Tư Kim bước vào với sắc mặt đen thui:
“Harold, tối qua là ai chê móng tay tôi xấu? Còn ai nói sáng nay sẽ cùng tôi đi Long Cốc?”

Harold: “……”

Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến móng tay lấp lánh, hắn đã quên béng chuyện đó từ lâu rồi.

Ánh mắt Tư Kim liếc thấy một rổ đồng vàng trên sàn và cả đống đá quý bị bỏ đi trên bàn. Tên này đúng là biết cách chơi sang thật đấy. Nhưng vừa nhớ đến chuyện hôm qua bị hắn phá hỏng móng tay, cơn tức của Tư Kim lại trào lên:
“Ra ngoài đánh một trận!”

Ban đầu Harold còn tỏ vẻ lúng túng, nhưng nghe Tư Kim thách đấu là hiểu ngay ý định trả đũa. Hắn lập tức giấu tay ra sau lưng, làm bộ thành thục mà nói:
“Tư Kim, cả ngày cứ đánh đ.ấ.m mãi, cậu không thấy mệt sao?”

Tư Kim: “……”

Muốn tức ch.ết mà! Trong cả Long Cốc, chỉ có ngươi Harold là không đủ tư cách nói câu đó đấy biết không? Lộ Dao không muốn để hai con rồng đánh nhau trong tiệm mình, liền đứng lên hòa giải:
“Mỹ giáp của Harold đã làm xong rồi, hai người có thể cùng nhau đi được rồi, đừng cãi nhau nữa ha.”

Tư Kim nghe vậy, các đốt ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc”, nén cơn giận mà nói:
“Harold, phải đi Long Cốc rồi.”

Harold thì lại thản nhiên ngồi xuống, đem cả rổ đồng vàng đẩy qua cho Lộ Dao:
“Tôi thích nơi này, tôi muốn ở lại đây.”

Lộ Dao nhìn rổ đồng vàng lấp lánh, miệng muốn từ chối mà không thốt ra được.

Ở thế giới này, dù đồng vàng không thể mang về thế giới của cô, nhưng nó vẫn có thể dùng để mua thức ăn và đồ dùng. Thế giới của cô không có dị không gian, không thể cất giữ, nhưng dùng tại chỗ thì hoàn toàn được.

Một rổ vàng lớn như vậy, có thể mua cả tấn thịt, rau, trứng sữa mang về nhà.

Cô muốn thử xem có thể mua ít đồ ăn đem đến tiệm ăn vặt bán được không, để giảm bớt áp lực kinh tế hiện tại.

Tư Kim thấy Lộ Dao có vẻ sẽ bị “thỏa hiệp” trước sự mê hoặc của của cải, hắn cũng có thể hiểu, ai lại có thể từ chối kho báu lấp lánh cơ chứ?

Tuy nhiên, hắn không thể để Harold cứ thế bám lấy nơi này. Hắn rút ra từ trong n.g.ự.c một quyển sách, đưa cho Lộ Dao:
“Chủ tiệm, tôi muốn tặng cô quyển sách ma pháp này. Nó bao gồm toàn bộ các loại hình ma pháp của đại lục Alexander, đơn giản dễ hiểu, cực kỳ phù hợp cho người mới học.”

Lộ Dao đang định vươn tay về phía rổ vàng thì khựng lại. Sách ma pháp, cô cũng rất muốn có, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Harold dùng ma pháp thu nhỏ đá quý, sự tò mò và hứng thú của cô với ma pháp đã tăng vọt.

Sách ma pháp của tộc rồng, chắc chắn là đồ tốt.

Lộ Dao từ trước đến nay luôn đưa ra quyết định rất nhanh, lập tức đẩy rổ đồng vàng sang một bên, nhận lấy quyển sách ma pháp, thuận miệng hỏi:
“Vừa rồi Harold dùng trận pháp thu nhỏ đá quý, trong sách này có nội dung tương tự không?”

Tư Kim gật đầu xác nhận.

Đây là sách ma pháp mà các tiểu long ở Long Cốc, từ nhà trẻ đến tiểu học, đều phải học. Trong sách bao gồm các loại trận pháp thực dụng, công thức điều chế dược tề, thuật luyện kim, tất cả đều được trình bày bằng đồ hình đơn giản, sinh động, dễ học dễ nhớ.

Nghĩ đến đây, Tư Kim lấy ra một viên đá thủy tinh màu trắng, nói:
“Trước khi bắt đầu học, cô có muốn thử kiểm tra thuộc tính của mình một chút không?”

Viên đá thủy tinh màu trắng kia được gọi là màu tinh khi hấp thụ các loại ma lực khác nhau, nó sẽ phản ứng tương ứng:
Nếu mặt đá xuất hiện vết nứt hình lưỡi liềm như trăng non, đó là thuộc tính phong.
Nếu viên đá nóng dần lên và chuyển đỏ, đó là hỏa.
Nếu bề mặt lấp lóe tia chớp tím, đó là lôi.
Nếu đá bị bao bọc bởi một lớp đất, đó là thổ.
Nếu bên trong hiện lên một mầm cây nhỏ, đó là mộc, đại diện cho khả năng chữa lành.

Trong các học viện ma pháp, loại tinh thạch này được dùng phổ biến để kiểm tra thuộc tính và thiên phú ma pháp của học sinh.

Lộ Dao làm theo chỉ dẫn của Tư Kim, đặt tay lên màu tinh, nhẹ nhàng truyền vào một tia ma lực màu đen. Màu tinh lập tức chuyển thành màu đen, mặt ngoài bắt đầu rạn nứt, rồi “rắc” một tiếng vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Tư Kim hơi kinh ngạc:
“Thuộc tính hắc ám.”

Thuộc tính hắc ám và thuộc tính quang minh là hai hệ riêng biệt, nằm ngoài năm loại thuộc tính tự nhiên cơ bản.
Ma pháp hắc ám có sức phá hoại mạnh nhất, còn ma pháp quang minh có khả năng xua tan, chữa lành, đặc biệt khắc chế hắc ám.

Hai loại thuộc tính này rất hiếm, thiên phú lại càng khó đạt.
Tư Kim vốn tưởng rằng với tính cách ôn hòa, ngoại hình yếu đuối của Lộ Dao, cô sẽ là hệ mộc không ngờ lại là hắc ám.

Harold nhìn thấy kết quả, đột nhiên tỏ vẻ rất vui, hai tay khoanh sau lưng, nghiêng người lại gần bên tai Lộ Dao:
“Tôi cũng là hệ hắc ám đó, chúng ta giống nhau nha.”

Tư Kim nhìn Harold tiến lại gần Lộ Dao, ánh mắt màu vàng kim lóe lên.

Tộc Rồng vốn đã là sinh vật vượt trội hơn hẳn bất kỳ chủng tộc nào trên đại lục này. Trong đó, hắc ám hệ long lại cực kỳ hiếm, vì theo lời tiên tri, rồng mang thuộc tính hắc ám sẽ kéo đến thiên tai, hủy diệt cả thế gian.

Harold chính là tiểu long duy nhất trong gần ngàn năm nay mang thuộc tính hắc ám, đi kèm với vận mệnh không lành.

Ngay cả Long tộc cũng bài xích hắn huống chi là loài người?

Thế mà người con gái này lại không hề né tránh, còn…

Lộ Dao lập tức có cảm giác như tìm được “thầy giáo định mệnh”, hớn hở nói với Harold:
“Tôi định tự học ma pháp, sau này chỗ nào không hiểu, anh dạy tôi nha.”

Một thứ gọi là ý thức trách nhiệm bỗng nhiên đè nặng lên vai Tiểu Hắc Long, khiến hắn trong tích tắc cảm thấy bản thân rất có trọng trách.
Hắn phồng ngực, đập tay vào n.g.ự.c mình:
“Không thành vấn đề! Cô muốn học cái gì đều có thể hỏi tôi!”

Lộ Dao gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt những mảnh vụn tinh thạch bị vỡ dưới đất.

Cô gom các mảnh vỡ lại một chỗ, định ném vào thùng rác. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, những mảnh vụn lại phát ra ánh sáng vàng ấm áp, rồi từ từ… dung hợp lại với nhau.

Chỉ trong chốc lát, trong lòng bàn tay Lộ Dao đã xuất hiện một viên màu tinh hoàn chỉnh y hệt như lúc ban đầu.

Harold trợn to mắt, con ngươi rồng dựng thẳng:
“Chữa trị chi lực… Đây là thuộc tính quang minh!”

Tư Kim nhất thời không thốt nên lời. Người có thiên phú song thuộc tính không phải chưa từng xuất hiện bất kể là Nhân tộc hay ma vật, từng có người sở hữu ba loại thuộc tính ma pháp cực kỳ mạnh mẽ.
Thế nhưng, hai thuộc tính tương sinh tương khắc lại đồng thời tồn tại trên cùng một người, thì thật sự vô cùng hiếm gặp. Loại thiên phú này… quả thật khiến người khác vừa hâm mộ vừa sợ hãi.

Đến cả rồng cũng phải ganh tị.

Lộ Dao không hiểu vì sao bọn họ lại kinh ngạc như vậy, nhưng trong lòng thì vô cùng vui mừng. Việc thử ra ma pháp thuộc tính đồng nghĩa với việc cô có ma lực, tức là cô có thể học và nghiên cứu ma pháp!
Giờ đã có cả sách ma pháp, cô lập tức muốn bắt tay vào thực hiện một số ý tưởng trong đầu.

Tư Kim kéo Harold rời khỏi cửa tiệm. Trong tiệm trở nên yên tĩnh, Lộ Dao rót cho mình một ly nước ấm, ngồi xuống bên cửa sổ bắt đầu lật xem quyển sách ma pháp mà Tư Kim vừa tặng.

Tiểu Hắc Long lúc đi lại quên mang theo đống tài bảo của hắn cả rổ vẫn còn đặt dưới gầm bàn.

Trên đường trở về Long Cốc, Tư Kim nghiêm túc nói với Harold:
“Đừng đến tiệm nail đó nữa.”

Chủ tiệm đó có thiên phú ma pháp rất cao, lại còn mang thuộc tính quang minh, vốn là khắc tinh của hắc ám.
Nhân loại tâm tư vốn phức tạp, hắn sợ Harold sẽ xảy ra chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Harold, dù sao, cũng chỉ là một thiếu niên rồng chưa đến trăm tuổi vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu về thế giới này.

Độ tuổi như hắn, vốn dĩ nên ở lại Long Cốc học tập, kết bạn, và đến khi đủ 150 tuổi mới bắt đầu bước ra ngoài độc lập.
Nhưng vì là hắc long, lại mang thuộc tính hắc ám, hắn mới phải rời khỏi Long Cốc sớm hơn.

Tuy vậy, Harold rất lợi hại bất kể là học ma pháp hay kỹ năng chiến đấu, hắn đều vượt xa những tiểu long cùng tuổi.
Tính cách lại nóng nảy, cách vài ngày lại quay về Long Cốc để gây sự: bắt nạt bạn học cũ, chọc ghẹo thầy giáo cũ.

Tư Kim sau khi quen biết hắn thì lo hắn gây chuyện quá mức, gần như lần nào cũng đi theo giám sát.

Harold cảm thấy Tư Kim quá lắm lời, bỗng nhiên dừng lại, vươn móng vuốt vốn vẫn che giấu nãy giờ, đắc ý khoe khoang:
“Cô ấy làm cho tôi bộ mỹ giáp sao trời, còn sáng hơn của cậu nữa đấy!”

Tư Kim sững người hắn chưa từng thấy long trảo nào đẹp đến như vậy.
Đầu móng tay được nạm những viên đá quý như những ngôi sao sáng lấp lánh.
Tất cả đều là đá quý thật, từng viên từng viên đều là bảo vật mà Harold yêu quý.
Giờ bị Lộ Dao gắn vào móng tay, 360 độ không góc chết, đúng chuẩn phong cách xa hoa mà Long tộc yêu thích.

Tư Kim thậm chí còn thấy tiếc nếu Harold cắt bỏ bộ móng ấy. Hắn chợt nảy ra một ý tưởng:
“Hay hôm nay đừng đi Long Cốc nữa?”

Harold: “???”

Tư Kim nghiêm túc:
“Tôi về chọn đá quý, để chủ tiệm làm cho tôi một bộ mỹ giáp khác.”

Hắn cũng muốn có một bộ mỹ giáp sáng lấp lánh toàn đá quý như vậy!

Harold nhìn hắn: “cậu không phải mới nói đừng tới đó nữa sao?”

Tư Kim cứng họng vài giây, rồi đáp:
“…tôi lại suy nghĩ một chút. Chúng ta là rồng, sao phải né tránh một nhân loại nhỏ bé?”

Dù bị quang minh ma pháp đánh mấy cái, thì với da dày thịt béo như Harold cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

Lị Tu và Elvie đến thành Onorton vào sáng sớm hôm sau. Cả hai đã đi suốt một ngày một đêm. Giống như thường lệ, họ tìm đến quán trọ quen thuộc để nghỉ lại.

Lị Tu ngủ một mạch đến tận chiều mới tỉnh dậy, Elvie thì vẫn còn đang ngủ.

Không đánh thức bạn đồng hành, Lị Tu bắt đầu thu dọn những lọ thuốc cần bán, chuẩn bị xuống lầu.

Quán trọ có chuẩn bị bữa trưa. Lị Tu sờ bụng một cái, cuối cùng quyết định ăn chút gì đó trước rồi mới ra ngoài.

Khi nhân viên phục vụ mang cơm lên và chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình lướt qua đôi tay của Lị Tu, liền khựng lại.
Trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên:
“Xin chào, cho tôi mạo muội hỏi một chút… Móng tay của cô là tự mình sơn sao?”

Lị Tu đang định cầm thìa thì bàn tay khựng lại một chút, cô mỉm cười lắc đầu:
“Không phải tôi làm đâu, là làm ở tiệm nail trong trấn chúng tôi. Đẹp lắm phải không?”

Nhân viên cửa hàng gật đầu liên tục:
“Trước giờ tôi chưa từng thấy móng tay nào đẹp thế này… màu sắc thật dịu dàng.”

Buổi chiều hôm đó, sau khi tan ca, nhân viên cửa hàng vẫn cứ nghĩ đến bộ mỹ giáp của Lị Tu. Màu phấn đào dịu nhẹ đó như thể bỏ bùa cô, khiến cô cứ nhớ mãi không quên.

Cô đến một cửa hàng nữ vu (phù thủy nữ) gần đó mua một loại thuốc nhuộm móng tay sương mù mộc dịch, rồi về nhà thử nhuộm để được móng tay giống như của Lị Tu.
Kết quả, cả mười đầu ngón tay đen sì không thể nhìn, hoàn toàn thất bại.

Ăn cơm xong, Lị Tu đến cửa hàng dược tề Salsa, nơi cô vẫn thường bán dược tề cao cấp mà mình chế tạo.

Buổi chiều, cửa hàng dược tề không có nhiều khách.

Lị Tu bước vào:
“Fraser, đang bận sao?”

Chủ tiệm Salsa, Fraser, là một tinh linh mái tóc dài màu vàng được tết gọn gàng, tai nhọn đặc trưng, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng không biểu cảm, hơi có phần lãnh đạm, lắc đầu:
“Không bận.”

Tinh linh thường sống rất lâu và cũng thường khép mình, phần lớn đều có cá tính mạnh.

Lị Tu đã quen với sự bình tĩnh và lãnh đạm của Fraser, nên cẩn thận lấy ra lô dược tề cao cấp đã chế trong tháng này.

Fraser kiểm tra từng lọ một, chất lượng không có vấn đề gì, thu hết vào quầy rồi nói:
“Mười lọ dược tề cao cấp, mười đồng vàng.”

Lị Tu đưa tay nhặt lấy đồng vàng, nhưng ánh mắt của Fraser lại dừng lại ở đầu ngón tay phấn nộn của cô.
Giọng Fraser đột nhiên trở nên kích động:
“Móng tay của cô nhuộm kiểu gì vậy?”

Màu sắc quá đỗi xinh đẹp nhẹ nhàng như sương mù, vừa hồng vừa mềm, tựa như hoa anh đào hoang dại nở sâu trong rừng xuân, tự nhiên và trong trẻo, nhìn thế nào cũng không giống dùng sương mù mộc dịch nhuộm ra.
Sương mù mộc dịch không thể cho ra màu sắc vừa mềm mại vừa có khí chất như thế.

Fraser hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy khiến Lị Tu cũng hơi bất ngờ.

Cô chưa kịp đáp, Fraser đã nắm lấy tay cô, nhìn thật kỹ rồi còn sờ móng tay.

Móng tay bóng loáng như sứ, xúc cảm hoàn toàn khác với móng tay sáp thô từ sương mù mộc nhuộm ra.

“Đây là cô tự nhuộm sao?” Fraser lại hỏi lần nữa, giọng còn gấp gáp hơn cả trước.

Lị Tu lắc đầu:
“Là làm ở tiệm nail trong trấn tôi, tôi chỉ đến đó làm thôi.”

Fraser nhíu mày:
“Tiệm… nail là cái gì?”

Nam Cung Tư Uyển

Lị Tu liền kể về Lộ Dao và lời giải thích của cô, còn nói thêm rất nhiều kiểu dáng mỹ giáp mới lạ trong tiệm đó.

Đôi mắt Fraser mỗi lúc một sáng rực. Khi Lị Tu chuẩn bị rời đi, Fraser thậm chí đóng cửa tiệm, nói muốn đi cùng Lị Tu một chuyến đến trấn Lục Bảo Thạch.

Cô ấy cũng muốn làm một bộ mỹ giáp.

Lị Tu có phần ngạc nhiên. Theo như cô biết, Fraser đã sống ở thành Onorton gần mười năm mà chưa từng đi đâu xa.

Nhưng cô cũng rất vui không ngờ chỉ là một bộ mỹ giáp mà trên đường lại xảy ra nhiều chuyện thú vị đến thế.
Đến cả Fraser cũng muốn đồng hành cùng cô!

Lị Tu bảo Fraser về lữ quán chờ trước, còn mình thì mang theo ba đồng vàng, đến tiệm thuốc lớn nhất thành Onorton Tây Đức Dược Liệu để mua nguyên liệu cần thiết.

Khi bước ra khỏi tiệm, cô vô tình gặp bà chủ Tây Đức, một quý phụ nhân thường nheo mắt khi đi, đuôi mắt nhếch lên như chẳng ai lọt nổi vào mắt bà ta.

Lị Tu ôm một túi lớn dược liệu, theo bản năng định lảng tránh.

Tây Đức thái thái cầm quạt lông, tao nhã bước qua người Lị Tu.

Nhưng vừa đi được mấy bước, bà ta đột nhiên dừng lại, quay đầu lại với ánh mắt nghi hoặc, nhìn chằm chằm Lị Tu.
Bà nhanh chóng quay lại, nhấc váy bước tới gần, đánh giá Lị Tu từ đầu đến chân, cuối cùng dừng mắt ở bàn tay cô.

Đôi mắt lóe sáng:

“Móng tay của cô… nhuộm kiểu gì mà đặc biệt như thế này?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện