“Toẹt!”

Kẹp tài liệu màu đen bị quật xuống trước mặt Phương Nhạc, sắc mặt của vị phó tổng biên tập còn xầm xì hơn cả màu của kẹp tài liệu.

– Cậu viết cái quái gì thế? – Người đàn ông lùn tịt với mái tóc trước trán nhuộm line màu tím bắt mắt, trên người cả cây hàng hiệu, đứng từ trên cao nhìn xuống Phương Nhạc đang ngồi sau bàn làm việc, vừa như vô tình vừa như cố ý uốn éo những ngón tay như cái búp hoa chỉ vào anh mà nói – Tôi đã nói rồi, ý tưởng cho số báo kỳ này chủ yếu là phải làm nổi bật sự độc lập của phụ nữ hiện đại và những thành tích họ cống hiến cho xã hội, tại sao cậu lại chạy tới trường học rồi vẽ ra cả chùm bài về mấy cô nhóc học sinh thế? Cậu có muốn làm nữa hay không? Phương Nhạc ngớ người, hỏi:

– Không phải anh bảo chủ đề của kỳ này là nhà trường…

– Nhà trường cái con khỉ! – Phó tổng biên tập giận đùng đùng ngắt lời anh – Chủ đề nhà trường đã dời sang kỳ sau rồi, tôi đã gửi email thông báo đổi chủ đề cho cậu rồi còn gì!

– Email! – Phương Nhạc ngỡ ngàng.

Ánh mắt của phó tổng biên tập nhìn sang Diệp Ngôn ngồi ở bàn bên cạnh, hỏi:

– Hôm đó tôi gửi mail cho cô, bảo cô tiện thể thông báo việc đổi chủ đề cho cậu ta, cô không báo à?

Diệp Ngôn chớp chớp đôi mắt to tròn được kẻ vẽ cầu kỳ, ra vẻ ngây thơ vộ tội, chỉ vào Phương Nhạc, nói:

– Em đã viết một mẩu giấy nhớ cho anh ấy rồi mà, đặt ngay ở dưới bàn phím của anh ấy, tại anh ấy không nhìn thấy đấy chứ, sao có thể trách em được! Mấy ngày hôm nay em bận tít mù với bài phỏng vấn riêng Grandy, đầu óc muốn quay cuồng.

Phương Nhạc lúc này mới nhìn xuống bên dưới bàn phím, mới thấy góc bên trái có thò ra một mép giấy bé tí tẹo, không để ý thì không thể nào phát hiện ra. Nhấc bàn phím lên, bên dưới quả nhiên có một mẩu giấy nhớ nho nhỏ màu hồng.

– Cô… – Phó tổng biên tập chau mày, lừ mắt nhìn Diệp Ngôn, song giọng nói lại chẳng thể nào nghiêm nghị nổi, chỉ đằng hắng hai tiếng – Nghe đây, lần sau cô phải chú ý vào đấy!

Diệp Ngôn vội vàng gật đầu, õng ẹo nói:

– Lần sau em sẽ không viết giấy nhớ nữa!

– Ừm! – Phó tổng biên tập thu ánh mắt lại, cũng chẳng nhìn Phương Nhạc thêm một cái, lại càng không có ý xin lỗi, đi thẳng một mạch về phòng làm việc của mình, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Diệp Ngôn cũng thản nhiên tiếp tục gõ bàn phím.

Phương Nhạc lặng lẽ ngồi bên bàn, sắp xếp bản thảo.

Là biên tập viên mới của tạp chí Charming, Phương Nhạc không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Chỉ vì khi anh mới chân ướt chân ráo vào đây đã được sếp lớn khen ngợi một câu về bài viết nhìn y phục đoán tính cách, lời khen ngợi này đã kích thích lòng nhiệt tình vô hạn của Phương Nhạc trong công việc, nhưng đồng thời, cũng khiến các đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Cho dù sếp lớn là vô tình hay cố ý, nhưng họ chưa bao giờ nghe thấy ông ấy trực tiếp khen ngợi bài viết của bất cứ ai.

Cho tới sau này, công việc của Phương Nhạc càng ngày càng không thuận lợi, những bài phỏng vấn đã viết xong lại bị phê là chủ đề không phù hợp, những tác giả nổi tiếng phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới hẹn tới được lại luôn bị đồng nghiệp “sơ ý” dẫn luôn tới chỗ bọn họ.

Phương Nhạc tuy trẻ tuổi, nhưng không ngốc nghếch, đương nhiên anh hiểu được nguyên nhân khiến mình bị tẩy chay. Cùng với sự khinh thường và tức giận trước âm mưu đen tối của kẻ khác, anh cũng âm thầm lo lắng cho bản thân. Là người mới, cứ tiếp tục như vậy, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là bị chủ nhà trọ đuổi cổ. Chỉ dựa vào một chút lương cứng bèo bọt, không có khoản nhuận bút hậu hĩnh chống đỡ, thì không thể nào sống một cách bình thường ở cái thành phố này được.

Phương Nhạc quen biết La Ảnh chính là vào cái buổi chiều đáng bực mình ấy.

Trên MSN nhảy ra một cửa sổ chat, là Hải Âu, bạn học đại học của Phương Nhạc.

– Giới thiệu cho cậu một tác giả, tuy chẳng viết lách gì cho tạp chí thời trang, nhưng văn chương hay tuyệt.

– Được thôi! – Phương Nhạc miễn cưỡng lên tinh thần, trả lời.

Thế là, Hải Âu kéo La Ảnh vào cuộc trò chuyện ba người.

Nhìn thấy cái tên La Ảnh, Phương Nhạc lập tức biết được lai lịch của cô. Anh không chỉ một lần nhìn thấy cái tên La Ảnh xuất hiện trên tạp chí văn học. Nói ra, La Ảnh cũng được coi là một nhân vật có chút tiếng tăm trong giới này. Quen được cô, Phương Nhạc vừa cảm thấy vui mừng, lại có phần hào hứng.

Sau khi giới thiệu hai người với nhau, Hải Âu liền rút khỏi cuộc trò chuyện, chỉ còn lại hai người họ bắt đầu một cuộc đối thoại rời rạc bình thường nhất.

Đối với La Ảnh, Phương Nhạc thoạt đầu vô cùng thận trọng, chỉ e sợ mình chẳng may nói câu gì khiến cô phật ý. Theo kinh nghiệm của anh, những nhà văn có chút tiếng tăm phần lớn đều hơi kiêu ngạo.

Thế nhưng, sau ngày hôm đó, Phương Nhạc có phần mừng rỡ khi phát hiện ra rằng, La Ảnh không những không khó gần, mà ngược lại còn giản dị, thân thiện đến đáng yêu, nói năng hài hước lại thẳng thắn, đúng là anh chưa gặp được người như thế bao giờ. Sau khi nhìn thấy ảnh của La Ảnh, anh càng bất ngờ phát hiện ra, hình dáng của cô gái này cũng đáng yêu như cách cô nói chuyện. Trong đôi mắt to tròn như hai hồ nước trong veo, không tìm thấy một chút vẩn đục không đáng có.

Ánh nắng cuối tháng tám chiếu vào qua cửa sổ, lờ mờ hắt lên avatar của La Ảnh trên màn hình máy tính. Phương Nhạc nhìn bức ảnh bé xíu, trước mắt vụt hiện lên từng con chữ, từng biểu tượng mặt cười tinh nghịch mà cô đã gửi như thước phim quay nhanh, lại có chút bần thần…

Đêm đến, Phương Nhạc nằm trên giường, không khí oi ả không ngừng tràn vào từ ngoài cửa sổ, nhưng anh lại không hề cảm thấy khó chịu, cái cảm giác lạ thường ở trong lòng không hề giảm bớt, mà mỗi lúc càng thêm nặng nề, nặng nề tới mức khiến anh hoàn toàn quên bẵng mất sự khó chịu do thứ thời tiết tệ hại này mang tới.

Mình, đã yêu cô ấy mất rồi ư?

Phương Nhạc băn khoăn nghĩ ngợi.

Chẳng qua chỉ là một người chưa từng gặp mặt, sao lại khiến anh nhớ nhung khắc khoải đến thế?

Thế nhưng, trong đầu lại vang lên một tiếng nói khác, lạnh lùng buông một câu…

– Không phải cậu yêu cô ấy, mà chỉ là cậu quá cô đơn!

Phương Nhạc hốt hoảng với chính bản thân mình.

Anh ngồi dậy, lắc đầu thật mạnh, nhìn ra thành phố đang chìm trong giấc ngủ ngoài cửa sổ, tự nhủ với mình, không đúng, chắc chắn mình đã yêu cô gái ấy rồi, chuyện tình yêu sét đánh chẳng phải là hiếm gặp.

Thế nhưng, đúng là mình cũng rất cô đơn.

Trong cái thành phố này, Phương Nhạc không có người thân, không có bạn bè thực sự, cuộc đấu đá ngấm ngầm với các đồng nghiệp khiến anh mệt mỏi và chán chường. Những lúc mệt mỏi cực độ, anh luôn thiết tha mong ước ông trời có thể ban cho anh một niềm an ủi ngọt ngào, ban cho anh một cái phao cứu mạng, sát cánh bên anh, cùng anh vượt qua những tháng ngày nhạt nhẽo và bấp bênh vô định.

Bình tĩnh lại suy nghĩ, yêu thật cũng tốt, phao cứu mạng cũng được, anh rất cần đến sự xuất hiện của một người như vậy.

Thế là, sau cái buổi sáng tháng tám ấy, ngày nào anh cũng chờ đợi trên MSN, xem La Ảnh có online hay không. Mỗi lần nhìn thấy nick của cô hiện màu xanh, tâm trạng của anh cũng trở nên sôi động như cái màu sắc ấy. Mỗi khi nick của cô chuyển sang màu xám, lòng anh cũng chùng xuống theo.

Ngày nào anh cũng muốn trò chuyện với cô. Anh đọc blog của cô, tìm hiểu về sở thích của cô, chọn sẵn chủ đề mà anh cho là thích hợp nhất, bằng một thái độ tự nhiên nhất đời, vào chat với La Ảnh, dốc bầu tâm sự với cô về những chuyện mình đã gặp phải, nỗi buồn bực hiện tại, cuộc sống lang bạt trước đây, tất tần tật mọi việc, đều kể cho cô nghe.

La Ảnh luôn lắng nghe rất chăm chú, rồi thay anh phân tích kỹ lưỡng cứ như là chuyện của chính mình, giúp anh giải tỏa cơn bực bội.

Dần dần, Phương Nhạc phát hiện ra, La Ảnh trước đây vốn dĩ không bao giờ online buổi tối, giờ đây ngày càng online lâu hơn. Vào những khi anh tâm trạng rối bời, muốn tìm người tâm sự, nick của cô ấy luôn luôn bật sáng. Cái màu xanh lục ấy, thật khiến người ta thấy an tâm.

Tới tháng mười một, khi lá cây ngân hạnh ngoài cửa sổ đổi màu rực rỡ như vàng ròng, La Ảnh đã trở thành người yêu của Phương Nhạc.

Ngày hôm ấy, không có hoa tươi, không có quà tặng, thậm chí không có lấy một ánh nhìn say đắm, mà chỉ có một cửa sổ chat trên màn hình…

– Có đồng ý làm người yêu anh không?

– Được thôi!

– Nhận lời rồi thì không được đổi ý đâu đấy!

– Sẽ không đổi ý!

Ngày hôm ấy, Phương Nhạc chưa bao giờ thấy màu trời xanh lại tuyệt đẹp đến vậy. Sự trống rỗng tích tụ trong lòng bao năm qua, trong giây phút đó đã được lấp đầy, thân thể giống như một con thuyền lênh đênh, cuối cùng đã đến được bến bờ thực sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện