Chuyện xảy ra vào ngay đêm giáng sinh...
Mưa càng lúc càng lớn, trên đường người đi đường vội vàng, những tiếng oán giận và mắng chửi thô tục, có cả lầu bầu trách trời trách đất không ngừng truyền vào tai, nhưng đều không lọt vào tai Bùi Ngạo Lãnh, trên gương mặt đậm chất đàn ông lộ ý cười sáng lạn, ông ta gần như chạy về nhà.
Thật tốt quá, bạn tốt đã đồng ý cho ông mượn tiền. Công ty gia đình sẽ không phải rơi vào nguy cơ phá sản.
Mở cửa ra, đón chào ông không phải là Hàn Ngữ Tuyết, người vợ xinh đẹp mỹ miều, mà là Bùi Ngạo Thần, đứa con trai năm tuổi, sắc mặt xanh trắng, thân mình nho nhỏ ngã ngồi trên mặt đất, cắn chặt môi, vẻ mặt thống khổ.
Bùi Ngạo Lãnh vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy những vết bầm tím, có cả những lằn roi da dã man trên người con trai, ông cảm thấy hô hấp đều dừng lại, hai tay cứng như chì.
“ Là ai làm……” Trong đôi mắt màu hổ phách cháy lên lửa hận thù khát máu như loài báo săn mồi nổi giận, nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, như vòi ru mi nê quên khóa van.
Cả đời này, người làm ông rơi lệ, chỉ có duy nhất đứa con trai bảo bối, Bùi Ngạo Thần của ông.
Muốn đả thương Bùi Ngạo Thần, phải bước qua xác Bùi Ngạo Lãnh này cái đã.
Bùi Ngạo Thần đau đón chưa kịp nói ra lời, thì âm thanh khác thường truyền đến, đó là tiếng đàn ông áp lực hừ nhẹ, tiếng đàn bà khó nhịn rên rỉ, Bùi Ngạo Lãnh lập tức không dám tin nhìn về phía phòng ngủ của hai vợ chồng.
Ông không biết chính mình đã đỡ Bùi Ngạo Thần dậy, ôm con đi qua đó như thế nào.
Cửa phòng ngủ mở rộng, người vợ yêu kiều của ông, Hàn Ngữ Tuyết trần trụi toàn thân, đang nằm dưới thân một tên đàn ông. Hai người bọn họ như dã thú quấn vào nhau, điên cuồng làm tình trên chính chiếc giường của hai vợ chồng bọn họ.
“ Ưm, Tuấn Duật, Tuấn Duật thật lợi hại, thao, thao chết em rồi... ” Hàn Ngữ Tuyết dưới thân cái tên c-h-ó m-á đó giống như thống khổ lại tựa như vui thích nói.
“ Đồ dâm đãng! ” Cái người kêu Tuấn Duật vừa bóp mạnh vú Hàn Ngữ Tuyết, vừa cười mắng:
“ Một ngày không làm em thì em chịu không nổi, nói mau, dâm thịt của tôi… và của chồng em… cái nào lợi hại hơn hả?” Hắn đột nhiên rút khỏi hang ổ ẩm ướt của Hàn Ngữ Tuyết, lật người bà ta lại, trước ánh mắt trong veo của Bùi Ngạo Thần, hai tay Tuấn Duật ra sức đánh lên bờ mông trắng nõn của Hàn Ngữ Tuyết.
Hàn Ngữ Tuyết nâng mông lên, áp lấy con quái vật nổi gân xanh từ sớm lướt qua lại trước hang ổ ẩm ướt đang ngứa ngáy lên vì dục vọng của mình,
“Tuấn Duật… cho em… cho em đi…. ” Hàn Ngữ Tuyết uốn éo thân mình như loài rắn độc, “Cái thằng chồng phế vật đo… sao bằng anh được… ” Hàn Ngữ Tuyết rên rỉ.
“Không bằng anh à… vậy sao ngày xưa em lấy hắn.… Đồ dối trá... Cái con đàn bà lẳng lơ này... ” Trên gương mặt xấu xí trái hẳn với cái tên mỹ miều là nụ cười thâm độc đáng sợ, “Bốp… bốp… ” Hắn lại đánh vào mông Hàn Ngữ Tuyết thật mạnh.
“A…..huhu… em là nói thật... em lấy hắn chỉ vì hắn giàu có... nhưng giờ công ty hắn sắp phá sản rồi... em thích anh Tuấn Duật… em thích tất cả của anh….AAA…nhanh… em không chịu được nữa…huhu... Tuấn Duật... cho em... ” Hàn Ngữ Tuyết lúc này hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của nhục dục. Mỗi một tế bào trong thân thể bà ta đều đang kêu gào người đàn ông phía trên dâm nhục mình.
Nhớ khi xưa bà ta xuất thân con nhà trâm anh, cũng là tiểu thư đài các như ai, tuổi thơ được cung phụng như bà hoàng, trai đeo kín năm dãy phố. Nhưng đến năm bà ta 16, gia đình lâm vào cảnh nợ nần cùng quẫn, bà ta phải bỏ học, theo mẹ ra chợ mưu sinh. Nghĩ tới những tháng ngày tay không làm cá, tanh hôi dơ bẩn là bà ta thấy buồn nôn. Nhưng cũng nhờ cái nghề bẩn thỉu đó mà bà ta giữ được tấm thân trong sạch, sau đó bà ta dùng thủ đoạn câu thằng anh họ của nhỏ bạn thân, là thằng chồng khù khờ bây giờ của bà ta, Bùi Ngạo Lãnh.
Cứ ngỡ vớ được thằng chồng giàu, quan trọng là hiền lành, dễ bề thao túng, có thể quay về cuộc sống bà hoàng trước kia, ai ngờ Bùi Ngạo Lãnh, người chẳng được như tên, vô dụng, chỉ mới sống với nhau được 5 năm mà công ty đã rơi vào bờ vực phá sản.
Không, bà không muốn quay về cuộc sống nghèo khổ trước đây. Hai năm sống trong tăm tối tủi nhục đã đủ lắm rồi.
Cho dù phải bám víu vào cái thằng xấu đến ma còn phải chê từng một thời quỳ dưới chân bà.
Nhưng bà mặc kệ, miễn nó giàu, nó lo được cho bà, nó cung cấp lạc thú cho bà. Chung thủy là cái đ-ế-c-h gì, nhan sắc có mài thành cơm ăn được không? Mấy cái sắt son gì gì đó có thể làm dây chuyền đeo trên cổ đi lòe thiên hạ được không? Nghĩ vậy, bà khẽ nuốt nước bọt trong yên lặng, dùng răng lôi kéo sự chú ý của con quái vật gân guốc. Trong mắt Bùi Ngạo Thần lúc này, Hàn Ngữ Tuyết thành thục như một con điếm chuyên nghiệp, chậm rãi mở đôi môi anh đào quyến rũ ngậm con quái vật của Lâm Tuấn Duật vào trong miệng, từ từ mút liếm một cách cẩn thận.
Lâm Tuấn Duật khoái trá cười thật lớn, tiếng cười vọng vang khắp căn phòng.
Dục vọng của hắn cũng lên đến đỉnh điểm, không bạc đãi chính mình quá lâu, hắn thúc côn thịt lao vào hang ổ, ra vào như điên cuồng, trời đất đảo lộn. Hàn Ngữ Tuyết không ngừng vặn vẹo, tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết. Chọc vào tai Bùi Ngạo Thần. Đâm vào tim Bùi Ngạo Lãnh.
Cho dù ông cùng Hàn Ngữ Tuyết vào lúc tình yêu cuồng nhiệt nhất bà ấy cũng chưa từng có biểu hiện phóng đãng như vậy với ông! Chẳng lẽ bao lời yêu thương trước kia đều chỉ là dối trá, toàn là lợi dụng ông sao! Ông không thể tin được, cũng không nguyện tin tưởng chuyện cũ cùng người bất quá chỉ là một giấc mộng.
“ Thao chết mày, thao chết mày! ” Động tác Lâm Tuấn Duật đột nhiên nhanh hơn, thúc giục Hàn Ngữ Tuyết: “ Nhanh lên, cắn chặt anh, Bùi Ngạo Lãnh sắp về rồi, chúng ta nhanh lên. ” Tuy rằng Bùi Thị chỉ còn cái danh không, nhưng các đối tác, các quan hệ làm ăn trên thương trường không phải nói xóa là xóa sạch được. Hắn vẫn còn muốn thu mua Bùi thị, từ từ lợi dụng.
M-ẹ k-i-ế-p, ngày xưa chê tao nghèo và xấu, bây giờ chồng thất thế thì quay lại bám đít cái thằng mày từng khinh rẻ. Cái con đàn bà xấu xa như mày, không vắt nát nước thì thật có lỗi với chính mình quá.
Hàn Ngữ Tuyết yêu kiều liếc xéo hắn một cái, đang muốn nói “ Em là vợ mà còn chưa sợ, anh sợ gì ” thì tiếng Bùi Ngạo Lãnh lạnh lùng truyền tới, “ Ha hả, tôi đã về rồi, hay, thật sự là một tấn tuồng hay!”
Hàn Ngữ Tuyết nhất thời ngây ngẩn cả người, run rẩy nép vào người Lâm Tuấn Duật, gương mặt nhu nhược đáng yêu, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng là Hàn Ngữ Tuyết bị cắm sừng nữa chứ.
Hàn Ngữ Tuyết ngây người ước chừng một phút, tới giây thứ 61, bà ta vội vùng khỏi người đàn ông, thân thể lõa lồ quỳ mọp dưới đất ôm lấy bắp chân chồng, “ Ông xã, ông xã, anh nghe em giải thích, không phải như thế, không phải.... ”
Hàn Ngữ Tuyết chưa kịp nói hết lời, chân run rẩy bò lùi lại phía sau. Trên tay Bùi Ngạo Lãnh là khẩu súng đã lên cò sẵn sàng, chĩa thẳng vào đầu bà. Bùi Ngạo Lãnh từng bước áp sát Hàn Ngữ Tuyết, lạnh lùng nhìn thân hình mảnh mai của bà đang run lên một lúc lâu, ông quát lên:“ Tôi cho bà hai sự lựa chọn. Một là tự xử trước mặt con, để đền tội bà làm những việc bẩn mắt nó. Hai là chết trong tay tôi, coi như trả lại tiền bao nhiêu năm qua tôi đã cung phụng bà. ”
Hàn Ngữ Tuyết vội vã níu cứng chân Bùi Ngạo Lãnh, không ngừng hôn lên chân ông, nhưng chỉ làm ông chán ghét, vì bờ môi đó, chỉ cách đây mấy phút, đã ngậm mút thứ kinh tởm của tên đàn ông khác.
Nước mắt Hàn Ngữ Tuyết như những hạt trân châu, lã chã rơi, bà làm bộ tội nghiệp khóc than, sự tình đã thế, thì dù chết cũng phải cố năn nỉ, dù gì ông ta và mình cũng là vợ chồng bao năm nay, nếu ông ta cương quyết, cứ đem thằng nhân tình ra làm bia cho ông ta trút giận, trút giận đã thì ông ta sẽ nguôi ngoai: “Đừng như thế, ông xã, anh không nhớ tới tình nghĩa vợ chồng thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Thần, anh nỡ để con mình sống cảnh mồ côi mẹ sao?” Bà biết điểm yếu của Bùi Ngạo Lãnh là Bùi Ngạo Thần. Bà đã quyết đoạn tuyệt với nghèo khó, cho dù thiên vương lão tử cũng không thể lôi bà vào vũng bùn tăm tối ấy một lần nữa!
“Tôi sẽ không để Tiểu Thần có một người mẹ như bà!” Cả đời này Bùi Ngạo Lãnh chưa bao giờ gặp phải thất bại, ông ta sẽ không để cho đôi cẩu nam nữ này chà đạp tôn nghiêm của ông ta.
Hàn Ngữ Tuyết lắp bắp cầu xin: “Xin anh tha thứ cho em! Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Bà âm thầm ra ám hiệu cho Lâm Tuấn Duật. Ông trời! Làm ơn cho tôi một con đường sống.
“Em là người con gái tôi yêu nhất, tôi một lòng một dạ đối tốt với em, không rượu chè, gái gú, tại sao em lại phản bội tôi?” Ông ta yêu thương Hàn Ngữ Tuyết còn hơn sinh mạng, không ngờ lại nhận được sự phản bội này!
Bởi vì anh đã hết giá trị lợi dụng - Hàn Ngữ Tuyết trong lòng gào lên nhưng ngoài mặt vẫn ngọt ngào van xin, “Em... sai rồi, anh tha thứ cho em.” Hàn Ngữ Tuyết nháy mắt với Lâm Tuấn Duật đang cầm dao đứng phía sau Bùi Ngạo Lãnh.
“Ba, coi chừng!”
Bùi Ngạo Thần la lên, Bùi Ngạo Lãnh theo phản xạ xoay người, đá văng con dao trên tay Lâm Tuấn Duật.
Hai người đàn ông giằng co trên mặt đất. Một cái chớp mắt trôi qua, Bùi Ngạo Lãnh cầm con dao, dí vào cổ Lâm Tuấn Duật,
“Tao sẽ cho hai đứa mày cùng giỗ một ngày.” Hắn nhất định phải giết chết đôi nam nữ không biết xấu hổ này, rửa cái nhục bị cắm sừng.
“Buông anh ấy ra, nếu không tôi nã súng vào nó”
Đang lúc Bùi Ngạo Lãnh muốn một đao đâm vào cổ họng Lâm Tuấn Duật, Hàn Ngữ Tuyết cầm súng chĩa vào đầu của Bùi Ngạo Thần, cao giọng.
“Em... Em điên rồi... Nó là con em đó... ” Bùi Ngạo Lãnh không dám tin nhìn vào người vợ “thuần khiết thiện lương” của ông.
“Hừ... Con.... ” Trong mắt Hàn Ngữ Tuyết xẹt qua tia trào phúng. Con là cái gì? Chẳng qua chỉ là một cục thịt rứt ra khỏi người. Đến lúc táng gia bại sản đi ăn mày nó còn là cục nợ tránh không kịp nữa ấy chứ.
“ Tôi đếm từ một đến ba ” Hàn Ngữ Tuyết quát.
“Một! ”
“Hàn Ngữ Tuyết, cô dám!!!”, Bùi Ngạo Lãnh hét lớn một tiếng, bàn tay cầm dao của Bùi Ngạo Lãnh run rẩy.
“ Hai! ” Hàn Ngữ Tuyết lên cò súng.
“Pằng!” Súng đột nhiên chuyển hướng, nhắm ngay ngực Bùi Ngạo Lãnh đang phân tâm lo cho con trai, nổ một phát.
Ngay lập tức, ngực của Bùi Ngạo Lãnh nhuộm đầy máu, máu chảy ra lênh láng trên sàn nhà, thân thể đàn ông to lớn ngã xuống nền gạch lạnh giá...
Lạnh như tình người...
Hàn Ngữ Tuyết vội bận qua loa quần áo, quơ vội số tiền bà ta đã chuẩn bị từ trước, kéo tay Lâm Tuấn Duật chạy trốn.
Bùi Ngạo Thần vội vàng tiến lên, ôm lấy cha bé: “Ba, ba sao rồi? Ba, con phải làm sao đây?” Cậu bé òa khóc nức nở.
Khuôn mặt tuấn mỹ non nớt hằn sâu những tia thống khổ, đăm đăm nhìn vào đỉnh đầu đang không ngừng chảy máu người cha thân yêu, đôi mắt lãnh mị của bé hiện lên tia lửa, Bùi Ngạo Thần nhìn thấy tuổi thơ đang từ từ rời xa bé, bé còn quá nhỏ, chưa hiểu thế nào là sinh ly tử biệt, bé chỉ biết, khi nhìn ba máu me đầm đìa nằm trên mặt đất, lòng của bé rất đau, đau còn hơn những lần bị mẹ đánh đập những lúc ba vắng nhà, xót còn hơn khi mẹ lấy muối xát vào vết thương của bé đe dọa không được nói cho ba biết việc bé đã nhìn thấy mẹ nằm trên giường, còn la hét với cái chú đó.
Mẹ đối xử với bé như thế nào, bé không thèm để ý, bé chỉ quan tâm người cha bé thương yêu nhất.
“Ba!” Nhìn thấy mắt ba nhắm lại, Bùi Ngạo Thần hoảng hốt lay lay cánh tay ông,
Bùi Ngạo Lãnh cầm tay con trai, nhắn nhủ: “ Tiểu Thần ngoan, đừng khóc... ba đi... nhưng linh hồn ba.... mãi mãi ở bên con, bảo vệ con, Tiểu Thần ngoan của ba... sẽ gặp được người phụ nữ thật lòng thật dạ yêu thương con... Không như... ”
Chữ “ ba ” còn chưa kịp nói, Bùi Ngạo Lãnh buông thõng tay, nhắm nghiền hai mắt, nhịp tim cùng hơi thở đều ngưng đọng trong phút giây này.
“Ba – ” Bùi Ngạo Thần ngây ngốc nhìn Bùi Ngạo Lãnh nằm dài trên mắt đất. Ba mệt mỏi rồi? Ba ngủ sao? Ba ngủ dậy rồi sẽ dẫn mình đi ăn kem? Ngày hôm qua trước khi rời khỏi nhà, ba đã hứa sau khi về, sẽ dẫn mình đi ăn kem mà...
Đúng vậy, bé sẽ ngồi đây chờ, chờ ba tỉnh lại dẫn bé đi ăn kem...
Au ( viết tắt của author) đang chán đời, ngược nam thui. hí hí.
Mưa càng lúc càng lớn, trên đường người đi đường vội vàng, những tiếng oán giận và mắng chửi thô tục, có cả lầu bầu trách trời trách đất không ngừng truyền vào tai, nhưng đều không lọt vào tai Bùi Ngạo Lãnh, trên gương mặt đậm chất đàn ông lộ ý cười sáng lạn, ông ta gần như chạy về nhà.
Thật tốt quá, bạn tốt đã đồng ý cho ông mượn tiền. Công ty gia đình sẽ không phải rơi vào nguy cơ phá sản.
Mở cửa ra, đón chào ông không phải là Hàn Ngữ Tuyết, người vợ xinh đẹp mỹ miều, mà là Bùi Ngạo Thần, đứa con trai năm tuổi, sắc mặt xanh trắng, thân mình nho nhỏ ngã ngồi trên mặt đất, cắn chặt môi, vẻ mặt thống khổ.
Bùi Ngạo Lãnh vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy những vết bầm tím, có cả những lằn roi da dã man trên người con trai, ông cảm thấy hô hấp đều dừng lại, hai tay cứng như chì.
“ Là ai làm……” Trong đôi mắt màu hổ phách cháy lên lửa hận thù khát máu như loài báo săn mồi nổi giận, nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống, như vòi ru mi nê quên khóa van.
Cả đời này, người làm ông rơi lệ, chỉ có duy nhất đứa con trai bảo bối, Bùi Ngạo Thần của ông.
Muốn đả thương Bùi Ngạo Thần, phải bước qua xác Bùi Ngạo Lãnh này cái đã.
Bùi Ngạo Thần đau đón chưa kịp nói ra lời, thì âm thanh khác thường truyền đến, đó là tiếng đàn ông áp lực hừ nhẹ, tiếng đàn bà khó nhịn rên rỉ, Bùi Ngạo Lãnh lập tức không dám tin nhìn về phía phòng ngủ của hai vợ chồng.
Ông không biết chính mình đã đỡ Bùi Ngạo Thần dậy, ôm con đi qua đó như thế nào.
Cửa phòng ngủ mở rộng, người vợ yêu kiều của ông, Hàn Ngữ Tuyết trần trụi toàn thân, đang nằm dưới thân một tên đàn ông. Hai người bọn họ như dã thú quấn vào nhau, điên cuồng làm tình trên chính chiếc giường của hai vợ chồng bọn họ.
“ Ưm, Tuấn Duật, Tuấn Duật thật lợi hại, thao, thao chết em rồi... ” Hàn Ngữ Tuyết dưới thân cái tên c-h-ó m-á đó giống như thống khổ lại tựa như vui thích nói.
“ Đồ dâm đãng! ” Cái người kêu Tuấn Duật vừa bóp mạnh vú Hàn Ngữ Tuyết, vừa cười mắng:
“ Một ngày không làm em thì em chịu không nổi, nói mau, dâm thịt của tôi… và của chồng em… cái nào lợi hại hơn hả?” Hắn đột nhiên rút khỏi hang ổ ẩm ướt của Hàn Ngữ Tuyết, lật người bà ta lại, trước ánh mắt trong veo của Bùi Ngạo Thần, hai tay Tuấn Duật ra sức đánh lên bờ mông trắng nõn của Hàn Ngữ Tuyết.
Hàn Ngữ Tuyết nâng mông lên, áp lấy con quái vật nổi gân xanh từ sớm lướt qua lại trước hang ổ ẩm ướt đang ngứa ngáy lên vì dục vọng của mình,
“Tuấn Duật… cho em… cho em đi…. ” Hàn Ngữ Tuyết uốn éo thân mình như loài rắn độc, “Cái thằng chồng phế vật đo… sao bằng anh được… ” Hàn Ngữ Tuyết rên rỉ.
“Không bằng anh à… vậy sao ngày xưa em lấy hắn.… Đồ dối trá... Cái con đàn bà lẳng lơ này... ” Trên gương mặt xấu xí trái hẳn với cái tên mỹ miều là nụ cười thâm độc đáng sợ, “Bốp… bốp… ” Hắn lại đánh vào mông Hàn Ngữ Tuyết thật mạnh.
“A…..huhu… em là nói thật... em lấy hắn chỉ vì hắn giàu có... nhưng giờ công ty hắn sắp phá sản rồi... em thích anh Tuấn Duật… em thích tất cả của anh….AAA…nhanh… em không chịu được nữa…huhu... Tuấn Duật... cho em... ” Hàn Ngữ Tuyết lúc này hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của nhục dục. Mỗi một tế bào trong thân thể bà ta đều đang kêu gào người đàn ông phía trên dâm nhục mình.
Nhớ khi xưa bà ta xuất thân con nhà trâm anh, cũng là tiểu thư đài các như ai, tuổi thơ được cung phụng như bà hoàng, trai đeo kín năm dãy phố. Nhưng đến năm bà ta 16, gia đình lâm vào cảnh nợ nần cùng quẫn, bà ta phải bỏ học, theo mẹ ra chợ mưu sinh. Nghĩ tới những tháng ngày tay không làm cá, tanh hôi dơ bẩn là bà ta thấy buồn nôn. Nhưng cũng nhờ cái nghề bẩn thỉu đó mà bà ta giữ được tấm thân trong sạch, sau đó bà ta dùng thủ đoạn câu thằng anh họ của nhỏ bạn thân, là thằng chồng khù khờ bây giờ của bà ta, Bùi Ngạo Lãnh.
Cứ ngỡ vớ được thằng chồng giàu, quan trọng là hiền lành, dễ bề thao túng, có thể quay về cuộc sống bà hoàng trước kia, ai ngờ Bùi Ngạo Lãnh, người chẳng được như tên, vô dụng, chỉ mới sống với nhau được 5 năm mà công ty đã rơi vào bờ vực phá sản.
Không, bà không muốn quay về cuộc sống nghèo khổ trước đây. Hai năm sống trong tăm tối tủi nhục đã đủ lắm rồi.
Cho dù phải bám víu vào cái thằng xấu đến ma còn phải chê từng một thời quỳ dưới chân bà.
Nhưng bà mặc kệ, miễn nó giàu, nó lo được cho bà, nó cung cấp lạc thú cho bà. Chung thủy là cái đ-ế-c-h gì, nhan sắc có mài thành cơm ăn được không? Mấy cái sắt son gì gì đó có thể làm dây chuyền đeo trên cổ đi lòe thiên hạ được không? Nghĩ vậy, bà khẽ nuốt nước bọt trong yên lặng, dùng răng lôi kéo sự chú ý của con quái vật gân guốc. Trong mắt Bùi Ngạo Thần lúc này, Hàn Ngữ Tuyết thành thục như một con điếm chuyên nghiệp, chậm rãi mở đôi môi anh đào quyến rũ ngậm con quái vật của Lâm Tuấn Duật vào trong miệng, từ từ mút liếm một cách cẩn thận.
Lâm Tuấn Duật khoái trá cười thật lớn, tiếng cười vọng vang khắp căn phòng.
Dục vọng của hắn cũng lên đến đỉnh điểm, không bạc đãi chính mình quá lâu, hắn thúc côn thịt lao vào hang ổ, ra vào như điên cuồng, trời đất đảo lộn. Hàn Ngữ Tuyết không ngừng vặn vẹo, tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết. Chọc vào tai Bùi Ngạo Thần. Đâm vào tim Bùi Ngạo Lãnh.
Cho dù ông cùng Hàn Ngữ Tuyết vào lúc tình yêu cuồng nhiệt nhất bà ấy cũng chưa từng có biểu hiện phóng đãng như vậy với ông! Chẳng lẽ bao lời yêu thương trước kia đều chỉ là dối trá, toàn là lợi dụng ông sao! Ông không thể tin được, cũng không nguyện tin tưởng chuyện cũ cùng người bất quá chỉ là một giấc mộng.
“ Thao chết mày, thao chết mày! ” Động tác Lâm Tuấn Duật đột nhiên nhanh hơn, thúc giục Hàn Ngữ Tuyết: “ Nhanh lên, cắn chặt anh, Bùi Ngạo Lãnh sắp về rồi, chúng ta nhanh lên. ” Tuy rằng Bùi Thị chỉ còn cái danh không, nhưng các đối tác, các quan hệ làm ăn trên thương trường không phải nói xóa là xóa sạch được. Hắn vẫn còn muốn thu mua Bùi thị, từ từ lợi dụng.
M-ẹ k-i-ế-p, ngày xưa chê tao nghèo và xấu, bây giờ chồng thất thế thì quay lại bám đít cái thằng mày từng khinh rẻ. Cái con đàn bà xấu xa như mày, không vắt nát nước thì thật có lỗi với chính mình quá.
Hàn Ngữ Tuyết yêu kiều liếc xéo hắn một cái, đang muốn nói “ Em là vợ mà còn chưa sợ, anh sợ gì ” thì tiếng Bùi Ngạo Lãnh lạnh lùng truyền tới, “ Ha hả, tôi đã về rồi, hay, thật sự là một tấn tuồng hay!”
Hàn Ngữ Tuyết nhất thời ngây ngẩn cả người, run rẩy nép vào người Lâm Tuấn Duật, gương mặt nhu nhược đáng yêu, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng là Hàn Ngữ Tuyết bị cắm sừng nữa chứ.
Hàn Ngữ Tuyết ngây người ước chừng một phút, tới giây thứ 61, bà ta vội vùng khỏi người đàn ông, thân thể lõa lồ quỳ mọp dưới đất ôm lấy bắp chân chồng, “ Ông xã, ông xã, anh nghe em giải thích, không phải như thế, không phải.... ”
Hàn Ngữ Tuyết chưa kịp nói hết lời, chân run rẩy bò lùi lại phía sau. Trên tay Bùi Ngạo Lãnh là khẩu súng đã lên cò sẵn sàng, chĩa thẳng vào đầu bà. Bùi Ngạo Lãnh từng bước áp sát Hàn Ngữ Tuyết, lạnh lùng nhìn thân hình mảnh mai của bà đang run lên một lúc lâu, ông quát lên:“ Tôi cho bà hai sự lựa chọn. Một là tự xử trước mặt con, để đền tội bà làm những việc bẩn mắt nó. Hai là chết trong tay tôi, coi như trả lại tiền bao nhiêu năm qua tôi đã cung phụng bà. ”
Hàn Ngữ Tuyết vội vã níu cứng chân Bùi Ngạo Lãnh, không ngừng hôn lên chân ông, nhưng chỉ làm ông chán ghét, vì bờ môi đó, chỉ cách đây mấy phút, đã ngậm mút thứ kinh tởm của tên đàn ông khác.
Nước mắt Hàn Ngữ Tuyết như những hạt trân châu, lã chã rơi, bà làm bộ tội nghiệp khóc than, sự tình đã thế, thì dù chết cũng phải cố năn nỉ, dù gì ông ta và mình cũng là vợ chồng bao năm nay, nếu ông ta cương quyết, cứ đem thằng nhân tình ra làm bia cho ông ta trút giận, trút giận đã thì ông ta sẽ nguôi ngoai: “Đừng như thế, ông xã, anh không nhớ tới tình nghĩa vợ chồng thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Thần, anh nỡ để con mình sống cảnh mồ côi mẹ sao?” Bà biết điểm yếu của Bùi Ngạo Lãnh là Bùi Ngạo Thần. Bà đã quyết đoạn tuyệt với nghèo khó, cho dù thiên vương lão tử cũng không thể lôi bà vào vũng bùn tăm tối ấy một lần nữa!
“Tôi sẽ không để Tiểu Thần có một người mẹ như bà!” Cả đời này Bùi Ngạo Lãnh chưa bao giờ gặp phải thất bại, ông ta sẽ không để cho đôi cẩu nam nữ này chà đạp tôn nghiêm của ông ta.
Hàn Ngữ Tuyết lắp bắp cầu xin: “Xin anh tha thứ cho em! Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Bà âm thầm ra ám hiệu cho Lâm Tuấn Duật. Ông trời! Làm ơn cho tôi một con đường sống.
“Em là người con gái tôi yêu nhất, tôi một lòng một dạ đối tốt với em, không rượu chè, gái gú, tại sao em lại phản bội tôi?” Ông ta yêu thương Hàn Ngữ Tuyết còn hơn sinh mạng, không ngờ lại nhận được sự phản bội này!
Bởi vì anh đã hết giá trị lợi dụng - Hàn Ngữ Tuyết trong lòng gào lên nhưng ngoài mặt vẫn ngọt ngào van xin, “Em... sai rồi, anh tha thứ cho em.” Hàn Ngữ Tuyết nháy mắt với Lâm Tuấn Duật đang cầm dao đứng phía sau Bùi Ngạo Lãnh.
“Ba, coi chừng!”
Bùi Ngạo Thần la lên, Bùi Ngạo Lãnh theo phản xạ xoay người, đá văng con dao trên tay Lâm Tuấn Duật.
Hai người đàn ông giằng co trên mặt đất. Một cái chớp mắt trôi qua, Bùi Ngạo Lãnh cầm con dao, dí vào cổ Lâm Tuấn Duật,
“Tao sẽ cho hai đứa mày cùng giỗ một ngày.” Hắn nhất định phải giết chết đôi nam nữ không biết xấu hổ này, rửa cái nhục bị cắm sừng.
“Buông anh ấy ra, nếu không tôi nã súng vào nó”
Đang lúc Bùi Ngạo Lãnh muốn một đao đâm vào cổ họng Lâm Tuấn Duật, Hàn Ngữ Tuyết cầm súng chĩa vào đầu của Bùi Ngạo Thần, cao giọng.
“Em... Em điên rồi... Nó là con em đó... ” Bùi Ngạo Lãnh không dám tin nhìn vào người vợ “thuần khiết thiện lương” của ông.
“Hừ... Con.... ” Trong mắt Hàn Ngữ Tuyết xẹt qua tia trào phúng. Con là cái gì? Chẳng qua chỉ là một cục thịt rứt ra khỏi người. Đến lúc táng gia bại sản đi ăn mày nó còn là cục nợ tránh không kịp nữa ấy chứ.
“ Tôi đếm từ một đến ba ” Hàn Ngữ Tuyết quát.
“Một! ”
“Hàn Ngữ Tuyết, cô dám!!!”, Bùi Ngạo Lãnh hét lớn một tiếng, bàn tay cầm dao của Bùi Ngạo Lãnh run rẩy.
“ Hai! ” Hàn Ngữ Tuyết lên cò súng.
“Pằng!” Súng đột nhiên chuyển hướng, nhắm ngay ngực Bùi Ngạo Lãnh đang phân tâm lo cho con trai, nổ một phát.
Ngay lập tức, ngực của Bùi Ngạo Lãnh nhuộm đầy máu, máu chảy ra lênh láng trên sàn nhà, thân thể đàn ông to lớn ngã xuống nền gạch lạnh giá...
Lạnh như tình người...
Hàn Ngữ Tuyết vội bận qua loa quần áo, quơ vội số tiền bà ta đã chuẩn bị từ trước, kéo tay Lâm Tuấn Duật chạy trốn.
Bùi Ngạo Thần vội vàng tiến lên, ôm lấy cha bé: “Ba, ba sao rồi? Ba, con phải làm sao đây?” Cậu bé òa khóc nức nở.
Khuôn mặt tuấn mỹ non nớt hằn sâu những tia thống khổ, đăm đăm nhìn vào đỉnh đầu đang không ngừng chảy máu người cha thân yêu, đôi mắt lãnh mị của bé hiện lên tia lửa, Bùi Ngạo Thần nhìn thấy tuổi thơ đang từ từ rời xa bé, bé còn quá nhỏ, chưa hiểu thế nào là sinh ly tử biệt, bé chỉ biết, khi nhìn ba máu me đầm đìa nằm trên mặt đất, lòng của bé rất đau, đau còn hơn những lần bị mẹ đánh đập những lúc ba vắng nhà, xót còn hơn khi mẹ lấy muối xát vào vết thương của bé đe dọa không được nói cho ba biết việc bé đã nhìn thấy mẹ nằm trên giường, còn la hét với cái chú đó.
Mẹ đối xử với bé như thế nào, bé không thèm để ý, bé chỉ quan tâm người cha bé thương yêu nhất.
“Ba!” Nhìn thấy mắt ba nhắm lại, Bùi Ngạo Thần hoảng hốt lay lay cánh tay ông,
Bùi Ngạo Lãnh cầm tay con trai, nhắn nhủ: “ Tiểu Thần ngoan, đừng khóc... ba đi... nhưng linh hồn ba.... mãi mãi ở bên con, bảo vệ con, Tiểu Thần ngoan của ba... sẽ gặp được người phụ nữ thật lòng thật dạ yêu thương con... Không như... ”
Chữ “ ba ” còn chưa kịp nói, Bùi Ngạo Lãnh buông thõng tay, nhắm nghiền hai mắt, nhịp tim cùng hơi thở đều ngưng đọng trong phút giây này.
“Ba – ” Bùi Ngạo Thần ngây ngốc nhìn Bùi Ngạo Lãnh nằm dài trên mắt đất. Ba mệt mỏi rồi? Ba ngủ sao? Ba ngủ dậy rồi sẽ dẫn mình đi ăn kem? Ngày hôm qua trước khi rời khỏi nhà, ba đã hứa sau khi về, sẽ dẫn mình đi ăn kem mà...
Đúng vậy, bé sẽ ngồi đây chờ, chờ ba tỉnh lại dẫn bé đi ăn kem...
Au ( viết tắt của author) đang chán đời, ngược nam thui. hí hí.
Danh sách chương