216 nghe lời mà kẹp cái nút gỗ kia, cũng bởi vậy mà bắp đùi em cả đêm không khép lại được.

Sáng sớm hôm sau Hạ Vân Sơn tiến vào phòng 216, nhìn thấy 216 đang ngủ say, gương mặt trắng mịn xinh đẹp nửa vùi vào trong gối, ngủ đến hồng cả hai má, một con cún bông được em ôm vào trong ngực, cực kì đáng yêu.

Hạ Vân Sơn ngồi ở bên giường, bàn tay tiến vào trong chăn, mò tới cái đùi đang mặc pyjamas của em, ngựa quen đường cũ mà cởi quần em ra, dây thun trượt trên cặp đùi trắng mịn có thịt của em, lộ ra đồ vật đang ngủ say bên trong, lúc này cũng mang màu hồng phấn điệu đà.

Đồ ngốc này, đang ngủ mà bị cưỡng bức cũng không biết đi? Hạ Vân Sơn nở nụ cười, ngón tay mò vào mé đùi trong, chạm vào nút gỗ thô ráp, trong lòng thỏa mãn.

Đúng là đứa trẻ ngoan.

Hắn xấu tính mà niết mặt 216 muốn đánh thức em. 216 ngủ đến mơ mơ màng màng, có chút bực bội mà ưm ưm lên án, định đẩy tay hắn ra, lại bị Hạ Vân Sơn nắm được, hắn há miệng, cắn lên ngón tay trắng như tuyết.

216 lập tức tỉnh lại, đang không hiểu là ai chạy vào phòng mình, thì ra là tiên sinh. Buổi sáng tiên sinh mang nét mặt hời hợt mà hòa nhã, nếu có một màu sắc nào đó có thể hình dung, thì hẳn là màu tím nhạt, nhưng mà tiên sinh lại đang dùng răng cắn ngón tay của em, có chút ám muội mà gặm cắn, khiến em tê tê ngứa ngứa.

Lại chớp mắt một cái, từ cắn xé hung ác biến thành nụ hôn dịu dàng, hôn từ bàn tay em trải dài xuống dưới, rơi vào cổ tay trắng ngần.

“Tỉnh rồi?”

Trái tim 216 đập rầm rầm, nhanh đến kỳ lạ, em không biết sao tiên sinh lại làm như vậy.

Em có thể hiểu được các tư thế và kĩ thuật khi “yêu”, nhưng không hiểu được những nụ hôn trong lúc động tình.

Hạ Vân Sơn rút con chó bông trong ngực 216 ra ném xuống cuối giường, sau đó ôm em đi vào nhà tắm, đặt em lên bồn cầu.

Hắn xoa xoa mái tóc rối bời của em, coi tay làm lược mà chải ra đằng sau, vừa chải vừa thấp giọng dỗ: “Tự lấy nút lọ ra cho tiên sinh xem.”

216 cảm thấy quá ngượng ngùng, ngón tay bám vào vạt áo sơ mi của tiên sinh: “Tiên sinh, đừng nhìn mà.”

Hạ Vân Sơn nhăn mặt: “Tôi  muốn nhìn. Không nghe lời sao?”

216 cắn cắn môi, ngượng chín cả mặt, đầu gối cũng hồng hồng, trước mắt Hạ Vân Sơn, em kéo quần xuống làm nó treo ở mắt cá chân, sau đó tách ra cặp chân trắng như tuyết. Trên đùi là vết bấm và vết cắn nhợt nhạt, dâm mỹ hỗn loạn, tất cả đều là dấu vết tình ái mà Hạ Vân Sơn để lại hàng đêm, chưa kịp mờ đi chút nào.

Cặp đùi nõn nà mở ra, trong miệng huyệt đỏ tươi là một nút gỗ ngắn mà thô to, sần sùi cọ xước da đùi và thịt huyệt, đỏ đến không nỡ nhìn.

216 nắm lấy nút gỗ kia, rút ra từng chút một, mặt ngoài gồ ghề của cái nút đâm vào làm em thẳng cả eo, miệng trướng đến cực hạn, cuối cùng nó cũng bị 216 không nhẹ không nặng mà lôi ra, sau một tiếng khóc nấc đáng thương, một lượng lớn tinh dịch đã bị pha loãng bởi d*m thủy ào ạt xuôi theo kẽ mông chảy ra ngoài.

Như bị mất khống chế.

Hạ Vân Sơn nhìn đến đỏ cả mắt, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Hôm qua em nói dùng mặt sau cao trào không thoải mái đúng không? Vậy giờ dùng phía trước bắn ra cho tôi.”

216 nghe không hiểu, chớp mắt một cái.

Hạ Vân Sơn thấp giọng nói: “Tự vuốt ve côn th*t cho tôi xem. Sau đó bắn.”

216 sợ đến mức lắp bắp: “Không…không được…”

Trong viện giáo dưỡng không dạy em cách tự an ủi dương v*t của chính mình, dù sao đối với omega, dương v*t không phải là một bộ phận sinh dục quá quan trọng, bọn họ rất ít khi cương lên vào buổi sáng, cũng sẽ không ưu tiên dùng nó để đạt được khoái cảm.

Huống hồ, nếu omega mà đạt được khoái cảm không phải do alpha mang lại thì bị coi là dâm đãng đáng xấu hổ.

Hạ Vân Sơn dựa lưng vào bồn rửa mặt, quân phục chỉnh tề đoan chính, trông hệt như một vị sĩ quan đáng tin cậy, hắn châm một điếu thuốc trong phòng tắm nhỏ hẹp, rít vào một hơi sâu, ho khan một tiếng, giọng nói vang lên khàn khàn đượm vị khói: “Nguyên Nguyên, tôi chờ.”

216 nghe thấy hai tiếng Nguyên Nguyên, đỏ mặt, từ từ đem bàn tay cầm dương v*t phấn nộn của mình, nhẹ nhàng vòng lấy phần gốc, từ dưới tuốt lên trên vài lần, ngượng ngùng hỏi: “Tiên sinh, em làm thế này đã đúng chưa ạ?”

Hạ Vân Sơn nhìn chằm chằm dương v*t hơi nhếch lên của 216, đầu chuông nho nhỏ chảy ra chất lỏng nhạt màu, dính trên ngón tay trắng nhỏ của em, 216 hệt như bé trai lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác lén lút thủ dâm vậy.

Hạ Vân Sơn nhấn điếu thuốc vào lỗ thoát nước trên bồn rửa tay, đốm lửa xèo một tiếng, tắt ngúm. Hắn ôm 216 lên, ngồi trên bồn cầu, cắn cắn lỗ tai em, “Đứa nhỏ ngốc nghếch. Tôi dạy cho em.”

216 ngoan ngoãn tròn mắt nhìn, bàn tay to của Hạ Vân Sơn dễ dàng mà bọc lấy dương v*t nhỏ xinh như ống dẫn nhụy của bông hoa kia, ngón tay thô ráp lại có vết chai sần bắt đầu ma sát, nhanh mà có nhịp điệu vuốt ve em. 

216 mắc cỡ muốn chết, em thấy thật là lạ, nếu như tiên sinh muốn làm, sao không chen vào luôn nhỉ? Sao lại bắt em thủ dâm trước mặt hắn?

Khoái cảm xa lạ tích lũy từng chút một, cẳng chân 216 vô thức quấn vào bắp chân của tiên sinh, khó nhịn mà cọ qua cọ lại, mọi giác quan của em đều tập trung trên dương v*t.

“Tiên sinh… Khó chịu… Kỳ lạ quá…” Nước mắt 216 xuôi theo khóe mắt đỏ chót mà rơi xuống, tay tiên sinh đột nhiên nhào nặn hai quả thịt cầu bé xinh, không nặng không nhẹ, bóp đến mức cả người em căng ra.

216 rất nhanh mà bắn trên tay Hạ Vân Sơn.

Hắn xấu tính giơ ngón tay phủ đầy dịch trắng quơ quơ trước mặt em:

“Thoải mái?”

Đầu 216 trống rỗng, ánh mắt mông lung sương mù, ngơ ngác gật đầu, lại bị Hạ Vân Sơn ôm lấy eo đặt trên bồn rửa tay, 216 vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình trong gương, hai mắt ngập nước, điệu đà yêu kiều không gì tả nổi, hai má và cần cổ thon gọn hồng thắm một mảng, miệng khẽ mở ra thở dốc, nhìn là biết đang thoải mái vô cùng. Hạ Vân Sơn đứng sau em, một tay ôm chặt eo em, một tay mở dây lưng.

216 đỏ mặt chờ mong.

Ngón tay còn dính tinh dịch từng chút một mở ra huyệt nhỏ hồng hồng ướt át đêm qua vừa bị sử dụng quá độ, một ngón, hai ngón, rồi ba ngón tay đi vào, 216 giơ tay che đi gương mặt càng lúc càng đỏ của mình, bị Hạ Vân Sơn gỡ xuống áp ra phía sau, “Làm bao nhiêu lần rồi? Vẫn còn xấu hổ ư?”

216 ưm ưm không nói nên lời, chỉ cảm giác lỗ nhỏ của mình đã dâm loạn mà tiết ra một lượng lớn d*m thủy, thấm ướt ngón tay bên trong tiểu huyệt, ngón tay chỉ cần hơi động đậy là phát ra tiếng òm ọp của nước.

Hạ Vân Sơn thấp giọng cười một tiếng, nghĩ muốn đánh nhanh thắng nhanh, lát nữa còn phải đi làm, bèn rút ngón tay ra, đỡ dương v*t đỏ đậm sưng to bất ngờ cắm vào, lút cán, sau đó rút ra toàn bộ, cứ vậy thoải mái làm em đầy thô bạo.

Chờ đến khi Hạ Vân Sơn qua loa mà bắn ra, 216 đã nằm nhoài trên bồn rửa tay, khe khẽ thở dốc, thân thể trắng như tuyết hồng như trái đào, động tình cực kì, hồn xiêu phách lạc sau hai lần lên đỉnh.

Hạ Vân Sơn rút ra dương v*t nửa mềm, một nửa vẫn cắm trong cái mông trắng mịn của 216, giật nhẹ hai cái, tinh dịch chảy ra từ lỗ nhỏ chưa kịp khép lại, chảy dọc trên cặp đùi trắng nõn.

Hạ Vân Sơn nhìn mà thích mê, lấy điện thoại trong túi ra, mở camera, chụp một tấm. 216 nghe thấy tiếng chụp ảnh, giãy dụa: “Tiên sinh, ngài đang chụp ạ?”

Em sợ muốn chết, em đã nghe thấy không ít alpha trao đổi với nhau ảnh giường chiếu của omega được phân đến cho mình, thậm chí còn trao đổi omega, thay đổi khẩu vị mà nếm món khác mới hơn.

Nước mắt 216 lập tức tuôn rơi, thấm ướt hàng mi dài, làn tóc đen nhánh dính sát trên cái cổ đầy mồ hôi, em cầu xin đến là đáng thương: “Tiên sinh, ngài đừng chụp có được không?”

Đừng cho alpha khác nhìn em có được không? Đừng tặng em cho người khác có được không?

Hạ Vân Sơn không hiểu ý em, chỉ ôm em vào ngực dỗ dành: “Khóc cái gì? Thấy em đẹp nên chụp vài tấm thì có sao?”

216 bám vào khuy áo sơ mi của Hạ Vân Sơn, đầu ngón tay bấm chặt đến trắng bệch, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu: “Đừng đưa cho người khác xem được không ạ?”

Hạ Vân Sơn nảy ra ý xấu, cố tình đùa em: “Cái mông trắng như vậy, lỗ nhỏ đỏ như vậy, thật là dễ nhìn, cho người khác thấy cũng có sao đâu?”

216 không dám tin nhìn hắn, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống hai gò má trắng nõn tuyệt đẹp.

Này tính là gì?

216 hận mình không thể chết luôn ngay bây giờ, nỗi giận dữ, xấu hổ và tuyệt vọng đang giày vò tra tấn em, trái tim đau đớn rỉ đầy máu.

Em yêu ngài mà tiên sinh… Sao ngài có thể… Sao ngài có thể đưa ảnh của em tùy tùy tiện tiện cho kẻ khác xem được chứ? Vậy sau đó có phải là… có phải là tùy tùy tiện tiện mà đổi em lấy một omega mới mẻ hơn không?

Hạ Vân Sơn nhìn đôi mắt màu trà ảm đạm của 216, rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn biết mình đùa quá trớn rồi, làm cho vật nhỏ xinh đẹp này giận dỗi, bèn cúi đầu hôn nhẹ trán em, môi dán vào tóc em, nhẹ giọng dỗ: “Tiên sinh nói linh tinh thôi, tiên sinh chụp ảnh chỉ giấu cho chính mình lén lút xem ấy mà, sao có thể chia sẻ với người khác được chứ?”

216 vẫn khóc thút tha thút thít, không thèm nghe tiên sinh giải thích, một lòng một dạ mà khóc.

Hạ Vân Sơn thở dài, sờ sờ gương mặt ướt đẫm nước mắt của em, cúi người hôn hôn chóp mũi và môi em: “Tiên sinh sai rồi, Nguyên Nguyên nhìn tôi một chút, nhé?”

216 rốt cuộc phản ứng lại, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Em sợ lắm. Nếu  ngài không muốn em, cứ trả em về viện giáo dưỡng, đừng tặng em cho người khác. Em thích ngài mà, sao ngài lại…”

Hạ Vân Sơn trong lòng nhảy dựng lên, nghe 216 khóc lóc thì thầm lời yêu, trái tim hắn cũng mềm oặt, hôn 216 một cái.

Hết cái hôn này đến cái hôn khác, cuối cùng cũng dỗ được 216.

“Ừm, tiên sinh biết rồi, tiên sinh sẽ không tặng em cho người khác. Nguyên Nguyên muốn sinh con cho tiên sinh đúng không?”

216 khóc lóc gật đầu.

Hạ Vân Sơn sờ sờ tóc em: “Em nghĩ kĩ xem, em vẫn chưa cho tiên sinh uống sữa, cũng chưa sinh đứa nhỏ cho tiên sinh, tiên sinh làm sao mà tặng em cho người khác được chứ?”

216 vùi đầu vào hõm cổ Hạ Vân Sơn, chóp mũi thoang thoảng mùi nhựa thông của tiên sinh, thật là yên ổn, em cảm thấy an lòng hơn biết bao, lúc này mới rầu rĩ nói: “Vâng.”

Hạ Vân Sơn ôm 216 dọn dẹp cho em sạch sẽ, rồi ôm em trở lại trên giường, đang định rời đi, lại bị 216 rầu rĩ không vui ôm lấy cái cổ, hai người mắt đối mắt, sống mũi cọ sống mũi.

Cuống họng 216 khẽ rung động, dường như thật nhiều cánh bướm giấu trong khuôn miệng em sắp sửa ùa ra.

“Tiên sinh, ngài có thích em không?”

Hạ Vân Sơn sửng sốt một chút, như là bị bất ngờ.

Hắn thấy 216, vừa thấp thỏm vừa thẹn thùng hỏi một câu được ăn cả ngã về không, hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu bây giờ hắn nói ra một chữ “Không”, ngày hôm nay 216 sẽ lập tức rời nhà trốn đi, hơn nữa quyết tâm sẽ không bao giờ quay trở lại.

Thỏ con bị chọc giận, sẽ có can đảm tìm đến cái chết, để thành toàn cho tình yêu và tự tôn đáng thương của mình.

Hạ Vân Sơn hít sâu một hơi, hôn lên đôi môi đã bị 216 cắn đỏ bừng, chính hắn cũng không biết là đang lừa gạt hay dỗ dành, hay thậm chí là có vài phần tình ý: “Có chứ. Tiên sinh thích em.”

216 rốt cục nở nụ cười, đôi mắt đẫm nước lóe lên niềm vui sướng, ôm cổ Hạ Vân Sơn càng chặt, một lần nữa nói thật nghiêm túc: “Tiên sinh, em rất thích ngài.”

Hạ Vân Sơn cũng cười, lại hôn 216 một chút.

216 thỏa mãn, hôm nay em được tiên sinh hôn nhiều như vậy, lại còn nhận được một câu yêu thích thật dịu dàng từ tiên sinh, như vậy còn chưa đủ sao?

Trước đây em còn chẳng dám hi vọng xa vời.

Em quá là thích Hạ Vân Sơn. Tại sao hắn có thể tốt như vậy chứ, cho em mơ một giấc mơ chưa từng dám?

Cho em được trở thành một omega được hôn nhẹ và được yêu thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện