưu lạc, lạc đến U Minh, bị bắt vào Phong Châu Quỷ Vực, từ đó về sau không có cách nào ra ngoài.

… Cứ như vậy đi.

Cuộc đời ngắn ngủi và quá khứ ngắn gọn vụt qua như đèn kéo quân trước khi Thời Lưu chết.

Nàng từng nghe bà vú chăm sóc nàng lâu nhất nói rằng, con người trước khi chết sẽ nhìn thấy một chiếc đèn kéo quân, nó sẽ cho người ấy xem lại vui buồn yêu hận của đời người, Thời Lưu cũng có, chỉ là nó ít ỏi đến mức đáng thương.

Buồn thảm đến mức tội nghiệp.

Bóng tối chậm rãi nuốt chửng ánh sáng cuối cùng trước mắt Thời Lưu. Nữ hài bị thiếu niên bóp cổ, ép sát vào tảng đá, tựa như một con mèo con đang hấp hối, gầy yếu vô lực, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức, nó chắc chắn sẽ chết.

… Ngay cả phản kháng cũng không biết, đáng đời có kết cục như thế.

Phong Nghiệp chỉ thờ ơ nhìn nàng, không có chút thương hại nào, hắn định tăng thêm lực, nhưng ngay khi sắp bóp gãy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, đốt ngón tay hắn bỗng chốc dừng lại.

“...?”

Một chút ngoài ý muốn xẹt qua trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên.

Hàng mi dài chậm rãi cụp xuống, tầm mắt hắn rơi xuống lồng ngực hơi nhô lên của nữ hài dưới lớp áo vải đay, trong một chớp mắt, ánh mắt hắn thâm sâu như vực thẳm, giống như một lưỡi đao tang thương cổ kính, muốn xé rách áo vải đay, cắt vào da thịt nàng.

Dừng lại vài giây, trên gương mặt đầy máu của thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười trào phúng.

Phong Nghiệp ngước mắt lên, nhìn đôi mắt nhắm nghiền yếu ớt của thiếu nữ nọ.

Môi mỏng khẽ mở, phát ra thanh âm trầm thấp khàn khàn. Phảng phất như trải qua luân hồi vô tận ở địa ngục, trải qua ngàn vạn năm, lần đầu tiên mở miệng, khàn khàn, xa lạ, mơ hồ.

“Cửu Khiếu… Lưu Ly Tâm?”

Các đốt ngón tay sắc bén và đẹp đẽ như đốt trúc chậm rãi buông ra, thiếu niên thờ ơ nhìn nữ hài ngã xuống đất. Đôi mày thanh tú trên gương mặt trắng trẻo với vết sẹo dài hơi nhăn lại, đôi môi dính máu tươi đỏ bừng của nàng khẽ bật ra một tiếng ho đầy kìm nén.

Nàng nằm nghiêng trên mặt đất, ôm lấy cổ, ho khù khụ rồi tỉnh dậy.

“Đại bổ.”

Thiếu niên rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

“Cái, khụ khụ… gì cơ?”

Thời Lưu không nghe rõ, vất vả lắm mới có thể ngừng ho, lo sợ không yên nhìn thiếu niên muốn giết nàng một giây trước.

Thiếu niên không nói thêm lời nào nữa, chỉ hạ mắt xuống, bình tĩnh nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên Thời Lưu bắt gặp một ánh mắt như vậy, thiếu niên trông lạnh nhạt đến cực điểm. Vài tia sáng mỏng manh lọt qua khe núi, rọi lên mặt mũi tinh tế của hắn, tựa như tuyết đọng trong bóng đêm. Nơi đáy mắt của hắn, như đang đốt lên ngọn lửa bỏng cháy nhất thế gian, nóng đến mức có thể nung chảy cả huyền thiết.

Thời Lưu không biết đó là loại tâm tình gì, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, kỳ lạ đến mức nàng không dám… nhìn nữa.

Ngay lúc này, thiếu niên mở miệng hỏi: “Ngươi không chạy à?”

Giọng nói của hắn rất kỳ quái, rõ ràng là thiếu niên còn nhỏ tuổi, hơi khàn nhưng lại dễ nghe, lại mang đến một cảm giác thâm trầm như được vọng lên từ đáy vực sâu thẳm.

Thời Lưu ngẩn ra, cúi đầu xuống, rồi vội vàng kéo mũ trùm đầu đã bị rơi xuống lên, che đi dung mạo của mình, vài sợi tóc tắm mình dưới ánh sáng yếu ớt ló ra từ mép mũ.

Chỉnh sửa xong mũ áo, nàng quay đầu lại dọn dẹp hòm thuốc lộn xộn gần đó.

Cảm xúc trong mắt Phong Nghiệp vì thế mà trở nên kỳ quái hơn: “Cho dù ngươi không sợ ta thì chẳng lẽ ngươi không sợ chết à?”

“...”

Đầu ngón tay của thiếu nữ đặt trên hòm thuốc khẽ run lên, rầm một tiếng, hòm thuốc rơi xuống, chấn động khiến thảo đằng trên vách đá rơi xuống.

Nàng ôm lấy hòm thuốc, nín thở trong giây lát: “Sợ.”

Đúng là sợ thật, giọng còn hơi run rẩy.

Chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình lần đầu tiên chủ động nâng lên, lộ ra nửa cằm trắng tuyết của nữ hài, một phần còn lại ẩn trong bóng tối.

“Nhưng ngươi khác với bọn ta, sợ ngươi cũng vô ích thôi.” Nàng an tĩnh nói.

Sự run rẩy lúc nãy đã không còn nữa.

Đáy mắt Phong Nghiệp như có sương băng ngưng tụ: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Thời Lưu mím môi, liếc nhìn lồng ngực của hắn: “Máu của ngươi.” Có màu vàng.

Lúc nhìn thấy hạt ánh sáng màu vàng, Thời Lưu chợt nhớ đến châu chủ của Phong Châu chết ở U Minh Thiên Giản.

Đại ma cường thịnh ngàn năm tại U Minh kia, thế mà lại đột ngột chết đi không rõ ràng như thế.

Mà hung thủ chỉ là thiếu niên trẻ tuổi.

Điều này rất vô lý, nhưng Thời Lưu không kìm được mà suy đoán như vậy.

Nàng không nói nữa, cúi đầu nhặt dược thảo vương vãi dưới đất lên.

Thời Lưu không biết vì sao thiếu niên có thể qua mắt được trận pháp bên ngoài nhà tù. Nhưng nàng biết, nếu hắn muốn giết nàng ngay tại đây, cho dù hắn đang bị trọng thương, thì điều này cũng dễ như trở bàn tay.

Dược thảo cuối cùng được Thời Lưu cất vào hộp, nàng đứng lên.

Nàng thậm chí còn chưa kịp đứng vững.

“Ầm ầm —!”

Một âm thanh nặng nề tựa như thiên địa rung chuyển vang lên. Theo đó, mặt đất rung lắc dữ dội, thân hình của Thời Lưu thoáng cái lại ngã xuống đất.

Qua một lúc lâu dư chấn mới lắng xuống, tiếng người và tiếng bước chân lộn xộn dồn dập vang lên từ phía bên kia của địa lao.

Thời Lưu ngẩng đầu lên, trước lối vào của mảnh sân nàng nhìn thấy Sấu Hầu dẫn đầu một đám tù nhân chạy qua.

Sắc mặt của bọn họ xanh xao khó coi, vài người còn bị thương, máu chảy đầm đìa, nhếch nhác đỡ nhau tiến vào.

Sấu Hầu nhăn mặt nhe răng, hắn quay qua quay lại nhìn quanh ngó nghiêng, mãi cho đến khi nhìn thấy thiếu nữ mặc áo vải đay đội mũ trùm đầu cạnh bức tường đá ở góc sân cách đó không xa. Hắn lập tức nhảy cà nhắc qua đó.

“Xấu xí, ngươi chạy lung tung đi đâu đấy hả? Ông đây còn tưởng ngươi bị chôn sống ở trong đó, ngươi — ”

Sấu Hầu líu lo không ngừng.

Sắc mặt hắn không tốt lắm, cảnh giác nhìn chằm chằm vào thiếu niên bên cạnh thiếu nữ, kẻ đó toàn thân nhuốm máu đang lười nhác dựa vào vách tường, hai mắt nhắm nghiền, bất động như đã chết.

“Tiểu tử này là ai, sao ta chưa từng gặp hắn thế?” Sấu Hầu hỏi.

“Tù nhân mới, hôm nay vừa được đưa đến.” Thời Lưu rời mắt khỏi đám người, nàng đứng dậy: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Rất hiếm khi nàng chủ động đặt câu hỏi, nếu là bình thường có lẽ Sấu Hầu còn có tâm tình trêu chọc nàng vài câu, nhưng lần này hắn lại chẳng để ý lắm mà chỉ lo vừa trừng mắt với thiếu niên nửa sống nửa chết cạnh tường đá vừa nói: “Bát Gia nói hung thú Giảo Trệ xuất thế, san bằng một khu vực ở U Minh Thiên Giản.”

Bát Gia là tên của ngục tốt lão Bát, cái này thì Thời Lưu biết.

Nhưng mà…

“Giảo Trệ?” Thời Lưu mờ mịt.

Sấu Hầu dò xét xong, xác định thiếu niên kia chỉ là một con ma bệnh ốm yếu nên liền thả lỏng biểu lộ.

Hắn quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai quen thuộc: “Xấu xí, sao cái gì ngươi cũng không biết vậy hả? Giảo Trệ là hung thú U Minh đứng đầu bảng nhất đẳng ma vật, là một con ác khuyển cưỡi lửa, to lớn như một ngọn núi nhỏ, sức mạnh có thể sánh ngang với chủ một châu. Tương truyền, nó táp một cái có thể ăn được cả trăm người, chính là cái loại ăn thịt không nhả xương ấy! Ngươi bé xíu như vậy, e là còn chẳng đủ nhét kẽ răng nó!”

Mặc dù nói thật, nhưng Sấu Hầu vẫn cố ý phóng đại lên một chút để dọa nàng.

Nhưng nếu hắn có thể thấy vẻ mặt của nữ hài ẩn dưới mũ trùm đầu, có lẽ hắn sẽ giật mình, vì nàng chẳng những không sợ hãi mà trong mắt còn vô thức lộ ra vẻ tò mò và khao khát.

Sấu Hầu không nhìn thấy nhưng có người nhìn thấy.

Dựa vào vách đá lởm chởm, hàng mi dài của thiếu niên rũ xuống, giữa hai mí mắt đang khép ấy dường như như có một sợi khói đen lưu chuyển.

Khi nữ hài thấp thỏm nắm chặt hai tay, mắt thiếu niên vẫn luôn nhắm nghiền, nhưng môi mỏng lại khẽ mím lại.

Như một lời nhạo báng lạnh lùng thoáng qua tức thì.

Con chó ngốc nghếch xuất hiện không đúng lúc, hôm nay không thể ăn “tiên đan” rồi.

Thôi thì để hôm khác vậy.



Hung thú Giảo Trệ ngàn năm khó gặp trong truyền thuyết xuất thế, tàn sát khắp Phong Châu, điều này tựa như một điềm báo, mấy ngày kế tiếp, Phong Châu, thậm chí là toàn bộ U Minh, sẽ không còn thái bình nữa.

Một tin tức nhanh chóng lan khắp mười lăm châu: Thiên Cơ Các đã bế quan mười sáu năm ở giới phàm trần, được xưng tụng là “toán tẫn thiên hạ tam thiên niên”, cách đây không lâu đột nhiên khai các, thả ra một quẻ bói thiên cơ làm người đời kinh hãi —

[Ma đầu xuất thế, Tam Giới sẽ bị lật đổ.]

Kể từ sau khi Phong Đô Đế bị giết chết vào vạn năm trước, hoặc sớm hơn cả thế nữa, thiên hạ đều biết đám ma vật đê hèn chốn uế thổ U Minh vĩnh viễn luôn là tai họa của Tam Giới.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tam đại thế lực tu tiên của Phàm Giới trước sau hưởng ứng, hai đại tiên môn và Thời gia mỗi bên cử đệ tử ưu tú do trưởng lão dẫn đầu xuống núi rèn luyện, diệt yêu trừ hại, sẵn tiện tìm kiếm “ma đầu” muốn lật đổ Tam Giới trong dự ngôn của Thiên Cơ Các.

Lần rèn luyện này khác với những lần trước, mỗi thế lực đều có một nhóm băng qua Thiên Thê, xuống U Minh.

— Hỗn loạn mấy ngày nay của U Minh chính là vì điều này.

Quỷ Ngục nằm ở cực bắc của U Minh, ngoại trừ Giảo Trệ xuất thế, đất nứt núi rung, khiến một nửa địa lao bị chôn vùi, phong ba của U Minh uế thổ hầu như không ảnh hưởng đến nơi này.

Châu chủ của Phong Châu đã chết, mối đe dọa lấy máu tim của tù nhân để luyện bí pháp tựa như không còn nữa.

Mặc dù không biết tại sao những tên cai ngục do Bát Gia đứng đầu vẫn không thả họ đi, nhưng những tù nhân trẻ tuổi đã hồi sinh khát vọng sống, hưng phấn không có chỗ phát tiết, vì thế những cuộc ẩu đả khiêu khích trong Quỷ Ngục nhiều hơn trước kia rất nhiều.

Thời Lưu trở thành người cực khổ nhất.

“Xấu xí, ngươi có quan hệ gì với tên ma bệnh kia vậy? Chăm sóc hắn như thế, có phải ngươi nhìn trúng tên tiểu bạch kiểm đó rồi không?”

“...”

Sấu Hầu ngồi xổm trong sân vườn có mái che, miệng ngậm một ngọn cỏ.

Địa lao ẩm ướt tối tăm, kẽ hở trên tường đá chỉ mọc vài mầm cỏ, vừa rồi hắn đã bứt không ít gốc cỏ.

Một mình đi dạo bên ngoài trong một khoảng thời gian, đây là đặc quyền của tù nhân đứng đầu mỗi phòng giam. Sấu Hầu không phải người cường tráng nhất trong phòng giam của hắn, nhưng hắn là người hiếu chiến, đánh đấm rất liều mạng, giành được vị trí đứng đầu liền diễu võ dương oai, giống như một con gà lôi khoác lên mình bộ lông khổng tước vậy.

Có lẽ Sấu Hầu không biết, các thiếu niên tù nhân luôn lén lút cười nhạo hắn là “Khỉ gầy giả làm đại sơn vương”.

Thời Lưu đang bận rộn với mấy cọng dược thảo của mình, trong đó có một đóa hoa màu trắng dễ bị tổn thương, nàng rất thích nó, nên xem như không nghe thấy lời lải nhải của Sấu Hầu.

Nhưng Sấu Hầu không chịu buông tha: “Ta đang hỏi ngươi đấy xấu xí, ngươi đừng có giả điếc…”

Thời Lưu nhíu chặt mày, đó dấu hiệu khi tâm trạng nàng không tốt, rất hiếm khi như thế, nhưng vì ẩn dưới mũ trùm đầu, nên chẳng có ai nhìn thấy cả.

Thế nên Sấu Hầu đợi một lúc lâu, mới nghe thấy thiếu nữ mở miệng: “Ta cứu ngươi, cứu bọn họ, giống như nhau.”

“...”

Sấu Hầu âm thầm nghiến răng.

Thời Lưu không biết hắn có tin hay không, nhưng nàng biết mình đang nói thật, thế là đủ rồi.

Thật ra, Thời Lưu cảm thấy Sấu Hầu cố tình gây sự. Còn nguyên nhân thì…

Ẩn dưới lớp mũ trùm đầu, mi tâm của thiếu nữ khẽ cau lại.

Hắn ta ghen ghét với thiếu niên kia…

Do hắn đẹp chăng? Thời Lưu lớn từng tuổi này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một thiếu niên đẹp mắt như thế.

Hơn nữa, cũng không phải chỉ có mình nàng nghĩ vậy. Ngày đó, sau khi rửa sạch vết máu trên mặt thiếu niên, không chỉ những người được nàng trị thương, mà toàn bộ đám thiếu niên ở đó đều yên tĩnh.

Trong nhà tù ồn ào, đám tù nhân thiếu niên vốn đang vui đùa ầm ĩ như đám khỉ sơn dã phút chốc trở nên yên tĩnh như chim sẻ, bọn họ nhìn một thân y phục nhuốm máu cũng không thể che giấu phong thái tao nhã lãnh mạc của thiếu niên, tựa như chó bản địa sơn thôn nhìn thấy chúa sơn lâm với chiếc bờm lẫm liệt ung dung cao quý chốn thế ngoại bồng lai, chó bản địa theo bản năng mà cụp đuôi cúi đầu.

Ngay cả Sấu Hầu cũng nhăn mặt trừng mắt, không nói nổi lời mỉa mai nào.

Tựa như một khối bạch ngọc không tỳ vết, không có một chút khuyết điểm.

Vẻ đẹp của bạch y thiếu niên kia là loại vẻ đẹp không nhiễm phong tuyết, dù không cố ý thì cũng lộ ra vẻ mỹ lệ áp bức một cách thản nhiên.

Một thiếu niên như thế, sao lại xuất hiện ở U Minh, lại còn có thể giết…

“Trời ơi!!! Xảy ra chuyện lớn rồi xấu xí ơi!”

Sấu Hầu mới biến mất một lúc đột nhiên nhảy ra trước mặt nàng, giọng điệu của hắn lộ ra vẻ hả hê rẻ rúng.

“Tên tiểu bạch kiểm mà ngươi vừa ý đã đắc tội với hắc cẩu hùng Phùng Nguyên rồi! Bây giờ ngươi qua đó, có lẽ còn kịp nhặt xác cho hắn đấy?”

“.....!”

Thiếu nữ ẩn dưới mũ trùm đầu hoàn hồn, sắc mặt hơi thay đổi.

Tuy bạch y thiếu niên thần bí khó lường, nhưng hắn đang bị thương nặng, nếu rơi vào tay Phùng Nguyên thì —

Gò má Thời Lưu hơi tái nhợt.

Không phải tu giả thì không thể phá vỡ cấm chế của nhà tù, bạch y thiếu niên là hy vọng duy nhất để thoát khỏi Quỷ Ngục, nàng không thể để hắn chết được.

Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất cứng đờ vài giây, sau đó nhấc hộp dược thảo lên rồi đứng dậy, kéo theo còng chân cồng kềnh nặng trịch, vội vàng chạy ra khỏi sân.

Ngay cả vườn dược thảo sau lưng cũng không quan tâm.

Sấu Hầu đứng tại chỗ, nụ cười cứng đờ trong thoáng chốc, hắn chán nản gãi đầu, sau đó oán hận khom lưng xuống, vò nát đóa hoa duy nhất trong đám dược thảo tội nghiệp.

Hắn hừ lạnh: “Tiểu bạch kiểm thì có gì tốt đâu, vai không thể xách, tay không thể khiêng, tương lai lên giường còn phải vịn tường…”

Dù nghĩ thế, nhưng hắn vẫn nhét đóa hoa nhỏ bị vò nát vào túi quần, xoay người đi theo nàng.

Thời Lưu vội vàng đi đến phòng giam trong cùng.

Tiếng chửi bậy hưng phấn giống như dã thú vang vọng khắp địa lao, trong lòng đất âm u này, đám tù nhân chưa bao giờ ngại phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình, cùng với sự hoang dã tàn bạo của loài dã thú.

Phù Nguyên là kẻ tồi tệ nhất trong số bọn họ.

Giống như lúc này đây, gã giống như một con dã thú phẫn nộ vừa cười vừa gào thét, chân thô to như chân voi giơ lên rồi nặng nề đạp xuống —

Phanh!

Phanh!

Phanh —

Cái sau mạnh hơn cái trước, hung ác rơi xuống ngực và bụng của thiếu niên gầy ốm, thân thể của hắn bị đá văng vào góc tường.

Tiếng hò hét phấn khích biến địa lao thành đấu thú tràng, để đám điên bọn chúng ở bên trong cuồng hoan.

Con ngươi của Thời Lưu run lên.

“Phù Nguyên — ”

Nàng nghe thấy tiếng hô yếu ớt của mình bị nhấn chìm trong những tiếng gào rú phấn khích đó.

Thiếu niên trong góc tường tựa hồ đã bất tỉnh, không rõ sống hay chết, đám tù nhân tựa gấu chó ấy vẫn cảm thấy chưa chơi đủ, giữa tiếng reo hò cổ vũ của mọi người, gã nâng giày rơm bện bằng dây thừng lên, định đạp xuống tay của thiếu niên.

Lực đạo đó đủ để nghiền nát xương ngón tay.

Xuyên qua song sắt, Thời Lưu hoảng sợ lùi lại, nhìn thấy thiếu niên nằm trên mặt đất mở mắt ra.

Nó giống hệt như ngày hôm ấy.

Thờ ơ, tĩnh mịch, bễ nghễ khinh thường, lạnh lùng, trong đôi mắt đen láy của thiếu niên. Hắn hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như mình là một kẻ ngoài cuộc đang quan sát.

Có thể nhắm mắt làm ngơ trước những đau đớn mà bản thân đang gánh chịu, vậy trước kia hắn đã từng trải qua địa ngục như thế nào?

Thời Lưu thả lỏng ngón tay đang nắm chặt của mình lại.

Dưới mũ trùm đầu, thiếu nữ cúi xuống, lấy chùm chìa khóa treo bên thắt lưng.



Phong Nghiệp khép hờ mắt, vẫn nằm nghiêng trên mặt đất, chờ đợi trận bạo lực mà hắn cố ý khơi mào này chấm dứt.

Rất bẩn, nhưng hắn vẫn chịu được.

Nhẫn nhịn những con giun dế mà hắn chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền nát này, chỉ vì muốn thiếu nữ y giả phụ trách giải quyết hậu quả kia đến để kiểm tra thương tích cho hắn — Mang theo một thứ thơm ngát giống như vô thượng tiên đan, mà không ai có thể ngửi thấy trên người nàng.

Hắn không mong nàng đến quá sớm.

Lá gan nhỏ như thế, lỡ như bị dọa chạy mất thì uổng công hắn nhẫn nhịn nãy giờ.

Phong Nghiệp lặng lẽ mở mắt ra.

Xuyên qua đám giun dế bẩn thỉu, hắn bắt gặp thiếu nữ cúi đầu bên ngoài song sắt.

Quai hàm nàng căng chặt, dưới mũ trùm đầu chỉ lộ ra cần cổ trắng như tuyết.

U Minh không có tuyết trắng, con cừu non trắng như ngọc này, không biết là vì ưa bóng tối hay trời sinh đã trắng như thế.

Nhìn chằm chằm vào thân ảnh mảnh khảnh kia, đáy mắt Phong Nghiệp xẹt qua một tia hời hợt nhưng thèm muốn.

Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, cho dù là vạn năm trước, cũng chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai gặp được.

Dù nhiều đại yêu lật tung khắp U Minh uế thổ, cũng không cầu được thứ “một miếng thành tiên” này.

— Linh vật đại bổ nhất của Tam Giới.

Thế mới không uổng công hắn chuẩn bị cách ăn “đẹp đẽ” mấy ngày nay.

Đương lúc Phong Nghiệp đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên một tiếng động nhỏ.

Ngoài ý muốn, hắn ngước mắt lên, tầm mắt lướt qua bên ngoài phòng giam tối tăm ẩm ướt —

“Két, cạch.”

Phong Nghiệp khẽ giật mình, cửa phòng giam từ từ mở ra.

Dưới ánh mắt hung thần ác sát của đám tù nhân, thiếu nữ hạ mũ xuống, chủ động bước vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện