Năm Thần Long nguyên niên, Đông đô Lạc Dương, trong cung Thượng Dương.
Bà cảm thấy mình đã già thật rồi, trong gương đồng, tóc bạc đã nhiều đến nỗi muốn lan cả ra ngoài. Lò than đỏ rừng rực vẫn không thể xua đi cái lạnh lẽo đáng ghét.
Bà lệnh cho tất cả cung nữ và thái giám lui ra, trong cung điện rộng thênh thang chỉ còn lại một mình bà và chàng trai áo xanh không mời mà tới.
– Ngươi chính là chén rượu đó? – Bà không hề kinh ngạc trước thân phận của người khách, mà mặt khác, còn nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ gần như đã lãng quên. Khi người ta già, thường thích hồi tưởng chuyện cũ.
– Mái tóc của ngươi thật đẹp. Trời cao đã ban cho nó thứ màu sắc tuyệt vời nhất. – Bà mỉm cười, những nếp nhăn nặng nề như tạc sâu trên trán và khóe mắt.
– Tôi tới để cảm tạ. – Chàng trai chậm rãi nói – Dù cho năm xưa bà đã làm ra những việc gì, nhưng bà vẫn là người biết giữ lời, cho tôi có được mấy chục năm yên ổn, hấp thụ linh khí của đất trời dưới đáy đầm sen, tu luyện lại được hình người. – Anh dừng lại một chốc, rồi hỏi – Còn Tam Giới hòa thượng? Bà ta ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới đáp:
– Hắn ư? Hình như ít lâu sau đã phát điên. Ta thấy hắn phiền phức, đã chặt đầu hắn xuống!
Vậy là đúng rồi. Tuy cỏ Phủ Thần đã hại anh không nhẹ, nhưng loại cỏ yêu ma này còn có một tập tính, là sẽ có tác dụng ngược đối với chính kẻ hạ độc. Tuy không tới mức khiến kẻ đó tiêu tan pháp lực, nhưng chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái điên loạn. Hại người tất hại đến mình, nguyên lý đơn giản này luôn phát huy tác dụng trong mọi lúc.
– Nếu ngươi không tới, rất nhiều việc ta đều đã quên rồi! – Bà hơi khom người, vịn vào cây gậy đầu rồng, bước ra hành lang bên ngoài điện, nhìn xuống thành trì đang chìm trong màn đêm tối thẫm dưới chân, ánh mắt đục ngầu và trống rỗng.
Anh đứng sau bà hỏi:
– Giờ phút này, bà vẫn đứng ở nơi cao nhất. Nhưng tôi muốn biết, từ đây nhìn xuống, bà nhìn thấy những gì?
Bà bần thần hồi lâu, rồi nói:
– Trống rỗng!
Anh khẽ cười, nói:
– Tôi phải cáo từ rồi. Ngày sau gặp lại!
Ngày hôm sau, hoàng đế Đại Chu Võ Tắc Thiên lâm bệnh qua đời tại cung Thượng Dương, hưởng thọ tám mươi hai tuổi.
Có tin đồn rằng trước khi nữ hoàng qua đời, từng hạ một đạo mật chỉ, nội dung ra sao, chưa từng được tiết lộ. Có điều, tấm bia đá khắc dày đặc công trạng một đời của Võ thị vốn dĩ sẽ được đặt ở bên ngoài Càn Lăng[7], đã được đổi thành tấm bia không chữ trống trơn…
[7] Tức lăng mộ của hoàng đế Lý Trị và Võ Tắc Thiên. (Nd)
Có người nói, khi nữ hoàng nhập quan, kê dưới gối chính là cuốn “Lan Đình tập tự”, bản gốc.
Bà cảm thấy mình đã già thật rồi, trong gương đồng, tóc bạc đã nhiều đến nỗi muốn lan cả ra ngoài. Lò than đỏ rừng rực vẫn không thể xua đi cái lạnh lẽo đáng ghét.
Bà lệnh cho tất cả cung nữ và thái giám lui ra, trong cung điện rộng thênh thang chỉ còn lại một mình bà và chàng trai áo xanh không mời mà tới.
– Ngươi chính là chén rượu đó? – Bà không hề kinh ngạc trước thân phận của người khách, mà mặt khác, còn nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ gần như đã lãng quên. Khi người ta già, thường thích hồi tưởng chuyện cũ.
– Mái tóc của ngươi thật đẹp. Trời cao đã ban cho nó thứ màu sắc tuyệt vời nhất. – Bà mỉm cười, những nếp nhăn nặng nề như tạc sâu trên trán và khóe mắt.
– Tôi tới để cảm tạ. – Chàng trai chậm rãi nói – Dù cho năm xưa bà đã làm ra những việc gì, nhưng bà vẫn là người biết giữ lời, cho tôi có được mấy chục năm yên ổn, hấp thụ linh khí của đất trời dưới đáy đầm sen, tu luyện lại được hình người. – Anh dừng lại một chốc, rồi hỏi – Còn Tam Giới hòa thượng? Bà ta ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới đáp:
– Hắn ư? Hình như ít lâu sau đã phát điên. Ta thấy hắn phiền phức, đã chặt đầu hắn xuống!
Vậy là đúng rồi. Tuy cỏ Phủ Thần đã hại anh không nhẹ, nhưng loại cỏ yêu ma này còn có một tập tính, là sẽ có tác dụng ngược đối với chính kẻ hạ độc. Tuy không tới mức khiến kẻ đó tiêu tan pháp lực, nhưng chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái điên loạn. Hại người tất hại đến mình, nguyên lý đơn giản này luôn phát huy tác dụng trong mọi lúc.
– Nếu ngươi không tới, rất nhiều việc ta đều đã quên rồi! – Bà hơi khom người, vịn vào cây gậy đầu rồng, bước ra hành lang bên ngoài điện, nhìn xuống thành trì đang chìm trong màn đêm tối thẫm dưới chân, ánh mắt đục ngầu và trống rỗng.
Anh đứng sau bà hỏi:
– Giờ phút này, bà vẫn đứng ở nơi cao nhất. Nhưng tôi muốn biết, từ đây nhìn xuống, bà nhìn thấy những gì?
Bà bần thần hồi lâu, rồi nói:
– Trống rỗng!
Anh khẽ cười, nói:
– Tôi phải cáo từ rồi. Ngày sau gặp lại!
Ngày hôm sau, hoàng đế Đại Chu Võ Tắc Thiên lâm bệnh qua đời tại cung Thượng Dương, hưởng thọ tám mươi hai tuổi.
Có tin đồn rằng trước khi nữ hoàng qua đời, từng hạ một đạo mật chỉ, nội dung ra sao, chưa từng được tiết lộ. Có điều, tấm bia đá khắc dày đặc công trạng một đời của Võ thị vốn dĩ sẽ được đặt ở bên ngoài Càn Lăng[7], đã được đổi thành tấm bia không chữ trống trơn…
[7] Tức lăng mộ của hoàng đế Lý Trị và Võ Tắc Thiên. (Nd)
Có người nói, khi nữ hoàng nhập quan, kê dưới gối chính là cuốn “Lan Đình tập tự”, bản gốc.
Danh sách chương