Năm Đại Càn thứ mười ba là một năm không tốt lắm, chẳng biết có bao nhiêu người nhúng máu viết xuống niên hiệu của năm này.
Từ mùa đông năm trước đến đầu xuân, Hoài Giang vựa lúa thiên hạ không có lấy một bông tuyết, một giọt mưa, lòng sông rút xuống mấy trượng, một sốđịa phương thậm chí cạn dòng, vùng Giang Nam dõi mắt trông đi lại có dáng vẻđất cằn ngàn dặm, trên mặt đất đỏ thẫm nứt ra lỗ hổng rộng đến mấy thước, xác chết đói ngàn dặm, mười nhà trống chín, Tổng đốc Hoài tả sau khi dâng thư lên triều đình, liền treo cổ trên xà nhà ngay trong nhà mình mà không rõ nguyên nhân.
Vùng Tương Hoài lại lụt nặng, hồng thủy làm sập hơn mười thành quách, lưu dân bị thiên tai chạy khắp nơi không ngớt, bảy tám phần mười chết trên đường. Nữ hài tử bảy tám tuổi trên đầu cắm cỏ, một đấu ngô là có thể mua mang đi, dù là tiểu tử kiện khang, lấy ba đấu gạo cũng có người xếp đội đến bán.
Người loạn ly không bằng chó thái bình.
Thành Bình Dương đếđô tuy rằng chưa từng rơi một giọt mưa nhưng sắc trời cả tháng không sáng, giống như ba thước trên đầu mọi người bịúp một cái bát tô, ép người ta không thở nổi. Có người già nói, nửa đêm ra đây, ngẩng đầu nhìn là biết ngay đó không phải mây đen, mà là vô số oan hồn từ tứ phương bay tới, muốn đến kinh thành tìm Hoàng đế bày tỏ oan tình.
Thiên tai liền nhân họa, Tương Bắc một xa phu cùng một nông dân dựng cần tre mà lên, quan binh triều đình phái tới bình loạn tiễu phỉ còn ở giữa đường, đã có vô số người không sống nổi nữa từ tứ phương hưởng ứng, đại lục thái bình đã quá lâu này bắt đầu tiến vào một thời đại mới – chiến loạn không ngừng không nghỉ.
Đương nhiên, hết thảy những điều này đều không liên quan đến Thi VôĐoan trên một đỉnh núi xa tít mù chim không thèm ỉa nơi đất Thục.
Thúy bình điểu bị y phái truyền tin một đi không về, y cũng chẳng sốt ruột, nghĩ quả nhiên con đại điểu ngu ngốc kia bụng rỗng não nhỏ, một thân trên dưới chỉ có mỡ, ngay cả bay cũng chẳng nhanh bằng Giang Hoa tản nhân.
Giang Hoa ban đầu lo lắng mình nhốt hài tử này trên núi, y sẽ cáu kỉnh quậy phá nọ kia, ai biết thời gian dài lại phát hiện Thi VôĐoan giống như trời sinh… thiếu chút gìđó so với người khác.
Nghe đâu thời điểm hài tử này còn quấn tã, vừa mới học ngồi, người lớn cướp đồ chơi trong tay, y sẽ không sốt ruột. Đổi hài tử khác đã sớm khóc ầm không ngừng, tiểu tử này lại chỉ chớp đôi mắt đen láy mà nhìn, mở miệng “A” một tiếng, tỏ vẻ muốn đòi lại, muốn tiếp tục chơi, nếu không lấy lại được thì y sẽ biết nghe lời phải mà chuyển dời hứng thú lên đồ chơi khác.
Nghe nói Bán Nhai chân nhân tiểu sưđệ của đạo tổ từng thí nghiệm, cướp hết đồ chơi bên cạnh y, chỉđể xem liệu y có khóc hay không, kết quả vị tiểu gia này thập phần khó hiểu nhìn nhìn ông ta, giống như không hiểu ông lão râu dài này ôm một đống to trống bỏi đồ chơi các loại không thôi làm gì, sau khi khó hiểu một hồi, liền tựôm chân gặm một cách ngon lành – cái này ông chung quy không cướp được nữa chứ? Căn cứ quan sát của Giang Hoa, Thi VôĐoan chính là người như vậy – không vội, không giận, không sợ.
Trên đời có rất nhiều người không quan tâm hơn thua, Thái Sơn đổ trước mặt mà không động dung, chỉ là bọn họ phần lớn là người thông đạt trải qua trần thế nhấp nhô, thấy quen bi hỉ, Thi VôĐoan lại bất đồng, y hoàn toàn là trời sinh. Chẳng những thiếu căn cân, còn thập phần giỏi tự mình an ủi, rời khỏi Cửu Lộc sơn ở hơn mười năm, không hề gì, ra ngoài chơi một chuyến cũng rất tốt, chẳng có gì ghê gớm, bị nhốt tại một đỉnh núi không cho đi ra ngoài, không hề gì, dù sao cóăn có uống, chẳng có gì ghê gớm, chim truyền tin bay đi mãi không về, không hề gì, chim quá ngu ngốc, nể sư phụ nuôi tha thứ cho nó, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Dù sao y biết tự mình tìm vui, hơn nữa cực kỳ có khả năng học để thực dụng.
Thời điểm trời bắt đầu nóng lên, gian phòng nhỏ của Thi VôĐoan thập phần mát mẻ, vì sao đây?
Hạc Đồng đi vào trông thấy, suýt nữa tức méo mũi, chỉ thấy Thi VôĐoan cột dây thừng lên xà nhà, phía dưới đan một cái sọt tròn, trước sọt cột một cái quạt to, mấy con thỏ tinh Giang Hoa nuôi ở ngay trong sọt liều mạng chạy vòng tròn, sọt vừa quay quạt liền lắc lư quạt gió, phòng y thì mát rượi, mấy con thỏ kia chạy đến mức sắp lè lưỡi.
Con thỏ to chạy đến trước mặt Giang Hoa khóc lóc kể lể, Giang Hoa đi theo phía sau Hạc Đồng nhìn kỹ, phát hiện cái sọt kia lại còn có nội dung khác, là một tiểu Chu nguyên trận tam xuất lục cách, mấy con thỏ ngốc rõ ràng bị mê bên trong, chỉ biết liều mạng chạy, lại không chạy ra được.
Giang Hoa xem nhưđã nhìn thấu, nhất thời không chúý Thi VôĐoan, có thểđể y làm ra chút mánh khóe. Cũng chẳng biết y đổi cách kích mình thảđi, hay thật sự là ngây thơ một lòng muốn tìm vui.
“Lục hồi hoạt trận”đến nay vẫn là trận vô giải, trận chủ không cho qua, ai tính được quỹ tích của tất cả các vì sao trên cửu thiên nơi thiên cơ nháy mắt vạn biến? Mà mỗi khi tinh quỹ biến động, trong một khu rừng rộng như vậy tất cả trận hình bước tiến lập tức phải đổi một cách xếp, thời thời khắc khắc đều đang biến động, hơi hiểu thuật tính sao là biết, sự vĩđại của lượng tính toán này càng tăng gấp bội.
Phàm nhân cảđời mới được mấy chục năm, gạo trên bàn cờ còn đếm không hết, ai có thể tính xong đây?
Giang Hoa chỉ là thấy y thiên tư cực tốt, tính toán lấy mật trận này kích y một chút, có nằm mơ cũng không trông mong y thật sự có thể phá giải trận sống này, nghĩ chờ tuổi tác y lớn hơn, tâm tính ổn định, rồi lại dẫn y đi ra ngoài, chẳng qua đó là…
Trên núi không nhật nguyệt, trên đời đã ngàn năm, chỉ sợ rằng khi đó lại đi ra, hết thảy trên Cửu Lộc sơn đều đã là cảnh còn người mất.
Sau non nửa năm, thúy bình điểu rốt cuộc trở về. Cuối cùng một lần nữa khoác một thân lông chim bóng bẩy lóe sáng, không còn bộ dáng gà trụi lông sắp bị nướng nữa.
Không phải nó dây dưa lâu, chủ yếu là Cửu Lộc sơn thật sự quá xa nơi này, nó tuy tên là“tiên tước”, lại chẳng có lấy mảy may thần thông, lúc đi bị ngọn lửa đuổi theo, khi đến Hỏa Liên động suýt nữa bay tới hộc máu, chẳng đểýđược đến Bạch Ly, nằm sấp trong Hỏa Liên động nhiều ngày, mới nghiêng ngả lảo đảo sống sót, đường về bay càng chậm hơn.
Chẳng biết có phải là nể mặt Thi Vô Đoan hay không, Bạch Ly coi như khách khí với con cựđiểu đâm ngang đụng dọc này, không có việc gì khác, liền nuôi cho nóăn uống ngon lành một thời gian, viết hồi âm rồi mới thả nó về.
Sau hôm ấy, Bạch Tử Y không đơn độc xuất hiện trước mặt Bạch Ly, đôi “mẫu tử” này cho dù trước kia cũng xa cách đến phát sợ, dù sao vẫn chưa chiến tranh lạnh rõ ràng như vậy.
Chúng tiểu yêu vào Hỏa Liên động đều nín thở cúi đầu, chỉ sợ cá chậu gặp nạn.
Thái độ của Bạch Ly càng cao thâm khó lường, giống nhưđể phối hợp với Bạch Tử Y, cứ thế ru rú trong nhà.
Có lúc y không hiểu được, mình rốt cuộc đã làm chuyện gì mà tất cả vật sống trong Thương Vân cốc đều sợ mình, ngay cả mẹ ruột trong lời kể kia đôi khi cũng sẽ trộm nhìn bóng lưng y với vẻ mặt kiêng kỵ, nhiều năm như vậy, y nhẫn, làm bộ không nhìn thấy.
“Ta là loại đại gian đại ác sao?” Bạch Ly từng vì thế mà hoang mang rất lâu, nhưng dù y không có tâm tính từ bi gì, xưa nay cũng một lòng tu đạo, từ lúc sinh ra đến hiện giờ, ba tai hai kiếp đã qua, chưa bao giờ gây nửa phân ác nghiệp, họ sợ gìở y đây?
Dù là tiểu yêu tiểu thú tầm thường cũng cóđộng phủ của mình, có phụ mẫu huynh đệ tộc nhân sống nương tựa lẫn nhau. Chỉ mình y, bắt đầu từ khi có kýức, Bạch Tử Y người mẹ trên danh nghĩa này chưa bao giờôm y, dù là khi đó y còn chưa biến hình, thoạt nhìn là hình người, tai hồ vẫn còn trên đầu.
Bà ta thậm chí ngay cả thỉnh thoảng vỗđầu y cũng chẳng muốn làm, dù y phạm lỗi, xưa nay đều miễn cưỡng bản thân làm bộ vui vẻ hòa nhã, cẩn thận khuyên nhủ.
Ác ý của y chẳng ai dám chỉ trích, hảo ý của y… lại cũng chẳng ai thèm.
Bạch Ly cảm thấy mấy trăm năm qua mình đều sống như một ngoại tộc, mọi người đều đề phòng y – trừ Thi VôĐoan.
Thiên hồ tộc năm trăm năm một lần tiểu thiên kiếp, ngàn năm một lần đại thiên kiếp. Tiểu thiên kiếp y đã chịu một lần, nhưng Bạch Ly không ngờđại thiên kiếp của mình lại hung hiểm như vậy – lẽ ra y chẳng qua là một tiểu hồ chưa từng xuống núi, chưa từng dính phải nhân quả thiện ác, thiên đạo chí công, giáng kiếp chỉđể khảo nghiệm, ai ngờđến chỗ y, từng đạo kinh lôi kia lại thật lòng muốn đánh tan ba hồn bảy phách của y.
Trong lòng Bạch Ly bỗng nhiên sinh ra nỗi tuyệt vọng, người khác kiêng kỵ y, tự mình an ủi một câu “Cóẩn tình khác” rồi thôi, đây là ngay cảông trời cũng thấy y không nên sinh ra trên đời sao?
Y tự hỏi chưa từng thương thiên hại lý, chẳng lẽ nhân quả tuần hoàn đều là gạt người? Bạch Ly y đã sinh ra trên thế gian, họ lại có quyền lực gì mà vô duyên vô cớ bắt y đi chết? Ý nghĩ này đột nhiên sinh ra, bị thiên kiếp đánh đi quá nửa tu hành, trong lòng ma ýđột khởi, mắt thấy ngàn năm tu vi phải theo một mồi lửa, đột nhiên một thanh âm vang lên cách đó không xa: “Ôi, hôm nay sao đang yên đang lành lại có sấm sét, đại ngưu à, tìm một chỗ trốn đi, chỉ sợ là sắp mưa rồi.”
Là người!
Thiên kiếp tránh người, nhưng bình thường yêu vật lúc chịu thiên kiếp không muốn tìm người che chở, bằng không nhân quả này sẽ nợ to, ngày sau nếu không báo ân này thìđừng mơ có tiến cảnh gì.
Nhưng Bạch Ly lúc này không thể không chạy đến nơi có người, bằng không sẽ chẳng còn là nhân quả nữa, nếu ba hồn bảy phách bị thiên lôi đánh tan thì ngay cả luân hồi cũng chẳng vào được.
Thi Vô Đoan khi đó sống lại dưới kim phong ngọc lộ của lưu phong trản, dẫn Thanh thô trộm chạy đến Thương Vân cốc giải sầu lần đầu tiên gặp Bạch Ly. Bạch Ly công lực bị hao tổn, tai hồ cũng lộ ra, bộ dáng đương nhiên trở về lúc còn làấu đồng, giống như bịđánh về nguyên hình, tóc tai bù xù, hình dung chật vật, Thi VôĐoan nhìn y ngẩn ra, câu đầu tiên chính là: “Ôi, đây là tiểu mỹ nhân từđâu đến vậy?”
Sau đó y thấy rõ tai hồ Bạch Ly giấu dưới tóc, lại ngẩng đầu thấy sấm rền bên ngoài, liền vỗ Thanh thô bắt đầu nôn nóng hiển lộđịch ý, nói: “Đừng quậy, mày cho dù đắc đạo tu thành người cũng phải là một kẻ cao lớn thô kệch, người ta là hồ tộc, mày không hâm mộđược đâu – tiểu muội muội kia, không cần sợ, ngươi qua đây đi, đại ngưu nhà ta da dày thịt béo, có thể chắn một hồi thay ngươi.”
Bạch Ly cảđời đều nhớ rõ, Thi VôĐoan hình dung như ma ốm kia lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay: “Cho này, mau lau nước trên tóc đi.” Dáng vẻ tươi cười hớn hở, không hề u ám.
Bạch Ly lúc ấy ngớ ra rất lâu mới nhận lấy, lúng ta lúng túng nói: “Ta sẽ báo đáp ngươi.”
“Được lắm, vậy ngươi cứ làm tức phụ cho ta đi.”
Cho đến lúc này, mới có người đầu tiên không sợ y, bằng lòng nói chuyện với y.
Thi Vô Đoan nhìn thúy bình điểu vênh váo tựđắc thò chân, vui vẻ gỡ thứ Bạch Ly gửi cho mình, bên trong là một phong hồi âm đơn giản cùng một chiếc gậy huyền thiết to bằng bàn tay, nhìn đen sì, hệt như phế liệu sửa nhà của nhà ai.
Thi Vô Đoan lại vui mừng khấp khởi cất cây gậy nhỏ vào lòng, vỗđầu thúy bình điểu nói: “Chúng ta sắp phải về nhà rồi.”
Đêm đó y dẫn theo thúy bình điểu đứng trước Lục hồi trận, lần này con chim đã biết ngoan, mặt dày mày dạn bám trong lòng y, không nhìn trận thiên cơ làm cho người ta váng đầu hoa mắt kia.
Thi Vô Đoan lấy tinh bàn ra, chống cây gậy nhỏ kia trên tinh bàn, niệm câu chú văn thập phần khóđọc, chỗ tinh bàn cùng gậy huyền thiết tiếp xúc ẩn ẩn lộ ra tia sáng nhỏ nhoi, sau đó tinh bàn lớn lên mấy lần, to như một chiếc ô, bao phủ cả người Thi VôĐoan bên trong, lên tới không trung lại rủ xuống, tinh ti quấn trên ngón tay Thi VôĐoan cùng gậy huyền thiết như dây leo.
Thi Vô Đoan quay đầu thoáng nhìn viện lạc phòng xá của Giang Hoa, cười “hì hì”, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, sau này còn gặp lại!”
“Tham Lang nhập lục cung, tiến tam tức, tẩu thần tọa vị.”
Tinh bàn treo cao cao kia càng lúc càng lên cao, cao hơn tất cả trúc và cự thạch, ánh sao sáng lên, theo tiếng y chậm rãi di động, hướng đi lại hoàn toàn bất đồng với những vì sao trên bầu trời đêm.
Từ mùa đông năm trước đến đầu xuân, Hoài Giang vựa lúa thiên hạ không có lấy một bông tuyết, một giọt mưa, lòng sông rút xuống mấy trượng, một sốđịa phương thậm chí cạn dòng, vùng Giang Nam dõi mắt trông đi lại có dáng vẻđất cằn ngàn dặm, trên mặt đất đỏ thẫm nứt ra lỗ hổng rộng đến mấy thước, xác chết đói ngàn dặm, mười nhà trống chín, Tổng đốc Hoài tả sau khi dâng thư lên triều đình, liền treo cổ trên xà nhà ngay trong nhà mình mà không rõ nguyên nhân.
Vùng Tương Hoài lại lụt nặng, hồng thủy làm sập hơn mười thành quách, lưu dân bị thiên tai chạy khắp nơi không ngớt, bảy tám phần mười chết trên đường. Nữ hài tử bảy tám tuổi trên đầu cắm cỏ, một đấu ngô là có thể mua mang đi, dù là tiểu tử kiện khang, lấy ba đấu gạo cũng có người xếp đội đến bán.
Người loạn ly không bằng chó thái bình.
Thành Bình Dương đếđô tuy rằng chưa từng rơi một giọt mưa nhưng sắc trời cả tháng không sáng, giống như ba thước trên đầu mọi người bịúp một cái bát tô, ép người ta không thở nổi. Có người già nói, nửa đêm ra đây, ngẩng đầu nhìn là biết ngay đó không phải mây đen, mà là vô số oan hồn từ tứ phương bay tới, muốn đến kinh thành tìm Hoàng đế bày tỏ oan tình.
Thiên tai liền nhân họa, Tương Bắc một xa phu cùng một nông dân dựng cần tre mà lên, quan binh triều đình phái tới bình loạn tiễu phỉ còn ở giữa đường, đã có vô số người không sống nổi nữa từ tứ phương hưởng ứng, đại lục thái bình đã quá lâu này bắt đầu tiến vào một thời đại mới – chiến loạn không ngừng không nghỉ.
Đương nhiên, hết thảy những điều này đều không liên quan đến Thi VôĐoan trên một đỉnh núi xa tít mù chim không thèm ỉa nơi đất Thục.
Thúy bình điểu bị y phái truyền tin một đi không về, y cũng chẳng sốt ruột, nghĩ quả nhiên con đại điểu ngu ngốc kia bụng rỗng não nhỏ, một thân trên dưới chỉ có mỡ, ngay cả bay cũng chẳng nhanh bằng Giang Hoa tản nhân.
Giang Hoa ban đầu lo lắng mình nhốt hài tử này trên núi, y sẽ cáu kỉnh quậy phá nọ kia, ai biết thời gian dài lại phát hiện Thi VôĐoan giống như trời sinh… thiếu chút gìđó so với người khác.
Nghe đâu thời điểm hài tử này còn quấn tã, vừa mới học ngồi, người lớn cướp đồ chơi trong tay, y sẽ không sốt ruột. Đổi hài tử khác đã sớm khóc ầm không ngừng, tiểu tử này lại chỉ chớp đôi mắt đen láy mà nhìn, mở miệng “A” một tiếng, tỏ vẻ muốn đòi lại, muốn tiếp tục chơi, nếu không lấy lại được thì y sẽ biết nghe lời phải mà chuyển dời hứng thú lên đồ chơi khác.
Nghe nói Bán Nhai chân nhân tiểu sưđệ của đạo tổ từng thí nghiệm, cướp hết đồ chơi bên cạnh y, chỉđể xem liệu y có khóc hay không, kết quả vị tiểu gia này thập phần khó hiểu nhìn nhìn ông ta, giống như không hiểu ông lão râu dài này ôm một đống to trống bỏi đồ chơi các loại không thôi làm gì, sau khi khó hiểu một hồi, liền tựôm chân gặm một cách ngon lành – cái này ông chung quy không cướp được nữa chứ? Căn cứ quan sát của Giang Hoa, Thi VôĐoan chính là người như vậy – không vội, không giận, không sợ.
Trên đời có rất nhiều người không quan tâm hơn thua, Thái Sơn đổ trước mặt mà không động dung, chỉ là bọn họ phần lớn là người thông đạt trải qua trần thế nhấp nhô, thấy quen bi hỉ, Thi VôĐoan lại bất đồng, y hoàn toàn là trời sinh. Chẳng những thiếu căn cân, còn thập phần giỏi tự mình an ủi, rời khỏi Cửu Lộc sơn ở hơn mười năm, không hề gì, ra ngoài chơi một chuyến cũng rất tốt, chẳng có gì ghê gớm, bị nhốt tại một đỉnh núi không cho đi ra ngoài, không hề gì, dù sao cóăn có uống, chẳng có gì ghê gớm, chim truyền tin bay đi mãi không về, không hề gì, chim quá ngu ngốc, nể sư phụ nuôi tha thứ cho nó, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Dù sao y biết tự mình tìm vui, hơn nữa cực kỳ có khả năng học để thực dụng.
Thời điểm trời bắt đầu nóng lên, gian phòng nhỏ của Thi VôĐoan thập phần mát mẻ, vì sao đây?
Hạc Đồng đi vào trông thấy, suýt nữa tức méo mũi, chỉ thấy Thi VôĐoan cột dây thừng lên xà nhà, phía dưới đan một cái sọt tròn, trước sọt cột một cái quạt to, mấy con thỏ tinh Giang Hoa nuôi ở ngay trong sọt liều mạng chạy vòng tròn, sọt vừa quay quạt liền lắc lư quạt gió, phòng y thì mát rượi, mấy con thỏ kia chạy đến mức sắp lè lưỡi.
Con thỏ to chạy đến trước mặt Giang Hoa khóc lóc kể lể, Giang Hoa đi theo phía sau Hạc Đồng nhìn kỹ, phát hiện cái sọt kia lại còn có nội dung khác, là một tiểu Chu nguyên trận tam xuất lục cách, mấy con thỏ ngốc rõ ràng bị mê bên trong, chỉ biết liều mạng chạy, lại không chạy ra được.
Giang Hoa xem nhưđã nhìn thấu, nhất thời không chúý Thi VôĐoan, có thểđể y làm ra chút mánh khóe. Cũng chẳng biết y đổi cách kích mình thảđi, hay thật sự là ngây thơ một lòng muốn tìm vui.
“Lục hồi hoạt trận”đến nay vẫn là trận vô giải, trận chủ không cho qua, ai tính được quỹ tích của tất cả các vì sao trên cửu thiên nơi thiên cơ nháy mắt vạn biến? Mà mỗi khi tinh quỹ biến động, trong một khu rừng rộng như vậy tất cả trận hình bước tiến lập tức phải đổi một cách xếp, thời thời khắc khắc đều đang biến động, hơi hiểu thuật tính sao là biết, sự vĩđại của lượng tính toán này càng tăng gấp bội.
Phàm nhân cảđời mới được mấy chục năm, gạo trên bàn cờ còn đếm không hết, ai có thể tính xong đây?
Giang Hoa chỉ là thấy y thiên tư cực tốt, tính toán lấy mật trận này kích y một chút, có nằm mơ cũng không trông mong y thật sự có thể phá giải trận sống này, nghĩ chờ tuổi tác y lớn hơn, tâm tính ổn định, rồi lại dẫn y đi ra ngoài, chẳng qua đó là…
Trên núi không nhật nguyệt, trên đời đã ngàn năm, chỉ sợ rằng khi đó lại đi ra, hết thảy trên Cửu Lộc sơn đều đã là cảnh còn người mất.
Sau non nửa năm, thúy bình điểu rốt cuộc trở về. Cuối cùng một lần nữa khoác một thân lông chim bóng bẩy lóe sáng, không còn bộ dáng gà trụi lông sắp bị nướng nữa.
Không phải nó dây dưa lâu, chủ yếu là Cửu Lộc sơn thật sự quá xa nơi này, nó tuy tên là“tiên tước”, lại chẳng có lấy mảy may thần thông, lúc đi bị ngọn lửa đuổi theo, khi đến Hỏa Liên động suýt nữa bay tới hộc máu, chẳng đểýđược đến Bạch Ly, nằm sấp trong Hỏa Liên động nhiều ngày, mới nghiêng ngả lảo đảo sống sót, đường về bay càng chậm hơn.
Chẳng biết có phải là nể mặt Thi Vô Đoan hay không, Bạch Ly coi như khách khí với con cựđiểu đâm ngang đụng dọc này, không có việc gì khác, liền nuôi cho nóăn uống ngon lành một thời gian, viết hồi âm rồi mới thả nó về.
Sau hôm ấy, Bạch Tử Y không đơn độc xuất hiện trước mặt Bạch Ly, đôi “mẫu tử” này cho dù trước kia cũng xa cách đến phát sợ, dù sao vẫn chưa chiến tranh lạnh rõ ràng như vậy.
Chúng tiểu yêu vào Hỏa Liên động đều nín thở cúi đầu, chỉ sợ cá chậu gặp nạn.
Thái độ của Bạch Ly càng cao thâm khó lường, giống nhưđể phối hợp với Bạch Tử Y, cứ thế ru rú trong nhà.
Có lúc y không hiểu được, mình rốt cuộc đã làm chuyện gì mà tất cả vật sống trong Thương Vân cốc đều sợ mình, ngay cả mẹ ruột trong lời kể kia đôi khi cũng sẽ trộm nhìn bóng lưng y với vẻ mặt kiêng kỵ, nhiều năm như vậy, y nhẫn, làm bộ không nhìn thấy.
“Ta là loại đại gian đại ác sao?” Bạch Ly từng vì thế mà hoang mang rất lâu, nhưng dù y không có tâm tính từ bi gì, xưa nay cũng một lòng tu đạo, từ lúc sinh ra đến hiện giờ, ba tai hai kiếp đã qua, chưa bao giờ gây nửa phân ác nghiệp, họ sợ gìở y đây?
Dù là tiểu yêu tiểu thú tầm thường cũng cóđộng phủ của mình, có phụ mẫu huynh đệ tộc nhân sống nương tựa lẫn nhau. Chỉ mình y, bắt đầu từ khi có kýức, Bạch Tử Y người mẹ trên danh nghĩa này chưa bao giờôm y, dù là khi đó y còn chưa biến hình, thoạt nhìn là hình người, tai hồ vẫn còn trên đầu.
Bà ta thậm chí ngay cả thỉnh thoảng vỗđầu y cũng chẳng muốn làm, dù y phạm lỗi, xưa nay đều miễn cưỡng bản thân làm bộ vui vẻ hòa nhã, cẩn thận khuyên nhủ.
Ác ý của y chẳng ai dám chỉ trích, hảo ý của y… lại cũng chẳng ai thèm.
Bạch Ly cảm thấy mấy trăm năm qua mình đều sống như một ngoại tộc, mọi người đều đề phòng y – trừ Thi VôĐoan.
Thiên hồ tộc năm trăm năm một lần tiểu thiên kiếp, ngàn năm một lần đại thiên kiếp. Tiểu thiên kiếp y đã chịu một lần, nhưng Bạch Ly không ngờđại thiên kiếp của mình lại hung hiểm như vậy – lẽ ra y chẳng qua là một tiểu hồ chưa từng xuống núi, chưa từng dính phải nhân quả thiện ác, thiên đạo chí công, giáng kiếp chỉđể khảo nghiệm, ai ngờđến chỗ y, từng đạo kinh lôi kia lại thật lòng muốn đánh tan ba hồn bảy phách của y.
Trong lòng Bạch Ly bỗng nhiên sinh ra nỗi tuyệt vọng, người khác kiêng kỵ y, tự mình an ủi một câu “Cóẩn tình khác” rồi thôi, đây là ngay cảông trời cũng thấy y không nên sinh ra trên đời sao?
Y tự hỏi chưa từng thương thiên hại lý, chẳng lẽ nhân quả tuần hoàn đều là gạt người? Bạch Ly y đã sinh ra trên thế gian, họ lại có quyền lực gì mà vô duyên vô cớ bắt y đi chết? Ý nghĩ này đột nhiên sinh ra, bị thiên kiếp đánh đi quá nửa tu hành, trong lòng ma ýđột khởi, mắt thấy ngàn năm tu vi phải theo một mồi lửa, đột nhiên một thanh âm vang lên cách đó không xa: “Ôi, hôm nay sao đang yên đang lành lại có sấm sét, đại ngưu à, tìm một chỗ trốn đi, chỉ sợ là sắp mưa rồi.”
Là người!
Thiên kiếp tránh người, nhưng bình thường yêu vật lúc chịu thiên kiếp không muốn tìm người che chở, bằng không nhân quả này sẽ nợ to, ngày sau nếu không báo ân này thìđừng mơ có tiến cảnh gì.
Nhưng Bạch Ly lúc này không thể không chạy đến nơi có người, bằng không sẽ chẳng còn là nhân quả nữa, nếu ba hồn bảy phách bị thiên lôi đánh tan thì ngay cả luân hồi cũng chẳng vào được.
Thi Vô Đoan khi đó sống lại dưới kim phong ngọc lộ của lưu phong trản, dẫn Thanh thô trộm chạy đến Thương Vân cốc giải sầu lần đầu tiên gặp Bạch Ly. Bạch Ly công lực bị hao tổn, tai hồ cũng lộ ra, bộ dáng đương nhiên trở về lúc còn làấu đồng, giống như bịđánh về nguyên hình, tóc tai bù xù, hình dung chật vật, Thi VôĐoan nhìn y ngẩn ra, câu đầu tiên chính là: “Ôi, đây là tiểu mỹ nhân từđâu đến vậy?”
Sau đó y thấy rõ tai hồ Bạch Ly giấu dưới tóc, lại ngẩng đầu thấy sấm rền bên ngoài, liền vỗ Thanh thô bắt đầu nôn nóng hiển lộđịch ý, nói: “Đừng quậy, mày cho dù đắc đạo tu thành người cũng phải là một kẻ cao lớn thô kệch, người ta là hồ tộc, mày không hâm mộđược đâu – tiểu muội muội kia, không cần sợ, ngươi qua đây đi, đại ngưu nhà ta da dày thịt béo, có thể chắn một hồi thay ngươi.”
Bạch Ly cảđời đều nhớ rõ, Thi VôĐoan hình dung như ma ốm kia lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay: “Cho này, mau lau nước trên tóc đi.” Dáng vẻ tươi cười hớn hở, không hề u ám.
Bạch Ly lúc ấy ngớ ra rất lâu mới nhận lấy, lúng ta lúng túng nói: “Ta sẽ báo đáp ngươi.”
“Được lắm, vậy ngươi cứ làm tức phụ cho ta đi.”
Cho đến lúc này, mới có người đầu tiên không sợ y, bằng lòng nói chuyện với y.
Thi Vô Đoan nhìn thúy bình điểu vênh váo tựđắc thò chân, vui vẻ gỡ thứ Bạch Ly gửi cho mình, bên trong là một phong hồi âm đơn giản cùng một chiếc gậy huyền thiết to bằng bàn tay, nhìn đen sì, hệt như phế liệu sửa nhà của nhà ai.
Thi Vô Đoan lại vui mừng khấp khởi cất cây gậy nhỏ vào lòng, vỗđầu thúy bình điểu nói: “Chúng ta sắp phải về nhà rồi.”
Đêm đó y dẫn theo thúy bình điểu đứng trước Lục hồi trận, lần này con chim đã biết ngoan, mặt dày mày dạn bám trong lòng y, không nhìn trận thiên cơ làm cho người ta váng đầu hoa mắt kia.
Thi Vô Đoan lấy tinh bàn ra, chống cây gậy nhỏ kia trên tinh bàn, niệm câu chú văn thập phần khóđọc, chỗ tinh bàn cùng gậy huyền thiết tiếp xúc ẩn ẩn lộ ra tia sáng nhỏ nhoi, sau đó tinh bàn lớn lên mấy lần, to như một chiếc ô, bao phủ cả người Thi VôĐoan bên trong, lên tới không trung lại rủ xuống, tinh ti quấn trên ngón tay Thi VôĐoan cùng gậy huyền thiết như dây leo.
Thi Vô Đoan quay đầu thoáng nhìn viện lạc phòng xá của Giang Hoa, cười “hì hì”, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, sau này còn gặp lại!”
“Tham Lang nhập lục cung, tiến tam tức, tẩu thần tọa vị.”
Tinh bàn treo cao cao kia càng lúc càng lên cao, cao hơn tất cả trúc và cự thạch, ánh sao sáng lên, theo tiếng y chậm rãi di động, hướng đi lại hoàn toàn bất đồng với những vì sao trên bầu trời đêm.
Danh sách chương