Chỉ mới hôn môi, Diệp Mạn Điệp đã cảm thấy sự căng thẳng của Cố Vân với thân thể cứng đờ ra. Đây rõ ràng không phải hưởng thụ mà chính là sợ hãi. Mới hôn môi mà đã như vậy, thảo nào chị không thể đạt được khoái cảm vào những lần đó.
Diệp Mạn Điệp suy nghĩ chút, buông chị ra, đứng dậy.
Đối với chuyện lên giường, nội tâm của Cố Vân luôn rất yếu ớt so với vẻ bề ngoài. Cho dù chị đã cố giả vờ hưởng thụ, nhưng lúc này quả thật giống hệt như dáng điệu của Bạch Tố Trinh khi nhìn thấy kim bát của Pháp Hải, lập tức hiện nguyên hình của sự khiếp đảm và nhu nhược.
Thấy Diệp Mạn Điệp rời đi, Cố Vân mới nhẹ thở phào, nhưng đáy lòng cũng thở dài một tiếng. Trước kia Lý Tư Phàm cũng vậy, hoặc là tốc chiến tốc thắng, hoặc là lập tức buông tha.
Dường như Diệp Mạn Điệp cảm nhận được sự biến hóa trong lòng chị, sau khi xuống giường, lại cúi người hôn lên môi Cố Vân, dịu giọng nói: "Chờ tôi một lát."
Cố Vân tưởng Diệp Mạn Điệp đã bỏ cuộc, hóa ra là dặn chị chờ, giọng nói còn tràn ngập kiên nhẫn cùng cưng chiều. Điều này khiến chị có chút ngạc nhiên vui vẻ, ít nhất chứng minh chị không bị ghét bỏ.
Diệp Mạn Điệp bước đến buông tấm rèm dày, toàn bộ căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, nhưng chỉ vài giây sau, đèn bàn được bật, tỏa ánh sáng vàng ấm áp vô cùng. Diệp Mạn Điệp lấy từ trong ngăn tủ ra một cây nến trắng tinh dầu oải hương. Nến vừa được châm, mùi oải hương lập tức tràn ngập căn phòng. Như vậy vẫn chưa hết, Diệp Mạn Điệp còn mở nhạc. Trong đêm đen yên tĩnh, tiếng nhạc dịu dàng khiến bầu không khí hoàn toàn thay đổi, không chỉ làm người ta cảm thấy an tâm mà còn rất ái muội.
Cố Vân nhìn theo nhất cử nhất động của cô, không biết phải diễn tả cảm giác ra sao. Cho dù chỉ là góp vui lấy lệ, nhưng dụng tâm của Diệp Mạn Điệp khi bố trí hết thảy khiến chị không kiềm được xúc động, trong đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Khi Diệp Mạn Điệp quay lại giường lần nữa, cánh tay nhẹ đặt trên đầu, mái tóc đen dài buông lỏng rủ xuống bờ vai, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp kiểu cổ điển của cô càng thêm ý nhị, trên người còn được ngọn đèn bao phủ nên một vầng sáng mềm mại. Lúc này đây, Diệp Mạn Điệp bớt đi vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần quyến rũ.
Cố Vân nhìn cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, có chút ngẩn người. Đương nhiên việc này không liên quan đến chuyện cảm tình, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp. Vốn đầu óc mơ màng vì uống nhiều rượu, giờ nhìn thấy hình ảnh này, Cố Vân càng cảm thấy giống như mình đang mơ, tâm và thân đều nhuốm say.
"Như vậy tốt hơn chút nào chưa?" Giọng nói của Diệp Mạn Điệp dịu dàng vang lên bên tai chị.
Cố Vân nhẹ nhàng gật đầu, còn chưa kịp nói thêm gì, môi đã bị đè chặt, tiếng "Ừm" lập tức bị hòa vào nụ hôn triền miên.
Diệp Mạn Điệp một tay nâng cằm Cố Vân, một tay xoa lưng chị, quả nhiên không còn cứng ngắc như trước, nên không khỏi làm nụ hôn say đắm hơn, đẩy mở hàm răng xâm nhập vào trong để tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại, nhẹ dùng sức mút vào. Nếu lúc đầu còn dùng lý trí để hôn, sau một hồi dây dưa, Diệp Mạn Điệp đã hoàn toàn bị lạc trong vị ngọt lành mà Cố Vân mang lại.
Có lẽ vì cùng là phụ nữ, đều có sự dịu dàng đặc hữu khiến người ta dễ dàng chấp nhận, cũng có thể vì cảm động với sự dụng tâm bố trí vừa rồi của Diệp Mạn Điệp, nên Cố Vân hạ xuống đề phòng. Người trước đây luôn có ám ảnh tâm lý như chị, vậy mà giờ lại không chút bài xích với nụ hôn này, còn cuộn đầu lưỡi nhiệt tình đáp lại. Đây là việc căn bản chưa bao giờ xảy ra khi ở cùng Lý Tư Phàm.
Sau khi hết sức triền miên, Diệp Mạn Điệp buông chị ra, liền nhìn thấy đôi mắt câu hồn của Cố Vân đã tràn ngập nước mắt. Đôi hàng mi sũng nước hơi run rẩy, vẻ mặt động tình mê ly, như một người hoàn toàn khác so với Cố Vân phong tình đàng hoàng thường ngày. Tựa như gỡ xuống lớp vỏ bọc ngụy trang, phơi bày nội tâm nhu nhược bên trong, làm người ta đau lòng. Lòng không khống chế được run lên, Diệp Mạn Điệp vuốt nhẹ khuôn mặt chị, khe khẽ thì thầm: "Người phụ nữ như em mà lại nhẫn tâm vứt bỏ? Tên đàn ông kia đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc."
Cố Vân nghe lời cô nói, cuối cùng có chút lý trí trở về, vươn cánh tay vòng quanh cổ cô, thấp giọng hỏi: "Chị thì sao? Xinh đẹp tài giỏi như chị sẽ thích người như thế nào? Đàn ông hay phụ nữ?"
Diệp Mạn Điệp nhìn vào mắt chị: "Nếu tôi nói là thích người giống như em thì sao? Vào lúc này có phải rất giống như nói xạo?"
Cố Vân cười: "Đương nhiên không. Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị, tôi đã cảm thấy chị giống như một nữ vương cao quý không thể chạm vào. Có thể trở thành người chị thích, người khác hâm mộ còn không kịp, cho nên dù đó chỉ là lời nói dối, tôi cũng rất vui khi được nghe, cũng thấy thật vinh hạnh."
Diệp Mạn Điệp chậm rãi nói: "Đàn ông theo đuổi tôi không phải vì sắc, cũng là vì tiền, bộ dạng có tô son nạm ngọc, tôi mới nhìn đã cảm thấy kinh thường. Có vài người cũng không đến nỗi, nhưng nếu so với Vũ Huân, quả thật chẳng đáng nhắc đến làm gì, đương nhiên càng sẽ không có dục vọng tiến thêm tới yêu đương. Còn phụ nữ..." Diệp Mạn Điệp dừng một chút, "Ngoài Miêu Miêu, em là người phụ nữ thứ hai mà tôi có thiện cảm. Miêu Miêu do có bộ dạng rất giống anh trai, còn em là vì khí chất không màng danh lợi độc hữu trên người, làm tôi rất thích."
Cho dù trong lòng còn có Lý Tư Phàm, nhưng khi Cố Vân nghe được những lời cô nói vẫn cảm thấy vui sướng. Được một nữ vương yêu thích không chỉ là vinh hạnh mà còn là ân sủng, lòng hư vinh lập tức như sóng dâng trào, nhưng vẫn khiêm tốn: "Tôi nào có tài cán gì đâu."
Ánh mắt Diệp Mạn Điệp nhìn chị dần trở nên thâm thúy: "Đã rất lâu tôi chưa từng thân cận với ai như thế này."
Tim Cố Vân lập tức đập mạnh. Nhìn thấy sự nóng bỏng trong mắt cô mà lòng như có ngọn lửa rực cháy, cảm thấy rạo rực khó nhịn, đồng thời cũng cảm thấy hồi hộp hơn, thần kinh căng thẳng, thân thể vừa xoa dịu sau nụ hôn môi giờ lại cứng đờ.
Đương nhiên Diệp Mạn Điệp cũng nhìn thấy sự khác thường của chị, chẳng những không thấy phiền mà lòng còn dâng lên một loại khao khát chinh phục, rất giống như khi gặp được một đối thủ mạnh trên thương trường. Hưng phấn hôn lên chóp mũi của chị: "Đừng căng thẳng, thật ra ân ái là một việc rất mỹ diệu, không đáng sợ như trong tưởng tượng của em đâu. Bây giờ đừng suy nghĩ gì cả, không cần nhớ đến những lần không như ý lúc trước, càng không cần nghĩ đến gã đàn ông kia. Em chỉ cần dụng tâm cảm thụ tôi, chấp nhận tôi là được."
"Tôi... tôi sẽ thử." Cố Vân hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại. Hàng lông mi dài vẫn run rẩy không ngừng.
Diệp Mạn Điệp cười khẽ, hôn lên môi chị, một bên cùng chị dây dưa, một bên luồn tay ra sau lưng, kéo khóa váy xuống.
Lúc thân thể nóng bỏng gợi cảm của Cố Vân gần như hiện ra hoàn toàn trước mắt, Diệp Mạn Điệp cũng không nhịn được căng cứng người. Đương nhiên không phải bởi vì căng thẳng như Cố Vân, mà bởi vì đây là lần đầu cô lên giường với một phụ nữ, hơn nữa còn cầm quyền chủ động, khiến cô có cảm giác rất kỳ lạ, không chỉ hưng phấn mà còn hồi hộp. Làn da thịt trắng nõn trơn mềm của Cố Vân thật mê người, nhất là nơi đầy đặn tròn trịa được che dưới lớp nội y kia, khiến cô thật muốn từ từ nhấm nháp.
Nhưng Diệp Mạn Điệp cũng không định tấn công ngay, bởi vì hai tay của người dưới thân cô lúc này đang nắm chặt, bộ dạng vô cùng căng thẳng. Diệp Mạn Điệp trút bỏ váy dài trên người, ngay cả nội y cũng cởi hết, rồi nhẹ nhàng nằm lên người Cố Vân, ôm chị, hôn lên tai chị, thấp giọng: "Thả lỏng chút."
Tai vốn là vị trí mẫn cảm nhất, Cố Vân bị Diệp Mạn Điệp hôn đến, nhịn không được giật mình, mở mắt, có chút buồn tủi: "Biểu hiện của tôi rất kém cỏi phải không?"
Hơi thở nóng rực của Diệp Mạn Điệp phả lên tai chị: "Từ từ, đừng vội." Tuy ngoài miệng nói lời trấn an Cố Vân nhưng kỳ thật trong lòng Diệp Mạn Điệp cũng rất căng thẳng, bởi vì cảm giác hôn Cố Vân thực sự rất tốt đẹp. Da thịt nhẵn mịn như tơ lụa khiến Diệp Mạn Điệp yêu thích không muốn rời tay, hận không thể lập tức hôn lên tất cả. Nhưng vẫn nén lại dục vọng mãnh liệt, dịu dàng ngậm vành tai xinh xắn của chị, vừa mút vừa khẽ cắn, khiến người dưới thân run rẩy từng hồi. Diệp Mạn Điệp phát hiện vành tai không chỉ là điểm mẫn cảm của Cố Vân, mà còn làm phản ứng của chị thêm mãnh liệt, lại càng ra sức mút liếm trêu đùa.
Quả nhiên thần kinh khẩn trương chậm rãi thả lỏng theo cảm giác tê dại, thậm chí Cố Vân còn không nhịn được khẽ rên lên.
Như nhận được sự cổ vũ, lòng Diệp Mạn Điệp lập tức trở nên vui vẻ, di chuyển nụ hôn từ vành tai xuống xương quai xanh tinh xảo, tiếp tục khám phá từng phần tốt đẹp trên người chị. Diệp Mạn Điệp muốn người phụ nữ dưới thân toàn tâm toàn ý tiếp nhận mình, cho nên đầy lòng kiên nhẫn. Dù sao đêm nay vẫn còn rất dài.
Trước kia Cố Vân chưa từng được cảm nhận sự dịu dàng của nụ hôn môi và âu yếm như thế này. Cảm giác xa lạ ấy khiến chị không nén được run rẩy, đồng thời từ đáy lòng dâng lên một khát vọng, chậm rãi tập trung quanh vùng bụng, nóng rực bỏng rát như một ngọn lửa.
"Thích tôi hôn em như vậy không?" Giọng nói động lòng người của Diệp Mạn Điệp lại một lần nữa vang lên giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Cố Vân mở to đôi mắt đẹp, không chút giấu giếm cảm giác của mình, gật đầu: "Ừm, rất thoải mái."
Diệp Mạn Điệp cắn vành tai của chị, dùng thanh âm nhỏ như không thể nghe thấy, nói: "Tôi sẽ còn khiến em thoải mái hơn nữa."
Mặt Cố Vân nháy mắt đỏ bừng. Chị biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tuy sợ hãi trong lòng còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng khát vọng sinh lý rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, thậm chí còn vượt lên trên tất cả.
Diệp Mạn Điệp cảm giác được thân thể mềm mại của người bên dưới đang từ từ nóng rực, nơi tròn đầy trước ngực cũng trở nên cứng hơn, khe rãnh giữa ngực ngày càng sâu, thậm chí còn cảm nhận được vùng giữa hai chân đã ẩm ướt nóng bừng. Biết Cố Vân đã vào cảm giác, cô không thể giữ nhịp chậm rãi được nữa, mỗi giây trì hoãn đều là tra tấn. Diệp Mạn Điệp chưa từng biết cô sẽ có dục vọng mãnh liệt như thế với một người phụ nữ. Bàn tay chầm chậm đặt lên ngọn núi trước ngực Cố Vân, qua lớp bông áo lót nhẹ nhàng vuốt ve, từ nhẹ chuyển sang mạnh, sau đó kéo cả tầng áo kia ra, đặt môi hôn lên bộ ngực sữa, đầu lưỡi vừa liếm đến điểm cao nhất liền cảm thấy tuyệt không thể tả. Đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cởi bỏ nút cài nội y, ấu yếm hai bên không rời.
Dưới những nụ hôn như lá rụng trong gió của cô, Cố Vân không ngừng run rẩy. Trước đó là run vì căng thẳng. còn giờ là bởi kích thích mãnh liệt mà không nhịn được run lên, thậm chí bắt đầu rên rỉ.
Diệp Mạn Điệp sớm đã hôn tới ý loạn tình mê, hoàn toàn bị người dưới thân mê hoặc, thậm chí còn muốn một ngụm nuốt hẳn người kia. Tiếng rên rỉ đứt quãng trong không khí càng làm ý niệm này của cô sâu sắc hơn. Hai tay chuyển qua ôm chặt lấy vòng eo thon mảnh của Cố Vân, môi chạm đến vùng bụng nóng bỏng kinh người, cảm giác đầy tốt đẹp khiến cô lưu luyến không thôi.
Cố Vân bị cô hôn đến không kiềm chế được, từng hồi cảm giác trống rỗng đầy xa lạ mãnh liệt truyền tới, đó là cảm giác khao khát được lấp đầy. Khi chị ý thức được điểm này, lập tức cảm thấy hổ thẹn, mặt đỏ tai hồng, lại không nhịn được được hy vọng người kia lấp đầy phần hư không cho mình.
Diệp Mạn Điệp giúp chị toại nguyện, thân thể trượt xuống dưới, tiến tới giữa hai chân chị. Nhìn tầng vải bạc đã hoàn toàn ướt đẫm, tốt đẹp đến mê người khiến dục vọng trong thân thể cô đạt tới mức cao nhất. Tim đập nhanh hơn, máu chảy siết khắp thân thể, gần như không chút do dự kéo tầng vải bạc kia ra, hôn lên điểm mềm mại đã động tình đến mức tận cùng, vươn đầu lưỡi vẽ quanh đóa hoa đó.
Cố Vân bị cảm giác kích thích mãnh liệt làm đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, hai chân căng thẳng, tay chỉ có thể gắng sức nắm chặt lấy tấm thảm nhung dưới thân, cắn chặt môi. Lúc chị cảm nhận được nơi sâu trong thân thể đang bị đầu lưỡi mềm mại xâm chiếm, thật không biết phải làm sao? Một cảm giác không nén lại được, nhưng cũng không biết phải phản ứng ra ngoài thế nào. Chị sắp bị đợt khoái cảm chưa từng có nuốt chửng, một dòng nước nóng ẩm chậm rãi chảy ra.
Diệp Mạn Điệp thưởng thức vị ngọt lành tốt đẹp của chị, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, cô muốn giờ phút này làm cho người bên dưới mình được nở rộ và được chiếm giữ lấy hoàn toàn. Trên miệng còn lưu giữ hương vị của Cố Vân nhưng vẫn trực tiếp hôn lên môi chị, ngón tay theo đường cong ở bụng trượt xuống u cốc mê người kia, hơi thở nóng rực phả lên bờ môi đỏ mọng, giọng nói tràn ngập khêu gợi: "Cố Vân, cho tôi được không?"
Cố Vân sớm đã hỗn loạn không biết thân thể ở nơi nào, thậm chí ngay cả khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia cũng trở nên nhạt nhào, ý thức mông lung đáp: "Gì? Ừm."
Rõ ràng từ đầu đến cuối cô đều là người chủ động, thậm chí còn muốn gì làm nấy, nhưng sau khi nhận được câu trả lời của chị, Diệp Mạn Điệp vẫn cảm thấy dị thường vui sướng, còn có chút hồi hộp. Đầu ngón tay chậm rãi luồn vào nơi tư mật ướt át kia, nhất thời cảm thấy như không thể thở, cảm giác tốt đẹp đến mức khiến cô muốn thét lên, muốn đưa sâu thêm nữa nhưng lại sợ Cố Vân không thích. Dù sao Cố Vân cũng bị ám ảnh trong chuyện này, nên chỉ tiến một chút rồi hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Đã sống đến hơn ba mươi tuổi, lại từng có bảy năm hôn nhân, nhưng cho đến tận bây giờ, tiềm năng thân thể của Cố Vân mới được khám phá, mẫn cảm, nhiệt tình, hơn nữa tràn đầy dục vọng. Sắc mặt sau khi động tình của chị hệt như một đóa hoa kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp toát ra vẻ mị hoặc mê hồn, nhìn Diệp Mạn Điệp không nói gì, chỉ nâng thân thể lên gợi ý cho cô.
Động tác lớn mật không bị cản trở, rốt cuộc Cố Vân ở trên giường tìm được con người thật của mình.
Diệp Mạn Điệp suy nghĩ chút, buông chị ra, đứng dậy.
Đối với chuyện lên giường, nội tâm của Cố Vân luôn rất yếu ớt so với vẻ bề ngoài. Cho dù chị đã cố giả vờ hưởng thụ, nhưng lúc này quả thật giống hệt như dáng điệu của Bạch Tố Trinh khi nhìn thấy kim bát của Pháp Hải, lập tức hiện nguyên hình của sự khiếp đảm và nhu nhược.
Thấy Diệp Mạn Điệp rời đi, Cố Vân mới nhẹ thở phào, nhưng đáy lòng cũng thở dài một tiếng. Trước kia Lý Tư Phàm cũng vậy, hoặc là tốc chiến tốc thắng, hoặc là lập tức buông tha.
Dường như Diệp Mạn Điệp cảm nhận được sự biến hóa trong lòng chị, sau khi xuống giường, lại cúi người hôn lên môi Cố Vân, dịu giọng nói: "Chờ tôi một lát."
Cố Vân tưởng Diệp Mạn Điệp đã bỏ cuộc, hóa ra là dặn chị chờ, giọng nói còn tràn ngập kiên nhẫn cùng cưng chiều. Điều này khiến chị có chút ngạc nhiên vui vẻ, ít nhất chứng minh chị không bị ghét bỏ.
Diệp Mạn Điệp bước đến buông tấm rèm dày, toàn bộ căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, nhưng chỉ vài giây sau, đèn bàn được bật, tỏa ánh sáng vàng ấm áp vô cùng. Diệp Mạn Điệp lấy từ trong ngăn tủ ra một cây nến trắng tinh dầu oải hương. Nến vừa được châm, mùi oải hương lập tức tràn ngập căn phòng. Như vậy vẫn chưa hết, Diệp Mạn Điệp còn mở nhạc. Trong đêm đen yên tĩnh, tiếng nhạc dịu dàng khiến bầu không khí hoàn toàn thay đổi, không chỉ làm người ta cảm thấy an tâm mà còn rất ái muội.
Cố Vân nhìn theo nhất cử nhất động của cô, không biết phải diễn tả cảm giác ra sao. Cho dù chỉ là góp vui lấy lệ, nhưng dụng tâm của Diệp Mạn Điệp khi bố trí hết thảy khiến chị không kiềm được xúc động, trong đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Khi Diệp Mạn Điệp quay lại giường lần nữa, cánh tay nhẹ đặt trên đầu, mái tóc đen dài buông lỏng rủ xuống bờ vai, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp kiểu cổ điển của cô càng thêm ý nhị, trên người còn được ngọn đèn bao phủ nên một vầng sáng mềm mại. Lúc này đây, Diệp Mạn Điệp bớt đi vài phần lạnh lùng, lại thêm vài phần quyến rũ.
Cố Vân nhìn cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, có chút ngẩn người. Đương nhiên việc này không liên quan đến chuyện cảm tình, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp. Vốn đầu óc mơ màng vì uống nhiều rượu, giờ nhìn thấy hình ảnh này, Cố Vân càng cảm thấy giống như mình đang mơ, tâm và thân đều nhuốm say.
"Như vậy tốt hơn chút nào chưa?" Giọng nói của Diệp Mạn Điệp dịu dàng vang lên bên tai chị.
Cố Vân nhẹ nhàng gật đầu, còn chưa kịp nói thêm gì, môi đã bị đè chặt, tiếng "Ừm" lập tức bị hòa vào nụ hôn triền miên.
Diệp Mạn Điệp một tay nâng cằm Cố Vân, một tay xoa lưng chị, quả nhiên không còn cứng ngắc như trước, nên không khỏi làm nụ hôn say đắm hơn, đẩy mở hàm răng xâm nhập vào trong để tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại, nhẹ dùng sức mút vào. Nếu lúc đầu còn dùng lý trí để hôn, sau một hồi dây dưa, Diệp Mạn Điệp đã hoàn toàn bị lạc trong vị ngọt lành mà Cố Vân mang lại.
Có lẽ vì cùng là phụ nữ, đều có sự dịu dàng đặc hữu khiến người ta dễ dàng chấp nhận, cũng có thể vì cảm động với sự dụng tâm bố trí vừa rồi của Diệp Mạn Điệp, nên Cố Vân hạ xuống đề phòng. Người trước đây luôn có ám ảnh tâm lý như chị, vậy mà giờ lại không chút bài xích với nụ hôn này, còn cuộn đầu lưỡi nhiệt tình đáp lại. Đây là việc căn bản chưa bao giờ xảy ra khi ở cùng Lý Tư Phàm.
Sau khi hết sức triền miên, Diệp Mạn Điệp buông chị ra, liền nhìn thấy đôi mắt câu hồn của Cố Vân đã tràn ngập nước mắt. Đôi hàng mi sũng nước hơi run rẩy, vẻ mặt động tình mê ly, như một người hoàn toàn khác so với Cố Vân phong tình đàng hoàng thường ngày. Tựa như gỡ xuống lớp vỏ bọc ngụy trang, phơi bày nội tâm nhu nhược bên trong, làm người ta đau lòng. Lòng không khống chế được run lên, Diệp Mạn Điệp vuốt nhẹ khuôn mặt chị, khe khẽ thì thầm: "Người phụ nữ như em mà lại nhẫn tâm vứt bỏ? Tên đàn ông kia đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc."
Cố Vân nghe lời cô nói, cuối cùng có chút lý trí trở về, vươn cánh tay vòng quanh cổ cô, thấp giọng hỏi: "Chị thì sao? Xinh đẹp tài giỏi như chị sẽ thích người như thế nào? Đàn ông hay phụ nữ?"
Diệp Mạn Điệp nhìn vào mắt chị: "Nếu tôi nói là thích người giống như em thì sao? Vào lúc này có phải rất giống như nói xạo?"
Cố Vân cười: "Đương nhiên không. Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị, tôi đã cảm thấy chị giống như một nữ vương cao quý không thể chạm vào. Có thể trở thành người chị thích, người khác hâm mộ còn không kịp, cho nên dù đó chỉ là lời nói dối, tôi cũng rất vui khi được nghe, cũng thấy thật vinh hạnh."
Diệp Mạn Điệp chậm rãi nói: "Đàn ông theo đuổi tôi không phải vì sắc, cũng là vì tiền, bộ dạng có tô son nạm ngọc, tôi mới nhìn đã cảm thấy kinh thường. Có vài người cũng không đến nỗi, nhưng nếu so với Vũ Huân, quả thật chẳng đáng nhắc đến làm gì, đương nhiên càng sẽ không có dục vọng tiến thêm tới yêu đương. Còn phụ nữ..." Diệp Mạn Điệp dừng một chút, "Ngoài Miêu Miêu, em là người phụ nữ thứ hai mà tôi có thiện cảm. Miêu Miêu do có bộ dạng rất giống anh trai, còn em là vì khí chất không màng danh lợi độc hữu trên người, làm tôi rất thích."
Cho dù trong lòng còn có Lý Tư Phàm, nhưng khi Cố Vân nghe được những lời cô nói vẫn cảm thấy vui sướng. Được một nữ vương yêu thích không chỉ là vinh hạnh mà còn là ân sủng, lòng hư vinh lập tức như sóng dâng trào, nhưng vẫn khiêm tốn: "Tôi nào có tài cán gì đâu."
Ánh mắt Diệp Mạn Điệp nhìn chị dần trở nên thâm thúy: "Đã rất lâu tôi chưa từng thân cận với ai như thế này."
Tim Cố Vân lập tức đập mạnh. Nhìn thấy sự nóng bỏng trong mắt cô mà lòng như có ngọn lửa rực cháy, cảm thấy rạo rực khó nhịn, đồng thời cũng cảm thấy hồi hộp hơn, thần kinh căng thẳng, thân thể vừa xoa dịu sau nụ hôn môi giờ lại cứng đờ.
Đương nhiên Diệp Mạn Điệp cũng nhìn thấy sự khác thường của chị, chẳng những không thấy phiền mà lòng còn dâng lên một loại khao khát chinh phục, rất giống như khi gặp được một đối thủ mạnh trên thương trường. Hưng phấn hôn lên chóp mũi của chị: "Đừng căng thẳng, thật ra ân ái là một việc rất mỹ diệu, không đáng sợ như trong tưởng tượng của em đâu. Bây giờ đừng suy nghĩ gì cả, không cần nhớ đến những lần không như ý lúc trước, càng không cần nghĩ đến gã đàn ông kia. Em chỉ cần dụng tâm cảm thụ tôi, chấp nhận tôi là được."
"Tôi... tôi sẽ thử." Cố Vân hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại. Hàng lông mi dài vẫn run rẩy không ngừng.
Diệp Mạn Điệp cười khẽ, hôn lên môi chị, một bên cùng chị dây dưa, một bên luồn tay ra sau lưng, kéo khóa váy xuống.
Lúc thân thể nóng bỏng gợi cảm của Cố Vân gần như hiện ra hoàn toàn trước mắt, Diệp Mạn Điệp cũng không nhịn được căng cứng người. Đương nhiên không phải bởi vì căng thẳng như Cố Vân, mà bởi vì đây là lần đầu cô lên giường với một phụ nữ, hơn nữa còn cầm quyền chủ động, khiến cô có cảm giác rất kỳ lạ, không chỉ hưng phấn mà còn hồi hộp. Làn da thịt trắng nõn trơn mềm của Cố Vân thật mê người, nhất là nơi đầy đặn tròn trịa được che dưới lớp nội y kia, khiến cô thật muốn từ từ nhấm nháp.
Nhưng Diệp Mạn Điệp cũng không định tấn công ngay, bởi vì hai tay của người dưới thân cô lúc này đang nắm chặt, bộ dạng vô cùng căng thẳng. Diệp Mạn Điệp trút bỏ váy dài trên người, ngay cả nội y cũng cởi hết, rồi nhẹ nhàng nằm lên người Cố Vân, ôm chị, hôn lên tai chị, thấp giọng: "Thả lỏng chút."
Tai vốn là vị trí mẫn cảm nhất, Cố Vân bị Diệp Mạn Điệp hôn đến, nhịn không được giật mình, mở mắt, có chút buồn tủi: "Biểu hiện của tôi rất kém cỏi phải không?"
Hơi thở nóng rực của Diệp Mạn Điệp phả lên tai chị: "Từ từ, đừng vội." Tuy ngoài miệng nói lời trấn an Cố Vân nhưng kỳ thật trong lòng Diệp Mạn Điệp cũng rất căng thẳng, bởi vì cảm giác hôn Cố Vân thực sự rất tốt đẹp. Da thịt nhẵn mịn như tơ lụa khiến Diệp Mạn Điệp yêu thích không muốn rời tay, hận không thể lập tức hôn lên tất cả. Nhưng vẫn nén lại dục vọng mãnh liệt, dịu dàng ngậm vành tai xinh xắn của chị, vừa mút vừa khẽ cắn, khiến người dưới thân run rẩy từng hồi. Diệp Mạn Điệp phát hiện vành tai không chỉ là điểm mẫn cảm của Cố Vân, mà còn làm phản ứng của chị thêm mãnh liệt, lại càng ra sức mút liếm trêu đùa.
Quả nhiên thần kinh khẩn trương chậm rãi thả lỏng theo cảm giác tê dại, thậm chí Cố Vân còn không nhịn được khẽ rên lên.
Như nhận được sự cổ vũ, lòng Diệp Mạn Điệp lập tức trở nên vui vẻ, di chuyển nụ hôn từ vành tai xuống xương quai xanh tinh xảo, tiếp tục khám phá từng phần tốt đẹp trên người chị. Diệp Mạn Điệp muốn người phụ nữ dưới thân toàn tâm toàn ý tiếp nhận mình, cho nên đầy lòng kiên nhẫn. Dù sao đêm nay vẫn còn rất dài.
Trước kia Cố Vân chưa từng được cảm nhận sự dịu dàng của nụ hôn môi và âu yếm như thế này. Cảm giác xa lạ ấy khiến chị không nén được run rẩy, đồng thời từ đáy lòng dâng lên một khát vọng, chậm rãi tập trung quanh vùng bụng, nóng rực bỏng rát như một ngọn lửa.
"Thích tôi hôn em như vậy không?" Giọng nói động lòng người của Diệp Mạn Điệp lại một lần nữa vang lên giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Cố Vân mở to đôi mắt đẹp, không chút giấu giếm cảm giác của mình, gật đầu: "Ừm, rất thoải mái."
Diệp Mạn Điệp cắn vành tai của chị, dùng thanh âm nhỏ như không thể nghe thấy, nói: "Tôi sẽ còn khiến em thoải mái hơn nữa."
Mặt Cố Vân nháy mắt đỏ bừng. Chị biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tuy sợ hãi trong lòng còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng khát vọng sinh lý rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, thậm chí còn vượt lên trên tất cả.
Diệp Mạn Điệp cảm giác được thân thể mềm mại của người bên dưới đang từ từ nóng rực, nơi tròn đầy trước ngực cũng trở nên cứng hơn, khe rãnh giữa ngực ngày càng sâu, thậm chí còn cảm nhận được vùng giữa hai chân đã ẩm ướt nóng bừng. Biết Cố Vân đã vào cảm giác, cô không thể giữ nhịp chậm rãi được nữa, mỗi giây trì hoãn đều là tra tấn. Diệp Mạn Điệp chưa từng biết cô sẽ có dục vọng mãnh liệt như thế với một người phụ nữ. Bàn tay chầm chậm đặt lên ngọn núi trước ngực Cố Vân, qua lớp bông áo lót nhẹ nhàng vuốt ve, từ nhẹ chuyển sang mạnh, sau đó kéo cả tầng áo kia ra, đặt môi hôn lên bộ ngực sữa, đầu lưỡi vừa liếm đến điểm cao nhất liền cảm thấy tuyệt không thể tả. Đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cởi bỏ nút cài nội y, ấu yếm hai bên không rời.
Dưới những nụ hôn như lá rụng trong gió của cô, Cố Vân không ngừng run rẩy. Trước đó là run vì căng thẳng. còn giờ là bởi kích thích mãnh liệt mà không nhịn được run lên, thậm chí bắt đầu rên rỉ.
Diệp Mạn Điệp sớm đã hôn tới ý loạn tình mê, hoàn toàn bị người dưới thân mê hoặc, thậm chí còn muốn một ngụm nuốt hẳn người kia. Tiếng rên rỉ đứt quãng trong không khí càng làm ý niệm này của cô sâu sắc hơn. Hai tay chuyển qua ôm chặt lấy vòng eo thon mảnh của Cố Vân, môi chạm đến vùng bụng nóng bỏng kinh người, cảm giác đầy tốt đẹp khiến cô lưu luyến không thôi.
Cố Vân bị cô hôn đến không kiềm chế được, từng hồi cảm giác trống rỗng đầy xa lạ mãnh liệt truyền tới, đó là cảm giác khao khát được lấp đầy. Khi chị ý thức được điểm này, lập tức cảm thấy hổ thẹn, mặt đỏ tai hồng, lại không nhịn được được hy vọng người kia lấp đầy phần hư không cho mình.
Diệp Mạn Điệp giúp chị toại nguyện, thân thể trượt xuống dưới, tiến tới giữa hai chân chị. Nhìn tầng vải bạc đã hoàn toàn ướt đẫm, tốt đẹp đến mê người khiến dục vọng trong thân thể cô đạt tới mức cao nhất. Tim đập nhanh hơn, máu chảy siết khắp thân thể, gần như không chút do dự kéo tầng vải bạc kia ra, hôn lên điểm mềm mại đã động tình đến mức tận cùng, vươn đầu lưỡi vẽ quanh đóa hoa đó.
Cố Vân bị cảm giác kích thích mãnh liệt làm đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, hai chân căng thẳng, tay chỉ có thể gắng sức nắm chặt lấy tấm thảm nhung dưới thân, cắn chặt môi. Lúc chị cảm nhận được nơi sâu trong thân thể đang bị đầu lưỡi mềm mại xâm chiếm, thật không biết phải làm sao? Một cảm giác không nén lại được, nhưng cũng không biết phải phản ứng ra ngoài thế nào. Chị sắp bị đợt khoái cảm chưa từng có nuốt chửng, một dòng nước nóng ẩm chậm rãi chảy ra.
Diệp Mạn Điệp thưởng thức vị ngọt lành tốt đẹp của chị, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, cô muốn giờ phút này làm cho người bên dưới mình được nở rộ và được chiếm giữ lấy hoàn toàn. Trên miệng còn lưu giữ hương vị của Cố Vân nhưng vẫn trực tiếp hôn lên môi chị, ngón tay theo đường cong ở bụng trượt xuống u cốc mê người kia, hơi thở nóng rực phả lên bờ môi đỏ mọng, giọng nói tràn ngập khêu gợi: "Cố Vân, cho tôi được không?"
Cố Vân sớm đã hỗn loạn không biết thân thể ở nơi nào, thậm chí ngay cả khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia cũng trở nên nhạt nhào, ý thức mông lung đáp: "Gì? Ừm."
Rõ ràng từ đầu đến cuối cô đều là người chủ động, thậm chí còn muốn gì làm nấy, nhưng sau khi nhận được câu trả lời của chị, Diệp Mạn Điệp vẫn cảm thấy dị thường vui sướng, còn có chút hồi hộp. Đầu ngón tay chậm rãi luồn vào nơi tư mật ướt át kia, nhất thời cảm thấy như không thể thở, cảm giác tốt đẹp đến mức khiến cô muốn thét lên, muốn đưa sâu thêm nữa nhưng lại sợ Cố Vân không thích. Dù sao Cố Vân cũng bị ám ảnh trong chuyện này, nên chỉ tiến một chút rồi hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Đã sống đến hơn ba mươi tuổi, lại từng có bảy năm hôn nhân, nhưng cho đến tận bây giờ, tiềm năng thân thể của Cố Vân mới được khám phá, mẫn cảm, nhiệt tình, hơn nữa tràn đầy dục vọng. Sắc mặt sau khi động tình của chị hệt như một đóa hoa kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp toát ra vẻ mị hoặc mê hồn, nhìn Diệp Mạn Điệp không nói gì, chỉ nâng thân thể lên gợi ý cho cô.
Động tác lớn mật không bị cản trở, rốt cuộc Cố Vân ở trên giường tìm được con người thật của mình.
Danh sách chương