Lúc này kỳ thật Thi Vô Đoan không hềở một mình trong phòng, sự hỗn loạn của đại hội thuật võ không chỉ mình Bán Nhai lo liệu được, chạng vạng hôm nay thời điểm náo nhiệt nhất, Thi VôĐoan từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, phát hiện trong phòng y đã có một người – là một thiếu nữ mặt tròn, xem chừng tối đa mười lăm mười sáu tuổi, thấy y vào toàn thân kéo căng bật dậy, chân tay luống cuống hoảng hốt giải thích: “Tiểu sư thúc, người… người không phải sợ, con là…”
“Môn hạ của Khổ Nhược sư thúc nhỉ.” Thi VôĐoan lại chỉ nhìn lướt một cái, bước chân chẳng dừng một thoáng, điềm nhiên quay người đóng cửa, lúc này mới thấp giọng nói tiếp.
Tiểu cô nương này tuổi không lớn, nghe xưng hôước chừng làđồ tôn của Khổ Nhược, y chưa từng gặp.
Bất quá cũng phải, mấy sư tỷ muội có bản lĩnh thậm chí những người nổi bật trong lứa đồ tôn môn hạ Khổ Nhược đại sư toàn bị Bích Đàm trông chừng ngoài lỏng trong chặt, cũng chỉ có tiểu cô nương nhút nhát không gây chúý như vậy có thể nhân cơ hội lẩn vào: “Xưng hô thế nào đây?”
Thiếu nữ ngớ ra, lúng túng đáp một tiếng: “Tiểu sư thúc cứ gọi con là Tuệ nhi.”
Thi Vô Đoan rót cho cô một chén trà, giải thích: “Ngồi đi, ta biết trong phòng có người. Lúc ngươi vào đãđụng đến trận nghênh khách ta bày nơi đó, xem người đến bao nhiêu phân lượng có thể biết ngươi là từđâu đến.”
Phân lượng của một tiểu cô nương tự nhiên không thểđánh đồng với nam nhân trưởng thành, nơi có tiểu cô nương trong cả Huyền Tông ước chừng chỉ có môn hạ Khổ Nhược. Thi VôĐoan chỉ giải thích đến đây rồi thôi, đi thẳng vào chủđề: “Khổ Nhược sư thúc có chuyện gì quan trọng giao cho ta sao?”
Y dường nhưđã quen phương thức nói chuyện chậm chạp kiểu đó, lúc này thanh âm nghe không sốt ruột chút nào, lại cực nhẹ, thiếu nữ lần đầu tiên mạo hiểm, vốn trong lòng cực sợ, bỗng dưng thả lỏng theo y, vừa nhận chén trà cảm ơn, vừa nói: “Sư tổ bảo con đến xem thử tiểu sư thúc sống có tốt không. Sư tổ còn nói, người biết tiểu sư thúc là bị… bịác tặc Bích Đàm nhốt ởđây, bảo người đừng manh động, nhất định nghĩ cách cứu người ra.”
Thi Vô Đoan cười, thầm nghĩ ta không manh động là sẽ không có ai đòi mạng ta sao? Hơn nữa Khổ Nhược sư thúc trước mắt bản thân cũng là Bồ Tát bùn qua sông, còn quản được rủi ro của người khác? Nhưng trong lòng cũng cảm kích, gật đầu nói: “VôĐoan bất hiếu, làm phiền sư thúc lo lắng, Khổ Nhược sư thúc lão nhân gia cóổn không?”
Tuệ nhi vành mắt đỏ hoe chực rơi lệ, Thi VôĐoan âm thầm thở dài, đành xuất ngôn nhắc nhở: “Tuệ nhi, chỗ ta không an toàn, ngươi nói ngắn gọn thôi.”
Tuệ nhi gật đầu, ra sức lau mắt một phen, khóe miệng lại vẫn không nhịn được mếu máo, cô cắn môi, liều mạng nhịn xuống, một lát sau mới nói: “Sư tổ và chư vị sư bá sư thúc, cùng với chúng sư tỷ muội đều biết, chưởng môn là bị hai ác nhân Bích Đàm và Bán Nhai này hại chết, chỉ bởi vì chưởng môn không đồng ý việc đốt sơn đăng vay quốc vận, lúc ấy thánh chỉ truyền lên Cửu Lộc sơn, chưởng môn cự tuyệt không tiếp chỉ, sau đó chẳng ngờ trong Huyền Tông chúng ta lại có kẻ xấu ăn bên trong bò ra ngoài như vậy…”
Quả thế– trong lòng Thi VôĐoan sớm nắm được, trên mặt không hề biến hóa, chỉ bình tĩnh nghe.
“Sư tổ ngày trước vào núi thanh tu, sớm không quản thế tục chi tranh, người nói vay và không vay cũng chẳng có gì, chỉ là bọn họ làm sao dám… làm sao dám phạm thượng, còn hạ lệnh truy sát đồng môn?”
Thấy cô vừa nói vừa đỏ hoe mắt, Thi VôĐoan khoát tay ngắt lời, hỏi: “Vừa nãy trên đại hội thuật võ ta thấy sư thúc hành động không tự do lắm, chuyện là thế nào?”
Nước mắt rào rào rơi xuống từđôi mắt to của Tuệ nhi, cô nức nở nói: “Ngày đó trên Huyền Tông người của hai phái xung đột kịch liệt, chúng con và sư tổở xa hơn một chút, chờ khi sư tổ biết tin tức chạy tới, thấy Bích Đàm đang giao thủ với chưởng môn, ác tặc Bán Nhai kia lại âm thầm đánh lén, lão bỗng nhiên chui ra, từ sau lưng đánh nát xương tỳ bà của chưởng môn…”
Ấn đường của Thi VôĐoan giật một cái. Trầm mặc năm năm, lần đầu tiên chính tai nghe thấy chuyện này, y vốn cho rằng mình đã bình tĩnh, ai ngờ khoảnh khắc ấy ***g ngực giống nhưđốt lửa, hồi lâu trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh đờđẫn kia bỗng lộ ra nụ cười, thanh âm càng thấp, y “Ồ” một tiếng, hỏi: “Là Bán Nhai, ngươi chính mắt nhìn thấy sao?”
Tuệ nhi gật đầu nói: “Chúng con đi theo sư tổ, đều nhìn thấy.”
Ánh mắt cô dừng trên người Thi VôĐoan, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ nửa cúi đầu cùng khóe miệng vẫn còn ý cười kia lại có vài phần lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, khóe mắt Thi VôĐoan rất dài, như một bút quét ngang, sau một nét đậm màu lại lưu vài nét dày, cô không nhìn rõ ánh mắt đối phương, không nhịn được hỏi: “Tiểu sư thúc?”
Thi Vô Đoan không đểý, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Khổ Nhược sư thúc là bị cái gì trói buộc?”
Khổ Nhược xưa nay vô tranh với đời, với đệ tử thu đồ cũng không quản thúc nhiều, môn hạ có rất nhiều tiểu nha đầu tuổi nhỏ và tu vi không cao như Tuệ nhi, có thể tưởng tượng tình huống hình thế nghiêng về một phía lúc ấy, một mình bà thoát thân còn không dễ, huống chi là dẫn theo một đống gánh nặng đồđệđồ tôn này.
Mặt khác, thứ nhất Bích Đàm vì “ân nghĩa đồng môn” hư vô mờ mịt kia của ông ta, thứ hai đại khái Huyền Tông tứđại phái hệđột nhiên thiếu một nửa, để người ngoài nhìn cũng thật sự không ra sao. Chỉ sợ làđãđạt thành hiệp nghị gì, làm khó Khổ Nhược đại sư tính tình như tràng pháo kia lại vì môn hạ mà nhẫn nhục nhiều năm.
“Sư tổ thân bị Khổn thánh văn.”
Thi Vô Đoan ngẩn ra, chậm rãi nhíu mày – món này y có biết, có thể dung vào bảy kinh tám mạch của người ta, bình nhật không nhìn ra, không hềảnh hưởng hoạt động tầm thường, chỉ là không thể vọng động chân lực, nếu không Khổn thánh văn sẽ từ trong huyết mạch trồi lên, trói chết người mới thôi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một cái chuông nhỏ treo ở xà nhà trên đỉnh đầu Tuệ nhi vang khẽ một tiếng, Tuệ nhi sửng sốt, Thi VôĐoan lại đứng dậy, ngón trỏ chặn môi ngăn cô nói, thấp giọng bảo: “Có người xông vào, đừng lên tiếng.”
Tuệ nhi mở to hai mắt, mặt mày trắng bệch.
Thi Vô Đoan túm cô vào phòng, kéo một cái tủ cũ kỹ trong phòng ngủ, lôi thỏ tinh đang gặm lá rau bên trong ra, sau đóđẩy Tuệ nhi vào: “Trốn ởđây, đừng lên tiếng.”
Tuệ nhi dưới tình thế cấp bách túm chặt tay áo y: “Tiểu sư thúc, đây là…đây là…”
Thi Vô Đoan động tác nhanh nhẹn, trên mặt lại không nhìn ra mảy may sốt ruột, chỉ bình tĩnh cười cười, vỗ tay cô nói: “Không sao đâu, ta sống thời gian quá dài, chung quy có người không nhìn nổi thôi.”
Tuệ nhi kinh hãi che miệng. Cô dường như mới ý thức được, tiểu sư thúc thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ mình là không cùng một dạng với mình, trong năm năm, y không có một sư tổ cam nguyện xả thân che chở, không cóđồng môn giúp đỡ, chỉ một mình trong tiểu viện trên núi cô linh như phần mộ, thủ một bộ tinh bàn chết khô qua ngày.
Y giống như là… sinh hoạt trong một thế giới khác.
Thi Vô Đoan không hềđểýđến cô, nói xong không phân trần đóng cửa tủ, một mình đứng trong phòng giây lát, hít vào một hơi thật sâu.
“Nếu là Bán Nhai, ta cũng sẽ chọn động thủ vào lúc này, cơ hội kiểu này thật sự không nhiều.” Thi VôĐoan nghĩ, lại liếc cửa tủ một cái, suy tính: “Vốn còn muốn mượn sức Khổ Nhược sư thúc một phen, hiện tại xem ra chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.”
Y chỉnh lại ngoại bào, không chút hoang mang đi đến gian ngoài, cúi người đốt nến – sáp này quá ngắn, chỉ bằng ngón cái của người lớn, màu lại đỏđến yêu dị, sáp nhỏ xuống phảng phất đang chảy máu, trong mùi khói lửa ẩn ẩn có một chút mùi tanh của máu.
Thi Vô Đoan đưa tay nhặt chụp đèn che nến lại, thúy bình điểu ngủ trên cái giá bên cạnh lập tức tỉnh giấc, trừng đôi mắt tròn xoe vỗ cánh bay lên vai Thi VôĐoan, thỏ tinh dường như cũng nhận thấy nguy hiểm, co cẳng lao đến rúc bên chân y.
Thi Vô Đoan mở cánh cửa gỗ gian ngoài, cung kính chỉnh ống tay áo, chắp tay nói với mấy người trong viện: “Không biết mấy vị sư huynh đến, VôĐoan không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.”
Đám Triệu Thừa Nghiệp vào viện, còn chưa vào trong, bỗng nhiên bốn phía tinh bàn kia lại bốc sương trắng, họ nhất thời sa vào mây mù dày đặc, Triệu Thừa Nghiệp không nhịn được kinh hãi, lòng nói vừa rồi nhận mệnh lệnh của sư thúc, còn nói lén xử lý tên nhãi như vậy là dễ như trở bàn tay, ai ngờ trong viện này lại có huyền cơ khác – tiểu quỷ này những năm qua chẳng lẽđúng như sư thúc liệu, một mực giấu tài giả bộ hồđồ? “Là trận pháp.” Tưởng Sùng Văn theo sau nói, hắn tự thấy có chút nghiên cứu với phép ảo cảnh, bằng không cũng chẳng tự bêu xấu biểu diễn ảo cảnh trên đại hội thuật võ, màảo cảnh và trận pháp dị khúc đồng công, hắn cũng xem qua nhiều, Tưởng Sùng Văn hơi bấm tay tính bốn phía một phen, chỉ con đường đá dưới đất nói, “Ta thấy sương mù này như là‘Huyết chúc chi trận’, không phải trận pháp gì quá cao thâm, các vị theo sát ta, chớđểđi nhầm.”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng cửa mở, Thi VôĐoan kia dù bận vẫn ung dung đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười như nghênh khách bát phương, đâu còn mảy may sựđần độn ban ngày.
Chỉ thấy y chậm rãi lướt tầm mắt qua mấy người ởđây, lắc đầu thở dài không hề nóng nảy: “Bán Nhai sư thúc thật sự xem trọng ta rồi.”
Tưởng Sùng Văn cười khẩy nói: “Tiểu tử, chẳng qua một Huyết chúc trận màđã muốn vây khốn chúng ta, bảo chúng ta nên nói ngươi là to gan lớn mật quá mức, hay làếch ngồi đáy giếng quá sức?”
Thi Vô Đoan khiêm tốn nói: “Sư huynh giáo huấn phải lắm.”
Tưởng Sùng Văn: “…”
Thi Vô Đoan giũ tay áo, lại cười xòa nói: “Tiểu đệ bên này đơn sơ, chẳng lấy ra được thứ gì tốt, chỉ có mấy tấc nến cùng mấy mẩu linh thạch trong viện, dùng nguyên liệu ngay tại chỗ, thập phần sơ sài, thật sự làđã khinh nhờn các sư huynh.”
Y mấy năm nay không hay cười, giờđây cười rộ lên lại mang máng là bộ dáng lúc nhỏ, ẩn ẩn lộ ra hai chiếc răng khểnh, má trái một lúm đồng tiền không sâu không cạn như thểấp ủ một chén xấu xa, khiến người ta… cực kỳ muốn đánh y.
Triệu Thừa Nghiệp cắn răng nói: “Tưởng sư huynh, còn lắm lời với tiểu súc sinh này làm gì?”
Tưởng Sùng Văn cũng chẳng thèm để mắt đến Thi VôĐoan, tức thìđể biểu hiện tạo nghệ trên thuật trận pháp, lập tức không chút do dự cất bước lên trước.
Sau đó… chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Triệu Thừa Nghiệp cảm thấy Thi VôĐoan trên vai có thúy bình điểu đứng, dưới chân có thỏ tinh đang cọ, thủy chung tựa tiếu phi tiếu đứng ở nơi cách họ hai trượng – nhưng mà hai trượng này phảng phất còn xa hơn muôn sông nghìn núi, chẳng cách nào bước qua được, hắn không nhịn được khá lo ngại nhìn Tưởng Sùng Văn, lại thấy trên trán sư huynh này cũng vã mồ hôi lạnh.
Thi Vô Đoan chỉ học trận pháp mấy tháng, nếu luận chủng loại trận pháp từng thấy, là tuyệt đối không bằng Tưởng Sùng Văn, nhưng y học ở chỗ Giang Hoa tản nhân chính là bản chất của trận pháp –đó là toán thuật.
Người tầm thường tính sổ là toán thuật, thôi diễn tinh thần biến hóa cũng là toán thuật, kỳ thật trận pháp dù cho thiên biến vạn hóa, chẳng qua vạn biến không rời tông – có một linh vật làm trận nhãn, một trận chủ làm môi giới, theo phép tính nào đó thôi. Chỉ cần minh bạch những phép tính này, thực ra trên đời vốn không có trận pháp chi thuật, cho dù người khác nghe nhiều cố ghi nhớ một ngàn loại trận pháp kỹ càng, người bày trận cũng tự có biện pháp biến đổi tùy ý một số lượng, biến nó thành một ngàn lẻ một loại hình trạng.
Chỉ là Thi VôĐoan ngoài mặt cười hì hì giả vờ trấn định, trong lòng lại biết trận pháp này của mình mấy cân mấy lạng, Bích Đàm chưa từng hà khắc y, nhưng cũng tuyệt không để y tiếp xúc đến bất cứ thứ gì có thể có linh tính, trừ bộ tinh bàn y mang về.
Đoạn huyết chúc kia là y dùng máu của mình và một sợi tinh ti dung vào sáp làm thành, đã thử vô số lần, tổng cộng chỉ thành một đoạn ngắn như vậy, đốt hết là không còn nữa.
Vì thế y không dám trì hoãn nhiều, sau khi xác định trận pháp đã vây được đám người này, liền chắp tay khách khí nói: “Xin lỗi chư vị sư huynh, thật sự là các ngươi tới không đúng lúc, tiểu đệđang định xuống núi du lịch, sợ rằng không kịp chiêu đãi khách quý, thứ lỗi không bồi được, trà nước bánh ngọt mong rằng chư vị tự tiện, tự tiện.”
Nói xong Thi Vô Đoan quay người đi ngay, phảng phất phút chốc đã biến mất ngay trước mặt những kẻ bị nhốt trong trận.
Thi Vô Đoan đi con đường nào đây? Tự nhiên là con đường Bán Nhai để không kinh động bất cứ ai trừ khử y trong im ắng mà cốý dọn dẹp. Triệu Thừa Nghiệp cũng miễn cưỡng là một nhân tài, công phu rất đủ, để Thi VôĐoan đi thẳng từ tiểu viện của đạo tổ xuống mãi chỗ trạm gác thủ vệđầu tiên cũng chẳng có ai ngăn cản.
Thi Vô Đoan nấp trong bụi cây, dò xét thủ vệ kia, trong lòng thầm nghĩ– giờ thì phiền toái rồi, xem ra là lâu ngày không xuống núi, không còn quen thuộc vị trí trạm gác, sao nơi này đã bắt đầu có người thủ rồi?
Y biết huyết chúc không đốt được thời gian dài, liền khẽ nhíu mày. Thúy bình điểu đãđược y thả bay, y liền với tay bế thỏ tinh lên, ra sức ném vào bao hành lý, nhưng con thỏ này thật sự quá“hùng vĩ”, không nhét vào được. Thi VôĐoan hơi bực mình, dùng ngón tay chọc đầu thỏ tinh, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự là yêu tinh à? Sao có thể như vậy…”
Thỏ tinh nịnh nọt chớp mắt nhìn y, dùng đầu ẩy ẩy ngón tay y, cái miệng ba mảnh mấp máy, Thi VôĐoan khom vai, hai vật sống hiếm hoi ba năm qua bầu bạn bên cạnh dù ngốc hơn cũng có vài phần tình cảm, không thể ném nó lại không quản.
Y ngồi xổm nơi đóđộng não, bỗng nhiên nhìn cỏ mọc khắp nơi, Thi VôĐoan chợt động tâm tư, nhổ mấy cây, mười ngón bay múa, chẳng qua giây lát đã bện thành đống động vật nhỏ rất ra dáng, Thi VôĐoan miệng thầm đọc chú văn, chốc lát đã thấy lũđộng vật nhỏ kia lắc lưđứng dậy, chạy đi bốn phương tám hướng.
Thi Vô Đoan nở nụ cười nhẹ nhàng mà làm hiệu, những vật bằng cỏ này đồng thời bốc cháy, mang theo từng ngọn lửa nhỏ nhảy lên nhảy xuống, trên núi cỏ cây rậm rạp, nhà cửa đa số bằng gỗ, kỵ minh hỏa nhất, Thi VôĐoan cốý giở trò, giây lát lửa liền bốc lên.
Tứ xứđều đang bốc khói, chẳng ai biết lại là cháy từ nơi nào đầu tiên. Thủ vệ chỗ kia uống quá chén, đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khói gay mũi, vọt lên ba thước cắm đầu lao ra, kêu la: “Cháy rồi! Cháy rồi!”
Tiếng hỗn loạn dần dần vang lên, Thi VôĐoan cốc đầu thỏ tinh mệnh lệnh: “Giả chết!”
Thỏ tinh hồđồ nhìn y, Thi VôĐoan lại nói: “Không giả chết làđánh chết ngươi!”
Thỏ tinh lập tức trợn mắt, chổng vó, bất động.
Thi Vô Đoan túm tai xách nó lên, cắt ngón tay mình bôi lên lông thỏ, trong lúc tối lửa tắt đèn giống như là xách một món ăn dân dã bình thường, y cúi đầu vò xù tóc, lau bụi lên mặt một phen, nhân loạn lẩn ra.
Khóe mắt quét qua ngọn lửa càng lúc càng to, lại nhớ tới tình cảnh năm ấy trong Thương Vân cốc, mình tuổi nhỏ bện dế làm tròđể Bạch Ly cười, không nhịn được cảm thấy tựa như cách một đời.
“Môn hạ của Khổ Nhược sư thúc nhỉ.” Thi VôĐoan lại chỉ nhìn lướt một cái, bước chân chẳng dừng một thoáng, điềm nhiên quay người đóng cửa, lúc này mới thấp giọng nói tiếp.
Tiểu cô nương này tuổi không lớn, nghe xưng hôước chừng làđồ tôn của Khổ Nhược, y chưa từng gặp.
Bất quá cũng phải, mấy sư tỷ muội có bản lĩnh thậm chí những người nổi bật trong lứa đồ tôn môn hạ Khổ Nhược đại sư toàn bị Bích Đàm trông chừng ngoài lỏng trong chặt, cũng chỉ có tiểu cô nương nhút nhát không gây chúý như vậy có thể nhân cơ hội lẩn vào: “Xưng hô thế nào đây?”
Thiếu nữ ngớ ra, lúng túng đáp một tiếng: “Tiểu sư thúc cứ gọi con là Tuệ nhi.”
Thi Vô Đoan rót cho cô một chén trà, giải thích: “Ngồi đi, ta biết trong phòng có người. Lúc ngươi vào đãđụng đến trận nghênh khách ta bày nơi đó, xem người đến bao nhiêu phân lượng có thể biết ngươi là từđâu đến.”
Phân lượng của một tiểu cô nương tự nhiên không thểđánh đồng với nam nhân trưởng thành, nơi có tiểu cô nương trong cả Huyền Tông ước chừng chỉ có môn hạ Khổ Nhược. Thi VôĐoan chỉ giải thích đến đây rồi thôi, đi thẳng vào chủđề: “Khổ Nhược sư thúc có chuyện gì quan trọng giao cho ta sao?”
Y dường nhưđã quen phương thức nói chuyện chậm chạp kiểu đó, lúc này thanh âm nghe không sốt ruột chút nào, lại cực nhẹ, thiếu nữ lần đầu tiên mạo hiểm, vốn trong lòng cực sợ, bỗng dưng thả lỏng theo y, vừa nhận chén trà cảm ơn, vừa nói: “Sư tổ bảo con đến xem thử tiểu sư thúc sống có tốt không. Sư tổ còn nói, người biết tiểu sư thúc là bị… bịác tặc Bích Đàm nhốt ởđây, bảo người đừng manh động, nhất định nghĩ cách cứu người ra.”
Thi Vô Đoan cười, thầm nghĩ ta không manh động là sẽ không có ai đòi mạng ta sao? Hơn nữa Khổ Nhược sư thúc trước mắt bản thân cũng là Bồ Tát bùn qua sông, còn quản được rủi ro của người khác? Nhưng trong lòng cũng cảm kích, gật đầu nói: “VôĐoan bất hiếu, làm phiền sư thúc lo lắng, Khổ Nhược sư thúc lão nhân gia cóổn không?”
Tuệ nhi vành mắt đỏ hoe chực rơi lệ, Thi VôĐoan âm thầm thở dài, đành xuất ngôn nhắc nhở: “Tuệ nhi, chỗ ta không an toàn, ngươi nói ngắn gọn thôi.”
Tuệ nhi gật đầu, ra sức lau mắt một phen, khóe miệng lại vẫn không nhịn được mếu máo, cô cắn môi, liều mạng nhịn xuống, một lát sau mới nói: “Sư tổ và chư vị sư bá sư thúc, cùng với chúng sư tỷ muội đều biết, chưởng môn là bị hai ác nhân Bích Đàm và Bán Nhai này hại chết, chỉ bởi vì chưởng môn không đồng ý việc đốt sơn đăng vay quốc vận, lúc ấy thánh chỉ truyền lên Cửu Lộc sơn, chưởng môn cự tuyệt không tiếp chỉ, sau đó chẳng ngờ trong Huyền Tông chúng ta lại có kẻ xấu ăn bên trong bò ra ngoài như vậy…”
Quả thế– trong lòng Thi VôĐoan sớm nắm được, trên mặt không hề biến hóa, chỉ bình tĩnh nghe.
“Sư tổ ngày trước vào núi thanh tu, sớm không quản thế tục chi tranh, người nói vay và không vay cũng chẳng có gì, chỉ là bọn họ làm sao dám… làm sao dám phạm thượng, còn hạ lệnh truy sát đồng môn?”
Thấy cô vừa nói vừa đỏ hoe mắt, Thi VôĐoan khoát tay ngắt lời, hỏi: “Vừa nãy trên đại hội thuật võ ta thấy sư thúc hành động không tự do lắm, chuyện là thế nào?”
Nước mắt rào rào rơi xuống từđôi mắt to của Tuệ nhi, cô nức nở nói: “Ngày đó trên Huyền Tông người của hai phái xung đột kịch liệt, chúng con và sư tổở xa hơn một chút, chờ khi sư tổ biết tin tức chạy tới, thấy Bích Đàm đang giao thủ với chưởng môn, ác tặc Bán Nhai kia lại âm thầm đánh lén, lão bỗng nhiên chui ra, từ sau lưng đánh nát xương tỳ bà của chưởng môn…”
Ấn đường của Thi VôĐoan giật một cái. Trầm mặc năm năm, lần đầu tiên chính tai nghe thấy chuyện này, y vốn cho rằng mình đã bình tĩnh, ai ngờ khoảnh khắc ấy ***g ngực giống nhưđốt lửa, hồi lâu trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh đờđẫn kia bỗng lộ ra nụ cười, thanh âm càng thấp, y “Ồ” một tiếng, hỏi: “Là Bán Nhai, ngươi chính mắt nhìn thấy sao?”
Tuệ nhi gật đầu nói: “Chúng con đi theo sư tổ, đều nhìn thấy.”
Ánh mắt cô dừng trên người Thi VôĐoan, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ nửa cúi đầu cùng khóe miệng vẫn còn ý cười kia lại có vài phần lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, khóe mắt Thi VôĐoan rất dài, như một bút quét ngang, sau một nét đậm màu lại lưu vài nét dày, cô không nhìn rõ ánh mắt đối phương, không nhịn được hỏi: “Tiểu sư thúc?”
Thi Vô Đoan không đểý, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Khổ Nhược sư thúc là bị cái gì trói buộc?”
Khổ Nhược xưa nay vô tranh với đời, với đệ tử thu đồ cũng không quản thúc nhiều, môn hạ có rất nhiều tiểu nha đầu tuổi nhỏ và tu vi không cao như Tuệ nhi, có thể tưởng tượng tình huống hình thế nghiêng về một phía lúc ấy, một mình bà thoát thân còn không dễ, huống chi là dẫn theo một đống gánh nặng đồđệđồ tôn này.
Mặt khác, thứ nhất Bích Đàm vì “ân nghĩa đồng môn” hư vô mờ mịt kia của ông ta, thứ hai đại khái Huyền Tông tứđại phái hệđột nhiên thiếu một nửa, để người ngoài nhìn cũng thật sự không ra sao. Chỉ sợ làđãđạt thành hiệp nghị gì, làm khó Khổ Nhược đại sư tính tình như tràng pháo kia lại vì môn hạ mà nhẫn nhục nhiều năm.
“Sư tổ thân bị Khổn thánh văn.”
Thi Vô Đoan ngẩn ra, chậm rãi nhíu mày – món này y có biết, có thể dung vào bảy kinh tám mạch của người ta, bình nhật không nhìn ra, không hềảnh hưởng hoạt động tầm thường, chỉ là không thể vọng động chân lực, nếu không Khổn thánh văn sẽ từ trong huyết mạch trồi lên, trói chết người mới thôi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một cái chuông nhỏ treo ở xà nhà trên đỉnh đầu Tuệ nhi vang khẽ một tiếng, Tuệ nhi sửng sốt, Thi VôĐoan lại đứng dậy, ngón trỏ chặn môi ngăn cô nói, thấp giọng bảo: “Có người xông vào, đừng lên tiếng.”
Tuệ nhi mở to hai mắt, mặt mày trắng bệch.
Thi Vô Đoan túm cô vào phòng, kéo một cái tủ cũ kỹ trong phòng ngủ, lôi thỏ tinh đang gặm lá rau bên trong ra, sau đóđẩy Tuệ nhi vào: “Trốn ởđây, đừng lên tiếng.”
Tuệ nhi dưới tình thế cấp bách túm chặt tay áo y: “Tiểu sư thúc, đây là…đây là…”
Thi Vô Đoan động tác nhanh nhẹn, trên mặt lại không nhìn ra mảy may sốt ruột, chỉ bình tĩnh cười cười, vỗ tay cô nói: “Không sao đâu, ta sống thời gian quá dài, chung quy có người không nhìn nổi thôi.”
Tuệ nhi kinh hãi che miệng. Cô dường như mới ý thức được, tiểu sư thúc thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ mình là không cùng một dạng với mình, trong năm năm, y không có một sư tổ cam nguyện xả thân che chở, không cóđồng môn giúp đỡ, chỉ một mình trong tiểu viện trên núi cô linh như phần mộ, thủ một bộ tinh bàn chết khô qua ngày.
Y giống như là… sinh hoạt trong một thế giới khác.
Thi Vô Đoan không hềđểýđến cô, nói xong không phân trần đóng cửa tủ, một mình đứng trong phòng giây lát, hít vào một hơi thật sâu.
“Nếu là Bán Nhai, ta cũng sẽ chọn động thủ vào lúc này, cơ hội kiểu này thật sự không nhiều.” Thi VôĐoan nghĩ, lại liếc cửa tủ một cái, suy tính: “Vốn còn muốn mượn sức Khổ Nhược sư thúc một phen, hiện tại xem ra chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.”
Y chỉnh lại ngoại bào, không chút hoang mang đi đến gian ngoài, cúi người đốt nến – sáp này quá ngắn, chỉ bằng ngón cái của người lớn, màu lại đỏđến yêu dị, sáp nhỏ xuống phảng phất đang chảy máu, trong mùi khói lửa ẩn ẩn có một chút mùi tanh của máu.
Thi Vô Đoan đưa tay nhặt chụp đèn che nến lại, thúy bình điểu ngủ trên cái giá bên cạnh lập tức tỉnh giấc, trừng đôi mắt tròn xoe vỗ cánh bay lên vai Thi VôĐoan, thỏ tinh dường như cũng nhận thấy nguy hiểm, co cẳng lao đến rúc bên chân y.
Thi Vô Đoan mở cánh cửa gỗ gian ngoài, cung kính chỉnh ống tay áo, chắp tay nói với mấy người trong viện: “Không biết mấy vị sư huynh đến, VôĐoan không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính.”
Đám Triệu Thừa Nghiệp vào viện, còn chưa vào trong, bỗng nhiên bốn phía tinh bàn kia lại bốc sương trắng, họ nhất thời sa vào mây mù dày đặc, Triệu Thừa Nghiệp không nhịn được kinh hãi, lòng nói vừa rồi nhận mệnh lệnh của sư thúc, còn nói lén xử lý tên nhãi như vậy là dễ như trở bàn tay, ai ngờ trong viện này lại có huyền cơ khác – tiểu quỷ này những năm qua chẳng lẽđúng như sư thúc liệu, một mực giấu tài giả bộ hồđồ? “Là trận pháp.” Tưởng Sùng Văn theo sau nói, hắn tự thấy có chút nghiên cứu với phép ảo cảnh, bằng không cũng chẳng tự bêu xấu biểu diễn ảo cảnh trên đại hội thuật võ, màảo cảnh và trận pháp dị khúc đồng công, hắn cũng xem qua nhiều, Tưởng Sùng Văn hơi bấm tay tính bốn phía một phen, chỉ con đường đá dưới đất nói, “Ta thấy sương mù này như là‘Huyết chúc chi trận’, không phải trận pháp gì quá cao thâm, các vị theo sát ta, chớđểđi nhầm.”
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng cửa mở, Thi VôĐoan kia dù bận vẫn ung dung đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười như nghênh khách bát phương, đâu còn mảy may sựđần độn ban ngày.
Chỉ thấy y chậm rãi lướt tầm mắt qua mấy người ởđây, lắc đầu thở dài không hề nóng nảy: “Bán Nhai sư thúc thật sự xem trọng ta rồi.”
Tưởng Sùng Văn cười khẩy nói: “Tiểu tử, chẳng qua một Huyết chúc trận màđã muốn vây khốn chúng ta, bảo chúng ta nên nói ngươi là to gan lớn mật quá mức, hay làếch ngồi đáy giếng quá sức?”
Thi Vô Đoan khiêm tốn nói: “Sư huynh giáo huấn phải lắm.”
Tưởng Sùng Văn: “…”
Thi Vô Đoan giũ tay áo, lại cười xòa nói: “Tiểu đệ bên này đơn sơ, chẳng lấy ra được thứ gì tốt, chỉ có mấy tấc nến cùng mấy mẩu linh thạch trong viện, dùng nguyên liệu ngay tại chỗ, thập phần sơ sài, thật sự làđã khinh nhờn các sư huynh.”
Y mấy năm nay không hay cười, giờđây cười rộ lên lại mang máng là bộ dáng lúc nhỏ, ẩn ẩn lộ ra hai chiếc răng khểnh, má trái một lúm đồng tiền không sâu không cạn như thểấp ủ một chén xấu xa, khiến người ta… cực kỳ muốn đánh y.
Triệu Thừa Nghiệp cắn răng nói: “Tưởng sư huynh, còn lắm lời với tiểu súc sinh này làm gì?”
Tưởng Sùng Văn cũng chẳng thèm để mắt đến Thi VôĐoan, tức thìđể biểu hiện tạo nghệ trên thuật trận pháp, lập tức không chút do dự cất bước lên trước.
Sau đó… chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Triệu Thừa Nghiệp cảm thấy Thi VôĐoan trên vai có thúy bình điểu đứng, dưới chân có thỏ tinh đang cọ, thủy chung tựa tiếu phi tiếu đứng ở nơi cách họ hai trượng – nhưng mà hai trượng này phảng phất còn xa hơn muôn sông nghìn núi, chẳng cách nào bước qua được, hắn không nhịn được khá lo ngại nhìn Tưởng Sùng Văn, lại thấy trên trán sư huynh này cũng vã mồ hôi lạnh.
Thi Vô Đoan chỉ học trận pháp mấy tháng, nếu luận chủng loại trận pháp từng thấy, là tuyệt đối không bằng Tưởng Sùng Văn, nhưng y học ở chỗ Giang Hoa tản nhân chính là bản chất của trận pháp –đó là toán thuật.
Người tầm thường tính sổ là toán thuật, thôi diễn tinh thần biến hóa cũng là toán thuật, kỳ thật trận pháp dù cho thiên biến vạn hóa, chẳng qua vạn biến không rời tông – có một linh vật làm trận nhãn, một trận chủ làm môi giới, theo phép tính nào đó thôi. Chỉ cần minh bạch những phép tính này, thực ra trên đời vốn không có trận pháp chi thuật, cho dù người khác nghe nhiều cố ghi nhớ một ngàn loại trận pháp kỹ càng, người bày trận cũng tự có biện pháp biến đổi tùy ý một số lượng, biến nó thành một ngàn lẻ một loại hình trạng.
Chỉ là Thi VôĐoan ngoài mặt cười hì hì giả vờ trấn định, trong lòng lại biết trận pháp này của mình mấy cân mấy lạng, Bích Đàm chưa từng hà khắc y, nhưng cũng tuyệt không để y tiếp xúc đến bất cứ thứ gì có thể có linh tính, trừ bộ tinh bàn y mang về.
Đoạn huyết chúc kia là y dùng máu của mình và một sợi tinh ti dung vào sáp làm thành, đã thử vô số lần, tổng cộng chỉ thành một đoạn ngắn như vậy, đốt hết là không còn nữa.
Vì thế y không dám trì hoãn nhiều, sau khi xác định trận pháp đã vây được đám người này, liền chắp tay khách khí nói: “Xin lỗi chư vị sư huynh, thật sự là các ngươi tới không đúng lúc, tiểu đệđang định xuống núi du lịch, sợ rằng không kịp chiêu đãi khách quý, thứ lỗi không bồi được, trà nước bánh ngọt mong rằng chư vị tự tiện, tự tiện.”
Nói xong Thi Vô Đoan quay người đi ngay, phảng phất phút chốc đã biến mất ngay trước mặt những kẻ bị nhốt trong trận.
Thi Vô Đoan đi con đường nào đây? Tự nhiên là con đường Bán Nhai để không kinh động bất cứ ai trừ khử y trong im ắng mà cốý dọn dẹp. Triệu Thừa Nghiệp cũng miễn cưỡng là một nhân tài, công phu rất đủ, để Thi VôĐoan đi thẳng từ tiểu viện của đạo tổ xuống mãi chỗ trạm gác thủ vệđầu tiên cũng chẳng có ai ngăn cản.
Thi Vô Đoan nấp trong bụi cây, dò xét thủ vệ kia, trong lòng thầm nghĩ– giờ thì phiền toái rồi, xem ra là lâu ngày không xuống núi, không còn quen thuộc vị trí trạm gác, sao nơi này đã bắt đầu có người thủ rồi?
Y biết huyết chúc không đốt được thời gian dài, liền khẽ nhíu mày. Thúy bình điểu đãđược y thả bay, y liền với tay bế thỏ tinh lên, ra sức ném vào bao hành lý, nhưng con thỏ này thật sự quá“hùng vĩ”, không nhét vào được. Thi VôĐoan hơi bực mình, dùng ngón tay chọc đầu thỏ tinh, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự là yêu tinh à? Sao có thể như vậy…”
Thỏ tinh nịnh nọt chớp mắt nhìn y, dùng đầu ẩy ẩy ngón tay y, cái miệng ba mảnh mấp máy, Thi VôĐoan khom vai, hai vật sống hiếm hoi ba năm qua bầu bạn bên cạnh dù ngốc hơn cũng có vài phần tình cảm, không thể ném nó lại không quản.
Y ngồi xổm nơi đóđộng não, bỗng nhiên nhìn cỏ mọc khắp nơi, Thi VôĐoan chợt động tâm tư, nhổ mấy cây, mười ngón bay múa, chẳng qua giây lát đã bện thành đống động vật nhỏ rất ra dáng, Thi VôĐoan miệng thầm đọc chú văn, chốc lát đã thấy lũđộng vật nhỏ kia lắc lưđứng dậy, chạy đi bốn phương tám hướng.
Thi Vô Đoan nở nụ cười nhẹ nhàng mà làm hiệu, những vật bằng cỏ này đồng thời bốc cháy, mang theo từng ngọn lửa nhỏ nhảy lên nhảy xuống, trên núi cỏ cây rậm rạp, nhà cửa đa số bằng gỗ, kỵ minh hỏa nhất, Thi VôĐoan cốý giở trò, giây lát lửa liền bốc lên.
Tứ xứđều đang bốc khói, chẳng ai biết lại là cháy từ nơi nào đầu tiên. Thủ vệ chỗ kia uống quá chén, đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khói gay mũi, vọt lên ba thước cắm đầu lao ra, kêu la: “Cháy rồi! Cháy rồi!”
Tiếng hỗn loạn dần dần vang lên, Thi VôĐoan cốc đầu thỏ tinh mệnh lệnh: “Giả chết!”
Thỏ tinh hồđồ nhìn y, Thi VôĐoan lại nói: “Không giả chết làđánh chết ngươi!”
Thỏ tinh lập tức trợn mắt, chổng vó, bất động.
Thi Vô Đoan túm tai xách nó lên, cắt ngón tay mình bôi lên lông thỏ, trong lúc tối lửa tắt đèn giống như là xách một món ăn dân dã bình thường, y cúi đầu vò xù tóc, lau bụi lên mặt một phen, nhân loạn lẩn ra.
Khóe mắt quét qua ngọn lửa càng lúc càng to, lại nhớ tới tình cảnh năm ấy trong Thương Vân cốc, mình tuổi nhỏ bện dế làm tròđể Bạch Ly cười, không nhịn được cảm thấy tựa như cách một đời.
Danh sách chương