Đường Thu Bạch mang theo bữa sáng rảo bước tiến đến văn phòng, đi chưa được mấy bước, một tấm bảng đen nhỏ bị đẩy chặn đường nàng.
Nàng liếc nhìn tấm bảng đen, vòng qua nó, mỗi lần truyền đạt nhiệm vụ mới thì sẽ đem văn bản nhiệm vụ đóng dấu ra dán lên tấm bảng đen này, thuận tiện cho các nhân viên tương ứng tự mình xem xét.
Đoạn Thiên Vũ đứng ở trước bảng đen vẻ mặt đầy ai oán đi theo sau lưng nàng, "Tổ chúng ta lại vào một đống tờ đơn."
Đường Thu Bạch gật đầu.
"Vẫn là quy tắc cũ sao, cô làm thấm hút ban đầu, tôi làm nguyên tử huỳnh quang?" Đoạn Thiên Vũ hỏi.
"Được."
Đường Thu Bạch nhanh chóng giải quyết bữa sáng, nhìn chữ trên bảng đen một chút, cầm notebook số liệu thực nghiệm kêu Hạ Sâm vào phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm ngay ở đối diện văn phòng, cách nhau không xa, chỉ là vì đề phòng có người không liên quan tự tiện tiến vào, phần lớn thời gian cửa chính phòng thí nghiệm đều là đóng lại, khi nhân viên thực nghiệm cần đi vào lại tự mình ấn mật mã mà vào.
Thay quần áo thực nghiệm, đeo bao tay khẩu trang đầy đủ hết, Hạ Sâm trước tiên đi rửa dụng cụ cần cho thực nghiệm, Đường Thu Bạch thì quẹo cua đi lấy hàng mẫu.
"Thu Bạch hàng mẫu hôm qua cô từ Lam Hoa lấy về tôi đã để trong phòng sấy khô rồi." Chu Thần là nhân viên quản lý hàng mẫu phòng thí nghiệm.
"Được, làm phiền rồi."
Hàng mẫu chất thải rắn lấy về đều phải đặt ở trong phòng sấy khô trước, sấy một khoảng thời gian mới có thể tiến hành thực nghiệm phân tích.
Lấy hàng mẫu xong, Đường Thu Bạch đi thẳng vào phòng cân bằng, Hạ Sâm đã ở bên trong chờ nàng.
"Tiểu Hạ, hôm nay em tới cân hàng mẫu, để tôi kiểm tra thành quả học tập của em." Đường Thu Bạch đem hàng mẫu trong tay đưa cho cô ấy.
"Vâng, sư phụ."
Hạ Sâm nhận lấy hàng mẫu đặt ở một bên, thò đầu, từ phía trên cân nhìn xuống mức nước ngang, có chút lệch, cô ấy lại điều chỉnh chân thăng bằng bằng cả hai tay, trải qua điều chỉnh rất nhỏ, mức ngang nước trở lại vị trí chính giữa.
Điều chỉnh cân xong, Hạ Sâm lại tới phòng hút ẩm lấy cân hiệu chỉnh tiến hành tự hiệu chỉnh, di động cân hiệu chỉnh cần phải sử dụng kẹp, đây là Đường Thu Bạch nói, Hạ Sâm nhớ rất kỹ.
Hiệu chỉnh kết thúc, Hạ Sâm chính thức bắt đầu cân, sau khi gấp giấy cân lại hai lần xong, nhẹ nhàng đặt ở trên cân, chỉnh về không.
Muỗng đo trọng lượng kim loại nặng phải chọn loại bằng gỗ, Hạ Sâm tay phải cầm muỗng gỗ múc một chút, tay kia nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay cầm muỗng gỗ.
"Số 1 đất 0.2001g." Hạ Sâm nói.
"Ừ." Đường Thu Bạch khẽ gật đầu, ghi lại số liệu.
"Số 1 cùng loại 0.2001g."
Cân mẫu đất cần phải chính xác đến chữ số thập phân thứ tư với cân một phần mười, Đường Thu Bạch yêu cầu là bất kể hàng mẫu hay là hàng mẫu cùng loại, đều nhất định phải cân xấp xỉ đến con số thập phân thứ tư.
Nói thì còn rất dễ dàng, thoạt nhìn Hạ Sâm cũng cảm thấy rất dễ, nhưng mà khi Đường Thu Bạch kêu cô ấy tự mình làm, mới phát hiện sự cân bằng này dễ thay đổi như thế nào, một giây trước còn đang vừa vặn, ổn định vài giây lại nhanh chóng nhảy đi.
Hạ Sâm bình tĩnh lại, nhẫn nại tính tình một chút, sau đó nhìn Đường Thu Bạch làm nhiều, chính mình cũng làm nhiều học được nhiều.
"Sư phụ, cân xong rồi."
"Được."
Lúc tiêu giải mẫu đất, Đoạn Thiên Vũ ở bên kia kêu:
"Thu Bạch, cô vẫn là dùng tấm nhiệt điện sao?"
"Ừ, không sao anh dùng vi ba đi."
"Lạch cạch" một tiếng, Đường Thu Bạch mở khóa tấm nhiệt điện ra, điều chỉnh nhiệt độ.
Hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ, có dụng cụ tiên tiến, rất nhiều thao tác thực nghiệm đều thuận tiện hơn. Nhưng Đường Thu Bạch vì theo đuổi số liệu chuẩn xác nhất, ngẫu nhiên vẫn sẽ dùng phương pháp truyền thống tương đối phức tạp.
Đương nhiên, những thứ này vẫn chỉ là một góc băng sơn, tiếp đó khi Đường Thu Bạch dẫn theo cô ấy làm xong đầy đủ thực nghiệm, cô ấy mới biết Đường Thu Bạch đối với thực nghiệm có bao nhiêu nghiêm túc cẩn thận.
Hạ Sâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Thu Bạch, hồi tưởng lại hình ảnh gặp gỡ nàng lúc vừa tới công ty này.
Có khá nhiều thực tập sinh tới, vì thế công ty cố ý mở cuộc họp, để phân công thực tập sinh cụ thể, cô ấy cùng thực tập sinh khác kéo ghế ngồi ở một hàng phía sau, nhân viên chính thức ngồi ở hàng phía trước.
Chủ nhiệm Trình mở họp, mọi người đang ghi chép vào vở, Hạ Sâm ngồi vị trí đó vừa khéo có thể hơi nghiêng đầu xuyên thấu qua góc nghiêng khe hở phía trước nhìn thấy vở của chủ nhân hàng phía trước.
Cô ấy viết xong một hàng chữ, lúc ngẩng đầu thấy cuốn sổ phía trước vẽ đầy một tờ nguệch ngoạc.
"Được rồi, tôi nói một chút về phân công thực tập sinh, Hạ Sâm."
"Có." Hạ Sâm thu hồi ánh mắt, đứng dậy.
"Tiểu Đường, cô hướng dẫn đi."
Hạ Sâm theo hướng ánh mắt chủ nhiệm Trình, nhìn thấy tiền bối tên Tiểu Đường ngồi ở chếch phía trước cô ấy đứng lên, gấp quyển sổ vẽ nguệch ngoạc lại, "Được."
Nàng xoay người, nhìn Hạ Sâm khẽ giật khóe môi, "Chào em, tôi là Đường Thu Bạch."
Hạ Sâm sau này mới phát hiện Đường-tùy ý-Thu Bạch ở trong văn phòng, tới khi làm thực nghiệm giống như biến thành một người khác, yêu cầu khắc nghiệt, làm việc cẩn thận không chút cẩu thả, thậm chí quên thời gian.
"Ục ục......" Đường Thu Bạch đứng ở trước tủ thông gió xem xét tình trạng hàng mẫu, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm rõ ràng, động tác trong tay cũng không dừng lại, chờ mọi thứ đều xem xét xong mới ló người ra quay lại.
"Tiểu Hạ mấy giờ rồi?"
"Sư phụ một giờ rồi." Hạ Sâm kéo bao tay ra, xem thời gian trên đồng hồ.
"Nhanh như vậy? Sao em không gọi tôi, ăn cơm ăn cơm."
......
Cảnh Thư Vân nhìn chằm chằm bày một phần phương án về kế hoạch Lam Hoa mở rộng tư chất sản phẩm nông nghiệp ở trên bàn, từ thử nghiệm môi trường đến thử nghiệm sản phẩm nông nghiệp, lại là bước tiến mới.
Không chỉ yêu cầu về môi trường phòng thí nghiệm là khác nhau, tiêu chuẩn sử dụng phương pháp cũng không giống nhau, mà cả một bộ quy trình thực nghiệm nông sản phải tách khỏi phòng thực nghiệm môi trường, phòng ngừa ô nhiễm lẫn nhau, hàng loạt sự việc đều nói cho cô biết cần một trợ thủ đắc lực, nhân viên chuyên nghiệp.
Lý lịch sơ lược của Đường Thu Bạch được đưa lên cùng lý lịch của những người khác lý, một phần cuối cùng.
Ấn tượng của Cảnh Thư Vân đối với Đường Thu Bạch vẻn vẹn dừng lại ở, cô gái trên ảnh chụp buộc tóc đuôi ngựa, mỉm cười.
Sau đó khi gặp được nàng ở phòng thí nghiệm công ty, Cảnh Thư Vân cảm thấy quen mắt, ở trên xe lại kêu Địch Nghiên lấy hồ sơ ra xác nhận, mới cẩn thận nhìn lại lý lịch sơ lược của nàng một lần nữa.
Đường Thu Bạch, 26 tuổi, nghiên cứu sinh tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường SW, từng làm việc ở Thiên Hành một năm, đảm nhiệm chức trợ lý chủ nhiệm, trợ giúp Thiên Hành hoàn thành xuất sắc hạng mục mở rộng sản phẩm nông sản.
Có lẽ không phải ưu tú nhất, nhưng lại là thích hợp nhất.
Cảnh Thư Vân như suy tư gì đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cái tên Đường Thu Bạch, lấy riêng bản lý lịch sơ lược này ra đặt ở một bên.
"Cốc cốc cốc." Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi."
"Cảnh tổng, đã đặt xong vé máy bay ngày kia cô đi công tác." Địch Nghiên hơi cúi đầu.
"Ừ."
"Cảnh tổng, xin hỏi Mễ Bánh có cần đổi một tiệm thú cưng gởi nuôi không?"
Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn Địch Nghiên vẫn bảo trì cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Không cần."
"Vâng."
Mễ Bánh có thể là trước đó lúc lưu lạc đã trải qua chút sự tình không tốt, cho nên đối với hoàn cảnh lạ lẫm có phản ứng kích ứng (căng thẳng sang chấn), lúc trước cô đi công tác kêu người đưa tới tiệm thú cưng, thay đổi mấy tiệm đều không được, không ăn không uống.
Lần này Cảnh Thư Vân xem như tìm được người thích hợp, Đường Thu Bạch.
Suy nghĩ, Cảnh Thư Vân tìm được WeChat của Đường Thu Bạch, đập vào mắt thấy một con chó Shiba đeo khăn quàng há miệng, buổi sáng cô vội vàng không kịp ghi chú, lúc này mới chú ý tới tên WeChat của nàng, Bài Bạch Bách Bại.
"......" Cảnh Thư Vân chân mày không nhịn được nhướng lên, vẻ ghét bỏ bộc lộ ra ngoài.
"Đường tiểu thư, ở đó không?"
Gửi tin nhắn xong, Địch Nghiên gõ cửa tiến vào nói có mấy phần văn kiện cần ký tên, Cảnh Thư Vân cũng không để ý chuyện WeChat nữa, thẳng đến khi cô bận công việc xong, tan tầm, một lần nữa cầm di động, mới phát hiện đối phương còn chưa trả lời mình.
Không nhìn thấy sao? Cảnh Thư Vân cất di động cầm túi ra khỏi công ty.
Bên kia.
"Sư phụ, chị xem như vậy có được chưa?" Hạ Sâm chỉ vào dịch tiêu giải hỏi.
"Được rồi, dùng nước cất định dung* đi." (*thêm nước cất vào để đủ thể tích)
Hàng mẫu lần này tới có hơi nhiều, Đường Thu Bạch dẫn theo Hạ Sâm làm thêm một hồi, mới đem chúng nó tiêu giải xong, như vậy ngày mai trực tiếp tải số liệu lên thiết bị là được.
Lại ở phòng thí nghiệm đợi thêm một lát, đem một đám cuối cùng dịch định dung tiêu giải vào bình chứa, dán nhãn xong, bỏ vào tủ lạnh, Đường Thu Bạch mới coi như kết thúc.
Cởi áo blouse trắng, Đường Thu Bạch trước tiên đến phòng vệ sinh, dùng nước rửa tay cẩn thận rửa tay sạch sẽ, mới trở về văn phòng.
Ngày mùa hè mặc dù mặc đồ ngắn tay, bật điều hòa, nhưng trong phòng xử lý của phòng thí nghiệm bên này mở mấy cái tấm nhiệt điện cực nóng hơn hai trăm độ, bên kia mở lò điện gì đó, còn mở hút gió, nhiệt độ này làm sao giảm xuống nổi.
Lúc Đường Thu Bạch trở lại văn phòng, mới phát hiện sau lưng bị mồ hôi ướt không ít, trong văn phòng sớm đã không còn ai, làm gió mát mẻ được điều hòa chậm rãi đưa tới, thổi nàng run lên.
"Sư phụ, em đi đây." Hạ Sâm cười khanh khách nói tạm biệt với Đường Thu Bạch.
"Được, khổ cực cho em rồi, Tiểu Hạ."
Đường Thu Bạch uống chút nước, mới thu dọn đồ đạc, cầm di động cùng túi xách khóa cửa đi ra khỏi công ty, dọc đường mới thấy tin nhắn WeChat Cảnh Thư Vân gửi tới trên điện thoại.
Đường Thu Bạch thật sự đối với ảnh đại diện của Cảnh Thư Vân ấn tượng quá sâu sắc, lập tức biết rõ, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Nội dung tin nhắn cũng chỉ đơn giản ba chữ, thậm chí Đường Thu Bạch nhìn ba chữ "ở đó không" này, đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Cảnh Thư Vân mặt không cảm xúc.
"Có, xin lỗi Cảnh tổng, tôi vẫn luôn làm thực nghiệm." Đường Thu Bạch giải thích.
"Ừm, không sao, có chuyện tôi muốn làm phiền cô một chút, ngày kia tôi phải bay sang tỉnh khác đi công tác, cô có thể giúp tôi chăm sóc Mễ Bánh một chút không?"
Hả? Đường Thu Bạch thiếu chút nữa tưởng hai mắt của mình có vấn đề, nhìn lầm rồi, lại xác nhận từng chữ từng chữ một lần nữa.
Không phải có tiệm thú cưng sao? Đường Thu Bạch trong đầu nhảy ra dấu chấm hỏi.
Giây tiếp theo, đối phương như là biết Đường Thu Bạch thắc mắc vậy, lại gửi tới một tin nhắn.
"Mễ Bánh nó đối với hoàn cảnh không quen thuộc có phản ứng kích ứng, không ăn không uống, cô quen với nó hơn một ít."
"Xin lỗi Đường tiểu thư, có thể làm phiền cô không?"
Cho nên chị bé thêm WeChat với mình chỉ vì cái này sao?
Đường Thu Bạch bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nàng chỉ là cỗ máy quản gia không có tình cảm?
"Được, Cảnh tổng, không có việc gì." Đường Thu Bạch cảm thán thì cảm thán, nghĩ đến Tiểu...... Mễ Bánh vẫn sẽ không từ chối, suy cho cùng phản ứng kích ứng đối với động vật mà nói thật sự rất khó chịu.
"Cảm ơn, có tiện cho tôi địa chỉ không? Ngày mai tôi đưa Mễ Bánh qua đó." Đối phương trả lời rất nhanh.
"Có thể, Cảnh tổng, nhưng mà khả năng phải chờ chiều ngày mai tôi tan tầm." Đường Thu Bạch nhanh chóng gửi vị trí địa chỉ nhà qua.
"Được, ngày mai liên lạc."
________________________
Editor: 2h sáng hơi bị ê mông! Nay là 27/2, cũng là ngày của ngành tui đang làm đó <3
Nàng liếc nhìn tấm bảng đen, vòng qua nó, mỗi lần truyền đạt nhiệm vụ mới thì sẽ đem văn bản nhiệm vụ đóng dấu ra dán lên tấm bảng đen này, thuận tiện cho các nhân viên tương ứng tự mình xem xét.
Đoạn Thiên Vũ đứng ở trước bảng đen vẻ mặt đầy ai oán đi theo sau lưng nàng, "Tổ chúng ta lại vào một đống tờ đơn."
Đường Thu Bạch gật đầu.
"Vẫn là quy tắc cũ sao, cô làm thấm hút ban đầu, tôi làm nguyên tử huỳnh quang?" Đoạn Thiên Vũ hỏi.
"Được."
Đường Thu Bạch nhanh chóng giải quyết bữa sáng, nhìn chữ trên bảng đen một chút, cầm notebook số liệu thực nghiệm kêu Hạ Sâm vào phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm ngay ở đối diện văn phòng, cách nhau không xa, chỉ là vì đề phòng có người không liên quan tự tiện tiến vào, phần lớn thời gian cửa chính phòng thí nghiệm đều là đóng lại, khi nhân viên thực nghiệm cần đi vào lại tự mình ấn mật mã mà vào.
Thay quần áo thực nghiệm, đeo bao tay khẩu trang đầy đủ hết, Hạ Sâm trước tiên đi rửa dụng cụ cần cho thực nghiệm, Đường Thu Bạch thì quẹo cua đi lấy hàng mẫu.
"Thu Bạch hàng mẫu hôm qua cô từ Lam Hoa lấy về tôi đã để trong phòng sấy khô rồi." Chu Thần là nhân viên quản lý hàng mẫu phòng thí nghiệm.
"Được, làm phiền rồi."
Hàng mẫu chất thải rắn lấy về đều phải đặt ở trong phòng sấy khô trước, sấy một khoảng thời gian mới có thể tiến hành thực nghiệm phân tích.
Lấy hàng mẫu xong, Đường Thu Bạch đi thẳng vào phòng cân bằng, Hạ Sâm đã ở bên trong chờ nàng.
"Tiểu Hạ, hôm nay em tới cân hàng mẫu, để tôi kiểm tra thành quả học tập của em." Đường Thu Bạch đem hàng mẫu trong tay đưa cho cô ấy.
"Vâng, sư phụ."
Hạ Sâm nhận lấy hàng mẫu đặt ở một bên, thò đầu, từ phía trên cân nhìn xuống mức nước ngang, có chút lệch, cô ấy lại điều chỉnh chân thăng bằng bằng cả hai tay, trải qua điều chỉnh rất nhỏ, mức ngang nước trở lại vị trí chính giữa.
Điều chỉnh cân xong, Hạ Sâm lại tới phòng hút ẩm lấy cân hiệu chỉnh tiến hành tự hiệu chỉnh, di động cân hiệu chỉnh cần phải sử dụng kẹp, đây là Đường Thu Bạch nói, Hạ Sâm nhớ rất kỹ.
Hiệu chỉnh kết thúc, Hạ Sâm chính thức bắt đầu cân, sau khi gấp giấy cân lại hai lần xong, nhẹ nhàng đặt ở trên cân, chỉnh về không.
Muỗng đo trọng lượng kim loại nặng phải chọn loại bằng gỗ, Hạ Sâm tay phải cầm muỗng gỗ múc một chút, tay kia nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay cầm muỗng gỗ.
"Số 1 đất 0.2001g." Hạ Sâm nói.
"Ừ." Đường Thu Bạch khẽ gật đầu, ghi lại số liệu.
"Số 1 cùng loại 0.2001g."
Cân mẫu đất cần phải chính xác đến chữ số thập phân thứ tư với cân một phần mười, Đường Thu Bạch yêu cầu là bất kể hàng mẫu hay là hàng mẫu cùng loại, đều nhất định phải cân xấp xỉ đến con số thập phân thứ tư.
Nói thì còn rất dễ dàng, thoạt nhìn Hạ Sâm cũng cảm thấy rất dễ, nhưng mà khi Đường Thu Bạch kêu cô ấy tự mình làm, mới phát hiện sự cân bằng này dễ thay đổi như thế nào, một giây trước còn đang vừa vặn, ổn định vài giây lại nhanh chóng nhảy đi.
Hạ Sâm bình tĩnh lại, nhẫn nại tính tình một chút, sau đó nhìn Đường Thu Bạch làm nhiều, chính mình cũng làm nhiều học được nhiều.
"Sư phụ, cân xong rồi."
"Được."
Lúc tiêu giải mẫu đất, Đoạn Thiên Vũ ở bên kia kêu:
"Thu Bạch, cô vẫn là dùng tấm nhiệt điện sao?"
"Ừ, không sao anh dùng vi ba đi."
"Lạch cạch" một tiếng, Đường Thu Bạch mở khóa tấm nhiệt điện ra, điều chỉnh nhiệt độ.
Hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ, có dụng cụ tiên tiến, rất nhiều thao tác thực nghiệm đều thuận tiện hơn. Nhưng Đường Thu Bạch vì theo đuổi số liệu chuẩn xác nhất, ngẫu nhiên vẫn sẽ dùng phương pháp truyền thống tương đối phức tạp.
Đương nhiên, những thứ này vẫn chỉ là một góc băng sơn, tiếp đó khi Đường Thu Bạch dẫn theo cô ấy làm xong đầy đủ thực nghiệm, cô ấy mới biết Đường Thu Bạch đối với thực nghiệm có bao nhiêu nghiêm túc cẩn thận.
Hạ Sâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Thu Bạch, hồi tưởng lại hình ảnh gặp gỡ nàng lúc vừa tới công ty này.
Có khá nhiều thực tập sinh tới, vì thế công ty cố ý mở cuộc họp, để phân công thực tập sinh cụ thể, cô ấy cùng thực tập sinh khác kéo ghế ngồi ở một hàng phía sau, nhân viên chính thức ngồi ở hàng phía trước.
Chủ nhiệm Trình mở họp, mọi người đang ghi chép vào vở, Hạ Sâm ngồi vị trí đó vừa khéo có thể hơi nghiêng đầu xuyên thấu qua góc nghiêng khe hở phía trước nhìn thấy vở của chủ nhân hàng phía trước.
Cô ấy viết xong một hàng chữ, lúc ngẩng đầu thấy cuốn sổ phía trước vẽ đầy một tờ nguệch ngoạc.
"Được rồi, tôi nói một chút về phân công thực tập sinh, Hạ Sâm."
"Có." Hạ Sâm thu hồi ánh mắt, đứng dậy.
"Tiểu Đường, cô hướng dẫn đi."
Hạ Sâm theo hướng ánh mắt chủ nhiệm Trình, nhìn thấy tiền bối tên Tiểu Đường ngồi ở chếch phía trước cô ấy đứng lên, gấp quyển sổ vẽ nguệch ngoạc lại, "Được."
Nàng xoay người, nhìn Hạ Sâm khẽ giật khóe môi, "Chào em, tôi là Đường Thu Bạch."
Hạ Sâm sau này mới phát hiện Đường-tùy ý-Thu Bạch ở trong văn phòng, tới khi làm thực nghiệm giống như biến thành một người khác, yêu cầu khắc nghiệt, làm việc cẩn thận không chút cẩu thả, thậm chí quên thời gian.
"Ục ục......" Đường Thu Bạch đứng ở trước tủ thông gió xem xét tình trạng hàng mẫu, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm rõ ràng, động tác trong tay cũng không dừng lại, chờ mọi thứ đều xem xét xong mới ló người ra quay lại.
"Tiểu Hạ mấy giờ rồi?"
"Sư phụ một giờ rồi." Hạ Sâm kéo bao tay ra, xem thời gian trên đồng hồ.
"Nhanh như vậy? Sao em không gọi tôi, ăn cơm ăn cơm."
......
Cảnh Thư Vân nhìn chằm chằm bày một phần phương án về kế hoạch Lam Hoa mở rộng tư chất sản phẩm nông nghiệp ở trên bàn, từ thử nghiệm môi trường đến thử nghiệm sản phẩm nông nghiệp, lại là bước tiến mới.
Không chỉ yêu cầu về môi trường phòng thí nghiệm là khác nhau, tiêu chuẩn sử dụng phương pháp cũng không giống nhau, mà cả một bộ quy trình thực nghiệm nông sản phải tách khỏi phòng thực nghiệm môi trường, phòng ngừa ô nhiễm lẫn nhau, hàng loạt sự việc đều nói cho cô biết cần một trợ thủ đắc lực, nhân viên chuyên nghiệp.
Lý lịch sơ lược của Đường Thu Bạch được đưa lên cùng lý lịch của những người khác lý, một phần cuối cùng.
Ấn tượng của Cảnh Thư Vân đối với Đường Thu Bạch vẻn vẹn dừng lại ở, cô gái trên ảnh chụp buộc tóc đuôi ngựa, mỉm cười.
Sau đó khi gặp được nàng ở phòng thí nghiệm công ty, Cảnh Thư Vân cảm thấy quen mắt, ở trên xe lại kêu Địch Nghiên lấy hồ sơ ra xác nhận, mới cẩn thận nhìn lại lý lịch sơ lược của nàng một lần nữa.
Đường Thu Bạch, 26 tuổi, nghiên cứu sinh tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường SW, từng làm việc ở Thiên Hành một năm, đảm nhiệm chức trợ lý chủ nhiệm, trợ giúp Thiên Hành hoàn thành xuất sắc hạng mục mở rộng sản phẩm nông sản.
Có lẽ không phải ưu tú nhất, nhưng lại là thích hợp nhất.
Cảnh Thư Vân như suy tư gì đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cái tên Đường Thu Bạch, lấy riêng bản lý lịch sơ lược này ra đặt ở một bên.
"Cốc cốc cốc." Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi."
"Cảnh tổng, đã đặt xong vé máy bay ngày kia cô đi công tác." Địch Nghiên hơi cúi đầu.
"Ừ."
"Cảnh tổng, xin hỏi Mễ Bánh có cần đổi một tiệm thú cưng gởi nuôi không?"
Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn Địch Nghiên vẫn bảo trì cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Không cần."
"Vâng."
Mễ Bánh có thể là trước đó lúc lưu lạc đã trải qua chút sự tình không tốt, cho nên đối với hoàn cảnh lạ lẫm có phản ứng kích ứng (căng thẳng sang chấn), lúc trước cô đi công tác kêu người đưa tới tiệm thú cưng, thay đổi mấy tiệm đều không được, không ăn không uống.
Lần này Cảnh Thư Vân xem như tìm được người thích hợp, Đường Thu Bạch.
Suy nghĩ, Cảnh Thư Vân tìm được WeChat của Đường Thu Bạch, đập vào mắt thấy một con chó Shiba đeo khăn quàng há miệng, buổi sáng cô vội vàng không kịp ghi chú, lúc này mới chú ý tới tên WeChat của nàng, Bài Bạch Bách Bại.
"......" Cảnh Thư Vân chân mày không nhịn được nhướng lên, vẻ ghét bỏ bộc lộ ra ngoài.
"Đường tiểu thư, ở đó không?"
Gửi tin nhắn xong, Địch Nghiên gõ cửa tiến vào nói có mấy phần văn kiện cần ký tên, Cảnh Thư Vân cũng không để ý chuyện WeChat nữa, thẳng đến khi cô bận công việc xong, tan tầm, một lần nữa cầm di động, mới phát hiện đối phương còn chưa trả lời mình.
Không nhìn thấy sao? Cảnh Thư Vân cất di động cầm túi ra khỏi công ty.
Bên kia.
"Sư phụ, chị xem như vậy có được chưa?" Hạ Sâm chỉ vào dịch tiêu giải hỏi.
"Được rồi, dùng nước cất định dung* đi." (*thêm nước cất vào để đủ thể tích)
Hàng mẫu lần này tới có hơi nhiều, Đường Thu Bạch dẫn theo Hạ Sâm làm thêm một hồi, mới đem chúng nó tiêu giải xong, như vậy ngày mai trực tiếp tải số liệu lên thiết bị là được.
Lại ở phòng thí nghiệm đợi thêm một lát, đem một đám cuối cùng dịch định dung tiêu giải vào bình chứa, dán nhãn xong, bỏ vào tủ lạnh, Đường Thu Bạch mới coi như kết thúc.
Cởi áo blouse trắng, Đường Thu Bạch trước tiên đến phòng vệ sinh, dùng nước rửa tay cẩn thận rửa tay sạch sẽ, mới trở về văn phòng.
Ngày mùa hè mặc dù mặc đồ ngắn tay, bật điều hòa, nhưng trong phòng xử lý của phòng thí nghiệm bên này mở mấy cái tấm nhiệt điện cực nóng hơn hai trăm độ, bên kia mở lò điện gì đó, còn mở hút gió, nhiệt độ này làm sao giảm xuống nổi.
Lúc Đường Thu Bạch trở lại văn phòng, mới phát hiện sau lưng bị mồ hôi ướt không ít, trong văn phòng sớm đã không còn ai, làm gió mát mẻ được điều hòa chậm rãi đưa tới, thổi nàng run lên.
"Sư phụ, em đi đây." Hạ Sâm cười khanh khách nói tạm biệt với Đường Thu Bạch.
"Được, khổ cực cho em rồi, Tiểu Hạ."
Đường Thu Bạch uống chút nước, mới thu dọn đồ đạc, cầm di động cùng túi xách khóa cửa đi ra khỏi công ty, dọc đường mới thấy tin nhắn WeChat Cảnh Thư Vân gửi tới trên điện thoại.
Đường Thu Bạch thật sự đối với ảnh đại diện của Cảnh Thư Vân ấn tượng quá sâu sắc, lập tức biết rõ, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Nội dung tin nhắn cũng chỉ đơn giản ba chữ, thậm chí Đường Thu Bạch nhìn ba chữ "ở đó không" này, đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Cảnh Thư Vân mặt không cảm xúc.
"Có, xin lỗi Cảnh tổng, tôi vẫn luôn làm thực nghiệm." Đường Thu Bạch giải thích.
"Ừm, không sao, có chuyện tôi muốn làm phiền cô một chút, ngày kia tôi phải bay sang tỉnh khác đi công tác, cô có thể giúp tôi chăm sóc Mễ Bánh một chút không?"
Hả? Đường Thu Bạch thiếu chút nữa tưởng hai mắt của mình có vấn đề, nhìn lầm rồi, lại xác nhận từng chữ từng chữ một lần nữa.
Không phải có tiệm thú cưng sao? Đường Thu Bạch trong đầu nhảy ra dấu chấm hỏi.
Giây tiếp theo, đối phương như là biết Đường Thu Bạch thắc mắc vậy, lại gửi tới một tin nhắn.
"Mễ Bánh nó đối với hoàn cảnh không quen thuộc có phản ứng kích ứng, không ăn không uống, cô quen với nó hơn một ít."
"Xin lỗi Đường tiểu thư, có thể làm phiền cô không?"
Cho nên chị bé thêm WeChat với mình chỉ vì cái này sao?
Đường Thu Bạch bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nàng chỉ là cỗ máy quản gia không có tình cảm?
"Được, Cảnh tổng, không có việc gì." Đường Thu Bạch cảm thán thì cảm thán, nghĩ đến Tiểu...... Mễ Bánh vẫn sẽ không từ chối, suy cho cùng phản ứng kích ứng đối với động vật mà nói thật sự rất khó chịu.
"Cảm ơn, có tiện cho tôi địa chỉ không? Ngày mai tôi đưa Mễ Bánh qua đó." Đối phương trả lời rất nhanh.
"Có thể, Cảnh tổng, nhưng mà khả năng phải chờ chiều ngày mai tôi tan tầm." Đường Thu Bạch nhanh chóng gửi vị trí địa chỉ nhà qua.
"Được, ngày mai liên lạc."
________________________
Editor: 2h sáng hơi bị ê mông! Nay là 27/2, cũng là ngày của ngành tui đang làm đó <3
Danh sách chương