Đường Thu Bạch bất chợt tỉnh lại, mở to đôi mắt, thất thần nhìn trần nhà, một hồi lâu nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh mới phản ứng lại, nàng đã về nhà.
Buổi sáng là Cảnh Thư Vân lái xe đưa nàng đến cổng tiểu khu, Đường Thu Bạch vốn muốn tự mình gọi xe trở về, để cho Cảnh Thư Vân trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, kết quả rốt cuộc vẫn là đối phương kiên trì hơn nàng.
Đưa đến cửa, Đường Thu Bạch chuẩn bị xuống xe, Cảnh Thư Vân đột nhiên gọi nàng lại.
"Hửm? Sao vậy?" Đường Thu Bạch động tác mở cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Khóe môi Cảnh Thư Vân cong lên cười nhẹ, "Cùng nhau ăn bữa sáng không?"
Đường Thu Bạch bất tri bất giác bị khóe môi cô hấp dẫn, còn có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy hẳn là đáp ứng, thế nhưng sự mệt mỏi của đại não đã lấn át ý nghĩ của nàng, giây tiếp theo buột miệng thốt ra lời cự tuyệt, "Thôi không ăn, lão bản, chị mau trở về nghỉ ngơi, tối hôm qua cũng không ngủ, sớm chút về ngủ thêm một giấc."
Ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch bỗng nhiên tối sầm xuống, ngay cả tươi cười đều thu liễm đi chút, cô gật đầu.
Đường Thu Bạch về nhà rửa mặt xong, cái gì cũng không kịp nghĩ liền ngã vào chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, vừa ngủ liền ngủ tới hiện tại.
Đường Thu Bạch ngủ quá lâu, ý thức còn có chút mơ hồ, tới lúc nàng hồi thần muốn nhìn thời gian, di động đã vang lên trước.
Vươn tay sờ đến di động, trên màn hình hiển thị là Đường ba gọi tới.
"Alo......" Đường Thu Bạch uể oải nghe điện thoại.
"Nha đầu à, ôi? Giọng của con làm sao vậy?"
"Ba, không có, con mới tỉnh ngủ."
"Ngủ đến tận trưa? Giờ đã mấy giờ rồi, mau dậy ăn cơm." Đường ba thúc giục nói.
"Dậy dậy dậy, lập tức liền dậy, quý ngài hôm nay có chỉ thị gì thế ạ?" Đường Thu Bạch ngoài miệng nói dậy, thân thể lại không nhúc nhích.
"Lại lảm nhảm, không có chỉ thị gì, ba chính là giúp lãnh đạo tối cao nhà chúng ta truyền đạt mấy lời, mẹ con kêu ba nói với con, sắp đến sinh nhật của con rồi, cuối tuần sau về nhà ăn cơm, mẹ con làm món ngon cho con." Đường ba nói xong cười hai tiếng, tâm tình rất tốt.
"Sinh nhật?" Đường Thu Bạch đột nhiên mở to hai mắt.
"Đúng vậy, con quên sao, cuối tuần sau là sinh nhật 27 tuổi của con."
"A...... Con không nhớ, gần đây có chút bận rộn." Đường Thu Bạch mở loa ngoài lại đi giở lịch ra để xem, quả nhiên.
"Công tác bận rộn, con cũng phải chú ý thân thể, ngày thường có cái gì muốn ăn thì mua, không cần lo lắng tiền bạc, không đủ thì cùng trong nhà nói......"
Đường Thu Bạch vừa nói công tác bận rộn, Đường ba nhịn không được liền lải nhải mấy câu, làm cho cuộc điện thoại vốn dĩ vài phút liền có thể kết thúc, miễn cưỡng kéo dài hơn mười phút, Đường Thu Bạch nghe giọng nói quan tâm đầu bên kia điện thoại, vừa bất đắc dĩ lại ấm áp.
"Được rồi, vậy quyết định như vậy nha, cuối tuần con trở về, ba đi báo cáo kết quả công tác với mẹ con."
"Được được được, nhất định trở về, ba và mẹ cũng chú ý thân thể đó."
Nói xong hai người rốt cuộc kết thúc điện thoại, Đường Thu Bạch nằm ở trên giường bắt đầu tự hỏi sinh nhật lần này trải qua như thế nào.
Trước kia đều sẽ lôi kéo Duệ Tiểu Hạ đi ra ngoài dạo phố xem phim ăn cơm, năm nay Duệ Tiểu Hạ quay về là khả năng không lớn, quan hệ coi như tốt ở xung quanh, cẩn thận ngẫm lại cũng chỉ có Tề Tĩnh Uyển, Hạ Sâm và Cảnh-đăc biệt-Thư Vân.
Đường Thu Bạch ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là tính toán tách ra ăn bữa cơm, Hạ Sâm bên kia kết hợp cùng với các đồng nghiệp khác trong bộ phận, còn Tề Tĩnh Uyển và Cảnh Thư Vân bên này nàng lại mời riêng.
Dẫu sao nếu cùng tụ lại với nhau, Tề Tĩnh Uyển và bọn họ đều không quen biết còn chưa tính, cho dù Tề Tĩnh Uyển tính cách rộng rãi, nhưng một đám nhân viên công ty và lãnh đạo cấp cao cùng nhau ăn cơm, Đường Thu Bạch không cần nghĩ cũng có thể cảm giác được sự câu nệ.
......
Thứ hai, nhân lúc nghỉ trưa, Đường Thu Bạch cùng đồng nghiệp bộ phận nói buổi tối thứ sáu mời cơm, mọi người đều lần lượt đáp ứng, thậm chí còn trước tiên nói câu sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch mỉm cười nói cảm ơn.
Lúc Đường Thu Bạch từ phòng nhân viên ra tới, đúng lúc gặp Địch Nghiên đang ôm văn kiện, chỉ là đôi mắt cô ấy như có như không đảo qua Đường Thu Bạch bên này cùng phía trước.
"Ơ, Địch tỷ, sao chị lại ở đây?" Đường Thu Bạch cười cùng cô ấy chào hỏi, chú ý tới ánh mắt của cô ấy, nhìn theo hướng phía trước, Đường Thu Bạch nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, nhưng mà rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
"Không chào đón khi nhìn thấy tôi à?" Địch Nghiên che giấu cười cười.
"Sao có thể chứ, đó không phải chị bận sao." Đường Thu Bạch thấy cô ấy ôm văn kiện, lại hỏi, "Lão bản đã trở lại?"
"Ừm."
Đường Thu Bạch còn muốn hỏi gì đó, thanh âm phía sau đánh gãy vấn đề của nàng, "Địch tỷ, mấy thứ này cũng đưa đến phòng làm việc của Cảnh tổng sao?"
Đường Thu Bạch nghe tiếng nhìn về phía người nói chuyện, là tài xế tiểu Lý đang ôm càng nhiều đồ hơn, thượng vàng hạ cám còn có cái bình giữ ấm.
"Chào Đường bộ trưởng." Tiểu Lý đến gần mới gian nan nhìn thấy Đường Thu Bạch qua khe hở.
"Chào anh, nhiều đồ như vậy?" Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.
"Lý sư phó, anh trực tiếp đem mấy thứ này tới văn phòng Cảnh tổng đi." Địch Nghiên nói.
"Được."
Đường Thu Bạch nhạy bén cảm giác được gì đó, quay đầu hỏi Địch Nghiên, "Lão bản đổi địa điểm làm việc?"
Địch Nghiên không lên tiếng, cười gật đầu.
"Tại sao?"
"Địch Nghiên."
Đúng lúc Đường Thu Bạch vừa hỏi ra miệng, hành lang phía sau hai người cũng vang lên một giọng nói.
Đường Thu Bạch quay đầu lại thấy bóng dáng Cảnh Thư Vân, chỉ là còn chưa kịp nhìn kỹ, người bên cạnh đã hai bước thành một, nhanh chóng đi qua, ngăn trở tầm mắt của Đường Thu Bạch.
"Lão bản." Địch Nghiên nói.
"Ừ." Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, lúc giương mắt nhìn lại, Đường Thu Bạch đã rời đi.
Cảnh Thư Vân đi hướng phòng làm việc, Địch Nghiên đi theo sau lưng cô, tự giác mà báo cáo: "Lão bản, Đường bộ trưởng vừa mới dò hỏi tôi, có phải cô đổi địa điểm làm việc hay không?"
"Ừm, còn nói gì nữa?" Cảnh Thư Vân lập tức đi tới bàn làm việc, tay vỗ lên mặt bàn.
Địch Nghiên có chút do dự, nhưng vẫn là nói đúng sự thật: "Không có......"
Tay Cảnh Thư Vân hơi khựng lại, giương mắt nhìn cô ấy.
"Có lẽ là Đường bộ trưởng muốn tự mình nói với cô." Địch Nghiên nói.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu, "Cô đi đi."
"Vâng, lão bản, đây là văn kiện cần xử lý ký tên." Địch Nghiên buông chồng văn kiện trong tay, lui ra ngoài.
Địch Nghiên hồi tưởng lại, ngoại trừ thời điểm Lam Hoa mở rộng hạng mục, Cảnh Thư Vân làm việc ở bên này, lúc trước đều ở tổng công ty tập đoàn bên kia, kết quả sáng hôm nay Cảnh Thư Vân mở hội đồng quản trị xong, liền trực tiếp nói với cô ấy muốn dọn phòng làm việc tới Lam Hoa để công tác.
Địch Nghiên còn có chút kinh ngạc, nhưng lão bản nói thế nào, cô ấy làm trợ lý dĩ nhiên liền làm như thế đó, sau khi đi theo Cảnh Thư Vân tới đây, dọc qua khu nhân viên làm việc, Cảnh Thư Vân đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng bước, Địch Nghiên đi theo phía sau cũng dừng lại.
Tiếp theo chính là cô ấy nghe thấy Đường Thu Bạch đang nói với đồng nghiệp bộ phận chuyện cuối tuần sinh nhật nàng, thứ sáu mời ăn cơm.
Địch Nghiên đứng ở chếch phía sau Cảnh Thư Vân, trong lúc mơ hồ giống như thấy cô cười, cô ấy thậm chí có dự cảm Cảnh Thư Vân đổi văn phòng cũng có liên quan tới Đường Thu Bạch.
Cả buổi chiều, di động Cảnh Thư Vân đặt ở trên mặt bàn liền chưa từng tắt máy, cứ vài phút lại bị ngón tay thon dài ấn sáng lên, cô thoáng quét qua một cái lại thu hồi tầm mắt.
Đôi mắt Cảnh Thư Vân nhìn văn kiện, thỉnh thoảng liếc về phía cửa, tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa luôn có thể hấp dẫn lực chú ý của cô, thế nhưng mỗi lần đợi vài phút cũng không có tiếng gõ cửa vang lên, khiến cô có chút bất lực mà rũ mắt.
Ngồi ở bên ngoài, Địch Nghiên bị kêu vào mấy lần, mỗi lần điện thoại nội bộ vang lên, đều là Cảnh Thư Vân kêu cô ấy rót nước, lấy văn kiện này kia, nhưng mà lúc cô ấy tiến vào, người ngồi ở sau bàn làm việc hơi cúi đầu, câu cuối cùng vĩnh viễn là, "Đường bộ trưởng ra ngoài sao?".
Địch Nghiên vẫn như cũ trả lời cô, "Không có, lão bản."
Một lần cuối cùng, Cảnh Thư Vân mày thon dài nhíu lại, " Hôm nay bộ nông sản rất bận?"
"Lão bản, em đi giúp chị xem thử?"
"Ừm."
"Vâng." Địch Nghiên chuẩn bị lui ra ngoài, lại bị Cảnh Thư Vân gọi lại, Cảnh Thư Vân nhìn cô ấy, phút chốc, đứng dậy nói: "Tôi tự đi."
"Vâng." Địch Nghiên đi theo phía sau Cảnh Thư Vân.
Hai người một trước một sau đi đến cửa phòng làm việc của Đường Thu Bạch, lại phát hiện cũng không đóng cửa, bên trong vang lên giọng nói của Hạ Sâm và Đường Thu Bạch.
"Sư phụ, sinh nhật lần này chị mời cơm những ai vậy?"
Địch Nghiên nhìn người phía trước nghe thấy thanh âm, ngón tay buông thõng khẽ giật giật.
"Thứ sáu sao? Chỉ có các em, bộ phận chúng ta thôi." Âm giọng thân thiết tùy ý của Đường Thu Bạch truyền đến.
Địch Nghiên chú ý tới lưng Cảnh Thư Vân chợt cứng đờ.
"Hết rồi sao?" Hạ Sâm lại hỏi.
"Ồ! Còn có!" Đường Thu Bạch tựa hồ nghĩ nghĩ, nhớ tới gì đó, nói.
Người đứng trước mặt Địch Nghiên, cúi đầu sửa sửa cổ áo cùng ống tay áo, mày hơi nhíu đã giãn ra một ít.
"Ai vậy?"
"Bạch tỷ và Địch tỷ, tôi cũng mời tới nhỉ? Mọi người ngày thường quan hệ đều không tệ lắm mà." Đường Thu Bạch mỉm cười.
Gần như là phản ứng bản năng, sau lưng Địch Nghiên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, người đứng ở phía trước hơi nghiêng đầu híp mắt liếc qua cô ấy một cái, lạnh căm căm.
"Có thể a ~ sư phụ, chị không định gọi Cảnh tổng sao, em thấy ngày thường quan hệ giữa các chị cũng không tệ lắm nha ~"
"Không gọi, chỉ nhóm người chúng ta thôi, sợ các em cảm thấy câu nệ." Đường Thu Bạch trả lời rất nhanh, không có một chút do dự nào, hiển nhiên là ngay từ đầu đã quyết định xong xuôi.
Ngay lập tức, Địch Nghiên không chỉ cảm thấy sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, khí áp bên người chợt chìm xuống, thậm chí còn có chút áp bức.
Trong văn phòng vẫn là giọng của Đường Thu Bạch và Hạ Sâm, hành lang lại rất an tĩnh, Địch Nghiên đứng ở phía sau Cảnh Thư Vân thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Một hồi lâu, tay Cảnh Thư Vân buông thõng co lại, rồi duỗi ra, sau đó xoay người quay trở về, đôi môi mím chặt, không nói một lời, sắc mặt có chút khó coi.
Địch Nghiên không dám nói lời nào, vội vàng khẽ khàng đuổi theo.
......
Tối thứ sáu, sau khi tan ca, nhóm người Đường Thu Bạch hùng hổ đi đến gian phòng khách sạn mà nàng đã đặt trước.
Người phục vụ ở phía trước dẫn đường, Đường Thu Bạch đi ở cuối cùng, lúc sắp đi vào, nàng đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn nàng.
Gần như theo bản năng, Đường Thu Bạch quay đầu nhìn lại, từ rất xa đối diện với một đôi mắt đen nhánh, đôi mắt mà nàng quen thuộc - Cảnh Thư Vân.
Khoảng cách giữa hai người rất xa, người qua lại ở giữa cũng không ít, sau khi tầm mắt của Đường Thu Bạch bị ngăn trở nhiều lần, người đằng xa cũng đã không thấy tăm hơi, Đường Thu Bạch nhìn lại, cuối cùng vẫn là Hạ Sâm tới gọi nàng mới vào phòng.
Trên bàn ăn đều là người quen, tự nhiên mọi người cũng ăn uống vui vẻ cùng thả lỏng, ăn xong Đường Thu Bạch tính tiền, một đám người đi ra khách sạn, Đường Thu Bạch tùy ý nhìn lướt qua, liền thấy Cảnh Thư Vân đang đứng ở cạnh xe trước cửa khách sạn, giống như là đang chờ ai đó.
___________________
Editor: Lâu rồi mới trở lại! Cuộc sống bộn bề quá...
Buổi sáng là Cảnh Thư Vân lái xe đưa nàng đến cổng tiểu khu, Đường Thu Bạch vốn muốn tự mình gọi xe trở về, để cho Cảnh Thư Vân trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, kết quả rốt cuộc vẫn là đối phương kiên trì hơn nàng.
Đưa đến cửa, Đường Thu Bạch chuẩn bị xuống xe, Cảnh Thư Vân đột nhiên gọi nàng lại.
"Hửm? Sao vậy?" Đường Thu Bạch động tác mở cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Khóe môi Cảnh Thư Vân cong lên cười nhẹ, "Cùng nhau ăn bữa sáng không?"
Đường Thu Bạch bất tri bất giác bị khóe môi cô hấp dẫn, còn có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy hẳn là đáp ứng, thế nhưng sự mệt mỏi của đại não đã lấn át ý nghĩ của nàng, giây tiếp theo buột miệng thốt ra lời cự tuyệt, "Thôi không ăn, lão bản, chị mau trở về nghỉ ngơi, tối hôm qua cũng không ngủ, sớm chút về ngủ thêm một giấc."
Ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch bỗng nhiên tối sầm xuống, ngay cả tươi cười đều thu liễm đi chút, cô gật đầu.
Đường Thu Bạch về nhà rửa mặt xong, cái gì cũng không kịp nghĩ liền ngã vào chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, vừa ngủ liền ngủ tới hiện tại.
Đường Thu Bạch ngủ quá lâu, ý thức còn có chút mơ hồ, tới lúc nàng hồi thần muốn nhìn thời gian, di động đã vang lên trước.
Vươn tay sờ đến di động, trên màn hình hiển thị là Đường ba gọi tới.
"Alo......" Đường Thu Bạch uể oải nghe điện thoại.
"Nha đầu à, ôi? Giọng của con làm sao vậy?"
"Ba, không có, con mới tỉnh ngủ."
"Ngủ đến tận trưa? Giờ đã mấy giờ rồi, mau dậy ăn cơm." Đường ba thúc giục nói.
"Dậy dậy dậy, lập tức liền dậy, quý ngài hôm nay có chỉ thị gì thế ạ?" Đường Thu Bạch ngoài miệng nói dậy, thân thể lại không nhúc nhích.
"Lại lảm nhảm, không có chỉ thị gì, ba chính là giúp lãnh đạo tối cao nhà chúng ta truyền đạt mấy lời, mẹ con kêu ba nói với con, sắp đến sinh nhật của con rồi, cuối tuần sau về nhà ăn cơm, mẹ con làm món ngon cho con." Đường ba nói xong cười hai tiếng, tâm tình rất tốt.
"Sinh nhật?" Đường Thu Bạch đột nhiên mở to hai mắt.
"Đúng vậy, con quên sao, cuối tuần sau là sinh nhật 27 tuổi của con."
"A...... Con không nhớ, gần đây có chút bận rộn." Đường Thu Bạch mở loa ngoài lại đi giở lịch ra để xem, quả nhiên.
"Công tác bận rộn, con cũng phải chú ý thân thể, ngày thường có cái gì muốn ăn thì mua, không cần lo lắng tiền bạc, không đủ thì cùng trong nhà nói......"
Đường Thu Bạch vừa nói công tác bận rộn, Đường ba nhịn không được liền lải nhải mấy câu, làm cho cuộc điện thoại vốn dĩ vài phút liền có thể kết thúc, miễn cưỡng kéo dài hơn mười phút, Đường Thu Bạch nghe giọng nói quan tâm đầu bên kia điện thoại, vừa bất đắc dĩ lại ấm áp.
"Được rồi, vậy quyết định như vậy nha, cuối tuần con trở về, ba đi báo cáo kết quả công tác với mẹ con."
"Được được được, nhất định trở về, ba và mẹ cũng chú ý thân thể đó."
Nói xong hai người rốt cuộc kết thúc điện thoại, Đường Thu Bạch nằm ở trên giường bắt đầu tự hỏi sinh nhật lần này trải qua như thế nào.
Trước kia đều sẽ lôi kéo Duệ Tiểu Hạ đi ra ngoài dạo phố xem phim ăn cơm, năm nay Duệ Tiểu Hạ quay về là khả năng không lớn, quan hệ coi như tốt ở xung quanh, cẩn thận ngẫm lại cũng chỉ có Tề Tĩnh Uyển, Hạ Sâm và Cảnh-đăc biệt-Thư Vân.
Đường Thu Bạch ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là tính toán tách ra ăn bữa cơm, Hạ Sâm bên kia kết hợp cùng với các đồng nghiệp khác trong bộ phận, còn Tề Tĩnh Uyển và Cảnh Thư Vân bên này nàng lại mời riêng.
Dẫu sao nếu cùng tụ lại với nhau, Tề Tĩnh Uyển và bọn họ đều không quen biết còn chưa tính, cho dù Tề Tĩnh Uyển tính cách rộng rãi, nhưng một đám nhân viên công ty và lãnh đạo cấp cao cùng nhau ăn cơm, Đường Thu Bạch không cần nghĩ cũng có thể cảm giác được sự câu nệ.
......
Thứ hai, nhân lúc nghỉ trưa, Đường Thu Bạch cùng đồng nghiệp bộ phận nói buổi tối thứ sáu mời cơm, mọi người đều lần lượt đáp ứng, thậm chí còn trước tiên nói câu sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch mỉm cười nói cảm ơn.
Lúc Đường Thu Bạch từ phòng nhân viên ra tới, đúng lúc gặp Địch Nghiên đang ôm văn kiện, chỉ là đôi mắt cô ấy như có như không đảo qua Đường Thu Bạch bên này cùng phía trước.
"Ơ, Địch tỷ, sao chị lại ở đây?" Đường Thu Bạch cười cùng cô ấy chào hỏi, chú ý tới ánh mắt của cô ấy, nhìn theo hướng phía trước, Đường Thu Bạch nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, nhưng mà rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
"Không chào đón khi nhìn thấy tôi à?" Địch Nghiên che giấu cười cười.
"Sao có thể chứ, đó không phải chị bận sao." Đường Thu Bạch thấy cô ấy ôm văn kiện, lại hỏi, "Lão bản đã trở lại?"
"Ừm."
Đường Thu Bạch còn muốn hỏi gì đó, thanh âm phía sau đánh gãy vấn đề của nàng, "Địch tỷ, mấy thứ này cũng đưa đến phòng làm việc của Cảnh tổng sao?"
Đường Thu Bạch nghe tiếng nhìn về phía người nói chuyện, là tài xế tiểu Lý đang ôm càng nhiều đồ hơn, thượng vàng hạ cám còn có cái bình giữ ấm.
"Chào Đường bộ trưởng." Tiểu Lý đến gần mới gian nan nhìn thấy Đường Thu Bạch qua khe hở.
"Chào anh, nhiều đồ như vậy?" Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.
"Lý sư phó, anh trực tiếp đem mấy thứ này tới văn phòng Cảnh tổng đi." Địch Nghiên nói.
"Được."
Đường Thu Bạch nhạy bén cảm giác được gì đó, quay đầu hỏi Địch Nghiên, "Lão bản đổi địa điểm làm việc?"
Địch Nghiên không lên tiếng, cười gật đầu.
"Tại sao?"
"Địch Nghiên."
Đúng lúc Đường Thu Bạch vừa hỏi ra miệng, hành lang phía sau hai người cũng vang lên một giọng nói.
Đường Thu Bạch quay đầu lại thấy bóng dáng Cảnh Thư Vân, chỉ là còn chưa kịp nhìn kỹ, người bên cạnh đã hai bước thành một, nhanh chóng đi qua, ngăn trở tầm mắt của Đường Thu Bạch.
"Lão bản." Địch Nghiên nói.
"Ừ." Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, lúc giương mắt nhìn lại, Đường Thu Bạch đã rời đi.
Cảnh Thư Vân đi hướng phòng làm việc, Địch Nghiên đi theo sau lưng cô, tự giác mà báo cáo: "Lão bản, Đường bộ trưởng vừa mới dò hỏi tôi, có phải cô đổi địa điểm làm việc hay không?"
"Ừm, còn nói gì nữa?" Cảnh Thư Vân lập tức đi tới bàn làm việc, tay vỗ lên mặt bàn.
Địch Nghiên có chút do dự, nhưng vẫn là nói đúng sự thật: "Không có......"
Tay Cảnh Thư Vân hơi khựng lại, giương mắt nhìn cô ấy.
"Có lẽ là Đường bộ trưởng muốn tự mình nói với cô." Địch Nghiên nói.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu, "Cô đi đi."
"Vâng, lão bản, đây là văn kiện cần xử lý ký tên." Địch Nghiên buông chồng văn kiện trong tay, lui ra ngoài.
Địch Nghiên hồi tưởng lại, ngoại trừ thời điểm Lam Hoa mở rộng hạng mục, Cảnh Thư Vân làm việc ở bên này, lúc trước đều ở tổng công ty tập đoàn bên kia, kết quả sáng hôm nay Cảnh Thư Vân mở hội đồng quản trị xong, liền trực tiếp nói với cô ấy muốn dọn phòng làm việc tới Lam Hoa để công tác.
Địch Nghiên còn có chút kinh ngạc, nhưng lão bản nói thế nào, cô ấy làm trợ lý dĩ nhiên liền làm như thế đó, sau khi đi theo Cảnh Thư Vân tới đây, dọc qua khu nhân viên làm việc, Cảnh Thư Vân đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng bước, Địch Nghiên đi theo phía sau cũng dừng lại.
Tiếp theo chính là cô ấy nghe thấy Đường Thu Bạch đang nói với đồng nghiệp bộ phận chuyện cuối tuần sinh nhật nàng, thứ sáu mời ăn cơm.
Địch Nghiên đứng ở chếch phía sau Cảnh Thư Vân, trong lúc mơ hồ giống như thấy cô cười, cô ấy thậm chí có dự cảm Cảnh Thư Vân đổi văn phòng cũng có liên quan tới Đường Thu Bạch.
Cả buổi chiều, di động Cảnh Thư Vân đặt ở trên mặt bàn liền chưa từng tắt máy, cứ vài phút lại bị ngón tay thon dài ấn sáng lên, cô thoáng quét qua một cái lại thu hồi tầm mắt.
Đôi mắt Cảnh Thư Vân nhìn văn kiện, thỉnh thoảng liếc về phía cửa, tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa luôn có thể hấp dẫn lực chú ý của cô, thế nhưng mỗi lần đợi vài phút cũng không có tiếng gõ cửa vang lên, khiến cô có chút bất lực mà rũ mắt.
Ngồi ở bên ngoài, Địch Nghiên bị kêu vào mấy lần, mỗi lần điện thoại nội bộ vang lên, đều là Cảnh Thư Vân kêu cô ấy rót nước, lấy văn kiện này kia, nhưng mà lúc cô ấy tiến vào, người ngồi ở sau bàn làm việc hơi cúi đầu, câu cuối cùng vĩnh viễn là, "Đường bộ trưởng ra ngoài sao?".
Địch Nghiên vẫn như cũ trả lời cô, "Không có, lão bản."
Một lần cuối cùng, Cảnh Thư Vân mày thon dài nhíu lại, " Hôm nay bộ nông sản rất bận?"
"Lão bản, em đi giúp chị xem thử?"
"Ừm."
"Vâng." Địch Nghiên chuẩn bị lui ra ngoài, lại bị Cảnh Thư Vân gọi lại, Cảnh Thư Vân nhìn cô ấy, phút chốc, đứng dậy nói: "Tôi tự đi."
"Vâng." Địch Nghiên đi theo phía sau Cảnh Thư Vân.
Hai người một trước một sau đi đến cửa phòng làm việc của Đường Thu Bạch, lại phát hiện cũng không đóng cửa, bên trong vang lên giọng nói của Hạ Sâm và Đường Thu Bạch.
"Sư phụ, sinh nhật lần này chị mời cơm những ai vậy?"
Địch Nghiên nhìn người phía trước nghe thấy thanh âm, ngón tay buông thõng khẽ giật giật.
"Thứ sáu sao? Chỉ có các em, bộ phận chúng ta thôi." Âm giọng thân thiết tùy ý của Đường Thu Bạch truyền đến.
Địch Nghiên chú ý tới lưng Cảnh Thư Vân chợt cứng đờ.
"Hết rồi sao?" Hạ Sâm lại hỏi.
"Ồ! Còn có!" Đường Thu Bạch tựa hồ nghĩ nghĩ, nhớ tới gì đó, nói.
Người đứng trước mặt Địch Nghiên, cúi đầu sửa sửa cổ áo cùng ống tay áo, mày hơi nhíu đã giãn ra một ít.
"Ai vậy?"
"Bạch tỷ và Địch tỷ, tôi cũng mời tới nhỉ? Mọi người ngày thường quan hệ đều không tệ lắm mà." Đường Thu Bạch mỉm cười.
Gần như là phản ứng bản năng, sau lưng Địch Nghiên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, người đứng ở phía trước hơi nghiêng đầu híp mắt liếc qua cô ấy một cái, lạnh căm căm.
"Có thể a ~ sư phụ, chị không định gọi Cảnh tổng sao, em thấy ngày thường quan hệ giữa các chị cũng không tệ lắm nha ~"
"Không gọi, chỉ nhóm người chúng ta thôi, sợ các em cảm thấy câu nệ." Đường Thu Bạch trả lời rất nhanh, không có một chút do dự nào, hiển nhiên là ngay từ đầu đã quyết định xong xuôi.
Ngay lập tức, Địch Nghiên không chỉ cảm thấy sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, khí áp bên người chợt chìm xuống, thậm chí còn có chút áp bức.
Trong văn phòng vẫn là giọng của Đường Thu Bạch và Hạ Sâm, hành lang lại rất an tĩnh, Địch Nghiên đứng ở phía sau Cảnh Thư Vân thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Một hồi lâu, tay Cảnh Thư Vân buông thõng co lại, rồi duỗi ra, sau đó xoay người quay trở về, đôi môi mím chặt, không nói một lời, sắc mặt có chút khó coi.
Địch Nghiên không dám nói lời nào, vội vàng khẽ khàng đuổi theo.
......
Tối thứ sáu, sau khi tan ca, nhóm người Đường Thu Bạch hùng hổ đi đến gian phòng khách sạn mà nàng đã đặt trước.
Người phục vụ ở phía trước dẫn đường, Đường Thu Bạch đi ở cuối cùng, lúc sắp đi vào, nàng đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn nàng.
Gần như theo bản năng, Đường Thu Bạch quay đầu nhìn lại, từ rất xa đối diện với một đôi mắt đen nhánh, đôi mắt mà nàng quen thuộc - Cảnh Thư Vân.
Khoảng cách giữa hai người rất xa, người qua lại ở giữa cũng không ít, sau khi tầm mắt của Đường Thu Bạch bị ngăn trở nhiều lần, người đằng xa cũng đã không thấy tăm hơi, Đường Thu Bạch nhìn lại, cuối cùng vẫn là Hạ Sâm tới gọi nàng mới vào phòng.
Trên bàn ăn đều là người quen, tự nhiên mọi người cũng ăn uống vui vẻ cùng thả lỏng, ăn xong Đường Thu Bạch tính tiền, một đám người đi ra khách sạn, Đường Thu Bạch tùy ý nhìn lướt qua, liền thấy Cảnh Thư Vân đang đứng ở cạnh xe trước cửa khách sạn, giống như là đang chờ ai đó.
___________________
Editor: Lâu rồi mới trở lại! Cuộc sống bộn bề quá...
Danh sách chương