"Tay của em, tôi nhìn xem."
Đột nhiên vang lên thanh âm, cắt đứt suy nghĩ của Đường Thu Bạch.
"Không có gì đâu, so với hôm qua đỡ hơn nhiều rồi." Đường Thu Bạch đưa tay phải qua cho cô xem.
Cảnh Thư Vân nắm cổ tay Đường Thu Bạch, nhìn trái nhìn phải, phát hiện cục sưng cũng không tiêu, màu sắc dường như còn trở nên thâm hơn chút, "Thật không?"
"Đúng vậy, so ngày hôm qua đỡ hơn chút rồi." Đường Thu Bạch ngẩng mắt lên nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Cảnh Thư Vân, nói tiếp: "Em cảm thấy, đỡ hơn một chút so với hôm qua."
Cảnh Thư Vân không tỏ ý kiến, chỉ cẩn thận nhìn một hồi nữa, mới buông tay, nhẹ nhàng nói: "Thời gian tới em cũng phải chú ý."
"Được, không sao, em lại không làm thực nghiệm."
Đường Thu Bạch cười thả tay xuống, dư quang quét đến Địch Nghiên vẻ mặt vẫn trước sau như một, không có bất kỳ biểu cảm gì, ngay cả ánh mắt cũng là bình tĩnh nhìn phía trước, tựa như không có gì xảy ra.
Không hổ là trợ lý số một của Cảnh Thư Vân, tính chuyên nghiệp bồi dưỡng thật sự rất tốt, Đường Thu Bạch cảm thán.
Tới công ty, vẫn đang trong thời gian nghỉ trưa, Lam Hoa còn có một điểm làm cá nhân Đường Thu Bạch cảm thấy vô cùng tốt, đó chính là Lam Hoa sắp xếp cho mỗi người một chiếc ghế nằm, ghế nằm có thể co lại duỗi ra.
Mỗi nhân viên một cái, đến lúc ngủ trưa có thể mở ra nghỉ ngơi ở bên cạnh vị trí của mình, đồng thời trên đó có nguyên một bộ gối đầu và chăn mỏng.
Trước mặc kệ người có cần dùng hay không, nhưng ít ra đều chuẩn bị cho mỗi người, liền nhân tính hóa vô cùng.
Vậy cho nên buổi trưa không có thực nghiệm cấp thiết, nằm nhoài trên bàn lại cảm thấy đè tay đau, vậy nên đều sẽ lựa chọn ghế nằm.
Điểm này vô cùng nhỏ, có thể nói là bé đến không đáng kể, nhưng mà Đường Thu Bạch vẫn cho rằng, trong tiểu tiết cho thấy phẩm chất của công ty.
Thang máy tới tầng 3, Đường Thu Bạch chào hỏi với Cảnh Thư Vân trong thang máy, trở lại phòng làm việc của mình.
Ngủ là không thể nào ngủ được, lúc Đường Thu Bạch lấy di động ra, mới thấy tin nhắn Hạ Sâm gửi tới.
"Sư phụ, hôm nay sao chị không tới?"
"Sư phụ, chị xin nghỉ?"
Thời gian gửi là buổi sáng, Đường Thu Bạch căn bản không chú ý tới thông báo WeChat.
"Đúng vậy, xin nghỉ nửa ngày, sao vậy?"
Trả lời tin nhắn xong, Đường Thu Bạch mở máy tính ra, hệ thống văn kiện tạm thời không sửa được, thiếu một tay đánh chữ, tốc độ có thể so với rùa bò, Đường Thu Bạch quyết định trước tiên xác nhận giá cả dụng cụ với nhà máy.
Ngành kiểm tra đo lường, tuy rằng chia thành rất nhiều bộ phận, môi trường, nông sản, thực phẩm, vệ sinh công cộng v.v, nhưng trên thực tế có thể nói vẫn có rất nhiều điểm tương đồng, hoặc là nói các thực nghiệm cơ bản đều có điểm chung.
Vốn dĩ Lam Hoa có một phòng thí nghiệm môi trường, máy móc chuẩn bị cũng hết sức đầy đủ, nhưng nếu muốn xin công nhận nông sản đạt chuẩn thì không chỉ yêu cầu phân chia ra khu thực nghiệm mới, bộ phận máy móc cũng phải tách ra.
Dẫu sao nông sản xét đến cùng là muốn bỏ vào miệng, còn môi trường thì không cần, đơn giản lấy kim loại nặng vô cơ làm ví dụ, nông sản nồng độ thấp, môi trường nồng độ cao, bởi vậy về cơ bản đã quyết định bộ phận dụng cụ của chúng không thể dùng chung.
Lúc đầu Đường Thu Bạch ở Quang Thần không phân chia tỉ mỉ, nông sản trước khi xử lý đã rất dễ bị vật tư môi trường đã qua sử dụng thải ra làm ô nhiễm, một khi ô nhiễm, thực nghiệm lập tức trở thành phế thải.
Điện thoại Đường Thu Bạch đặt ở trên bàn chợt rung lên, Hạ Sâm trả lời tin nhắn.
"À! Vậy chị đến phòng làm việc chưa thế?"
"Tới rồi." Đường Thu Bạch cũng không cầm di động, dứt khoát lựa chọn nhất chỉ thiền đánh chữ pháp*(cách đánh chữ bằng một ngón).
"Vậy em tới tìm chị, ngày hôm qua bọn em nghiệm chứng thực nghiệm hạng mục mở rộng làm ra không đúng, sư phụ chị giúp bọn em xem thử xem." Hạ Sâm trả lời rất nhanh.
"Được."
Chỉ mấy phút, Hạ Sâm đã đứng ở trước bàn làm việc của Đường Thu Bạch, chẳng qua là vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt trợn to, miệng há ra, nhưng mà Đường Thu Bạch cảm thấy, nhét trứng gà thì không nhét lọt, khả năng có thể nhét hai cái trứng cút.
"Sư phụ!!" Hạ Sâm cao giọng kêu lên, ngay sau đó lướt qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Đường Thu Bạch, hai tay do dự treo giữa không trung, chạm vào cũng không tốt, không chạm vào cũng không tốt.
"Chị...... Tay chị sao thế?"
"Lúc lấy đồ, bị đập trúng, không sao." Đường Thu Bạch theo tầm mắt Hạ Sâm nhìn về phía tay phải.
"ĐM! Thứ gì nặng thế, vậy chị tìm người giúp chị a, chị muốn học theo Doraemon cũng không cần học như vậy chứ?" Hạ Sâm khom người, cũng không dám chạm vào tay Đường Thu Bạch, liền tự mình chuyển đầu trái phải nhìn tay phải của Đường Thu Bạch.
"Tôi cảm ơn em, còn có thể nhớ tới Doraemon, có phải tôi còn nên khen em hồn nhiên trong sáng như một đứa trẻ không hả!" Đường Thu Bạch bất đắc dĩ dỗi nói.
"Không đau sao?"
"Còn tốt, đã......"
Đường Thu Bạch mới vừa nhớ lại vẻ nhu hòa trong ánh mắt Cảnh Thư Vân khi cầm cổ tay nàng ngày hôm qua, lời còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa đã cắt ngang lời nàng.
"Mời vào."
Người tiến vào là Địch Nghiên, trên tay còn ôm một vật nhỏ hình chữ nhật, thoạt nhìn hình như còn khá nặng.
"Đường bộ trưởng, xin lỗi quấy rầy cô, Cảnh tổng kêu tôi đưa chiếc tủ lạnh ô tô* nhỏ này tới đây cho cô."
Lần này Đường Thu Bạch cũng kinh hãi rồi, "Tủ, lạnh, ô, tô?" Nàng từng chữ từng chữ, nói.
(*Đây là cái thùng ướp lạnh hay dùng trong xe hơi)
"Đúng vậy, tôi đã bỏ túi chườm đá vào trong cho cô rồi, cô có thể luân phiên dùng." Địch Nghiên cười nói.
"Được......, trợ lý Địch cô đặt xuống trước đi, đặt trên bàn bên kia là được, bâng bê quá mệt rồi." Đường Thu Bạch chỉ bàn dài giữa sô pha tiếp khách.
"Được."
Đường Thu Bạch biết, là Cảnh Thư Vân cho nàng dùng để chườm lạnh, nhưng nhất thời vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Trợ lý Địch, tủ lạnh ô tô này là trên xe Cảnh tổng?" Đường Thu Bạch hồi tưởng lại buổi trưa ngồi xe, hình như cũng không nhìn thấy.
"Không phải, là lấy từ bộ môi trường." Địch Nghiên dừng một chút, "Nhưng mà Đường bộ trưởng có thể yên tâm mà dùng, đây là cấp cho bộ môi trường để đi ra ngoài thu thập mẫu, mới cấp phát, hôm nay hàng mới vừa đến, Cảnh tổng tạm thời điều qua đây cho cô."
Vậy mà cũng được! Đường Thu Bạch chớp chớp mắt, lại khôi phục tự nhiên, "Được, làm phiền trợ lý Địch, cảm ơn nha."
"Không có gì, vậy Đường bộ trưởng không có việc gì nữa, tôi về đây." Địch Nghiên cười nói.
"Được, làm phiền rồi."
Địch Nghiên chân trước vừa đi, Hạ Sâm sau lưng liền nhảy đến cạnh tủ lạnh, tò mò mở nắp tủ lạnh ra, "ĐM...... bà chủ tốt Trung Quốc a!"
"Ừm, là rất tốt." Đường Thu Bạch khẽ cười.
"Nhưng mà, sư phụ, sao Cảnh tổng lại biết tay chị bị thương?" Hạ Sâm tò mò hỏi.
"À, lúc tôi tới công ty vừa khéo gặp ở thang máy." Đường Thu Bạch mặt không đỏ tim không đập, "Đừng nhìn, lấy cái túi chườm đá lại đây cho tôi."
"Vâng, à sư phụ, tay này của chị bao lâu mới khỏi thế? Khám bác sĩ chưa?" Hạ Sâm lại vòng trở lại đưa cho nàng.
"Khám rồi, chắc phải một khoảng thời gian đi, cũng may không gãy xương."
"Vậy chị......" Hạ Sâm còn muốn nói gì đó, Đường Thu Bạch cười ngắt lời cô ấy, "Yên tâm đi, như thế nào trở nên dong dài thế, em mau nói ngày hôm qua các em thực nghiệm gặp vấn đề chỗ nào."
Hạ Sâm lại nhìn lướt qua bàn tay sưng như bánh bao của Đường Thu Bạch một cái, mới đi vào vấn đề chính hỏi nàng: "Ồ, được rồi chính là thế này......"
Đường Thu Bạch đơn giản đem nguyên lý thực nghiệm đổi thành từ phổ thông dễ hiểu giảng giải cho Hạ Sâm, cũng chỉ ra cho cô ấy mỗi một bước của quá trình, tác dụng của mỗi một loại thuốc thử.
Làm thực nghiệm tuy rằng tiêu chuẩn rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn vẫn là kinh nghiệm, hàng mẫu không phải vật chết, môi trường cũng không phải chết, thực nghiệm cũng không phải một tầng bất biến.
"Ồ, em hiểu rồi, sư phụ, em lại đi thử xem, vậy chị chú ý nhiều chút a."
Điều khiến Đường Thu Bạch vui mừng chính là, năng lực lĩnh ngộ của Hạ Sâm rất tốt, khả năng phản ứng cũng rất nhanh, có thể học một biết mười, "Ừ, đi đi."
Hạ Sâm kéo cửa phòng làm việc ra, khi một chân sắp bước ra, lại chợt dừng lại, xoay đầu trên mặt vẫn mang theo vẻ không yên tâm, "Sư phụ, vậy nếu chị có cần hỗ trợ gì thì gọi em, em sẽ có luôn có mặt!"
Đường Thu Bạch nhìn Hạ Sâm tinh thần phấn chấn tràn đầy, mỉm cười, "Được, yên tâm, có việc tôi nhất định sẽ không để cho em nhàn rỗi đâu."
"Vâng." Người đứng ở cửa toét miệng cười, gật đầu thật mạnh ngay sau đó đóng cửa lui ra ngoài.
Hạ Sâm có lẽ là người bạn có quan hệ tốt nhất mà Đường Thu Bạch quen biết từ khi công tác tới nay, cũng không có suy nghĩ lung tung rối loạn gì khác, Đường Thu Bạch thầm nghĩ trong lòng.
Văn phòng đột nhiên lại yên tĩnh lại, Đường Thu Bạch nhìn túi chườm đá trên bàn đã tan bớt, cầm điện thoại bên cạnh lên.
"Lão bản, cảm ơn chị......" Bỏ đi, như vậy quá xa lạ, Đường Thu Bạch lại xóa bỏ từng chữ một, hai mắt nhìn chằm chằm chữ "Cảnh" trên đỉnh khung chat rồi tự hỏi.
Cuối cùng Đường Thu Bạch đặt tay phải lên bàn, đem túi chườm đá đặt nghiêng trên mu bàn tay, lại dùng tay trái cố ý chụp bức ảnh gửi qua.
"Túi chườm đá dùng rất tốt."
Tin nhắn mới vừa gửi đi, Đường Thu Bạch còn chưa dời mắt liền nhận được câu trả lời của Cảnh Thư Vân.
"Ừm."
Thời gian còn lại Đường Thu Bạch đều dùng để nói chuyện điện thoại với xưởng dụng cụ, đến trước giờ tan tầm vài phút mới ấn định toàn bộ, nàng lại chỉnh sửa từng giá cả tướng ứng với tên từng nhà sản xuất, xác nhận mấy lần xong rồi lưu hồ sơ tắt máy tính.
Chờ khi nàng xuống lầu, vừa lúc bỏ lỡ giờ cao điểm tan tầm, người trong thang máy đều ít hơn rất nhiều.
Điều không may duy nhất chính là, Đường Thu Bạch trơ mắt bỏ lỡ chuyến xe buýt, nhưng tay nàng bị thương cũng không thể nấu cơm, dù sao cũng là ăn thức ăn sẵn ngoài tiệm, sớm một chút muộn một chút, cũng không dài bằng thời gian nấu cơm, Đường Thu Bạch vẫn rất vui lòng.
Mỗi ngày làm việc nấu cơm thật sự quá dày vò, nhưng cũng không thể thường xuyên ăn bên ngoài, lần này tay bị thương đúng lúc giúp Đường Thu Bạch tìm được một lý do danh chính ngôn thuận cho bản thân.
Đường Thu Bạch lên giường rảnh rỗi không có việc gì, lại mở Weibo California quốc lộ số 1 ra xem, tầm mắt dừng ở một tấm hình đêm khuya tĩnh mịch ánh trăng êm dịu chiếu lên cổng thành uy vũ, vị trí định vị viết là thành phố Tây An, tường thành cổ.
California trước nay chỉ đăng ảnh, đều không có chữ, cái gì cũng không có.
Thời điểm Đường Thu Bạch phóng to bức ảnh này, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng California đêm khuya một mình đi ở trên tường thành Minh như vậy sẽ là một bức tranh như thế nào.
Đường Thu Bạch có lòng hiếu kỳ sâu sắc đối với California, cũng muốn có thể thầm làm quen, nhưng California chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ tin tức cá nhân nào ngoại trừ du lịch, cho dù là mấy tin "Công việc mệt mỏi quá", "Không muốn tăng ca", "Hôm nay ra ngoài đi dạo phố" v.v, cũng không có.
Thậm chí Đường Thu Bạch cũng không biết California là người ở đâu, trong nước hay là nước ngoài, ngay cả giới tính đều là Đường Thu Bạch cảm thụ từ lối hành văn của cô mà nhận định ra.
Đương nhiên, cũng có thể Đường Thu Bạch vốn dĩ đã thích con gái, cho nên càng có thiên về phía đối phương là một người nữ "Cô ấy".
Con người dường như trời sinh đều có lòng hiếu kỳ đối với sự vật hay nhân vật thần bí.
Weibo mới nhất của California còn đang dừng lại ở bài chiến lược du lịch từ nam chí bắc dọc Tây Bắc lần trước, còn có một bình luận ở dưới bài Weibo sườn heo chua ngọt của Đường Thu Bạch, từ đó về sau liền không có động thái.
Đường Thu Bạch cũng không biết có phải do lòng hiếu kỳ quấy phá hay không, cũng có thể là sau khi tay bị thương trở nên rảnh rỗi cái gì cũng không làm được, vô hình khiến nàng nhấn vào tin nhắn California, gửi một tin nhắn cho cô.
"Gần đây cô đang bận sao?"
Dĩ nhiên là không có trả lời, Đường Thu Bạch cũng không để ý, nếu California đã bình luận Weibo của nàng, vậy thì xác suất trả lời tin nhắn không phải lớn hơn một chút sao, chỉ cần cô ấy có thể nhìn thấy.
Ngay cả bản thân Đường Thu Bạch cũng không nói rõ được, nàng lấy đâu ra tự tin đối với California.
Nàng nhận được WeChat Cảnh Thư Vân khi đang ở phần Thiểm Tây《Trung Quốc trên không》*.
(*) Một bộ phim tài liệu của TQ giới thiệu cảnh quan đất nước thông qua các video trên không.
"Tay thế nào rồi?"
"Đỡ nhiều rồi!" Trên thực tế Đường Thu Bạch thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, có thể thời gian vẫn là quá ngắn, vẫn còn sưng, nhưng mà nàng không muốn làm Cảnh Thư Vân lo lắng.
"Thật không?"
"Thật mà!" Đường Thu Bạch trả lời quyết đoán.
"Vậy em chụp bức ảnh tôi nhìn xem."
Đường Thu Bạch đang chăm chú thử nghiệm hiệu quả phần mềm chụp ảnh thêm filter trên điện thoại, bên kia lại sửa lời, nói: "Quay video."
Đường Thu Bạch nhìn những lời này mà trầm mặc, chợt nhớ tới gì đó, mở Baidu ra, lục tìm "Chụp tay góc độ nào để trông gầy hơn", Đường Thu Bạch lặn lội trong một đống bài viết tìm được một tấm ảnh, chụp tay góc nghiêng, năm ngón tay mở ra, hình dạng bậc thang nghiêng, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.
Nàng cũng làm theo như vậy, đương nhiên, người khác chụp ảnh chuyển sang khái niệm Đường Thu Bạch đổi thành video chính là, góc độ bất biến, video bảo trì, tay không nhúc nhích tí nào, thời gian bốn năm giây, kết thúc.
Nhiều lần thử nghiệm, chọn một đoạn video nàng cảm thấy không dễ nhìn ra vết sưng nhất gửi sang cho Cảnh Thư Vân.
Kết quả, nhận được một câu thế này từ Cảnh Thư Vân:
"Tay bị chuột rút?"
"Không......"
"Em chụp tấm hình bình thường." Đối phương lại nói.
Đường Thu Bạch từ bỏ, dứt khoát lấy camera thường chụp tấm chính diện mu bàn tay cho cô.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân mới trả lời nàng, "Nhớ chườm lạnh, chú ý nhiều chút."
"Yên tâm, không sao đâu." Đường Thu Bạch trấn an cô.
"Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được, em ngủ đây, ngủ ngon."
Đường Thu Bạch cũng không biết chính mình đang chờ mong cái gì, chỉ là lờ mờ cảm thấy mình nên nói như vậy.
Tắt đèn xong, nàng chậm rãi nằm xuống, màn đêm phóng đại vô hạn lập tức tập kích về phía nàng, Đường Thu Bạch nheo mắt lại thích ứng với căn phòng đen kịt, nhưng một giây kế tiếp màn hình di động bị thắp sáng, mang đến ánh sáng, chiếu sáng cả căn phòng.
Đường Thu Bạch một tay mở khóa đi vào, trong khung chat chữ Cảnh, bị bao vây bởi khung thoại màu trắng, là hai chữ 'ngủ ngon'.
......
Ngày hôm sau, Đường Thu Bạch gửi danh sách xác minh cho Cảnh Thư Vân xét duyệt, vừa quay người lại vào phòng thí nghiệm, theo như lời Hạ Sâm nói tình huống thực nghiệm ngày hôm qua, Đường Thu Bạch trái lại không lo lắng về cô ấy, nhưng mà vẫn có chút không yên tâm về những người khác.
Đường Thu Bạch dứt khoát ở lại phòng thí nghiệm nhân viên thực nghiệm bộ phận nông sản tiến hành lại một lần nữa, giải đáp các câu hỏi tiêu chuẩn cơ bản.
Giảng giải kết thúc, Đường Thu Bạch lại theo dõi từng quá trình thực nghiệm cơ bản, sau khi không có vấn đề gì, buổi chiều triệu tập toàn bộ đến phòng họp tổng kết tình hình công tác một tuần qua.
Nắm chắc cụ thể tiến độ mỗi một phương diện, thuận tiện giải quyết vấn đề trong quá trình tiến triển, cũng là để cho bọn họ nêu ra trong cuộc họp, Đường Thu Bạch có thể giải quyết bằng kinh nghiệm từng trải thì sẽ trực tiếp nói biện pháp giải quyết cho bọn họ, nhưng nếu như nàng cũng không biết rõ, đồng nghĩa với hợp mưu hợp sức.
Thật sự không giải quyết được, Đường Thu Bạch cũng sẽ ghi chép lại, quay về gọi điện thoại hỏi mấy lão sư chuyên nghiệp mà Tào Băng đã giới thiệu cho nàng làm quen.
Cuộc họp diễn ra dưới sự chủ trì của Đường Thu Bạch, hoàn toàn khác biệt với các bộ phận khác, ngược lại hết sức động viên tính tích cực của nhân viên, cả cuộc họp đi theo hướng nhẹ nhàng, hơn nữa bản thân Đường Thu Bạch cũng đã tương đối thân thiện, trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười, mới vào bộ phận đều là người trẻ tuổi, còn có một số mới vừa tốt nghiệp giống như Hạ Sâm, lại càng nhiệt huyết tràn đầy.
Dưới sự thúc đẩy từ nhiều yếu tố, công tác chuẩn bị mở rộng hạng mục còn thuận lợi hơn một chút so với Đường Thu Bạch tưởng tượng.
Đường Thu Bạch đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Tề Tĩnh Uyển là vào sau khi tan tầm, nàng đứng ở trạm giao thông công cộng chờ xe buýt.
Dựa trên sự kiện lần trước, lúc đang ăn cơm thì Đường Thu Bạch và Tề Tĩnh Uyển đã trao đổi số điện thoại và WeChat cho nhau, hai người tự nhiên cũng trở thành bạn bè, thỉnh thoảng không bận sẽ tán gẫu một chút.
"Đây đây, chị Tĩnh Uyển có chuyện gì vậy?" Đường Thu Bạch cảm thấy thời gian tay phải không thể dùng, tay trái của nàng sẽ trở nên càng ngày càng nhanh nhạy, tựa như bây giờ đánh chữ đã nhanh hơn mấy lần so với lúc ban đầu.
"Cuối tuần có thời gian không thế? Chị biết một thánh địa tránh nóng, chúng ta đi nghỉ mát chơi đê! Xoa xoa tay. jpg"
Đường Thu Bạch nhìn biểu tình bao quen thuộc cả màn hình, lại lần nữa cảm thán.
Tuy rằng Tề Tĩnh Uyển bằng tuổi với Cảnh Thư Vân, nhưng mà không biết là bởi vì nguyên nhân tính cách hay là nguyên nhân ở cái cương vị tổng quản hành chính này, mà phong cách hai người hoàn toàn tương phản, thậm chí Đường Thu Bạch còn từng suy ngẫm bọn họ làm thế nào trở thành bạn bè.
"Được thôi!"
Mùa hè quả thật làm người ta cảm thấy khó chịu, đặc biệt là thành phố S oi bức, quả thực muốn mạng người, Đường Thu Bạch đồng ý không chút do dự.
Huống chi loại người thích đi muôn nơi như Đường Thu Bạch, hoàn toàn không biết không xa thành phố S có một thánh địa nghỉ mát, như vậy sao được! Cái này khiến cho cái danh hiệu bản đồ sống bản địa của nàng làm sao giữ tiếp đây!
"Ô xờ kê!"
Đường Thu Bạch chợt nhớ tới Cảnh Thư Vân, lại hỏi: "Chị Tĩnh Uyển, Cảnh tổng đi không?"
"Cậu ấy à, nói là có việc, không rảnh tới, nhưng mà kêu chúng ta chơi vui vẻ."
Tiểu hoả tinh trong lòng Đường Thu Bạch còn chưa kịp dấy lên đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.
"À, vậy ạ."
"Đúng rồi, vậy lát nữa em gửi địa chỉ nhà cho chị, 9 giờ sáng mai, chị lái xe đi đón em!"
"Được, vậy em về đến sẽ gửi cho chị." Đường Thu Bạch mới vừa trả lời tin nhắn xong, tài xế xe buýt vừa vặn đạp chân phanh lại vững vàng dừng ở trước mặt nàng, Đường Thu Bạch cất di động lên xe.
Đêm nay là Đường Thu Bạch chủ động gửi ảnh chụp mu bàn tay phải cho Cảnh Thư Vân, bởi vì Đường Thu Bạch phát hiện trốn là trốn không xong, vậy thì không bằng mỗi ngày tích cực báo cáo với cô, chí ít không trở nên nghiêm trọng, cô khả năng sẽ an tâm hơn chút.
Lần này Cảnh Thư Vân không trả lời nhanh, cách rất lâu, thẳng đến khi Đường Thu Bạch ngủ, buổi sáng thứ bảy Đường Thu Bạch thức dậy mới nhìn thấy hồi đáp của Cảnh Thư Vân.
Hẹn với Tề Tĩnh Uyển 9 giờ, Đường Thu Bạch cài báo thức 8 giờ, 8 giờ đồng hồ báo thức vang lên, Đường Thu Bạch không chút ngủ giường, so với dáng vẻ nghiêm chỉnh thức dậy đi làm ngày thường như hai người khác nhau.
Đành chịu thôi, cuối tuần đi ra ngoài chơi mà, có thể so sánh với công việc sao.
Đường Thu Bạch rửa mặt xong, trang điểm nhẹ, thay một bộ đồ đơn giản, áo sơmi lụa màu vàng nhạt, bên trong là áo ba lỗ đai đeo màu vàng cam, còn thân dưới lại là quần đùi màu trắng thoải mái mát mẻ.
Đường Thu Bạch muốn mặc quần đùi rất lâu rồi, trước kia thời gian làm việc gần như ngày ngày thực nghiệm, tuy rằng có đồng phục thực nghiệm, nhưng Đường Thu Bạch vẫn có chút lo lắng, hiện tại tuy rằng không thường làm thực nghiệm, nhưng dẫu sao mặc quần đùi vẫn có chút không tốt, rốt cuộc lần này cuối tuần có thể mặc!
Đường Thu Bạch lại đi thu dọn mấy thứ đồ dùng thường ngày còn mang theo một bộ đồ ngủ, bởi vì tối hôm qua Tề Tĩnh Uyển nói cho nàng biết, bên cạnh còn có một khách sạn nghỉ mát, các nàng dứt khoát ở lại bên kia một đêm, Đường Thu Bạch vui vẻ đồng ý.
Trước giờ hẹn năm phút, Đường Thu Bạch xách túi đi xuống cổng tiểu khu chờ Tề Tĩnh Uyển.
Quả nhiên chưa tới 9 giờ, Đường Thu Bạch từ xa nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ phong cách thể thao dừng ở trước người nàng, Tề Tĩnh Uyển kéo kính râm xuống, lộ ra hai con mắt, đường kẻ mắt đúng mực vẽ theo đuôi mắt cô ấy, có vẻ quyến rũ lại thành thục.
"Tiểu Đường, nào, lên xe! Cuộc sống vui vẻ cuối tuần bắt đầu thôi!"
"Được!" Thời điểm Đường Thu Bạch vòng qua trước xe, thấy logo xe thể thao, cùng với biển số xe mơ hồ có chút quen thuộc.
"Chị Tĩnh Uyển, chị tìm Cảnh tổng mượn xe?" Đường Thu Bạch vừa hỏi vừa thắt dây an toàn.
"Hey, bạn nhỏ thật tinh mắt! Hai ta đều không có xe nha, Thư Vân người không đến xe đến mà." Tề Tĩnh Uyển nhìn về phía kính chiếu hậu bên cạnh Đường Thu Bạch, môi đỏ cười xán lạn, "Dù sao đều giống nhau! Ngồi vững, chị xuất phát đây!"
Đường Thu Bạch bị Tề Tĩnh Uyển cảm nhiễm, càng thêm mong đợi, mong đợi dâng cao lại mơ hồ có chút tiếc nuối, tiếc nuối Cảnh Thư Vân không thể tới.
Cuối tuần không kẹt xe, đi cao tốc một đường phóng thẳng, nghe Tề Tĩnh Uyển nói cái thánh địa nghỉ mát này ở phía nam thành phố S, qua đó cũng chỉ hơn một đến hai tiếng.
Trong xe mở nhạc, tiết tấu vui vẻ, làm cho người ta thả lỏng, Đường Thu Bạch tự nhiên tán gẫu cùng Tề Tĩnh Uyển, giết thời gian nhàn hạ dọc đường.
"Chị Tĩnh Uyển, chị và Cảnh tổng quen biết rất lâu rồi sao?"
"Cũng không thể nói là lâu, là vô cùng lâu rồi, cẩn thận tính toán, chị và Thư Vân là quen biết từ hồi tiểu học, mãi cho đến bây giờ, cũng phải đến hai mươi mấy năm đi." Tề Tĩnh Uyển nhìn đường phía trước, nói.
"Lâu như vậy à, vậy thì đúng là vô cùng lâu rồi." Đường Thu Bạch cảm thán nói.
"Tất nhiên rồi! Nhưng mà, bọn chị cũng chỉ cùng lớp tiểu học và cấp hai, tốt nghiệp cấp hai thì gia đình Thư Vân liền sắp xếp cho cậu ấy ra nước ngoài học tập." Tề Tĩnh Uyển nhếch môi.
"Nhỏ vậy sao?"
"Đúng vậy, lúc đó chị cũng hỏi cậu ấy như vậy, chuyện này cũng không phải do cậu ấy quyết định, lúc cậu ấy biết, ba mẹ cậu ấy đã làm xong hết mọi thủ tục cho cậu ấy rồi."
Đường Thu Bạch không nói gì, chẳng qua là lông mày đột nhiên có chút nhăn.
"Sau đó, cậu ấy liền xuất ngoại, chị vẫn luôn chờ cậu ấy liên lạc với chị, kết quả qua hết mấy tháng chị mới nhận được tin tức của cậu ấy."
"Hả? Xảy ra chuyện gì sao?" Đường Thu Bạch có chút khẩn trương.
________________________
Danh sách chương