Quả nhiên, khoảng một phút sau, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn của cô bé đã dần dần giãn ra, cơ thể cũng ngừng cơn run rẩy bất thường.
Đào Ngang rút tờ khăn giấy, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô bé, hỏi:
– Em thường bị như thế này à? – Vâng… – Lưu Vũ gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu – Anh… về đi, đừng hỏi nữa, tôi rất mệt.
– Được, em nghỉ ngơi đi. Anh đi đây! – Nói xong, anh ngoái đầu nhìn ra cánh cửa phòng khép hờ. Qua khe cửa, chợt lờ mờ thấy có bóng người lướt qua.
Đào Ngang vội bước ra mở cửa. Ngoài hành lang, ngoài mấy cô y tá và bệnh nhân đang đi lại, không có bất cứ nhân vật khả nghi nào.
Đêm hôm đó, Đào Ngang chủ động yêu cầu đổi ca trực với Tiểu Khương. Tiểu Khương đang âu sầu vì phải trực ca đêm không thể lỉnh đi hẹn hò với bạn gái, nghe vậy thì mừng húm, rối rít cảm ơn rồi biến luôn.
Bệnh viện vào ban đêm yên tĩnh một cách dị thường. Cậu đồng nghiệp cùng ca trực với Đào Ngang nhân cơ hội đi kiểm tra các phòng bệnh đã nhót sang phòng cấp cứu, lê la tán tỉnh hai em y tá mới tới. Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Đào Ngang ngồi giở tài liệu.
Kim đồng hồ đã nhích qua mười hai giờ đêm. Đào Ngang đi kiểm tra một lượt các phòng bệnh trở về, phát hiện cậu đồng nghiệp vẫn chưa quay lại, ngọn đèn trắng xanh trong văn phòng chiếu xuống bộ dao phẫu thuật khoa ngoại bày ở bên cạnh, hắt thành những vệt sáng quái dị và sắc lẹm trên tường, khiến người ta nhìn mà tự dưng sởn tóc gáy.
Đào Ngang đóng cửa văn phòng lại, băng qua hành lang vắng tanh, thi thoảng lắm mới có một hai y tá qua lại, rảo bước về phía thang máy. So với những bệnh viện lớn trong thành phố, bệnh viện Vĩnh Phục không có đông bệnh nhân, cứ tối lại là yên ắng hệt như ở trong một thế giới khác.
Hôm nay Đào Ngang ở lại trực đêm chẳng phải là để thể hiện lấy thành tích, mà anh muốn nhân cơ hội này đi kiểm chứng sự việc quái lạ mà con chim Mất Tích đã kể.
Anh đã dò hỏi biết được, bệnh viện quả thực có một kho chứa đồ quanh năm bỏ bẵng, nằm ngay trên tầng áp mái của tòa nhà văn phòng nơi anh làm việc.
Trong thang máy, Đào Ngang phát hiện ra nút bấm lên tầng áp mái rõ ràng mới hơn hẳn so với nút bấm lên các tầng khác. Xem ra, bình thường rất ít người lên tầng này.
Bước ra khỏi thang máy, ánh đèn yếu ớt trên trần khiến cái bóng nhạt nhòa của Đào Ngang kéo lê thê trên mặt đất. Tại tầng này có một phòng họp đa chức năng khá lớn, còn có một phòng triển lãm, trưng bày các thành tích của bệnh viện; những phòng còn lại như phòng đọc sách báo, phòng hoạt động cho nhân viên nội bộ, về cơ bản là từ khi Đào Ngang tới bệnh viện, chưa thấy mấy đồng nghiệp đặt chân đến đấy.
Bước qua những gian phòng khóa kín, Đào Ngang đi thẳng tới khu chứa đồ ở cuối hành lang, liền sát với nhà vệ sinh.
Căn phòng đã bị khóa, nhưng nhanh chóng được Đào Ngang dùng chìa khóa vạn năng đã chuẩn bị sẵn mở ra. Bước vào phòng, trong bóng tối, một mùi ẩm mốc phảng phất xộc thẳng vào trước mặt.
Đào Ngang lấy đèn pin bỏ túi ra, cẩn thận tránh những xô nhựa nghiêng đổ và đám cây lau nằm ngổn ngang dưới chân, theo lời con chim Mất Tích đã nói, bước về phía dãy giá sắt đặt ở sát tường.
Vài hộp giấy cũ kỹ cạnh dài chừng hai thước rơi lộn xộn bên dưới giá sắt đã rỉ sét loang lổ, một tập giấy chi chít những chữ thò ra phần mép xoăn tít bên dưới nắp hộp đã bung một nửa, dưới chùm sáng của chiếc đèn pin, lờ mờ thấy có bụi bặm bốc lên.
Đào Ngang mở nắp hộp, lấy ra xấp giấy được buộc lại bằng sợi dây mảnh, lần lượt giở xem. Mấy trang đầu của xấp tài liệu đều là những thứ đại loại như kỷ yếu hội nghị. Nhìn vào ngày tháng, đã là mười mấy năm về trước. Cứ thế giở được mười mấy trang, ánh mắt Đào Ngang bất chợt vụt sáng…
Một tấm ảnh 3×4 được dán ngay ngắn trên một tờ khai. Người trong ảnh đích xác là Lưu Vũ. Ánh mắt của Đào Ngang lướt xuống theo tờ giấy có đề hai chữ “bệnh án”, càng đọc, sắc mặt anh càng sa sầm xuống.
Họ tên: Lưu Vũ Giới tính: Nữ Tuổi: 8 Thời gian nhập viện: Ngày 23 tháng 10 năm 1998.
Lẽ nào đây chính là bệnh án gốc đã bị thất lạc của Lưu Vũ? Suy đoán theo thông tin trong tờ khai, thì tuổi thực của Lưu Vũ đã là 18 – Đào Ngang thầm tính toán.
Tiếp tục nhìn xuống bên dưới, là những ghi chép về bệnh tình của Lưu Vũ, xem ra không có gì bất thường. Là ai đã cất nhầm bệnh án của Lưu Vũ vào nhà kho? Đào Ngang ngờ vực tiếp tục lật giở những tài liệu bên dưới. Quả đúng như lời con chim Mất Tích đã nói, anh lập tức phát hiện ra hàng loạt những tờ khai có dán ảnh của những người nổi tiếng. Trong những người này, có những cự phú hàng đầu trong nước, có những nghệ sĩ tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí còn có một chính trị gia cốt cán của nước láng giềng, và Hà Vạn Niên vừa chết đuối nửa năm về trước. Những tờ khai này không phải là bệnh án, nội dung ghi chép chỉ là tên tuổi, thời gian nhập viện và nguyên nhân mắc bệnh, còn có thời gian xuất viện của họ. Nhìn vào đó, có thể thấy rằng khi mới nhập viện, họ đều mắc phải những chứng nan y đe dọa tới tính mạng, có người còn mắc bệnh vô phương cứu chữa, nhưng sau thời gian điều trị từ một đến ba tháng ở bệnh viện Vĩnh Phục, họ đã bình phục hoàn toàn và xuất viện.
Phía sau mỗi một tờ khai còn dán kèm một bài viết cắt ra từ báo. Những bài báo đã ố vàng, nội dung đều viết về những người nổi tiếng này sau khi bình phục và xuất viện được nửa năm tới một năm, không chết vì tai nạn giao thông thì cũng chết đuối trong khi bơi lội; người đen đủi nhất phải kể tới vị chính khách của nước láng giềng, đang tắm bỗng lên cơn đau tim đột ngột, mà chết chìm một cách vô duyên trong bồn tắm. Giở tới trang cuối cùng, Đào Ngang chợt sững người, vì bệnh nhân trong tờ khai này, chính là Tào Minh Huy vừa xuất viện chưa lâu. Sự khác biệt duy nhất là đằng sau tờ khai của ông ta không kèm thêm bài báo đưa tin thiệt mạng.
Những thứ này thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ. Ai lại đem cất chúng ở đây?
Đào Ngang suy nghĩ tới bần thần, mà không phát hiện ra cái giá sắt sau lưng đang âm thầm biến đổi…
Bề mặt đen sì đầy vết rỉ sét bỗng nhiên tan chảy, tựa như sáp nến gác trên đống lửa, lặng lẽ và nhanh chóng nhỏ giọt xuống, tích tụ thành một đám sương mù đen đặc có hình xoắn ốc. Chỉ trong vòng không đầy ba giây, toàn bộ giá sắt đã hoàn thành quá trình tan chảy rồi tập hợp lại thành một vật trông lòng thòng như con rắn, có đường kính khoảng hai mươi xăng ti mét. Lúc này, nó giống hệt như một con mãng xà đang rình rập chờ mồi trong bóng tối, uốn éo thân hình một cách ma quái, âm thầm trườn về phía Đào Ngang đang ngẩn ngơ ở phía trước.
Đào Ngang đang chăm chú đọc tài liệu, đột nhiên cảm thấy sau cổ ập đến một luồng khí lạnh buốt thấm sâu vào huyết mạch. Trong khoảnh khắc ấy, tín hiệu nguy hiểm trí mạng đột ngột nổ bùng trong từng sợi thần kinh của Đào Ngang.
Đào Ngang quăng vụt xấp tài liệu đi, thuận đà lộn nhào sang một bên, nép vào dưới bức tường bên cạnh, một luồng khí lạnh lẽo song lại kèm theo hơi bỏng rát lao vọt qua sát sạt bên tai trái anh. Trong bóng tối, Đào Ngang nhìn thấy rõ ràng một chùm sáng màu cam sậm giống như tia hồng ngoại lóe qua, “vút” một tiếng “cắm phập” vào chiếc gầu hót rác bằng nhựa và cái bồn rửa tay cao gần nửa thân người đang nằm ngả nghiêng, chớp mắt, cái đống thù lù này “toẹt” một cái sạt luôn xuống hóa thành một vũng nước nhớp nháp không rõ màu sắc, đông cứng bất động trên nền nhà.
Đào Ngang hít ngược một hơi khí lạnh, nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin rơi trên mặt đất, ngoảnh đầu lại nhìn; hóa ra ở chỗ giá sắt khi nãy, đã mọc ra một con mãng xà đang ngỏng cao đầu. Nhưng nhìn kỹ lại, thứ đó không phải là con rắn thật, mà chỉ là một vật quái dị quanh mình bọc lớp sắt cũ nát, được một tầng khí đen bao phủ. Tại vị trí của “đầu rắn” mở ra một cái miệng trông như lưỡi cưa, con mắt độc nhất to bằng hạt bạch quả nằm ở chính giữa bên trên cái miệng, chiếu ra ánh nhìn hung hãn và ghê rợn về phía Đào Ngang. Trong cái miệng rộng ngoác, thấp thoáng một đốm sáng màu cam thẫm, lúc ẩn lúc hiện, giống như một chiếc máy phóng đạn sống, sẵn sàng khạc lửa vào kẻ địch bất cứ lúc nào. Chùm sáng hủy diệt khi nãy, chắc chắn là phát ra từ đây.
Quả nhiên, Đào Ngang còn chưa thở ra dứt hơi, con rắn quái dị đã quay đầu lại, miệng ngoác rộng tới mức đủ để gãy toạc xương hàm, một chùm sáng sắc lẹm nhắm đúng giữa đầu Đào Ngang phóng tới.
Thấy tình hình bất ổn, Đào Ngang vội vàng ngã rạp xuống sàn, ôm đầu lăn tới khoảng trống bên cạnh.
Quả là một luồng yêu khí nồng nặc khiến người ta muốn chết sặc! Đào Ngang dựng ngược đôi mày kiếm, nhanh chóng rút lấy con dao lò xo nhỏ chế tác thành hình thập tự giá rất tinh xảo từ chùm chìa khóa đeo ngang thắt lưng, ấn vào nút bấm màu bạc ở chính giữa, lưỡi dao mỏng dính lập tức bật ra, chớp mắt đã hóa thành một vệt sáng trắng bạc mảnh như sợi tóc, đâm thẳng lên không trung một đường thẳng tắp và dữ dội, giống như một thanh kiếm mảnh trong tay cao thủ lão luyện, vẽ nên làn kiếm quang lóa mắt trong không gian tối tăm.
Tia sáng chết chóc lại một lần nữa nhắm thẳng vào tim Đào Ngang, đâm tới cơ thể anh với một quyết tâm không chịu bỏ cuộc. Lần này, Đào Ngang không né tránh, mà vung món vũ khí trong tay lên, ngưng thần quan sát thật kỹ lưỡng, khi tia sáng chỉ còn cách anh gang tấc, thanh kiếm chợt chém ra! Chỉ nghe “keng” một tiếng vang vọng, hai tia sáng một bạc một cam va thẳng vào nhau trong không trung, hoa lửa bắn mù mịt, vẽ thành những đường nét hỗn loạn và dữ dội trong không trung. Khuôn mặt của một người một yêu lúc mờ lúc tỏ trong những tia sáng không ngừng chớp tắt, cảnh tượng đó, không thể không nói là một màn rùng rợn đến quái đản.
Tia sáng mà con rắn phun ra đã bị thanh kiếm sắc bén của Đào Ngang chém thành hai nửa, “vù” một tiếng tách đôi sang hai bên, kéo theo những tiếng xì xì ghê tai, rồi tan biến trong không khí.
Thấy vũ khí của mình dường như chẳng có mấy tác dụng với Đào Ngang, con rắn quái đản bèn sập miệng lại, vặn vẹo cơ thể, nhấc cái đuôi sắt thô kệch lên, quật mạnh vào đầu Đào Ngang. Cái đuôi dài phải đến một mét ấy quét tới đâu cuộn gió theo tới đó, thổi thốc những thùng giấy, đồ vật tạp nhạp cản đường, khiến chúng bay tung lên, sau đó rơi bình bịch xuống sàn nhà.
Thấy vậy, Đào Ngang vội tung người nhảy vọt lên, né tránh cái đuôi khổng lồ nguy hiểm, đồng thời, trong lúc lơ lửng trên không, tung chân đạp mạnh lên tường, đột ngột xoay người, nhanh nhẹn vung kiếm đâm thẳng xuống đỉnh đầu con quái vật với tốc độ sấm sét, sau đó gầm lên một tiếng hung hãn, dồn tất cả sức mạnh toàn thân xuống đôi tay và vũ khí, nắm chặt đốc kiếm rạch thẳng về phía sau. Hào quang trắng lóa tỏa ra từ thân kiếm và chất dịch đen quánh phụt lên từ cơ thể con quái vật tạo thành một sự đối lập rõ rệt. Trong hai dòng sắc màu đan xen rối loạn, Đào Ngang đã xả đôi con quái xà từ đầu tới đuôi.
Nhìn con quái vật nằm thõng thượt như đống bùn nhão dưới sàn nhà hoàn toàn không còn vẻ hung hãn ban đầu, từ trong cơ thể đã bị phanh đôi, ồng ộc trào ra chất dịch bẩn thỉu đặc quánh. Đào Ngang vừa mới thở phào được nửa chừng, thì bất ngờ đám dịch lỏng đen quánh vừa chảy ra lại dường như sống dậy, chia thành hai bên, nhanh chóng vọt tới cái xác đã bị rạch đôi của con rắn, chớp mắt đã phủ kín lên toàn bộ vết cắt, giống như trát vữa lên bức tường bị thủng, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến hai mảnh thi thể vô dụng khôi phục thành hai con mãng xà hoàn chỉnh, đồng thời uốn éo thân mình, dựng đứng lên khỏi mặt đất, con mắt độc nhất trên đầu hằn học trợn trừng nhìn vào con người suýt chút nữa đã khiến nó tan tành xác pháo. Hai cái miệng đồng thời há hoác, hai luồng sáng màu cam sậm đan xen với nhau thành hình chữ thập, lao thẳng tới Đào Ngang với lực sát thương mạnh gấp đôi.
Yêu quái rối? Đào Ngang thầm kêu lên trong dạ. Vung tay hạ kiếm, chém rụng chùm sáng đang thốc tới. Hai con rắn quái đản vừa thành hình đương nhiên không chịu bỏ cuộc, vừa tiếp tục phun ra chùm sáng, vừa đồng thời quẫy đuôi một cách hết sức ăn ý, cùng lao tới tấn công Đào Ngang, nhất quyết dồn anh vào thế trước sau đối địch không kịp trở tay.
Đào Ngang lúc này đã hiểu rằng, nếu tiếp tục ra tay chém đôi con quái vật, sẽ chỉ khiến cho phân thân của nó càng nhiều hơn nữa.
Trong lúc né tránh và phản đòn, Đào Ngang vắt óc tìm kiếm một phương pháp hiệu quả hơn để giải quyết con quái vật, ánh mắt anh vô tình quét qua bức tường phía sau hai con rắn.
Trên bức tường trắng xóa, ánh kiếm phản chiếu chùm sáng của chiếc đèn pin đang nằm trên sàn nhà, hắt lên cái bóng của Đào Ngang và con rắn quái dị đang quấn rối vào nhau. Trong những hình ảnh vô cùng hôn loạn lại có thêm một cái bóng đáng ra không nên xuất hiện.
Đào Ngang vừa giao chiến với con quái xà, vừa tranh thủ liếc nhanh về phía bức tường lần nữa, xác nhận rằng trên đó đã có thêm một bóng người, tuy không nhìn rõ mặt, chỉ là một cái bóng đen sì, nhưng chỉ cần hơi chú ý, đã có thể nhận ra rằng, cánh tay của cái bóng đang vung vẩy với một bộ dạng quái dị và nhịp nhàng; lại cộng thêm trước mặt anh là con yêu quái rối do con người điều khiển nhờ vào linh lực bùa chú, có khả năng tái sinh, Đào Ngang đã đoán được rằng, bóng người trên tường kia mới chính là hung thủ.
Nếu cứ tiếp tục giao đấu không ngừng nghỉ thế này, chẳng hề có lợi gì cho anh. Lúc này, ánh mắt cấp bách của Đào Ngang chợt bắt gặp một thùng nhựa màu trắng đặt ở góc phòng, bên trên viết hai chữ “Dầu chuối”, anh chợt nảy ra một ý. Sau khi né tránh được một đợt tấn công nữa của con rắn dữ, anh vọt tới góc tường, xách theo cái thùng, nhảy vọt đến trước bức tường ma quái kia, mở nắp hắt nguyên cả thùng dầu chuối lên tường. Mùi dầu chuối điếc mũi chốc lát đã sặc sụa khắp gian phòng.
Lúc này, cái đuôi của hai con quái xà đã lại quất về phía Đào Ngang. Anh lanh lẹ né người, nhảy vọt đi cách bức tường khoảng ba mét, giơ thanh kiếm mảnh trong tay lên, nhắm thẳng vào bóng người trên tường, tay phải đẩy mạnh vào đốc kiếm. Lưỡi kiếm lóe lên ánh bạc chói mắt, tới cả không khí nơi nó lao qua cũng xẹt đầy tia lửa, “rẹt” một tiếng đâm thẳng vào tường. Chốc lát, lớp dầu chuối trên bức tường đã bị tia lửa châm cháy, lửa bốc rừng rực, khóa chặt bức tường trong biển lửa.
Một tiếng rên mơ hồ nhưng đau đớn bật ra từ trong bức tường, cái bóng vốn dĩ không nên xuất hiện đã biến mất, còn hai con mãng xà hung hãn đúng vào khoảnh khắc chuẩn bị tung ra một cú tấn công mới vào Đào Ngang, cũng thình lình biến mất tăm không cần đến một bước đệm, chỉ để lại một đống mạt sắt đen kịt rơi rụng tơi bời.
Ánh lửa rọi lên khuôn mặt không chút cảm xúc của Đào Ngang. Anh chỉ tay vào bức tường, quát lớn:
– Về! – Một luồng sáng bạc bay vụt ra từ bức tường rực lửa, quay lại trong tay anh. Ánh sáng bạc tan biến, thanh kiếm mảnh hiếm thấy khi nãy, lại trở về với hình dạng một con dao lò xo chẳng có gì nổi bật.
Đào Ngang còn chưa kịp thu lưỡi dao lại, từ ngoài cửa đã dội vào những tiếng la hét ầm ĩ, tiếng đập cửa dồn dập vọng lên từng chập:
– Này này! Mở cửa ra! Ai ở bên trong đấy? Mau mở cửa ra!
Đào Ngang nhìn đống tài liệu đã bị dịch nhầy của con quái xà và tia lửa bắn ra phá hủy thành những đống tro ướt nhem nhuốc, thì khẽ chau mày, rảo bước tới trước cửa sổ tại tường bên, tiện tay nhấc một chậu hoa cũ bên dưới lên, đập vỡ lớp kính, rồi đẩy bật cánh cửa ra. Sau đó, anh chạy ra mở cánh cửa phòng đã bị anh khóa trái.
Năm người bảo vệ, có lẽ là toàn bộ lực lượng bảo vệ trực đêm hôm nay, sau khi nghe thấy những tiếng động khác thường vọng ra từ kho chứa đồ, đã đồng loạt tập hợp trước cửa phòng, ai nấy lăm lăm dùi cui, sắc mặt nghiêm trọng như sắp lao vào một trường kịch chiến. Theo sau bọn họ còn có một vài bác sĩ và y tá.
– Có trộm! – Không để cho đám bảo vệ kịp mở miệng, Đào Ngang đã cướp lời, chỉ vào trong phòng hổn hển nói – Tôi đi kiểm tra phòng bệnh quay về, phát hiện có một tên trộm đang trộm đồ trong văn phòng tôi, tôi đuổi theo hắn lên tới tận đây, thì thằng cha đó trốn vào trong nhà kho, còn hắt dầu chuối lên người định đốt chết tôi. Nhưng hắn không đánh lại tôi, nhân lúc rối loạn đã nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, các anh hãy mau đuổi theo!
Nghe vậy, đám bảo vệ lập tức chia làm hai nhóm, một nhóm vội vàng chạy tới chỗ đối diện với cửa sổ nhà kho tìm kiếm, nhóm còn lại cùng với đám y bác sĩ đi tìm bình cứu hỏa mang vào nhà kho dập lửa. Một đêm yên lành bỗng chốc trở nên náo loạn.
Sau đó, nhóm bảo vệ đuổi theo tên trộm quay lại, nói rằng vì nhà kho ở tận cùng của hành lang, bên ngoài cửa sổ ngoài một ban công chìa ra, không còn đường nào khác để chạy, tên trộm hẳn đã trượt xuống theo đường ống nước thoát thân. Với tư cách là nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến kiêm người bị hại, Đào Ngang tự nhiên đã trở thành đối tượng cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Hầu như tất cả các nữ bác sĩ, y tá trực đêm sau khi biết được chiến tích dũng cảm đánh trộm của Đào Ngang, đều viện đủ lý do tìm tới phòng làm việc của anh, cô này tặng anh ly cà phê nóng để định thần, cô kia mang tới đồ ăn ngon mừng anh thoát nạn, khiến cho Đào Ngang dở khóc dở cười. Nghe tin trong bệnh viện có trộm, những bệnh nhân có thể đi lại được cũng hoảng hốt chạy ùa ra khỏi phòng bệnh, tụ tập thành đám ở hành lang bán tán xôn xao, nghe ngóng tin tức khắp nơi rầm rĩ khiến đám y bác sĩ không thể không huy động toàn lực tất tả chạy đi trấn an bọn họ, khuyên họ mau quay về phòng nghỉ ngơi. Bệnh viện Vĩnh Phục về đêm lâu lắm rồi mới được náo nhiệt như vậy.
Cứ thế rối rít tít mù cho tới tận sáng sớm, cảnh sát nhận được tin báo liền tới khám nghiệm hiện trường, sau khi xác nhận bệnh viện không có tổn thất gì về người và tài sản, đã dẫn Đào Ngang và hai tay bảo vệ có mặt đầu tiên tại hiện trường xảy ra vụ án tới đồn cảnh sát viết tường trình. Tới khi Đào Ngang lê cơ thể rã rời quay về bệnh viện, đã là hơn mười giờ sáng.
Là một anh hùng dũng cảm chống kẻ gian, sau khi Đào Ngang quay về bệnh viện, một lực lượng đồng nghiệp còn đông đảo gấp đôi tối qua lũ lượt kéo tới phòng anh hỏi thăm, tiếng người ra rả không dứt bên tai khiến Đào Ngang đầu đau như búa bổ, nhưng anh vẫn phải bày ra vẻ mặt tươi cười để đáp lại thiện ý của mọi người. Tất cả mọi người đều tin rằng, cái bộ dạng mệt mỏi rũ rượi của anh, là do đã tiêu hao thể lực thái quá khi đánh nhau với tên trộm. Không ai ngờ được rằng, cái thứ mà anh phải giao đấu đêm qua hoàn toàn không phải là lũ trộm đạo, mà một con yêu quái rối hàng thật trăm phần trăm!
Tuy nhiên, trong lúc tiếp đón những đồng nghiệp không hề hay biết chân tướng sự việc, Đào Ngang bỗng phát giác ra, người thân thiết với anh nhất là Tiểu Khương lại không hề xuất hiện. Anh chàng này sau khi đổi ca trực cho mình tối qua, cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy mặt mũi đâu. Trên bảng thời gian biểu công tác có ghi rất rõ, hôm nay không phải ngày nghỉ luân phiên của cậu ta.
Đào Ngang lịch sự tiễn từng người tới thăm hỏi, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ ra về, sau đó ra vẻ vô tư cười nói với anh đồng nghiệp ngồi ở bàn khác:
– Cái anh chàng Tiểu Khương này bị cô người yêu dùng keo siêu dính dính chặt lại rồi hay sao ấy nhỉ, tự dưng hôm nay lại bỏ việc. Trong khi một người đáng lẽ phải được nghỉ ngơi như tôi lại vẫn kiên trì bám trụ ở đây.
– Người yêu cậu ta ba tháng trước đã sang tỉnh khác công tác rồi, có muốn dính cũng không dính được! – Anh đồng nghiệp nhún vai, nói – Không biết thằng cha này lại chạy đi đâu chơi bời rồi.
– Sang tỉnh khác? – Đào Ngang thầm giật chột. Còn nhớ tối qua rõ ràng Tiểu Khương đã nói với anh rằng, muốn đổi ca trực để đi gặp bạn gái.
Vừa nghĩ tới đây, Tiểu Khương mặt mày uể oải bước vào trong phòng, trên bàn tay phải còn quấn đầy bông gạc.
– Ha ha, vừa nhắc tới cậu thì cậu đã xuất hiện. – Đào Ngang thản nhiên chào hỏi Tiểu Khương như không có chuyện gì.
Tiểu Khương đi thẳng tới trước mặt anh, mặt mày hớt hải hỏi:
– Tôi vừa tới bệnh viện đã nghe mọi người nói tối qua cậu đánh nhau với trộm! Cậu không sao chứ? Không bị thương chứ?
– Tôi không sao. Để thằng trộm đó chạy mất tiêu rồi. – Đào Ngang mỉm cười lắc đầu, mắt nhìn xuống tay phải của Tiểu Khương – Mà hình như cậu trông còn tệ hại hơn cả tôi thì phải, tay cậu sao lại bị thương thế?
– Chậc, tối qua bất cẩn mới ra thế này, thôi đừng nhắc tới nữa, đúng là xui tận mạng! – Tiểu Khương nhìn xuống tay mình, hậm hực nói.
Đào Ngang gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, chỉ có điều nhìn vào những ngón tay đỏ tấy và hơi rộp nước của Tiểu Khang đang thò ra ngoài, có thể đoán rằng gã này đến tám phần là bị bỏng lửa.
Tiểu Khương… Đào Ngang thầm lẩm nhẩm cái tên này, ánh mắt mang theo niềm nghi hoặc ngấm ngầm thi thoảng lại quét về phía gã thanh niên tướng mạo bình bình, không có điểm gì đặc biệt, chẳng có gì khiến người ta phải chú ý kia.
Tiếng ve ngoài cửa sổ mỗi lúc một rền rĩ, ánh nắng tưng bừng đã xua đi lớp mây mù do cơn kinh động nho nhỏ tối qua gây ra. Đào Ngang vẫn bình thản như không, tiếp tục công việc của mình, nhưng mây mù trong lòng lại tích tụ tầng tầng lớp lớp.
Hết giờ làm, Đào Ngang lê tấm thân mệt mỏi rã rời ra khỏi bệnh viện. Vừa ra khỏi cổng, điện thoại bỗng đổ chuông. Nhìn vào số gọi đến, có vẻ như là một số máy bàn nào đó trong bệnh viện.
– A lô! – Anh nhấc máy.
– Anh… sao rồi? – Một giọng nói non nớt cất tiếng hỏi rụt rè.
Đào Ngang ngẩn người. Giọng nói này, không phải là Lưu Vũ thì còn ai nữa?
– Anh rất ổn, linh kiện toàn thân vẫn đầy đủ! – Đào Ngang cười, trả lời bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhõm như mọi khi.
– Tối qua, anh gặp trộm à? – Trong giọng nói của Lưu Vũ, vẻ lo lắng và ngờ vực đan xen – Đúng là có trộm à?
Đào Ngang im lặng nửa giây, rồi lại cười và nói:
– Đúng là có trộm, còn là một tên trộm rất ghê gớm! Nhưng em yên tâm, trộm cướp có ghê gớm đến mấy cũng không đánh lại được anh đâu. Hắn bị anh dọa cho chạy mất dép rồi, không chừng còn bị thương nữa đấy!
Xe cộ hai bên đường lao qua vun vút, những người đang vội vã về nhà, dáng vẻ tất bật, cái ồn ào chỉ có nơi thành thị, vào thời khắc này, lại hoàn toàn tiêu biến ở đầu dây bên kia, trong một quãng im lặng còn kéo dài hơn nữa.
– Anh… đừng xảy ra chuyện gì, được không? – Rất lâu sau, Lưu Vũ mới lên tiếng, giọng nói mỗi lúc càng hạ thấp.
Trái tim Đào Ngang bất chợt nhói đau:
– Cô bé ngốc, anh sẽ không có chuyện gì đâu! – Anh ngẩng đầu nhìn ráng chiều đỏ rực, cố gắng khiến cho giọng mình trở nên trong trẻo giống như sắc trời – Nếu anh có chuyện gì, thì ai sẽ dẫn em ra ngoài rong chơi ở nơi vui vẻ nhất? Ha ha.
Lưu Vũ không đáp lời. Sau một hồi im lặng rất lâu, đã gác máy.
Đào Ngang cầm điện thoại trên tay, hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
– Sai lầm buộc phải chấm dứt ở mình…
Đào Ngang rút tờ khăn giấy, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô bé, hỏi:
– Em thường bị như thế này à? – Vâng… – Lưu Vũ gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu – Anh… về đi, đừng hỏi nữa, tôi rất mệt.
– Được, em nghỉ ngơi đi. Anh đi đây! – Nói xong, anh ngoái đầu nhìn ra cánh cửa phòng khép hờ. Qua khe cửa, chợt lờ mờ thấy có bóng người lướt qua.
Đào Ngang vội bước ra mở cửa. Ngoài hành lang, ngoài mấy cô y tá và bệnh nhân đang đi lại, không có bất cứ nhân vật khả nghi nào.
Đêm hôm đó, Đào Ngang chủ động yêu cầu đổi ca trực với Tiểu Khương. Tiểu Khương đang âu sầu vì phải trực ca đêm không thể lỉnh đi hẹn hò với bạn gái, nghe vậy thì mừng húm, rối rít cảm ơn rồi biến luôn.
Bệnh viện vào ban đêm yên tĩnh một cách dị thường. Cậu đồng nghiệp cùng ca trực với Đào Ngang nhân cơ hội đi kiểm tra các phòng bệnh đã nhót sang phòng cấp cứu, lê la tán tỉnh hai em y tá mới tới. Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Đào Ngang ngồi giở tài liệu.
Kim đồng hồ đã nhích qua mười hai giờ đêm. Đào Ngang đi kiểm tra một lượt các phòng bệnh trở về, phát hiện cậu đồng nghiệp vẫn chưa quay lại, ngọn đèn trắng xanh trong văn phòng chiếu xuống bộ dao phẫu thuật khoa ngoại bày ở bên cạnh, hắt thành những vệt sáng quái dị và sắc lẹm trên tường, khiến người ta nhìn mà tự dưng sởn tóc gáy.
Đào Ngang đóng cửa văn phòng lại, băng qua hành lang vắng tanh, thi thoảng lắm mới có một hai y tá qua lại, rảo bước về phía thang máy. So với những bệnh viện lớn trong thành phố, bệnh viện Vĩnh Phục không có đông bệnh nhân, cứ tối lại là yên ắng hệt như ở trong một thế giới khác.
Hôm nay Đào Ngang ở lại trực đêm chẳng phải là để thể hiện lấy thành tích, mà anh muốn nhân cơ hội này đi kiểm chứng sự việc quái lạ mà con chim Mất Tích đã kể.
Anh đã dò hỏi biết được, bệnh viện quả thực có một kho chứa đồ quanh năm bỏ bẵng, nằm ngay trên tầng áp mái của tòa nhà văn phòng nơi anh làm việc.
Trong thang máy, Đào Ngang phát hiện ra nút bấm lên tầng áp mái rõ ràng mới hơn hẳn so với nút bấm lên các tầng khác. Xem ra, bình thường rất ít người lên tầng này.
Bước ra khỏi thang máy, ánh đèn yếu ớt trên trần khiến cái bóng nhạt nhòa của Đào Ngang kéo lê thê trên mặt đất. Tại tầng này có một phòng họp đa chức năng khá lớn, còn có một phòng triển lãm, trưng bày các thành tích của bệnh viện; những phòng còn lại như phòng đọc sách báo, phòng hoạt động cho nhân viên nội bộ, về cơ bản là từ khi Đào Ngang tới bệnh viện, chưa thấy mấy đồng nghiệp đặt chân đến đấy.
Bước qua những gian phòng khóa kín, Đào Ngang đi thẳng tới khu chứa đồ ở cuối hành lang, liền sát với nhà vệ sinh.
Căn phòng đã bị khóa, nhưng nhanh chóng được Đào Ngang dùng chìa khóa vạn năng đã chuẩn bị sẵn mở ra. Bước vào phòng, trong bóng tối, một mùi ẩm mốc phảng phất xộc thẳng vào trước mặt.
Đào Ngang lấy đèn pin bỏ túi ra, cẩn thận tránh những xô nhựa nghiêng đổ và đám cây lau nằm ngổn ngang dưới chân, theo lời con chim Mất Tích đã nói, bước về phía dãy giá sắt đặt ở sát tường.
Vài hộp giấy cũ kỹ cạnh dài chừng hai thước rơi lộn xộn bên dưới giá sắt đã rỉ sét loang lổ, một tập giấy chi chít những chữ thò ra phần mép xoăn tít bên dưới nắp hộp đã bung một nửa, dưới chùm sáng của chiếc đèn pin, lờ mờ thấy có bụi bặm bốc lên.
Đào Ngang mở nắp hộp, lấy ra xấp giấy được buộc lại bằng sợi dây mảnh, lần lượt giở xem. Mấy trang đầu của xấp tài liệu đều là những thứ đại loại như kỷ yếu hội nghị. Nhìn vào ngày tháng, đã là mười mấy năm về trước. Cứ thế giở được mười mấy trang, ánh mắt Đào Ngang bất chợt vụt sáng…
Một tấm ảnh 3×4 được dán ngay ngắn trên một tờ khai. Người trong ảnh đích xác là Lưu Vũ. Ánh mắt của Đào Ngang lướt xuống theo tờ giấy có đề hai chữ “bệnh án”, càng đọc, sắc mặt anh càng sa sầm xuống.
Họ tên: Lưu Vũ Giới tính: Nữ Tuổi: 8 Thời gian nhập viện: Ngày 23 tháng 10 năm 1998.
Lẽ nào đây chính là bệnh án gốc đã bị thất lạc của Lưu Vũ? Suy đoán theo thông tin trong tờ khai, thì tuổi thực của Lưu Vũ đã là 18 – Đào Ngang thầm tính toán.
Tiếp tục nhìn xuống bên dưới, là những ghi chép về bệnh tình của Lưu Vũ, xem ra không có gì bất thường. Là ai đã cất nhầm bệnh án của Lưu Vũ vào nhà kho? Đào Ngang ngờ vực tiếp tục lật giở những tài liệu bên dưới. Quả đúng như lời con chim Mất Tích đã nói, anh lập tức phát hiện ra hàng loạt những tờ khai có dán ảnh của những người nổi tiếng. Trong những người này, có những cự phú hàng đầu trong nước, có những nghệ sĩ tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí còn có một chính trị gia cốt cán của nước láng giềng, và Hà Vạn Niên vừa chết đuối nửa năm về trước. Những tờ khai này không phải là bệnh án, nội dung ghi chép chỉ là tên tuổi, thời gian nhập viện và nguyên nhân mắc bệnh, còn có thời gian xuất viện của họ. Nhìn vào đó, có thể thấy rằng khi mới nhập viện, họ đều mắc phải những chứng nan y đe dọa tới tính mạng, có người còn mắc bệnh vô phương cứu chữa, nhưng sau thời gian điều trị từ một đến ba tháng ở bệnh viện Vĩnh Phục, họ đã bình phục hoàn toàn và xuất viện.
Phía sau mỗi một tờ khai còn dán kèm một bài viết cắt ra từ báo. Những bài báo đã ố vàng, nội dung đều viết về những người nổi tiếng này sau khi bình phục và xuất viện được nửa năm tới một năm, không chết vì tai nạn giao thông thì cũng chết đuối trong khi bơi lội; người đen đủi nhất phải kể tới vị chính khách của nước láng giềng, đang tắm bỗng lên cơn đau tim đột ngột, mà chết chìm một cách vô duyên trong bồn tắm. Giở tới trang cuối cùng, Đào Ngang chợt sững người, vì bệnh nhân trong tờ khai này, chính là Tào Minh Huy vừa xuất viện chưa lâu. Sự khác biệt duy nhất là đằng sau tờ khai của ông ta không kèm thêm bài báo đưa tin thiệt mạng.
Những thứ này thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ. Ai lại đem cất chúng ở đây?
Đào Ngang suy nghĩ tới bần thần, mà không phát hiện ra cái giá sắt sau lưng đang âm thầm biến đổi…
Bề mặt đen sì đầy vết rỉ sét bỗng nhiên tan chảy, tựa như sáp nến gác trên đống lửa, lặng lẽ và nhanh chóng nhỏ giọt xuống, tích tụ thành một đám sương mù đen đặc có hình xoắn ốc. Chỉ trong vòng không đầy ba giây, toàn bộ giá sắt đã hoàn thành quá trình tan chảy rồi tập hợp lại thành một vật trông lòng thòng như con rắn, có đường kính khoảng hai mươi xăng ti mét. Lúc này, nó giống hệt như một con mãng xà đang rình rập chờ mồi trong bóng tối, uốn éo thân hình một cách ma quái, âm thầm trườn về phía Đào Ngang đang ngẩn ngơ ở phía trước.
Đào Ngang đang chăm chú đọc tài liệu, đột nhiên cảm thấy sau cổ ập đến một luồng khí lạnh buốt thấm sâu vào huyết mạch. Trong khoảnh khắc ấy, tín hiệu nguy hiểm trí mạng đột ngột nổ bùng trong từng sợi thần kinh của Đào Ngang.
Đào Ngang quăng vụt xấp tài liệu đi, thuận đà lộn nhào sang một bên, nép vào dưới bức tường bên cạnh, một luồng khí lạnh lẽo song lại kèm theo hơi bỏng rát lao vọt qua sát sạt bên tai trái anh. Trong bóng tối, Đào Ngang nhìn thấy rõ ràng một chùm sáng màu cam sậm giống như tia hồng ngoại lóe qua, “vút” một tiếng “cắm phập” vào chiếc gầu hót rác bằng nhựa và cái bồn rửa tay cao gần nửa thân người đang nằm ngả nghiêng, chớp mắt, cái đống thù lù này “toẹt” một cái sạt luôn xuống hóa thành một vũng nước nhớp nháp không rõ màu sắc, đông cứng bất động trên nền nhà.
Đào Ngang hít ngược một hơi khí lạnh, nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin rơi trên mặt đất, ngoảnh đầu lại nhìn; hóa ra ở chỗ giá sắt khi nãy, đã mọc ra một con mãng xà đang ngỏng cao đầu. Nhưng nhìn kỹ lại, thứ đó không phải là con rắn thật, mà chỉ là một vật quái dị quanh mình bọc lớp sắt cũ nát, được một tầng khí đen bao phủ. Tại vị trí của “đầu rắn” mở ra một cái miệng trông như lưỡi cưa, con mắt độc nhất to bằng hạt bạch quả nằm ở chính giữa bên trên cái miệng, chiếu ra ánh nhìn hung hãn và ghê rợn về phía Đào Ngang. Trong cái miệng rộng ngoác, thấp thoáng một đốm sáng màu cam thẫm, lúc ẩn lúc hiện, giống như một chiếc máy phóng đạn sống, sẵn sàng khạc lửa vào kẻ địch bất cứ lúc nào. Chùm sáng hủy diệt khi nãy, chắc chắn là phát ra từ đây.
Quả nhiên, Đào Ngang còn chưa thở ra dứt hơi, con rắn quái dị đã quay đầu lại, miệng ngoác rộng tới mức đủ để gãy toạc xương hàm, một chùm sáng sắc lẹm nhắm đúng giữa đầu Đào Ngang phóng tới.
Thấy tình hình bất ổn, Đào Ngang vội vàng ngã rạp xuống sàn, ôm đầu lăn tới khoảng trống bên cạnh.
Quả là một luồng yêu khí nồng nặc khiến người ta muốn chết sặc! Đào Ngang dựng ngược đôi mày kiếm, nhanh chóng rút lấy con dao lò xo nhỏ chế tác thành hình thập tự giá rất tinh xảo từ chùm chìa khóa đeo ngang thắt lưng, ấn vào nút bấm màu bạc ở chính giữa, lưỡi dao mỏng dính lập tức bật ra, chớp mắt đã hóa thành một vệt sáng trắng bạc mảnh như sợi tóc, đâm thẳng lên không trung một đường thẳng tắp và dữ dội, giống như một thanh kiếm mảnh trong tay cao thủ lão luyện, vẽ nên làn kiếm quang lóa mắt trong không gian tối tăm.
Tia sáng chết chóc lại một lần nữa nhắm thẳng vào tim Đào Ngang, đâm tới cơ thể anh với một quyết tâm không chịu bỏ cuộc. Lần này, Đào Ngang không né tránh, mà vung món vũ khí trong tay lên, ngưng thần quan sát thật kỹ lưỡng, khi tia sáng chỉ còn cách anh gang tấc, thanh kiếm chợt chém ra! Chỉ nghe “keng” một tiếng vang vọng, hai tia sáng một bạc một cam va thẳng vào nhau trong không trung, hoa lửa bắn mù mịt, vẽ thành những đường nét hỗn loạn và dữ dội trong không trung. Khuôn mặt của một người một yêu lúc mờ lúc tỏ trong những tia sáng không ngừng chớp tắt, cảnh tượng đó, không thể không nói là một màn rùng rợn đến quái đản.
Tia sáng mà con rắn phun ra đã bị thanh kiếm sắc bén của Đào Ngang chém thành hai nửa, “vù” một tiếng tách đôi sang hai bên, kéo theo những tiếng xì xì ghê tai, rồi tan biến trong không khí.
Thấy vũ khí của mình dường như chẳng có mấy tác dụng với Đào Ngang, con rắn quái đản bèn sập miệng lại, vặn vẹo cơ thể, nhấc cái đuôi sắt thô kệch lên, quật mạnh vào đầu Đào Ngang. Cái đuôi dài phải đến một mét ấy quét tới đâu cuộn gió theo tới đó, thổi thốc những thùng giấy, đồ vật tạp nhạp cản đường, khiến chúng bay tung lên, sau đó rơi bình bịch xuống sàn nhà.
Thấy vậy, Đào Ngang vội tung người nhảy vọt lên, né tránh cái đuôi khổng lồ nguy hiểm, đồng thời, trong lúc lơ lửng trên không, tung chân đạp mạnh lên tường, đột ngột xoay người, nhanh nhẹn vung kiếm đâm thẳng xuống đỉnh đầu con quái vật với tốc độ sấm sét, sau đó gầm lên một tiếng hung hãn, dồn tất cả sức mạnh toàn thân xuống đôi tay và vũ khí, nắm chặt đốc kiếm rạch thẳng về phía sau. Hào quang trắng lóa tỏa ra từ thân kiếm và chất dịch đen quánh phụt lên từ cơ thể con quái vật tạo thành một sự đối lập rõ rệt. Trong hai dòng sắc màu đan xen rối loạn, Đào Ngang đã xả đôi con quái xà từ đầu tới đuôi.
Nhìn con quái vật nằm thõng thượt như đống bùn nhão dưới sàn nhà hoàn toàn không còn vẻ hung hãn ban đầu, từ trong cơ thể đã bị phanh đôi, ồng ộc trào ra chất dịch bẩn thỉu đặc quánh. Đào Ngang vừa mới thở phào được nửa chừng, thì bất ngờ đám dịch lỏng đen quánh vừa chảy ra lại dường như sống dậy, chia thành hai bên, nhanh chóng vọt tới cái xác đã bị rạch đôi của con rắn, chớp mắt đã phủ kín lên toàn bộ vết cắt, giống như trát vữa lên bức tường bị thủng, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến hai mảnh thi thể vô dụng khôi phục thành hai con mãng xà hoàn chỉnh, đồng thời uốn éo thân mình, dựng đứng lên khỏi mặt đất, con mắt độc nhất trên đầu hằn học trợn trừng nhìn vào con người suýt chút nữa đã khiến nó tan tành xác pháo. Hai cái miệng đồng thời há hoác, hai luồng sáng màu cam sậm đan xen với nhau thành hình chữ thập, lao thẳng tới Đào Ngang với lực sát thương mạnh gấp đôi.
Yêu quái rối? Đào Ngang thầm kêu lên trong dạ. Vung tay hạ kiếm, chém rụng chùm sáng đang thốc tới. Hai con rắn quái đản vừa thành hình đương nhiên không chịu bỏ cuộc, vừa tiếp tục phun ra chùm sáng, vừa đồng thời quẫy đuôi một cách hết sức ăn ý, cùng lao tới tấn công Đào Ngang, nhất quyết dồn anh vào thế trước sau đối địch không kịp trở tay.
Đào Ngang lúc này đã hiểu rằng, nếu tiếp tục ra tay chém đôi con quái vật, sẽ chỉ khiến cho phân thân của nó càng nhiều hơn nữa.
Trong lúc né tránh và phản đòn, Đào Ngang vắt óc tìm kiếm một phương pháp hiệu quả hơn để giải quyết con quái vật, ánh mắt anh vô tình quét qua bức tường phía sau hai con rắn.
Trên bức tường trắng xóa, ánh kiếm phản chiếu chùm sáng của chiếc đèn pin đang nằm trên sàn nhà, hắt lên cái bóng của Đào Ngang và con rắn quái dị đang quấn rối vào nhau. Trong những hình ảnh vô cùng hôn loạn lại có thêm một cái bóng đáng ra không nên xuất hiện.
Đào Ngang vừa giao chiến với con quái xà, vừa tranh thủ liếc nhanh về phía bức tường lần nữa, xác nhận rằng trên đó đã có thêm một bóng người, tuy không nhìn rõ mặt, chỉ là một cái bóng đen sì, nhưng chỉ cần hơi chú ý, đã có thể nhận ra rằng, cánh tay của cái bóng đang vung vẩy với một bộ dạng quái dị và nhịp nhàng; lại cộng thêm trước mặt anh là con yêu quái rối do con người điều khiển nhờ vào linh lực bùa chú, có khả năng tái sinh, Đào Ngang đã đoán được rằng, bóng người trên tường kia mới chính là hung thủ.
Nếu cứ tiếp tục giao đấu không ngừng nghỉ thế này, chẳng hề có lợi gì cho anh. Lúc này, ánh mắt cấp bách của Đào Ngang chợt bắt gặp một thùng nhựa màu trắng đặt ở góc phòng, bên trên viết hai chữ “Dầu chuối”, anh chợt nảy ra một ý. Sau khi né tránh được một đợt tấn công nữa của con rắn dữ, anh vọt tới góc tường, xách theo cái thùng, nhảy vọt đến trước bức tường ma quái kia, mở nắp hắt nguyên cả thùng dầu chuối lên tường. Mùi dầu chuối điếc mũi chốc lát đã sặc sụa khắp gian phòng.
Lúc này, cái đuôi của hai con quái xà đã lại quất về phía Đào Ngang. Anh lanh lẹ né người, nhảy vọt đi cách bức tường khoảng ba mét, giơ thanh kiếm mảnh trong tay lên, nhắm thẳng vào bóng người trên tường, tay phải đẩy mạnh vào đốc kiếm. Lưỡi kiếm lóe lên ánh bạc chói mắt, tới cả không khí nơi nó lao qua cũng xẹt đầy tia lửa, “rẹt” một tiếng đâm thẳng vào tường. Chốc lát, lớp dầu chuối trên bức tường đã bị tia lửa châm cháy, lửa bốc rừng rực, khóa chặt bức tường trong biển lửa.
Một tiếng rên mơ hồ nhưng đau đớn bật ra từ trong bức tường, cái bóng vốn dĩ không nên xuất hiện đã biến mất, còn hai con mãng xà hung hãn đúng vào khoảnh khắc chuẩn bị tung ra một cú tấn công mới vào Đào Ngang, cũng thình lình biến mất tăm không cần đến một bước đệm, chỉ để lại một đống mạt sắt đen kịt rơi rụng tơi bời.
Ánh lửa rọi lên khuôn mặt không chút cảm xúc của Đào Ngang. Anh chỉ tay vào bức tường, quát lớn:
– Về! – Một luồng sáng bạc bay vụt ra từ bức tường rực lửa, quay lại trong tay anh. Ánh sáng bạc tan biến, thanh kiếm mảnh hiếm thấy khi nãy, lại trở về với hình dạng một con dao lò xo chẳng có gì nổi bật.
Đào Ngang còn chưa kịp thu lưỡi dao lại, từ ngoài cửa đã dội vào những tiếng la hét ầm ĩ, tiếng đập cửa dồn dập vọng lên từng chập:
– Này này! Mở cửa ra! Ai ở bên trong đấy? Mau mở cửa ra!
Đào Ngang nhìn đống tài liệu đã bị dịch nhầy của con quái xà và tia lửa bắn ra phá hủy thành những đống tro ướt nhem nhuốc, thì khẽ chau mày, rảo bước tới trước cửa sổ tại tường bên, tiện tay nhấc một chậu hoa cũ bên dưới lên, đập vỡ lớp kính, rồi đẩy bật cánh cửa ra. Sau đó, anh chạy ra mở cánh cửa phòng đã bị anh khóa trái.
Năm người bảo vệ, có lẽ là toàn bộ lực lượng bảo vệ trực đêm hôm nay, sau khi nghe thấy những tiếng động khác thường vọng ra từ kho chứa đồ, đã đồng loạt tập hợp trước cửa phòng, ai nấy lăm lăm dùi cui, sắc mặt nghiêm trọng như sắp lao vào một trường kịch chiến. Theo sau bọn họ còn có một vài bác sĩ và y tá.
– Có trộm! – Không để cho đám bảo vệ kịp mở miệng, Đào Ngang đã cướp lời, chỉ vào trong phòng hổn hển nói – Tôi đi kiểm tra phòng bệnh quay về, phát hiện có một tên trộm đang trộm đồ trong văn phòng tôi, tôi đuổi theo hắn lên tới tận đây, thì thằng cha đó trốn vào trong nhà kho, còn hắt dầu chuối lên người định đốt chết tôi. Nhưng hắn không đánh lại tôi, nhân lúc rối loạn đã nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, các anh hãy mau đuổi theo!
Nghe vậy, đám bảo vệ lập tức chia làm hai nhóm, một nhóm vội vàng chạy tới chỗ đối diện với cửa sổ nhà kho tìm kiếm, nhóm còn lại cùng với đám y bác sĩ đi tìm bình cứu hỏa mang vào nhà kho dập lửa. Một đêm yên lành bỗng chốc trở nên náo loạn.
Sau đó, nhóm bảo vệ đuổi theo tên trộm quay lại, nói rằng vì nhà kho ở tận cùng của hành lang, bên ngoài cửa sổ ngoài một ban công chìa ra, không còn đường nào khác để chạy, tên trộm hẳn đã trượt xuống theo đường ống nước thoát thân. Với tư cách là nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến kiêm người bị hại, Đào Ngang tự nhiên đã trở thành đối tượng cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Hầu như tất cả các nữ bác sĩ, y tá trực đêm sau khi biết được chiến tích dũng cảm đánh trộm của Đào Ngang, đều viện đủ lý do tìm tới phòng làm việc của anh, cô này tặng anh ly cà phê nóng để định thần, cô kia mang tới đồ ăn ngon mừng anh thoát nạn, khiến cho Đào Ngang dở khóc dở cười. Nghe tin trong bệnh viện có trộm, những bệnh nhân có thể đi lại được cũng hoảng hốt chạy ùa ra khỏi phòng bệnh, tụ tập thành đám ở hành lang bán tán xôn xao, nghe ngóng tin tức khắp nơi rầm rĩ khiến đám y bác sĩ không thể không huy động toàn lực tất tả chạy đi trấn an bọn họ, khuyên họ mau quay về phòng nghỉ ngơi. Bệnh viện Vĩnh Phục về đêm lâu lắm rồi mới được náo nhiệt như vậy.
Cứ thế rối rít tít mù cho tới tận sáng sớm, cảnh sát nhận được tin báo liền tới khám nghiệm hiện trường, sau khi xác nhận bệnh viện không có tổn thất gì về người và tài sản, đã dẫn Đào Ngang và hai tay bảo vệ có mặt đầu tiên tại hiện trường xảy ra vụ án tới đồn cảnh sát viết tường trình. Tới khi Đào Ngang lê cơ thể rã rời quay về bệnh viện, đã là hơn mười giờ sáng.
Là một anh hùng dũng cảm chống kẻ gian, sau khi Đào Ngang quay về bệnh viện, một lực lượng đồng nghiệp còn đông đảo gấp đôi tối qua lũ lượt kéo tới phòng anh hỏi thăm, tiếng người ra rả không dứt bên tai khiến Đào Ngang đầu đau như búa bổ, nhưng anh vẫn phải bày ra vẻ mặt tươi cười để đáp lại thiện ý của mọi người. Tất cả mọi người đều tin rằng, cái bộ dạng mệt mỏi rũ rượi của anh, là do đã tiêu hao thể lực thái quá khi đánh nhau với tên trộm. Không ai ngờ được rằng, cái thứ mà anh phải giao đấu đêm qua hoàn toàn không phải là lũ trộm đạo, mà một con yêu quái rối hàng thật trăm phần trăm!
Tuy nhiên, trong lúc tiếp đón những đồng nghiệp không hề hay biết chân tướng sự việc, Đào Ngang bỗng phát giác ra, người thân thiết với anh nhất là Tiểu Khương lại không hề xuất hiện. Anh chàng này sau khi đổi ca trực cho mình tối qua, cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy mặt mũi đâu. Trên bảng thời gian biểu công tác có ghi rất rõ, hôm nay không phải ngày nghỉ luân phiên của cậu ta.
Đào Ngang lịch sự tiễn từng người tới thăm hỏi, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ ra về, sau đó ra vẻ vô tư cười nói với anh đồng nghiệp ngồi ở bàn khác:
– Cái anh chàng Tiểu Khương này bị cô người yêu dùng keo siêu dính dính chặt lại rồi hay sao ấy nhỉ, tự dưng hôm nay lại bỏ việc. Trong khi một người đáng lẽ phải được nghỉ ngơi như tôi lại vẫn kiên trì bám trụ ở đây.
– Người yêu cậu ta ba tháng trước đã sang tỉnh khác công tác rồi, có muốn dính cũng không dính được! – Anh đồng nghiệp nhún vai, nói – Không biết thằng cha này lại chạy đi đâu chơi bời rồi.
– Sang tỉnh khác? – Đào Ngang thầm giật chột. Còn nhớ tối qua rõ ràng Tiểu Khương đã nói với anh rằng, muốn đổi ca trực để đi gặp bạn gái.
Vừa nghĩ tới đây, Tiểu Khương mặt mày uể oải bước vào trong phòng, trên bàn tay phải còn quấn đầy bông gạc.
– Ha ha, vừa nhắc tới cậu thì cậu đã xuất hiện. – Đào Ngang thản nhiên chào hỏi Tiểu Khương như không có chuyện gì.
Tiểu Khương đi thẳng tới trước mặt anh, mặt mày hớt hải hỏi:
– Tôi vừa tới bệnh viện đã nghe mọi người nói tối qua cậu đánh nhau với trộm! Cậu không sao chứ? Không bị thương chứ?
– Tôi không sao. Để thằng trộm đó chạy mất tiêu rồi. – Đào Ngang mỉm cười lắc đầu, mắt nhìn xuống tay phải của Tiểu Khương – Mà hình như cậu trông còn tệ hại hơn cả tôi thì phải, tay cậu sao lại bị thương thế?
– Chậc, tối qua bất cẩn mới ra thế này, thôi đừng nhắc tới nữa, đúng là xui tận mạng! – Tiểu Khương nhìn xuống tay mình, hậm hực nói.
Đào Ngang gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, chỉ có điều nhìn vào những ngón tay đỏ tấy và hơi rộp nước của Tiểu Khang đang thò ra ngoài, có thể đoán rằng gã này đến tám phần là bị bỏng lửa.
Tiểu Khương… Đào Ngang thầm lẩm nhẩm cái tên này, ánh mắt mang theo niềm nghi hoặc ngấm ngầm thi thoảng lại quét về phía gã thanh niên tướng mạo bình bình, không có điểm gì đặc biệt, chẳng có gì khiến người ta phải chú ý kia.
Tiếng ve ngoài cửa sổ mỗi lúc một rền rĩ, ánh nắng tưng bừng đã xua đi lớp mây mù do cơn kinh động nho nhỏ tối qua gây ra. Đào Ngang vẫn bình thản như không, tiếp tục công việc của mình, nhưng mây mù trong lòng lại tích tụ tầng tầng lớp lớp.
Hết giờ làm, Đào Ngang lê tấm thân mệt mỏi rã rời ra khỏi bệnh viện. Vừa ra khỏi cổng, điện thoại bỗng đổ chuông. Nhìn vào số gọi đến, có vẻ như là một số máy bàn nào đó trong bệnh viện.
– A lô! – Anh nhấc máy.
– Anh… sao rồi? – Một giọng nói non nớt cất tiếng hỏi rụt rè.
Đào Ngang ngẩn người. Giọng nói này, không phải là Lưu Vũ thì còn ai nữa?
– Anh rất ổn, linh kiện toàn thân vẫn đầy đủ! – Đào Ngang cười, trả lời bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhõm như mọi khi.
– Tối qua, anh gặp trộm à? – Trong giọng nói của Lưu Vũ, vẻ lo lắng và ngờ vực đan xen – Đúng là có trộm à?
Đào Ngang im lặng nửa giây, rồi lại cười và nói:
– Đúng là có trộm, còn là một tên trộm rất ghê gớm! Nhưng em yên tâm, trộm cướp có ghê gớm đến mấy cũng không đánh lại được anh đâu. Hắn bị anh dọa cho chạy mất dép rồi, không chừng còn bị thương nữa đấy!
Xe cộ hai bên đường lao qua vun vút, những người đang vội vã về nhà, dáng vẻ tất bật, cái ồn ào chỉ có nơi thành thị, vào thời khắc này, lại hoàn toàn tiêu biến ở đầu dây bên kia, trong một quãng im lặng còn kéo dài hơn nữa.
– Anh… đừng xảy ra chuyện gì, được không? – Rất lâu sau, Lưu Vũ mới lên tiếng, giọng nói mỗi lúc càng hạ thấp.
Trái tim Đào Ngang bất chợt nhói đau:
– Cô bé ngốc, anh sẽ không có chuyện gì đâu! – Anh ngẩng đầu nhìn ráng chiều đỏ rực, cố gắng khiến cho giọng mình trở nên trong trẻo giống như sắc trời – Nếu anh có chuyện gì, thì ai sẽ dẫn em ra ngoài rong chơi ở nơi vui vẻ nhất? Ha ha.
Lưu Vũ không đáp lời. Sau một hồi im lặng rất lâu, đã gác máy.
Đào Ngang cầm điện thoại trên tay, hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
– Sai lầm buộc phải chấm dứt ở mình…
Danh sách chương