Ngày hôm sau, Đường Thu Bạch kéo vali hành lý đã thu thập tốt, trước tiên cầm tư liệu giao cho đơn vị phụ trách, sau đó trực tiếp lao tới sân bay, mấy tiếng sau nàng đã đứng ở trên mảnh đất Tây An.
Đối với loại chuyện như du lịch này, từ trước đến nay Đường Thu Bạch tương đối tùy tính, chỉ cần tài chính dư giả, những thời điểm cảm giác muốn đi đạt đến mức độ nhất định, nàng sẽ không do dự.
Tây An cuối mùa hè không nóng bức giống như giữa hè vậy, ngược lại trở nên mát mẻ, đặc biệt là Đường Thu Bạch vừa lúc bỏ lỡ mùa quý du, trái lại là thời gian làm việc nên không đông người lắm.
Bước vào lòng thành phố mới, làm Đường Thu Bạch vô cớ thở phào nhẹ nhõm, ngay cả tâm tình cũng thoải mái hơn không ít.
Đường Thu Bạch cũng không cần gấp gáp, thả chậm tiết tấu, mỗi ngày ở trong thành phố mới dạo đây đó một chút, ăn uống rồi lại shopping, đối tượng trò chuyện gần nhất trên WeChat đều là Hạ Sâm và Duệ Tiểu Hạ, Đường Thu Bạch lần lượt tán gẫu cùng bọn họ, nói về thành phố này, nói địa điểm tham quan, nói đặc sản...
Mấy ngày nay, nàng đi theo bước chân của California review, từng bước đi qua lại nhận thấy rất nhiều chỗ không giống với California đã phát hiện, Đường Thu Bạch lại tỉ mỉ nhớ kỹ, chụp lại.
Tường thành cổ, là nơi mà Đường Thu Bạch cố ý sắp xếp chờ đến khi sắp hoàng hôn mới đi lên, còn đúng lúc chứng kiến nghi thức đổi gác nơi cổng Vĩnh Ninh chuyên biệt chỉ có ở tường thành cổ, nàng theo du khách thưa thớt cùng nhau giơ di động lên chụp lại.
Thời điểm đứng ở trên tường thành cổ nhìn ra hướng nơi xa, trong nháy mắt Đường Thu Bạch dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của California khi đứng trên đó.
Tường thành rộng lớn, gạch cổ xưa không bằng phẳng, ngoài thành là sông đào bảo vệ thành, trong thành là hoàng thành cổ đại, cảm giác bề dày lịch sử ập vào trước mặt.
Đường Thu Bạch không lựa chọn thuê xe đạp, mà quyết định chầm chậm tản bộ, ban đêm ngắm đèn lồng màu đỏ phát sáng trên tường thành cổ, cũng có thể xem thành lâu thắp lên ánh đèn rực rỡ, những người lướt ngang qua bên cạnh Đường Thu Bạch có dân trong thành phố đi tản bộ, cũng có người du lịch giống như nàng.
Thời gian từng giây từng phút lập tức chậm lại, mỗi một bước đi, trong lòng Đường Thu Bạch lại càng cảm khái hơn, thậm chí có chút phức tạp.
Trong tường thành là điểm điểm ánh đèn cũ kỹ, ngoài tường thành là cao ốc đèn nê ông sáng lạn, mà Đường Thu Bạch đi ở giữa ranh giới của chúng, mạc danh có một loại cảm giác tách rời.
Bản thân Đường Thu Bạch cũng không biết nàng đã đi bao lâu, nàng tựa hồ suy nghĩ gì đó lại giống như cái gì cũng không nghĩ, lang thang không có mục tiêu mà tiến về phía trước, chỉ là theo quán tính động tác dưới chân.
Nàng nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh Uyển lúc đi đến cổng thành thứ ba.
"Em đi đâu chơi thế?"
"Tới Tây An rồi." Đường Thu Bạch dừng lại trả lời tin nhắn.
"Hâm mộ! Thành cổ à!"
"Ha ha, tâm niệm đã lâu, cho chị xem ảnh chụp nha!" Đường Thu Bạch cười khẽ.
"Nào! Gửi cho chị!"
Đường Thu Bạch lật xem album, chọn mấy tấm phong cảnh gửi sang cho cô ấy, thuận tiện còn gửi video tường thành đổi gác.
Cùng thời gian, Tề Tĩnh Uyển nhận được ảnh và video, đang nằm ở trên ghế nằm ban công ngoài phòng khách sạn, đầu ngón tay nhẹ lướt màn hình, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Kỹ thuật chụp ảnh của Tiểu Đường không tệ."
"Hửm?" Người dựa trên ghế nằm nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Ảnh chụp nè, cậu xem." Tề Tĩnh Uyển duỗi tay đưa điện thoại cho Cảnh Thư Vân.
Trong ánh mắt người kia hiện lên một tia nghi hoặc, nhận lấy di động của cô ấy, nhìn từng tấm hình rồi lại phóng to, cẩn thận xem xong video, trả điện thoại trở về, thu ánh mắt, "Ừ, đúng là không tệ."
Ngay sau đó lại lấy di động của mình ra, màn hình khóa hiển thị không có tin nhắn nào cả, mày nhỏ chợt có một chút gợn sóng, hơi do dự, Cảnh Thư Vân nhấn vào WeChat, avatar Đường Thu Bạch an an tĩnh tĩnh, cũng không có con số đỏ nho nhỏ.
Ngón tay vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng thoát màn hình lại cứng đờ giữa không trung, một lát sau mới chậm rãi cong lại thu hồi.
Tề Tĩnh Uyển không chú ý tới động tác của người bên cạnh, lấy di động về lại tiếp tục trò chuyện trời đất với Đường Thu Bạch.
Cảnh Thư Vân nhìn avatar của Đường Thu Bạch, không biết suy nghĩ cái gì, như là yên lặng vậy, thẳng đến khi Tề Tĩnh Uyển nghiêng đầu hỏi cô: "Mình và Tiểu Đường hẹn ăn tết đi ra ngoài chơi, Thư Vân cậu cũng đi cùng nha!"
"Đi ra ngoài chơi?" Hiếm thấy, Cảnh Thư Vân phản ứng chậm nửa nhịp, lặp lại lời Tề Tĩnh Uyển nói.
"Đúng vậy, cùng đi không?" Tề Tĩnh Uyển rất hứng thú.
"Để mình xem đã." Cảnh Thư Vân dời khỏi ánh mắt của cô ấy, lại dựa về ghế nằm, nhìn bầu trời đen nhánh, âm điệu vững vàng thường ngày lần này lại có chút nhẹ, còn mang theo chút do dự.
Đường Thu Bạch đứng bên tường thành hóng gió tán gẫu cùng Tề Tĩnh Uyển, thật ra nàng muốn mượn cớ Tề Tĩnh Uyển để hỏi một chút tình huống của Cảnh Thư Vân, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nào mở miệng.
Đường Thu Bạch từ trên tường thành xuống dưới, chuyển sang dạo phố Vĩnh Hưng, phố ăn vặt là không thể bỏ lỡ, tâm trạng nặng nề nhờ có mỹ thực mà dần dần giảm bớt.
Ngày hôm sau, Đường Thu Bạch dậy thật sớm, không chỉ bởi vì hôm nay hành trình là viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây, cũng là vì tối hôm qua Tề Tĩnh Uyển đặc biệt tìm nàng đòi quà du lịch, cho nên nàng quyết định đi xem.
Tới khi nàng ăn sáng ngồi xe buýt đi qua, cổng khu xếp hàng nhận vé miễn phí ở viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây đã xếp dài một hàng rất xa, Đường Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua, liền lặng lẽ mà đứng ở trước ô cửa cổng trả phí mua vé đi vào.
Trả phí ngoại trừ ít người xếp hàng ra, còn có thể vào trước hơn mấy phút, Đường Thu Bạch tiến vào phòng triển lãm đầu tiên, ở trong đại sảnh cùng một đám người tụ lại nghe giới thiệu.
Lúc Đường Thu Bạch từ phòng triển lãm cuối cùng đi ra, đã gần giữa trưa, Đường Thu Bạch chỉ nghỉ ngơi một chút lại rảo bước tiến đến tiệm đồ kỷ niệm bên cạnh cẩn thận chọn quà.
Thành cổ ấy mà, những món quà mà Đường Thu Bạch có thể nghĩ đến hoặc là liên quan đến lịch sử, hoặc là chính là mì phở, thế nhưng điều làm nàng cảm thấy kinh ngạc chính là, ở một góc nàng nhìn thấy quầy bán bút máy.
Ở trong một đám vật kỷ niệm bày đủ loại kiểu dáng mang theo hơi thở lịch sử, Đường Thu Bạch theo bản năng bị hấp dẫn, đến gần mới chú ý tới chính giữa quầy là một chiếc bút máy tinh tế với thân bút màu đen cát vàng. (*chính là màu ảnh bìa của chương này)
Đường Thu Bạch nhìn thấy nó, trước mắt sáng ngời, "Tôi có thể xem cây bút này không?"
"Có thể, tôi giúp cô lấy ra." Người sau quầy luôn miệng đáp.
Đường Thu Bạch nhận lấy cây bút máy, tuy rằng thoạt nhìn trông khá mảnh, nhưng cầm ở trong tay mới cảm giác được sức nặng và kết cấu của nó, mở nắp bút ra, là ngòi bút điêu khắc tinh xảo, mặt đối diện là ống mực hình vảy, hơn nữa màu đen cát vàng phủ toàn thân bút, bên dưới hơi thở thần bí chính là khí chất thâm trầm ổn trọng không thể che giấu.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó, hoặc là nói ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái quầy này, trong đầu Đường Thu Bạch thế nhưng hiện lên hình ảnh Cảnh Thư Vân đeo mắt kính gọng vàng, bàn tay trắng nõn cầm cây bút máy với thân bút màu đen điểm xuyến màu vàng kim, hơi cúi đầu, nghiêm túc ghi chép gì đó vào sổ.
Quả thật là nàng cũng muốn mua cho Cảnh Thư Vân một món quà có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt, chiếc bút máy này xuất hiện lại vừa đúng lúc, thoạt nhìn dường như không có lý do nào để cự tuyệt nó.
Nhưng Đường Thu Bạch vẫn là do dự, nàng cúi đầu thấy giá cả xa xỉ mặt trên, cùng với tên nhãn hiệu nổi tiếng nào đó cạnh giá cả.
Nàng trái lo phải nghĩ, quan hệ các nàng như bây giờ, quà cáp quá sang trọng thì không tốt lắm.
Đường Thu Bạch mỉm cười xin lỗi, trả lại cây bút.
Đường Thu Bạch nghiêng đầu quay sang xem quầy khác, nhìn từng chút một, Đường Thu Bạch cuối cùng xác định được món quà.
Nàng chọn cho Tề Tĩnh Uyển một mô hình tháp chuông Tây An handmade thủ công lập thể, hộp ước chừng lớn bằng một bàn tay, bên trong là mô hình tháp chuông lập thể, phông nền mặt sau là bầu trời đầy sao và ánh trăng, bên cạnh tháp chuông lại có cây cối màu xanh biếc.
Tương tự như tháp chuông bản mô hình thu nhỏ, là một món quà kỷ niệm trưng bày, bất luận là nhìn gần hay nhìn xa đều có vẻ đẹp đẽ tinh xảo.
Tiếp theo, bởi vì Đường Thu Bạch không muốn để cho Cảnh Thư Vân cảm thấy đặc biệt, nàng lại chọn một hộp bưu thiếp vẽ tay cho cô, trộn lẫn trong bưu thiếp tặng đồng nghiệp.
Chọn xong quà, lúc Đường Thu Bạch chuẩn bị rời đi, trong lòng đột nhiên lại dâng lên một tia không nỡ, quay đầu lại nhìn quầy bút máy phía trước, là mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng manh từ thân bút màu đen cát vàng.
Đường Thu Bạch giữa mày hơi nhíu, sau một lúc lâu suy tư, vẫn là nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, quay trở lại.
"Xin chào, làm phiền giúp tôi gói cây bút máy này." Đầu ngón tay buông xuống, hướng chỉ lại vô cùng chính xác, trên mặt Đường Thu Bạch mang theo ý cười nhàn nhạt.
Từ quán kỷ niệm bước ra, Đường Thu Bạch cẩn thận đem quà bỏ vào trong túi, lại đi tới khu vực khác.
......
Đêm khuya Đường Thu Bạch leo lên Weibo, theo thói quen tính ấn vào đặc biệt quan tâm, California vẫn như cũ không có động thái gì mới, như thể ngày đó thức đêm chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Đường Thu Bạch ấn vào tin nhắn của cô, "Tôi đang ở Tây An!"
Chẳng qua điều làm Đường Thu Bạch không nghĩ tới chính là, vậy mà đúng lúc California đang online.
"Ừ, cảm giác thế nào?"
Đường Thu Bạch nghiêng đầu, hồi tưởng mấy cảnh điểm cùng phố lớn ngõ nhỏ mấy ngày nay đi qua, "Vô cùng tốt, tôi còn rất thích thành phố này."
"Ừ, bầu không khí lịch sử nồng đậm, nhịp sống cũng trở nên chậm."
"Đúng không! Tôi cũng cảm thấy thế!" Đường Thu Bạch tán đồng nói.
"Đúng rồi, hỏi cô một chuyện."
"Được, cô hỏi đi."
Đường Thu Bạch đứng dậy đi lấy chai nước khoáng trên bàn đằng xa, trở lại vừa uống nước vừa cúi đầu xem màn hình, chớp mắt một cái thấy rõ chữ, Đường Thu Bạch nước vừa uống vào miệng lại phụt ra, đột ngột không kịp phòng ngừa.
"Cô từng yêu đương chưa?"
"Chưa." Đường Thu Bạch vội vàng lấy khăn giấy lau ốp điện thoại.
"Vậy nếu như, một người bạn của cô quan hệ cũng không tệ lắm, đột nhiên thổ lộ với cô thì sẽ thế nào?"
Đường Thu Bạch nhìn những lời này hơi ngẩn ra, nhớ tới chuyện nàng thổ lộ cùng Cảnh Thư Vân, trong lòng lại có chút buồn.
Nàng rất muốn đứng ở góc độ của bản thân mà nói, đồng ý đi.
Nhưng mà nàng không làm được, Đường Thu Bạch điều chỉnh cảm xúc, cẩn thận đổi góc độ suy nghĩ, "Xem có thích hay không đi."
Bên kia cách một hồi lâu, Đường Thu Bạch rời ra đi lướt hot search một lát, California mới trả lời:
"Tôi cũng không biết."
Không biết, tức là còn chưa làm rõ được tâm ý của chính mình sao? Đường Thu Bạch nghĩ, thay đổi cách hỏi: "Vậy cô thấy hắn thế nào?"
Lại là một khoảng thời gian rất dài, California nhắn tới một đoạn rất dài.
"Năng lực làm việc nổi trội, ưu tú, là một người cư xử chân thành lại ôn hòa. Tôi không có bạn bè gì, cho nên cô ấy có thể kết bạn với tôi, kỳ thật tôi rất bất ngờ, càng bất ngờ hơn chính là cô ấy sẽ thích tôi."
California và người ít nói lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, hơn nữa còn dùng từ "Cô ấy".
Hóa ra California là nam sao.
Đường Thu Bạch nhìn lời anh ta nói, trầm mặc một lát, mới trả lời: "Bởi vì ở trong mắt cô ấy, anh đáng giá."
"Là như vậy sao?"
"Đúng vậy, vậy anh đối với cô ấy một chút cảm giác cũng không có sao?" Đường Thu Bạch lại hỏi.
"Mới đầu quả thật là bạn bè, nhưng mà mấy ngày nay bởi vì chuyện thổ lộ này, liên lạc trò chuyện giữa cô ấy và tôi trở nên ít đi, có khi nhìn thấy cô ấy giao lưu cùng người khác, tôi không phân rõ được là tính chiếm hữu đối với bạn bè hay là cái gì."
Đường Thu Bạch cũng lâm vào đường khó, "Chà, vậy thì quả thật có hơi khó giải quyết."
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ đầu giường phát sáng, ánh sáng yếu ớt, mới làm cho cả căn phòng không hoàn toàn rơi vào đen tối, ánh sáng chiếu lên gò má người nọ dựa vào đầu giường, như là buông tiếng thở dài, chậm rãi lại ấn sáng di động vừa tối đi.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt ở trên màn hình, "Ừm, tôi lại nghĩ thêm vậy. Xin lỗi quấy rầy cô lâu như vậy, đã khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm chút."
Tiếp đó trên màn hình trò chuyện, là tin nhắn đối phương reply rất nhanh: "Không có gì đâu, được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô lại lang thang tùy ý lướt màn hình không có mục tiêu, một hồi lâu cô trùng hợp nhấn vào giao diện quan tâm, đột nhiên đổi mới ra một thông báo Weibo mới.
@ Bạch Bạch bạch: Ngủ ngon. [ hình ảnh ]
Lúc mắt cô đang nhìn vào tấm hình đính kèm phía dưới, chợt trợn to, ngón tay giơ ở giữa không trung, bất động trong phút chốc.
Đó là một bức hình chụp từ xa, ánh đèn rực rỡ mới được thắp lên trên tòa thành, ở trong đêm tối, càng giống như khoác lên cho tòa thành trang nghiêm một bộ đồ mới rực rỡ, loá mắt lại lấp lánh.
Cảnh Thư Vân nhớ rõ bức ảnh này, là bức trước đó Đường Thu Bạch đã gửi cho Tề Tĩnh Uyển.
_____________________
Đối với loại chuyện như du lịch này, từ trước đến nay Đường Thu Bạch tương đối tùy tính, chỉ cần tài chính dư giả, những thời điểm cảm giác muốn đi đạt đến mức độ nhất định, nàng sẽ không do dự.
Tây An cuối mùa hè không nóng bức giống như giữa hè vậy, ngược lại trở nên mát mẻ, đặc biệt là Đường Thu Bạch vừa lúc bỏ lỡ mùa quý du, trái lại là thời gian làm việc nên không đông người lắm.
Bước vào lòng thành phố mới, làm Đường Thu Bạch vô cớ thở phào nhẹ nhõm, ngay cả tâm tình cũng thoải mái hơn không ít.
Đường Thu Bạch cũng không cần gấp gáp, thả chậm tiết tấu, mỗi ngày ở trong thành phố mới dạo đây đó một chút, ăn uống rồi lại shopping, đối tượng trò chuyện gần nhất trên WeChat đều là Hạ Sâm và Duệ Tiểu Hạ, Đường Thu Bạch lần lượt tán gẫu cùng bọn họ, nói về thành phố này, nói địa điểm tham quan, nói đặc sản...
Mấy ngày nay, nàng đi theo bước chân của California review, từng bước đi qua lại nhận thấy rất nhiều chỗ không giống với California đã phát hiện, Đường Thu Bạch lại tỉ mỉ nhớ kỹ, chụp lại.
Tường thành cổ, là nơi mà Đường Thu Bạch cố ý sắp xếp chờ đến khi sắp hoàng hôn mới đi lên, còn đúng lúc chứng kiến nghi thức đổi gác nơi cổng Vĩnh Ninh chuyên biệt chỉ có ở tường thành cổ, nàng theo du khách thưa thớt cùng nhau giơ di động lên chụp lại.
Thời điểm đứng ở trên tường thành cổ nhìn ra hướng nơi xa, trong nháy mắt Đường Thu Bạch dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của California khi đứng trên đó.
Tường thành rộng lớn, gạch cổ xưa không bằng phẳng, ngoài thành là sông đào bảo vệ thành, trong thành là hoàng thành cổ đại, cảm giác bề dày lịch sử ập vào trước mặt.
Đường Thu Bạch không lựa chọn thuê xe đạp, mà quyết định chầm chậm tản bộ, ban đêm ngắm đèn lồng màu đỏ phát sáng trên tường thành cổ, cũng có thể xem thành lâu thắp lên ánh đèn rực rỡ, những người lướt ngang qua bên cạnh Đường Thu Bạch có dân trong thành phố đi tản bộ, cũng có người du lịch giống như nàng.
Thời gian từng giây từng phút lập tức chậm lại, mỗi một bước đi, trong lòng Đường Thu Bạch lại càng cảm khái hơn, thậm chí có chút phức tạp.
Trong tường thành là điểm điểm ánh đèn cũ kỹ, ngoài tường thành là cao ốc đèn nê ông sáng lạn, mà Đường Thu Bạch đi ở giữa ranh giới của chúng, mạc danh có một loại cảm giác tách rời.
Bản thân Đường Thu Bạch cũng không biết nàng đã đi bao lâu, nàng tựa hồ suy nghĩ gì đó lại giống như cái gì cũng không nghĩ, lang thang không có mục tiêu mà tiến về phía trước, chỉ là theo quán tính động tác dưới chân.
Nàng nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh Uyển lúc đi đến cổng thành thứ ba.
"Em đi đâu chơi thế?"
"Tới Tây An rồi." Đường Thu Bạch dừng lại trả lời tin nhắn.
"Hâm mộ! Thành cổ à!"
"Ha ha, tâm niệm đã lâu, cho chị xem ảnh chụp nha!" Đường Thu Bạch cười khẽ.
"Nào! Gửi cho chị!"
Đường Thu Bạch lật xem album, chọn mấy tấm phong cảnh gửi sang cho cô ấy, thuận tiện còn gửi video tường thành đổi gác.
Cùng thời gian, Tề Tĩnh Uyển nhận được ảnh và video, đang nằm ở trên ghế nằm ban công ngoài phòng khách sạn, đầu ngón tay nhẹ lướt màn hình, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Kỹ thuật chụp ảnh của Tiểu Đường không tệ."
"Hửm?" Người dựa trên ghế nằm nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Ảnh chụp nè, cậu xem." Tề Tĩnh Uyển duỗi tay đưa điện thoại cho Cảnh Thư Vân.
Trong ánh mắt người kia hiện lên một tia nghi hoặc, nhận lấy di động của cô ấy, nhìn từng tấm hình rồi lại phóng to, cẩn thận xem xong video, trả điện thoại trở về, thu ánh mắt, "Ừ, đúng là không tệ."
Ngay sau đó lại lấy di động của mình ra, màn hình khóa hiển thị không có tin nhắn nào cả, mày nhỏ chợt có một chút gợn sóng, hơi do dự, Cảnh Thư Vân nhấn vào WeChat, avatar Đường Thu Bạch an an tĩnh tĩnh, cũng không có con số đỏ nho nhỏ.
Ngón tay vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng thoát màn hình lại cứng đờ giữa không trung, một lát sau mới chậm rãi cong lại thu hồi.
Tề Tĩnh Uyển không chú ý tới động tác của người bên cạnh, lấy di động về lại tiếp tục trò chuyện trời đất với Đường Thu Bạch.
Cảnh Thư Vân nhìn avatar của Đường Thu Bạch, không biết suy nghĩ cái gì, như là yên lặng vậy, thẳng đến khi Tề Tĩnh Uyển nghiêng đầu hỏi cô: "Mình và Tiểu Đường hẹn ăn tết đi ra ngoài chơi, Thư Vân cậu cũng đi cùng nha!"
"Đi ra ngoài chơi?" Hiếm thấy, Cảnh Thư Vân phản ứng chậm nửa nhịp, lặp lại lời Tề Tĩnh Uyển nói.
"Đúng vậy, cùng đi không?" Tề Tĩnh Uyển rất hứng thú.
"Để mình xem đã." Cảnh Thư Vân dời khỏi ánh mắt của cô ấy, lại dựa về ghế nằm, nhìn bầu trời đen nhánh, âm điệu vững vàng thường ngày lần này lại có chút nhẹ, còn mang theo chút do dự.
Đường Thu Bạch đứng bên tường thành hóng gió tán gẫu cùng Tề Tĩnh Uyển, thật ra nàng muốn mượn cớ Tề Tĩnh Uyển để hỏi một chút tình huống của Cảnh Thư Vân, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nào mở miệng.
Đường Thu Bạch từ trên tường thành xuống dưới, chuyển sang dạo phố Vĩnh Hưng, phố ăn vặt là không thể bỏ lỡ, tâm trạng nặng nề nhờ có mỹ thực mà dần dần giảm bớt.
Ngày hôm sau, Đường Thu Bạch dậy thật sớm, không chỉ bởi vì hôm nay hành trình là viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây, cũng là vì tối hôm qua Tề Tĩnh Uyển đặc biệt tìm nàng đòi quà du lịch, cho nên nàng quyết định đi xem.
Tới khi nàng ăn sáng ngồi xe buýt đi qua, cổng khu xếp hàng nhận vé miễn phí ở viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây đã xếp dài một hàng rất xa, Đường Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua, liền lặng lẽ mà đứng ở trước ô cửa cổng trả phí mua vé đi vào.
Trả phí ngoại trừ ít người xếp hàng ra, còn có thể vào trước hơn mấy phút, Đường Thu Bạch tiến vào phòng triển lãm đầu tiên, ở trong đại sảnh cùng một đám người tụ lại nghe giới thiệu.
Lúc Đường Thu Bạch từ phòng triển lãm cuối cùng đi ra, đã gần giữa trưa, Đường Thu Bạch chỉ nghỉ ngơi một chút lại rảo bước tiến đến tiệm đồ kỷ niệm bên cạnh cẩn thận chọn quà.
Thành cổ ấy mà, những món quà mà Đường Thu Bạch có thể nghĩ đến hoặc là liên quan đến lịch sử, hoặc là chính là mì phở, thế nhưng điều làm nàng cảm thấy kinh ngạc chính là, ở một góc nàng nhìn thấy quầy bán bút máy.
Ở trong một đám vật kỷ niệm bày đủ loại kiểu dáng mang theo hơi thở lịch sử, Đường Thu Bạch theo bản năng bị hấp dẫn, đến gần mới chú ý tới chính giữa quầy là một chiếc bút máy tinh tế với thân bút màu đen cát vàng. (*chính là màu ảnh bìa của chương này)
Đường Thu Bạch nhìn thấy nó, trước mắt sáng ngời, "Tôi có thể xem cây bút này không?"
"Có thể, tôi giúp cô lấy ra." Người sau quầy luôn miệng đáp.
Đường Thu Bạch nhận lấy cây bút máy, tuy rằng thoạt nhìn trông khá mảnh, nhưng cầm ở trong tay mới cảm giác được sức nặng và kết cấu của nó, mở nắp bút ra, là ngòi bút điêu khắc tinh xảo, mặt đối diện là ống mực hình vảy, hơn nữa màu đen cát vàng phủ toàn thân bút, bên dưới hơi thở thần bí chính là khí chất thâm trầm ổn trọng không thể che giấu.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó, hoặc là nói ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái quầy này, trong đầu Đường Thu Bạch thế nhưng hiện lên hình ảnh Cảnh Thư Vân đeo mắt kính gọng vàng, bàn tay trắng nõn cầm cây bút máy với thân bút màu đen điểm xuyến màu vàng kim, hơi cúi đầu, nghiêm túc ghi chép gì đó vào sổ.
Quả thật là nàng cũng muốn mua cho Cảnh Thư Vân một món quà có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt, chiếc bút máy này xuất hiện lại vừa đúng lúc, thoạt nhìn dường như không có lý do nào để cự tuyệt nó.
Nhưng Đường Thu Bạch vẫn là do dự, nàng cúi đầu thấy giá cả xa xỉ mặt trên, cùng với tên nhãn hiệu nổi tiếng nào đó cạnh giá cả.
Nàng trái lo phải nghĩ, quan hệ các nàng như bây giờ, quà cáp quá sang trọng thì không tốt lắm.
Đường Thu Bạch mỉm cười xin lỗi, trả lại cây bút.
Đường Thu Bạch nghiêng đầu quay sang xem quầy khác, nhìn từng chút một, Đường Thu Bạch cuối cùng xác định được món quà.
Nàng chọn cho Tề Tĩnh Uyển một mô hình tháp chuông Tây An handmade thủ công lập thể, hộp ước chừng lớn bằng một bàn tay, bên trong là mô hình tháp chuông lập thể, phông nền mặt sau là bầu trời đầy sao và ánh trăng, bên cạnh tháp chuông lại có cây cối màu xanh biếc.
Tương tự như tháp chuông bản mô hình thu nhỏ, là một món quà kỷ niệm trưng bày, bất luận là nhìn gần hay nhìn xa đều có vẻ đẹp đẽ tinh xảo.
Tiếp theo, bởi vì Đường Thu Bạch không muốn để cho Cảnh Thư Vân cảm thấy đặc biệt, nàng lại chọn một hộp bưu thiếp vẽ tay cho cô, trộn lẫn trong bưu thiếp tặng đồng nghiệp.
Chọn xong quà, lúc Đường Thu Bạch chuẩn bị rời đi, trong lòng đột nhiên lại dâng lên một tia không nỡ, quay đầu lại nhìn quầy bút máy phía trước, là mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng manh từ thân bút màu đen cát vàng.
Đường Thu Bạch giữa mày hơi nhíu, sau một lúc lâu suy tư, vẫn là nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, quay trở lại.
"Xin chào, làm phiền giúp tôi gói cây bút máy này." Đầu ngón tay buông xuống, hướng chỉ lại vô cùng chính xác, trên mặt Đường Thu Bạch mang theo ý cười nhàn nhạt.
Từ quán kỷ niệm bước ra, Đường Thu Bạch cẩn thận đem quà bỏ vào trong túi, lại đi tới khu vực khác.
......
Đêm khuya Đường Thu Bạch leo lên Weibo, theo thói quen tính ấn vào đặc biệt quan tâm, California vẫn như cũ không có động thái gì mới, như thể ngày đó thức đêm chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Đường Thu Bạch ấn vào tin nhắn của cô, "Tôi đang ở Tây An!"
Chẳng qua điều làm Đường Thu Bạch không nghĩ tới chính là, vậy mà đúng lúc California đang online.
"Ừ, cảm giác thế nào?"
Đường Thu Bạch nghiêng đầu, hồi tưởng mấy cảnh điểm cùng phố lớn ngõ nhỏ mấy ngày nay đi qua, "Vô cùng tốt, tôi còn rất thích thành phố này."
"Ừ, bầu không khí lịch sử nồng đậm, nhịp sống cũng trở nên chậm."
"Đúng không! Tôi cũng cảm thấy thế!" Đường Thu Bạch tán đồng nói.
"Đúng rồi, hỏi cô một chuyện."
"Được, cô hỏi đi."
Đường Thu Bạch đứng dậy đi lấy chai nước khoáng trên bàn đằng xa, trở lại vừa uống nước vừa cúi đầu xem màn hình, chớp mắt một cái thấy rõ chữ, Đường Thu Bạch nước vừa uống vào miệng lại phụt ra, đột ngột không kịp phòng ngừa.
"Cô từng yêu đương chưa?"
"Chưa." Đường Thu Bạch vội vàng lấy khăn giấy lau ốp điện thoại.
"Vậy nếu như, một người bạn của cô quan hệ cũng không tệ lắm, đột nhiên thổ lộ với cô thì sẽ thế nào?"
Đường Thu Bạch nhìn những lời này hơi ngẩn ra, nhớ tới chuyện nàng thổ lộ cùng Cảnh Thư Vân, trong lòng lại có chút buồn.
Nàng rất muốn đứng ở góc độ của bản thân mà nói, đồng ý đi.
Nhưng mà nàng không làm được, Đường Thu Bạch điều chỉnh cảm xúc, cẩn thận đổi góc độ suy nghĩ, "Xem có thích hay không đi."
Bên kia cách một hồi lâu, Đường Thu Bạch rời ra đi lướt hot search một lát, California mới trả lời:
"Tôi cũng không biết."
Không biết, tức là còn chưa làm rõ được tâm ý của chính mình sao? Đường Thu Bạch nghĩ, thay đổi cách hỏi: "Vậy cô thấy hắn thế nào?"
Lại là một khoảng thời gian rất dài, California nhắn tới một đoạn rất dài.
"Năng lực làm việc nổi trội, ưu tú, là một người cư xử chân thành lại ôn hòa. Tôi không có bạn bè gì, cho nên cô ấy có thể kết bạn với tôi, kỳ thật tôi rất bất ngờ, càng bất ngờ hơn chính là cô ấy sẽ thích tôi."
California và người ít nói lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, hơn nữa còn dùng từ "Cô ấy".
Hóa ra California là nam sao.
Đường Thu Bạch nhìn lời anh ta nói, trầm mặc một lát, mới trả lời: "Bởi vì ở trong mắt cô ấy, anh đáng giá."
"Là như vậy sao?"
"Đúng vậy, vậy anh đối với cô ấy một chút cảm giác cũng không có sao?" Đường Thu Bạch lại hỏi.
"Mới đầu quả thật là bạn bè, nhưng mà mấy ngày nay bởi vì chuyện thổ lộ này, liên lạc trò chuyện giữa cô ấy và tôi trở nên ít đi, có khi nhìn thấy cô ấy giao lưu cùng người khác, tôi không phân rõ được là tính chiếm hữu đối với bạn bè hay là cái gì."
Đường Thu Bạch cũng lâm vào đường khó, "Chà, vậy thì quả thật có hơi khó giải quyết."
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ đầu giường phát sáng, ánh sáng yếu ớt, mới làm cho cả căn phòng không hoàn toàn rơi vào đen tối, ánh sáng chiếu lên gò má người nọ dựa vào đầu giường, như là buông tiếng thở dài, chậm rãi lại ấn sáng di động vừa tối đi.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt ở trên màn hình, "Ừm, tôi lại nghĩ thêm vậy. Xin lỗi quấy rầy cô lâu như vậy, đã khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm chút."
Tiếp đó trên màn hình trò chuyện, là tin nhắn đối phương reply rất nhanh: "Không có gì đâu, được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô lại lang thang tùy ý lướt màn hình không có mục tiêu, một hồi lâu cô trùng hợp nhấn vào giao diện quan tâm, đột nhiên đổi mới ra một thông báo Weibo mới.
@ Bạch Bạch bạch: Ngủ ngon. [ hình ảnh ]
Lúc mắt cô đang nhìn vào tấm hình đính kèm phía dưới, chợt trợn to, ngón tay giơ ở giữa không trung, bất động trong phút chốc.
Đó là một bức hình chụp từ xa, ánh đèn rực rỡ mới được thắp lên trên tòa thành, ở trong đêm tối, càng giống như khoác lên cho tòa thành trang nghiêm một bộ đồ mới rực rỡ, loá mắt lại lấp lánh.
Cảnh Thư Vân nhớ rõ bức ảnh này, là bức trước đó Đường Thu Bạch đã gửi cho Tề Tĩnh Uyển.
_____________________
Danh sách chương