Thi Vô Đoan ban đầu còn giống người mà thay Cố Hoài Dương đến cửa tiếp khách khứa tới lui, văn nhã hàn huyên với các tân khách xem lễ, an bài lễđơn và chỗ ngồi rất đâu ra đấy. Ngôn hành cử chỉ không đâu không đúng, nghênh đến tiễn đi, thoạt nhìn thập phần có tài.
Hiện trường vệđội, người chủ trì, đại lễ tiểu lễ, cũng đều chu đáo, không sót một điều, trật tự rõ ràng.
Cố Hoài Dương dẫn quân Khăn Đỏ vào ở Hải Ninh đã một năm rưỡi có thừa, nơi này phảng phất hình thành một vòng lợi ích mới – thương nhân, địa chủ, thương hội địa phương, đốc quân cùng với một nhóm phó quan trong triều, thậm chí khách từ Hồ Dương, không ai không dính dáng, phức tạp khó phân, như một tấm lưới thật lớn – mà người dệt tấm lưới này, chính là Thi VôĐoan.
Y phí hết tâm cơ dệt ra tấm lưới như vậy, động một sợi thì không chỉ một phương tổn thất, khiến quận Hải Ninh như thùng sắt thành một vũng nước đục người bên ngoài không thể nhìn xuyên, thời gian này vô số lần dỡ tường đông bổ tường tây, làm khó cho y bổ vô cùng tinh tế không hề lộ mối.
Việc này người khác có lẽ không rõ lắm, Cố Hoài Dương xác thực biết được. Vì thế Cố Hoài Dương hôm ấy khoác hỉ bào chân tâm thành ý kính y ba chén, trước mặt rất nhiều người, chưa hề nói gì, chỉ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà vỗ vai y.
Xem như thiên ngôn vạn ngữđều ở trong vô ngôn.
Đợi khi tân nương tửđưa vào động phòng, tân lang kính rượu bên ngoài, rượu qua ba tuần, sắc trời đã muộn, các lộ tân khách cơ bản đều đã tan đi, những người bị gò bó một ngày này mới lộ ra nguyên hình, hợp bọn pháđộng phòng.
Đầu tiên là Lục Vân Châu thủ ngay cửa động phòng, dưới chân để một loạt vò rượu, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt khóđược lộ ra nụ cười, nói: “Muốn qua đường này, uống hết số rượu này!”
Cố Hoài Dương suýt nữa bị họ chuốc say úp sấp, dưới tình thế cấp bách mất hết hình tượng trèo cửa sổ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý tứ nương thủở một bên, tươi cười trêu chọc, nàng đãđem táo đỏ long nhãn đậu phộng hạt sen giấu hết trong hỉ phục của tân nương, phải tìm ra hết mới cho vào động phòng.
Mạnh Trung Dũng ứng cảnh dẫn ba tiểu đồđệ của HạĐoan Phương trèo lên nóc nhà, vạch ngói nhoài ra đó mà xem, trong tay còn cầm một cái bát, vừa nhìn vừa ồn ào hát Thập bát mô. Chỉ nghe làn điệu kia du dương mộc mạc, hát đáng khinh và thú vị, ba tiểu tửđang tuổi nửa hiểu nửa không, liền học theo từng câu, làm HạĐoan Phương say đến thần chí không rõ tức tới mức cởi hài ném lên nóc, nhất định phải đập mấy đồđệ bất hiếu này rơi xuống.
Thi Vô Đoan thì im lặng kéo Bạch Ly, dẫn Lục Lộ, cầm một cái dùi nhỏ, lưu loát dùi cửa sổ ra một lỗ, nghiêm trang nói với tiểu nữ hài chỉ cao bằng nửa chân y: “Lục thúc làm ảo thuật cho con xem, được không?”
Lục Lộ hồn nhiên nhìn y, gật đầu thật mạnh.
Chỉ thấy Thi VôĐoan lấy từ trong tay áo ra một con chuột nhỏ không biết là chất liệu gì, niệm chú một câu, ngón tay điểm một cái, toàn thân chuột bốc cháy, hệt như pháo hoa biết hoạt động, sau đó chuồn vào cửa sổ theo cái lỗ y dùi, Thi VôĐoan dù bận vẫn ung dung bế Lục Lộ lên, hưng trí bừng bừng quan khán chuột lửa đại náo hỉ phòng.
Tân nương tử dù gì cũng là một quận chúa, vẫn nuôi trong khuê phòng, chưa từng thấy trận trượng lưu manh như vậy, ngồi ở bên giường quả thực chân tay luống cuống, đôi tay nhỏ nhắn xinh xẻo liều mạng vê góc áo, Cố Hoài Dương cũng bị họ quậy phá hơi xấu hổ, đang trù trừ không lên trong tiếng ca Thập bát mô, chỉ nghe đằng sau có thứ gìđó xé gió màđến, vừa quay đầu liền nhìn thấy con chuột lửa Thi VôĐoan thả vào hoan thiên hỉđịa bổđến mình.
Cố Hoài Dương suýt nữa tỉnh cả rượu, mặc hỉ phục tân lang vướng chân vướng tay tránh trái tránh phải, cao giọng mắng: “Thi tiểu hầu, ngươi xấu xa quá sức rồi!”
Mọi người cười rộ lên, Lục Lộ quay đầu, chớp đôi mắt to non nớt nói: “Lục thúc, đại bá mắng rồi.”
Chính lúc này, chuột lửa bỗng nhiên tách ra, biến thành ba con, từ bốn phương tám hướng bọc đánh tới, Lý tứ nương sớm đã thoát thân ra ngoài. Trước mắt bao người, Cố Hoài Dương tránh cũng không thể, chân vấp một cái, bổ thẳng về phía tân nương đang ngồi bên giường, làm tân nương sợ quá hét lên một tiếng, khăn hỉ bị Cố Hoài Dương lôi như vậy rốt cuộc tuột xuống, lộ ra khuôn mặt tuy hoa dung thất sắc nhưng vẫn thanh lệ động lòng người.
Ba con chuột lửa nổ tung dưới lòng bàn chân Cố Hoài Dương, khói lửa phóng lên trong phòng, rất là náo nhiệt, chỉ nghe “đùng đoàng” một tràng, chẳng biết lửa kia làm như thế nào mà chỉđốt nam không đốt nữ, chỉđốt quần áo không đốt người, đốt mất nửa cái quần của Cố Hoài Dương, đợi đến khi pháo hoa kết thúc thì hắn đã trần nửa chân, cả người đè trên người tân nương tử.
Bốn phía rộ lên tiếng khen hay, Thi VôĐoan cực kỳ bình tĩnh bấm chuẩn thời gian, chìa một tay che mắt Lục Lộ, dù bận vẫn ung dung nói: “Không có, đại bá con đang nói ngược đấy, ý tứ là cảm ơn ta thôi.”
Cố Hoài Dương thẹn quá hóa giận kéo màn giường che khuất tầm mắt mọi người, bên trong truyền ra một tiếng quát: “Cút hết!”
Giây lát, lại bổ sung: “Thi tiểu hầu, ngày mai đừng để ta nhìn thấy ngươi, bằng không lão tửđập bẹp ngươi!”
Lục Lộ bị bịt mắt nhỏ giọng nói: “Lục thúc, đại bá còn nói phải đập bẹp thúc.”
Thi Vô Đoan nói: “Không sao, ta sẽ chạy.”
Lục Vân Châu đi tới, lãnh đạm gật đầu với Bạch Ly, sau đó phất tay vỗđầu Thi VôĐoan một cái, đón lấy Lục Lộ, Thi VôĐoan xoa đầu, quay lại nhìn Bạch Ly, bỗng nhiên trộm làm mặt quỷ, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, dùng giọng điệu khiến người ta tức đến nghiến răng nói: “Đại ca, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, vừa nãy động phòng hoa chúc là tâm ý của tiểu đệ, không cần khách khí.”
Kéo Bạch Ly chạy ra ngoài trong tiếng mắng của Cố Hoài Dương.
Duyên cớ có lẽ là uống một chút rượu, lòng bàn tay y ấm áp, Bạch Ly phảng phất bị sự náo nhiệt cảm nhiễm, nhìn y lộ ra nụ cười, nắm lấy tay y, chỉ thấy Thi VôĐoan nói: “Đi, nhân cao hứng, ta cho ngươi xem một thứ.”
Trong thành Cổ Cát đêm kim ngô không cấm này, lại khá là náo nhiệt, Bạch Ly bị Thi VôĐoan kéo một mạch lên phố lớn, sợ y lại đưa mình đến nơi trăng hoa gì, cảnh giác kéo y lại: “Đi đâu?”
Thi Vô Đoan vừa nhìn thấy biểu cảm ấy, biết ngay y nghĩ lệch, ý tứ sâu xa nói: “Ồ? Chẳng lẽ ngươi có nơi đi ‘tốt hơn’… A!”
Bạch Ly bất ngờđưa tay véo hông y một phen: “Nói bậy bạ gìđó, xem ngươi còn chọc giận ta!”
Thi Vô Đoan da dày thịt béo giãy giụa ra khỏi tay y, xoa xoa rồi méo miệng nói: “Vừa mất vui là véo người, bao nhiêu năm rồi, ngươi có thể tiến bộ một chút không?”
Một câu phảng phất không đểý này khiến Bạch Ly mềm lòng, y lại không tự chủđược bật cười, nói khẽ: “Nếu ngươi không chọc giận ta, thương ngươi còn không kịp, đâu nỡ véo ngươi?”
Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, Thi VôĐoan rùng mình, xù lông như mèo bị giẫm phải đuôi, sợ hãi nhìn Bạch Ly, lòng nói tật xấu mới thêm này của y thật khiến người ta không tiêu được, thực sự là quá khó chịu.
Bạch Ly cười cười, lúc này mới hỏi: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?”
“À… À, ôi trên đường cái đừng lôi lôi kéo kéo, ngươi buông ra trước đi.” Thi VôĐoan vừa dẫn đường vừa rút tay, ai ngờ Bạch Ly nắm sít sao, y cảm thấy tay mình sắp bị tróc một lớp da, đối phương lại vẫn không nhúc nhích.
Cứ thếầm ầm ĩĩ vượt phố qua hẻm màđi vào một cửa hiệu nhỏ, Thi VôĐoan gõ cửa, một tiểu đồng ra đón, thấy Thi VôĐoan liền hỏi: “Khách nhân đến lấy đồ sao?”
Thấy Thi VôĐoan gật đầu, tiểu đồng liền nói: “Khách nhân chờ chút, ta đến chỗ sư phụ lấy cho ngài.”
Giây lát, tiểu đồng bê ra một cái gói vải rất to, Thi VôĐoan nhận lấy, sảng khoái cho tiền, ôm cái túi nọ, dẫn Bạch Ly vẫn chờ trên Lạc Phong sơn ngoại thành Cổ Cát, hai người nói nói cười cười lên đỉnh núi, Thi VôĐoan lúc này mới đẩy túi cho Bạch Ly, nhảy lên một nhánh thấp của một gốc cổ thụ, cười toe toét nói: “Mở ra xem thử, cho ngươi đấy!”
Bạch Ly mở ra lập tức sửng sốt, chỉ thấy trong gói kia lại là một cây cung, độ dài vừa tay y, cầm rất có sức nặng, trên mặt cung quấn ngân tuyến mảnh, tản ra ánh sáng le lói trong bóng đêm, nhìn kỹ thìđấy lại là tinh ti trên tinh bàn quấn thành, vừa vặn chiếu rọi chữ khắc trên đó, bên cạnh để ba mũi tên.
Thi Vô Đoan bỗng nhiên nói: “Đón lấy!”
Y vung tay ném ra, chỉ thấy ba quả cầu nhỏ lấp lánh bị y ném lên cao. Bạch Ly kéo cung lên tên, dường như chẳng cần nhắm, ba tên không một mũi thất bại, chuẩn xác bắn trúng quả cầu, tiếng nứt toác lập tức vang lên, quả cầu bị bắn nổ toác ra từ chính giữa, hoa hỏa bắn lên cao mấy trượng, “bụp” một tiếng nở ra một đóa pháo hoa to trên không trung.
Nụ cười trên mặt Bạch Ly dường như cũng bị hoa hỏa kia nhen lên, y kinh hỉ ngẩng đầu hỏi: “Cho ta?”
Thi Vô Đoan nói: “Thời gian trước ta nhờ người tìm một cổ vật khắp nơi, họ tìm đến cho ta thứ này, truyền thuyết nói rằng đây là thần cung ‘Toái Vũ’, ta cũng chẳng biết thật giả, thấy không tồi, bèn tìm người sửa chữa một chút.”
Bạch Ly đưa tay vuốt ve vân khắc trên cung và tinh ti, hỏi: “Cái này ngươi làm sao?”
Thi Vô Đoan liền cười nói không hề có hảo ý: “Ngươi nói trước, ngươi đã lấy thứ gì từ chỗ ta?”
Bạch Ly sửng sốt.
Thi Vô Đoan chống tay hai bên, lúc lắc chân nói: “Có phải ngươi nhân lúc ta không chúý cầm đi một cái ‘đai lưng’ của ta?”
Bạch Ly mới biết y đang nói đến đậu khấu triền cũ rích kia, vì thế khoác cung sau lưng, sát lại ngồi bên cạnh Thi VôĐoan, nói: “Đó vốn chính là của ta mà.”
Thi Vô Đoan bật cười: “Ngươi còn biết xấu hổ không, một nam nhân lớn như vậy cất giấu thứ của tiểu nữ hài? Ném đi, lần này cho ngươi một sự uy phong.”
Bạch Ly không nói gì, chỉ cười, ngón cái vuốt ve đuôi cung.
Hai người ngồi sóng vai, dưới chân núi là thành Cổ Cát vạn gia đăng hỏa trắng đêm không ngủ, không khí thoảng mùi tuyết mới hất vào mặt, một lát sau, nụ cười trên mặt Thi VôĐoan bỗng nhạt đi, y nói: “Tiểu Ly Tử, ngươi ở lại đừng đi nữa.”
Bạch Ly nghiêng đầu nhìn y, Thi VôĐoan liền nói tiếp: “Ngươi xem nơi này tốt biết mấy, ngoài thành non xanh nước biếc, trong thành ngựa xe như nước, ngươi cứở lại đây, được không?”
Bạch Ly động lòng, đưa tay nắm lấy mu bàn tay y, hỏi: “Cùng với ngươi sao?”
Thi Vô Đoan ngẩn ra, trong lòng hiểu được ý tứ của y, chỉ là một lát sau mới cười khổ nói: “Tiểu Ly Tử, chữ thê lấy chữ nữ làm nền, ngươi vừa mới uống rượu mừng, khi nào thì thấy người khác cưới nam nhân làm vợ? Điều này không hợp lẽ thường.”
Bạch Ly nhíu mày nói: “Lẽ thường là gì, dựa vào cái gìđể quản ta? Ai dám đến quản ta? Dù sao ta không cưới vợ, ngươi cũng không được cưới.”
Thi Vô Đoan lắc đầu rút tay ra, hơi bất đắc dĩ nói: “Nói thế nào vậy, ngươi bảo xem, nam nhân và nam nhân lại bên nhau như thế nào?”
Y vừa dứt lời, Bạch Ly liền đưa tay ôm lấy hông y, tay kia thì túm thân cây, kẹp Thi VôĐoan vào giữa. Khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia của y cực gần Thi VôĐoan, trong mắt phảng phất ánh rất nhiều tinh quang vàđèn đuốc, nhưng nhìn kỹ thì vùng sâu thẳm nhất trong đồng tử lại chỉ có một người.
Trán Bạch Ly cơ hồ dán vào y, khoảnh khắc ấy Thi VôĐoan nhìn ánh mắt đối phương, đột nhiên thất thần, y cũng không biết mình đang nghĩ gì, hoặc giả chẳng nghĩ gì cả, tựa như ma ám mà mê hoặc hẳn, chỉ là ngực bỗng nhiên dâng lên một chút ấm áp không rõ, sưởi ấm trái tim cũng hơi xao động.
“Nam nhân và nam nhân…” Giọng của Bạch Ly nhẹđến mức chừng như thở dài, sau đó biến mất trong môi răng đụng nhẹ…
… Là có thể bên nhau như thế này.
Hiện trường vệđội, người chủ trì, đại lễ tiểu lễ, cũng đều chu đáo, không sót một điều, trật tự rõ ràng.
Cố Hoài Dương dẫn quân Khăn Đỏ vào ở Hải Ninh đã một năm rưỡi có thừa, nơi này phảng phất hình thành một vòng lợi ích mới – thương nhân, địa chủ, thương hội địa phương, đốc quân cùng với một nhóm phó quan trong triều, thậm chí khách từ Hồ Dương, không ai không dính dáng, phức tạp khó phân, như một tấm lưới thật lớn – mà người dệt tấm lưới này, chính là Thi VôĐoan.
Y phí hết tâm cơ dệt ra tấm lưới như vậy, động một sợi thì không chỉ một phương tổn thất, khiến quận Hải Ninh như thùng sắt thành một vũng nước đục người bên ngoài không thể nhìn xuyên, thời gian này vô số lần dỡ tường đông bổ tường tây, làm khó cho y bổ vô cùng tinh tế không hề lộ mối.
Việc này người khác có lẽ không rõ lắm, Cố Hoài Dương xác thực biết được. Vì thế Cố Hoài Dương hôm ấy khoác hỉ bào chân tâm thành ý kính y ba chén, trước mặt rất nhiều người, chưa hề nói gì, chỉ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà vỗ vai y.
Xem như thiên ngôn vạn ngữđều ở trong vô ngôn.
Đợi khi tân nương tửđưa vào động phòng, tân lang kính rượu bên ngoài, rượu qua ba tuần, sắc trời đã muộn, các lộ tân khách cơ bản đều đã tan đi, những người bị gò bó một ngày này mới lộ ra nguyên hình, hợp bọn pháđộng phòng.
Đầu tiên là Lục Vân Châu thủ ngay cửa động phòng, dưới chân để một loạt vò rượu, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt khóđược lộ ra nụ cười, nói: “Muốn qua đường này, uống hết số rượu này!”
Cố Hoài Dương suýt nữa bị họ chuốc say úp sấp, dưới tình thế cấp bách mất hết hình tượng trèo cửa sổ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý tứ nương thủở một bên, tươi cười trêu chọc, nàng đãđem táo đỏ long nhãn đậu phộng hạt sen giấu hết trong hỉ phục của tân nương, phải tìm ra hết mới cho vào động phòng.
Mạnh Trung Dũng ứng cảnh dẫn ba tiểu đồđệ của HạĐoan Phương trèo lên nóc nhà, vạch ngói nhoài ra đó mà xem, trong tay còn cầm một cái bát, vừa nhìn vừa ồn ào hát Thập bát mô. Chỉ nghe làn điệu kia du dương mộc mạc, hát đáng khinh và thú vị, ba tiểu tửđang tuổi nửa hiểu nửa không, liền học theo từng câu, làm HạĐoan Phương say đến thần chí không rõ tức tới mức cởi hài ném lên nóc, nhất định phải đập mấy đồđệ bất hiếu này rơi xuống.
Thi Vô Đoan thì im lặng kéo Bạch Ly, dẫn Lục Lộ, cầm một cái dùi nhỏ, lưu loát dùi cửa sổ ra một lỗ, nghiêm trang nói với tiểu nữ hài chỉ cao bằng nửa chân y: “Lục thúc làm ảo thuật cho con xem, được không?”
Lục Lộ hồn nhiên nhìn y, gật đầu thật mạnh.
Chỉ thấy Thi VôĐoan lấy từ trong tay áo ra một con chuột nhỏ không biết là chất liệu gì, niệm chú một câu, ngón tay điểm một cái, toàn thân chuột bốc cháy, hệt như pháo hoa biết hoạt động, sau đó chuồn vào cửa sổ theo cái lỗ y dùi, Thi VôĐoan dù bận vẫn ung dung bế Lục Lộ lên, hưng trí bừng bừng quan khán chuột lửa đại náo hỉ phòng.
Tân nương tử dù gì cũng là một quận chúa, vẫn nuôi trong khuê phòng, chưa từng thấy trận trượng lưu manh như vậy, ngồi ở bên giường quả thực chân tay luống cuống, đôi tay nhỏ nhắn xinh xẻo liều mạng vê góc áo, Cố Hoài Dương cũng bị họ quậy phá hơi xấu hổ, đang trù trừ không lên trong tiếng ca Thập bát mô, chỉ nghe đằng sau có thứ gìđó xé gió màđến, vừa quay đầu liền nhìn thấy con chuột lửa Thi VôĐoan thả vào hoan thiên hỉđịa bổđến mình.
Cố Hoài Dương suýt nữa tỉnh cả rượu, mặc hỉ phục tân lang vướng chân vướng tay tránh trái tránh phải, cao giọng mắng: “Thi tiểu hầu, ngươi xấu xa quá sức rồi!”
Mọi người cười rộ lên, Lục Lộ quay đầu, chớp đôi mắt to non nớt nói: “Lục thúc, đại bá mắng rồi.”
Chính lúc này, chuột lửa bỗng nhiên tách ra, biến thành ba con, từ bốn phương tám hướng bọc đánh tới, Lý tứ nương sớm đã thoát thân ra ngoài. Trước mắt bao người, Cố Hoài Dương tránh cũng không thể, chân vấp một cái, bổ thẳng về phía tân nương đang ngồi bên giường, làm tân nương sợ quá hét lên một tiếng, khăn hỉ bị Cố Hoài Dương lôi như vậy rốt cuộc tuột xuống, lộ ra khuôn mặt tuy hoa dung thất sắc nhưng vẫn thanh lệ động lòng người.
Ba con chuột lửa nổ tung dưới lòng bàn chân Cố Hoài Dương, khói lửa phóng lên trong phòng, rất là náo nhiệt, chỉ nghe “đùng đoàng” một tràng, chẳng biết lửa kia làm như thế nào mà chỉđốt nam không đốt nữ, chỉđốt quần áo không đốt người, đốt mất nửa cái quần của Cố Hoài Dương, đợi đến khi pháo hoa kết thúc thì hắn đã trần nửa chân, cả người đè trên người tân nương tử.
Bốn phía rộ lên tiếng khen hay, Thi VôĐoan cực kỳ bình tĩnh bấm chuẩn thời gian, chìa một tay che mắt Lục Lộ, dù bận vẫn ung dung nói: “Không có, đại bá con đang nói ngược đấy, ý tứ là cảm ơn ta thôi.”
Cố Hoài Dương thẹn quá hóa giận kéo màn giường che khuất tầm mắt mọi người, bên trong truyền ra một tiếng quát: “Cút hết!”
Giây lát, lại bổ sung: “Thi tiểu hầu, ngày mai đừng để ta nhìn thấy ngươi, bằng không lão tửđập bẹp ngươi!”
Lục Lộ bị bịt mắt nhỏ giọng nói: “Lục thúc, đại bá còn nói phải đập bẹp thúc.”
Thi Vô Đoan nói: “Không sao, ta sẽ chạy.”
Lục Vân Châu đi tới, lãnh đạm gật đầu với Bạch Ly, sau đó phất tay vỗđầu Thi VôĐoan một cái, đón lấy Lục Lộ, Thi VôĐoan xoa đầu, quay lại nhìn Bạch Ly, bỗng nhiên trộm làm mặt quỷ, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, dùng giọng điệu khiến người ta tức đến nghiến răng nói: “Đại ca, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, vừa nãy động phòng hoa chúc là tâm ý của tiểu đệ, không cần khách khí.”
Kéo Bạch Ly chạy ra ngoài trong tiếng mắng của Cố Hoài Dương.
Duyên cớ có lẽ là uống một chút rượu, lòng bàn tay y ấm áp, Bạch Ly phảng phất bị sự náo nhiệt cảm nhiễm, nhìn y lộ ra nụ cười, nắm lấy tay y, chỉ thấy Thi VôĐoan nói: “Đi, nhân cao hứng, ta cho ngươi xem một thứ.”
Trong thành Cổ Cát đêm kim ngô không cấm này, lại khá là náo nhiệt, Bạch Ly bị Thi VôĐoan kéo một mạch lên phố lớn, sợ y lại đưa mình đến nơi trăng hoa gì, cảnh giác kéo y lại: “Đi đâu?”
Thi Vô Đoan vừa nhìn thấy biểu cảm ấy, biết ngay y nghĩ lệch, ý tứ sâu xa nói: “Ồ? Chẳng lẽ ngươi có nơi đi ‘tốt hơn’… A!”
Bạch Ly bất ngờđưa tay véo hông y một phen: “Nói bậy bạ gìđó, xem ngươi còn chọc giận ta!”
Thi Vô Đoan da dày thịt béo giãy giụa ra khỏi tay y, xoa xoa rồi méo miệng nói: “Vừa mất vui là véo người, bao nhiêu năm rồi, ngươi có thể tiến bộ một chút không?”
Một câu phảng phất không đểý này khiến Bạch Ly mềm lòng, y lại không tự chủđược bật cười, nói khẽ: “Nếu ngươi không chọc giận ta, thương ngươi còn không kịp, đâu nỡ véo ngươi?”
Một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, Thi VôĐoan rùng mình, xù lông như mèo bị giẫm phải đuôi, sợ hãi nhìn Bạch Ly, lòng nói tật xấu mới thêm này của y thật khiến người ta không tiêu được, thực sự là quá khó chịu.
Bạch Ly cười cười, lúc này mới hỏi: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?”
“À… À, ôi trên đường cái đừng lôi lôi kéo kéo, ngươi buông ra trước đi.” Thi VôĐoan vừa dẫn đường vừa rút tay, ai ngờ Bạch Ly nắm sít sao, y cảm thấy tay mình sắp bị tróc một lớp da, đối phương lại vẫn không nhúc nhích.
Cứ thếầm ầm ĩĩ vượt phố qua hẻm màđi vào một cửa hiệu nhỏ, Thi VôĐoan gõ cửa, một tiểu đồng ra đón, thấy Thi VôĐoan liền hỏi: “Khách nhân đến lấy đồ sao?”
Thấy Thi VôĐoan gật đầu, tiểu đồng liền nói: “Khách nhân chờ chút, ta đến chỗ sư phụ lấy cho ngài.”
Giây lát, tiểu đồng bê ra một cái gói vải rất to, Thi VôĐoan nhận lấy, sảng khoái cho tiền, ôm cái túi nọ, dẫn Bạch Ly vẫn chờ trên Lạc Phong sơn ngoại thành Cổ Cát, hai người nói nói cười cười lên đỉnh núi, Thi VôĐoan lúc này mới đẩy túi cho Bạch Ly, nhảy lên một nhánh thấp của một gốc cổ thụ, cười toe toét nói: “Mở ra xem thử, cho ngươi đấy!”
Bạch Ly mở ra lập tức sửng sốt, chỉ thấy trong gói kia lại là một cây cung, độ dài vừa tay y, cầm rất có sức nặng, trên mặt cung quấn ngân tuyến mảnh, tản ra ánh sáng le lói trong bóng đêm, nhìn kỹ thìđấy lại là tinh ti trên tinh bàn quấn thành, vừa vặn chiếu rọi chữ khắc trên đó, bên cạnh để ba mũi tên.
Thi Vô Đoan bỗng nhiên nói: “Đón lấy!”
Y vung tay ném ra, chỉ thấy ba quả cầu nhỏ lấp lánh bị y ném lên cao. Bạch Ly kéo cung lên tên, dường như chẳng cần nhắm, ba tên không một mũi thất bại, chuẩn xác bắn trúng quả cầu, tiếng nứt toác lập tức vang lên, quả cầu bị bắn nổ toác ra từ chính giữa, hoa hỏa bắn lên cao mấy trượng, “bụp” một tiếng nở ra một đóa pháo hoa to trên không trung.
Nụ cười trên mặt Bạch Ly dường như cũng bị hoa hỏa kia nhen lên, y kinh hỉ ngẩng đầu hỏi: “Cho ta?”
Thi Vô Đoan nói: “Thời gian trước ta nhờ người tìm một cổ vật khắp nơi, họ tìm đến cho ta thứ này, truyền thuyết nói rằng đây là thần cung ‘Toái Vũ’, ta cũng chẳng biết thật giả, thấy không tồi, bèn tìm người sửa chữa một chút.”
Bạch Ly đưa tay vuốt ve vân khắc trên cung và tinh ti, hỏi: “Cái này ngươi làm sao?”
Thi Vô Đoan liền cười nói không hề có hảo ý: “Ngươi nói trước, ngươi đã lấy thứ gì từ chỗ ta?”
Bạch Ly sửng sốt.
Thi Vô Đoan chống tay hai bên, lúc lắc chân nói: “Có phải ngươi nhân lúc ta không chúý cầm đi một cái ‘đai lưng’ của ta?”
Bạch Ly mới biết y đang nói đến đậu khấu triền cũ rích kia, vì thế khoác cung sau lưng, sát lại ngồi bên cạnh Thi VôĐoan, nói: “Đó vốn chính là của ta mà.”
Thi Vô Đoan bật cười: “Ngươi còn biết xấu hổ không, một nam nhân lớn như vậy cất giấu thứ của tiểu nữ hài? Ném đi, lần này cho ngươi một sự uy phong.”
Bạch Ly không nói gì, chỉ cười, ngón cái vuốt ve đuôi cung.
Hai người ngồi sóng vai, dưới chân núi là thành Cổ Cát vạn gia đăng hỏa trắng đêm không ngủ, không khí thoảng mùi tuyết mới hất vào mặt, một lát sau, nụ cười trên mặt Thi VôĐoan bỗng nhạt đi, y nói: “Tiểu Ly Tử, ngươi ở lại đừng đi nữa.”
Bạch Ly nghiêng đầu nhìn y, Thi VôĐoan liền nói tiếp: “Ngươi xem nơi này tốt biết mấy, ngoài thành non xanh nước biếc, trong thành ngựa xe như nước, ngươi cứở lại đây, được không?”
Bạch Ly động lòng, đưa tay nắm lấy mu bàn tay y, hỏi: “Cùng với ngươi sao?”
Thi Vô Đoan ngẩn ra, trong lòng hiểu được ý tứ của y, chỉ là một lát sau mới cười khổ nói: “Tiểu Ly Tử, chữ thê lấy chữ nữ làm nền, ngươi vừa mới uống rượu mừng, khi nào thì thấy người khác cưới nam nhân làm vợ? Điều này không hợp lẽ thường.”
Bạch Ly nhíu mày nói: “Lẽ thường là gì, dựa vào cái gìđể quản ta? Ai dám đến quản ta? Dù sao ta không cưới vợ, ngươi cũng không được cưới.”
Thi Vô Đoan lắc đầu rút tay ra, hơi bất đắc dĩ nói: “Nói thế nào vậy, ngươi bảo xem, nam nhân và nam nhân lại bên nhau như thế nào?”
Y vừa dứt lời, Bạch Ly liền đưa tay ôm lấy hông y, tay kia thì túm thân cây, kẹp Thi VôĐoan vào giữa. Khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia của y cực gần Thi VôĐoan, trong mắt phảng phất ánh rất nhiều tinh quang vàđèn đuốc, nhưng nhìn kỹ thì vùng sâu thẳm nhất trong đồng tử lại chỉ có một người.
Trán Bạch Ly cơ hồ dán vào y, khoảnh khắc ấy Thi VôĐoan nhìn ánh mắt đối phương, đột nhiên thất thần, y cũng không biết mình đang nghĩ gì, hoặc giả chẳng nghĩ gì cả, tựa như ma ám mà mê hoặc hẳn, chỉ là ngực bỗng nhiên dâng lên một chút ấm áp không rõ, sưởi ấm trái tim cũng hơi xao động.
“Nam nhân và nam nhân…” Giọng của Bạch Ly nhẹđến mức chừng như thở dài, sau đó biến mất trong môi răng đụng nhẹ…
… Là có thể bên nhau như thế này.
Danh sách chương