Editor: Nguyễn Gia



Cửa đóng lại, Tề Thấm Khải thấy Doãn Diệc vẫn cúi đầu, tiếng khóc truyền đến có chút mơ hồ, nàng bèn chủ động lấy tay nhẹ nhàng nâng mặt người kia. Nhìn thấy dấu tay đỏ hồng trên mặt Doãn Diệc, trong ánh mắt Tề Thấm Khải không giấu được tia kinh ngạc hoà lẫn sự thương hại.



" Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đôi lông mày của Tề Thấm Khải thoáng nhăn lại một chỗ, trong ấn tượng của nàng, Doãn Diệc chưa từng chật vật đến thế.



Tay Tề Thấm Khải vẫn còn dừng trên mặt Doãn Diệc, vừa ấm áp lại vừa dịu dàng, thoáng chốc chút phòng tuyến cuối cùng còn sót lại trong tim Doãn Diệc nhanh chóng đổ nát. Nghe nàng hỏi mình chuyện dấu tay, Doãn Diệc rất muốn mở miệng nhưng tất cả chỉ là tiếng nức nở, mặc cho nàng cố cất lời thì vẫn không có lời nói nào thoát khỏi khoé miệng.



Tề Thấm Khải là một người sắt đá, nhưng chuyện này cũng không thể đại diện cho việc nàng thiếu đi cảm tính của người con gái. Nhìn Doãn Diệc như vậy, Tề Thấm Khải có ghét nàng ta đến đâu đi chăng nữa thì từ trước đến giờ nàng ấy vẫn chưa từng làm những chuyện thiên địa bất dung*, huống hồ hai người từng là người yêu, lòng Tề Thấm Khải vẫn không kiềm được xúc động. Nàng đưa tay về phía trước, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của Doãn Diệc. Bao nhiêu ẩn nhẫn, oan ức Doãn Diệc đè nén trong lòng phút chốc vỡ oà, nàng ngả vào lồng ngực Tề Thấm Khải khóc lớn.



* thiên địa bất dung :Trời đất không tha



Tề Thấm Khải bối rối trước hành động bất ngờ của người trước mắt, nhìn người trong lòng như thế nàng cũng không nỡ đẩy ra. Nàng im lặng thở dài, cũng không biết mình đang nghĩ gì. Có vẻ như tuổi càng lớn thì càng dễ mềm lòng.



Khóc một hồi lâu, Doãn Diệc chợt nghĩ không nên lãng phí chút thời gian quý giá bên cạnh Tề Thấm Khải vất vả lắm mới có được chỉ để khóc hết nước mắt. Từ trong ngực Tề Thấm Khải Doãn Diệc ngẩng đầu lên, rất ý tứ lau nhẹ nước mắt còn vương trên mặt.



Tề Thấm Khải không nói câu nào, chỉ lẳng lặng chờ nàng.



"Xin lỗi..........." Doãn Diệc nhẹ giọng.



"Không sao...." Tề Thấm Khải nói: " Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Vết thương trên mặt cô...."



Nói đến đây, nước mắt vừa mới khô chưa được bao lâu lại sắp sửa thấm ướt khoé mi. Tề Thấm Khải thấy thế, vội nói : " Quên đi, nếu cô không muốn nói hay không tiện nói, tôi hiểu, không nói cũng được."



Đã nhiều năm trôi qua, hôm nay Doãn Diệc mới thấy lại được con người dịu dàng, quan tâm của Tề Thấm Khải. Đã từng, đã từng có biết bao nhiêu kí ức tốt đẹp cỡ nào, lúc đó Tề Thấm Khải kiêu ngạo tự phụ, nàng đơn thuần khả ái, hai người giản đơn yêu nhau. Khoảng thời gian kia, mỗi khi nhớ lại, nàng thấy nhưng kỉ niệm ấy đẹp đẽ đến nỗi khiến con người cảm thấy nó như một giấc mộng hư vô. Chỉ tiếc, hiện thực quá tàn khốc, Doãn Diệc không chỉ mất đi người mình yêu sâu đậm, mà còn vùi thân nơi lao ngục, chịu sự xỉ nhục của Pierre, cả nhà ở trong tay hắn, chính mình còn phải phũ phục dưới chân hắn cầu xin. Chỉ nghĩ đến đây, sự hận thù của nàng với Pierre càng khắc sâu trong lòng Doãn Diệc. Điều khiến nàng càng không chịu nổi chính là câu nói kia của Pierre - Diệp Vũ Trung còn sống, chỉ cần cô còn sống, Tề Thấm Khải chắc chắn nhận ra, cuối cùng, Doãn Diệc nàng sẽ mất tất cả, suốt đời không ngóc đầu lên được.



" Cậu tìm mình có chuyện gì không?" Nhớ lại lần Tề Thấm Khải đợi mình rất lâu ở dưới lầu, Doãn Diệc chắc chắn nàng sẽ lại đến tìm mình, nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy nàng ấy đã tìm đến cửa.



Tề Thấm Khải sực nhứo đến mục đích mình đến đây, nàng đưa tay vào túi, từ trong ấy lấy ra một vật:



" Cái này.....trả lại cho cô."



Doãn Diệc đưa tay nhận lấy. Đây là chiếc cúp nàng thắng được ở cuộc thi phiên dịch tiếng Đức. Lúc đó, Doãn Diệc còn nhớ, sau khi giành được cúp, nàng ở trên lễ đài, kiêu ngạo, không thèm kiêng kị ánh mắt của tất cả mọi người, xoay về phía Tề Thấm Khải la to thông báo. Cuối cùng, một Tề Thấm Khải trước giờ chỉ biết lạnh nhạt trong lòng liền xao động, và sau đó chuyện hai người ở bên cạnh nhau là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra . Chiếc cúp này, nếu nói ở một mức độ nào đó, thì chính là thứ bắt đầu tình yêu của hai nàng. Vậy mà giờ, Tề Thấm Khải lại trả nó cho mình.



" Thấm Khải, tại sao?" Giờ đây, tim Doãn Diệc đau hơn rất nhiều so với khi bị Pierre chà đạp không thương tiếc.



Tề Thấm Khải thở dài: " Doãn Diệc, tôi và cô đều rõ, những năm tháng tất đẹp ấy chúng ta đều không thể trở về được. Giữ lại nó, không có chút ý nghĩa nào, chỉ càng làm tôi thêm đau xót. Cái này là của cô, nó là một phần vinh quang của cô, chắc cũng đã đến lúc vật về nguyên chủ rồi."



Doãn Diệc lắc đầu. Vinh quang? Không, hiện tại, chiếc cúp này đối với nàng thì giống một loại trào phúng, dằn vặt thì đúng hơn.



"Doãn Diệc, cô cũng biết, giờ người trong lòng tôi là ai....." Tề Thấm Khải vừa nói nữa câu đầu đã bị Doãn Diệc cắt đứt.



" Thấm Khải, tại sao?" Doãn Diệc không cam lòng, trước đây do Thấm Khải hiểu lầm mình, Diệp Vũ Trung mới có cơ hội nhảy vào chen ngang. Nàng tin tưởng, mình yêu Tề Thấm Khải sâu đậm không thua gì Diệp Vũ Trung, nhưng vì cái gì, hai năm, đã hai năm, Tề Thấm Khải với Diệp Vũ Trung nhớ mãi không quên, còn vì cô đóng cửa trái tim mình không cho bất kì ai một cơ hội nào cả: " Diệp Vũ Trung sẽ không trở về, cậu cần gì phải tự hành hạ bản thân mình như vậy?"



Tề Thấm Khải không hề tức giận, chỉ lãng tránh ánh mắt của nàng: " Vẫn đề không phải nằm ở chữ trở về hay không trở về, vấn đề chính là tôi..........." Nàng rất khó lại đi yêu một người nào khác thêm lần nào nữa. Mà thật sự là không trở về sao?



Doãn Diệc nghe vậy cả người trở nên vô lực. Tề Thấm Khải, con người này, nếu nói nàng tuyệt tình thì nàng đối với Diệp Vũ Trung tính là gì, nếu nói nàng đa tình thì nàng đối với mình tính là cái gì?



Tề Thấm Khải đứng dậy: " Tôi phải đi rồi, cô nên biết tự chăm sóc thật tốt cho mình. Nếu cô cần gì chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ không bao giờ từ chối."



Nàng khẽ vuốt cằm, định rời đi, Doãn Diệc tự phía sau ôm chặt lưng nàng, giọng gần như van cầu:



" Thấm Khải, đừng đi, ở lại với mình đi."



Tề Thấm Khải trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng : " Doãn Diệc, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Nàng vẫn hoài nghi dấu vân tay trên mặt Doãn Diệc, để lại vết tích nặng vậy, chắc chắn do đàn ông gây ra.



" Không muốn..............xin cậu, van cậu,.......... Đừng hỏi mình nữa....." Doãn Diệc kháng cự.



Phản ứng của Doãn Diệc càng khắc sâu nghi ngờ của Tề Thấm Khải, cùng với manh mối nàng tìm được, có vẻ có một sợi dây liên kết nào đó. Nàng xoay người, trấn an: " Tôi không đi, cô đừng khóc." Vì chính mình, nàng chỉ có thể hi sinh một chút. Doãn Diệc, xin lỗi.



Doãn Diệc dần buông lỏng tâm, nhưng ta vẫn ôm chặt eo Tề Thấm Khải, không buông.



An ủi một hồi, Tề Thấm Khải thử dò hỏi: "Hai năm qua cô ở nước ngoài tốt không?"



Doãn Diệc cười khổ: " Vẫn vậy."



" Anh trai của cô đâu? Lâu rồi không gặp anh ta." Tề Thấm Khải nhớ lần cuối mình gặp anh Doãn Diệc đã là chuyện của 6,7 năm trước. Khi đó thái độ của hắn đối với mình rất thù địch. Nguyên nhân là gì tự trong lòng Tề Thấm Khải đã rõ ràng.



Vừa nghe đến hai từ anh trai, ánh mắt Doãn Diệc cuồn cuộn lửa hận. Nếu như không phải vì hắn, nàng sao thành Doãn Diệc của ngày hôm nay .



Tất cả những thay đổi của nàng, Tề Thấm Khải đều thu vào tầm mắt. Tề đại tiểu thư càng thêm kiên định không ít chuyện trong lòng.



Sau khi cùng Doãn Diệc hàn huyên vài câu, thấy thời gian không còn sớm, Doãn Diệc dù không muốn để Tề Thấm Khải đi nhưng cũng phải để nàng trở về.



Tề Thấm Khải ngồi vào xe, lấy điện thoại gọi cho Thư Kiệt: " Làm theo những gì tôi căn dặn."



Thư Kiệt có vẻ như hơi do dự, cuối cùng Tề Thấm Khải không nhịn được quát: " Ít dài dòng đi. Đàn ông mà như nít ranh bám váy mẹ thì làm được cái gì?" Nói xong, nàng cúp mạnh điện thoại.



" Đây là thứ chị cần, em dịch xong rồi." Diệp Vũ Trung bất đắc dĩ đặt tập tài liệu để trước mặt Thôi Cảnh Tuyết. Thôi Cảnh Tuyết đang chợp mắt, nghe thấy âm thanh của cô, chậm rãi tỉnh dậy. Nàng không có chạm tay vào tập tài liệu mà chỉ liếc nhìn nó một cái lạnh nhạt: " Vất vả cho em rồi."



Diệp Vũ Trung không chút cảm động: " Chị và Neils cùng một phe?" Cô không tin, Thôi Cảnh Tuyết muốn giở trò mà Neils không góp một chân. Tuy rằng không biết Thôi Cảnh Tuyết muốn làm gì, nhưng cô chắc chắn bọn họ sẽ chẳng thánh thiện đến nổi chỉ muốn kí một bản hợp đồng hợp tác đơn giản với Tề Thấm Khải.



" Sao em lại hỏi câu này?" Thôi Cảnh Tuyết ung dung hỏi ngược lại cô.



"............." Diệp Vũ Trung trừng mắt nhìn nàng, không thèm quan tâm, xoay người bỏ đi.



" Em đừng quên, em không có lưạ chọn nào ngoài đứng về phía tôi." Thôi Cảnh Tuyết nói một cách đầy ẩn ý: " Còn nữa, gần đây em và em ấy không gặp mặt nhau được. Không biết em ấy gặp em sẽ có thái độ gì đây."



Diệp Vũ Trung, quay đầu lại, cười gằn: " Chị nghĩ rằng Tề Thấm Khải là một đứa ngốc sao?"



Thôi Cảnh Tuyết thờ ơ cất tiếng: " Vậy thì thế nào? Em ấy thông minh hay không, không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn cho em ấy biết đau khổ tột cùng nó như thế nào là được." Tốt nhất là nàng ta đừng tồn tại trên thế giới này nữa. Như vậy , không cần lo lắng diệp Vũ Trung sẽ đem sự thật nói cho nàng ấy biết. Việc này.......Chỉ cần nghĩ đến thôi Thôi Cảnh Tuyết cũng lo lắng, nhưng nàng đang lo cái gì cơ chứ? Nàng lo Tề Thấm Khải sẽ biết được chân tướng sao? Hay lo lắng Tề Thấm Khải biết được rồi, Vũ Trung sẽ biết....



Nàng lập tức gạt phăng vế sau ra khỏi đầu mình, vì nó thật sự đáng sợ như một cơn ác mộng quẩn quanh lòng nàng.



Diệp Vũ Trung cứng rắn: " Em chắc chắn cô ấy sẽ không trở thành con rối trong tay chị." Tề Thấm Khải không thể không phát hiện, dù sao mọi việc có rất nhiều kẽ hở.



"Chị không thao túng cô ấy, chính cô ấy tự lấy đá đập chân mình thôi." Thôi Cảnh Tuyết cảm thán: " Đôi lúc thông minh quá sẽ bị thông minh hại."



Diệp Vũ Trung không thèm quan tâm nàng, nặng nề đóng cửa, giận dữ bỏ đi.



Vừa lúc Diệp Vũ Trung ra khỏi phòng, Thôi Cảnh Tuyết nhìn tập tài liệu trên bàn. Sau đó nàng tức giận hất bay tài liệu trên bàn xuống đất, những âm thanh hỗn loạn vang lên phá tan không gian yên tĩnh. Tề Thấm Khải, ngày mai kẻ gặp phiền phức sẽ là Tề Thấm Khải ! Một chân của Thôi Dật, tôi cũng sẽ đòi về !



Ngồi trong phòng mình, Diệp Vũ trung nhớ đã lâu cô không gặp Trầm Nhiễm. Mặc dù cô rất hận cô ấy, rất ghét cô ấy đã cùng Thôi Cảnh Tuyết hợp lại lừa gạt lợi dụng mình, nhưng hai năm, dù là thật hay giả , cô ấy cũng đã tận tình chăm sóc cô. Diệp Vũ Trung thật không có cách nào nhẫn tâm đi hận người con gái ấy. Trong lòng Vũ Trung sự thù hận đè nặng lòng cô có chút bất đắc dĩ.



Cô cũng đồng cảm với Trần Nhiễm, vấn đề của Thôi Cảnh Tuyết và Trầm Nhiễm cô không biết cái gì hết. Dù cô mơ hồ nhận ra giữa họ còn một người con gái khác, nhưng đó là ai cô thật không biết. Với lại, cô không thích tự tiện xen vào chuyện người khác nên chuyện của họ hãy để họ giải quyết đi thôi.



Đang đăm chiêu, tiếng di động vang lên inh ỏi. Mặc dù là số lạ, nhưng cô vẫn nhận.



" Diệp tiểu thư phải không? Tôi là quản lý công ty lần trước đã bàn bạc chuyện hợp tác làm ăn với Neils tiên sinh." Nghe giọng nói, cô đoán đó là một người đàn ông trung niên.



Diệp Vũ Trung suy nghĩ một chút, ngoại trừ Tề Thấm Khải, khi đi với Neils cô còn thấy thêm nhiều vị giám đốc công ty lớn hay đồng nghiệp ở Trung Quốc cùng bàn chuyện hợp tác làm ăn nữa. Phương Quản lý này, cô vẫn nhớ.



" Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì không?"



" Là thế này, ở chỗ tôi có một vài văn kiện hướng dẫn sử dụng sản phẩm bằng tiếng Đức, xung quanh tôi lại không có người thông thạo, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cô. Nếu cô thuận tiện hoặc có thời gian, có thể giúp tôi chút việc nhỏ như phiên dịch thứ này được không?" Giọng Phương quản lý vô cũng thành khẩn làm Diệp Vũ Trung không thể từ chối.



" Có thể, chừng nào ngài cần?"



" Càng nhanh càng tốt, số lượng không nhiều, chỉ có 3 4 phần gì đó." Vừa nghe Diệp Vũ Trung đồng ý, Phương Quản lý không giấu được giọng vui mừng.



" Tốt quá, tôi gửi Fax cho cô. Dịch xong, chiều chúng ta gặp mặt. Cô đưa tài liệu cho tôi, tôi mời cô ăn cơm, coi như là lời cảm ơn." Phương Quản lý nói.



Vừa nghe sẽ ra ngoài, Diệp Vũ Trung do dự: " Phương quản lý không cần khách sáo. Tôi làm xong sẽ gửi fax cho ngài. Không cần câu nệ cơm nước."



" Không không không ! Phải mời !" Phương quản lý rất nhiệt tình: " Xin Diệp tiểu thư nể mặt tôi. Tôi là đại diện cho bộ mặt của công ty, lễ nghi nên có cũng phải đến nơi đến chốn. Không khi cấp trên hỏi xuống, tôi lại không tránh khỏi việc thất trách."



Diệp Vũ Trung suy nghĩ hồi lâu, chỉ là một người đàn ông bình thường, ra ngoài ăn một bữa cơm. Thôi Cảnh Tuyết sẽ đồng ý đúng không? Nếu không được thì lúc đó cô đi giải thích với Phương quản lý sau.



" Được."



Chiều tối, Diệp Vũ Trung làm xong. Cô sửa soạn một hồi, chuẩn bị ra ngoài theo hẹn.



" Đi đâu vậy?" Thôi Cảnh Tuyết dựa vào cửa mở miệng hỏi.



Diệp Vũ Trung đem sự việc kể ra, hướng về phía nàng giơ ra mọ thứ gì đó, xong không quên thêm vào:



" Yên tâm, không phải Tề Thấm Khải, chị không cần sợ. Nếu không tin tôi, chị cứ cử người đi theo."



Thôi Cảnh Tuyết nhìn cô, mềm giọng, nói: " Về sớm một chút."



Diệp Vũ Trung ngẩn người, về sớm một chút..........................



Esley có đôi lời: Uầy chương này Editor Nguyễn Gia edit hay phết có 1 câu Esley rất tâm đắc "TềThấm Khải, con người này, nếu nói nàng tuyệt tình thì nàng đối với Diệp VũTrung tính là gì, nếu nói nàng đa tình thì nàng đối với mình tính là cái gì?"  Mọi người có thích câu nào trong truyện không? Nếu có thì cmt bên dưới để có gì Esley tổng hợp thành 1 file đặt ở cuối truyện nhé :*





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện