Truyền rằng trên chín tầng trời có tiên nhân. Về tiên nhân, dân gian truyền kỳ thoại bản nhiều vô kể– nào là tiên tử này cùng tiểu tử nghèo bỏ trốn, hòa thượng đạo sĩ kia lại lo chuyện bao đồng chia rẽ uyên ương, mấy đại tinh tú đấu đá lẫn nhau, tranh sủng đoạt quyền như thế nào… Nhưng nếu như chân chính khảo chứng, kỳ thật chẳng ai dám nói mình thật sự từng gặp tiên nhân.
Truyền tới truyền lui, chẳng qua mấy lời vô căn như“vốn nghe nói”, “ai đó từng nói”, “dân gian nơi đây thịnh truyền”.
Hơn ba vạn năm qua từ khi đất Ân Thịnh có ghi chép lại, vẫn chưa có ai từng nghe nói ai là chân chính lên trời thành tiên.
Những người tu tiên thần long kiến thủ bất kiến vĩđó, chẳng qua được danh tiếng thanh nhàn tự tại, vô tranh với đời mà thôi.
Nghe đâu Giang Hoa tản nhân xuất thân từ nhàđại thương nhân. Sĩ nông công thương, thương là mạt lưu. Tuy nhà có núi vàng núi bạc, cha ông vẫn tự nhận dòng dõi không cao, cảđời nôn nóng chuyện thanh danh, không chỉ phí nhiều tiền quyên quan cho mình, lại cho đám con cháu đọc sách tập võ cầu đạo, cầu danh sư khắp nơi.
Nhưng đích tử Giang Hoa bảo bối như cục mụn cơm này lại là gỗ mục, văn không thành võ không tựu, bị lão phụđuổi đến Cửu Lộc sơn, chưa đầy nửa tháng đã bởi vì bất hảo dị thường, không phục giáo hóa, lúc chúng đệ tử nghe đạo kinh lại đương trường đứng lên chất vấn sư phụá khẩu, rốt cuộc bịđuổi xuống núi.
Ông ta vừa không dám về nhà, vừa vô công rồi nghề, nói đến cũng là vận mệnh như thế, gặp một lão du tiên thần thần thao thao râu tóc bạc trắng, bèn đi theo tu tiên, đi một chuyến là ba trăm năm liền, chẳng biết tu thành dáng vẻ gì, dù sao thì danh “Giang Hoa tản nhân” vân sơn vụ khí này rốt cuộc được người ta gọi ra, thiết nghĩ người cha một lòng thay đổi môn phong kia dưới cửu tuyền cũng nên nhắm mắt được.
Hiện giờ Thi VôĐoan lại phát sầu, lòng nói Giang Hoa tản nhân kia như một tràng pháo đãđốt, đi khắp nơi, một khắc cũng không an sinh, ai biết lại đến nơi chóăn đá gàăn sỏi nào họa hại rồi, bảo mình phải đi đâu tìm đây? Chuyến này đi, chẳng phải là dăm ba năm?
Chính lúc này, bỗng nhiên kinh lôi bổ xuống, Thi Vô Đoan sửng sốt, ngẩng đầu trông thấy thời tiết trong Thương Vân cốc nháy mắt vạn biến, mới vừa rồi trời còn trong xanh vạn dặm, giờđây bỗng nhiên mây đen mịt mù, chẳng qua giây lát, những giọt nước mưa to như hạt đậu đã rơi xuống, thúy bình điểu rụt cổ, không so đo hiềm cũ, chui vào tấm áo bào rộng thùng thình của Thi VôĐoan, bị y xách cổ lôi ra.
Thi Vô Đoan kéo Bạch Ly chạy tới sơn động gần nhất, còn không quên giơ thúy bình điểu to lớn trên đầu Bạch Ly để che mưa chắn gió cho y, thương hương tiếc ngọc thập phần tận chức tận trách.
Đáng thương thúy bình điểu thân biển mao* kia, trời sinh không thể liếc xéo, lúc này chẳng biết nên biểu đạt nội tâm buồn khổ như thế nào.
Sơn động trong Thương Vân cốc phần lớn làđộng phủ của tiểu yêu nào đó, một số tu luyện thời gian khá dài, liền biến mình thành nhân mô nhân dạng để biểu hiện đạo hạnh thâm hậu, còn phải viết cái biển dở ngô dở khoai ngay cửa động phủ. Tuy là như thế, đám tiểu yêu này dù sao vẫn có thói xấu của súc sinh, xưa nay đều tự có lãnh địa riêng, trong Thương Vân cốc này, tùy ý tiến vào lãnh địa của người khác chính làđại kỵ.
Thi Vô Đoan tuổi nhỏ, chưa từng có ai cho y hay, y liền không biết lợi hại, thấy trên động phủ kia không có biển, còn nói làđộng trống, kéo Bạch Ly xông ngay vào.
Y vội vàng giũ nước mưa trên người mình, lại vụng về móc từ trong lòng ra một chiếc khăn, lật mặt sạch sẽ, cẩn thận lau khô một chút nước dính trên thái dương Bạch Ly, cho nên cũng không trông thấy cuối sơn động có một đôi mắt thú lóe lục quang nhìn bên này.
Cơn mưa này càng lúc càng to, thúy bình điểu phẫn nộ giãy khỏi ma trảo của Thi VôĐoan, lập tức nhảy trên lủi dưới đuổi theo mổ y, Thi VôĐoan “Ối” một tiếng, vừa ôm đầu chạy như chuột trong sơn động nhỏ hẹp, vừa đê tiện nói: “Mày thậm chí lông còn chẳng có, bịướt ngay cả giũ cũng khỏi cần, có gì…Ôi! Được rồi, đừng tưởng mày là chim già thì tao không dám nướng ăn nhá… Sao còn chưa thôi!”
Bạch Ly nhìn y cười cười, sau đó nhân lúc y không chúý quay đầu nhìn dã thú nấp trong góc một cái, dã thú nọ tiếp xúc ánh mắt cảnh cáo của Bạch Ly lại thoáng co rúm, chần chừ giây lát, xa xa khấu đầu một cái để tỏý thần phục, rồi cụp đuôi chầm chậm lui ra sau tảng đá to chắn ngay đó.
Bạch Ly kết thủấn, thần không biết quỷ không hay tạo một phong ấn bao quanh hai người, ngăn cách ngoại vật bên ngoài.
Sau đó Thi Vô Đoan non hô biển gầm chạy qua, thúy bình điểu hung thần ác sát truy sát phía sau. Cũng chẳng thấy y thế nào, Bạch Ly giống như tùy ýđưa tay, ngăn thúy bình điểu đang vỗ cánh, tóm nó vào lòng, một tay nâng thân thểđại điểu nọ, một tay nhẹ nhàng xuôi theo cổ nó vuốt ve xuống như an ủi.
Thi Vô Đoan thấy thúy bình điểu bỗng nhiên yên lặng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Ly như kỳ tích, y sờ mũi, đưa tay gõ nhẹđầu thúy bình điểu một cái mà mắng: “Xì, sắc điểu, lời cho mày rồi.”
Sau đó lực chúý của y nhanh chóng chuyển lên “tiểu tức phụ” xinh đẹp kia, luôn miệng hỏi: “Ngươi cóướt không? Có lạnh không?”
Nói rồi muốn cởi áo ngoài cho Bạch Ly, cởi được một nửa mới phát hiện tấm áo nọ sớm dầm mưa ướt mem, hơi xấu hổ gãi đầu, có phần buồn bực nói: “Ôi trời, sao lại ướt sũng rồi?”
Thi Vô Đoan chính là đồng tửđến tuổi chuyển tiếp sang thiếu niên, vóc dáng bắt đầu cao lên, trên gương mặt lại vẫn có nét trẻ con, chỉ có chiếc cằm nhọn bắt đầu ẩn ẩn hiện ra dấu vết của xương cốt, hai lọn tóc bết trên trán, lộ ra đôi mắt trong veo bên dưới, chớp một cái, ngốc nghếch nhìn tấm áo choàng ướt sũng của mình, Bạch Ly liền bật cười.
Thi Vô Đoan không biết y đang cười gì, chỉ cảm thấy y cười thật đẹp, vì thế sờ sờ mái tóc sũng nước, cũng cười ngây ngô theo, cho nên không phát hiện thân thể thúy bình điểu nhìn như ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Ly lại hơi run rẩy.
Trong sơn động này lại có một ít củi khô rơi vãi, không biết thứ gì mang vào, Thi VôĐoan chất củi thành một đống, chìa ngón tay thuần thục làm tiểu chú văn mời táo, ngọn lửa nhu hòa bập bùng, chẳng mấy chốc đãđốt được một đống lửa nhỏ, hai người một chim ngồi vây quanh, ánh mắt Bạch Ly lúc này mới dừng trên lá thư bịướt mất một nửa, nét mực cũng nhòe ra kia, hỏi: “Ngươi phải đi bao lâu?”
“Ai mà biết được?” Thi VôĐoan gỡ tóc ra, vắt khô nước trên đó, tùy tay cào qua, “Nếu vận khí tốt, chưa biết chừng xuống núi là có thể gặp được ông ấy, nếu vận khí không tốt, trúng phải lúc ông ấy đi non sâu rừng thẳm nào rồi, dăm ba năm không tìm được cũng là bình thường.”
Y vừa dứt lời, liền thấy trên mặt Bạch Ly thoáng có vẻ buồn rầu, không nhịn được nói tiếp: “Cóđiều ngươi yên tâm, trong hành lý sư phụ gửi cho ta còn có một cái tinh bàn nhỏ, tuy công phu của ta chẳng ra sao, có lẽ tính không chuẩn lắm, nhưng phương vịđại khái dù sao cũng có, hơn nữa đâu phải không có miệng, nghe ngóng một chút, một hai tháng là tìm được, nhất định đi sớm về sớm.”
Y đang tuổi một lòng ham chơi, cho rằng Bạch Ly không vui là bởi vì mình đi rồi không ai chơi cùng, lại nói tiếp: “Lần trước nghe tiểu sư tỷ chỗ Khổ Nhược sư thúc nói, chợ dưới chân núi náo nhiệt lắm, cái gì cũng có bán…Ôi, nếu không thì ngươi nói với mẹ một tiếng, chúng ta cùng nhau xuống núi đi chơi!”
Bạch Ly hơi chần chừ, lắc đầu nói: “Mẹ ta nói, dưới chân núi đại thiên thế giới không biết có bao nhiêu người, có bao nhiêu người tốt thì có bấy nhiêu người xấu, lòng người còn phức tạp hơn đường mòn trong rừng dễ khiến người ta lạc đường nhất trong cốc này, người trong phái ta không được tùy ý xuống núi.”
Thi Vô Đoan vô pháp vô thiên quen rồi, mới chẳng thèm để mắt đến môn phái quy củ gìđó, khoát tay nói: “Chúng ta đi lén thôi, không để mẹ ngươi biết.”
Y nói quá đương nhiên, Bạch Ly không khỏi ngớ ra.
Chỉ thấy Thi VôĐoan nóng lòng muốn thử, nói: “Ta lớn thế này còn chưa từng xuống núi, nghe nói mọi người dưới chân núi có thành quách thôn trấn, ngựa xe như nước, nữ nhân ra ngoài đều ngồi trên kiệu gắn đầy hoa tươi –đúng rồi, chờ ta có tiền cũng phải mua một cỗ cho ngươi, còn mua vải hoa đẹp nhất may quần áo cho ngươi mặc, ăn bánh hoa quế hải đường, chơi lục lạc bện bằng cỏ thơm, được không?”
Đôi mắt thiếu niên lấp lánh, có giây lát như vậy, Bạch Ly cơ hồ muốn gật đầu, bỗng nhiên cúi xuống, trông thấy bàn tay ấu đồng của mình khoát trên người thúy bình điểu, chần chừ một lát rồi rốt cuộc vẫn lắc đầu: “Nhưng mà thiên kiếp của ta còn chưa qua…”
Thi Vô Đoan như bị xối nước lạnh ngay đầu, gãi mái tóc bù xù, lẩm bẩm: “Đúng thế nhỉ.”
Giữa hai người cách nửa đống lửa, Bạch Ly hơi nghiêng đầu, nhưđang suy tưđiều gìđó, trong ánh lửa chợt sáng chợt tối, sắc mặt có vẻ hơi ảm đạm, Thi VôĐoan cho là y không cao hứng, đâu nhìn thấy y rầu rĩ, móc rỗng tâm tư muốn chọc y cười, đứng lên đi đến cửa động bứt mấy chiếc lá cỏ, hong khô trên lửa, lật qua lật lại chẳng mấy chốc đã bện thành một con dế nho nhỏ.
Thi Vô Đoan cầm một đoạn cỏ còn thừa trên đuôi dế, đưa tới dưới mũi Bạch Ly: “Ôi ôi, Tiểu Ly Tử, cười cái nào.”
Bạch Ly nhận lấy, theo lời nở một nụ cười với y, nhưng đôi mắt lại vẫn mở to, ngay cả khóe mắt cũng chưa cong, vừa nhìn biết ngay là giả bộ.
Thi Vô Đoan liền xoay tròng mắt, hai tay chắp lại vỗ hai cái, khẽ niệm một câu chú văn, đây là Khôi lỗi chú y vừa học được, chính là thuật sai sử vật, chỉ là vật cỏ cây tầm thường, chú văn biến hóa đã có hơn tám ngàn loại, trừ phi chơi đùa, công dụng không hề lớn, người khác không có việc chẳng ai đi nghiên cứu thứ kiểu này, chỉ sợ trong cả Cửu Lộc sơn chỉ mình Thi VôĐoan không học vấn không nghề nghiệp này học thuộc lòng từđầu đến đuôi.
Lúc này vừa vặn dùng để dỗ Bạch Ly, chỉ thấy con dế cỏ kia lại lắc lưđứng lên trong tay Bạch Ly, như mới vừa học bước, đi còn chưa vững, một chân xiêu vẹo, lắc đầu vẫy đuôi theo cổ tay y bò lên trên, lăn qua lăn lại buồn cười hết sức.
“Đây gọi là lừa đực lăn lộn.”
“Đây gọi là hầu tửđánh túy quyền.”
“Đây gọi là…” Con dế cỏ trèo một mạch lên vai Bạch Ly, lại lóđầu mổ khóe miệng Bạch Ly một phát, giống như hôn y một cái, Bạch Ly sửng sốt, liền nghe thấy Thi VôĐoan cười “hì hì”, biểu cảm khá xấu xa, khuôn mặt lại đỏ bừng, giải thích, “Đây gọi là trộm hương cắp ngọc, mỹ nhân, cười với tiểu gia một tiếng nào.”
Trong mắt Bạch Ly không nhịn được có chút ý cười, lại cốýđanh mặt, đưa tay tóm con dếđặc biệt đáng khinh này từ trên vai xuống, mắng: “Lời vô liêm sỉ học được từđâu đấy.”
Thi Vô Đoan gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái đó, Tiểu Ly Tử…”
Bạch Ly không thèm đểý.
Thi Vô Đoan nghĩ nghĩ, liền quay người đi, mò một nắm bùn đen dưới đất, mân mê trên mặt cả buổi, chẳng biết đang làm gì, một lát sau quay mặt lại, chỉ thấy y dùng bùn vẽ một chữ“vương” không ra làm sao trên đầu, lại bôi một vòng bùn đen sì rõ to trên mắt, hai bên khóe miệng đều tự vẽ vài sợi râu, phồng má trừng Bạch Ly, sau đóđột nhiên nhướng mày rõ cao, mắt mở một to một nhỏ, nhe răng nghiêng đầu làm một cái mặt quỷ ngu ngốc vô cùng.
Bạch Ly và thúy bình điểu đồng thời ngây ra nhìn y.
Giây lát, thúy bình điểu ngã“bịch” sang bên, suýt nữa ngã vào đống lửa, Bạch Ly rốt cuộc không đanh mặt được nữa, bật cười ra tiếng. Thi VôĐoan nhưđược đại xá, lúc này mới đưa tay nắn quai hàm mỏi nhừ, cười ngây ngô theo.
Sau đó y lấy tinh bàn đạo tổ nhét vào hành lý cho y, một tay giơ trên tinh bàn, những sợi tơ mảnh kia bò dậy như có sinh mệnh, treo trên ngón tay còn dính bùn nhem nhuốc, Thi VôĐoan cầm tiểu mộc côn, vẽ một phép toán rối hết cả mắt trên mặt đất bên cạnh, nói: “Nào, để ta tính giúp ngươi xem thiên kiếp này là tiền nhân hậu quả ra sao, Tiểu Ly Tử, sinh thần bát tự của ngươi là thế nào?”
Ánh mắt Bạch Ly chợt lóe lên – Thi Vô Đoan không biết kiêng kỵ, tuy rằng trong lòng biết rõ Bạch Ly là yêu nhưng ngày ngày chơi đùa với y, sớm coi y nhưđồng bọn nhỏ, thuận miệng hỏi ngay.
Bát tự của yêu vật chính là việc cực bí mật, dính dáng đến vô số tiền nhân hậu quả, xưa nay trời biết đất biết cha mẹ biết, sau đó trừ người thân mật nhất duy nhất trời sinh mệnh định kia, là không nói với bất cứ ai.
Thi Vô Đoan thấy y trầm mặc, vẫn không rõ nguyên cớ, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ly cốđịnh nhìn y một lát, trong ánh mắt là sự phức tạp Thi VôĐoan không rõ nguyên cớ, hồi lâu mới dường nhưđã quyết tâm điều gìđó, nói khẽ: “Năm Bính Thìn tháng Chạp mùng ba giờ tý canh ba.”
—
*Biển mao: Biển mao có thể tạm hiểu là chỉ lũ chim, đại khái là một cách mắng. Mình kiếm thử thì thấy có 2 cách giải thích khác nhau tuy đều là chỉ chim: 1 bảo biển mao là chỉ lông chim, 2 thì bảo ý là mỏ dẹp (biển) và có lông (mao). Những chương sau sẽ còn được thấy “biển mao súc sinh” dài dài.
Truyền tới truyền lui, chẳng qua mấy lời vô căn như“vốn nghe nói”, “ai đó từng nói”, “dân gian nơi đây thịnh truyền”.
Hơn ba vạn năm qua từ khi đất Ân Thịnh có ghi chép lại, vẫn chưa có ai từng nghe nói ai là chân chính lên trời thành tiên.
Những người tu tiên thần long kiến thủ bất kiến vĩđó, chẳng qua được danh tiếng thanh nhàn tự tại, vô tranh với đời mà thôi.
Nghe đâu Giang Hoa tản nhân xuất thân từ nhàđại thương nhân. Sĩ nông công thương, thương là mạt lưu. Tuy nhà có núi vàng núi bạc, cha ông vẫn tự nhận dòng dõi không cao, cảđời nôn nóng chuyện thanh danh, không chỉ phí nhiều tiền quyên quan cho mình, lại cho đám con cháu đọc sách tập võ cầu đạo, cầu danh sư khắp nơi.
Nhưng đích tử Giang Hoa bảo bối như cục mụn cơm này lại là gỗ mục, văn không thành võ không tựu, bị lão phụđuổi đến Cửu Lộc sơn, chưa đầy nửa tháng đã bởi vì bất hảo dị thường, không phục giáo hóa, lúc chúng đệ tử nghe đạo kinh lại đương trường đứng lên chất vấn sư phụá khẩu, rốt cuộc bịđuổi xuống núi.
Ông ta vừa không dám về nhà, vừa vô công rồi nghề, nói đến cũng là vận mệnh như thế, gặp một lão du tiên thần thần thao thao râu tóc bạc trắng, bèn đi theo tu tiên, đi một chuyến là ba trăm năm liền, chẳng biết tu thành dáng vẻ gì, dù sao thì danh “Giang Hoa tản nhân” vân sơn vụ khí này rốt cuộc được người ta gọi ra, thiết nghĩ người cha một lòng thay đổi môn phong kia dưới cửu tuyền cũng nên nhắm mắt được.
Hiện giờ Thi VôĐoan lại phát sầu, lòng nói Giang Hoa tản nhân kia như một tràng pháo đãđốt, đi khắp nơi, một khắc cũng không an sinh, ai biết lại đến nơi chóăn đá gàăn sỏi nào họa hại rồi, bảo mình phải đi đâu tìm đây? Chuyến này đi, chẳng phải là dăm ba năm?
Chính lúc này, bỗng nhiên kinh lôi bổ xuống, Thi Vô Đoan sửng sốt, ngẩng đầu trông thấy thời tiết trong Thương Vân cốc nháy mắt vạn biến, mới vừa rồi trời còn trong xanh vạn dặm, giờđây bỗng nhiên mây đen mịt mù, chẳng qua giây lát, những giọt nước mưa to như hạt đậu đã rơi xuống, thúy bình điểu rụt cổ, không so đo hiềm cũ, chui vào tấm áo bào rộng thùng thình của Thi VôĐoan, bị y xách cổ lôi ra.
Thi Vô Đoan kéo Bạch Ly chạy tới sơn động gần nhất, còn không quên giơ thúy bình điểu to lớn trên đầu Bạch Ly để che mưa chắn gió cho y, thương hương tiếc ngọc thập phần tận chức tận trách.
Đáng thương thúy bình điểu thân biển mao* kia, trời sinh không thể liếc xéo, lúc này chẳng biết nên biểu đạt nội tâm buồn khổ như thế nào.
Sơn động trong Thương Vân cốc phần lớn làđộng phủ của tiểu yêu nào đó, một số tu luyện thời gian khá dài, liền biến mình thành nhân mô nhân dạng để biểu hiện đạo hạnh thâm hậu, còn phải viết cái biển dở ngô dở khoai ngay cửa động phủ. Tuy là như thế, đám tiểu yêu này dù sao vẫn có thói xấu của súc sinh, xưa nay đều tự có lãnh địa riêng, trong Thương Vân cốc này, tùy ý tiến vào lãnh địa của người khác chính làđại kỵ.
Thi Vô Đoan tuổi nhỏ, chưa từng có ai cho y hay, y liền không biết lợi hại, thấy trên động phủ kia không có biển, còn nói làđộng trống, kéo Bạch Ly xông ngay vào.
Y vội vàng giũ nước mưa trên người mình, lại vụng về móc từ trong lòng ra một chiếc khăn, lật mặt sạch sẽ, cẩn thận lau khô một chút nước dính trên thái dương Bạch Ly, cho nên cũng không trông thấy cuối sơn động có một đôi mắt thú lóe lục quang nhìn bên này.
Cơn mưa này càng lúc càng to, thúy bình điểu phẫn nộ giãy khỏi ma trảo của Thi VôĐoan, lập tức nhảy trên lủi dưới đuổi theo mổ y, Thi VôĐoan “Ối” một tiếng, vừa ôm đầu chạy như chuột trong sơn động nhỏ hẹp, vừa đê tiện nói: “Mày thậm chí lông còn chẳng có, bịướt ngay cả giũ cũng khỏi cần, có gì…Ôi! Được rồi, đừng tưởng mày là chim già thì tao không dám nướng ăn nhá… Sao còn chưa thôi!”
Bạch Ly nhìn y cười cười, sau đó nhân lúc y không chúý quay đầu nhìn dã thú nấp trong góc một cái, dã thú nọ tiếp xúc ánh mắt cảnh cáo của Bạch Ly lại thoáng co rúm, chần chừ giây lát, xa xa khấu đầu một cái để tỏý thần phục, rồi cụp đuôi chầm chậm lui ra sau tảng đá to chắn ngay đó.
Bạch Ly kết thủấn, thần không biết quỷ không hay tạo một phong ấn bao quanh hai người, ngăn cách ngoại vật bên ngoài.
Sau đó Thi Vô Đoan non hô biển gầm chạy qua, thúy bình điểu hung thần ác sát truy sát phía sau. Cũng chẳng thấy y thế nào, Bạch Ly giống như tùy ýđưa tay, ngăn thúy bình điểu đang vỗ cánh, tóm nó vào lòng, một tay nâng thân thểđại điểu nọ, một tay nhẹ nhàng xuôi theo cổ nó vuốt ve xuống như an ủi.
Thi Vô Đoan thấy thúy bình điểu bỗng nhiên yên lặng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Ly như kỳ tích, y sờ mũi, đưa tay gõ nhẹđầu thúy bình điểu một cái mà mắng: “Xì, sắc điểu, lời cho mày rồi.”
Sau đó lực chúý của y nhanh chóng chuyển lên “tiểu tức phụ” xinh đẹp kia, luôn miệng hỏi: “Ngươi cóướt không? Có lạnh không?”
Nói rồi muốn cởi áo ngoài cho Bạch Ly, cởi được một nửa mới phát hiện tấm áo nọ sớm dầm mưa ướt mem, hơi xấu hổ gãi đầu, có phần buồn bực nói: “Ôi trời, sao lại ướt sũng rồi?”
Thi Vô Đoan chính là đồng tửđến tuổi chuyển tiếp sang thiếu niên, vóc dáng bắt đầu cao lên, trên gương mặt lại vẫn có nét trẻ con, chỉ có chiếc cằm nhọn bắt đầu ẩn ẩn hiện ra dấu vết của xương cốt, hai lọn tóc bết trên trán, lộ ra đôi mắt trong veo bên dưới, chớp một cái, ngốc nghếch nhìn tấm áo choàng ướt sũng của mình, Bạch Ly liền bật cười.
Thi Vô Đoan không biết y đang cười gì, chỉ cảm thấy y cười thật đẹp, vì thế sờ sờ mái tóc sũng nước, cũng cười ngây ngô theo, cho nên không phát hiện thân thể thúy bình điểu nhìn như ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Ly lại hơi run rẩy.
Trong sơn động này lại có một ít củi khô rơi vãi, không biết thứ gì mang vào, Thi VôĐoan chất củi thành một đống, chìa ngón tay thuần thục làm tiểu chú văn mời táo, ngọn lửa nhu hòa bập bùng, chẳng mấy chốc đãđốt được một đống lửa nhỏ, hai người một chim ngồi vây quanh, ánh mắt Bạch Ly lúc này mới dừng trên lá thư bịướt mất một nửa, nét mực cũng nhòe ra kia, hỏi: “Ngươi phải đi bao lâu?”
“Ai mà biết được?” Thi VôĐoan gỡ tóc ra, vắt khô nước trên đó, tùy tay cào qua, “Nếu vận khí tốt, chưa biết chừng xuống núi là có thể gặp được ông ấy, nếu vận khí không tốt, trúng phải lúc ông ấy đi non sâu rừng thẳm nào rồi, dăm ba năm không tìm được cũng là bình thường.”
Y vừa dứt lời, liền thấy trên mặt Bạch Ly thoáng có vẻ buồn rầu, không nhịn được nói tiếp: “Cóđiều ngươi yên tâm, trong hành lý sư phụ gửi cho ta còn có một cái tinh bàn nhỏ, tuy công phu của ta chẳng ra sao, có lẽ tính không chuẩn lắm, nhưng phương vịđại khái dù sao cũng có, hơn nữa đâu phải không có miệng, nghe ngóng một chút, một hai tháng là tìm được, nhất định đi sớm về sớm.”
Y đang tuổi một lòng ham chơi, cho rằng Bạch Ly không vui là bởi vì mình đi rồi không ai chơi cùng, lại nói tiếp: “Lần trước nghe tiểu sư tỷ chỗ Khổ Nhược sư thúc nói, chợ dưới chân núi náo nhiệt lắm, cái gì cũng có bán…Ôi, nếu không thì ngươi nói với mẹ một tiếng, chúng ta cùng nhau xuống núi đi chơi!”
Bạch Ly hơi chần chừ, lắc đầu nói: “Mẹ ta nói, dưới chân núi đại thiên thế giới không biết có bao nhiêu người, có bao nhiêu người tốt thì có bấy nhiêu người xấu, lòng người còn phức tạp hơn đường mòn trong rừng dễ khiến người ta lạc đường nhất trong cốc này, người trong phái ta không được tùy ý xuống núi.”
Thi Vô Đoan vô pháp vô thiên quen rồi, mới chẳng thèm để mắt đến môn phái quy củ gìđó, khoát tay nói: “Chúng ta đi lén thôi, không để mẹ ngươi biết.”
Y nói quá đương nhiên, Bạch Ly không khỏi ngớ ra.
Chỉ thấy Thi VôĐoan nóng lòng muốn thử, nói: “Ta lớn thế này còn chưa từng xuống núi, nghe nói mọi người dưới chân núi có thành quách thôn trấn, ngựa xe như nước, nữ nhân ra ngoài đều ngồi trên kiệu gắn đầy hoa tươi –đúng rồi, chờ ta có tiền cũng phải mua một cỗ cho ngươi, còn mua vải hoa đẹp nhất may quần áo cho ngươi mặc, ăn bánh hoa quế hải đường, chơi lục lạc bện bằng cỏ thơm, được không?”
Đôi mắt thiếu niên lấp lánh, có giây lát như vậy, Bạch Ly cơ hồ muốn gật đầu, bỗng nhiên cúi xuống, trông thấy bàn tay ấu đồng của mình khoát trên người thúy bình điểu, chần chừ một lát rồi rốt cuộc vẫn lắc đầu: “Nhưng mà thiên kiếp của ta còn chưa qua…”
Thi Vô Đoan như bị xối nước lạnh ngay đầu, gãi mái tóc bù xù, lẩm bẩm: “Đúng thế nhỉ.”
Giữa hai người cách nửa đống lửa, Bạch Ly hơi nghiêng đầu, nhưđang suy tưđiều gìđó, trong ánh lửa chợt sáng chợt tối, sắc mặt có vẻ hơi ảm đạm, Thi VôĐoan cho là y không cao hứng, đâu nhìn thấy y rầu rĩ, móc rỗng tâm tư muốn chọc y cười, đứng lên đi đến cửa động bứt mấy chiếc lá cỏ, hong khô trên lửa, lật qua lật lại chẳng mấy chốc đã bện thành một con dế nho nhỏ.
Thi Vô Đoan cầm một đoạn cỏ còn thừa trên đuôi dế, đưa tới dưới mũi Bạch Ly: “Ôi ôi, Tiểu Ly Tử, cười cái nào.”
Bạch Ly nhận lấy, theo lời nở một nụ cười với y, nhưng đôi mắt lại vẫn mở to, ngay cả khóe mắt cũng chưa cong, vừa nhìn biết ngay là giả bộ.
Thi Vô Đoan liền xoay tròng mắt, hai tay chắp lại vỗ hai cái, khẽ niệm một câu chú văn, đây là Khôi lỗi chú y vừa học được, chính là thuật sai sử vật, chỉ là vật cỏ cây tầm thường, chú văn biến hóa đã có hơn tám ngàn loại, trừ phi chơi đùa, công dụng không hề lớn, người khác không có việc chẳng ai đi nghiên cứu thứ kiểu này, chỉ sợ trong cả Cửu Lộc sơn chỉ mình Thi VôĐoan không học vấn không nghề nghiệp này học thuộc lòng từđầu đến đuôi.
Lúc này vừa vặn dùng để dỗ Bạch Ly, chỉ thấy con dế cỏ kia lại lắc lưđứng lên trong tay Bạch Ly, như mới vừa học bước, đi còn chưa vững, một chân xiêu vẹo, lắc đầu vẫy đuôi theo cổ tay y bò lên trên, lăn qua lăn lại buồn cười hết sức.
“Đây gọi là lừa đực lăn lộn.”
“Đây gọi là hầu tửđánh túy quyền.”
“Đây gọi là…” Con dế cỏ trèo một mạch lên vai Bạch Ly, lại lóđầu mổ khóe miệng Bạch Ly một phát, giống như hôn y một cái, Bạch Ly sửng sốt, liền nghe thấy Thi VôĐoan cười “hì hì”, biểu cảm khá xấu xa, khuôn mặt lại đỏ bừng, giải thích, “Đây gọi là trộm hương cắp ngọc, mỹ nhân, cười với tiểu gia một tiếng nào.”
Trong mắt Bạch Ly không nhịn được có chút ý cười, lại cốýđanh mặt, đưa tay tóm con dếđặc biệt đáng khinh này từ trên vai xuống, mắng: “Lời vô liêm sỉ học được từđâu đấy.”
Thi Vô Đoan gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái đó, Tiểu Ly Tử…”
Bạch Ly không thèm đểý.
Thi Vô Đoan nghĩ nghĩ, liền quay người đi, mò một nắm bùn đen dưới đất, mân mê trên mặt cả buổi, chẳng biết đang làm gì, một lát sau quay mặt lại, chỉ thấy y dùng bùn vẽ một chữ“vương” không ra làm sao trên đầu, lại bôi một vòng bùn đen sì rõ to trên mắt, hai bên khóe miệng đều tự vẽ vài sợi râu, phồng má trừng Bạch Ly, sau đóđột nhiên nhướng mày rõ cao, mắt mở một to một nhỏ, nhe răng nghiêng đầu làm một cái mặt quỷ ngu ngốc vô cùng.
Bạch Ly và thúy bình điểu đồng thời ngây ra nhìn y.
Giây lát, thúy bình điểu ngã“bịch” sang bên, suýt nữa ngã vào đống lửa, Bạch Ly rốt cuộc không đanh mặt được nữa, bật cười ra tiếng. Thi VôĐoan nhưđược đại xá, lúc này mới đưa tay nắn quai hàm mỏi nhừ, cười ngây ngô theo.
Sau đó y lấy tinh bàn đạo tổ nhét vào hành lý cho y, một tay giơ trên tinh bàn, những sợi tơ mảnh kia bò dậy như có sinh mệnh, treo trên ngón tay còn dính bùn nhem nhuốc, Thi VôĐoan cầm tiểu mộc côn, vẽ một phép toán rối hết cả mắt trên mặt đất bên cạnh, nói: “Nào, để ta tính giúp ngươi xem thiên kiếp này là tiền nhân hậu quả ra sao, Tiểu Ly Tử, sinh thần bát tự của ngươi là thế nào?”
Ánh mắt Bạch Ly chợt lóe lên – Thi Vô Đoan không biết kiêng kỵ, tuy rằng trong lòng biết rõ Bạch Ly là yêu nhưng ngày ngày chơi đùa với y, sớm coi y nhưđồng bọn nhỏ, thuận miệng hỏi ngay.
Bát tự của yêu vật chính là việc cực bí mật, dính dáng đến vô số tiền nhân hậu quả, xưa nay trời biết đất biết cha mẹ biết, sau đó trừ người thân mật nhất duy nhất trời sinh mệnh định kia, là không nói với bất cứ ai.
Thi Vô Đoan thấy y trầm mặc, vẫn không rõ nguyên cớ, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ly cốđịnh nhìn y một lát, trong ánh mắt là sự phức tạp Thi VôĐoan không rõ nguyên cớ, hồi lâu mới dường nhưđã quyết tâm điều gìđó, nói khẽ: “Năm Bính Thìn tháng Chạp mùng ba giờ tý canh ba.”
—
*Biển mao: Biển mao có thể tạm hiểu là chỉ lũ chim, đại khái là một cách mắng. Mình kiếm thử thì thấy có 2 cách giải thích khác nhau tuy đều là chỉ chim: 1 bảo biển mao là chỉ lông chim, 2 thì bảo ý là mỏ dẹp (biển) và có lông (mao). Những chương sau sẽ còn được thấy “biển mao súc sinh” dài dài.
Danh sách chương