Thái Tử mưu phản đã là sự thật, đêm nay chỉ là giết chóc trong cung, triều đình ngày mai sẽ bắt đầu nhuốm máu, tiến hành thanh tẩy thế lực Đông Cung.
Thái Bình tự mình dẫn cung vệ mang Thiên Tử an trí ở Diên Anh Điện, lại mang theo cung vệ tuần tra bên ngoài Diên Anh Điện ba lần, lúc này mới trở về trong điện, trấn an phụ hoàng.
Lý Trị cảm khái vạn ngàn, nắm tay Thái Bình, trầm giọng nói: "Thái Bình à, phụ hoàng không có thương lầm con."
"Đây là chuyện con nên làm." Thái Bình quỳ xuống bên đầu gối Lý Trị, ánh mắt sáng ngời, "Phụ hoàng là Thiên Tử Đại Đường, phụ trách an nguy muôn dân, một ngày còn có con, con tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm phụ hoàng."
Lý Trị nghe được ấm áp, giơ tay khẽ vuốt cái gáy Thái Bình, "Đáng tiếc, con lại là công chúa."
"Công chúa cũng có thể bảo hộ phụ hoàng, không phải sao?" Ngữ khí của Thái Bình chân thành tha thiết vô cùng, "Mấy ngày nay, con sẽ túc trực bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng có thể an tâm nghỉ ngơi."
Thái dương Lý Trị thình thịch mà nhảy lên hai cái, hắn làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Nếu hắn nhiều ngày không tham gia chính sự, chỉ sợ bị Mị Nương mượn cơ hội này trừ bỏ không ít đối thủ.
"Thái Bình." Lý Trị nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi đẹp của nữ nhi, dường như đang suy tư điều gì.
Thái Bình cũng không hỏi nhiều, chỉ là an tĩnh chờ phụ hoàng nói chuyện.
Sau khi im lặng thật lâu, Lý Trị cuối cùng đã mở miệng, "Phụ hoàng có một chuyện khó giải quyết, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể để cho con làm."
Thái Bình cúi đầu, "Phụ hoàng cứ việc phân phó, con nhất định sẽ làm thỏa đáng cho phụ hoàng!"
"Thái Tử mưu phản, chỉ sợ liên lụy rất nhiều, án này trẫm cần thiết cho người trong thiên hạ một công đạo, cho nên có một số người không thể không giết, có một số người có thể tha liền tha." Lý Trị gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi Thái Bình, "Con hiểu ý của trẫm không?"
Thái Bình ra vẻ trầm tư, trầm mặc một lát sau, mới đáp lại: "Người có chứng cứ mưu phản vô cùng xác thực liền giết, người mà mẫu hậu muốn giết thì thả, có phải hay không?"
Lý Trị giãn mày, mỉm cười gật đầu.
"Án này hẳn nên giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, con chỉ là công chúa, không thể tham gia triều chính." Thái Bình nghiêm túc nhắc nhở, "Nếu như vậy, sẽ làm hỏng quy củ."
"Án này là chuyện quốc gia, cũng là chuyện trong nhà.

Tuy Địch Nhân Kiệt làm quan thanh chính, nhưng hắn cùng Mị Nương lui tới thật nhiều, trẫm không dám tin hắn hoàn toàn." Nói, Lý Trị bất đắc dĩ cười khổ, quan văn quan võ cả triều nhưng hắn lại không thể nghĩ ra có thể dùng được ai để xử trí án này, "Thái Bình, trẫm sẽ hạ chỉ đặc biệt, mệnh con thẩm kết án này, con tuyệt đối đừng làm cho trẫm thất vọng."
"Vâng." Thái Bình dập đầu lĩnh mệnh.
Lý Trị mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, lúc này đầu hắn thật sự vô cùng đau đớn, hắn không khỏi phất phất tay ý bảo Thái Bình lui ra, "Trẫm muốn nghỉ ngơi một lát."
"Phụ hoàng an tâm nghỉ ngơi, con ra ngoài canh gác cho phụ hoàng." Thái Bình cung kính nhất bái, đứng dậy rời khỏi Diên Anh Điện, đem cửa điện khép lại, đứng thẳng ở tiền điện.
Lúc đó, ánh trăng từ mái hiên nghiêng xuống, chiếu sáng nửa người Thái Bình.


Nàng đi đến trước nửa bước, cả người đắm dưới ánh trăng, giương mắt nhìn về phía ngân hà.
Nàng cuối cùng đã bước đến một bước mấu chốt này, chỉ cần làm thỏa đáng, sau này nàng sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với quan viên trên triều.

Tương lai còn có nhiều cửa ải khó khăn đang chờ nàng, nhưng nàng một chút cũng không sợ, chỉ vì nàng biết rằng trong Đại Minh Cung to lớn này, sẽ có người vẫn luôn đi cùng nàng, cùng nàng bước lên vạn người, nghe bách quan hô to vạn tuế.
"Uyển Nhi......"
Đáy lòng nàng mặc niệm tên người nọ, dù biết mẫu hậu nhất định sẽ không quá mức làm khó nàng ấy, nhưng phụ hoàng hạ lệnh muốn đích thân thẩm vấn, ngày sau chỉ sợ không tránh khỏi chịu tội.
Hy vọng, mọi chuyện sẽ ổn.
Đối với Đại Minh Cung cùng Đông Cung mà nói, tối hôm qua là một đêm khó ngủ.

Đối với triều thần sáng nay thượng triều mà nói, không thể nghi ngờ là một ngày mới vô cùng đáng sợ.
Thiên Tử Lý Trị tĩnh dưỡng nhiều ngày xuất hiện trên triều, Thiên Hậu lại lần đầu phá lệ không lâm triều.
Lý Trị hạ lệnh phế Thái Tử, giáng Lý Hiền thành thứ dân, giam cầm tại Thừa Khánh Điện trong Thái Cực Cung.

Lại lệnh công chúa Thái Bình tiếp tục nghiêm ngặt tra án, chỉ cần kẻ nào tham gia mưu phản, xử trảm.
Triều thần vốn định bước ra nhắc nhở công chúa không thể tham chính, có kẻ thông minh đã ngửi được ý của Thiên Tử, ho nhẹ hai tiếng, ý bảo gián thần chớ có nhiều chuyện.

Công chúa tra án chỉ là mặt ngoài, bên trong vẫn là Thiên Tử muốn đích thân thẩm tra, tránh cho Thiên Hậu mượn cơ hội cắt giảm thế lực Lý Đường, làm lớn mạnh Võ thị.
Trong triều, sóng ngầm cuồn cuộn, thần tử ngầm nghĩ ra đủ loại suy đoán.
Trong Đại Minh Cung Tử Thần Điện, Võ Hậu lại nhàn hạ thoải mái mà cầm cây kéo, tu bổ một chậu hoa.
Bùi thị đem tin tức thám thính được trở về, Võ Hậu nghe xong, chỉ nhấp môi cười, "Bùi thị, nhìn một cái, bổn cung chăm sóc nó như thế nào?"
Bùi thị đúng sự thật đáp: "Đã ra hoa, lại nhiều một đóa."
Võ Hậu cười ra tiếng, "Đúng vậy, nhiều một đóa." Võ Hậu nhìn hai bông cúc lớn mà nàng lưu lại, mỗi một đóa đều nở rộ đến cực kỳ diễm lệ.


Nàng đem cây kéo di đến gần một đóa, cắt cũng chưa cắt, cân nhắc nói: "Bổn cung có nên cắt đi một đóa hay không?"
Bùi thị không dám trả lời.
Võ Hậu không nghe thấy thanh âm, liền biết nàng ta lại thông minh mà lựa chọn trầm mặc, không vui mà quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái, "Ngươi thật ra cũng sáng suốt mà biết giữ mình."
Bùi thị cúi đầu, "Nô tỳ chỉ là ngu dốt."
"Ngươi ngu dốt?" Võ Hậu cười, "Đi, gọi Thái Bình tới đây."
"Điện hạ bây giờ đang ở Hàm Nguyên Điện, lúc này truyền triệu......"
"Bổn cung chính là muốn ở trước mặt bệ hạ, gọi Thái Bình tới đây......!dạy bảo."
Khi Võ Hậu nói chuyện, không chút do dự mà cắt đứt một đóa hoa cúc, đem đóa hoa cúc bị cắt đưa cho Bùi thị, "Ngươi lấy đóa hoa cúc này đi mời, nói đây là lễ vật mà bổn cung tặng cho nàng."
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh, hai tay tiếp nhận hoa cúc, vội vàng đến Hàm Nguyên Điện.
Thái Tử mưu phản, không phải là chuyện nhỏ, hôm nay lâm triều lâu hơn so với ngày xưa một chút.

Bùi thị ở ngoài điện chờ hồi lâu, cuối cùng đã chờ được công chúa đỡ Thiên Tử đi ra.
Bùi thị đi đến phía trước nửa bước, trước hành lễ với Thiên Tử, sau đó lại bái về Thái Bình, dâng đóa cúc lên: "Điện hạ, Thiên Hậu có mời, đóa hoa cúc này, là lễ vật mà Thiên Hậu tặng cho điện hạ."
Sắc mặt Lý Trị trầm xuống, không thể nghi ngờ đây chính là Mị Nương khiêu khích hắn.
Thái Bình kéo kéo ống tay áo Lý Trị, thấp giọng nói: "Phụ hoàng yên tâm, con cũng nên đến thỉnh an mẫu hậu."
Lý Trị nghiêm nghị nói: "Con còn có chính sự phải làm, không thể trì hoãn."
"Vâng." Thái Bình lĩnh mệnh, tiếp nhận đóa cúc từ trong tay Bùi thị, "Đi thôi."
Lý Trị nhìn bóng dáng Thái Bình càng lúc càng xa, nhíu nhíu mày, ngày thường hắn còn có thể gọi Đức An tới đỡ, hiện giờ bên cạnh trống vắng, nội thị ngoài điện toàn bộ đều lạ mặt, hắn không dám tin ai.
Người bên cạnh hắn phải là người có thể thu truyền tin tức.

Lý Trị nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ ra một người.


Hắn nhớ rõ Đức An ở trong cung thu một nghĩa tử, gọi là Đức Khánh.

Ngày thường Đức An cũng để người này thu thập tin tức trong cung, hẳn có thể dùng.

Nghĩ đến đây, Lý Trị liền hạ lệnh, đem Đức Khánh điều đến bên cạnh hầu hạ.
Khi Thái Bình đi vào Tử Thần Điện, trước thăm dò nhìn lướt qua bên trong, không thấy thân ảnh Uyển Nhi, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Võ Hậu đem hành động nhỏ này của nàng xem hết ở đáy mắt, nhàn nhạt nói: "Nàng ở thiên lao, chờ đợi bệ hạ tự mình thẩm vấn."
Thái Bình nghe xong lời này, bất an càng đậm.
"Con xin thỉnh an mẫu hậu." Nàng tâm thần không yên mà tiến lên hành lễ với Võ Hậu.
Võ Hậu nhìn đóa cúc trong tay nàng, "Bổn cung nghe nói, bệ hạ đem án mưu phản giao cho con xử trí."
Thái Bình gật đầu, "Xác thật có việc này."
"Đây chính là một củ khoai lang phỏng tay." Võ Hậu trực tiếp chỉ ra, "Chỉ cần vô ý, con liền như đóa cúc trong tay mình, xem như bỏ đi."
Thái Bình minh bạch chuyện này cũng không dễ làm, xử trí quá lỏng lẻo, sẽ nghi ngại bao che, xử trí quá nghiêm, sẽ làm trong tim triều thần sinh ra kiêng kỵ với nàng, ngày sau nàng muốn phát triển thế lực trong triều, các triều thần đều sẽ cân nhắc nhiều hơn, cũng không phải chuyện tốt.
Lý Trị sở dĩ yên tâm giao án này cho Thái Bình, một là bởi vì Thái Bình trước mắt là người có thể tin tưởng nhất, hai là bởi vì Thái Bình xử trí xong án này, kỳ thật cũng không thu được bao nhiêu chuyện tốt.
"Đông Cung trên dưới, nghiêm trị." Võ Hậu không thể không chỉ điểm cho Thái Bình, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra mũi nhọn trước mặt triều thần, không thể quá lộ, cũng không thể không lộ, "Thà rằng giết nhầm, cũng không thể bỏ sót."
Mưu phản là trọng tội, về tình về lý đều nên phạt nặng, đây là lập uy.
Thái Bình nghiêm túc nghe.
Võ Hậu lại nói: "Bên Thái Tử bị phế truất, tự mình quan tâm nhiều hơn."
Bên ngoài nên làm cái gì, liền làm cái gì, nhưng trong lòng vẫn kính trọng và yêu quý huynh trưởng, đây là lập đức.
Thái Bình hiểu ý gật đầu.
"Về phần triều thần......" Võ Hậu nghĩ nghĩ, "Cho dù từ Đông Cung tra được cái gì, đều phải đem án này chặt đứt ở Đông Cung.

Ngày nào đó, trong tay con nắm những chứng cứ kia, sẽ là nước cờ đầu tiên của ngày sau, những triều thần đó sẽ là quân cờ mà con có thể lợi dụng được." Những lời cuối cùng này, lạnh lẽo cực kỳ, không mang theo một chút độ ấm.
Thái Bình lẳng lặng mà nhìn Võ Hậu, giọng hơi nghẹn lại: "Vâng."
Võ Hậu biết lúc này Thái Bình sẽ nghĩ cái gì, lúc trước nàng ở bên cạnh Thái Tông chứng kiến những việc này, nàng cũng từng chấn động như vậy.


Chỉ là, nếu quyết định bước vào địa ngục, liền chỉ có thể đi một con đường, bất luận nhân từ gì đều sẽ là trở ngại.
Luôn nói một tướng công thành vạn xương khô, kỳ thật trên tay quân vương nào không có vết máu loang lổ.
"Thái Bình, lại đây." Võ Hậu vẫy vẫy tay với Thái Bình.
Thái Bình nghe tiếng đi qua, khom người cúi đầu, yên lặng nghe a nương dạy bảo.
Nào biết, Võ Hậu thế nhưng lại giơ tay đánh một cái thật vang vào má trái nàng, tức khắc sưng đỏ lên.
Thái Bình bị đánh đến ngạc nhiên, "A nương......"
"Đau không?" Võ Hậu đau lòng, ngữ khí lại lạnh như băng sương.
Thái Bình che lại má trái, nàng ý thức được đây là a nương cần phải diễn.

A nương triệu nàng ở trước mặt phụ hoàng, nếu không cho nàng chút "giáo huấn", bên phụ hoàng xác thật không tiện giải bày.
"Đau......" Thái Bình nghẹn ngào trả lời.
Võ Hậu trầm giọng nói: "Đây là cơn đau mà con cần thiết phải tự mình nhịn xuống, phụ hoàng càng thương con, a nương liền đánh con càng đau, hiểu không?" Hơi dừng lại, "Thượng Quan Uyển Nhi cũng giống vậy."
Thái Bình không nghĩ tới chuyện cuối cùng này, a nương là đang cảnh cáo nàng.
"Án Đông Cung càng chấm dứt sớm, bệ hạ càng không có lý do gì để giết nàng." Võ Hậu than nhẹ, "Có đôi khi khoanh tay đứng nhìn không phải là vô tình, ngược lại càng quan tâm, càng bảo vệ không nổi bất kỳ cái gì." Nói, Võ Hậu cầm lấy cái ly, đem nước trong ly đổ vào lòng bàn tay, nàng siết chặt nắm tay, nước từ khe hở ngón tay nhanh chóng chảy xuống, khi nàng mở ra tay, lòng bàn tay đã không còn lưu lại cái gì.
Thái Bình cung kính mà nhất bái với Võ Hậu, "Con xin nghe."
"Đi làm chính sự đi." Võ Hậu ý bảo Thái Bình lui ra.
"Vâng."
Khi Thái Bình rời khỏi Tử Thần Điện, mơ hồ nghe thấy phía sau vang lên một tiếng giòn vang.

Nàng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Võ Hậu ho nhẹ hai tiếng, ngồi thẳng người lên, quát: "Còn không đi?!" Tay phải nàng giấu dưới án đã nóng rát, đánh Thái Bình, trong lòng nàng cũng không chịu nổi, cho nên liền lấy chiết tử đánh một cái lên tay phải.
Địa ngục có gian khổ, cũng có a nương bồi nàng.
Khóe miệng Thái Bình giương lên, nũng nịu gọi một tiếng, "A nương!"
"Còn muốn bổn cung đánh ngươi một cái tát sao?" Võ Hậu ra vẻ tàn nhẫn.
"Con cũng sẽ đau!" Thái Bình nói xong, chớp chớp mắt với Võ Hậu, lúc chạy ra Tử Thần Điện liền che lại má trái, hốc mắt đỏ bừng, một bộ dáng ủy khuất vô cùng.
Không cần nửa ngày, toàn bộ Đại Minh Cung đã truyền khắp, hôm nay lúc công chúa đến thỉnh an, bị Võ Hậu đánh một cái tát..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện