Cảnh Thư Vân đôi mắt đen nhánh thoáng lướt qua câu chữ trên màn hình, chỉ là ngừng lại ở ba chữ "Đường Thu Bạch" này, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối, trầm mặc một lúc lâu, tay cô chỉ nhẹ ấn màn hình.
"Cậu nhìn ra rồi sao?"
Ngay sau đó trên khung trò chuyện WeChat hiển thị đối phương đang nhập.
"Động tác cùng thái độ biểu hiện ra ngoài của cậu, đều không giống trước kia." Tề Tĩnh Uyển trả lời.
"Trước kia là cái dạng gì?" Cảnh Thư Vân hỏi.
"Trước kia cậu sẽ cười nhiều như vậy sao?" Tề Tĩnh Uyển hỏi ngược lại.
Nụ cười là không thể giấu được, là trong lúc vô tình biểu lộ ra, đó là sự thể hiện rõ ràng nhất tình cảm của con người.
"Tôi không nhớ rõ."
Người phía bên kia màn hình, tựa hồ đang tự hỏi một hồi, mới trả lời Tề Tĩnh Uyển.
Tề Tĩnh Uyển nhìn câu trả lời của Cảnh Thư Vân trên màn hình, ngón tay gõ màn hình có chút tạm dừng, nhưng không chờ cô ấy phản ứng lại, giây tiếp theo nội dung trò chuyện hướng lên trên nhảy một loạt, Tề Tĩnh Uyển thấy Cảnh Thư Vân gửi tới một tin nhắn mới.
"Tôi chỉ biết, hiện tại là bởi vì Đường Thu Bạch."
Con số ít ỏi, giọng điệu Cảnh Thư Vân bình đạm lại chắc chắn.
"Là bằng hữu đặc biệt hay là cái khác đặc biệt?"
"Là muốn có được sự đặc biệt của em ấy."
"......"
Không biết vì cái gì, Tề Tĩnh Uyển có một loại cảm giác đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một miệng cẩu lương, còn có chút đau tim, cô ấy hít sâu an ủi chính mình phải bình tĩnh.
"Vậy Đường Thu Bạch thái độ thế nào?" Tề Tĩnh Uyển lại hỏi.
"......" Hai người thay phiên chấm ba chấm, câu hỏi của Tề Tĩnh Uyển làm tâm Cảnh Thư Vân lại trầm xuống, "Nói ra thì rất dài."
"Chậm rãi nói, tôi có rất nhiều thời gian."
Tề Tĩnh Uyển ngược lại trở nên tò mò hơn, chủ yếu là, rõ ràng ngày thường đều là ba người bọn họ chơi với nhau, kết quả đã xảy ra chuyện gì cô ấy căn bản không biết, Cảnh Thư Vân có thể nở hoa, đối với cô ấy mà nói lại càng kinh ngạc.
"Lúc trước Đường Thu Bạch thổ lộ với tôi."
Tề Tĩnh Uyển nhìn tin nhắn của Cảnh Thư Vân, nhướng mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, khi đó tôi cho rằng không thích em ấy, liền từ chối."
"Phốc." Tề Tĩnh Uyển tay cầm ly nước run lên, nước còn chưa kịp uống vào miệng đã vãi hết cả người cô ấy, cô ấy qua loa rút mấy tờ khăn giấy lau vệt nước, "Thực xin lỗi, tôi không nhịn được, ha ha ha ha ha ha ha."
"...... Cười đủ chưa, khóe mắt sẽ mọc nếp nhăn đó."
"Không phải, hai người bắt đầu kiểu thần thánh gì đây, thần phát triển a, hóa ra phim truyền hình thật sự lấy minh họa từ cuộc sống a." Tề Tĩnh Uyển vừa cảm khái vừa cười, "Vậy thái độ hiện tại của Đường Thu Bạch thì sao?"
Tề Tĩnh Uyển hỏi xong, lại hồi tưởng lại hôm nay bọn họ ăn cơm, biểu tình của Đường Thu Bạch, thần thái lúc nói chuyện cùng Cảnh Thư Vân, do dự mà bổ sung một câu, "Coi cậu như bạn bè?"
"Ừ."
"Vậy hiện tại thứ cậu đau đầu là, làm thế nào theo đuổi lại người ta?"
"Cậu có kinh nghiệm sao?" Cảnh Thư Vân sâu kín hỏi một câu.
"Tôi thật đúng là không có kinh nghiệm kiểu này, trước nay đều là người khác theo đuổi tôi." Tề Tĩnh Uyển lâm vào khó khăn.
"...... Tôi cũng vậy." Cảnh Thư Vân trầm tư đáp.
"Nếu không cậu nhớ lại, xem trước đó đám người kia theo đuổi cậu như thế nào?" Tề Tĩnh Uyển đề nghị nói.
Cảnh Thư Vân nheo mắt, ngón tay vuốt ve, hơi ngửa đầu tự hỏi, "Mỗi ngày tặng hoa hồng?"
"Mượn lý do khác tiếp cận cậu? Ăn cơm đi ra ngoài chơi gì đó?" Tề Tĩnh Uyển hồi tưởng lại phương thức những người trước đây theo đuổi cô ấy.
"Ừm, không sai biệt lắm, nhưng mà bọn họ đều không thành công, dùng phương pháp thất bại sẽ không thất bại lần nữa sao?"
"...... Cậu nói có lý, vậy cậu nói nên làm sao bây giờ."
"Không biết." Cảnh Thư Vân nói.
"Tôi có chút tò mò, sau đó cậu làm thế nào phát hiện ra bản thân thích Đường Thu Bạch?" Tề Tĩnh Uyển lập tức chuyển đề tài hỏi.
Người thấy tin nhắn này, chợt khẽ nâng đầu, nhìn cửa sổ cách đó không xa, là ánh trăng êm dịu xuyên thấu qua pha lê chiếu vào trên sàn nhà, như là đèn sáng giữa đêm đen, chỉ dẫn phương hướng cho người đi đường.
"Buổi biểu diễn đêm đó, nhìn cậu và em ấy cùng nhau đùa giỡn."
"?Cậu ghen?" Tề Tĩnh Uyển kinh ngạc nói.
"Không phải, lúc ấy tôi đột nhiên phát hiện, em ấy đối với tôi và với cậu đều là giống nhau, đều coi chúng ta như bằng hữu." Sau khi tạm dừng một lúc, tin nhắn của Cảnh Thư Vân lại nhảy lên, tiếp tục nói, "Điều này thoạt nhìn phù hợp với ý muốn của tôi, nhưng mà trong khoảnh khắc đó, vậy mà tôi lại không thỏa mãn, chỉ cùng em ấy làm bạn bè."
"Muốn tiến thêm một bước?" Tề Tĩnh Uyển hỏi.
"Ừ, hoặc là nói, muốn đối với em ấy, tôi là người đặc biệt."
Cảnh Thư Vân tay phải nhẹ nhàng giật giật, cô cúi đầu, ngón tay phải hơi cong, cô nhìn lòng bàn tay, lại nghĩ tới động tác buổi tối buổi biểu diễn đó, cô vô thức vươn tới muốn vuốt ve khuôn mặt của Đường Thu Bạch.
Chẳng biết từ bao giờ hạt giống dục vọng đã gieo vào lòng người, trải qua hai người không ngừng ở chung, được vun trồng, thẳng đến khi đó đột nhiên chui từ dưới đất lên, gặp được ánh sáng, liền nảy mầm không thể vãn hồi.
......
Đường Thu Bạch ngồi cạnh bàn sách, trong tay cầm quà sinh nhật Cảnh Thư Vân tặng cho nàng, là lúc đưa nàng về tới cửa tiểu khu xuống xe, Cảnh Thư Vân hai tay đưa cho nàng.
Người nọ nhẹ cong môi, ánh vàng ấm áp chiếu ở trên người cô, thế nhưng vẫn không thể che đậy quang mang lập loè trong ánh mắt cô, cô nhẹ giọng nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Vị đắng của quảng hoắc hương trong khoảnh khắc trở nên phai nhạt đôi chút, cuốn theo vị thơm ngọt của hoa hồng trong gió đêm nhè nhẹ, cùng nhau thổi về phía Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch bỗng chốc hoàn hồn, nàng cẩn thận mở giấy bọc ra, đồ vật bên trong lại làm đôi mắt nàng chợt tròn xoe.
Là một bảng nguyên tố tuần hoàn, một bảng nguyên tố tuần hoàn chân thật, hoặc chuẩn xác hơn một chút có thể nói là một vật phẩm sưu tầm.
Bởi vì bên trong mỗi một nguyên tố nhỏ trong ô vuông, đều chứa đựng vật chất nguyên tố thực, ngoại trừ các nguyên tố phóng xạ chỉ dùng ký hiệu thay thế, tất cả những nguyên tố khác đều để vật chất chân chính.
Ví dụ như, bảng biểu nguyên tố đồng bày một miếng đồng.
Toàn bộ phông nền là trong suốt, xem dưới ánh sáng, thế nhưng đẹp đẽ ngoài ý muốn, đối với chuyên ngành khoa học và công nghệ như Đường Thu Bạch mà nói, ngoài kinh ngạc còn có chút động tâm cùng yêu thích.
Loại đồ vật này vừa nhìn liền biết rất hiếm gặp, rốt cuộc phí hao tổn đều đặt vào những vật chất này, Đường Thu Bạch không biết Cảnh Thư Vân tìm mua ở đâu.
Nhưng mà Đường Thu Bạch dám khẳng định, đây là món quà tuyệt nhất nhiều năm qua nàng nhận được.
Đường Thu Bạch thật cẩn thận đem nó bày biện ở một bên kệ sách, chụp bức ảnh, đăng lên Weibo, cũng đánh dòng caption.
@ Bạch Bạch bạch: Thật sự động tâm! Đăng Weibo xong, Đường Thu Bạch nhớ tới bút máy mình đã mua, vẫn như cũ lẳng lặng nằm ở trong hộp, bút thân cát vàng, được đèn bàn chiếu rọi xuống mơ hồ phản chiếu tia sáng, bên dưới vẻ thần bí chính là khí chất thâm trầm ổn trọng khó có thể che giấu.
Trái tim Đường Thu Bạch không khỏi lại trầm xuống, như là bị một chậu nước lạnh hắt xuống, làm Đường Thu Bạch tỉnh táo lại đôi chút.
Nàng hồi tưởng lại, buổi tối lúc ăn cơm, những lời Cảnh Thư Vân nói với nàng.
"Hy vọng sinh nhật sau này của em, tôi cũng có thể tham dự." Người nói chuyện thanh âm thực nhẹ, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại mang theo nghiêm túc.
Ngay lúc đó Đường Thu Bạch nhìn cô, tâm tình phức tạp, nhưng nàng ép buộc chính mình không thể biểu hiện ra phản ứng vượt mức bạn bè, một tay cầm ly rượu, một tay khác đặt ở dưới bàn chậm rãi siết chặt lại.
Cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Được."
Hình ảnh từng cảnh từng cảnh hiện lên, Cảnh Thư Vân khóe môi cười nhạt, ánh mắt nhu hòa, tia sáng lập loè trong ánh mắt lại từng chút lôi kéo thần kinh Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch cảm giác được Cảnh Thư Vân đối với nàng dường như đã trở lại thân phận bằng hữu, Đường Thu Bạch mơ hồ cảm thấy có lẽ quan hệ còn tốt hơn trước kia, nhưng nàng không dám nghĩ tiếp, có hy vọng, sẽ chỉ mang đến cho nàng sự thất vọng vô tận.
Nếu đã quyết định làm bạn, vậy thì nhất định chỉ có thể làm bạn bè.
Đường Thu Bạch an ủi chính mình, đáy lòng không ngừng nói như vậy, yếu ớt lại vô lực.
Chẳng qua là bị cục đá đè ở dưới tận cùng còn có một tia không cam lòng, nàng không tưởng tượng nổi, người tốt giống như Cảnh Thư Vân, hoàn mỹ như vậy, cuối cùng là ai có thể có được, nàng cũng không thể tưởng.
Một người tự mình giãy giụa cùng giằng co là thống khổ, là không có hồi kết.
Bởi vì phía trước một mảnh bóng tối, vĩnh viễn không biết con đường nào là con đường đúng đắn, không có ai nói cho bạn đáp án, chỉ có thể lần mò, xuất phát từ sự tự bảo vệ bản thân, đại não theo bản năng làm ra phản ứng tiến hành tìm tòi.
Mà Đường Thu Bạch tự bảo vệ mình chính là một lần lại một lần lặp đi lặp lại nói nới chính mình: "Chị ấy tốt với mình như vậy, nhất định là bởi vì chị ấy không muốn mất đi người bạn như mình, chẳng qua là bởi vì hai người là bạn bè."
Điện thoại của Đường Thu Bạch đột nhiên vang lên thông báo WeChat, kéo nàng ra khỏi cảnh tự mình giằng co, nàng mới phát hiện di động bất tri bất giác bị nàng ném sang một bên.
Là giáo viên nghiên cứu sinh của nàng, Tào Băng nhắn tin đến.
"Tiểu Đường à, tuần sau Đại sư tỷ của em muốn về nước, tôi sẽ gọi những sư huynh sư tỷ của em cùng đến, chúng ta cùng nhau họp một bữa."
Tào Băng đã đào tạo qua vài khóa nghiên cứu sinh ưu tú, Đường Thu Bạch xem như người ưu tú nhất của bà hai năm gần qua, trước đó nữa còn có một sư tỷ cùng một sư huynh khác của nàng, nhưng mà sự nghiệp thành công vượt trội nhất vẫn là Đường Bác Mẫn- một trong những nghiên cứu sinh đầu tiên do Tào Băng dẫn dắt.
Thời điểm Đường Thu Bạch vừa vào nghiên cứu, thường xuyên nghe thấy các sư huynh sư tỷ nhắc tới cô ấy, Tào Băng thỉnh thoảng cũng sẽ nói một chút, đơn giản mà nói chính là Đại sư tỷ của tất cả đám người bọn họ.
Chẳng qua Đường Thu Bạch chỉ nghe kỳ danh, chưa từng gặp mặt, nghe sư huynh và các sư tỷ nói cô ấy rất lợi hại, cuối cùng xuất ngoại lấy bằng Tiến sĩ, hình như công việc cũng là ở nước ngoài, Đường Thu Bạch không nghĩ tới hiện tại còn có thể gặp được cô ấy.
"Vâng, Tào lão sư." Đường Thu Bạch đáp, nàng không có lý do gì cự tuyệt, huống chi là Tào Băng đích thân nhắn tin đến.
"Ừ, sau khi xác định địa điểm và thời gian cụ thể, tôi sẽ gửi cho em."
"Vâng."
Thông báo nhắc nhở Weibo theo dõi đặc biệt từ trên màn hình nhảy ra, Đường Thu Bạch lướt qua, là California bình luận ảnh chụp món quà nàng mới vừa đăng lên Weibo đêm nay.
Đường Thu Bạch còn có chút kinh ngạc, không ngờ tốc độ California bình luận lại nhanh như vậy, một bên lại nghĩ có thể là nàng vận khí tốt, đúng lúc tình cờ California đang online Weibo.
Giây tiếp theo Đường Thu Bạch thấy số lượng fans của nàng có số "1" màu đỏ, click vào mới phát hiện California và nàng theo dõi lẫn nhau, trở thành fans của nàng.
@ California quốc lộ số 1 bình luận @ Bạch Bạch bạch: "Có bao nhiêu động tâm?"
Đường Thu Bạch suy nghĩ, ngón tay gõ một câu ở trên màn hình, trả lời lại: "Hết sức vô cùng, thập phần động tâm."
_______________________
Editor: Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad: @thienchanvota154
Hi vọng mọi người ủng hộ bản edit chính thức, vote nhiệt tình ạ <3
"Cậu nhìn ra rồi sao?"
Ngay sau đó trên khung trò chuyện WeChat hiển thị đối phương đang nhập.
"Động tác cùng thái độ biểu hiện ra ngoài của cậu, đều không giống trước kia." Tề Tĩnh Uyển trả lời.
"Trước kia là cái dạng gì?" Cảnh Thư Vân hỏi.
"Trước kia cậu sẽ cười nhiều như vậy sao?" Tề Tĩnh Uyển hỏi ngược lại.
Nụ cười là không thể giấu được, là trong lúc vô tình biểu lộ ra, đó là sự thể hiện rõ ràng nhất tình cảm của con người.
"Tôi không nhớ rõ."
Người phía bên kia màn hình, tựa hồ đang tự hỏi một hồi, mới trả lời Tề Tĩnh Uyển.
Tề Tĩnh Uyển nhìn câu trả lời của Cảnh Thư Vân trên màn hình, ngón tay gõ màn hình có chút tạm dừng, nhưng không chờ cô ấy phản ứng lại, giây tiếp theo nội dung trò chuyện hướng lên trên nhảy một loạt, Tề Tĩnh Uyển thấy Cảnh Thư Vân gửi tới một tin nhắn mới.
"Tôi chỉ biết, hiện tại là bởi vì Đường Thu Bạch."
Con số ít ỏi, giọng điệu Cảnh Thư Vân bình đạm lại chắc chắn.
"Là bằng hữu đặc biệt hay là cái khác đặc biệt?"
"Là muốn có được sự đặc biệt của em ấy."
"......"
Không biết vì cái gì, Tề Tĩnh Uyển có một loại cảm giác đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một miệng cẩu lương, còn có chút đau tim, cô ấy hít sâu an ủi chính mình phải bình tĩnh.
"Vậy Đường Thu Bạch thái độ thế nào?" Tề Tĩnh Uyển lại hỏi.
"......" Hai người thay phiên chấm ba chấm, câu hỏi của Tề Tĩnh Uyển làm tâm Cảnh Thư Vân lại trầm xuống, "Nói ra thì rất dài."
"Chậm rãi nói, tôi có rất nhiều thời gian."
Tề Tĩnh Uyển ngược lại trở nên tò mò hơn, chủ yếu là, rõ ràng ngày thường đều là ba người bọn họ chơi với nhau, kết quả đã xảy ra chuyện gì cô ấy căn bản không biết, Cảnh Thư Vân có thể nở hoa, đối với cô ấy mà nói lại càng kinh ngạc.
"Lúc trước Đường Thu Bạch thổ lộ với tôi."
Tề Tĩnh Uyển nhìn tin nhắn của Cảnh Thư Vân, nhướng mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, khi đó tôi cho rằng không thích em ấy, liền từ chối."
"Phốc." Tề Tĩnh Uyển tay cầm ly nước run lên, nước còn chưa kịp uống vào miệng đã vãi hết cả người cô ấy, cô ấy qua loa rút mấy tờ khăn giấy lau vệt nước, "Thực xin lỗi, tôi không nhịn được, ha ha ha ha ha ha ha."
"...... Cười đủ chưa, khóe mắt sẽ mọc nếp nhăn đó."
"Không phải, hai người bắt đầu kiểu thần thánh gì đây, thần phát triển a, hóa ra phim truyền hình thật sự lấy minh họa từ cuộc sống a." Tề Tĩnh Uyển vừa cảm khái vừa cười, "Vậy thái độ hiện tại của Đường Thu Bạch thì sao?"
Tề Tĩnh Uyển hỏi xong, lại hồi tưởng lại hôm nay bọn họ ăn cơm, biểu tình của Đường Thu Bạch, thần thái lúc nói chuyện cùng Cảnh Thư Vân, do dự mà bổ sung một câu, "Coi cậu như bạn bè?"
"Ừ."
"Vậy hiện tại thứ cậu đau đầu là, làm thế nào theo đuổi lại người ta?"
"Cậu có kinh nghiệm sao?" Cảnh Thư Vân sâu kín hỏi một câu.
"Tôi thật đúng là không có kinh nghiệm kiểu này, trước nay đều là người khác theo đuổi tôi." Tề Tĩnh Uyển lâm vào khó khăn.
"...... Tôi cũng vậy." Cảnh Thư Vân trầm tư đáp.
"Nếu không cậu nhớ lại, xem trước đó đám người kia theo đuổi cậu như thế nào?" Tề Tĩnh Uyển đề nghị nói.
Cảnh Thư Vân nheo mắt, ngón tay vuốt ve, hơi ngửa đầu tự hỏi, "Mỗi ngày tặng hoa hồng?"
"Mượn lý do khác tiếp cận cậu? Ăn cơm đi ra ngoài chơi gì đó?" Tề Tĩnh Uyển hồi tưởng lại phương thức những người trước đây theo đuổi cô ấy.
"Ừm, không sai biệt lắm, nhưng mà bọn họ đều không thành công, dùng phương pháp thất bại sẽ không thất bại lần nữa sao?"
"...... Cậu nói có lý, vậy cậu nói nên làm sao bây giờ."
"Không biết." Cảnh Thư Vân nói.
"Tôi có chút tò mò, sau đó cậu làm thế nào phát hiện ra bản thân thích Đường Thu Bạch?" Tề Tĩnh Uyển lập tức chuyển đề tài hỏi.
Người thấy tin nhắn này, chợt khẽ nâng đầu, nhìn cửa sổ cách đó không xa, là ánh trăng êm dịu xuyên thấu qua pha lê chiếu vào trên sàn nhà, như là đèn sáng giữa đêm đen, chỉ dẫn phương hướng cho người đi đường.
"Buổi biểu diễn đêm đó, nhìn cậu và em ấy cùng nhau đùa giỡn."
"?Cậu ghen?" Tề Tĩnh Uyển kinh ngạc nói.
"Không phải, lúc ấy tôi đột nhiên phát hiện, em ấy đối với tôi và với cậu đều là giống nhau, đều coi chúng ta như bằng hữu." Sau khi tạm dừng một lúc, tin nhắn của Cảnh Thư Vân lại nhảy lên, tiếp tục nói, "Điều này thoạt nhìn phù hợp với ý muốn của tôi, nhưng mà trong khoảnh khắc đó, vậy mà tôi lại không thỏa mãn, chỉ cùng em ấy làm bạn bè."
"Muốn tiến thêm một bước?" Tề Tĩnh Uyển hỏi.
"Ừ, hoặc là nói, muốn đối với em ấy, tôi là người đặc biệt."
Cảnh Thư Vân tay phải nhẹ nhàng giật giật, cô cúi đầu, ngón tay phải hơi cong, cô nhìn lòng bàn tay, lại nghĩ tới động tác buổi tối buổi biểu diễn đó, cô vô thức vươn tới muốn vuốt ve khuôn mặt của Đường Thu Bạch.
Chẳng biết từ bao giờ hạt giống dục vọng đã gieo vào lòng người, trải qua hai người không ngừng ở chung, được vun trồng, thẳng đến khi đó đột nhiên chui từ dưới đất lên, gặp được ánh sáng, liền nảy mầm không thể vãn hồi.
......
Đường Thu Bạch ngồi cạnh bàn sách, trong tay cầm quà sinh nhật Cảnh Thư Vân tặng cho nàng, là lúc đưa nàng về tới cửa tiểu khu xuống xe, Cảnh Thư Vân hai tay đưa cho nàng.
Người nọ nhẹ cong môi, ánh vàng ấm áp chiếu ở trên người cô, thế nhưng vẫn không thể che đậy quang mang lập loè trong ánh mắt cô, cô nhẹ giọng nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Vị đắng của quảng hoắc hương trong khoảnh khắc trở nên phai nhạt đôi chút, cuốn theo vị thơm ngọt của hoa hồng trong gió đêm nhè nhẹ, cùng nhau thổi về phía Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch bỗng chốc hoàn hồn, nàng cẩn thận mở giấy bọc ra, đồ vật bên trong lại làm đôi mắt nàng chợt tròn xoe.
Là một bảng nguyên tố tuần hoàn, một bảng nguyên tố tuần hoàn chân thật, hoặc chuẩn xác hơn một chút có thể nói là một vật phẩm sưu tầm.
Bởi vì bên trong mỗi một nguyên tố nhỏ trong ô vuông, đều chứa đựng vật chất nguyên tố thực, ngoại trừ các nguyên tố phóng xạ chỉ dùng ký hiệu thay thế, tất cả những nguyên tố khác đều để vật chất chân chính.
Ví dụ như, bảng biểu nguyên tố đồng bày một miếng đồng.
Toàn bộ phông nền là trong suốt, xem dưới ánh sáng, thế nhưng đẹp đẽ ngoài ý muốn, đối với chuyên ngành khoa học và công nghệ như Đường Thu Bạch mà nói, ngoài kinh ngạc còn có chút động tâm cùng yêu thích.
Loại đồ vật này vừa nhìn liền biết rất hiếm gặp, rốt cuộc phí hao tổn đều đặt vào những vật chất này, Đường Thu Bạch không biết Cảnh Thư Vân tìm mua ở đâu.
Nhưng mà Đường Thu Bạch dám khẳng định, đây là món quà tuyệt nhất nhiều năm qua nàng nhận được.
Đường Thu Bạch thật cẩn thận đem nó bày biện ở một bên kệ sách, chụp bức ảnh, đăng lên Weibo, cũng đánh dòng caption.
@ Bạch Bạch bạch: Thật sự động tâm! Đăng Weibo xong, Đường Thu Bạch nhớ tới bút máy mình đã mua, vẫn như cũ lẳng lặng nằm ở trong hộp, bút thân cát vàng, được đèn bàn chiếu rọi xuống mơ hồ phản chiếu tia sáng, bên dưới vẻ thần bí chính là khí chất thâm trầm ổn trọng khó có thể che giấu.
Trái tim Đường Thu Bạch không khỏi lại trầm xuống, như là bị một chậu nước lạnh hắt xuống, làm Đường Thu Bạch tỉnh táo lại đôi chút.
Nàng hồi tưởng lại, buổi tối lúc ăn cơm, những lời Cảnh Thư Vân nói với nàng.
"Hy vọng sinh nhật sau này của em, tôi cũng có thể tham dự." Người nói chuyện thanh âm thực nhẹ, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại mang theo nghiêm túc.
Ngay lúc đó Đường Thu Bạch nhìn cô, tâm tình phức tạp, nhưng nàng ép buộc chính mình không thể biểu hiện ra phản ứng vượt mức bạn bè, một tay cầm ly rượu, một tay khác đặt ở dưới bàn chậm rãi siết chặt lại.
Cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Được."
Hình ảnh từng cảnh từng cảnh hiện lên, Cảnh Thư Vân khóe môi cười nhạt, ánh mắt nhu hòa, tia sáng lập loè trong ánh mắt lại từng chút lôi kéo thần kinh Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch cảm giác được Cảnh Thư Vân đối với nàng dường như đã trở lại thân phận bằng hữu, Đường Thu Bạch mơ hồ cảm thấy có lẽ quan hệ còn tốt hơn trước kia, nhưng nàng không dám nghĩ tiếp, có hy vọng, sẽ chỉ mang đến cho nàng sự thất vọng vô tận.
Nếu đã quyết định làm bạn, vậy thì nhất định chỉ có thể làm bạn bè.
Đường Thu Bạch an ủi chính mình, đáy lòng không ngừng nói như vậy, yếu ớt lại vô lực.
Chẳng qua là bị cục đá đè ở dưới tận cùng còn có một tia không cam lòng, nàng không tưởng tượng nổi, người tốt giống như Cảnh Thư Vân, hoàn mỹ như vậy, cuối cùng là ai có thể có được, nàng cũng không thể tưởng.
Một người tự mình giãy giụa cùng giằng co là thống khổ, là không có hồi kết.
Bởi vì phía trước một mảnh bóng tối, vĩnh viễn không biết con đường nào là con đường đúng đắn, không có ai nói cho bạn đáp án, chỉ có thể lần mò, xuất phát từ sự tự bảo vệ bản thân, đại não theo bản năng làm ra phản ứng tiến hành tìm tòi.
Mà Đường Thu Bạch tự bảo vệ mình chính là một lần lại một lần lặp đi lặp lại nói nới chính mình: "Chị ấy tốt với mình như vậy, nhất định là bởi vì chị ấy không muốn mất đi người bạn như mình, chẳng qua là bởi vì hai người là bạn bè."
Điện thoại của Đường Thu Bạch đột nhiên vang lên thông báo WeChat, kéo nàng ra khỏi cảnh tự mình giằng co, nàng mới phát hiện di động bất tri bất giác bị nàng ném sang một bên.
Là giáo viên nghiên cứu sinh của nàng, Tào Băng nhắn tin đến.
"Tiểu Đường à, tuần sau Đại sư tỷ của em muốn về nước, tôi sẽ gọi những sư huynh sư tỷ của em cùng đến, chúng ta cùng nhau họp một bữa."
Tào Băng đã đào tạo qua vài khóa nghiên cứu sinh ưu tú, Đường Thu Bạch xem như người ưu tú nhất của bà hai năm gần qua, trước đó nữa còn có một sư tỷ cùng một sư huynh khác của nàng, nhưng mà sự nghiệp thành công vượt trội nhất vẫn là Đường Bác Mẫn- một trong những nghiên cứu sinh đầu tiên do Tào Băng dẫn dắt.
Thời điểm Đường Thu Bạch vừa vào nghiên cứu, thường xuyên nghe thấy các sư huynh sư tỷ nhắc tới cô ấy, Tào Băng thỉnh thoảng cũng sẽ nói một chút, đơn giản mà nói chính là Đại sư tỷ của tất cả đám người bọn họ.
Chẳng qua Đường Thu Bạch chỉ nghe kỳ danh, chưa từng gặp mặt, nghe sư huynh và các sư tỷ nói cô ấy rất lợi hại, cuối cùng xuất ngoại lấy bằng Tiến sĩ, hình như công việc cũng là ở nước ngoài, Đường Thu Bạch không nghĩ tới hiện tại còn có thể gặp được cô ấy.
"Vâng, Tào lão sư." Đường Thu Bạch đáp, nàng không có lý do gì cự tuyệt, huống chi là Tào Băng đích thân nhắn tin đến.
"Ừ, sau khi xác định địa điểm và thời gian cụ thể, tôi sẽ gửi cho em."
"Vâng."
Thông báo nhắc nhở Weibo theo dõi đặc biệt từ trên màn hình nhảy ra, Đường Thu Bạch lướt qua, là California bình luận ảnh chụp món quà nàng mới vừa đăng lên Weibo đêm nay.
Đường Thu Bạch còn có chút kinh ngạc, không ngờ tốc độ California bình luận lại nhanh như vậy, một bên lại nghĩ có thể là nàng vận khí tốt, đúng lúc tình cờ California đang online Weibo.
Giây tiếp theo Đường Thu Bạch thấy số lượng fans của nàng có số "1" màu đỏ, click vào mới phát hiện California và nàng theo dõi lẫn nhau, trở thành fans của nàng.
@ California quốc lộ số 1 bình luận @ Bạch Bạch bạch: "Có bao nhiêu động tâm?"
Đường Thu Bạch suy nghĩ, ngón tay gõ một câu ở trên màn hình, trả lời lại: "Hết sức vô cùng, thập phần động tâm."
_______________________
Editor: Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad: @thienchanvota154
Hi vọng mọi người ủng hộ bản edit chính thức, vote nhiệt tình ạ <3
Danh sách chương