Lúc Miêu Tư Lý tắm rửa xong đi ra, thấy Cố Cách Cách vẫn ngồi trên sô pha, có điều TV đã tắt, ngồi ôm gối lưng, im lặng thất thần nhìn bàn trà.

"Trở về phòng ngủ đi." Miêu Tư Lý đứng trước mặt Cố Cách Cách, nhẹ giọng nói.

Cố Cách Cách ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên: "Chưa buồn ngủ. Em ngủ trước đi, tôi không ngủ được, muốn ngồi thêm một lát."

"Em ngồi cùng chị." Miêu Tư Lý ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng.

Cố Cách Cách không đẩy ra, cũng không giống như trước chôn cả người trong lòng Miêu Tư Lý, mà thẳng lưng ngồi cứng ngắc.

Miêu Tư Lý cảm thấy giống như đang ôm một con rối không còn sự sống, nhìn chăm chú sườn mặt của Cố Cách Cách, nhất thời không biết nói gì.

Vẫn là Cố Cách Cách phá tan sự im lặng, cúi đầu, chậm rãi cất lời: "Có một vấn đề tôi suy nghĩ cả một buổi tối mà vẫn không hiểu, đột nhiên vừa rồi tôi lại nghĩ ra."

Miêu Tư Lý nghe ngữ điệu của cô bình tĩnh như nước, chợt cảm thấy bất an, không khỏi siết chặt vòng tay, để cô đối diện với chính mình, có chút căng thẳng hỏi: "Chị đã hiểu vấn đề gì?"

Cố Cách Cách nhìn cô, ánh mắt trong suốt hệt như một hồ nước, nét mặt cũng bình lặng giống như vừa được bão tố gột rửa qua, lời nói nhẹ như gió thổi mây bay: "Mấy ngày qua, tôi luôn bị dằn vặt trong rất nhiều mâu thuẫn. Loại cảm giác ấy không biết phải hình dung thế nào? Ngay cả lúc vui mừng nhất, tôi cũng cảm thấy có chút sợ hãi, đôi khi lại lo lắng bồn chồn, nhưng đa phần vẫn là mông lung. Loại cảm giác ấy giống như tôi bước vào một mê cung, lối ra rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng tôi chạy thế nào cũng không thoát ra được. Cảm giác ấy khiến tôi vô cùng mệt mỏi, cho đến tận hôm nay, tôi mới hiểu vì sao tôi lại bối rối đến vậy. Miêu Tư Lý, nếu em là con trai thì thật tốt, nếu tuổi của em lớn hơn một chút thì thật tốt, tôi đã chẳng phải rối rắm dường này. Cuối cùng tôi đã hiểu, điều tôi luôn rối rắm chính là, tôi có thích em hay không? Có thể thích em được không? Trước kia tôi thích một người, chưa bao giờ có nhiều băn khoăn đến vậy."

Miêu Tư Lý biết, ngay lúc tình cảm của hai cô chưa kịp vững chắc, đã phạm phải một sai lầm trí mạng, khiến một chút thích cô đang tồn tại trong lòng Cố Cách Cách đã chết đi ngay lập tức. Tuy chuyện ngày hôm nay là cô sai, nhưng cô cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Cố Cách Cách, sao chị có thể chỉ vì em sai hẹn, mà nói buông tay đã buông tay ra ngay? Buông Cố Cách Cách ra, Miêu Tư Lý cũng ngồi thẳng lưng lên, nhìn Cố Cách Cách: "Cho nên quyết định của chị là...?"

Cố Cách Cách bình tĩnh nói: "Trước khi đoạn tình cảm này còn chưa bắt đầu, thì chấm dứt đi!"

Miêu Tư Lý không thể bình tĩnh được như Cố Cách Cách, lời nói đó chính là một nhát dao đâm thẳng vào ngực cô. Ngay lập tức cô đứng dậy, đau thương gào thét: "Cố Cách Cách, sao chị có thể nói lời vô trách nhiệm như vậy? Gì mà chưa bắt đầu? Chúng ta đã sớm bắt đầu, vào lúc chị không đẩy em ra cũng chính là đã bắt đầu. Là chị cho em hy vọng, cho em liều lĩnh yêu chị. Cố Cách Cách, em yêu chị. Mỗi ngày em đều nhớ đến chị, mỗi ngày đều mong muốn gặp chị, mỗi việc em làm đều hy vọng chị được vui. Em muốn mỗi ngày đều gặp chị, muốn chúng ta mỗi ngày được ở bên nhau, vĩnh viễn cũng không tách rời."

Nghe những lời thổ lộ chân thành của Miêu Tư Lý, Cố Cách Cách cảm thấy trong lòng có chút rung động, nhưng những điều đó lại chỉ giống bong bóng nước, mờ nhạt lại dễ tan. Lời Miêu Tư Lý thâm tình thổ lộ nghe sáo rỗng hệt như những lời thoại mà các diễn viên trong phim thường nói, đầy đẹp đẽ nhưng không thực tế. Miêu Tư Lý giống như đang tự dệt lên một câu chuyện cổ tích. Trong câu chuyện của cô, chẳng hề có phiền não, chỉ có hạnh phúc. Thế giới tình yêu của cô thật thuần khiết, hoàn toàn chẳng biết đến những áp lực mà bản thân sẽ phải gánh vác nếu hai người con gái ở bên nhau.

Trong trường học, tin đồn cô thích con gái vẫn đang lan tràn, thậm chí từng có người chỉ trỏ ngay trước mặt cô, không biết sau lưng sẽ còn bị nói bao nhiêu lời khó nghe? Nếu cô và Miêu Tư Lý thực sự ở bên nhau, thật không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào? Sau này còn phải công khai với gia đình hai bên, cô thật không tưởng tượng nổi cả hai phải xử lý ra sao? Cô muốn Miêu Tư Lý chia sẻ áp lực với cô, nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt vô tư trong suốt ấy lại không nhẫn tâm nói ra. Miêu Tư Lý chỉ mới mười tám tuổi, nhận thức về tình yêu rất đơn thuần và ngây thơ. Điều Miêu Tư Lý theo đuổi chính là cảm giác được yêu. Đương nhiên cô cũng rất vui, vì cô cũng thích Miêu Tư Lý, nhưng chỉ vì thích mà để bản thân hỗn loạn trong băn khoăn, rồi lo lắng và áp lực trước mọi người, thì cảm giác đó thật giống như để bản thân nhảy trên mũi dao, bên ngoài thì đẹp nhưng ở sâu bên trong lại tổn thương nặng nề. Cô không muốn tình yêu của mình giống như lâu đài trên không, đầy chơi vơi và mãi cô tịch, cô muốn cảm giác được đứng dưới ánh mặt trời. Hiển nhiên Miêu Tư Lý không thể cho cô loại cảm giác này.

Nhưng cho dù tâm trí tỉnh táo đến vậy, cô vẫn bị rơi vào tay giặc. Có thể tìm rất nhiều lý do để không thích một người, nhưng để yêu một người lại chẳng cần lý do.

Cả đêm, cô luôn lo lắng sợ hãi. Nếu Miêu Tư Lý có việc bận không thể đến được, thì ắt hẳn đã gọi điện thoại báo ngay với cô, thế mà tại sao lại không có chút tin tức nào? Cô bắt đầu lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Thậm chí ngây thơ đến mức chạy tới chạy lui giữa nơi hẹn và nhà Miêu Tư Lý, đợi cho đến khi nhà hàng đóng cửa để biết chắc Miêu Tư Lý sẽ không tới tìm, sau đó cô mới vội vàng chạy về nhà tiếp tục chờ đợi trong lo lắng. Kết quả lại thấy Miêu Tư Lý và Cao Ngôn uống đến say khướt cùng nhau quay về.

Miêu Tư Lý và Cao Ngôn là bạn cùng lứa, cả hai đều có cách nhìn về tình yêu giống nhau. Không dưới một lần Miêu Tư Lý nói, Cao Ngôn thích cô, tuy Miêu Tư Lý cũng nói, cô không thích Cao Ngôn, nhưng việc cô có thể giúp một người bạn đến nỗi không tiếc trả giá cả mạng sống, dù đó không phải tình yêu, thì tình bạn giữa hai người ấy cũng đủ khiến Cố Cách Cách đố kị. Hôm nay Miêu Tư Lý lại còn vì Cao Ngôn, dễ dàng vứt cô ra khỏi đầu.

Biết rõ đây là một đoạn tình cảm gian nan, yếu đuối lại dễ vỡ, chẳng hề có tương lai, thì cần gì phải cưỡng cầu? Chấm dứt càng sớm thì tổn thương sẽ càng ít, đối với cô hay với Miêu Tư Lý thì đều tốt.

Cố Cách Cách hít sâu một hơi, dùng ngữ điệu rất nhẹ và êm tai: "Miêu Tư Lý, tình yêu không hề đơn giản như mời khách ăn cơm. Không phải chỉ cần nói tôi thích bạn, và bạn thích tôi, là hai người có thể vui vẻ ở bên nhau. Chúng ta đều là con gái, cũng đã định sẵn chẳng có khả năng, hơn nữa tuổi của chúng ta lại cách biệt lớn như vậy, suy nghĩ của cả hai luôn trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Em làm cho tôi nhiều việc, tôi rất vui, cũng rất cảm động. Nhưng những điều đó chưa phải là điều tôi muốn, mà cái tôi muốn, em lại không cho được. Huống chi từ trước đến giờ, tôi chưa làm được bất cứ thứ gì cho em, thực sự đã không công bằng với em. Tuổi của em còn nhỏ, có thể dễ dàng tìm ra một người giống em để yêu thương. Con trai hay con gái đều được, các em sẽ có chung chủ đề, các em có thể làm rất nhiều việc lãng mạn cùng nhau, mặc kệ như thế nào, đều cũng sẽ tốt hơn tôi."

Đột nhiên Miêu Tư Lý muốn cười thật to. Mấy giờ trước cô từ chối Cao Ngôn, không ngờ chỉ qua vài tiếng đồng hồ, Cố Cách Cách cũng dùng những lời y như vậy để từ chối cô. Thì ra bị người từ chối là một chuyện tàn nhẫn đến vậy. Cô còn cho rằng, nói dứt khoát một chút thì sẽ chấm dứt được nhanh hơn, đây là cái gọi là quả báo sao? Con người quả nhiên không thể làm chuyện tổn thương người khác, nếu không sẽ rất nhanh gặp phải báo ứng. Vậy cô có nên thoải mái nói một chữ "Được", sau đó cùng Cố Cách Cách mỗi người một ngả?

"Vậy chị có từng thích em không? Dù chỉ là một chút?" Khi Miêu Tư Lý nói ra khỏi miệng mới cảm thấy mình như đang giãy giụa trước khi chết. Đứng trước tình yêu, không ngờ cô lại hèn mọn thế này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy thương xót cho chính mình.

Cố Cách Cách nhìn Miêu Tư Lý như vậy, lòng càng đau hơn. Sao cô lại đi tổn thương một cô gái thuần khiết đây? Rõ ràng cũng thích em ấy, nhưng lại nói ra những lời nhẫn tâm tra tấn em ấy, cũng như tra tấn chính mình. Sống mũi cay cay, nước mắt tuôn rơi, mơ hồ nhìn Miêu Tư Lý, muốn được ôm cô vào lòng, muốn hôn lên môi cô, muốn dùng phương pháp thân mật để nói cho cô biết suy nghĩ chân thật nhất. Thế nhưng lại chẳng có hành động nào như thế xảy ra, bởi vì trước mặt xuất hiện một cái "bóng đèn".

Cao Ngôn bước tới kéo Miêu Tư Lý lại, chỉ thẳng mặt Cố Cách Cách, rồi hét với Miêu Tư Lý: "Nếu người đàn bà này thích cậu, thì đã không nói những lời vớ vẩn như vậy. Cậu mau tỉnh lại đi!"

Miêu Tư Lý nghe Cao Ngôn hét, như mới chợt tỉnh lại, nhìn Cao Ngôn chắn trước mặt, lại nhìn Cố Cách Cách đang ngồi trên ghế sô pha, trong nháy mắt thu hồi toàn bộ cảm giác đau đớn, nhẹ giọng hỏi Cao Ngôn: "Cậu tỉnh rồi?"

Cao Ngôn gật đầu: "Ừm, cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." Miêu Tư Lý ngồi trở lại ghế sô pha.

Cao Ngôn cũng ngồi xuống bên Miêu Tư Lý, còn ôm vai an ủi cô, dùng ánh mắt thù hằn nhìn Cố Cách Cách.

Cố Cách Cách ngồi đối diện hai người, có cảm giác như một địch hai, không khí thoáng cái trở nên gượng gạo. Cô biết Cao Ngôn đã tỉnh táo, ngay cả tóc cũng chải xong, cột thành đuôi ngựa cao cao, lộ ra chiếc cổ dài nhỏ xinh đẹp, trên cổ còn có một dấu hôn rất rõ, đang làm ra mặt quỷ, yên lặng cười nhạo cô. Tư thế thân mật giữa Cao Ngôn và Miêu Tư Lý lúc này, càng như châm chọc mắt cô.

Sớm thu lại nước mắt, ngay cả những giọt lệ vương trên mặt cũng không biết đã được lau khô từ lúc nào. Cố Cách Cách cười tươi như hoa: "Ấy, đều tại tôi nói quá uyển chuyển, nên Miêu Tư Lý nghe không hiểu. Được rồi, để tôi nói thẳng luôn vậy, Miêu Tư Lý, em hãy nghe cho kỹ đây, vì tôi chỉ nói một lần. Tôi, Cố Cách Cách, từ trước đến giờ chưa hề thích em."

Lời nói quả thật vô cùng rõ ràng, cũng rất sắc nhọn, Miêu Tư Lý cảm thấy màng nhĩ như sắp bị đâm thủng, lập tức nhào lên, cầm lấy tay Cố Cách Cách: "Không thể. Không thể nào lại không chút nào thích em được. Ngày đó rõ ràng chị có cảm giác, chị rõ ràng đã nói, bởi vì là em nên chị mới nguyện ý."

Cố Cách Cách cười càng thêm tươi, tiếng nói trong trẻo êm tai như chuông gió: "Trẻ con đúng là trẻ con. Lời khi nói trên giường làm sao có thể tin? Hơn nữa, làm tình mà không có cảm giác thì ai lại đi nói là đã làm tình? Em thử hỏi bạn thân của em một chút xem, khi cô ấy lên giường cùng đàn ông có phải cũng rất có cảm giác không? Có phải cũng vô cùng thích thú cái cảm giác ấy không?"

Mặt Miêu Tư Lý lập tức trắng bệch, mặt Cao Ngôn cũng nhợt nhạt theo, vẻ mặt cả hai vô cùng giống nhau.

Cố Cách Cách rất hài lòng với kết quả như vậy, vỗ tay, đứng dậy: "Được rồi, game over. Trời cũng sắp sáng, chị đây còn rất nhiều chuyện người lớn cần phải làm, không thể cùng các em chơi đồ hàng được nữa. Tạm biệt." Rồi lấy túi xách trên kệ, bỏ từ trong đó ra một chùm chìa khóa, tháo xuống một chìa đặt trên tủ giày, mở cửa, không lưu lại bất kỳ một câu nào, dáng vẻ mềm mại thướt tha biến mất khỏi tầm mắt của Miêu Tư Lý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện