Trong thành Cổ Cát tảng sáng mỗi ngày đều sẽ có một tầng sương sớm cực kỳ mỏng manh, chờ khi thái dương thoáng ló dạng, sương mù tan đi, mặt đất sẽ phủ một lớp hơi nước mỏng, nếu như trời nắng, chờ mặt trời hoàn toàn mọc lên thì sẽ bốc hơi tan mất, một thành hào nhỏ lững lờ xuyên qua thủy đạo dưới tường thành, an an tĩnh tĩnh.
Một nam nhân vác túi hành lý cũ nát giẫm lên hơi nước mà sương sớm mới tan ra, đi vào trong thành.
Quần áo tuy rằng cũ nát nhưng không lộ vẻ nghèo túng, ngược lại có sự tiêu sái không nói nên lời, mặc trường sam, trên một khuỷu tay còn có miếng vá, mặt mày giống như luôn có một chút ý cười, thoạt nhìn không đi vội chút nào, nhàn nhã như thể ra đây du sơn ngoạn thủy, đi đi dừng dừng tứ xứ, nhìn đâu cũng thấy mới lạ, điều này làm cho ánh mắt hắn thoạt nhìn rất trẻ, nhưng mà trên mặt lại để một chòm râu dêđáng khinh đầy mất hứng.
Hông hắn giắt hai cái chuông đồng to bằng bàn tay, chuông kia rất to, song thanh âm lại không vụng, như những chiếc chuông gió nhỏ treo trên dây chuyền của cô nương khuê các, theo bước chân chậm rãi, dọc đường vang leng keng không ngừng, có người qua đường dậy sớm đi làm nghe thấy, cũng không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Nam nhân khiến người ta chúý còn không chỉđiều này, một con đại điểu đậu trên vai, hống hách nghển cổ, bộ lông vũ trong nắng sớm như sa tanh nhiều màu, còn diễm lệ hơn khổng tước.
Nhưng người ta còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của đại điểu kia, đã thấy nó bỗng nhiên giang rộng đôi cánh lao thẳng lên trời, phảng phất tan vào trong ánh dương bắt đầu chói mắt, sau đó lượn hai vòng mà bay đi.
Vai bỗng nhẹ tênh, nam nhân cũng không đểý, tùy tiện ngồi trước một quầy hoành thánh, nheo mắt nhìn phương hướng đại điểu bay đi, phóng khoáng hô: “Ông chủ, cho một bát hoành thánh to, thêm bốn cái bánh nướng nữa!”
Suy nghĩ giây lát rồi lại bổ sung: “Nhân thịt!”
Chủ quán đáp một tiếng, giây lát bưng lên, nam nhân như quỷ chết đói đầu thai, mắt tức khắc sáng rỡ, chòm râu dê kia xem ra chẳng mảy may ảnh hưởng công năng của miệng, nhanh như chớp xử lý cái bánh nướng vỏ xốp to bằng cái mặt, tuyệt không vượt qua ba miếng, cũng chẳng biết làm sao mà nhét vào được.
Ông chủ vừa bỏđồ xuống, còn chưa kịp quay người đi thìđã thấy cảnh này, không khỏi xúc động đánh giá nam nhân một phen, lòng nói vị này không phải kẻ không có tiền chứ? Vị này quả thật không có tiền, nhưng có người trả tiền cho hắn.
Khi hắn một hơi gặm sạch bốn cái bánh nướng chẳng sót mẩu vụn nào, dốc cả tô to hoành thánh vào bụng như thể uống nước, liền thấy một đội người đi đến bên này, có người nhận ra đây là quân Khăn Đỏ thủ hạ của tân thành chủ“Cổ Cát”, lập tức tránh lui nhường đường cho họ.
Cổ Cát thành chủđổi người nhưđèn kéo quân, tuy vị họ Cố này coi như là nhân nghĩa nhất nhưng bách tính đã nơm nớp lo sợ thành quen.
Cầm đầu lại là một thanh niên thường phục, con đại điểu vừa nãy bay đi đậu trên vai. Nhìn kỹ lại thì y đi không hề chậm lắm, nhưng không biết vì sao mà cho người ta cảm giác nhàn nhã lề mề.
Nam nhân chép miệng, dùng tay áo lau mỡ ngoài miệng một phen, làm bộ làm tịch đứng lên, vái chào người tới: “Vị này chắc hẳn chính là Thi tiên sinh nhỉ?”
Thi Vô Đoan nhìn hắn một lúc, dường như không phản ứng được, hồi lâu mới gật đầu “A” một tiếng, đáp lễ: “Hạ chưởng môn, nghe đại danh đã lâu, thất kính thất kính.”
Hai người đứng ngay trước quán hoành thánh, ngươi một ngôn ta một ngữ khách khí với nhau, chẳng ngoài mấy lời nịnh bợ như“nghe đại danh đã lâu”“quý không dám nhận”, dường như nhất định phải nói hết bộ từ khi văn nhân hủ lậu gặp mặt, vừa hôi vừa dài như miếng vải bó chân của phụ nữ.
Dù sao thì theo sau Thi Vô Đoan là một đám quân Khăn Đỏ, lòng họđều biết trong thành Cổ Cát dưới Cố tướng quân chính là vị thanh niên thoạt nhìn không làn không điệu này – tuy rằng vị này thoạt trông hơi kém linh mẫn, nói với y một câu y phải phản ứng nửa ngày mới rề ràđáp một tiếng, khiến người ta nhìn mà muốn đạp mông.
Bách tính tầm thường đương nhiên chẳng dám qua kiếm xui, chỉ có thúy bình điểu trên vai Thi VôĐoan không kiên nhẫn, cúi đầu mổđầu chủ nhân một phát.
Vị“Thi tiên sinh” thần kỳ này dường như ngay cả cảm giác đau cũng chậm hơn người khác một chút, một câu trong miệng nhất định từng chữ tròn âm phun ra, lúc này mới được khoảng trống, nói một câu “Ôi” rồi xoa đầu.
Sau đó y nhìn chủ quán hoành thánh đứng bên cạnh một cái, bỏ xuống vài đồng nói: “Tiền cơm của vị tiên sinh này ta trả.”
Nụ cười của Hạ chưởng môn lập tức chân thành hơn vài phần, cho rằng vị trước mắt này không chỉ nhân mô cẩu dạng, làm việc cũng rất được.
Hạ chưởng môn tôn danh là HạĐoan Phương –Đoan Phương trong quân tửđoan phương, thông qua tên này có thể nhìn ra lúc trước khi hắn còn chưa đáng khinh như vậy, trưởng bối kỳ vọng rất cao, nhưng mà bất hạnh biến thành bộ dáng hiện tại, kỳ thật cũng có liên quan rất lớn với môn phái của hắn.
Thiên hạ không phải chỉ những người của tam đại giáo tông mới có thể tu đạo, từ rất sớm trước kia, sau khi thiên tài đầu tiên đi lên con đường này tận lực cầu tìm đẩy mởđại môn, từng có một khoảng thời gian rất dài, xuất hiện rất nhiều nhân vật kiệt xuất, trong sơn thủy ẩn ẩn trình hiện thế trăm hoa đua nở.
Đó là thời điểm đạo pháp phồn thịnh nhất, nhưng mà cũng là thời điểm tăm tối nhất.
Phảng phất ông trời cũng sẽ thiên vị người của một thời đại nào đó, khiến thiên tài vác đòn gánh chạy đầy đường, tre già măng mọc, tùy ý quơ một cái là như rắc vô số những vì sao trên bầu trời, đại sư xuất hiện lớp lớp. Nhưng mà sao luôn chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhân gian hình như không chứa nổi nhiều thanh tú như vậy, thời điểm họ dày đặc quá mức, luôn gây nên bấp bênh lớn – chiến tranh, đấu đá, hỗn loạn không ngừng không nghỉ, cuối cùng đồng thời ầm ầm ngã xuống một cách thảm thiết, quang huy còn sót lại ngưng tụ một chỗ, thành một bộ phận nhỏ huy hoàng và cân bằng nào đó.
Quần tinh ảm đạm, lúc này thái dương mọc lên, thiên hạ thái bình, nhưng ban ngày vĩnh viễn kỳ thật là một loại tai nạn còn khủng bố hơn đêm đen, nó sẽ thiêu nát cảđại địa.
Nhưng mầm mống của sao cũng chưa bao giờ xuống dốc, chỉẩn nấp sau mặt trời chói mắt.
Tỷ như Hải Cát tiểu thừa giáo tông HạĐoan Phương sở tại.
Dù rằng tên rất uy phong nhưng mà truyền đến đời Hạ chưởng môn, ngoại trừ chưởng môn này thì chỉ còn lại ba đệ tử, đều là thiếu niên, chưa có bản lĩnh gì.
HạĐoan Phương sau khi nhận được thư, biết mình không thể không đến, Thi VôĐoan đóng dấu là lấy danh nghĩa “Đương nhiệm thủ vệ quận Hải Ninh tướng quân Cố Hoài Dương” mời hắn ra tay tương trợ. HạĐoan Phương không ngốc, trong lòng biết ấn kia của vịĐại tướng quân này quá nửa là tự mình tìm lao động phổ thông khắc, làm chẳng ra sao, nhưng hắn không thể kháng mệnh.
Từ xưa đến nay, giáo tông bất luận lớn nhỏđều không thích lao động, bắt đầu từ ngày họ nhập môn, trên đầu liền bị dán cái nhãn “hơn người một bậc” này, không làm được việc nhà nông, không đương nổi công nhân, không mởđược cửa hiệu, bảo tiêu hộ viện càng khỏi cần phải nói. Không nói bản thân người tu đạo không thể hạ thấp mình, trong triều càng mệnh lệnh cấm chỉ, dù không cấm chỉ, ai lại dám dùng những đạo gia gia này đây?
Nhưng mà“hơn người một bậc” cũng vẫn là người, cần phải ăn uống tiểu tiện, đại giáo tông mỗi năm tự nhiên có cự khoản triều đình phát cho nuôi, những nhà phú quý vắt hết óc muốn đưa con em vào cũng sẽ vui lòng giúp đỡ, đương nhiên chẳng cần nhọc lòng vì những tục vật vàng bạc, tiểu giáo tông thì chỉđành tự mình tìm phương pháp, đại bộ phận tiểu giáo tông đến hiện nay vẫn tồn tại đều là có thềước với bách tính địa phương.
Người tu đạo bảo vệ một phương an khang, không bị tà vật yêu ma quấy nhiễu, bách tính hàng năm cung phụng chút lương thực vật tư.
Hải Cát tiểu thừa giáo tông phụ thuộc một địa phương nhỏ của quận Hải Ninh lấy Cổ Cát làm trung tâm – trước mắt đều làđịa bàn của Cố Hoài Dương, HạĐoan Phương đoán nếu mình nói một chữ“không”, đại thổ phỉ vô liêm sỉ kia sẽ dám để cho mấy sưđồ bọn họđói chết tươi trên núi.
Lúc này mọi người đều bận cướp địa bàn, cướp lương thực cướp vàng bạc, ai có thời gian quản một kỹ nữ bị cái gì giết chết? HạĐoan Phương cảm thấy chuyện này dùng gót chân cân nhắc cũng biết cóâm mưu, nhưng mà tú tài sợ gặp binh, đạo gia cũng sợ gặp binh, hắn nghĩ tới nghĩ lui thấy không trốn nổi, liền quyết định ném ba tiểu đệ tử trên núi, bản thân một mình không sợ mà xuống đây, chính là muốn làm một việc – hôi của.
Cho đến khi Thi VôĐoan tự mình tới đón, HạĐoan Phương vừa tiếp lời vừa đánh giá cẩn thận người thanh niên này, tuy rằng Thi VôĐoan mười câu hết chín rưỡi đều là lời thừa, nửa câu hữu dụng duy nhất vẫn là“Đi bên này”, nhưng hắn vẫn phát giác một chút cổ quái trên người Thi VôĐoan.
HạĐoan Phương cảm thấy trên người Thi VôĐoan có một tầng khí tu đạo cực mỏng, đạo pháp chủ lưu chính là chú pháp và võ tu, hai loại đều không phải buôn bán an nhàn yên tĩnh gì, tu luyện thời gian dài trên thân tự nhiên sẽ lưu lại một chút dấu vết, người bình thường là không cảm giác được, chỉ người trong đồng đạo có thể nhìn ra một chút nông sâu, nếu là những danh môn đại phái đó, chưa biết chừng còn có thểđể người ta nhìn một cái nói ra sư môn.
Nhưng mà lại quá mỏng manh, dù là một tiểu hài tử, phàm đã nhập môn, có sư phụ tẩy tủy cho, cũng không đến mức mỏng manh như vậy, mỏng đến mức khiến người khác không nhìn ra lai lịch.
Như loại tình huống này, HạĐoan Phương cho là, nếu không phải mình bị bốn cái bánh nướng to đùng kia làm no đến váng đầu, thì là trên người đối phương có thứ gìđó, che mất khí tức vốn nên có kia.
Thi Vô Đoan dàn xếp cho HạĐoan Phương, lại lải nhải không ít lời khách sáo, như thể trong bụng y có cả một quyển đại điển khách sáo, tuy rằng lật qua lật lại đều làđang nói một ý tứ, thế nhưng dùng từ không hề trùng lặp chữ nào, lại không sốt ruột kêu HạĐoan Phương xem thi thể nữ tử bị hại kia, mỗi ngày chỉ bảo người lo cơm canh ngon lành.
Điều này vừa hay hợp ý Hạ chưởng môn – hắn vốn chính làđến ăn chực chờ chết.
Cứ thếở vài ngày, cho đến một ngày kia, khi HạĐoan Phương ra ngoài đi dạo, thấy một nam nhân bạch y từ trong viện của Thi VôĐoan đi tới, bất ngờ tiếp xúc với ánh mắt người nọ, nhất thời ngây ra.
Đỉnh đầu bảy đạo sát, dưới chân vạn ma ảnh…
HạĐoan Phương nháy mắt ấy nắm chặt tay, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, đó là nơi hắn giấu kiếm của chưởng môn – mồ hôi lạnh chậm rãi ướt sũng sống lưng, người này là, người này là…
Bỗng nhiên, vai bị vỗ một cái từ phía sau, HạĐoan Phương giật thót, quay đầu thấy Thi VôĐoan ôm trong lòng một con thỏ to kềnh, cười tủm tỉm nhìn mình nói: “Hạ chưởng môn, hôm nay trong triều có người tới truyền, Cố tướng quân mời ông cùng đến tiền sảnh.”
Một nam nhân vác túi hành lý cũ nát giẫm lên hơi nước mà sương sớm mới tan ra, đi vào trong thành.
Quần áo tuy rằng cũ nát nhưng không lộ vẻ nghèo túng, ngược lại có sự tiêu sái không nói nên lời, mặc trường sam, trên một khuỷu tay còn có miếng vá, mặt mày giống như luôn có một chút ý cười, thoạt nhìn không đi vội chút nào, nhàn nhã như thể ra đây du sơn ngoạn thủy, đi đi dừng dừng tứ xứ, nhìn đâu cũng thấy mới lạ, điều này làm cho ánh mắt hắn thoạt nhìn rất trẻ, nhưng mà trên mặt lại để một chòm râu dêđáng khinh đầy mất hứng.
Hông hắn giắt hai cái chuông đồng to bằng bàn tay, chuông kia rất to, song thanh âm lại không vụng, như những chiếc chuông gió nhỏ treo trên dây chuyền của cô nương khuê các, theo bước chân chậm rãi, dọc đường vang leng keng không ngừng, có người qua đường dậy sớm đi làm nghe thấy, cũng không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Nam nhân khiến người ta chúý còn không chỉđiều này, một con đại điểu đậu trên vai, hống hách nghển cổ, bộ lông vũ trong nắng sớm như sa tanh nhiều màu, còn diễm lệ hơn khổng tước.
Nhưng người ta còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của đại điểu kia, đã thấy nó bỗng nhiên giang rộng đôi cánh lao thẳng lên trời, phảng phất tan vào trong ánh dương bắt đầu chói mắt, sau đó lượn hai vòng mà bay đi.
Vai bỗng nhẹ tênh, nam nhân cũng không đểý, tùy tiện ngồi trước một quầy hoành thánh, nheo mắt nhìn phương hướng đại điểu bay đi, phóng khoáng hô: “Ông chủ, cho một bát hoành thánh to, thêm bốn cái bánh nướng nữa!”
Suy nghĩ giây lát rồi lại bổ sung: “Nhân thịt!”
Chủ quán đáp một tiếng, giây lát bưng lên, nam nhân như quỷ chết đói đầu thai, mắt tức khắc sáng rỡ, chòm râu dê kia xem ra chẳng mảy may ảnh hưởng công năng của miệng, nhanh như chớp xử lý cái bánh nướng vỏ xốp to bằng cái mặt, tuyệt không vượt qua ba miếng, cũng chẳng biết làm sao mà nhét vào được.
Ông chủ vừa bỏđồ xuống, còn chưa kịp quay người đi thìđã thấy cảnh này, không khỏi xúc động đánh giá nam nhân một phen, lòng nói vị này không phải kẻ không có tiền chứ? Vị này quả thật không có tiền, nhưng có người trả tiền cho hắn.
Khi hắn một hơi gặm sạch bốn cái bánh nướng chẳng sót mẩu vụn nào, dốc cả tô to hoành thánh vào bụng như thể uống nước, liền thấy một đội người đi đến bên này, có người nhận ra đây là quân Khăn Đỏ thủ hạ của tân thành chủ“Cổ Cát”, lập tức tránh lui nhường đường cho họ.
Cổ Cát thành chủđổi người nhưđèn kéo quân, tuy vị họ Cố này coi như là nhân nghĩa nhất nhưng bách tính đã nơm nớp lo sợ thành quen.
Cầm đầu lại là một thanh niên thường phục, con đại điểu vừa nãy bay đi đậu trên vai. Nhìn kỹ lại thì y đi không hề chậm lắm, nhưng không biết vì sao mà cho người ta cảm giác nhàn nhã lề mề.
Nam nhân chép miệng, dùng tay áo lau mỡ ngoài miệng một phen, làm bộ làm tịch đứng lên, vái chào người tới: “Vị này chắc hẳn chính là Thi tiên sinh nhỉ?”
Thi Vô Đoan nhìn hắn một lúc, dường như không phản ứng được, hồi lâu mới gật đầu “A” một tiếng, đáp lễ: “Hạ chưởng môn, nghe đại danh đã lâu, thất kính thất kính.”
Hai người đứng ngay trước quán hoành thánh, ngươi một ngôn ta một ngữ khách khí với nhau, chẳng ngoài mấy lời nịnh bợ như“nghe đại danh đã lâu”“quý không dám nhận”, dường như nhất định phải nói hết bộ từ khi văn nhân hủ lậu gặp mặt, vừa hôi vừa dài như miếng vải bó chân của phụ nữ.
Dù sao thì theo sau Thi Vô Đoan là một đám quân Khăn Đỏ, lòng họđều biết trong thành Cổ Cát dưới Cố tướng quân chính là vị thanh niên thoạt nhìn không làn không điệu này – tuy rằng vị này thoạt trông hơi kém linh mẫn, nói với y một câu y phải phản ứng nửa ngày mới rề ràđáp một tiếng, khiến người ta nhìn mà muốn đạp mông.
Bách tính tầm thường đương nhiên chẳng dám qua kiếm xui, chỉ có thúy bình điểu trên vai Thi VôĐoan không kiên nhẫn, cúi đầu mổđầu chủ nhân một phát.
Vị“Thi tiên sinh” thần kỳ này dường như ngay cả cảm giác đau cũng chậm hơn người khác một chút, một câu trong miệng nhất định từng chữ tròn âm phun ra, lúc này mới được khoảng trống, nói một câu “Ôi” rồi xoa đầu.
Sau đó y nhìn chủ quán hoành thánh đứng bên cạnh một cái, bỏ xuống vài đồng nói: “Tiền cơm của vị tiên sinh này ta trả.”
Nụ cười của Hạ chưởng môn lập tức chân thành hơn vài phần, cho rằng vị trước mắt này không chỉ nhân mô cẩu dạng, làm việc cũng rất được.
Hạ chưởng môn tôn danh là HạĐoan Phương –Đoan Phương trong quân tửđoan phương, thông qua tên này có thể nhìn ra lúc trước khi hắn còn chưa đáng khinh như vậy, trưởng bối kỳ vọng rất cao, nhưng mà bất hạnh biến thành bộ dáng hiện tại, kỳ thật cũng có liên quan rất lớn với môn phái của hắn.
Thiên hạ không phải chỉ những người của tam đại giáo tông mới có thể tu đạo, từ rất sớm trước kia, sau khi thiên tài đầu tiên đi lên con đường này tận lực cầu tìm đẩy mởđại môn, từng có một khoảng thời gian rất dài, xuất hiện rất nhiều nhân vật kiệt xuất, trong sơn thủy ẩn ẩn trình hiện thế trăm hoa đua nở.
Đó là thời điểm đạo pháp phồn thịnh nhất, nhưng mà cũng là thời điểm tăm tối nhất.
Phảng phất ông trời cũng sẽ thiên vị người của một thời đại nào đó, khiến thiên tài vác đòn gánh chạy đầy đường, tre già măng mọc, tùy ý quơ một cái là như rắc vô số những vì sao trên bầu trời, đại sư xuất hiện lớp lớp. Nhưng mà sao luôn chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhân gian hình như không chứa nổi nhiều thanh tú như vậy, thời điểm họ dày đặc quá mức, luôn gây nên bấp bênh lớn – chiến tranh, đấu đá, hỗn loạn không ngừng không nghỉ, cuối cùng đồng thời ầm ầm ngã xuống một cách thảm thiết, quang huy còn sót lại ngưng tụ một chỗ, thành một bộ phận nhỏ huy hoàng và cân bằng nào đó.
Quần tinh ảm đạm, lúc này thái dương mọc lên, thiên hạ thái bình, nhưng ban ngày vĩnh viễn kỳ thật là một loại tai nạn còn khủng bố hơn đêm đen, nó sẽ thiêu nát cảđại địa.
Nhưng mầm mống của sao cũng chưa bao giờ xuống dốc, chỉẩn nấp sau mặt trời chói mắt.
Tỷ như Hải Cát tiểu thừa giáo tông HạĐoan Phương sở tại.
Dù rằng tên rất uy phong nhưng mà truyền đến đời Hạ chưởng môn, ngoại trừ chưởng môn này thì chỉ còn lại ba đệ tử, đều là thiếu niên, chưa có bản lĩnh gì.
HạĐoan Phương sau khi nhận được thư, biết mình không thể không đến, Thi VôĐoan đóng dấu là lấy danh nghĩa “Đương nhiệm thủ vệ quận Hải Ninh tướng quân Cố Hoài Dương” mời hắn ra tay tương trợ. HạĐoan Phương không ngốc, trong lòng biết ấn kia của vịĐại tướng quân này quá nửa là tự mình tìm lao động phổ thông khắc, làm chẳng ra sao, nhưng hắn không thể kháng mệnh.
Từ xưa đến nay, giáo tông bất luận lớn nhỏđều không thích lao động, bắt đầu từ ngày họ nhập môn, trên đầu liền bị dán cái nhãn “hơn người một bậc” này, không làm được việc nhà nông, không đương nổi công nhân, không mởđược cửa hiệu, bảo tiêu hộ viện càng khỏi cần phải nói. Không nói bản thân người tu đạo không thể hạ thấp mình, trong triều càng mệnh lệnh cấm chỉ, dù không cấm chỉ, ai lại dám dùng những đạo gia gia này đây?
Nhưng mà“hơn người một bậc” cũng vẫn là người, cần phải ăn uống tiểu tiện, đại giáo tông mỗi năm tự nhiên có cự khoản triều đình phát cho nuôi, những nhà phú quý vắt hết óc muốn đưa con em vào cũng sẽ vui lòng giúp đỡ, đương nhiên chẳng cần nhọc lòng vì những tục vật vàng bạc, tiểu giáo tông thì chỉđành tự mình tìm phương pháp, đại bộ phận tiểu giáo tông đến hiện nay vẫn tồn tại đều là có thềước với bách tính địa phương.
Người tu đạo bảo vệ một phương an khang, không bị tà vật yêu ma quấy nhiễu, bách tính hàng năm cung phụng chút lương thực vật tư.
Hải Cát tiểu thừa giáo tông phụ thuộc một địa phương nhỏ của quận Hải Ninh lấy Cổ Cát làm trung tâm – trước mắt đều làđịa bàn của Cố Hoài Dương, HạĐoan Phương đoán nếu mình nói một chữ“không”, đại thổ phỉ vô liêm sỉ kia sẽ dám để cho mấy sưđồ bọn họđói chết tươi trên núi.
Lúc này mọi người đều bận cướp địa bàn, cướp lương thực cướp vàng bạc, ai có thời gian quản một kỹ nữ bị cái gì giết chết? HạĐoan Phương cảm thấy chuyện này dùng gót chân cân nhắc cũng biết cóâm mưu, nhưng mà tú tài sợ gặp binh, đạo gia cũng sợ gặp binh, hắn nghĩ tới nghĩ lui thấy không trốn nổi, liền quyết định ném ba tiểu đệ tử trên núi, bản thân một mình không sợ mà xuống đây, chính là muốn làm một việc – hôi của.
Cho đến khi Thi VôĐoan tự mình tới đón, HạĐoan Phương vừa tiếp lời vừa đánh giá cẩn thận người thanh niên này, tuy rằng Thi VôĐoan mười câu hết chín rưỡi đều là lời thừa, nửa câu hữu dụng duy nhất vẫn là“Đi bên này”, nhưng hắn vẫn phát giác một chút cổ quái trên người Thi VôĐoan.
HạĐoan Phương cảm thấy trên người Thi VôĐoan có một tầng khí tu đạo cực mỏng, đạo pháp chủ lưu chính là chú pháp và võ tu, hai loại đều không phải buôn bán an nhàn yên tĩnh gì, tu luyện thời gian dài trên thân tự nhiên sẽ lưu lại một chút dấu vết, người bình thường là không cảm giác được, chỉ người trong đồng đạo có thể nhìn ra một chút nông sâu, nếu là những danh môn đại phái đó, chưa biết chừng còn có thểđể người ta nhìn một cái nói ra sư môn.
Nhưng mà lại quá mỏng manh, dù là một tiểu hài tử, phàm đã nhập môn, có sư phụ tẩy tủy cho, cũng không đến mức mỏng manh như vậy, mỏng đến mức khiến người khác không nhìn ra lai lịch.
Như loại tình huống này, HạĐoan Phương cho là, nếu không phải mình bị bốn cái bánh nướng to đùng kia làm no đến váng đầu, thì là trên người đối phương có thứ gìđó, che mất khí tức vốn nên có kia.
Thi Vô Đoan dàn xếp cho HạĐoan Phương, lại lải nhải không ít lời khách sáo, như thể trong bụng y có cả một quyển đại điển khách sáo, tuy rằng lật qua lật lại đều làđang nói một ý tứ, thế nhưng dùng từ không hề trùng lặp chữ nào, lại không sốt ruột kêu HạĐoan Phương xem thi thể nữ tử bị hại kia, mỗi ngày chỉ bảo người lo cơm canh ngon lành.
Điều này vừa hay hợp ý Hạ chưởng môn – hắn vốn chính làđến ăn chực chờ chết.
Cứ thếở vài ngày, cho đến một ngày kia, khi HạĐoan Phương ra ngoài đi dạo, thấy một nam nhân bạch y từ trong viện của Thi VôĐoan đi tới, bất ngờ tiếp xúc với ánh mắt người nọ, nhất thời ngây ra.
Đỉnh đầu bảy đạo sát, dưới chân vạn ma ảnh…
HạĐoan Phương nháy mắt ấy nắm chặt tay, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, đó là nơi hắn giấu kiếm của chưởng môn – mồ hôi lạnh chậm rãi ướt sũng sống lưng, người này là, người này là…
Bỗng nhiên, vai bị vỗ một cái từ phía sau, HạĐoan Phương giật thót, quay đầu thấy Thi VôĐoan ôm trong lòng một con thỏ to kềnh, cười tủm tỉm nhìn mình nói: “Hạ chưởng môn, hôm nay trong triều có người tới truyền, Cố tướng quân mời ông cùng đến tiền sảnh.”
HạĐoan Phương còn chưa phục hồi tinh thần, cũng chẳng nghe rõ y nói gì, đãđáp ngay: “Phải… phải, đi ngay.”
Danh sách chương